“Hạo Lăng đúng không? Sao em lại thích tên họ Lãnh như vậy? Nếu gặp được anh ta thì em sẽ làm gì?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt, tạo một vẻ mặt thân thiện ân cần hỏi. Thần tượng hắn sao?
“Ngài không phải như vậy! Ngài rất lợi hại. Chỉ cần tôi có thể chạm tới một sợi tóc của ngài cũng đã khiến tôi…” Đủ hãnh diện rồi! Hạo Lăng bình tĩnh từ từ trả lời. Nhưng mấy chữ cuối cùng Thiên Tuyết cơ hồ nghe không được.
“A…tóc sao?” Thiên Tuyết nghi hoặc gật gật đầu. Sau đó lơ mơ đoán mò. Lúc nãy cô có lấy vài sợi trên đầu hắn xuống đấy! Cũng không có khó khăn đến mức đó! Chứng tỏ cô lợi hại đúng không?
“Có muốn gặp anh ấy?” Thiên Tuyết nắm tay Hạo Lăng, lôi cậu ta vào thang máy. Muốn gặp Ngạo thì chỉ cần đi tìm văn phòng của hắn là được rồi! Không phức tạp đến mức mọi người đều không hiểu đâu!
“Không cần, cô buông ra, buông tay!” Dứt khoát thoát khỏi tay cô, thằng bé này lại cực kì nhăn nhó. Nó thật sự muốn gặp Lãnh Ngạo, nhưng không phải theo cách này! Có được sự công nhận của Lãnh ngạo, sau đó vươn tới cao hơn. Đó mới là lẽ sống của nó!
“Jezz, bình tĩnh đi, chị cũng không dẫn em đi đâu mà, quá khó tính, thật giống hắn, cũng không biết em có phải là con của hắn ở bên ngoài hay không?” Thiên Tuyết nói mỗi lúc một nhỏ, đến cuối cùng lại giống như đang thều thào. Chỉ có hai cha con mới ăn nhập nhau đến mức này!
“….” Hạo Lăng gương mặt có chút không được tự nhiên. Cô nói cái gì vậy chứ?
Vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một con vật lớn nằm im ngay tại đó khiến Thiên Tuyết có chút giật mình. Lúc nãy cô ra ngoài đâu có thấy nó? Ở đâu chui ra vậy?
Nó, mặt trên toàn thân là lông trắng tuyết, còn có lốm đốm màu đen phân bố đều đều, cái đuôi dài to lười biếng lắc lư qua lại, thân hình to lớn lại rất thon dài, vô cùng xinh đẹp... lúc này nó đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, ung dung thản nhiên.
Nếu so ra, Lacy đẹp hơn nó rất nhiều. Nhưng mà nó lại khiến cho cô có cảm giác khác. Không thể diễn tả thành lời được.
“Bà chị, đây là…” Hạo Lăng nhìn con vật trước mắt, định nói chuyện với cô nhưng liền nghe Thiên Tuyết kinh hô kêu lên.
“Con chó lớn…”
“….” Biết ngay cô ta sẽ nói vậy mà! Cậu chắc chắn cô gái này không quen biết với chủ tử. Ngay cả Tuyết Lang củng không biết?Thở dài một caí, vẫn là tự lực cánh sinh, tìm đường khác đi gặp ngài cho rồi. Ngồi đây rất mất thời gian.
“Không phải chó, là báo!” Thanh âm Lãnh Ngạo mang theo ma lực từ phía sau vang lên, sau đó nhanh chóng vòng qua cửa lớn, lôi kéo cô vào văn phòng. Vẫn không quên đính chính cho sủng vật của hắn. Nói là chó thì rất mất uy nghiêm!
“Là chó, con chó lớn!” Thiên Tuyết chớp mắt một cái cũng không chớp, thẳng thừng lên tiếng.
“Báo!” Lãnh Ngạo nhíu mày, là hắn nuôi nó, hắn biết!
“Chó…”Thiên Tuyết mím môi, quay lại nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là uất ức
Lãnh Ngạo "Anh nói lần cuối cùng, báo!"
"Báo..."Thiên Tuyết sụt sịt một cái. "Dù sao trong lòng em thì nó vẫn là chó!"
Lãnh Ngạo “...”
“Ngài không phải như vậy! Ngài rất lợi hại. Chỉ cần tôi có thể chạm tới một sợi tóc của ngài cũng đã khiến tôi…” Đủ hãnh diện rồi! Hạo Lăng bình tĩnh từ từ trả lời. Nhưng mấy chữ cuối cùng Thiên Tuyết cơ hồ nghe không được.
“A…tóc sao?” Thiên Tuyết nghi hoặc gật gật đầu. Sau đó lơ mơ đoán mò. Lúc nãy cô có lấy vài sợi trên đầu hắn xuống đấy! Cũng không có khó khăn đến mức đó! Chứng tỏ cô lợi hại đúng không?
“Có muốn gặp anh ấy?” Thiên Tuyết nắm tay Hạo Lăng, lôi cậu ta vào thang máy. Muốn gặp Ngạo thì chỉ cần đi tìm văn phòng của hắn là được rồi! Không phức tạp đến mức mọi người đều không hiểu đâu!
“Không cần, cô buông ra, buông tay!” Dứt khoát thoát khỏi tay cô, thằng bé này lại cực kì nhăn nhó. Nó thật sự muốn gặp Lãnh Ngạo, nhưng không phải theo cách này! Có được sự công nhận của Lãnh ngạo, sau đó vươn tới cao hơn. Đó mới là lẽ sống của nó!
“Jezz, bình tĩnh đi, chị cũng không dẫn em đi đâu mà, quá khó tính, thật giống hắn, cũng không biết em có phải là con của hắn ở bên ngoài hay không?” Thiên Tuyết nói mỗi lúc một nhỏ, đến cuối cùng lại giống như đang thều thào. Chỉ có hai cha con mới ăn nhập nhau đến mức này!
“….” Hạo Lăng gương mặt có chút không được tự nhiên. Cô nói cái gì vậy chứ?
Vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy một con vật lớn nằm im ngay tại đó khiến Thiên Tuyết có chút giật mình. Lúc nãy cô ra ngoài đâu có thấy nó? Ở đâu chui ra vậy?
Nó, mặt trên toàn thân là lông trắng tuyết, còn có lốm đốm màu đen phân bố đều đều, cái đuôi dài to lười biếng lắc lư qua lại, thân hình to lớn lại rất thon dài, vô cùng xinh đẹp... lúc này nó đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, ung dung thản nhiên.
Nếu so ra, Lacy đẹp hơn nó rất nhiều. Nhưng mà nó lại khiến cho cô có cảm giác khác. Không thể diễn tả thành lời được.
“Bà chị, đây là…” Hạo Lăng nhìn con vật trước mắt, định nói chuyện với cô nhưng liền nghe Thiên Tuyết kinh hô kêu lên.
“Con chó lớn…”
“….” Biết ngay cô ta sẽ nói vậy mà! Cậu chắc chắn cô gái này không quen biết với chủ tử. Ngay cả Tuyết Lang củng không biết?Thở dài một caí, vẫn là tự lực cánh sinh, tìm đường khác đi gặp ngài cho rồi. Ngồi đây rất mất thời gian.
“Không phải chó, là báo!” Thanh âm Lãnh Ngạo mang theo ma lực từ phía sau vang lên, sau đó nhanh chóng vòng qua cửa lớn, lôi kéo cô vào văn phòng. Vẫn không quên đính chính cho sủng vật của hắn. Nói là chó thì rất mất uy nghiêm!
“Là chó, con chó lớn!” Thiên Tuyết chớp mắt một cái cũng không chớp, thẳng thừng lên tiếng.
“Báo!” Lãnh Ngạo nhíu mày, là hắn nuôi nó, hắn biết!
“Chó…”Thiên Tuyết mím môi, quay lại nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là uất ức
Lãnh Ngạo "Anh nói lần cuối cùng, báo!"
"Báo..."Thiên Tuyết sụt sịt một cái. "Dù sao trong lòng em thì nó vẫn là chó!"
Lãnh Ngạo “...”
/120
|