Đỏ ửng trên mặt Khương Sam dần dần nhạt đi, biểu cảm trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay ngượng ngùng cũng trở nên thoải mái hơn.
Cô gật gật đầu: “Tôi biết.”
Nói xong đi theo Tần Diệc Hạo điện thoại trong tay lại reo lên.
Tần Diệc Hạo nhíu mày lại, trong lòng khẽ động nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Hôm nay Bạch Kỳ vô cùng kiên nhẫn, Khương Sam ngắt điện thoại của anh, anh liền gọi lại, tiếng chuông không ngừng vang lên, lại bị Khương Sam cắt đứt, ánh mắt Tần Diệc Hạo trở nên sâu sắc hơn.
Thân là một người nhà họ Tần, mặc dù Tần Diệc Hạo lựa chọn kinh doanh, nhưng không có nghĩa là không biết đến Bạch gia, trời sinh Tần Diệc Hạo cũng là một người có dã tâm, đối với người cùng loại luôn có bản năng trực giác nhạy cảm, anh đã từng gặp Bạch Kỳ vài lần, cho dù anh ta có ngụy trang cỡ nào, anh biết anh ta tuyệt đối không giống biểu hiện ở bên ngoài ôn hòa hiền lành như vậy.
Tần Diệc Hạo không giống như Tần Chiến, một lòng gia nhập ở trong quân đội, biết rõ một người ngày nào đó sẽ phản công, lại có chính kiến không hợp với Tần gia còn không so đo hiềm khích trước đây mà chỉ dẫn. Đổi lại là anh, chỉ cần biết Bạch Kỳ chờ cơ hội mưu đồ liền bắt đầu không do dự sẽ đem toàn bộ đầu mối bóp chết từ trong trứng nước.
Bạch Kỳ giống như một con mãnh thú ở một nơi bí mật chờ thời cơ, anh ta im lặng ở một nơi chờ đợi, đến một ngày nào đó sẽ vươn nanh vuốt sắc bén của mình ra.
Đơn giản mà nói, Bạch Kỳ không phải là một người tốt.
Hay đơn giản mà nói, Tần Chiến là người ngay thẳng thật thà, là chính nhân quân tử, Tần Diệc Hạo cũng không phải là người như vậy.
Nhưng vấn đề hiện tại chính là sao Khương Sam lại dây dưa một chỗ với Bạch Kỳ?
Tiếp theo Bạch Kỳ gọi hai lần nữa, Khương Sam thủy chung không nhận, lúc này điện thoại mới yên tĩnh lại, đến bây giờ mặc kệ là Khương Sam hay là Tần Diệc Hạo đều không nói thêm nữa.
Sau đó là một tin nhắn tới.
Khương Sam cúi đầu nhìn, đôi mắt sương mù đột nhiên mở lớn, biểu cảm trên mặt không có biến hóa, chỉ có đôi môi hồng nhuận trở nên trắng bệch, nháy mắt cả người trở nên nặng nề.
Mày rậm Tần Diệc Hạo như được dao khắc khóa lại: “Làm sao vậy?”
Tầm mắt dò xét không để ý nhìn vào màn hình di động của Khương Sam, trước khi Khương Sam cất được điện thoại, ánh mắt Tần Diệc Hạo sắc bén đọc được tin nhắn ngắn gọn.
“Nghe lời, tới gặp tôi, đừng có ý đồ tiếp tục chọc giận tôi nữa.”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo ban đầu coi như ôn hòa liền giống như bị hắt mực, nháy mắt đen lại.
Con ngươi đen nhánh hẹp dài nhíu lại, tâm tư thay đổi nhanh chóng, anh dựa sát vào bên tai Khương Sam, tay vuốt ve tóc mai cô, nghiêm mặt lạnh nhạt dụ dỗ hỏi: “Khương Sam, người em đối phó là Bạch Kỳ sao?” &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
Rõ ràng là câu hỏi, trong lời nói lại mang theo lạnh lùng như sắt thép va vào nhau.
Khương Sam vào thay quần áo, Tần Diệc Hạo liền đứng ở ngoài cửa chờ, xúc cảm non mịn mềm mỏng vẫn còn vây quanh ngay đầu tay, không khí kiều diễm lúc trước bởi vì Bạch Kỳ mà tiêu hao mất gần như không còn.
Tần Liệt lặng yên không tiếng động bước lại chỗ ra vào hậu trường: “Tần thiếu.”
Tần Diệc Hạo nhíu mày nhìn cậu.
“Xã đoàn xảy ra chút biến cố, giống như muốn loại bỏ tư cách của tiểu thư Khương Sam.”
Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút lạnh lùng: “Lý do?”
Tần Liệt cúi đầu thấp xuống: “Vẫn chưa điều tra ra, còn chưa biết ý tứ của ngài, trước đó tôi cho người ngăn cản người thông báo cho tiểu thư Khương Sam.”
Tần Liệt theo Tần Diệc Hạo nhiều như vậy, lại chưa bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của anh, vừa mới nhận được thông báo cậu vốn nghĩ rằng đó là ý của Tần thiếu, nhưng suy nghĩ những hành động gần đây của Tần thiếu cậu lại không dám khẳng định, lúc này nhìn sắc mặt Tần thiếu, Tần Liệt liền biết chuyện nay không phải ý tứ của Tần thiếu rồi.
Tần Liệt không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự để cho người thông báo tin tức cho tiểu thư Khương Sam, đó là biểu hiện cậu làm việc không tốt, sẽ không thiếu nhận lấy một trận trừng phạt.
Như vậy có một người ở một nơi bí mật ra tay rồi.
Tần Liệt đang may mắn, lại bị lời nói của Tần Diệc Hạo làm cho sửng sốt.
“Không cần ngăn cản, cho người đó đi thông báo đi.”
Bạc môi Tần Diệc Hạo khẽ nhếch một vòng, nụ cười yếu ớt khiến cho Tần Liệt sợ hãi.
“Cho người đó chờ đi, Khương Sam lập tức qua đó.”
Tần Liệt vội vàng đáp vâng.
Tâm tư Tần Diệc Hạo khó đoán nhìn cửa hậu trường đóng chặt, sặt mặt lạnh xuống, đôi mắt sắc bén âm u giống như một con dao thép xuất hiện từ trong nước lạnh, hiện giờ nhìn giống như khí lạnh băng giá lại giống như hơi khí nóng rực.
“Đi điều tra xem giữa Khương gia và Bạch gia có quan hệ gì.” Tần Diệc Hạo nói, dừng một chút, lại chậm rãi nói thêm một câu: “Còn nữa, tra xem hôm ở Lễ Viên, Bạch Kỳ ở chỗ nào?”
Trách không được một người kiêu ngạo như Khương Sam lại nghĩ tới muốn tiếp cận anh, đúng là bị người đó nhìn trúng, sau cơn tức giận Tần Diệc Hạo lại sinh ra vài phần mỉa mai, anh còn thật sự cảm tạ Bạch Kỳ, nếu không nhờ có anh ta, anh muốn có được Khương Sam còn không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa.
Anh cũng không phải là người ngu ngốc, sao có thể không nhìn ra được giữa Khương Sam và Tần Chiến không bình thường, không vội, Tần Diệc Hạo lạnh lẽo nghĩ, ngày vẫn còn dài, dù sao anh cũng có thể kéo ấm áp trở về trong lòng cô, quan trọng là… Khương Sam chủ động tiếp cận anh.
Bên kia Khương Sam vừa mới đổi xong quần áo liền nhận được điện thoại của Triệu Thanh Thanh.
“...Tìm em nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, em tiến vào xã đoàn xảy ra chút chuyện, mau tới đây một chuyến đi.”
Giọng nói Triệu Thanh Thanh tràn ngập lo âu cùng với sốt ruột, nếu như không phải đã trải qua một kiếp đã biết cô ta là dạng người gì, thật đúng sẽ bỏ qua một tia vui sướng khi người gặp họa của cô ta khi nói câu kia.
Khương Sam ở bên cạnh mang giày, không nhanh không chậm hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Triệu Thanh Thanh cười trào phúng sung sướng, lại giả vờ giả mù sa mưa mang theo khó xử đau lòng: “Ài, hình như nguyên nhân là do vũ đạo của em không chuyên nghiệp, muốn hủy bỏ tư cách, giáo sư đang ở phòng họp cách vách hội trường chờ em đó, em nhanh đến nói một chút, van cầu giáo sư, nếu giáo sư mềm lòng có thể bỏ qua cho.”
Khương Sam đứng thẳng, nháy mắt liền nhớ tới điện thoại vừa rồi của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ ra tay rồi.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, giống như cô hiểu biết Bạch Kỳ vậy, Bạch Kỳ cũng rất hiểu cô, anh ta biết rõ cái cô coi trọng
Cô gật gật đầu: “Tôi biết.”
Nói xong đi theo Tần Diệc Hạo điện thoại trong tay lại reo lên.
Tần Diệc Hạo nhíu mày lại, trong lòng khẽ động nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Hôm nay Bạch Kỳ vô cùng kiên nhẫn, Khương Sam ngắt điện thoại của anh, anh liền gọi lại, tiếng chuông không ngừng vang lên, lại bị Khương Sam cắt đứt, ánh mắt Tần Diệc Hạo trở nên sâu sắc hơn.
Thân là một người nhà họ Tần, mặc dù Tần Diệc Hạo lựa chọn kinh doanh, nhưng không có nghĩa là không biết đến Bạch gia, trời sinh Tần Diệc Hạo cũng là một người có dã tâm, đối với người cùng loại luôn có bản năng trực giác nhạy cảm, anh đã từng gặp Bạch Kỳ vài lần, cho dù anh ta có ngụy trang cỡ nào, anh biết anh ta tuyệt đối không giống biểu hiện ở bên ngoài ôn hòa hiền lành như vậy.
Tần Diệc Hạo không giống như Tần Chiến, một lòng gia nhập ở trong quân đội, biết rõ một người ngày nào đó sẽ phản công, lại có chính kiến không hợp với Tần gia còn không so đo hiềm khích trước đây mà chỉ dẫn. Đổi lại là anh, chỉ cần biết Bạch Kỳ chờ cơ hội mưu đồ liền bắt đầu không do dự sẽ đem toàn bộ đầu mối bóp chết từ trong trứng nước.
Bạch Kỳ giống như một con mãnh thú ở một nơi bí mật chờ thời cơ, anh ta im lặng ở một nơi chờ đợi, đến một ngày nào đó sẽ vươn nanh vuốt sắc bén của mình ra.
Đơn giản mà nói, Bạch Kỳ không phải là một người tốt.
Hay đơn giản mà nói, Tần Chiến là người ngay thẳng thật thà, là chính nhân quân tử, Tần Diệc Hạo cũng không phải là người như vậy.
Nhưng vấn đề hiện tại chính là sao Khương Sam lại dây dưa một chỗ với Bạch Kỳ?
Tiếp theo Bạch Kỳ gọi hai lần nữa, Khương Sam thủy chung không nhận, lúc này điện thoại mới yên tĩnh lại, đến bây giờ mặc kệ là Khương Sam hay là Tần Diệc Hạo đều không nói thêm nữa.
Sau đó là một tin nhắn tới.
Khương Sam cúi đầu nhìn, đôi mắt sương mù đột nhiên mở lớn, biểu cảm trên mặt không có biến hóa, chỉ có đôi môi hồng nhuận trở nên trắng bệch, nháy mắt cả người trở nên nặng nề.
Mày rậm Tần Diệc Hạo như được dao khắc khóa lại: “Làm sao vậy?”
Tầm mắt dò xét không để ý nhìn vào màn hình di động của Khương Sam, trước khi Khương Sam cất được điện thoại, ánh mắt Tần Diệc Hạo sắc bén đọc được tin nhắn ngắn gọn.
“Nghe lời, tới gặp tôi, đừng có ý đồ tiếp tục chọc giận tôi nữa.”
Sắc mặt Tần Diệc Hạo ban đầu coi như ôn hòa liền giống như bị hắt mực, nháy mắt đen lại.
Con ngươi đen nhánh hẹp dài nhíu lại, tâm tư thay đổi nhanh chóng, anh dựa sát vào bên tai Khương Sam, tay vuốt ve tóc mai cô, nghiêm mặt lạnh nhạt dụ dỗ hỏi: “Khương Sam, người em đối phó là Bạch Kỳ sao?” &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don
Rõ ràng là câu hỏi, trong lời nói lại mang theo lạnh lùng như sắt thép va vào nhau.
Khương Sam vào thay quần áo, Tần Diệc Hạo liền đứng ở ngoài cửa chờ, xúc cảm non mịn mềm mỏng vẫn còn vây quanh ngay đầu tay, không khí kiều diễm lúc trước bởi vì Bạch Kỳ mà tiêu hao mất gần như không còn.
Tần Liệt lặng yên không tiếng động bước lại chỗ ra vào hậu trường: “Tần thiếu.”
Tần Diệc Hạo nhíu mày nhìn cậu.
“Xã đoàn xảy ra chút biến cố, giống như muốn loại bỏ tư cách của tiểu thư Khương Sam.”
Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút lạnh lùng: “Lý do?”
Tần Liệt cúi đầu thấp xuống: “Vẫn chưa điều tra ra, còn chưa biết ý tứ của ngài, trước đó tôi cho người ngăn cản người thông báo cho tiểu thư Khương Sam.”
Tần Liệt theo Tần Diệc Hạo nhiều như vậy, lại chưa bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của anh, vừa mới nhận được thông báo cậu vốn nghĩ rằng đó là ý của Tần thiếu, nhưng suy nghĩ những hành động gần đây của Tần thiếu cậu lại không dám khẳng định, lúc này nhìn sắc mặt Tần thiếu, Tần Liệt liền biết chuyện nay không phải ý tứ của Tần thiếu rồi.
Tần Liệt không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự để cho người thông báo tin tức cho tiểu thư Khương Sam, đó là biểu hiện cậu làm việc không tốt, sẽ không thiếu nhận lấy một trận trừng phạt.
Như vậy có một người ở một nơi bí mật ra tay rồi.
Tần Liệt đang may mắn, lại bị lời nói của Tần Diệc Hạo làm cho sửng sốt.
“Không cần ngăn cản, cho người đó đi thông báo đi.”
Bạc môi Tần Diệc Hạo khẽ nhếch một vòng, nụ cười yếu ớt khiến cho Tần Liệt sợ hãi.
“Cho người đó chờ đi, Khương Sam lập tức qua đó.”
Tần Liệt vội vàng đáp vâng.
Tâm tư Tần Diệc Hạo khó đoán nhìn cửa hậu trường đóng chặt, sặt mặt lạnh xuống, đôi mắt sắc bén âm u giống như một con dao thép xuất hiện từ trong nước lạnh, hiện giờ nhìn giống như khí lạnh băng giá lại giống như hơi khí nóng rực.
“Đi điều tra xem giữa Khương gia và Bạch gia có quan hệ gì.” Tần Diệc Hạo nói, dừng một chút, lại chậm rãi nói thêm một câu: “Còn nữa, tra xem hôm ở Lễ Viên, Bạch Kỳ ở chỗ nào?”
Trách không được một người kiêu ngạo như Khương Sam lại nghĩ tới muốn tiếp cận anh, đúng là bị người đó nhìn trúng, sau cơn tức giận Tần Diệc Hạo lại sinh ra vài phần mỉa mai, anh còn thật sự cảm tạ Bạch Kỳ, nếu không nhờ có anh ta, anh muốn có được Khương Sam còn không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa.
Anh cũng không phải là người ngu ngốc, sao có thể không nhìn ra được giữa Khương Sam và Tần Chiến không bình thường, không vội, Tần Diệc Hạo lạnh lẽo nghĩ, ngày vẫn còn dài, dù sao anh cũng có thể kéo ấm áp trở về trong lòng cô, quan trọng là… Khương Sam chủ động tiếp cận anh.
Bên kia Khương Sam vừa mới đổi xong quần áo liền nhận được điện thoại của Triệu Thanh Thanh.
“...Tìm em nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, em tiến vào xã đoàn xảy ra chút chuyện, mau tới đây một chuyến đi.”
Giọng nói Triệu Thanh Thanh tràn ngập lo âu cùng với sốt ruột, nếu như không phải đã trải qua một kiếp đã biết cô ta là dạng người gì, thật đúng sẽ bỏ qua một tia vui sướng khi người gặp họa của cô ta khi nói câu kia.
Khương Sam ở bên cạnh mang giày, không nhanh không chậm hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Triệu Thanh Thanh cười trào phúng sung sướng, lại giả vờ giả mù sa mưa mang theo khó xử đau lòng: “Ài, hình như nguyên nhân là do vũ đạo của em không chuyên nghiệp, muốn hủy bỏ tư cách, giáo sư đang ở phòng họp cách vách hội trường chờ em đó, em nhanh đến nói một chút, van cầu giáo sư, nếu giáo sư mềm lòng có thể bỏ qua cho.”
Khương Sam đứng thẳng, nháy mắt liền nhớ tới điện thoại vừa rồi của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ ra tay rồi.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, giống như cô hiểu biết Bạch Kỳ vậy, Bạch Kỳ cũng rất hiểu cô, anh ta biết rõ cái cô coi trọng
/136
|