Người mở cửa cho Khương Sam lại là Triệu Thanh Thanh, vừa thấy Khương Sam đến cô ta liền làm bộ lo lắng nháy nháy mắt ra hiệu, khẩu hình miệng giống như đang nói cô mong chóng đến cầu tình đi.
Khương Sam đứng tại chỗ, đối với nháy mắt của Triệu Thanh Thanh sững sờ nói: “Cầu tình? Học tỷ chị nói gì vậy? Nhỏ quá em nghe không rõ.”
Triệu Thanh Thanh mặt cô ta giống như tên cô ta, nháy mắt liền xanh, vội đi qua một bên để Khương Sam bước vào, chưa thấy người không có mắt nhìn như vậy, nào có người nào sẽ hỏi như vậy, xoay người lại, quả nhiên ánh mắt nhìn mình của Trương Băng kỳ quái.
“Thanh Thanh có gì muốn nói sao?”
Triệu Thanh Thanh gượng cười nói: “Không, không có, Khương Sam nhìn lầm rồi, em chỉ ngáp thôi.”
Trương Băng không tin, không có người lãnh đạo thích người phía dưới mình giở trò, nhất là giở trò trước mặt mình. Trương Băng có chút không vui: “Em đi ra ngoài trước đi.”
Triệu Thanh Thanh định há miệng giải thích, giọng nói Trương Băng nặng thêm một phân: “Tôi nói đi ra ngoài.”
Triệu Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, không cam lòng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, ai oán nhìn Khương Sam một cái, chần chừ mở cửa đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, sắc mặt Triệu Thanh Thanh khó coi vô cùng, cô vốn nghĩ muốn ở bên trong xem náo nhiệt, kết quả Khương Sam là một người không thức thời, một câu nói đã khiến cô để ấn tượng không tốt trong mắt Phó đoàn trưởng.
Khương Sam cong cong khóe môi, tính tính Triệu Thanh Thanh cô vẫn có thể hiểu rõ được vài phần, cho dù chuyện ở vũ đoàn có Bạch Kỳ ra tay ở phía trước, nếu có thể để cho Triệu Thanh Thanh đến đối phó cô, mấu chốt bên trong cô có không thiếu đâu. Buồn cười Triệu Thanh Thanh còn ở trước mặt cô làm bộ làm tịch lấy lòng cô, cuối cùng chỉ có thể đắc tội với hai bên thôi, nếu cô ta không ở trước mặt người phụ trách gây rắc rối, tên Khương Sam cô có thể viết ngược được rồi.
Vũ đoàn Niết Bàn chủ yếu có hai người dẫn đầu, một người là người phụ trách hoạt động hằng ngày Trương Băng, một người là người đã sáng lập ra vũ đoàn cũng là vũ đoàn trưởng Viên Chính Lan. Lúc ban đầu Viên Chính Lan một lòng khiêu vũ, vốn không có quản lý, lúc trước xây dựng Niết Bàn đã đem toàn quyền quyết định công việc vũ đoàn phía sau cho Trương Băng, sau này bởi vì khi khiêu vũ Viên Chính Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến bây giờ còn đang ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vậy đối với bên ngoài người có quyền lực lớn nhất chính là Trương Băng.
Có thể dẫn dắt một vũ đoàn trường học liên tiếp hoạt động trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, không phải chỉ dựa vào kĩ năng khiêu vũ tuyệt vời của thành viên trong vũ đoàn là đủ, ở bên trong còn hỏi sự quản lý và lập kế hoạch kĩ càng. Trong đó tạo mối quan hệ tốt với các cấp cao là chuyện không thể thiếu, nếu không có nhiều cơ hội biểu diễn cùng với con đường đào tạo học viên lấy ở đâu ra?
Trương Băng là một người yêu tài, nhưng cũng là một người thực tế, hiểu được khi nào nên đưa ra sự lựa chọn quyết đoán, nếu như buông tha một người có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho vũ đoàn, cách xử lý của ông luôn luôn mạnh mẽ vang dội.
Trương Băng đi thẳng vào vấn đề: “Bên trong quy định vũ đoàn có quy định không nhận học viên đào tạo khiêu vũ chuyên nghiệp, nguyên nhân cô đã biết, cấp dưới xảy ra sơ sót, tôi sẽ xử lý, thật xin lỗi cô không thể trong vũ đoàn.”
Khương Sam cũng trực tiếp nói: “Nếu vì thời gian luyện tập vũ đạo, tôi có thể cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới bài vở và bài tập để đuổi kịp tiến trình.”
Trương Băng uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Lời cam đoan của cô không phải là lý do thuyết phục được tôi.”
Kiếp trước Khương Sam đã từng giao tiếp qua với Trương Băng, tuy ông là người luôn xem trọng lợi ích lớn nhất, nhưng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, huống chi tâm tư của ông đều đặt lợi ích của vũ đoàn lên trên nhất, nhưng cũng không phải người không thể nói lý.
Chỉ cần lý do đủ thuyết phục ông, sự việc chưa chắc đã không có đường cứu vãn, nếu Niết Bàn có thể lớn mạnh như vậy, người lãnh đạo nhất định không phải là người ù tai mù mắt.
Khương Sam đứng lên, cô đi dạo quanh phòng họp, tầm mắt dừng lại ở ở một loạt giấy chứng nhận danh dự và các giải thưởng được đóng khung trên tường, cười tít mắt bắt đầu lý do và tình cảm của mình.
“Niết Bàn có thể trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, thứ nhất vì tự thân vũ đoàn rắn chắc cường hãn, thứ hai nổi tiếng là công chính vì quy định trong vũ đoàn rất nghiêm ngặt, vũ đoàn muốn đứng đầu không hề thiếu, mà một vũ đoàn cũng không có khả năng vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên, bị kéo xuống vị trí đó thật ra cũng là một chuyện rất dễ dàng.”
Khương Sam nghiêng nghiêng đầu lại nói tiếp: “Lại nói tiếp, quy củ vũ đoàn nghiêm ngặt như vậy, đầu tiên là tuyển chọn học viên, lấy một lý do không thuyết phục để đuổi người, truyền ra bên ngoài sẽ thành dạng gì? Đặc biệt bị đuổi đi là một học viên ở trong Quân Nghệ bị đối xử bất công, ngài nói thử người đó có phải rất đáng thương không, bị cường quyền áp bức, ngay đến năng lực phản kháng cũng không có, một tình yêu vũ đạo nhiệt liệt, luôn luôn đi về phía trước loại bỏ muôn ngàn khó khăn, thật không dễ dàng ở trong tình huống bị giáo viên trả thù gây khó dễ để đi vào, kết quả sau cùng trong bóng tối bị người khác đẩy ra ngoài.”
Lúc đầu bộ dáng Trương Băng không để ý, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Khương Sam thở dài, vươn tay sờ sờ tấm ảnh chụp chung vũ đoàn trong trận thi quốc gia.
“Dù sao cũng là vũ đoàn nổi danh cả nước, một vũ đoàn bị vô số người nhìn chằm chằm như vậy, nếu tuông ra lời gièm pha, chắc chắn sẽ đạt được
Khương Sam đứng tại chỗ, đối với nháy mắt của Triệu Thanh Thanh sững sờ nói: “Cầu tình? Học tỷ chị nói gì vậy? Nhỏ quá em nghe không rõ.”
Triệu Thanh Thanh mặt cô ta giống như tên cô ta, nháy mắt liền xanh, vội đi qua một bên để Khương Sam bước vào, chưa thấy người không có mắt nhìn như vậy, nào có người nào sẽ hỏi như vậy, xoay người lại, quả nhiên ánh mắt nhìn mình của Trương Băng kỳ quái.
“Thanh Thanh có gì muốn nói sao?”
Triệu Thanh Thanh gượng cười nói: “Không, không có, Khương Sam nhìn lầm rồi, em chỉ ngáp thôi.”
Trương Băng không tin, không có người lãnh đạo thích người phía dưới mình giở trò, nhất là giở trò trước mặt mình. Trương Băng có chút không vui: “Em đi ra ngoài trước đi.”
Triệu Thanh Thanh định há miệng giải thích, giọng nói Trương Băng nặng thêm một phân: “Tôi nói đi ra ngoài.”
Triệu Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, không cam lòng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, ai oán nhìn Khương Sam một cái, chần chừ mở cửa đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, sắc mặt Triệu Thanh Thanh khó coi vô cùng, cô vốn nghĩ muốn ở bên trong xem náo nhiệt, kết quả Khương Sam là một người không thức thời, một câu nói đã khiến cô để ấn tượng không tốt trong mắt Phó đoàn trưởng.
Khương Sam cong cong khóe môi, tính tính Triệu Thanh Thanh cô vẫn có thể hiểu rõ được vài phần, cho dù chuyện ở vũ đoàn có Bạch Kỳ ra tay ở phía trước, nếu có thể để cho Triệu Thanh Thanh đến đối phó cô, mấu chốt bên trong cô có không thiếu đâu. Buồn cười Triệu Thanh Thanh còn ở trước mặt cô làm bộ làm tịch lấy lòng cô, cuối cùng chỉ có thể đắc tội với hai bên thôi, nếu cô ta không ở trước mặt người phụ trách gây rắc rối, tên Khương Sam cô có thể viết ngược được rồi.
Vũ đoàn Niết Bàn chủ yếu có hai người dẫn đầu, một người là người phụ trách hoạt động hằng ngày Trương Băng, một người là người đã sáng lập ra vũ đoàn cũng là vũ đoàn trưởng Viên Chính Lan. Lúc ban đầu Viên Chính Lan một lòng khiêu vũ, vốn không có quản lý, lúc trước xây dựng Niết Bàn đã đem toàn quyền quyết định công việc vũ đoàn phía sau cho Trương Băng, sau này bởi vì khi khiêu vũ Viên Chính Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến bây giờ còn đang ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vậy đối với bên ngoài người có quyền lực lớn nhất chính là Trương Băng.
Có thể dẫn dắt một vũ đoàn trường học liên tiếp hoạt động trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, không phải chỉ dựa vào kĩ năng khiêu vũ tuyệt vời của thành viên trong vũ đoàn là đủ, ở bên trong còn hỏi sự quản lý và lập kế hoạch kĩ càng. Trong đó tạo mối quan hệ tốt với các cấp cao là chuyện không thể thiếu, nếu không có nhiều cơ hội biểu diễn cùng với con đường đào tạo học viên lấy ở đâu ra?
Trương Băng là một người yêu tài, nhưng cũng là một người thực tế, hiểu được khi nào nên đưa ra sự lựa chọn quyết đoán, nếu như buông tha một người có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho vũ đoàn, cách xử lý của ông luôn luôn mạnh mẽ vang dội.
Trương Băng đi thẳng vào vấn đề: “Bên trong quy định vũ đoàn có quy định không nhận học viên đào tạo khiêu vũ chuyên nghiệp, nguyên nhân cô đã biết, cấp dưới xảy ra sơ sót, tôi sẽ xử lý, thật xin lỗi cô không thể trong vũ đoàn.”
Khương Sam cũng trực tiếp nói: “Nếu vì thời gian luyện tập vũ đạo, tôi có thể cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới bài vở và bài tập để đuổi kịp tiến trình.”
Trương Băng uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Lời cam đoan của cô không phải là lý do thuyết phục được tôi.”
Kiếp trước Khương Sam đã từng giao tiếp qua với Trương Băng, tuy ông là người luôn xem trọng lợi ích lớn nhất, nhưng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, huống chi tâm tư của ông đều đặt lợi ích của vũ đoàn lên trên nhất, nhưng cũng không phải người không thể nói lý.
Chỉ cần lý do đủ thuyết phục ông, sự việc chưa chắc đã không có đường cứu vãn, nếu Niết Bàn có thể lớn mạnh như vậy, người lãnh đạo nhất định không phải là người ù tai mù mắt.
Khương Sam đứng lên, cô đi dạo quanh phòng họp, tầm mắt dừng lại ở ở một loạt giấy chứng nhận danh dự và các giải thưởng được đóng khung trên tường, cười tít mắt bắt đầu lý do và tình cảm của mình.
“Niết Bàn có thể trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, thứ nhất vì tự thân vũ đoàn rắn chắc cường hãn, thứ hai nổi tiếng là công chính vì quy định trong vũ đoàn rất nghiêm ngặt, vũ đoàn muốn đứng đầu không hề thiếu, mà một vũ đoàn cũng không có khả năng vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên, bị kéo xuống vị trí đó thật ra cũng là một chuyện rất dễ dàng.”
Khương Sam nghiêng nghiêng đầu lại nói tiếp: “Lại nói tiếp, quy củ vũ đoàn nghiêm ngặt như vậy, đầu tiên là tuyển chọn học viên, lấy một lý do không thuyết phục để đuổi người, truyền ra bên ngoài sẽ thành dạng gì? Đặc biệt bị đuổi đi là một học viên ở trong Quân Nghệ bị đối xử bất công, ngài nói thử người đó có phải rất đáng thương không, bị cường quyền áp bức, ngay đến năng lực phản kháng cũng không có, một tình yêu vũ đạo nhiệt liệt, luôn luôn đi về phía trước loại bỏ muôn ngàn khó khăn, thật không dễ dàng ở trong tình huống bị giáo viên trả thù gây khó dễ để đi vào, kết quả sau cùng trong bóng tối bị người khác đẩy ra ngoài.”
Lúc đầu bộ dáng Trương Băng không để ý, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Khương Sam thở dài, vươn tay sờ sờ tấm ảnh chụp chung vũ đoàn trong trận thi quốc gia.
“Dù sao cũng là vũ đoàn nổi danh cả nước, một vũ đoàn bị vô số người nhìn chằm chằm như vậy, nếu tuông ra lời gièm pha, chắc chắn sẽ đạt được
/136
|