Hôm ấy hoàng đế Thế Tông khoan thai đến lâm triều muộn, ngồi trên long ỷ ở Kim Loan điện nhìn một đám thần tử của mình, tâm trạng tốt lúc ở bên An Cẩm Tú lập tức biến mất không còn một mảnh.
Thái tử đứng trước chư hoàng tử, sau khi quỳ lạy bình thân, ngẩng đầu thấy ánh mắt Thế Tông lạnh lùng nhìn hắn, Thái tử sợ đến mức cúi đầu thật sát.
Thế Tông thấy hành động Thái tử, nhìn nhìn chư hoàng tử sau lưng hắn, mỗi người khoanh tay đứng nghiêm, nhìn có vẻ đều là con ngoan của y nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết được. Ánh mắt lại chuyển qua trên người các triều thần, cả đám cũng có vẻ cung kính chỉ là trong lòng đỏ hay đen cũng không thể hiểu thấu.
Cuối cùng ánh mắt Thế Tông dừng lại trên người An Thái sư: “Thái sư.”
An Thái sư vội bước ra khỏi hàng, nói: “Có thần.”
“Mai ngươi dẫn nhi tử thứ năm của ngươi tiến cung cho trẫm nhìn xem,” Thế Tông nói: “Trẫm nghe nói trong năm nhi tử của ngươi có đứa này giỏi võ hiếm có. An thị Tầm Dương còn có thể xuất hiện một nhi tử thượng võ, coi như An thị các ngươi cũng có một người có thể hợp tâm ý của trẫm.”
An Thái sư vội quỳ xuống, cái quỳ này của An Thái sư khiến triều thần An Nguyên Văn đang đứng cũng quỳ xuống theo.
Thế Tông hừ lạnh, nói: “Trẫm còn nghe nói ngươi không muốn đứa con trai này? Thân phận nhi tử thứ xuất đúng là có thấp một chút nhưng thứ xuất cũng là nhi tử An Thư Giới ngươi mà?”
Thân thể An Thái sư quỳ mọp xuống, chuyện hôm qua ở An Phủ kia chắc đã đến tai Thế Tông.
“Hồ nháo!” Bỗng nhiên Thế Tông đập bàn: “Ngươi cho là trẫm không quản được An thị của ngươi sao?”
“Thần biết tội.” An Thái sư vội dập đầu nhận tội.
Các triều thần không rõ nguyên nhân đột nhiên Thế Tông phát tác với An Thái sư trước mặt mọi người, đa số người cho rằng vì Tín Vương phản loạn mà Thế Tông giận chó đánh mèo, chỉ có bản thân An Thái sư hiểu rõ rành rành, bây giờ An Cẩm Tú trở thành nữ nhân của Thế Tông, vì An Cẩm Tú, Thế Tông phải ra mặt cho tên nghịch tử An Nguyên Chí.
“An Nguyên Văn là huynh trưởng, không yêu thương bảo vệ ấu đệ, vậy bị tội gì?” Thế Tông lại hỏi An Nguyên Văn đang quỳ trong hàng ngũ triều thần.
“Thánh thượng.” An Thái sư vội thay trưởng tử trả lời: “Là thần sai, là thần không biết cách dạy con.”
“Đều cút đi cho trẫm!” Thế Tông tức giận: “An Nguyên Văn phạt bổng lộc một năm, An Nguyên Tín cũng cút khỏi Thái Học Viên cho trẫm! di3nd4nl3quyd0n An Thư Giới ngươi vẫn luôn nói với trẫm An thị Tầm Dương các ngươi là dòng dõi thi thư, đây là nhi tử tốt do dòng dõi thi thư ngươi dạy đó đó sao?”
“Thánh thượng….”
“Vài người khi dễ một đứa nhỏ, cái này cũng gọi là bản lĩnh?” Thế Tông không cho An Thái sư cơ hội biện bạch: “Lăn cho trẫm.”
Phụ tử An thị rời khỏi Kim Loan điện, cũng không dám đi, quỳ song song bên ngoài đại điện.
“Có việc gì cứ tấu.” Thế Tông mắng phụ tử An thị ra ngoài, mới nói với các triều thần.
Có đại thần đứng ra thượng tấu thỉnh nghị, buổi lâm triều hôm nay ở Kỳ Thuận triều mới trở lại bình thường.
Bạch Thừa Trạch đứng sau lưng tứ hoàng tử Bạch Thừa Duẫn, trong lòng Bạch Thừa Trạch hơi đoán ra cơn lửa giận lần này của Thế Tông, có thể hiểu được đây là sủng ái An Cẩm Tú. Nghĩ đến Bình An đang được nuôi trong phủ của mình, Bạch Thừa Trạch cảm thấy sau khi trở về mình nên trọng thưởng tên thủ hạ nhiều chuyện kia, có đứa trẻ Bình An này trên tay đúng là một quân cờ không thể tốt hơn.
Thái tử đứng dưới mí mắt của Thế Tông vẫn luôn lo lắng đề phòng, chờ Thế Tông nhắc đến hai chữ Tín Vương. Chỉ là lần lâm triều này Thế Tông đối với Tín Vương vẫn chưa hề nói đến. Thái tử nghe Thế Tông thảo luận chính sự với các đại thần, rõ ràng không quan hệ gì đến hắn cũng làm Thái tử cảm giác bị nướng từ từ trên giàn hoả, phụ hoàng hắn tra tấn từ sống đến chết.
Ngoài Kim Loan điện, phụ tử An thị quỳ trên nền gạch cứng rắn không lâu sau đầu gối đã phát đau.
“Phụ thân,” An Nguyên Văn nhỏ giọng nói: “Trong phủ chúng ta…”
“Câm miệng.” An Thái sư nói.
“Có phải tam đệ xong rồi không?” An Nguyên Văn sốt ruột hỏi.
An Nguyên Văn không lo lắng cho mình, chỉ phạt bổng lộc một năm. Đại công tử An phủ không màng một năm bổng lộc này chỉ là tam đệ An Nguyên Tín phải làm sao đây? Đệ tử thế gia bị Thái Học Viện đuổi ra, sau này không có tư cách
Thái tử đứng trước chư hoàng tử, sau khi quỳ lạy bình thân, ngẩng đầu thấy ánh mắt Thế Tông lạnh lùng nhìn hắn, Thái tử sợ đến mức cúi đầu thật sát.
Thế Tông thấy hành động Thái tử, nhìn nhìn chư hoàng tử sau lưng hắn, mỗi người khoanh tay đứng nghiêm, nhìn có vẻ đều là con ngoan của y nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết được. Ánh mắt lại chuyển qua trên người các triều thần, cả đám cũng có vẻ cung kính chỉ là trong lòng đỏ hay đen cũng không thể hiểu thấu.
Cuối cùng ánh mắt Thế Tông dừng lại trên người An Thái sư: “Thái sư.”
An Thái sư vội bước ra khỏi hàng, nói: “Có thần.”
“Mai ngươi dẫn nhi tử thứ năm của ngươi tiến cung cho trẫm nhìn xem,” Thế Tông nói: “Trẫm nghe nói trong năm nhi tử của ngươi có đứa này giỏi võ hiếm có. An thị Tầm Dương còn có thể xuất hiện một nhi tử thượng võ, coi như An thị các ngươi cũng có một người có thể hợp tâm ý của trẫm.”
An Thái sư vội quỳ xuống, cái quỳ này của An Thái sư khiến triều thần An Nguyên Văn đang đứng cũng quỳ xuống theo.
Thế Tông hừ lạnh, nói: “Trẫm còn nghe nói ngươi không muốn đứa con trai này? Thân phận nhi tử thứ xuất đúng là có thấp một chút nhưng thứ xuất cũng là nhi tử An Thư Giới ngươi mà?”
Thân thể An Thái sư quỳ mọp xuống, chuyện hôm qua ở An Phủ kia chắc đã đến tai Thế Tông.
“Hồ nháo!” Bỗng nhiên Thế Tông đập bàn: “Ngươi cho là trẫm không quản được An thị của ngươi sao?”
“Thần biết tội.” An Thái sư vội dập đầu nhận tội.
Các triều thần không rõ nguyên nhân đột nhiên Thế Tông phát tác với An Thái sư trước mặt mọi người, đa số người cho rằng vì Tín Vương phản loạn mà Thế Tông giận chó đánh mèo, chỉ có bản thân An Thái sư hiểu rõ rành rành, bây giờ An Cẩm Tú trở thành nữ nhân của Thế Tông, vì An Cẩm Tú, Thế Tông phải ra mặt cho tên nghịch tử An Nguyên Chí.
“An Nguyên Văn là huynh trưởng, không yêu thương bảo vệ ấu đệ, vậy bị tội gì?” Thế Tông lại hỏi An Nguyên Văn đang quỳ trong hàng ngũ triều thần.
“Thánh thượng.” An Thái sư vội thay trưởng tử trả lời: “Là thần sai, là thần không biết cách dạy con.”
“Đều cút đi cho trẫm!” Thế Tông tức giận: “An Nguyên Văn phạt bổng lộc một năm, An Nguyên Tín cũng cút khỏi Thái Học Viên cho trẫm! di3nd4nl3quyd0n An Thư Giới ngươi vẫn luôn nói với trẫm An thị Tầm Dương các ngươi là dòng dõi thi thư, đây là nhi tử tốt do dòng dõi thi thư ngươi dạy đó đó sao?”
“Thánh thượng….”
“Vài người khi dễ một đứa nhỏ, cái này cũng gọi là bản lĩnh?” Thế Tông không cho An Thái sư cơ hội biện bạch: “Lăn cho trẫm.”
Phụ tử An thị rời khỏi Kim Loan điện, cũng không dám đi, quỳ song song bên ngoài đại điện.
“Có việc gì cứ tấu.” Thế Tông mắng phụ tử An thị ra ngoài, mới nói với các triều thần.
Có đại thần đứng ra thượng tấu thỉnh nghị, buổi lâm triều hôm nay ở Kỳ Thuận triều mới trở lại bình thường.
Bạch Thừa Trạch đứng sau lưng tứ hoàng tử Bạch Thừa Duẫn, trong lòng Bạch Thừa Trạch hơi đoán ra cơn lửa giận lần này của Thế Tông, có thể hiểu được đây là sủng ái An Cẩm Tú. Nghĩ đến Bình An đang được nuôi trong phủ của mình, Bạch Thừa Trạch cảm thấy sau khi trở về mình nên trọng thưởng tên thủ hạ nhiều chuyện kia, có đứa trẻ Bình An này trên tay đúng là một quân cờ không thể tốt hơn.
Thái tử đứng dưới mí mắt của Thế Tông vẫn luôn lo lắng đề phòng, chờ Thế Tông nhắc đến hai chữ Tín Vương. Chỉ là lần lâm triều này Thế Tông đối với Tín Vương vẫn chưa hề nói đến. Thái tử nghe Thế Tông thảo luận chính sự với các đại thần, rõ ràng không quan hệ gì đến hắn cũng làm Thái tử cảm giác bị nướng từ từ trên giàn hoả, phụ hoàng hắn tra tấn từ sống đến chết.
Ngoài Kim Loan điện, phụ tử An thị quỳ trên nền gạch cứng rắn không lâu sau đầu gối đã phát đau.
“Phụ thân,” An Nguyên Văn nhỏ giọng nói: “Trong phủ chúng ta…”
“Câm miệng.” An Thái sư nói.
“Có phải tam đệ xong rồi không?” An Nguyên Văn sốt ruột hỏi.
An Nguyên Văn không lo lắng cho mình, chỉ phạt bổng lộc một năm. Đại công tử An phủ không màng một năm bổng lộc này chỉ là tam đệ An Nguyên Tín phải làm sao đây? Đệ tử thế gia bị Thái Học Viện đuổi ra, sau này không có tư cách
/112
|