Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 96 - Chương 88

/112


Nụ cười trên mặt An Cẩm Tú không nhìn ra được chút miễn cưỡng. Cho dù loại tình thoại này nàng không muốn nghe từ miệng Thế Tông chút nào. “Thánh thượng, đặc biệt đến thăm thần thiếp, thần thiếp rất vui,” Trong lòng Thế Tông An Cẩm Tú dùng một âm lượng nhỏ xíu nói lời cảm kích, hiển nhiên là muốn nói nhưng xấu hổ.

Thế Tông ngắm nhìn mỹ nhân trong lòng, trong mắt lóe lên mừng rỡ, nói: “Trẫm đến xem xem nàng có ổn không, nếu nàng không hài lòng với thị vệ ở đây, trẫm sẽ đổi bọn họ.”

“Bọn họ thế nào?” Bộ dáng An Cẩm Tú hoàn toàn không hiểu, “Hôm qua là bọn họ dập lửa, thần thiếp còn muốn cảm tạ bọn họ nữa.”

“Nha đầu ngốc,” Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu, “Bọn họ chẳng qua là làm chuyện trong bổn phận của mình, nàng muốn cảm tạ bọn họ gì chứ?”

“Ồ,” An Cẩm Tú bày ra dáng vẻ khiêm tốn thụ giáo.

“Thánh thượng,” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Cát Hòa.

“Trẫm phải đi rồi,” Thế Tông nói với An Cẩm Tú: “Có thời gian trẫm sẽ đến thăm nàng.”

“Phải đi rồi sao?” An Cẩm Tú vội hỏi.

“Trẫm quan tâm nàng, cũng phải quan tâm giang sơn của trẫm ,” Thế Tông nhéo má An Cẩm Tú, “Nàng ngủ thêm một chút, phải nghe lời thái y, điều dưỡng thân thể cho tốt.”

“Thần thiếp hiểu rồi, quốc sự làm trọng.” An Cẩm Tú đứng dậy nói: “Thần thiếp tiễn thánh thượng.”

Nhìn mái tóc dài buông xõa của An Cẩm Tú, ánh mắt Thế Tông thoáng tối lại, hôm nay không có thời gian, lần tới nhất định y sẽ chải tóc giúp nha đầu này. “Không cần tiễn,” Y tựa đầu vào An Cẩm Tú trong thoáng chốc, sau đó đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp chăn, “Ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng,” Nói ròi, Thế Tông cũng không ở lại, từ giường của An Cẩm Tú bước từng bước lớn ra ngoài.

Cát Hòa đứng chờ ngoài cửa, thấy Thế Tông ra ngoài, vội nói: “Thánh thượng, người hồi cung?”

Thế Tông đi đến trung viện, nhìn thị vệ đứng xung quanh, “Ai là chủ sự ở đây?”

Hàn Ước vội đứng ra khỏi hàng, quỳ dưới đất, dập đầu với Thế Tông: “Nô tài khấu kiến thánh thượng.”

Thế Tông liếc nhìn Hàn Ước, tuổi còn quá trẻ, tướng mạo cũng khá dễ nhìn, có điều, nhớ đến bộ dáng đỏ mặt trước mặt mình của An Cẩm Tú, Thế Tông cảm thấy Hàn Ước có thế này thì cũng không xảy ra chuyện gì với An Cẩm Tú được, “Ngươi tên gì?” Thế Tông hỏi Hàn Ước.

“Nô tài Hàn Ước.”

“Hàn Ước,” Thế Tông nói với hắn: “Ngươi phải bảo vệ An phu nhân ở nơi này an toàn, còn xảy ra chuyện như hôm qua, không cần trẫm phải phí lời, ngươi và thuộc hạ đều cắt cổ tự sát đi.”

“Nô tài tuân chỉ,” Hàn Ước vội vàng dập đầu lĩnh chỉ.

Thế Tông bước đến gần Hàn Ước vài bước, giảm thấp âm lượng xuống, nói: “ Sau này An phu nhân yên ổn, thì ngươi mới có tháng ngày tốt đẹp, ngươi hiểu ý của trẫm chứ?”

Hàn Ước lại dập đầu xuống đất một cái, nói: “Nô tài đã hiểu, nô tài tuân chỉ.”

“Bình thân đi,” Thế Tông bước về phía trước, không nhìn đến Hàn Ước đang theo lệnh mà đứng dậy từ dưới đất.

“Thánh thượng,” Lúc này, Cát Hòa bước tới sau lưng Thế Tông.

Thế Tông quay đầu, nhìn thấy tay Cát Hòa chỉ về phía sau. Thuận theo phương hướng mà Cát Hòa chỉ, y nhìn thấy An Cẩm Tú chỉ búi một búi tóc nhỏ, chưa hề điểm trang, chỉ khoác một món áo đứng ngoài cửa phòng, đang nhìn về phia y. Thấy Thế Tông phát hiện ra mình, An Cẩm Tú như con thỏ bị kinh sợ vội vàng chạy lại vào trong phòng.

“Nha đầu này,” Thế Tông lắc đầu cười, quay người tiếp tục bước về phía trước. Đi mấy bước, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, lại thấy ngoài cửa phòng lộ nửa thân người vừa khựng lại, tiến thoái lưỡng nan. “Mau quay về nghỉ ngơi đi!” Thế Tông hướng về phía cửa phòng An Cẩm Tú đang đứng, nói lớn: “Mấy ngày nữa trẫm nhất định sẽ đến thăm nàng!”

An Cẩm Tú đỏ mặt, vội thu người lại, đóng sầm cửa.

“Nha đầu ngốc,” Thế Tông đi khỏi sân nhỏ, nói với Cát Hòa: “Vừa rồi là trẫm chơi trò trốn tìm sao?”

Cát Hòa cười nói: “Nô tài không nghĩ An phu nhân cũng có lúc giống trẻ con như thế.”

“Nàng vốn không lớn,” Thế Tông nói: “ Cùng tuổi với Nghiên Nguyệt, lại có phần khéo léo nhu thuận hơn cả nha đầu Nghiên Nguyệt kia nữa.”

Người xung quanh nghe Thế Tông nói vậy đều trầm mặc không nói, không dám đáp lại lời của Thế Tông. Công chúa Nghiên Nguyệt là nữ nhi, An Cẩm Tú là thiếp thất, hình như hai người này không thể đặt cạnh nhau mà so sánh được thì phải?

Thế Tông không để tâm lời của mình có thỏa đáng không, hành động vừa rồi của An Cẩm Tú khẳng định đã làm y rất vui lòng. Không nam nhân nào không thích nữ nhân toàn tâm toàn ý ỷ lại, nữ nhân trong cung đều ỷ lại


/112

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status