Đẩy cửa mà vào, bên trong là tiểu thất thanh tĩnh, hai chiếc cửa sổ trên vách tường ở hai mặt đông nam đều rộng mở, từng cơn gió nhẹ nhàng nối đuôi nhau thổi vào khiến cho không khí trong phòng khá mát mẻ. Nếu đứng ở gần chiếc cửa sổ đang đón gió đó nhìn xuống thì có thể thu được gần hết khung cảnh của Tiểu Hồ thành vào trong mắt. Trong phòng có một chiếc bàn trà màu vàng đất khá rộng hình bàn long thổ châu , là từ một khối gỗ cổ trăm tuổi chạm khắc mà thành, con rồng được trạm khắc trông rất có thần và ưa nhìn, có thể nói là rất đẹp. Mặt đất không nhiễm một hạt bụi, vô cùng sạch sẽ, vây quanh bàn trà bày biện bốn cái bồ đoàn màu nâu đậm đan bằng mây tre, trong đó chỉ có một cái bồ đoàn đã có người ngồi, người này mặc áo đạo bào, mặt tròn mập trắng, đúng là nhân vật số hai của Huyền Thiên tông và cũng chính là ân sư của Đoạn Thiên Lí, Thanh Hà trưởng lão.
(mình không biết bàn long là con gì nhưng nói chung là con rồng đang ngậm viên châu.)
Giờ phút này trong tiểu thất hương trà lướt nhẹ, thanh nhã mê người, Thanh Hà trưởng lão đang tự ngâm trà uống một mình, sau khi nhìn thấy Đoạn Thiên Lí liền mỉm cười rồi vẫy vẫy tay, nói: Thiên Lí, lại đây uống trà.
Đoạn Thiên Lí dạ vâng một tiếng rồi bước về mặt bên cạnh của bàn trà và ngồi xuống, Thanh Hà trưởng lão lấy thêm một chén sứ nhỏ, dùng nước ấm tráng qua rồi rót một chén nước trà đưa cho Đoạn Thiên Lí. Đoạn Thiên Lí kính cẩn nhận chén, sau khi ngửi ngửi, thổi nhẹ hai lần mới nhấm nháp một chút, thưởng thức một lát, gật đầu cười nói: Trà ngon.
Thanh Hà trưởng lão mỉm cười nói: Đây là lá trà do một vị lão hữu của Từ gia trong Bạch Hồ thành tặng ta mấy ngày trước, tiếc rằng nơi chúng ta ở không phải đất trà, mà là An Châu ở phía đông nam thần châu hạo thổ mới là vùng đất sản xuất được loại trà ngon, tên gọi Tiểu Lục Trản , mùi thơm tuy đạm nhạt nhưng lại ngọt ôn nhuận, dư vị lâu đài, thực là loại trà ngon.
Đoạn Thiên Lí cười cười rồi cầm chén trà đầy nước lên uống cạn trong một ngụm.
Thanh Hà trưởng lão lại rót cho hắn một chén, Đoạn Thiên Lí nâng hai tay lên nhận chén rồi ngồi im lặng nghe Thanh Hà trưởng lão nói: Tiểu Lục Trản xem như là thượng phẩm trong các loại trà, chỉ có điều nếu nói đến loại trà cực phẩm được thiên hạ công nhận thì phải là Bồng Lai Tiên Nha và Hoàng Lộ trên Đại Trúc Phong của dãy Thanh Vân Sơn, chỉ tiếc hai giống trà này sản lượng rât thưa thớt lại bị đại phái giàu có nắm giữ, ta và ngươi cả đời này sợ rằng cũng không được nếm rồi.
Đoạn Thiện Lí cười nói: Sư phó đang ở thời kì sung sức nhất, đạo hạnh cao thâm, tương lai rộng lớn, há lại chỉ dừng lại ở đây?
Thanh Hà trưởng lão ngồi ngắm men xanh của chén trà sứ, không nói tiếng nào, một lúc sau lại khẽ thở dài. Tu sĩ Huyền Đan Cảnh mặc dù đã là cảnh giới cực kỳ cao thâm nhưng một khi tu luyện đến tình cảnh này thì muốn bước thêm một bước đều là chuyện muôn vàn khó khăn, một bước trăm xích ban đầu chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao ? Đến bao giờ mới thôi, Huyền Thiên tông chỉ có hai vị cao thủ Huyền Đan Cảnh, Thanh Phong chân nhân và Thanh Hà tưởng lão vẫn chỉ dậm chân bồi hồi ở Huyền Đan Cảnh đệ nhất trọng, chưa thể đột phá mấy chục năm rồi. Mặc dù như vậy nhưng chỉ cần có hai người bọn họ tọa trấn, không ai có thể nói Huyền Thiên tông không phải là một trong bảy đại phái có thực lực mạnh nhất ở chung quanh khu vực Vạn Yêu Cốc.
Cầm lấy chén trà trước mặt, ngắm nhìn nước chà màu chanh vàng thanh tịnh sóng sánh trong chén, sau một lúc ngồi ngắm nghía thì Thanh Hà trưởng lão bình đạm hỏi: Gần đây sinh ý của lầu thế nào ?
Đoạn Thiên Lí nói: Tất cả đều bình thường, thu lời nhiều nhất vẫn là đan dược, theo như tính toán ban đầu thì tiền lời tháng này nhiều hơn trước một thành.
Thanh Hà trưởng lão nhẹ gật đầu, nói: Khó được người quản lý từ trên xuống dưới tinh tường như ngươi, vất vả cho ngươi rồi.
Đoạn Thiên Lý khom người, nói: Đây là bổn phận của đệ tử, sư phó quá khen.
Thanh Hà trưởng lão im lặng một lát, bỗng nhiên nói: Có chuyện này có thể ngươi không biết, ngày mười lăn tháng này, đệ nhất thương hội Thần Tiên hội sẽ khai trương ở trong Bạch Hổ thành của Vạn Yêu Cốc .
Đoạn Thiên Lí thân thể cứng đờ, mặc dù ngày thường công phu hàm dưỡng rất sâu nhưng giờ phút này cũng phải ngạc nhiên, nói: Chẳng lẽ chính là thương hội được xưng là đệ nhất thiên hạ, Thần Tiên hội?
Thanh Hà trưởng lão thở dài, nói: Đúng là nó.
Đoạn Thiên Lí chau mày, sắt mặt nghiêm trọng hơn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Hà trưởng lão hỏi: Vạn Yêu cốc ở gần Man Hoang, rời xa Trung Thổ phồn hoa cực thịnh cùng đám chi châu động thiên phúc địa màu mỡ. Người trong thế gian đều biết tu chân giả trong thiên hạ bảy táp phần mười đều tập trung ở Cửu Châu của Trung Thổ, bậc cự thương hào phú giống như Thần Tiên hội từ trước đến nay đều tung hoành bễ nghễ, phong vân một cõi trong khu vực Cửu Châu rộng lớn, dưới cờ đám chi nhánh, phân hội nhiều như mây, trải rộng khắp Cửu Châu, nhưng cho tới bây giờ họ vẫn chướng mắt với vùng biên thùy vắng vẻ của chúng ta. Vì sao lúc này lại ....
Hắn không nói tiếp nhưng những nghi vẫn và kinh ngạc đều ghi hết lên mặt rồi, dừng lại một lát, Đoạn Thiên Lí ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi lập tức nói: Còn nữa, Bạch Hổ thành chính là đại thành đệ nhất gần Vạn Yêu Cốc, hầu hết dân thổ địa tài giỏi đều ở trong thành, phồn hoa giàu có hơn hẳn bọn chúng, chỉ riêng ba đại thế gia Nguyên, Bạch, Từ của bảy đại môn phái đã sớm chia cắt sạch sẽ thị phần của Bạch Hổ Thành, há lại có thể cho phép Thần Tiên hội tùy tiện thò tay vào cướp miếng ăn của họ ?
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt hờ hững nhưng lại có ánh sáng của sự tinh tường xẹt qua đôi mắt, cười nhạt một tiếng rồi nói: Nói ngươi cũng không tin, chính là Bạch gia trong tam đại thế gia xuất đầu mời Thần Tiên hội tới.
Đoạn Thiên Lí nhất thời ngạc nhiên.
Thanh Hà trưởng lão trầm mặc một hồi, nói: Ta cũng là gần đây mới nhận được tin tức, ngày hôm nay Bạch Hổ thành sớm đã loạn thành một bầy, rất nhiều thế lực nổi lên và dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, ta cùng không biết vì sao lúc này Bạch gia lại tiến hành một việc không chút khôn ngoan như vậy ? Thần Tiên hội là thương hội đã có tên tuổi thiên hạ đệ nhất hơn hai trăm năm, bối cảnh sâu không thể tưởng tượng, tại Trung Thổ Cửu Châu mặc dù hào phú như mây, đại phái như rừng, thánh địa tu chân như biển, nhiều năm qua lại nghe gió thổi mây phun nhưng chưa từng nghe nói có danh môn đại phái nào công khai làm khó xử nó. Thậm chí còn nghe đồn đại, e rằng sau lưng Thần Tiên hội chính là Bồng Lai tiên tông, Thần Long điện, những cự phách hào phú bậc nhất trong tu chân giới, cũng có thể là những danh môn thánh địa uy danh hiển hách, tón lại là thực lực vô cùng hùng mạnh. Quái vật khổng lồ như vậy một khi thẩm thấu được thế lực vào Vạn Yêu Cốc này, chỉ sợ....
Đoạn Thiên Lí sắc mặt xấu dần, sau một lúc trầm mặc thì mở miệng nói: Đệ tử cũng từng nghe qua tên tuổi của Thần Tiên hội, ngày trước nghe đồn Thần Tiên Hội hình như chỉ xem trọng sinh ý của thương hội, chưa từng nghe thấy có chuyện chiếm cứ linh sơn, công phạt môn phái, hình như bọn hắn chỉ quan tâm tới việc môn phái thôi thì phải?
Thanh Hà trưởng lão giương mắt nhìn hắn, Đoạn Thiên Lí cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, xem ra những ý niệm này rột cục cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Trà thất tạm thời chìm vào trầm mặc, một lát sau Thanh Hà trưởng lão mở miệng nói: Được rồi, những sự tình này hiện nay cũng không tới lượt chúng ta đau đầu, chờ xem kỳ biến vậy. Nói xong, hắn nhìn Đoạn Thiên Lí, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nói giọng lạnh nhạt: Sự tình vào buổi sáng, ngươi có biết không?
Đột nhiên bị sư phụ hỏi lạnh nhạt, Đoạn Thiên Lí hơi ngơ ngác một chút mới nhẹ gật đầu, nói: Đệ tử có nghe nói.
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lạnh nhạt, nói: Ngươi thấy thế nào?
Đoạn Thiên Lí hơi liếc nhìn sư phụ rồi đưa bàn tay to lớn cầm ấm trà được chạm trổ tinh xảo lên, rót đầy nước trà vào trong chén trà của sư phụ, im lặng một lát mới mở miệng nói: Đệ tử xem ra, sự tình buổi sáng sớm hôm nay e rằng tiểu sư đệ đã phạm một ít sai lầm nhỏ.
Hai hàng lông mày của Thanh Hà cau lại.
Đoạn Thiên Lí giảm thanh âm trầm xuống một ít rồi tiếp tục nói: Trước mặt mọi người ép buộc sư muội Luyện Khí Cảnh kết thành đạo lữ song tu, còn dùng tên tuổi của sư phó để dọa người, hành vi lần này của tiểu sư đệ có thể nói là không chịu kiêng nể gì cả, nếu hành vi như thế bị truyền đến tai của chư vị sư trưởng cùng đám sư huynh đệ thì thật khó nghe. Hết lần này tới lần khác Nhâm sư huynh đều xuất hiện kịp thời, đuổi tiểu sư đệ đi, là thua người lại còn thua trận, đại bài mà phải quay về.
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lại khó coi hơn trước chút ít nên không mở miệng nói chuyện, mặc dù thần thái của Đoạn Thiên Lí thật lòng kính cẩn nhưng ngôn từ lại không khách khí chút nào, đánh giá về Vệ Trọng thật khó nghe. Đoạn Thiên Lí ngẩng đầu nhìn sư phó, nhìn thấy nét mặt của sư phó không vui nhưng vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói: Nhậm sư huynh, người này từ trước đến nay bề ngoài phòng khoáng nên nghĩ gì nói ấy, tính tình của tiểu sư đệ có chút cuồng vọng nhưng có sư phó ở nơi đây, tình phụ tử nhiều như trời biển, người khác như thế nào đệ tử không dám nói bừa nhưng Nhậm sư huynh tuyệt đối không xuất đầu lộ diện để diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, bởi vì huynh ấy không thể kết xuống đại thù khi tương lai chưa chắc chắn tranh đoạt được chức chưởng giáo đại vị, đó không phải là chuyện Nhậm sư huynh muốn làm.
Thanh Hà trưởng lão khóe miệng khẽ cười, trên mặt đã ánh lên ý lạnh lùng, cười nhạt nói: Nói hay lắm, ngươi nghĩ như thế nào ?
Đoạn Thiên Lí thở dài, nói: Ân sư nhìn xa vạn dặm, ánh mắt thấm nhuần chắn hẳn đã sớm minh bạch.
Thanh Hà trưởng lão hừ một tiếng, không nói gì.
Đoàn Thiên Lí đành phải tiếp tục nói: Nhìn khắp trên dưới Huyền Thiên tông, có thể sai Nhậm sư huynh làm như vậy tự nhiên chỉ có một người mà thôi, chính là chưởng giáo chân nhân, tuy nhiên chưa hẳn là nhằm vào tiểu sư đệ nhưng chắn hẳn mục tiểu của Nhậm sư huynh chính là sư phó, kể cả đám đệ tử đi theo sư phó cũng vậy, chỉ có điều tiểu sư đệ vận khí không tốt, vừa đúng lúc hắn đi qua nên bị đánh mà thôi. Hắn dừng một chút rồi thanh âm lại trầm thấp xuống vài phần, nói: Cho nên đệ tử cả gan, khẩn cầu sư phó chớ nghiêm trị tiểu sư đệ, chỉ hơi răn dạy là được rồi.
(mình không biết bàn long là con gì nhưng nói chung là con rồng đang ngậm viên châu.)
Giờ phút này trong tiểu thất hương trà lướt nhẹ, thanh nhã mê người, Thanh Hà trưởng lão đang tự ngâm trà uống một mình, sau khi nhìn thấy Đoạn Thiên Lí liền mỉm cười rồi vẫy vẫy tay, nói: Thiên Lí, lại đây uống trà.
Đoạn Thiên Lí dạ vâng một tiếng rồi bước về mặt bên cạnh của bàn trà và ngồi xuống, Thanh Hà trưởng lão lấy thêm một chén sứ nhỏ, dùng nước ấm tráng qua rồi rót một chén nước trà đưa cho Đoạn Thiên Lí. Đoạn Thiên Lí kính cẩn nhận chén, sau khi ngửi ngửi, thổi nhẹ hai lần mới nhấm nháp một chút, thưởng thức một lát, gật đầu cười nói: Trà ngon.
Thanh Hà trưởng lão mỉm cười nói: Đây là lá trà do một vị lão hữu của Từ gia trong Bạch Hồ thành tặng ta mấy ngày trước, tiếc rằng nơi chúng ta ở không phải đất trà, mà là An Châu ở phía đông nam thần châu hạo thổ mới là vùng đất sản xuất được loại trà ngon, tên gọi Tiểu Lục Trản , mùi thơm tuy đạm nhạt nhưng lại ngọt ôn nhuận, dư vị lâu đài, thực là loại trà ngon.
Đoạn Thiên Lí cười cười rồi cầm chén trà đầy nước lên uống cạn trong một ngụm.
Thanh Hà trưởng lão lại rót cho hắn một chén, Đoạn Thiên Lí nâng hai tay lên nhận chén rồi ngồi im lặng nghe Thanh Hà trưởng lão nói: Tiểu Lục Trản xem như là thượng phẩm trong các loại trà, chỉ có điều nếu nói đến loại trà cực phẩm được thiên hạ công nhận thì phải là Bồng Lai Tiên Nha và Hoàng Lộ trên Đại Trúc Phong của dãy Thanh Vân Sơn, chỉ tiếc hai giống trà này sản lượng rât thưa thớt lại bị đại phái giàu có nắm giữ, ta và ngươi cả đời này sợ rằng cũng không được nếm rồi.
Đoạn Thiện Lí cười nói: Sư phó đang ở thời kì sung sức nhất, đạo hạnh cao thâm, tương lai rộng lớn, há lại chỉ dừng lại ở đây?
Thanh Hà trưởng lão ngồi ngắm men xanh của chén trà sứ, không nói tiếng nào, một lúc sau lại khẽ thở dài. Tu sĩ Huyền Đan Cảnh mặc dù đã là cảnh giới cực kỳ cao thâm nhưng một khi tu luyện đến tình cảnh này thì muốn bước thêm một bước đều là chuyện muôn vàn khó khăn, một bước trăm xích ban đầu chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao ? Đến bao giờ mới thôi, Huyền Thiên tông chỉ có hai vị cao thủ Huyền Đan Cảnh, Thanh Phong chân nhân và Thanh Hà tưởng lão vẫn chỉ dậm chân bồi hồi ở Huyền Đan Cảnh đệ nhất trọng, chưa thể đột phá mấy chục năm rồi. Mặc dù như vậy nhưng chỉ cần có hai người bọn họ tọa trấn, không ai có thể nói Huyền Thiên tông không phải là một trong bảy đại phái có thực lực mạnh nhất ở chung quanh khu vực Vạn Yêu Cốc.
Cầm lấy chén trà trước mặt, ngắm nhìn nước chà màu chanh vàng thanh tịnh sóng sánh trong chén, sau một lúc ngồi ngắm nghía thì Thanh Hà trưởng lão bình đạm hỏi: Gần đây sinh ý của lầu thế nào ?
Đoạn Thiên Lí nói: Tất cả đều bình thường, thu lời nhiều nhất vẫn là đan dược, theo như tính toán ban đầu thì tiền lời tháng này nhiều hơn trước một thành.
Thanh Hà trưởng lão nhẹ gật đầu, nói: Khó được người quản lý từ trên xuống dưới tinh tường như ngươi, vất vả cho ngươi rồi.
Đoạn Thiên Lý khom người, nói: Đây là bổn phận của đệ tử, sư phó quá khen.
Thanh Hà trưởng lão im lặng một lát, bỗng nhiên nói: Có chuyện này có thể ngươi không biết, ngày mười lăn tháng này, đệ nhất thương hội Thần Tiên hội sẽ khai trương ở trong Bạch Hổ thành của Vạn Yêu Cốc .
Đoạn Thiên Lí thân thể cứng đờ, mặc dù ngày thường công phu hàm dưỡng rất sâu nhưng giờ phút này cũng phải ngạc nhiên, nói: Chẳng lẽ chính là thương hội được xưng là đệ nhất thiên hạ, Thần Tiên hội?
Thanh Hà trưởng lão thở dài, nói: Đúng là nó.
Đoạn Thiên Lí chau mày, sắt mặt nghiêm trọng hơn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Hà trưởng lão hỏi: Vạn Yêu cốc ở gần Man Hoang, rời xa Trung Thổ phồn hoa cực thịnh cùng đám chi châu động thiên phúc địa màu mỡ. Người trong thế gian đều biết tu chân giả trong thiên hạ bảy táp phần mười đều tập trung ở Cửu Châu của Trung Thổ, bậc cự thương hào phú giống như Thần Tiên hội từ trước đến nay đều tung hoành bễ nghễ, phong vân một cõi trong khu vực Cửu Châu rộng lớn, dưới cờ đám chi nhánh, phân hội nhiều như mây, trải rộng khắp Cửu Châu, nhưng cho tới bây giờ họ vẫn chướng mắt với vùng biên thùy vắng vẻ của chúng ta. Vì sao lúc này lại ....
Hắn không nói tiếp nhưng những nghi vẫn và kinh ngạc đều ghi hết lên mặt rồi, dừng lại một lát, Đoạn Thiên Lí ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi lập tức nói: Còn nữa, Bạch Hổ thành chính là đại thành đệ nhất gần Vạn Yêu Cốc, hầu hết dân thổ địa tài giỏi đều ở trong thành, phồn hoa giàu có hơn hẳn bọn chúng, chỉ riêng ba đại thế gia Nguyên, Bạch, Từ của bảy đại môn phái đã sớm chia cắt sạch sẽ thị phần của Bạch Hổ Thành, há lại có thể cho phép Thần Tiên hội tùy tiện thò tay vào cướp miếng ăn của họ ?
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt hờ hững nhưng lại có ánh sáng của sự tinh tường xẹt qua đôi mắt, cười nhạt một tiếng rồi nói: Nói ngươi cũng không tin, chính là Bạch gia trong tam đại thế gia xuất đầu mời Thần Tiên hội tới.
Đoạn Thiên Lí nhất thời ngạc nhiên.
Thanh Hà trưởng lão trầm mặc một hồi, nói: Ta cũng là gần đây mới nhận được tin tức, ngày hôm nay Bạch Hổ thành sớm đã loạn thành một bầy, rất nhiều thế lực nổi lên và dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động, ta cùng không biết vì sao lúc này Bạch gia lại tiến hành một việc không chút khôn ngoan như vậy ? Thần Tiên hội là thương hội đã có tên tuổi thiên hạ đệ nhất hơn hai trăm năm, bối cảnh sâu không thể tưởng tượng, tại Trung Thổ Cửu Châu mặc dù hào phú như mây, đại phái như rừng, thánh địa tu chân như biển, nhiều năm qua lại nghe gió thổi mây phun nhưng chưa từng nghe nói có danh môn đại phái nào công khai làm khó xử nó. Thậm chí còn nghe đồn đại, e rằng sau lưng Thần Tiên hội chính là Bồng Lai tiên tông, Thần Long điện, những cự phách hào phú bậc nhất trong tu chân giới, cũng có thể là những danh môn thánh địa uy danh hiển hách, tón lại là thực lực vô cùng hùng mạnh. Quái vật khổng lồ như vậy một khi thẩm thấu được thế lực vào Vạn Yêu Cốc này, chỉ sợ....
Đoạn Thiên Lí sắc mặt xấu dần, sau một lúc trầm mặc thì mở miệng nói: Đệ tử cũng từng nghe qua tên tuổi của Thần Tiên hội, ngày trước nghe đồn Thần Tiên Hội hình như chỉ xem trọng sinh ý của thương hội, chưa từng nghe thấy có chuyện chiếm cứ linh sơn, công phạt môn phái, hình như bọn hắn chỉ quan tâm tới việc môn phái thôi thì phải?
Thanh Hà trưởng lão giương mắt nhìn hắn, Đoạn Thiên Lí cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, xem ra những ý niệm này rột cục cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Trà thất tạm thời chìm vào trầm mặc, một lát sau Thanh Hà trưởng lão mở miệng nói: Được rồi, những sự tình này hiện nay cũng không tới lượt chúng ta đau đầu, chờ xem kỳ biến vậy. Nói xong, hắn nhìn Đoạn Thiên Lí, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nói giọng lạnh nhạt: Sự tình vào buổi sáng, ngươi có biết không?
Đột nhiên bị sư phụ hỏi lạnh nhạt, Đoạn Thiên Lí hơi ngơ ngác một chút mới nhẹ gật đầu, nói: Đệ tử có nghe nói.
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lạnh nhạt, nói: Ngươi thấy thế nào?
Đoạn Thiên Lí hơi liếc nhìn sư phụ rồi đưa bàn tay to lớn cầm ấm trà được chạm trổ tinh xảo lên, rót đầy nước trà vào trong chén trà của sư phụ, im lặng một lát mới mở miệng nói: Đệ tử xem ra, sự tình buổi sáng sớm hôm nay e rằng tiểu sư đệ đã phạm một ít sai lầm nhỏ.
Hai hàng lông mày của Thanh Hà cau lại.
Đoạn Thiên Lí giảm thanh âm trầm xuống một ít rồi tiếp tục nói: Trước mặt mọi người ép buộc sư muội Luyện Khí Cảnh kết thành đạo lữ song tu, còn dùng tên tuổi của sư phó để dọa người, hành vi lần này của tiểu sư đệ có thể nói là không chịu kiêng nể gì cả, nếu hành vi như thế bị truyền đến tai của chư vị sư trưởng cùng đám sư huynh đệ thì thật khó nghe. Hết lần này tới lần khác Nhâm sư huynh đều xuất hiện kịp thời, đuổi tiểu sư đệ đi, là thua người lại còn thua trận, đại bài mà phải quay về.
Thanh Hà trưởng lão sắc mặt lại khó coi hơn trước chút ít nên không mở miệng nói chuyện, mặc dù thần thái của Đoạn Thiên Lí thật lòng kính cẩn nhưng ngôn từ lại không khách khí chút nào, đánh giá về Vệ Trọng thật khó nghe. Đoạn Thiên Lí ngẩng đầu nhìn sư phó, nhìn thấy nét mặt của sư phó không vui nhưng vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói: Nhậm sư huynh, người này từ trước đến nay bề ngoài phòng khoáng nên nghĩ gì nói ấy, tính tình của tiểu sư đệ có chút cuồng vọng nhưng có sư phó ở nơi đây, tình phụ tử nhiều như trời biển, người khác như thế nào đệ tử không dám nói bừa nhưng Nhậm sư huynh tuyệt đối không xuất đầu lộ diện để diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, bởi vì huynh ấy không thể kết xuống đại thù khi tương lai chưa chắc chắn tranh đoạt được chức chưởng giáo đại vị, đó không phải là chuyện Nhậm sư huynh muốn làm.
Thanh Hà trưởng lão khóe miệng khẽ cười, trên mặt đã ánh lên ý lạnh lùng, cười nhạt nói: Nói hay lắm, ngươi nghĩ như thế nào ?
Đoạn Thiên Lí thở dài, nói: Ân sư nhìn xa vạn dặm, ánh mắt thấm nhuần chắn hẳn đã sớm minh bạch.
Thanh Hà trưởng lão hừ một tiếng, không nói gì.
Đoàn Thiên Lí đành phải tiếp tục nói: Nhìn khắp trên dưới Huyền Thiên tông, có thể sai Nhậm sư huynh làm như vậy tự nhiên chỉ có một người mà thôi, chính là chưởng giáo chân nhân, tuy nhiên chưa hẳn là nhằm vào tiểu sư đệ nhưng chắn hẳn mục tiểu của Nhậm sư huynh chính là sư phó, kể cả đám đệ tử đi theo sư phó cũng vậy, chỉ có điều tiểu sư đệ vận khí không tốt, vừa đúng lúc hắn đi qua nên bị đánh mà thôi. Hắn dừng một chút rồi thanh âm lại trầm thấp xuống vài phần, nói: Cho nên đệ tử cả gan, khẩn cầu sư phó chớ nghiêm trị tiểu sư đệ, chỉ hơi răn dạy là được rồi.
/116
|