Chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm nay giống như là một hòn đá nhỏ bị ném vào mặt nước phẳng lặng, mặc dầu khiến cho mặt nước rung động trong giây lát nhưng rất nhanh sai đó mọi thứ lại trở về như cũ.
Đám đệ tử của Huyền Thiên tông không có một ai vì trận tranh chấp này mà làm ra bất kỳ điều dị thường gì, hầu như tất cả mọi người đều trở lại làm việc như mọi ngày bình thường khác, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, tất cả đều phải làm việc và kể cả những người trong cuộc tranh chấp cũng vậy.
Trên ngọn núi Thiên Thanh, sau khi tách khỏi đám người Tô Thanh Dung và Đoan Mộc Hổ thì Thiệu Cảnh rảo bước đi xuống chân núi tới Tiểu Hồ thành, sau khi bước vào Thiên Phong lầu thì cũng là lúc bắt đầu một ngày mới bận rộn. Ước chừng vào giờ Tị, Tiểu Trư đang nằm ngửa chổng bốn chân lên trời ở góc nhà bỗng ngáp ngáp một cái rồi lười biếng đứng người dậy và chạy lại gần Thiệu Cảnh, kêu ụt ịt hai tiếng coi như đã chào tạm biệt rồi vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, rung đùi đắc ý và chạy ra khỏi Thiên Phong lầu, theo lệ thường lại bắt đầu một ngày kiếm linh thảo ở bên ngoài Tiểu Hồ thành.
Sau khi dõi theo bóng dáng của Tiểu Trư đến lúc biến mất ở ngoài cánh cửa thì Thiệu Cảnh lơ đãng liếc nhìn xung quanh, lúc này trong lầu có không ít khách nhưng tạm thời quầy hàng của hắn lại không có người, thừa dịp nhàn rỗi này hắn liền lấy giây bút để tiếp tục tập vẽ phù văn phù trận. Chỉ là chẳng biết tại sao sau một lúc ngồi viết Thiệu Cảnh lại cảm thấy tâm trạng của mình không tốt lắm, hắn không thể tập trung tinh thần được, chỉ ngồi vẽ mấy hình đơn giản mà lại không ngừng gặp sai lầm.
Lúc này có một tu sĩ trẻ tuổi đến hỏi thăm quầy hàng bán đan dược của hắn, mục đích cũng là hỏi giá tiền của lọ Bảo Nguyên Đan, nói tóm lại cũng bởi vì đấy là loại đan dược tốt nhất mà Thiệu Cảnh có thể bán.Thiệu Cảnh liền tươi cười, niềm nở giới thiệu như một kẻ tốt bụng, đon đả mời chào một lúc, cuối cùng cũng khiến cho vị tu sĩ kia động lòng chịu móc ra ba mươi viên linh thạch để mua một lọ. Sau khi nhận đủ tiền thanh toán Thiệu Cảnh mới để ý đó chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nét mặt hắn hiện lên đầy những ước mơ cháy bỏng và vui mừng, sau đó quay người bước đi rồi biến mất trong đám người.
Thiệu Cảnh im lặng cúi đầu rồi sửa sang lại quầy hàng, không hiểu sao trong lòng lại hiện lên hình ảnh lão Hầu.
Từ ngày từ biệt hôm đó đến hôm nay đã qua hai mươi hai ngày, cho tới bây giờ mỗi khi ngẫu nhiên nghĩ tới lão Hầu thì Thiệu Cảnh đều cảm thấy dữ nhiều lành ít trong lòng. Nhờ ngày đó lão hầu trịnh trọng tuyên bố lấy mạng đi liều cùng những chuyện lạ trong Vạn Yêu Cốc .... Thiệu Cảnh lại cảm thấy bất đắc dĩ và ngơ ngẩn, mặc dù giao tình của hai người hời hợt nhưng sao mà cảnh ngộ của lão Hầu cứ y như là hắn vậy, ít nhất là mấy tháng trước gần như chẳng khác điều gì.
Lấy mạng đi liều, thật sự có thể liều được cái gì sao?
Người như lão Hầu đều là những kẻ khốn khổ ở tầng thấp nhất, từ nhỏ không quyền, không thế cũng chẳng có tiền, ở trong biển người mênh mông muốn trở lên nổi bật sao mà khó khăn đến vậy. Những kẻ đại phú quý, quyền thế nơi tay, những tên thế gia đệ tử của các đại môn phái trời xinh đã cao cao tại thượng, cùng với hắn đúng là một trời một vực. Cho nên đến cuối cùng, có lẽ hắn hơn phân nửa là đã rơi vào kết cục không người biết rồi chết, giống như lá cây bị gió thổi bay trong buổi chiều, sau khi mặt trời lặn thì biến mất không còn tung tích.
Có lẽ là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, yêu thú trong Vạn Yêu Cốc vừa đông lại hung ác mạnh bạo, cho dù có cao thủ bảo vệ cũng có nhiều khả năng bị chết oan uổng, mà cũng có thể là do vị tu sĩ Cao nhân kia đã trực tiếp sát hại hắn, mặc dù cái giá mà lão Hầu đưa ra cũng không cao, so sánh với thu hoạch của vị cao nhân thì nó chẳng đáng kể gì nhưng mà ở trong mắt của những tu sĩ đạo hạnh cao cường như Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng thì những kẽ như lão Hầu chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi, chỉ cần tâm ý khẽ động thì họ cũng có thể ra tay nghiền chết người rồi.
Sự thật đến cùng là như thế nào, ai có thể biết rõ không? Kỳ thật trong lòng Thiệu Cảnh vẫn thiên về khả năng thứ hai hơn, hắn lưu lạc ở chân trời góc biển nhiều năm như vậy, những lời như lòng người hiểm ác thế đạo gian nguy hắn hiểu còn sâu hơn người nói rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện như vậy, tâm tình của Thiệu Cảnh trong lúc vô tình lại trở thành tiêu điều, không hẳn là cảm xúc bi thương mà chỉ là một thoáng ngơ ngẩn cùng cảm giác đành phải chịu. Tiện tay vứt giấy bút vào cái quầy ở bên cạnh, thời điểm tâm tình không tốt như lúc này thì có ngồi vẽ phù lục cũng chẳng được hiểu quả gì, Thiệu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn đại sảnh đường ở trước mặt, giờ phút này trong tầng thứ nhất của Thiên Phong lầu rộng rãi sáng ngời đang có rất nhiều người đến và đi, đông đúc náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào những hàng hóa đặt sau một đám quầy hàng, chỉ có một ít người nhìn qua có vẻ không tầm thường, bước vào lướt nhìn tầng thứ nhất một chút rồi đi lên tầng thứ hai của Thiên Phong lầu.
Ánh mắt của Thiệu Cảnh di chuyển theo hướng của mấy người đó đến khi thần ảnh của hắn biến mất ở bậc thang cuối cùng của tầng một. Thời gian làm việc của hắn ở Thiên Phong lầu cũng được nửa năm rồi nên hắn hiểu rõ những vị khách có thể đặt chân lên lầu hai đều là những tu sĩ có thân phận cao quý, bởi vì những đồ vật được bày bán ở trên lầu hai còn đắt hơn lầu một nhiều, đương nhiên phẩm chất của chúng đều tốt hơn hẳn.
Hắn ngơ ngẩn nhìn những bậc cầu thang bằng gỗ được điêu khắc đến mức xuất thần, một lúc lâu sau mới tỉnh lại rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Nếu tình theo quy mô thì tầng thứ hai của Thiên Phong lầu nhỏ hơn tầng như nhất một chút, bởi vì nó bị tách thành nhiều gian phòng để làm chỗ cho những người khách được tiến hành giao dịch bí mật dễ dàng hơn, cũng bởi vậy mà tầng thứ hai từ bên ngoài nhìn nhỏ hơn tầng thứ nhất một chút. Người phụ trách quản lý sinh ý Thiên Phong lầu của Huyền Thiên tông chính là đại đệ tử Đoạn Thiên Lý của Thanh Hà trưởng lão, ngày bình thường hắn đều trấn giữ ở một nơi nào đó trên tầng hai, hoặc xử lý chút việc vặt như tạp vụ hoặc đi xung quanh lầu một vòng để kiểm tra, nếu không thì hắn dứt khoát nằm nghỉ ngơi ở bên trong căn phòng ốc của hắn. Chỉ có điều hôm nay khi Thiệu Cảnh mang trong lòng tâm tình phức tạp nhìn lên tầng lầu thứ hai thì hắn lại thấy Đoạn Thiên Lí đã đứng ở ngoài gian phòng trên lầu hai, không có đi kiểm tra như lúc bình thưởng mà vẫy tay gọi hai tên đệ tử thân tín phân phó vài câu gì đó, sau đó một mình bước lên Thiên Phong lầu tầng thứ ba.
Thiên Phong lầu tổng cộng có bốn tầng, dựa theo độ cao thì là số một của Tiểu Hồ thành bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Huyền Thiên tông, mặt khác những thương gia của môn phái khác mặc dù vẫn ở nơi này buôn bán nhưng đều không dám hung hăn càn quấy quá phận, bởi vì không thể đè được Huyền Thiên tông nên đành phải giữ lại thể diện cho Huyền Thiên tông. Trong bốn tầng lầu, lầu một lầu hai là hai lầu dùng để buôn bán, lầu ba là nhà kho cất giữ và sưu tầm rất nhiều đồ vật quý trọng, ngày bình thường ngay cả nội môn đệ tử của Huyền Thiên tông cũng không được đi lên, ví dụ như Thiệu Cảnh là đệ tử nhập môn nhưng chưa bao giờ được bước lên tầng thứ ba của Thiên Phong lầu.
Khi Đoạn Thiên Lí bước lên lầu ba thì bốn vị đệ tử của Huyền Thiên tông đang đứng canh giữ mấy gian nhà kho bên ngoài của lầu ba đều mỉm cười chào hỏi, còn mấy người đang đứng ở xa xa cũng mỉm cười chào hắn. Những thủ vệ trên lầu ba đều là những đệ tử đã tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh của Huyền Thiên tông, bằng không thì không thể đảm đương được trách nhiệm khó khăn như thủ hộ này. Đoàn Thiên Lí chuyện trò với bọn họ vài câu rồi kêu hai người lên thấp giọng nói mấy câu, hai người kia nhẹ gật đầu, sau đó đứng thủ vệ ở giữa đoạn cầu thang giữa lầu ba và lầu bốn, không cho phép bất cứ ai được bước lên.
Đoạn Thiên Lí lại đi lên lầu bồn, lúc này ở trên này không hề có một bóng người, thi thoảng mới có những tiếng động ồn ào náo nhiệt từ bên dưới truyền lên, mặc dù có vẫn còn thể nghe thấy một vài tạp âm nho nhỏ nhưng cảm giác khi nghe dường như rất xa xôi.
Đoạn Thiên Lí không chần chờ, bước ngoặt về phía bên trái, sau khi đi qua hai giân phòng rốt cuộc đã dừng lại trước một gian phòng nhỏ đã bị đóng cửa. Trên mặt hắn hiện ra sự kính cẩn, sửa sang lại quần áo trên người rồi cung kính gõ cửa, nói: Thưa sư phó, đệ tử Thiên Lí đã đến.
Sau một lúc, bên trong truyền ra một thanh âm, nói: Vào đi.
Đám đệ tử của Huyền Thiên tông không có một ai vì trận tranh chấp này mà làm ra bất kỳ điều dị thường gì, hầu như tất cả mọi người đều trở lại làm việc như mọi ngày bình thường khác, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng, tất cả đều phải làm việc và kể cả những người trong cuộc tranh chấp cũng vậy.
Trên ngọn núi Thiên Thanh, sau khi tách khỏi đám người Tô Thanh Dung và Đoan Mộc Hổ thì Thiệu Cảnh rảo bước đi xuống chân núi tới Tiểu Hồ thành, sau khi bước vào Thiên Phong lầu thì cũng là lúc bắt đầu một ngày mới bận rộn. Ước chừng vào giờ Tị, Tiểu Trư đang nằm ngửa chổng bốn chân lên trời ở góc nhà bỗng ngáp ngáp một cái rồi lười biếng đứng người dậy và chạy lại gần Thiệu Cảnh, kêu ụt ịt hai tiếng coi như đã chào tạm biệt rồi vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, rung đùi đắc ý và chạy ra khỏi Thiên Phong lầu, theo lệ thường lại bắt đầu một ngày kiếm linh thảo ở bên ngoài Tiểu Hồ thành.
Sau khi dõi theo bóng dáng của Tiểu Trư đến lúc biến mất ở ngoài cánh cửa thì Thiệu Cảnh lơ đãng liếc nhìn xung quanh, lúc này trong lầu có không ít khách nhưng tạm thời quầy hàng của hắn lại không có người, thừa dịp nhàn rỗi này hắn liền lấy giây bút để tiếp tục tập vẽ phù văn phù trận. Chỉ là chẳng biết tại sao sau một lúc ngồi viết Thiệu Cảnh lại cảm thấy tâm trạng của mình không tốt lắm, hắn không thể tập trung tinh thần được, chỉ ngồi vẽ mấy hình đơn giản mà lại không ngừng gặp sai lầm.
Lúc này có một tu sĩ trẻ tuổi đến hỏi thăm quầy hàng bán đan dược của hắn, mục đích cũng là hỏi giá tiền của lọ Bảo Nguyên Đan, nói tóm lại cũng bởi vì đấy là loại đan dược tốt nhất mà Thiệu Cảnh có thể bán.Thiệu Cảnh liền tươi cười, niềm nở giới thiệu như một kẻ tốt bụng, đon đả mời chào một lúc, cuối cùng cũng khiến cho vị tu sĩ kia động lòng chịu móc ra ba mươi viên linh thạch để mua một lọ. Sau khi nhận đủ tiền thanh toán Thiệu Cảnh mới để ý đó chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, nét mặt hắn hiện lên đầy những ước mơ cháy bỏng và vui mừng, sau đó quay người bước đi rồi biến mất trong đám người.
Thiệu Cảnh im lặng cúi đầu rồi sửa sang lại quầy hàng, không hiểu sao trong lòng lại hiện lên hình ảnh lão Hầu.
Từ ngày từ biệt hôm đó đến hôm nay đã qua hai mươi hai ngày, cho tới bây giờ mỗi khi ngẫu nhiên nghĩ tới lão Hầu thì Thiệu Cảnh đều cảm thấy dữ nhiều lành ít trong lòng. Nhờ ngày đó lão hầu trịnh trọng tuyên bố lấy mạng đi liều cùng những chuyện lạ trong Vạn Yêu Cốc .... Thiệu Cảnh lại cảm thấy bất đắc dĩ và ngơ ngẩn, mặc dù giao tình của hai người hời hợt nhưng sao mà cảnh ngộ của lão Hầu cứ y như là hắn vậy, ít nhất là mấy tháng trước gần như chẳng khác điều gì.
Lấy mạng đi liều, thật sự có thể liều được cái gì sao?
Người như lão Hầu đều là những kẻ khốn khổ ở tầng thấp nhất, từ nhỏ không quyền, không thế cũng chẳng có tiền, ở trong biển người mênh mông muốn trở lên nổi bật sao mà khó khăn đến vậy. Những kẻ đại phú quý, quyền thế nơi tay, những tên thế gia đệ tử của các đại môn phái trời xinh đã cao cao tại thượng, cùng với hắn đúng là một trời một vực. Cho nên đến cuối cùng, có lẽ hắn hơn phân nửa là đã rơi vào kết cục không người biết rồi chết, giống như lá cây bị gió thổi bay trong buổi chiều, sau khi mặt trời lặn thì biến mất không còn tung tích.
Có lẽ là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, yêu thú trong Vạn Yêu Cốc vừa đông lại hung ác mạnh bạo, cho dù có cao thủ bảo vệ cũng có nhiều khả năng bị chết oan uổng, mà cũng có thể là do vị tu sĩ Cao nhân kia đã trực tiếp sát hại hắn, mặc dù cái giá mà lão Hầu đưa ra cũng không cao, so sánh với thu hoạch của vị cao nhân thì nó chẳng đáng kể gì nhưng mà ở trong mắt của những tu sĩ đạo hạnh cao cường như Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng thì những kẽ như lão Hầu chỉ là con kiến hèn mọn mà thôi, chỉ cần tâm ý khẽ động thì họ cũng có thể ra tay nghiền chết người rồi.
Sự thật đến cùng là như thế nào, ai có thể biết rõ không? Kỳ thật trong lòng Thiệu Cảnh vẫn thiên về khả năng thứ hai hơn, hắn lưu lạc ở chân trời góc biển nhiều năm như vậy, những lời như lòng người hiểm ác thế đạo gian nguy hắn hiểu còn sâu hơn người nói rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện như vậy, tâm tình của Thiệu Cảnh trong lúc vô tình lại trở thành tiêu điều, không hẳn là cảm xúc bi thương mà chỉ là một thoáng ngơ ngẩn cùng cảm giác đành phải chịu. Tiện tay vứt giấy bút vào cái quầy ở bên cạnh, thời điểm tâm tình không tốt như lúc này thì có ngồi vẽ phù lục cũng chẳng được hiểu quả gì, Thiệu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn đại sảnh đường ở trước mặt, giờ phút này trong tầng thứ nhất của Thiên Phong lầu rộng rãi sáng ngời đang có rất nhiều người đến và đi, đông đúc náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào những hàng hóa đặt sau một đám quầy hàng, chỉ có một ít người nhìn qua có vẻ không tầm thường, bước vào lướt nhìn tầng thứ nhất một chút rồi đi lên tầng thứ hai của Thiên Phong lầu.
Ánh mắt của Thiệu Cảnh di chuyển theo hướng của mấy người đó đến khi thần ảnh của hắn biến mất ở bậc thang cuối cùng của tầng một. Thời gian làm việc của hắn ở Thiên Phong lầu cũng được nửa năm rồi nên hắn hiểu rõ những vị khách có thể đặt chân lên lầu hai đều là những tu sĩ có thân phận cao quý, bởi vì những đồ vật được bày bán ở trên lầu hai còn đắt hơn lầu một nhiều, đương nhiên phẩm chất của chúng đều tốt hơn hẳn.
Hắn ngơ ngẩn nhìn những bậc cầu thang bằng gỗ được điêu khắc đến mức xuất thần, một lúc lâu sau mới tỉnh lại rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Nếu tình theo quy mô thì tầng thứ hai của Thiên Phong lầu nhỏ hơn tầng như nhất một chút, bởi vì nó bị tách thành nhiều gian phòng để làm chỗ cho những người khách được tiến hành giao dịch bí mật dễ dàng hơn, cũng bởi vậy mà tầng thứ hai từ bên ngoài nhìn nhỏ hơn tầng thứ nhất một chút. Người phụ trách quản lý sinh ý Thiên Phong lầu của Huyền Thiên tông chính là đại đệ tử Đoạn Thiên Lý của Thanh Hà trưởng lão, ngày bình thường hắn đều trấn giữ ở một nơi nào đó trên tầng hai, hoặc xử lý chút việc vặt như tạp vụ hoặc đi xung quanh lầu một vòng để kiểm tra, nếu không thì hắn dứt khoát nằm nghỉ ngơi ở bên trong căn phòng ốc của hắn. Chỉ có điều hôm nay khi Thiệu Cảnh mang trong lòng tâm tình phức tạp nhìn lên tầng lầu thứ hai thì hắn lại thấy Đoạn Thiên Lí đã đứng ở ngoài gian phòng trên lầu hai, không có đi kiểm tra như lúc bình thưởng mà vẫy tay gọi hai tên đệ tử thân tín phân phó vài câu gì đó, sau đó một mình bước lên Thiên Phong lầu tầng thứ ba.
Thiên Phong lầu tổng cộng có bốn tầng, dựa theo độ cao thì là số một của Tiểu Hồ thành bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của Huyền Thiên tông, mặt khác những thương gia của môn phái khác mặc dù vẫn ở nơi này buôn bán nhưng đều không dám hung hăn càn quấy quá phận, bởi vì không thể đè được Huyền Thiên tông nên đành phải giữ lại thể diện cho Huyền Thiên tông. Trong bốn tầng lầu, lầu một lầu hai là hai lầu dùng để buôn bán, lầu ba là nhà kho cất giữ và sưu tầm rất nhiều đồ vật quý trọng, ngày bình thường ngay cả nội môn đệ tử của Huyền Thiên tông cũng không được đi lên, ví dụ như Thiệu Cảnh là đệ tử nhập môn nhưng chưa bao giờ được bước lên tầng thứ ba của Thiên Phong lầu.
Khi Đoạn Thiên Lí bước lên lầu ba thì bốn vị đệ tử của Huyền Thiên tông đang đứng canh giữ mấy gian nhà kho bên ngoài của lầu ba đều mỉm cười chào hỏi, còn mấy người đang đứng ở xa xa cũng mỉm cười chào hắn. Những thủ vệ trên lầu ba đều là những đệ tử đã tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh của Huyền Thiên tông, bằng không thì không thể đảm đương được trách nhiệm khó khăn như thủ hộ này. Đoàn Thiên Lí chuyện trò với bọn họ vài câu rồi kêu hai người lên thấp giọng nói mấy câu, hai người kia nhẹ gật đầu, sau đó đứng thủ vệ ở giữa đoạn cầu thang giữa lầu ba và lầu bốn, không cho phép bất cứ ai được bước lên.
Đoạn Thiên Lí lại đi lên lầu bồn, lúc này ở trên này không hề có một bóng người, thi thoảng mới có những tiếng động ồn ào náo nhiệt từ bên dưới truyền lên, mặc dù có vẫn còn thể nghe thấy một vài tạp âm nho nhỏ nhưng cảm giác khi nghe dường như rất xa xôi.
Đoạn Thiên Lí không chần chờ, bước ngoặt về phía bên trái, sau khi đi qua hai giân phòng rốt cuộc đã dừng lại trước một gian phòng nhỏ đã bị đóng cửa. Trên mặt hắn hiện ra sự kính cẩn, sửa sang lại quần áo trên người rồi cung kính gõ cửa, nói: Thưa sư phó, đệ tử Thiên Lí đã đến.
Sau một lúc, bên trong truyền ra một thanh âm, nói: Vào đi.
/116
|