Ngay vào lúc lão Giáo Hoàng Kha Lai Đặc đang vì âm mưu của mình mà dương dương đắc ý, hắn thật sự không biết, Diệp Trần lúc này đã lặng lẽ bước chân vào đại lục Âu châu.
Sân bay La Mã, thủ đô Ý quốc, Diệp Trần một thân trang phục bình thường, chậm rãi từ trong sân bay đi ra, thẳng đến đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc mà đi.
Đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc nằm ở bên trong Phạm Đế Cương quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, nước này nằm gọn trong lòng thành phố La Mã của Ý quốc và được bao bọc bởi các tường thành kín chỉ có diện tích 0,44 km vuông.
Thân hình của Diệp Trần trong đám người, liên tiếp lấp lóe qua mấy lần cũng đã đi tới mục đích.
Làm thánh địa của giáo đình phương Tây, đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc được xây dựng lộng lãy, bao la hùng vĩ, trọn vẹn có thẻ dung nạp được mấy vạn người.
Thân thể Diệp Trần lóe lên, cũng đã vòng đi qua cửa vào xét vé, trực tiếp bước vào trong đó.
Bên trong Giáo Đường, phong cảnh như vẽ, du khách nườm nượp như mây.
Thần niệm Diệp Thần khẽ động, chẳng mấy chốc đã khóa chét chỗ sâu trong đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc có mấy đạo khí tức không tệ.
Đang chuẩn bị trực tiếp đi qua thì ngay vào lúc này bỗng nhiên ở bên cạnh có một giọng nói dễ nghe rõ ràng của một cô gái, mà nói lại là tiếng Hoa, "Này, anh chàng đẹp trai, anh cũng là người Hoa sao?"
Diệp Trần hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, đây là một cô gái Á châu có dung mạo cực đẹp, trên người mặc áo thun màu tím, bên dưới mặc quần jean bó sát người, hiển lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có dáng người hoàn mỹ nữa hiện ra phát huy vô cùng tinh tế.
Hơn nữa, để Diệp Trần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cô gái này còn là một võ giả nội kình!
Xem ở cùng là người Hoa Hạ, Diệp Trần cũng không có trực tiếp rời đi, "Có việc gì không?"
Mỹ nữ nóng bỏng kia thấy Diệp Trần bình tĩnh như vậy thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại, lấy dáng người dung mạo và khí chất của cô, người đàn ông bình thường gặp được cô, sớm đã bị mê tới thần hồn điên đảo, huống chi đối phương vẫn chỉ là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, chính là đô tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Cô ta vốn chỉ thuận miệng bắt chuyện, vốn cho rằng đối phương khẳng định sẽ được để ý mà lo sợ, lại không nghĩ tới phản ứng của đối phương vậy mà lại lạnh nhạt như thế.
"Này, anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp một kiểu ảnh giúp ta được không?"
Cô gái xinh đẹp nóng bỏng có chút không cam tâm, tiếp tục mở miệng nói, hơn nữa vừa nói, vừa đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt Diệp Trần, một mặt vẻ chờ mong.
Diệp Trần lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Không được!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã trực tiếp vượt qua trước mặt cô ta.
Cô cái xinh đẹp nóng bỏng kia đầu tiên là sững sờ, sao đó là tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết.
Cô ta vẫn luôn tự cao tự đại, hơn nữa thân phận lại không tầm thường, từ trước đến nay chỉ có cô ta từ chối người khác cho tới bây giờ còn chưa từng bị người khác từ trối một cách dứt khoát trực tiếp tới như vậy!
"Anh, anh đứng lại đó cho tôi! Anh cũng dám từ chối tôi?"
Hàn Dĩnh Ngọc có chút tức hổn hển, bước nhanh đuổi kịp theo bước chân của Diệp Trần, ngăn ở trước mặt hắn.
Diệp Trần bị cô gái này quấy rồi nhiều lần thì lập tức có chút chán ghét, tuy hắn hắn tự kiềm chế thân phận cũng lười chấp nhặt với cô gái này.
Ngay vào lúc hắn đang định trực tiếp sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn thoát khổi cái cô gái nhàm chán này.
Bỗng nhiên lại có một giọng nói của một người con trai đột nhiên vang lên ở một bên, "Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì? Có phải tiểu tử này quấy rồi ngươi hay không? Nhìn ta giáo huấn hắn giúp ngươi một chút!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, một nam thanh niên có dáng người khôi ngô cao lớn từ một bên lao tới, một mặt hung thần ác sát, không nói hai lời giơ bàn tay lên muốn chộp về phía Diệp Trần!
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức hơi phát lạnh, không thể không dâng lên một cỗ sát ý.
Cái tên thanh niên khôi ngô trước mắt này lại còn là một tên cao thủ võ đạo, không sai biệt lắm là cảnh giới nửa bước Hóa Kình, lấy tuổi của hắn ở bên trong giới võ đạo Hoa Hạ, đã coi là thiên tài võ đạo khó có được.
Đáng tiếc, ở trước mặt Diệp Trần quả thật cũng có chút không đáng chú ý, thậm chí ngay cả tư cách để cho hắn động thủ cũng không có, trực tiếp một đạo thần niệm là có thể dễ dàng gạt giò.
Tuy nhiên, thanh niên khôi ngô kia muốn ra tay với Diệp Trần thì lại bị Hàn Dĩnh Ngọc ngăn lại, một mặt không kiên nhẫn nói:
"Vương Thạch, anh ít xen vào việc của người khác đi! Việc này không có quan hệ gì với anh! Còn có, tuy rằng hai nhà Hàn, Vương chúng ta là thế giao, nhưng là tôi và anh không quen, mời anh sau này đừng có gọi tôi là tiểu Ngọc!"
Tên thanh niên khôi ngô được gọi là "Vương Thạc" kia, vẻ măt lập tức hơi đổi, trong đôi mắt đầu tiên là hiện lên vẻ giân dữ, tuy nhiên sau đó vừa cười vừa nói:
"Tiểu Ngọc, xem những gì em nói! Hai người chúng ta thế nhưng là có hôn ước trong người, lúc này ta mới từ chiến trường Phi châu chạy tới, chính là muốn đưa em trở về thành hôn, em đã định trước là nữ nhân của Vương Thạc ta!"
Hàn Dĩnh Ngọc nghe được điều này thì lập tức càng cảm thấy gai mắt, đang muốn mở miệng phản bác thì lúc này Diệp Trần cũng lại đã đi lướt qua bên cạnh.
Thân thể Vương Thạc kia hơi chao đảo một cái, trực tiếp ngăn cản đường đi của Diệp Trần, khóe miệng lộ ra một vệt cười lạnh nói:
"Tiểu tử, vị hôn thê của bản công tử mà ngươi cũng dám trêu chọc sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!"
Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Thạc, chỉ nhẹ nhàng phun ra đúng một chữ:
"Cút!"
Ầm ầm!
Vương Thạc lập tức cảm thấy cả đầu của mình giống như bị một tia, sấm mùa xuân oanh trúng, giống như muốn nổ bể ra!
Bạch bạch bạch!
Thân thể càng là bỗng nhiên chấn động, không tự chủ được lui lại tới bảy tám bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.
"Cái gì! Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẻ mặt của Vương Thạc trở nên trắng bệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay cả chính hắn cũng không nói lên được vừa rồi là cái loại cảm giác này là gì, đối phương rõ ràng cũng không có làm gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, giống như đang bị ma quỷ để mắt tới!
Nếu không phải hắn từ nhỏ đã được tôi luyện trên chiến trường, ý chí vượt xa người thường thì vào lúc này coi như không bị dọa chết thì bản thân cũng bị trọng thương!
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn vừa rồi chỉ sử dụng còn chưa tới một thành lực lượng thần niệm, nhưng cho dù là võ giả cấp bậc tông sư Hóa Kình cũng tuyệt đối không gánh được, không thể không dọa đến đại tiểu tiện không kiềm chế được mà đều xuất ra hết.
Không nghĩ tới nam thanh niên tên là Vương Thạc ở trước mắt này, vậy mà có thể chống đỡ được một lần công kích bằng thần niệm của hắn, cũng có thể coi là có thiên phú dị bẩm.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Vương Thạc này chính là thiên tài võ đạo nổi danh bên trong thế hệ tuổi trẻ của Vương gia một trong tám gia tộc lớn nhất của Hoa Hạ quốc, nói về thiên phú võ đạo thì tuyệt đối không kém Dược Vô Thương lúc trước.
Đương nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc một chút thì không cảm thấy có cái gì lạ.
Chỉ có điều, sua một kích không thành công hắn cũng chẳng muốn tiếp tục xuất thủ, "Ta không cần biết ngươi là người nào, không nên trêu chọc ta, bằng không, chết!"
Quảng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp chậm rãi hướng chỗ sâu trong Giáo Đình đi tới.
Trọn vẹn qua một lúc lâu, Vương Thạc mới từ trong trạng thái kinh hãi trước đó khôi phục lại, tuy nhiên vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi.
Hắn tự phụ là thiên tài võ đạo, ở trong thế hệ tuổi trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, có thể sánh vai cùng với hắn chẳng qua cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi.
Không nghĩ tới, hôm nay thế mà bị một thiếu niên so với hắn còn trẻn hơn rất nhiều quát mắng đuổi đi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Chỉ có điều, hắn nghĩ tới cảm giác quỷ dị trước đó kia cho nên cũng không dám lại đi gây sự với Diệp Trần.
Còn về một bên, Hàn Dĩnh Ngọc mắt đã thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt đẹp tỏa sáng, cô ta biết võ công của Vương Thạc cực cao, đang khổ vì không thể thoát khỏi sự đeo bám làm phiền của người này, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần vậy mà dễ dàng bức lui Vương Thạc dễ dàng như vậy, trong lòng nhất thời có chủ ý, thế là ngay lập tức bước nhanh đuổi theo Diệp Trần.
Vương Thạc thấy thế thì hơi sửng sốt một lát, cuối cùng cắn răng một cái cũng đi theo.
P/S: Ta thích nào....chương 2...
Sân bay La Mã, thủ đô Ý quốc, Diệp Trần một thân trang phục bình thường, chậm rãi từ trong sân bay đi ra, thẳng đến đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc mà đi.
Đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc nằm ở bên trong Phạm Đế Cương quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, nước này nằm gọn trong lòng thành phố La Mã của Ý quốc và được bao bọc bởi các tường thành kín chỉ có diện tích 0,44 km vuông.
Thân hình của Diệp Trần trong đám người, liên tiếp lấp lóe qua mấy lần cũng đã đi tới mục đích.
Làm thánh địa của giáo đình phương Tây, đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc được xây dựng lộng lãy, bao la hùng vĩ, trọn vẹn có thẻ dung nạp được mấy vạn người.
Thân thể Diệp Trần lóe lên, cũng đã vòng đi qua cửa vào xét vé, trực tiếp bước vào trong đó.
Bên trong Giáo Đường, phong cảnh như vẽ, du khách nườm nượp như mây.
Thần niệm Diệp Thần khẽ động, chẳng mấy chốc đã khóa chét chỗ sâu trong đại giáo đường Thánh Bỉ Đắc có mấy đạo khí tức không tệ.
Đang chuẩn bị trực tiếp đi qua thì ngay vào lúc này bỗng nhiên ở bên cạnh có một giọng nói dễ nghe rõ ràng của một cô gái, mà nói lại là tiếng Hoa, "Này, anh chàng đẹp trai, anh cũng là người Hoa sao?"
Diệp Trần hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, đây là một cô gái Á châu có dung mạo cực đẹp, trên người mặc áo thun màu tím, bên dưới mặc quần jean bó sát người, hiển lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, còn có dáng người hoàn mỹ nữa hiện ra phát huy vô cùng tinh tế.
Hơn nữa, để Diệp Trần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cô gái này còn là một võ giả nội kình!
Xem ở cùng là người Hoa Hạ, Diệp Trần cũng không có trực tiếp rời đi, "Có việc gì không?"
Mỹ nữ nóng bỏng kia thấy Diệp Trần bình tĩnh như vậy thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại, lấy dáng người dung mạo và khí chất của cô, người đàn ông bình thường gặp được cô, sớm đã bị mê tới thần hồn điên đảo, huống chi đối phương vẫn chỉ là một tên thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi, chính là đô tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Cô ta vốn chỉ thuận miệng bắt chuyện, vốn cho rằng đối phương khẳng định sẽ được để ý mà lo sợ, lại không nghĩ tới phản ứng của đối phương vậy mà lại lạnh nhạt như thế.
"Này, anh chàng đẹp trai, anh có thể chụp một kiểu ảnh giúp ta được không?"
Cô gái xinh đẹp nóng bỏng có chút không cam tâm, tiếp tục mở miệng nói, hơn nữa vừa nói, vừa đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt Diệp Trần, một mặt vẻ chờ mong.
Diệp Trần lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Không được!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần đã trực tiếp vượt qua trước mặt cô ta.
Cô cái xinh đẹp nóng bỏng kia đầu tiên là sững sờ, sao đó là tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết.
Cô ta vẫn luôn tự cao tự đại, hơn nữa thân phận lại không tầm thường, từ trước đến nay chỉ có cô ta từ chối người khác cho tới bây giờ còn chưa từng bị người khác từ trối một cách dứt khoát trực tiếp tới như vậy!
"Anh, anh đứng lại đó cho tôi! Anh cũng dám từ chối tôi?"
Hàn Dĩnh Ngọc có chút tức hổn hển, bước nhanh đuổi kịp theo bước chân của Diệp Trần, ngăn ở trước mặt hắn.
Diệp Trần bị cô gái này quấy rồi nhiều lần thì lập tức có chút chán ghét, tuy hắn hắn tự kiềm chế thân phận cũng lười chấp nhặt với cô gái này.
Ngay vào lúc hắn đang định trực tiếp sử dụng thần thông Súc Địa Thành Thốn thoát khổi cái cô gái nhàm chán này.
Bỗng nhiên lại có một giọng nói của một người con trai đột nhiên vang lên ở một bên, "Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì? Có phải tiểu tử này quấy rồi ngươi hay không? Nhìn ta giáo huấn hắn giúp ngươi một chút!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, một nam thanh niên có dáng người khôi ngô cao lớn từ một bên lao tới, một mặt hung thần ác sát, không nói hai lời giơ bàn tay lên muốn chộp về phía Diệp Trần!
Vẻ mặt Diệp Trần lập tức hơi phát lạnh, không thể không dâng lên một cỗ sát ý.
Cái tên thanh niên khôi ngô trước mắt này lại còn là một tên cao thủ võ đạo, không sai biệt lắm là cảnh giới nửa bước Hóa Kình, lấy tuổi của hắn ở bên trong giới võ đạo Hoa Hạ, đã coi là thiên tài võ đạo khó có được.
Đáng tiếc, ở trước mặt Diệp Trần quả thật cũng có chút không đáng chú ý, thậm chí ngay cả tư cách để cho hắn động thủ cũng không có, trực tiếp một đạo thần niệm là có thể dễ dàng gạt giò.
Tuy nhiên, thanh niên khôi ngô kia muốn ra tay với Diệp Trần thì lại bị Hàn Dĩnh Ngọc ngăn lại, một mặt không kiên nhẫn nói:
"Vương Thạch, anh ít xen vào việc của người khác đi! Việc này không có quan hệ gì với anh! Còn có, tuy rằng hai nhà Hàn, Vương chúng ta là thế giao, nhưng là tôi và anh không quen, mời anh sau này đừng có gọi tôi là tiểu Ngọc!"
Tên thanh niên khôi ngô được gọi là "Vương Thạc" kia, vẻ măt lập tức hơi đổi, trong đôi mắt đầu tiên là hiện lên vẻ giân dữ, tuy nhiên sau đó vừa cười vừa nói:
"Tiểu Ngọc, xem những gì em nói! Hai người chúng ta thế nhưng là có hôn ước trong người, lúc này ta mới từ chiến trường Phi châu chạy tới, chính là muốn đưa em trở về thành hôn, em đã định trước là nữ nhân của Vương Thạc ta!"
Hàn Dĩnh Ngọc nghe được điều này thì lập tức càng cảm thấy gai mắt, đang muốn mở miệng phản bác thì lúc này Diệp Trần cũng lại đã đi lướt qua bên cạnh.
Thân thể Vương Thạc kia hơi chao đảo một cái, trực tiếp ngăn cản đường đi của Diệp Trần, khóe miệng lộ ra một vệt cười lạnh nói:
"Tiểu tử, vị hôn thê của bản công tử mà ngươi cũng dám trêu chọc sao? Lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!"
Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Thạc, chỉ nhẹ nhàng phun ra đúng một chữ:
"Cút!"
Ầm ầm!
Vương Thạc lập tức cảm thấy cả đầu của mình giống như bị một tia, sấm mùa xuân oanh trúng, giống như muốn nổ bể ra!
Bạch bạch bạch!
Thân thể càng là bỗng nhiên chấn động, không tự chủ được lui lại tới bảy tám bước, suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.
"Cái gì! Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẻ mặt của Vương Thạc trở nên trắng bệch, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay cả chính hắn cũng không nói lên được vừa rồi là cái loại cảm giác này là gì, đối phương rõ ràng cũng không có làm gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, giống như đang bị ma quỷ để mắt tới!
Nếu không phải hắn từ nhỏ đã được tôi luyện trên chiến trường, ý chí vượt xa người thường thì vào lúc này coi như không bị dọa chết thì bản thân cũng bị trọng thương!
"Ừm?"
Ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn vừa rồi chỉ sử dụng còn chưa tới một thành lực lượng thần niệm, nhưng cho dù là võ giả cấp bậc tông sư Hóa Kình cũng tuyệt đối không gánh được, không thể không dọa đến đại tiểu tiện không kiềm chế được mà đều xuất ra hết.
Không nghĩ tới nam thanh niên tên là Vương Thạc ở trước mắt này, vậy mà có thể chống đỡ được một lần công kích bằng thần niệm của hắn, cũng có thể coi là có thiên phú dị bẩm.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Vương Thạc này chính là thiên tài võ đạo nổi danh bên trong thế hệ tuổi trẻ của Vương gia một trong tám gia tộc lớn nhất của Hoa Hạ quốc, nói về thiên phú võ đạo thì tuyệt đối không kém Dược Vô Thương lúc trước.
Đương nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc một chút thì không cảm thấy có cái gì lạ.
Chỉ có điều, sua một kích không thành công hắn cũng chẳng muốn tiếp tục xuất thủ, "Ta không cần biết ngươi là người nào, không nên trêu chọc ta, bằng không, chết!"
Quảng xuống một câu, Diệp Trần trực tiếp chậm rãi hướng chỗ sâu trong Giáo Đình đi tới.
Trọn vẹn qua một lúc lâu, Vương Thạc mới từ trong trạng thái kinh hãi trước đó khôi phục lại, tuy nhiên vẻ mặt vẫn vô cùng khó coi.
Hắn tự phụ là thiên tài võ đạo, ở trong thế hệ tuổi trẻ của giới võ đạo Hoa Hạ, có thể sánh vai cùng với hắn chẳng qua cũng chỉ có rải rác mấy người mà thôi.
Không nghĩ tới, hôm nay thế mà bị một thiếu niên so với hắn còn trẻn hơn rất nhiều quát mắng đuổi đi, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Chỉ có điều, hắn nghĩ tới cảm giác quỷ dị trước đó kia cho nên cũng không dám lại đi gây sự với Diệp Trần.
Còn về một bên, Hàn Dĩnh Ngọc mắt đã thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, đầu tiên là hơi ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt đẹp tỏa sáng, cô ta biết võ công của Vương Thạc cực cao, đang khổ vì không thể thoát khỏi sự đeo bám làm phiền của người này, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần vậy mà dễ dàng bức lui Vương Thạc dễ dàng như vậy, trong lòng nhất thời có chủ ý, thế là ngay lập tức bước nhanh đuổi theo Diệp Trần.
Vương Thạc thấy thế thì hơi sửng sốt một lát, cuối cùng cắn răng một cái cũng đi theo.
P/S: Ta thích nào....chương 2...
/1085
|