Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, xe ngựa đã đi tới trước một ngọn núi dốc và từ từ dừng lại.
Ba người xuống xe, Khoa Lạc Phu chỉ về ngọn núi phía trước, nói:
"Nơi này là địa điểm tổ chức Đại hội Bách tộc, Xích Trụ phong! Cái gọi là Đại hội Bách tộc, nhưng thật ra chính là một lần giao lưu thực lực của các bộ tộc lớn trong Yêu giới!"
Khoa Lạc Phu thuận miệng nói ra một câu giả thích cho Diệp Trần hiểu.
Mấy người An Đức Lỗ sớm đã đứng ở một bên, đợi chờ rất cung kính, ngay cả Thất vương tử Uy Liêm lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, cúi đầu đứng ở phía sau An Đức Lỗ, tuy nhiên thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần tràn đầy nồng đậm hận ý và vô cùng kiêng dè.
"Khoa Lạc Phu tiền bối, Diệp tiền bối, mời hai vị đi trước!"
An Đức Lỗ khom người, cười tủm tỉm nói với hai người.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của An Đức Lỗ, một đoàn người đi tới trước Xích Trụ phong, ngọn Xích Trụ phong này cao tới ngàn mét, hơn nữa thế núi dốc đứng, mặc dù có vài con đường núi nhưng lại không có bậc thang, hơn nữa ngọn núi trọc lốc, chẳng những không có cỏ cây mà người tới đây cũng cực ít, muốn leo lên tới đỉnh núi ngàn mét cũng có độ khó không nhỏ!
Tuy rằng Đại hội Bách tộc không cần loại hình thiệp mời, chỉ cần ngươi ở Yêu giới thì đều có thể tham gia, nhưng chỉ là cửa đầu tiên này cũng đã đủ để đào thải những người yếu kia đi.
Với cả, cơ bản mỗi một lần tổ chức Đại hội Bách tộc thì ánh đèn sân khấu đều là của bảy đại tộc.
Theo thời gian thì những bộ tộc hạng bét như Thanh Hồ tộc cũng rất ít khi tới đây, cho dù có người tới thì chẳng qua cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
...
"Ha ha ha!"
Mọi người vừa mới tới chân núi thì bỗng nhiên một tiếng cười điên cuồng giống như tiếng sấm mùa xuân vang vọng trong đất trời.
Tiếp theo, mọi người nhìn thấy một thân ảnh từ nơi xa đạp không mà tới, "Cuối cùng lại tới Đại hội Bách tộc ba năm một lần, lần này, vị trí thứ hai chắc chắn sẽ thuộc về lão tử!"
Chờ người kia đạp không đi tới trước mặt, mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người nọ lập tức thi nhau kinh hô lên, "Vị này dường như là Lôi Đinh Nặc của Lôi Hổ tộc a? Nghe nói hắn tu luyện chính là Vô Thần Công Lôi Hổ Khiếu của Lôi Hổ tộc, có thể ngậm miệng mà phát ra lôi âm, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Đạp không mà đi! Xem ra truyền ngôn là thật, người này thực sự chính là cường giả cấp Vương!"
"Cái tên này hình như còn chưa đầy 30 tuổi a? Thế mà đã có tu vi như vậy rồi, hoàn toàn chính xác để cho người ta thán phục!"
...
Thanh Bảo Nhi ở bên cạnh Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mở miệng nói, "Tại sao là thứ hai? Mà không phải đệ nhất?"
Nghe Thanh Bảo Nhi nói như thế, ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút tò mò.
An Đức Lỗ ở một bên cười nói:
"Bởi vì vị trí thứ nhất, không có bất kỳ bất ngờ nào, chắc chắn sẽ thuộc về vị Kim Mãng Hoàng tộc kia!"
An Đức Lỗ giải thích một câu, Thất vương tử Uy Liêm ở đằng sau cũng không nhịn được mở miệng nói:
"Đúng vậy! Vị Kim Mãng Hoàng tộc kia là thiên tài tuyệt thế, năm nay mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, nghe nói bây giờ đã có thực lực cấp Vương, thế hệ cường giả trước cũng không kém bao nhiêu! Được công nhận là đệ nhất thiên tài của Yêu giới, Lôi Đinh Nặc tuy rằng cũng là thiên tài, thế nhưng đi so với vị kia thì còn kém hơn nhiều a!"
Uy Liêm nói xong lời này thì không thể không nhìn Diệp Trần một cái, hai mắt hơi đảo một cái, bỗng nhiên cố ý cất cao giọng nói:
"Đương nhiên, nếu như Diệp tiên sinh chịu ra tay mà nói hẳn là có thể tranh vị trí thứ nhất lần này!"
Bá bá bá!
Cái tên này rõ ràng là đang cố ý kéo cừu hận cho Diệp Trần, lời đó của hắn vừa thốt ra quả nhiên ánh mắt từ bốn phương tám hướng thi nhau hướng nhìn sang bên này, ngay cả Lôi Đinh Nặc thiên tài của Lôi Hổ tộc kia cũng không thể không liếc mắt nhìn một cái.
Thah Bảo Nhi ở một bên, hiển nhiên không biết dụng tâm hiểm ác của Thất vương tử lập tức khẽ hừ một tiếng, hếch bộ ngực đầy đặn của mình lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
"Điều này còn cần ngươi phải nói sao! Diệp Trần ca ca là lợi hại nhất!"
Lôi Đinh Nắc ở trên bầu trời lúc này cũng nhận ra đám người Thất vương tử và An Đức Lỗ, hai mắt lập tức nhíu lại, "Uy Liêm lão đệ, lời mà ngươi vừa mới nói, có người có thể tranh đoạt vị trí thứ nhất với vị kia, không biết người mà ngươi nói là người nào?"
Vẻ mặt của Uy Liêm lập tức lộ ra nụ cười như thể gian kế đã thành, lập tức chỉ vào Diệp Trần, nói:
"Là vị Diệp tiên sinh bên cạnh ta này, ta ở dươi tay hắn thế nhưng là ngay cả một chiều đều không có đỡ nổi!"
"Ồ?"
Lôi Đinh Nặc nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt cũng không thể không rơi vào trên người Diệp Trần bắt đầu đánh giá, "Tha thứ cho ánh mắt kém cỏi của ta, xin hỏi vị tiểu huynh đệ là cao thủ của tộc nào?"
Diệp Trần một mặt đạm mạc, trực tiếp không thèm để ý.
Lôi Đinh Nặc lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Tiểu tử thật cuồng! Ta nhớ kỹ ngươi! Đợt chút nữa đừng để ta gặp được ngươi ở đây, bằng không, hừ hừ!"
Lôi Đinh Nặc bị Diệp Trần đối đãi lạnh lùng thì sau khi quẳng xuống một câu, trực tiếp đạp không hướng đỉnh núi mà đi.
Thất vương tử nhìn thấy kế sách của mình đã có hiệu lực, thành công tạo ra mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Lôi Đinh Nặc thì lập tức mừng rỡ trong lòng.
Tuy nhiên còn chưa đợi hắn cao hứng trở lại rồi lại bỗng nhiên cảm thấy bị một cỗ khí tức băng lãnh rạp trời kín đất áp đảo mà đến, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Thu hồi chút tâm tư đó của ngươi lại! Băng không coi như sư phụ của ngươi cũng không giữ được ngươi!"
Thất vương tử lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, vội vàng gượng cười nói:
"Diệp tiên sinh lời này của ngài là có ý gì? Ta nghe thế nào cũng không hiểu?"
Diệp Trần đã lười nhác lại để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía Thanh Bảo Nhi ở một bên nói:
"Bảo Nhi, có muốn đi xem một chút hay không?"
Thanh Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng tỏ, lập tức hưng phấn nhẹ gật đầu.
Thanh Hồ tộc bọn họ sớm đã có mấy chục năm không có tham gia Đại hội Bách tộc, trước đó nàng ta cũng chỉ được nghe tộc nhân đề cập qua mà thôi, bây giờ lại có cơ hội được nhìn thấy tận mắt thì tự nhiên là cầu còn không được.
Diệp Trần mỉm cười, trực tiếp bắt lấy cổ tay trắng của Thanh Bảo Nhi rồi cả người mới mang theo Thanh Bảo Nhi đã treo lơ lửng giữa trời, và sau đó phía trước dường như xuất hiện một cái bậc thang vô hình, hai người trực tiếp bước vào bầu trời và từ từ đi về phía đỉnh núi.
Thấy cảnh này, Thất vương tử lập tức trừng hai mắt một cái, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Hắn quả nhiên là cấp Vương..."
Tuy rằng trước đó lúc bị Diệp Trần dùng một chiêu đánh bại, Thất vương tử đã đoán được Diệp Trần hẳn là cường giả cấp Vương, thế nhưng đáy lòng còn có một chút may mắn, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần thể sử dụng thần thông đạp không mà đi, vẫn là kinh ngạc nói không nên lời.
Rất nhanh mọi người còn lại cũng nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lại thi nhau kinh hô lên, "Ồ! lại là một vị cường giả cấp Vương sao? Vậy mà còn mang theo một người thi triển ra thần thông đạp không mà đi, thực lực như thế chỉ sơ không thua kém Lôi Đinh Nặc a!"
"Chỉ có điều, người này nhìn rất trẻ a! Chẳng lẽ là tu luyện thuật Trú Nhan sao?"
"Đây là cao thủ của tộc nào? Ta vậy mà chưa bao giờ gặp a!"
"Xem cách ăn mặc và trang sức họ đeo thì dường như là bộ tộc Hồ Ly!"
"Cái gì? Bộ tộc Hồ Ly? Bộ tộc Hồ Ly không phải sớm đã xuống dốc từ mấy trăm năm trước rồi sao? Từ lúc nào lại có cường giả cấp Vương?"
...
Trong lúc nhất thời, từng tiếng kinh không vang lên bên tai không dứt.
P/S: Ta thích nha - Chương 1
- ---- Bầu không khí kỳ lạ nhuốm màu phép thuật với dòng sông len lỏi qua ái tình---
- ---Bọt nước bắn lên từ dòng chảy vô tận, cuốn theo thời gian hòa vào dòng nước.......
Ba người xuống xe, Khoa Lạc Phu chỉ về ngọn núi phía trước, nói:
"Nơi này là địa điểm tổ chức Đại hội Bách tộc, Xích Trụ phong! Cái gọi là Đại hội Bách tộc, nhưng thật ra chính là một lần giao lưu thực lực của các bộ tộc lớn trong Yêu giới!"
Khoa Lạc Phu thuận miệng nói ra một câu giả thích cho Diệp Trần hiểu.
Mấy người An Đức Lỗ sớm đã đứng ở một bên, đợi chờ rất cung kính, ngay cả Thất vương tử Uy Liêm lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, cúi đầu đứng ở phía sau An Đức Lỗ, tuy nhiên thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần tràn đầy nồng đậm hận ý và vô cùng kiêng dè.
"Khoa Lạc Phu tiền bối, Diệp tiền bối, mời hai vị đi trước!"
An Đức Lỗ khom người, cười tủm tỉm nói với hai người.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của An Đức Lỗ, một đoàn người đi tới trước Xích Trụ phong, ngọn Xích Trụ phong này cao tới ngàn mét, hơn nữa thế núi dốc đứng, mặc dù có vài con đường núi nhưng lại không có bậc thang, hơn nữa ngọn núi trọc lốc, chẳng những không có cỏ cây mà người tới đây cũng cực ít, muốn leo lên tới đỉnh núi ngàn mét cũng có độ khó không nhỏ!
Tuy rằng Đại hội Bách tộc không cần loại hình thiệp mời, chỉ cần ngươi ở Yêu giới thì đều có thể tham gia, nhưng chỉ là cửa đầu tiên này cũng đã đủ để đào thải những người yếu kia đi.
Với cả, cơ bản mỗi một lần tổ chức Đại hội Bách tộc thì ánh đèn sân khấu đều là của bảy đại tộc.
Theo thời gian thì những bộ tộc hạng bét như Thanh Hồ tộc cũng rất ít khi tới đây, cho dù có người tới thì chẳng qua cũng chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
...
"Ha ha ha!"
Mọi người vừa mới tới chân núi thì bỗng nhiên một tiếng cười điên cuồng giống như tiếng sấm mùa xuân vang vọng trong đất trời.
Tiếp theo, mọi người nhìn thấy một thân ảnh từ nơi xa đạp không mà tới, "Cuối cùng lại tới Đại hội Bách tộc ba năm một lần, lần này, vị trí thứ hai chắc chắn sẽ thuộc về lão tử!"
Chờ người kia đạp không đi tới trước mặt, mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người nọ lập tức thi nhau kinh hô lên, "Vị này dường như là Lôi Đinh Nặc của Lôi Hổ tộc a? Nghe nói hắn tu luyện chính là Vô Thần Công Lôi Hổ Khiếu của Lôi Hổ tộc, có thể ngậm miệng mà phát ra lôi âm, quả nhiên danh bất hư truyền!"
"Đạp không mà đi! Xem ra truyền ngôn là thật, người này thực sự chính là cường giả cấp Vương!"
"Cái tên này hình như còn chưa đầy 30 tuổi a? Thế mà đã có tu vi như vậy rồi, hoàn toàn chính xác để cho người ta thán phục!"
...
Thanh Bảo Nhi ở bên cạnh Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mở miệng nói, "Tại sao là thứ hai? Mà không phải đệ nhất?"
Nghe Thanh Bảo Nhi nói như thế, ngay cả Diệp Trần cũng hơi có chút tò mò.
An Đức Lỗ ở một bên cười nói:
"Bởi vì vị trí thứ nhất, không có bất kỳ bất ngờ nào, chắc chắn sẽ thuộc về vị Kim Mãng Hoàng tộc kia!"
An Đức Lỗ giải thích một câu, Thất vương tử Uy Liêm ở đằng sau cũng không nhịn được mở miệng nói:
"Đúng vậy! Vị Kim Mãng Hoàng tộc kia là thiên tài tuyệt thế, năm nay mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, nghe nói bây giờ đã có thực lực cấp Vương, thế hệ cường giả trước cũng không kém bao nhiêu! Được công nhận là đệ nhất thiên tài của Yêu giới, Lôi Đinh Nặc tuy rằng cũng là thiên tài, thế nhưng đi so với vị kia thì còn kém hơn nhiều a!"
Uy Liêm nói xong lời này thì không thể không nhìn Diệp Trần một cái, hai mắt hơi đảo một cái, bỗng nhiên cố ý cất cao giọng nói:
"Đương nhiên, nếu như Diệp tiên sinh chịu ra tay mà nói hẳn là có thể tranh vị trí thứ nhất lần này!"
Bá bá bá!
Cái tên này rõ ràng là đang cố ý kéo cừu hận cho Diệp Trần, lời đó của hắn vừa thốt ra quả nhiên ánh mắt từ bốn phương tám hướng thi nhau hướng nhìn sang bên này, ngay cả Lôi Đinh Nặc thiên tài của Lôi Hổ tộc kia cũng không thể không liếc mắt nhìn một cái.
Thah Bảo Nhi ở một bên, hiển nhiên không biết dụng tâm hiểm ác của Thất vương tử lập tức khẽ hừ một tiếng, hếch bộ ngực đầy đặn của mình lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
"Điều này còn cần ngươi phải nói sao! Diệp Trần ca ca là lợi hại nhất!"
Lôi Đinh Nắc ở trên bầu trời lúc này cũng nhận ra đám người Thất vương tử và An Đức Lỗ, hai mắt lập tức nhíu lại, "Uy Liêm lão đệ, lời mà ngươi vừa mới nói, có người có thể tranh đoạt vị trí thứ nhất với vị kia, không biết người mà ngươi nói là người nào?"
Vẻ mặt của Uy Liêm lập tức lộ ra nụ cười như thể gian kế đã thành, lập tức chỉ vào Diệp Trần, nói:
"Là vị Diệp tiên sinh bên cạnh ta này, ta ở dươi tay hắn thế nhưng là ngay cả một chiều đều không có đỡ nổi!"
"Ồ?"
Lôi Đinh Nặc nghe được điều này thì lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt cũng không thể không rơi vào trên người Diệp Trần bắt đầu đánh giá, "Tha thứ cho ánh mắt kém cỏi của ta, xin hỏi vị tiểu huynh đệ là cao thủ của tộc nào?"
Diệp Trần một mặt đạm mạc, trực tiếp không thèm để ý.
Lôi Đinh Nặc lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, "Tiểu tử thật cuồng! Ta nhớ kỹ ngươi! Đợt chút nữa đừng để ta gặp được ngươi ở đây, bằng không, hừ hừ!"
Lôi Đinh Nặc bị Diệp Trần đối đãi lạnh lùng thì sau khi quẳng xuống một câu, trực tiếp đạp không hướng đỉnh núi mà đi.
Thất vương tử nhìn thấy kế sách của mình đã có hiệu lực, thành công tạo ra mâu thuẫn giữa Diệp Trần và Lôi Đinh Nặc thì lập tức mừng rỡ trong lòng.
Tuy nhiên còn chưa đợi hắn cao hứng trở lại rồi lại bỗng nhiên cảm thấy bị một cỗ khí tức băng lãnh rạp trời kín đất áp đảo mà đến, đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Thu hồi chút tâm tư đó của ngươi lại! Băng không coi như sư phụ của ngươi cũng không giữ được ngươi!"
Thất vương tử lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, vội vàng gượng cười nói:
"Diệp tiên sinh lời này của ngài là có ý gì? Ta nghe thế nào cũng không hiểu?"
Diệp Trần đã lười nhác lại để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía Thanh Bảo Nhi ở một bên nói:
"Bảo Nhi, có muốn đi xem một chút hay không?"
Thanh Bảo Nhi chớp chớp đôi mắt to sáng tỏ, lập tức hưng phấn nhẹ gật đầu.
Thanh Hồ tộc bọn họ sớm đã có mấy chục năm không có tham gia Đại hội Bách tộc, trước đó nàng ta cũng chỉ được nghe tộc nhân đề cập qua mà thôi, bây giờ lại có cơ hội được nhìn thấy tận mắt thì tự nhiên là cầu còn không được.
Diệp Trần mỉm cười, trực tiếp bắt lấy cổ tay trắng của Thanh Bảo Nhi rồi cả người mới mang theo Thanh Bảo Nhi đã treo lơ lửng giữa trời, và sau đó phía trước dường như xuất hiện một cái bậc thang vô hình, hai người trực tiếp bước vào bầu trời và từ từ đi về phía đỉnh núi.
Thấy cảnh này, Thất vương tử lập tức trừng hai mắt một cái, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Hắn quả nhiên là cấp Vương..."
Tuy rằng trước đó lúc bị Diệp Trần dùng một chiêu đánh bại, Thất vương tử đã đoán được Diệp Trần hẳn là cường giả cấp Vương, thế nhưng đáy lòng còn có một chút may mắn, bây giờ nhìn thấy Diệp Trần thể sử dụng thần thông đạp không mà đi, vẫn là kinh ngạc nói không nên lời.
Rất nhanh mọi người còn lại cũng nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lại thi nhau kinh hô lên, "Ồ! lại là một vị cường giả cấp Vương sao? Vậy mà còn mang theo một người thi triển ra thần thông đạp không mà đi, thực lực như thế chỉ sơ không thua kém Lôi Đinh Nặc a!"
"Chỉ có điều, người này nhìn rất trẻ a! Chẳng lẽ là tu luyện thuật Trú Nhan sao?"
"Đây là cao thủ của tộc nào? Ta vậy mà chưa bao giờ gặp a!"
"Xem cách ăn mặc và trang sức họ đeo thì dường như là bộ tộc Hồ Ly!"
"Cái gì? Bộ tộc Hồ Ly? Bộ tộc Hồ Ly không phải sớm đã xuống dốc từ mấy trăm năm trước rồi sao? Từ lúc nào lại có cường giả cấp Vương?"
...
Trong lúc nhất thời, từng tiếng kinh không vang lên bên tai không dứt.
P/S: Ta thích nha - Chương 1
- ---- Bầu không khí kỳ lạ nhuốm màu phép thuật với dòng sông len lỏi qua ái tình---
- ---Bọt nước bắn lên từ dòng chảy vô tận, cuốn theo thời gian hòa vào dòng nước.......
/1085
|