Thiếu niên này nói năng lỗ mãng như thế, vị thủ tịch cung phụng này của bọn họ là cường giả cấp Hoàng, chẳng những không có tức giận, thay vào đó ông ta còn ra lệnh cho Thất vương tử phải chịu nhục nhã hướng hắn dập đầu xin lỗi!
Con mẹ nó, tình huống như này là sao?
Sắc mặt của Thất vương tử Uy Liêm trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lúc nhất thời không biết nên phải làm như như thế nào cho phải.
Mệnh lệnh của Khoa Lạc Phu hắn không dám không nghe, thế nhưng muốn để cho hắn xin lỗi Diệp Trần, hắn bây giờ quả là không há nổi cái miệng này ra.
Lúc này, Diệp Trần khoát tay áo nói:
"Thôi! Lão khoa, hắn đã là đồ đệ của ngươi, vậy ta xem ở trên thể diện của ngươi không chấp nhặt với hắn!"
Lời này của Diệp Trần là dùng bằng tiếng Hoa Hạ.
Hai tháng vừa qua, vẫn luôn ngôn ngữ thông dụng ở Yêu giới để nói, thật vất vả gặp được một người quen ở ngoại giới, thế là tiếng mẹ đẻ không tự chủ được bất thốt đi ra.
Khoa Lạc Phu cười ha ha một tiếng, cũng nói tiếng Hoa, "Đã như vậy, vậy thì đa ta! Đúng, ngươi làm sao lại tới đây?"
Không đợi Diệp Trần trả lời, Khoa Lạc Phu tự hỏi đã tự trả lời nói:
"Ta biết, ngươi khẳng định không nhịn được dụ hoặc! Đáng tiếc Yêu giới này thực sự quá nhỏ, căn bản không có tính khiêu chiến gì!"
Sau khi hai người dùng tiếng Hoa Hạ trao đổi được một lát thì nhìn thấy mọi người ở xung quanh, tất cả đều có vẻ mặt ngây ngô nhìn qua bọn họ, thế là Khoa Lạc Phu quay đầu hướng về phía An Đức Lỗ nói:
"Ta với bằng hữu của ta có mấy lời muốn nói, các ngươi đi làm việc trước đi!"
Lần này hắn dùng tiếng thông dụng ở Yêu giới để nói, mọi người cuối cùng cũng nghe hiểu.
An Đức Lỗ lập tức một mặt khổ sở nói:
"Khoa Lạc Phu tiền bối, Đại hội bách tộc lập tức sắp phải bắt đầu, ngài xem..."
Khoa Lạc Phu nhướng mày, đang định một lời từ chối thì lúc này Diệp Trần ở một bên tiếp lời nói:
"Đại hội Bách tộc sao? Ta thế nhưng cũng đang muốn đi xem một chút!"
Lông mày Khoa Lạc Phu hơi nhíu, hướng về phía An Đức Lỗ khoát tay áo nói:
"Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ xuất phát!"
Vẻ mặt của An Đức Lỗ lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Trần thấy thế nhịn không được trêu chọc nói:
"Lão Khoa, xem ra ngươi ở đây chơi không tệ a!"
Khoa Lạc phu khoát tay áo, lại dùng tiếng Hoa Hạ cười nói:
"Cũng tạm được đi! Ngươi không biết, Huyết Lang tộc bọn họ mặc dù là một trong bảy đại tộc thế nhưng vẫn luôn ở vào hạng bét, nhất là mấy chục năm gần đây thì càng non và xanh hơn nữa!"
"Vị lão tổ của Huyết Lang tộc kia, tuy rằng cũng là cảnh giới cấp Hoàng, tuy nhiên nghe nói cũng đã sống được hơn ba trăm tuổi, bây giờ đại nạn sắp tới, nếu trong tộc không có cường giả cấp Hoàng mới xuất hiện, chỉ sợ cũng sẽ bị bộ tộc khác thay thế!"
Sau khi nghe được lời giải thích của Khoa Lạc Phu, Diệp Trần cũng lập tức giật mình, khó trách Huyết Lang Vương kia cứ nhất định phải mời Khoa Lạc Phu tham gia Đại hội Bách tộc, đây là có ý định muốn tuyên cáo với các bộ tộc khác, bộ tộc Lang của bọn họ lại ra một vị cường giả cấp Hoàng.
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát đã đi ra khỏi Lang Vương phủ, leo lên một chiếc xe ngựa rất rộng lớn.
Diệp Trần hướng về Thanh Bảo Nhi ở phía sau vẫy vẫy tay để cho nàng ta cùng lên một chiếc xe.
Còn về Huyết Lang Vương An Đức Lỗ và Thanh Nham thì cùng leo lên một chiếc xe khác.
"Thanh Nham lão đệ, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi cũng đã biết vị Diệp tiên sinh kia đến cùng là có địa vị gì?"
Thanh Nham cười khổ lắc đầu, "Lang Vương đại nhân, việc này ta xác thực không biết, tuy nhiên Diệp tiền bối đã cứu bộ tộc chúng ta, là ân nhân của bộ tộc chúng ta!"
An Đức Lỗ nghe được điều này thì hai mắt lập tức khẽ híp một cái, "Cứu được bộ tộc các ngươi? Ta nghe nói, lúc Hắc Hồ tộc tấn công Thanh Hồ tôc các ngươi toàn quân bị diệt, sau đó tính cả toàn bộ Đằng Xà tộc cũng vị người tiêu diệt, thậm chí Thập Tam hoàng tử cũng ở Đằng Xà tộc, việc này chẳng lẽ là..."
An Đức Lỗ nói đến đây cũng không tiếp tục nói tiếp, tuy nhiên ý tứ này cũng đã hết sức rõ ràng.
Thanh Nham nghe được điều này thì lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, trên lưng không thể không ứa ra mồ hôi lạnh.
Chuyện Diệp Trần tru sát Đằng Xà tộc và Thập Tam hoàng tử tuyệt đối là thuộc về cơ mật trong cơ mật!
Một khi bị người biết được, chẳng những Thanh Hồ tộc sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu, ngay cả Diệp Trần cũng sẽ trở thành đối tượng tru sát của Kim Mãng Hoàng tộc!
Cho nên việc này tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được!
"Lang Vương đại nhân nói đùa, Hắc Hồ tộc đích thật là bị Thanh Hồ tộc chúng ta tiêu diệt, tuy nhiên đó là bọn họ gieo gió gặt bão!"
"Còn về Đằng Xà tộc, tộc này có thực lực hơn xa chúng ta gấp mười lần, lại có cả cường giả cấp Vương tọa trấn, bộ tộc nho nhỏ như chúng ta nơi nào có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Còn có Thập Tam hoàng tử kia! Ở toàn bộ Yêu giới này ai ăn gan hùm mật báo có can đảm sát hại vị hoàng tử này? Đây không phải là không muốn sống nữa sao!"
An Đức Lỗ nghe xong lời này thì hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào Thanh Nham một lát, trên mặt hiện ra nụ cười tươi, không tiếp tục nói thêm lời gì nữa.
...
Ở trên một chiếc xe ngựa khác, "Đúng rồi! Lão Khoa, ngươi đối với Cửu Thủ Yêu Hoàng hiểu bao nhiêu?"
Diệp Trần thuận tay bố trí một đạo cấm chế xung quanh xe ngựa bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Khoa Lạc Phu lập tức nhướng mày, "Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Cửu Thủ Yêu Hoàng này ta biết được cũng không nhiều, chỉ nghe nói cái tên này là đệ nhất nhân ở Yêu giới, thực lực rất cao!"
"Theo như ta thấy, người này ít nhất hẳn là có thực lực cấp Hoàng hậu kỳ, thậm chí nói không chừng đã bước vào cấp Đế, cũng chính là Địa Tiên theo cách nói trong võ đạo của Hoa Hạ các ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không nhướng mày, nếu như Cửu Thủ Yêu Hoàng này thật sự có cấp bậc Địa Tiên vậy thật là có chút phiền toái!
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Khoa Lạc Phu thấy thần sắc của Diệp Trần khác thường thế là mở miệng hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng cũng không có giấu diếm, "Trên người tên này, khả năng có thứ ta muốn!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, "Không phải chứ! Diệp Cuồng Tiên, ngươi nghĩ đi đâu thế! Cửu Thủ Yêu Hoàng kia thế nhưng là lão tổ tông của Kim Mãng Hoàng tộc, là người tiên phong của triều đại, nói là chủ nhân của Yêu giới cũng không quá!"
"Coi như ngươi đánh thắng được hắn thì chẳng lẽ ngươi muốn chống lại với toàn bộ Yêu giới hay sao?"
Diệp Trần lại một mặt bĩnh tĩnh nói:
"Món đồ kia ta nhất định phải đạt được! Cho dù là địch của toàn bộ Yêu giới ta đây cũng không ngại!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, cả người kinh ngạc nói không nên lời, cuối cùng yếu ớt nói ra một câu, "Ta tuyên bố trước a, chính ngươi tìm đường chết cũng đừng trông vậy vào ta sẽ giúp ngươi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngươi muốn giúp ta ta cũng không có thèm đâu! Tuy nhiên..."
Nói đến đây, Diệp Trần vỗ vỗ vào đầu Thanh Bảo Nhi bên cạnh nói:
"Lão Khoa, tiểu nha đầu này, sau này phải làm phiền ngươi giúp ta thay ta chiếu cố một chút!"
Khoa Lạc Phu nghe được điều này thì không thể không hơi kinh ngạc, "Ta cảm thấy thế nào giống như ngươi đang nói lời ủy thác a? Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa à?"
Diệp Trần cười nói:
"Dĩ nhiên không phải! Thế giới này còn chưa có người có thể uy hiếp được ta! Chỉ có điều sau khi ta làm xong chuyện này thì cũng nên rời khỏi Yêu giới, sau này còn không biết có thể trở lại đây hay không, dù sao cũng phải vì tiểu nha đầu này tìm một chỗ dựa mới được!"
Khoa Lạc Phu nghe xong lời này cũng không có lập tức đáp ứng, sau khi trầm ngâm một lát mới mỏe miệng nói:
"Chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi, tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng một chuyện của ta!"
"Nếu như ta nói là nếu như, tương lai ngươi tìm được lối vào của thế giới kia thì xin nhất định nói cho ta biết!"
Diệp Trần tự nhiên hiểu rõ, thế giới kia mà Khoa Lạc Phu nói tới là chỉ cái gì, hơi tự đánh giá một chút thì gật đầu đáp ứng.
P/S: Ta thích nào.....
Con mẹ nó, tình huống như này là sao?
Sắc mặt của Thất vương tử Uy Liêm trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trong lúc nhất thời không biết nên phải làm như như thế nào cho phải.
Mệnh lệnh của Khoa Lạc Phu hắn không dám không nghe, thế nhưng muốn để cho hắn xin lỗi Diệp Trần, hắn bây giờ quả là không há nổi cái miệng này ra.
Lúc này, Diệp Trần khoát tay áo nói:
"Thôi! Lão khoa, hắn đã là đồ đệ của ngươi, vậy ta xem ở trên thể diện của ngươi không chấp nhặt với hắn!"
Lời này của Diệp Trần là dùng bằng tiếng Hoa Hạ.
Hai tháng vừa qua, vẫn luôn ngôn ngữ thông dụng ở Yêu giới để nói, thật vất vả gặp được một người quen ở ngoại giới, thế là tiếng mẹ đẻ không tự chủ được bất thốt đi ra.
Khoa Lạc Phu cười ha ha một tiếng, cũng nói tiếng Hoa, "Đã như vậy, vậy thì đa ta! Đúng, ngươi làm sao lại tới đây?"
Không đợi Diệp Trần trả lời, Khoa Lạc Phu tự hỏi đã tự trả lời nói:
"Ta biết, ngươi khẳng định không nhịn được dụ hoặc! Đáng tiếc Yêu giới này thực sự quá nhỏ, căn bản không có tính khiêu chiến gì!"
Sau khi hai người dùng tiếng Hoa Hạ trao đổi được một lát thì nhìn thấy mọi người ở xung quanh, tất cả đều có vẻ mặt ngây ngô nhìn qua bọn họ, thế là Khoa Lạc Phu quay đầu hướng về phía An Đức Lỗ nói:
"Ta với bằng hữu của ta có mấy lời muốn nói, các ngươi đi làm việc trước đi!"
Lần này hắn dùng tiếng thông dụng ở Yêu giới để nói, mọi người cuối cùng cũng nghe hiểu.
An Đức Lỗ lập tức một mặt khổ sở nói:
"Khoa Lạc Phu tiền bối, Đại hội bách tộc lập tức sắp phải bắt đầu, ngài xem..."
Khoa Lạc Phu nhướng mày, đang định một lời từ chối thì lúc này Diệp Trần ở một bên tiếp lời nói:
"Đại hội Bách tộc sao? Ta thế nhưng cũng đang muốn đi xem một chút!"
Lông mày Khoa Lạc Phu hơi nhíu, hướng về phía An Đức Lỗ khoát tay áo nói:
"Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ xuất phát!"
Vẻ mặt của An Đức Lỗ lúc này mới lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Trần thấy thế nhịn không được trêu chọc nói:
"Lão Khoa, xem ra ngươi ở đây chơi không tệ a!"
Khoa Lạc phu khoát tay áo, lại dùng tiếng Hoa Hạ cười nói:
"Cũng tạm được đi! Ngươi không biết, Huyết Lang tộc bọn họ mặc dù là một trong bảy đại tộc thế nhưng vẫn luôn ở vào hạng bét, nhất là mấy chục năm gần đây thì càng non và xanh hơn nữa!"
"Vị lão tổ của Huyết Lang tộc kia, tuy rằng cũng là cảnh giới cấp Hoàng, tuy nhiên nghe nói cũng đã sống được hơn ba trăm tuổi, bây giờ đại nạn sắp tới, nếu trong tộc không có cường giả cấp Hoàng mới xuất hiện, chỉ sợ cũng sẽ bị bộ tộc khác thay thế!"
Sau khi nghe được lời giải thích của Khoa Lạc Phu, Diệp Trần cũng lập tức giật mình, khó trách Huyết Lang Vương kia cứ nhất định phải mời Khoa Lạc Phu tham gia Đại hội Bách tộc, đây là có ý định muốn tuyên cáo với các bộ tộc khác, bộ tộc Lang của bọn họ lại ra một vị cường giả cấp Hoàng.
Hai người vừa đi vừa nói, chỉ chốc lát đã đi ra khỏi Lang Vương phủ, leo lên một chiếc xe ngựa rất rộng lớn.
Diệp Trần hướng về Thanh Bảo Nhi ở phía sau vẫy vẫy tay để cho nàng ta cùng lên một chiếc xe.
Còn về Huyết Lang Vương An Đức Lỗ và Thanh Nham thì cùng leo lên một chiếc xe khác.
"Thanh Nham lão đệ, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi cũng đã biết vị Diệp tiên sinh kia đến cùng là có địa vị gì?"
Thanh Nham cười khổ lắc đầu, "Lang Vương đại nhân, việc này ta xác thực không biết, tuy nhiên Diệp tiền bối đã cứu bộ tộc chúng ta, là ân nhân của bộ tộc chúng ta!"
An Đức Lỗ nghe được điều này thì hai mắt lập tức khẽ híp một cái, "Cứu được bộ tộc các ngươi? Ta nghe nói, lúc Hắc Hồ tộc tấn công Thanh Hồ tôc các ngươi toàn quân bị diệt, sau đó tính cả toàn bộ Đằng Xà tộc cũng vị người tiêu diệt, thậm chí Thập Tam hoàng tử cũng ở Đằng Xà tộc, việc này chẳng lẽ là..."
An Đức Lỗ nói đến đây cũng không tiếp tục nói tiếp, tuy nhiên ý tứ này cũng đã hết sức rõ ràng.
Thanh Nham nghe được điều này thì lập tức bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, trên lưng không thể không ứa ra mồ hôi lạnh.
Chuyện Diệp Trần tru sát Đằng Xà tộc và Thập Tam hoàng tử tuyệt đối là thuộc về cơ mật trong cơ mật!
Một khi bị người biết được, chẳng những Thanh Hồ tộc sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu, ngay cả Diệp Trần cũng sẽ trở thành đối tượng tru sát của Kim Mãng Hoàng tộc!
Cho nên việc này tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được!
"Lang Vương đại nhân nói đùa, Hắc Hồ tộc đích thật là bị Thanh Hồ tộc chúng ta tiêu diệt, tuy nhiên đó là bọn họ gieo gió gặt bão!"
"Còn về Đằng Xà tộc, tộc này có thực lực hơn xa chúng ta gấp mười lần, lại có cả cường giả cấp Vương tọa trấn, bộ tộc nho nhỏ như chúng ta nơi nào có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Còn có Thập Tam hoàng tử kia! Ở toàn bộ Yêu giới này ai ăn gan hùm mật báo có can đảm sát hại vị hoàng tử này? Đây không phải là không muốn sống nữa sao!"
An Đức Lỗ nghe xong lời này thì hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào Thanh Nham một lát, trên mặt hiện ra nụ cười tươi, không tiếp tục nói thêm lời gì nữa.
...
Ở trên một chiếc xe ngựa khác, "Đúng rồi! Lão Khoa, ngươi đối với Cửu Thủ Yêu Hoàng hiểu bao nhiêu?"
Diệp Trần thuận tay bố trí một đạo cấm chế xung quanh xe ngựa bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Khoa Lạc Phu lập tức nhướng mày, "Sao ngươi lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Cửu Thủ Yêu Hoàng này ta biết được cũng không nhiều, chỉ nghe nói cái tên này là đệ nhất nhân ở Yêu giới, thực lực rất cao!"
"Theo như ta thấy, người này ít nhất hẳn là có thực lực cấp Hoàng hậu kỳ, thậm chí nói không chừng đã bước vào cấp Đế, cũng chính là Địa Tiên theo cách nói trong võ đạo của Hoa Hạ các ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không nhướng mày, nếu như Cửu Thủ Yêu Hoàng này thật sự có cấp bậc Địa Tiên vậy thật là có chút phiền toái!
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Khoa Lạc Phu thấy thần sắc của Diệp Trần khác thường thế là mở miệng hỏi.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng cũng không có giấu diếm, "Trên người tên này, khả năng có thứ ta muốn!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, "Không phải chứ! Diệp Cuồng Tiên, ngươi nghĩ đi đâu thế! Cửu Thủ Yêu Hoàng kia thế nhưng là lão tổ tông của Kim Mãng Hoàng tộc, là người tiên phong của triều đại, nói là chủ nhân của Yêu giới cũng không quá!"
"Coi như ngươi đánh thắng được hắn thì chẳng lẽ ngươi muốn chống lại với toàn bộ Yêu giới hay sao?"
Diệp Trần lại một mặt bĩnh tĩnh nói:
"Món đồ kia ta nhất định phải đạt được! Cho dù là địch của toàn bộ Yêu giới ta đây cũng không ngại!"
Khoa Lạc Phu lập tức trừng hai mắt một cái, cả người kinh ngạc nói không nên lời, cuối cùng yếu ớt nói ra một câu, "Ta tuyên bố trước a, chính ngươi tìm đường chết cũng đừng trông vậy vào ta sẽ giúp ngươi!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ngươi muốn giúp ta ta cũng không có thèm đâu! Tuy nhiên..."
Nói đến đây, Diệp Trần vỗ vỗ vào đầu Thanh Bảo Nhi bên cạnh nói:
"Lão Khoa, tiểu nha đầu này, sau này phải làm phiền ngươi giúp ta thay ta chiếu cố một chút!"
Khoa Lạc Phu nghe được điều này thì không thể không hơi kinh ngạc, "Ta cảm thấy thế nào giống như ngươi đang nói lời ủy thác a? Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa à?"
Diệp Trần cười nói:
"Dĩ nhiên không phải! Thế giới này còn chưa có người có thể uy hiếp được ta! Chỉ có điều sau khi ta làm xong chuyện này thì cũng nên rời khỏi Yêu giới, sau này còn không biết có thể trở lại đây hay không, dù sao cũng phải vì tiểu nha đầu này tìm một chỗ dựa mới được!"
Khoa Lạc Phu nghe xong lời này cũng không có lập tức đáp ứng, sau khi trầm ngâm một lát mới mỏe miệng nói:
"Chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi, tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng một chuyện của ta!"
"Nếu như ta nói là nếu như, tương lai ngươi tìm được lối vào của thế giới kia thì xin nhất định nói cho ta biết!"
Diệp Trần tự nhiên hiểu rõ, thế giới kia mà Khoa Lạc Phu nói tới là chỉ cái gì, hơi tự đánh giá một chút thì gật đầu đáp ứng.
P/S: Ta thích nào.....
/1085
|