Khi Lưu Chấn Hải tới thảnh phố U đã là nửa đêm, hắn cũng không gọi điện thoại cho tôi.Mà Mạnh Như Tùng và Mạnh Xuyên tự minh đến sân bay nghênh tiếp
Mạnh Xuyên cung kính nói:"Bác Lưu, bác đi đường cực khổ rồi!"
Lưu Chấn Hải khoát tay áo, nhìn xuyên một cái nói:"Thăng nhóc này đã lớn như vậy rồi, tốt, tốt."
Mạnh Xuyên cười cười nói:"Đúng vậy, ngay cả con gái cháu cũng đến tuổi lập gia đình, mà cháu đã là trung niên rồi,thời gian trôi qua thực là nhanh!"
"Đúng vậy, không già không được, lão Mạnh, mau tìm một nơi nghĩ một chút, ngồi máy bay thực sự là khó chiệu"
Những người thuộc thế hệ Lưu Chấn Hải, không có thói quen ngồi máy bay.
"Lưu lão đầu, hôm nay ông ở chỗ tôi, buổi tối hai chúng ta luận bàn một chút!"Mạnh Như Tùng vẫn nuôt không trôi khâu khí này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được, ai sợ gi !"Lưu Chấn Hải vẫn còn đang hừng hực chiến ý, hắn thấy Mạnh Như Tùng luôn luôn không phục, đương nhiên là muốn giáo huấn hăn.
... ... ...
"Tiểu thư, cô muốn làm gì? Cô làm gì vậy, nếu như cô thích leo núi đá, thì lão gia chắc sẽ dẩn cô đi tới một nơi có địa phương đó." Thanh âm của quản gia vang lên, làm cho Mạnh Thanh Thanh có chút hoảng hốt.
Iúc này Mạnh Thanh Thanh đang ở giữạ không trung, nàng buộc ga giường và cái rèm cửa sổ thành sợi dây, định leo từ trên xuống, nhưng vừa mới đặt được một chân trên cửa sổ, thì nghe thấy giọng nói của quản gia.
Mạnh Xuyên để phòng ngừa Mạnh Thanh Thanh đào hôn, nên đã khóa trái cửa phòng nàng lại, mà Mạnh Thanh Thanh thì đâu có ý đó, nhưng bị Mạnh Xuyên khóa lại, thi lại càng khiêu khích dục vọng của nàng.
Mạnh Thanh Thanh được quản gia khách khí mời trở về phòng, lúc này quản gia không đi đâu nữa, ở trong phòng trông nàng, làm cho Mạnh Thanh Thanh túc giận không ngớt, nói:"Ông biêt tôi là tiểu thư, sao còn đối đãi với tôi như vậy! ông đang hạn chế sự tự do của tôi đó!"
"Xin lỗi, tiểu thư, tôi chỉ làm theo lời của lão gia, chứ không có ý muốn làm khó cô."Quản gia bình thản nói.
Thanh Thanh cũng biết đám người hầu biểu hiện với nàng tôn kính, nhưng thực chất đều nghe theo sự sắp đặt của Mạnh Xuyên cả.
Mạnh Thanh Thanh thấy minh không có hi vọng nào để chạy trốn, thì cũng bỏ qua,hiện giờ nàng hi vọng chuyện ngày mai tôi đến phá rối, làm cho bên kia giải trừ hôn ước.
Vào lúc nửa đêm, Lưu Chấn Hải không ngừng gọi điện thoại cho tôi,giục tôi mau tới thành phố U. kì thực lúc này tôi đang dạo quanh những con phố, tìm một số hàng trang sức, chẳng nhẽ ngày mai đi lại không có lễ vật gi.Tôi và Mạnh Thanh Thanh quen nhau trong thời gian lâu như vậy, nhưng lại chưa tặng nàng lễ vật nào, mà nàng lại đặc biệt có hứng thú với trang sức, nhẫn kim cương, nên tôi định mua tặng nàng một cái nhẫn kim cương.
Nghĩ tới đây, tôi mĩm cười, lửng thững đi vào một trong những cửa hàng lớn nhẩt ở thành phố U. Tầng một dùng để kinh doanh đồ châu báu, vàng bạc.
Đầu tiên tôi đi tới cửa hàng của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông, thế nhưng rất đáng tiếc,không có loại nhẫn nào Iàm tôi vừa ý.Tôi lại vòng qua mấy cửa hàng khác cũng không có loại mà tôi muốn. Tôi thất vọng, lại quay trở lại quầy của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông.
"Xin hỏi, ở đây còn những tiệm châu báu khác không?"Tôi không cam lòng nhìn một cái nhân viên bán hàng hỏi.
Nhân viên bán hàng, nói:"Tiên sinh, tât cả các bảo điêm của thành phố U đều ở đây."
Tôi nghe xong không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà nhân viên mậu dịch tiếp tục nói:"Nhưng mà ở đường Tín Hằng phía trước có một công ty bảo tồn châu báu, tụy rằng không phải giữ độc quyền về... châu báu, thế nhưng bên trong đó có một số vật phẩm quý hiếm".
Công ty bảo tồn châu báu? Tôi nghe xong không khỏi hai mắt sáng ngời, đây đúng là địa phương mà tôi cần.
Mà cũng trong cùng thời gian đó, ở trong một căn biệt thự của Mạnh gia, bên ngoài có một cái huy chương bằng đồng, trên bức tường có treo một tấm biển: Phòng giám sát an ninh khu biệt thự Tân Loan.
"Sư huynh,."Trong đám người có một người mở miệng, nhưng đã bị vị sư huynh này trợn măt nhìn.
Người này mới kiệp phản ứng, ở trong xã hội này mà xưng hô là sư huynh, thi đúng là làm cho người khác cảm thấy vô cùng quái dị.
"Đông ca." Người nảy lập tức sửa lời nói:"Chúng em đã tìm toàn bộ những bản phim, nhưng không có chút đâu mối nào?"
"Gẩp làm gì, từ tư xem."Đông ca thản nhiên nói, kỳ thực trong lòng hắn đang tức giận tới nổ phổi, cái gì mà khu biệt thự cao cấp, vậy mà bảo an ở đây lại tồi như vậy, không có cả DVD ghi hinh.
Mà lúc này có mấy người của đội cảnh sát hình sự, cũng đang lau mồ hôi, một người móc ra một cái thẻ, xưng là người của cục cảnh sát,
muốn điều tra vụ án nên muốn xem lại những đoạn phim ghi hình ngày hôm qua.Họ cũng không thu được gì, tiện tay ném cuốn phim đó ra ngoài.
Mạnh Xuyên cung kính nói:"Bác Lưu, bác đi đường cực khổ rồi!"
Lưu Chấn Hải khoát tay áo, nhìn xuyên một cái nói:"Thăng nhóc này đã lớn như vậy rồi, tốt, tốt."
Mạnh Xuyên cười cười nói:"Đúng vậy, ngay cả con gái cháu cũng đến tuổi lập gia đình, mà cháu đã là trung niên rồi,thời gian trôi qua thực là nhanh!"
"Đúng vậy, không già không được, lão Mạnh, mau tìm một nơi nghĩ một chút, ngồi máy bay thực sự là khó chiệu"
Những người thuộc thế hệ Lưu Chấn Hải, không có thói quen ngồi máy bay.
"Lưu lão đầu, hôm nay ông ở chỗ tôi, buổi tối hai chúng ta luận bàn một chút!"Mạnh Như Tùng vẫn nuôt không trôi khâu khí này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được, ai sợ gi !"Lưu Chấn Hải vẫn còn đang hừng hực chiến ý, hắn thấy Mạnh Như Tùng luôn luôn không phục, đương nhiên là muốn giáo huấn hăn.
... ... ...
"Tiểu thư, cô muốn làm gì? Cô làm gì vậy, nếu như cô thích leo núi đá, thì lão gia chắc sẽ dẩn cô đi tới một nơi có địa phương đó." Thanh âm của quản gia vang lên, làm cho Mạnh Thanh Thanh có chút hoảng hốt.
Iúc này Mạnh Thanh Thanh đang ở giữạ không trung, nàng buộc ga giường và cái rèm cửa sổ thành sợi dây, định leo từ trên xuống, nhưng vừa mới đặt được một chân trên cửa sổ, thì nghe thấy giọng nói của quản gia.
Mạnh Xuyên để phòng ngừa Mạnh Thanh Thanh đào hôn, nên đã khóa trái cửa phòng nàng lại, mà Mạnh Thanh Thanh thì đâu có ý đó, nhưng bị Mạnh Xuyên khóa lại, thi lại càng khiêu khích dục vọng của nàng.
Mạnh Thanh Thanh được quản gia khách khí mời trở về phòng, lúc này quản gia không đi đâu nữa, ở trong phòng trông nàng, làm cho Mạnh Thanh Thanh túc giận không ngớt, nói:"Ông biêt tôi là tiểu thư, sao còn đối đãi với tôi như vậy! ông đang hạn chế sự tự do của tôi đó!"
"Xin lỗi, tiểu thư, tôi chỉ làm theo lời của lão gia, chứ không có ý muốn làm khó cô."Quản gia bình thản nói.
Thanh Thanh cũng biết đám người hầu biểu hiện với nàng tôn kính, nhưng thực chất đều nghe theo sự sắp đặt của Mạnh Xuyên cả.
Mạnh Thanh Thanh thấy minh không có hi vọng nào để chạy trốn, thì cũng bỏ qua,hiện giờ nàng hi vọng chuyện ngày mai tôi đến phá rối, làm cho bên kia giải trừ hôn ước.
Vào lúc nửa đêm, Lưu Chấn Hải không ngừng gọi điện thoại cho tôi,giục tôi mau tới thành phố U. kì thực lúc này tôi đang dạo quanh những con phố, tìm một số hàng trang sức, chẳng nhẽ ngày mai đi lại không có lễ vật gi.Tôi và Mạnh Thanh Thanh quen nhau trong thời gian lâu như vậy, nhưng lại chưa tặng nàng lễ vật nào, mà nàng lại đặc biệt có hứng thú với trang sức, nhẫn kim cương, nên tôi định mua tặng nàng một cái nhẫn kim cương.
Nghĩ tới đây, tôi mĩm cười, lửng thững đi vào một trong những cửa hàng lớn nhẩt ở thành phố U. Tầng một dùng để kinh doanh đồ châu báu, vàng bạc.
Đầu tiên tôi đi tới cửa hàng của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông, thế nhưng rất đáng tiếc,không có loại nhẫn nào Iàm tôi vừa ý.Tôi lại vòng qua mấy cửa hàng khác cũng không có loại mà tôi muốn. Tôi thất vọng, lại quay trở lại quầy của Tập đoàn Ảnh Rạng Đông.
"Xin hỏi, ở đây còn những tiệm châu báu khác không?"Tôi không cam lòng nhìn một cái nhân viên bán hàng hỏi.
Nhân viên bán hàng, nói:"Tiên sinh, tât cả các bảo điêm của thành phố U đều ở đây."
Tôi nghe xong không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà nhân viên mậu dịch tiếp tục nói:"Nhưng mà ở đường Tín Hằng phía trước có một công ty bảo tồn châu báu, tụy rằng không phải giữ độc quyền về... châu báu, thế nhưng bên trong đó có một số vật phẩm quý hiếm".
Công ty bảo tồn châu báu? Tôi nghe xong không khỏi hai mắt sáng ngời, đây đúng là địa phương mà tôi cần.
Mà cũng trong cùng thời gian đó, ở trong một căn biệt thự của Mạnh gia, bên ngoài có một cái huy chương bằng đồng, trên bức tường có treo một tấm biển: Phòng giám sát an ninh khu biệt thự Tân Loan.
"Sư huynh,."Trong đám người có một người mở miệng, nhưng đã bị vị sư huynh này trợn măt nhìn.
Người này mới kiệp phản ứng, ở trong xã hội này mà xưng hô là sư huynh, thi đúng là làm cho người khác cảm thấy vô cùng quái dị.
"Đông ca." Người nảy lập tức sửa lời nói:"Chúng em đã tìm toàn bộ những bản phim, nhưng không có chút đâu mối nào?"
"Gẩp làm gì, từ tư xem."Đông ca thản nhiên nói, kỳ thực trong lòng hắn đang tức giận tới nổ phổi, cái gì mà khu biệt thự cao cấp, vậy mà bảo an ở đây lại tồi như vậy, không có cả DVD ghi hinh.
Mà lúc này có mấy người của đội cảnh sát hình sự, cũng đang lau mồ hôi, một người móc ra một cái thẻ, xưng là người của cục cảnh sát,
muốn điều tra vụ án nên muốn xem lại những đoạn phim ghi hình ngày hôm qua.Họ cũng không thu được gì, tiện tay ném cuốn phim đó ra ngoài.
/630
|