Từ khi nghe được Mạnh Xuyên muốn đem Mạnh Thanh Thanh gả cho người khác, tôi biết thời gian mà tôi và Mạnh Thanh Thanh gặp lại cũng không còn xa nữa, nhưng không ngờ Lưu Chấn Hải lại gọi điện tới nhanh như vậy.
"ông tìm cháu có chuyện gì không?"Không cân nói, tôi cũng có thể khẳng định, tuyệt đối có quan hệ với Mạnh Thanh Thanh.
"Cháu à, Mạnh lão đầu lại bắt đầu nói chuyện vể cháu"Lưu Chấn Hải nói.
"Mạnh gia gia? Ông ấy tìm cháu làm gì? Lẽ nào muốn tim cháu luận võ?"Tôi biết rõ nhưng vẫn cố ý nói.
"Sự tình là như vậy, lão mạnh kia chẳng phải có một cháu gái hay sao, lần trước đã nói với cháu rồi, muốn đem nó gả cho cháu, tiểu cô nương này lớn lên thực sự là rất xinh đẹp, con mắt thật to, tóc rất dài..." Lưu Chấn Hải cũng muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, vì vậy bắt đầu bịa chuyện.
Mạnh Thanh Thanh? Tóc rất dài? Dường như là tóc ngắn mà? Có đúng là nhẩm người hay không?
"Chờ một chút, cháu gái ông ấy tên là gì?" Tôi bây giờ không dám xác định Mạnh Như Tùng chỉ có một mình Mạnh Thanh Thanh là cháu gái hay không.
"Tện là Mạnh Thanh Thanh, làm Sao vậy? Có vấn đề gì Sao?"Lưu Chấn Hải không biết tôi đã sớm quen Mạnh Thanh Thanh, nhưng lại không thể nói ra với người ngoài.
Vậy thì đúng rồi làm tôi giật cả minh, phỏng chừng Lưu Chấn Hải đang nói tới Mạnh Thanh Thanh của mấy năm trước cũng không chừng.
'không có chuyện gì, ông, cháu không có ý kiến."Tôi cố nén cười, nói.
"A? Vậy được rồi, vậy thì ông an bài cho cháu nhé, chờ thoại của ông!"
Lưu Chấn Hải vốn tưởng rằng tôi sẽ cự tuyệt, không nghĩ lại dể dàng giải quyết như vậy,vố đã chuẩn bị một đống lý do để thuyết phục, ai ngờ lại lãng phí vải trăm triệu tê bào não.Lưu chấn Hải không cam lòng, lại cầm lắy điện thoại đã cúp, thoải mái gọi điện thoại cho Mạnh Như Tùng:
"Lão bât tử, chuyện này hinh như có chút khó khăn!"
"Lưu lão đầu, ông đừng làm tôi sợ, rốt cục là có chuyện gì?"Mạnh Như Tùng thinh lình nhận được điện thoại, lại tưởng có cái gì đó không ổn
"Bây giờ người trẻ tuổi đều coi trọng tự do yêu đương, quan niệm của chúng ta không hợp nữa rồi, nhưng mà dưới sự khuyên bảo của tôi, cháu trai tôi mới đông ý gặp mặt với cháu gái ông!"Lưu Chấn Hải cố ý làm khó dể nói.
"Lưu lão đầu nói như vậy là Lưu Lỗi đồng ý"Mạnh Như Tùng rốt cục thở dài một hơi:"Vậy lúc nào thì gặp mặt?"
"Gặp mặt, không vội, không vội, chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ!"Lưu Chấn Hải đúng là không có gì phải vội.
"Sao lại không vội, rất vội đó, như vậy đi, tôi thấy ngày mai đi, ông tới thành phố U này đi... Quên đi, để tôi tới Tân Giang là được."Mạnh Như Tùng cố ý nói.
Lưu Chấn Hải biết rõ đây là phép khích tướng của Mạnh Như Tùng, Nhưng mà hắn là người xuât thân từ quân đội, rât ghét người khác nói như vậy."Ông chờ đó, tội lập tức tới thành phố U, hủy đi xương sống của ông!"Lưu Chấn Hải hổn hển nói.
"Hắc hắc, tốt, nói cho tôi biết thời gian, tôi đến sân bay đón ông"Mạnh Như Tùng gian trá cười nói.
Cúp điện tlgoại, Lưu Chấn Hải tìm Lưu phó quan tới, bảo hắn đặt vé máy bay, an bài chuyện tới thành phố U.
... ... ...
"Lưu Lỗi, anh đang ở nơi nào?"Vừa cúp điện thoại với Lưu Chấn Hải, thì Mạnh Thanh Thanh lại gọi tới.
"Cha em đuối anh ra ngoài, Sao anh có thể mặt dày má ở lại?"Tôi cười khổ nói.
"Đây không phải là vấn đề da mặt có dày hay không! Hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng, ngày mai ông và Cha của em bắt em gặp mặt tên ăn chơi trác táng kia!"Mạnh Thanh Thanh gấp gáp nói.
Ăn chơi trác táng là hình tượng của tôi hay Sao'? Hình như đâu có liên quan gì tới việc này?"Em gọi điện thoại cho anh, Chỉ đề nói việc như vậy thôi à?"Tôi hỏi.
"Anh bay giờ còn ở thành phố U không? Anh đi tìm một khách Sạn nào đó đi, Sau đó ở đó chờ em, ngày mai diễn ra buổi gặp mặt, nhất định anh phải phá hỏng nó !"Mạnh Thanh Thanh phân phó nói.
"Phá hỏng buối gặp mặt?"Nghe rất có ý tứ, tòi hỏi"Nhưng mà phá hỏng như thế nào? Em nghĩ rằng, anh có thể thay đỏi quyết định của cha và ông em hay Sao?"
"Ai nha, anh tại sao lại đần như vậy, anh chỉ cần phá hỏng chủ ý của họ là được, Chi cần làm cái tên ăn chơi kia thay đổi chủ ý là được "Mạnh Thanh Thanh oán giận nói.
"Bảo hắn thay đối chủ ý? Sao hắn có thể nghe anh?"Tôi có chút buồn cười, bảo tôi thuyết phục chính mình
"Đúng là không biết nói gì với anh nữa, anh chẳng phài từng nói, hai chúng ta đã...có quan hệ thân mật"Mạnh Thanh Thanh sốt ruột chẳng ngại ngùng gì nữa, nói thẳng ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"A, anh hiểu rồi, tới Iúc đó anh sẽ nái là anh đã "làm" em rất nhiều lần coi em như một bông hoa tàn, vậy thì đương nhiên là hắn không có hứng thú với em!"tôi hiểu rồi gật đầu.
"Ai là bông hoa tàn? Lưu Lỗi anh có ý gì!"Mạnh Thanh Thanh có chút tức giận, nhưng ý nàng đúng là như vậy, nên không tiện phát tác, Chỉ phài nhịn.
"Hắc hắc, anh biết, em yên tâm, anh có thể bào đảm, em vĩnh viễn là Ião bà của Lưu Lổi, không thể rơi vào tay người khác được. "Tôi bảo chứng điều sắp thành sự thực.
"Ừ…" Mạnh Thanh Thanh nghe xong hơi có chút cảm động "Được rồi, ngày mai em gọi điện cho anh nói cho biết địa điểm gặp mặt!"
"Được, em yên tâm đi, ngày mai anh nhắt định sẽ tới."Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Mạnh Xuyên, ngày mai lại gặp mặt rồi!Mà giờ khắc này, Mạnh Xuyên đang ở bên cạnh đắc ý, đồng thời lại thở dài người trẻ tuổi hôm nay đúng Ià không tệ, chỉ là hết hy vọng, không hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc, ai, đúng là thanh niên mà"Mạnh Xuyên lắc đầu, trong thế giới này, không có tiền thì sẽ không có tình yêu, cho dù như thế nào cũng không thay đổi được.Cho dù nãm tháng có qua đi, thì Mạnh Xuyên vẫn tin tưởng vảo chân lý đó.
"ông tìm cháu có chuyện gì không?"Không cân nói, tôi cũng có thể khẳng định, tuyệt đối có quan hệ với Mạnh Thanh Thanh.
"Cháu à, Mạnh lão đầu lại bắt đầu nói chuyện vể cháu"Lưu Chấn Hải nói.
"Mạnh gia gia? Ông ấy tìm cháu làm gì? Lẽ nào muốn tim cháu luận võ?"Tôi biết rõ nhưng vẫn cố ý nói.
"Sự tình là như vậy, lão mạnh kia chẳng phải có một cháu gái hay sao, lần trước đã nói với cháu rồi, muốn đem nó gả cho cháu, tiểu cô nương này lớn lên thực sự là rất xinh đẹp, con mắt thật to, tóc rất dài..." Lưu Chấn Hải cũng muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, vì vậy bắt đầu bịa chuyện.
Mạnh Thanh Thanh? Tóc rất dài? Dường như là tóc ngắn mà? Có đúng là nhẩm người hay không?
"Chờ một chút, cháu gái ông ấy tên là gì?" Tôi bây giờ không dám xác định Mạnh Như Tùng chỉ có một mình Mạnh Thanh Thanh là cháu gái hay không.
"Tện là Mạnh Thanh Thanh, làm Sao vậy? Có vấn đề gì Sao?"Lưu Chấn Hải không biết tôi đã sớm quen Mạnh Thanh Thanh, nhưng lại không thể nói ra với người ngoài.
Vậy thì đúng rồi làm tôi giật cả minh, phỏng chừng Lưu Chấn Hải đang nói tới Mạnh Thanh Thanh của mấy năm trước cũng không chừng.
'không có chuyện gì, ông, cháu không có ý kiến."Tôi cố nén cười, nói.
"A? Vậy được rồi, vậy thì ông an bài cho cháu nhé, chờ thoại của ông!"
Lưu Chấn Hải vốn tưởng rằng tôi sẽ cự tuyệt, không nghĩ lại dể dàng giải quyết như vậy,vố đã chuẩn bị một đống lý do để thuyết phục, ai ngờ lại lãng phí vải trăm triệu tê bào não.Lưu chấn Hải không cam lòng, lại cầm lắy điện thoại đã cúp, thoải mái gọi điện thoại cho Mạnh Như Tùng:
"Lão bât tử, chuyện này hinh như có chút khó khăn!"
"Lưu lão đầu, ông đừng làm tôi sợ, rốt cục là có chuyện gì?"Mạnh Như Tùng thinh lình nhận được điện thoại, lại tưởng có cái gì đó không ổn
"Bây giờ người trẻ tuổi đều coi trọng tự do yêu đương, quan niệm của chúng ta không hợp nữa rồi, nhưng mà dưới sự khuyên bảo của tôi, cháu trai tôi mới đông ý gặp mặt với cháu gái ông!"Lưu Chấn Hải cố ý làm khó dể nói.
"Lưu lão đầu nói như vậy là Lưu Lỗi đồng ý"Mạnh Như Tùng rốt cục thở dài một hơi:"Vậy lúc nào thì gặp mặt?"
"Gặp mặt, không vội, không vội, chuyện này chúng ta phải bàn bạc cho kỹ!"Lưu Chấn Hải đúng là không có gì phải vội.
"Sao lại không vội, rất vội đó, như vậy đi, tôi thấy ngày mai đi, ông tới thành phố U này đi... Quên đi, để tôi tới Tân Giang là được."Mạnh Như Tùng cố ý nói.
Lưu Chấn Hải biết rõ đây là phép khích tướng của Mạnh Như Tùng, Nhưng mà hắn là người xuât thân từ quân đội, rât ghét người khác nói như vậy."Ông chờ đó, tội lập tức tới thành phố U, hủy đi xương sống của ông!"Lưu Chấn Hải hổn hển nói.
"Hắc hắc, tốt, nói cho tôi biết thời gian, tôi đến sân bay đón ông"Mạnh Như Tùng gian trá cười nói.
Cúp điện tlgoại, Lưu Chấn Hải tìm Lưu phó quan tới, bảo hắn đặt vé máy bay, an bài chuyện tới thành phố U.
... ... ...
"Lưu Lỗi, anh đang ở nơi nào?"Vừa cúp điện thoại với Lưu Chấn Hải, thì Mạnh Thanh Thanh lại gọi tới.
"Cha em đuối anh ra ngoài, Sao anh có thể mặt dày má ở lại?"Tôi cười khổ nói.
"Đây không phải là vấn đề da mặt có dày hay không! Hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng, ngày mai ông và Cha của em bắt em gặp mặt tên ăn chơi trác táng kia!"Mạnh Thanh Thanh gấp gáp nói.
Ăn chơi trác táng là hình tượng của tôi hay Sao'? Hình như đâu có liên quan gì tới việc này?"Em gọi điện thoại cho anh, Chỉ đề nói việc như vậy thôi à?"Tôi hỏi.
"Anh bay giờ còn ở thành phố U không? Anh đi tìm một khách Sạn nào đó đi, Sau đó ở đó chờ em, ngày mai diễn ra buổi gặp mặt, nhất định anh phải phá hỏng nó !"Mạnh Thanh Thanh phân phó nói.
"Phá hỏng buối gặp mặt?"Nghe rất có ý tứ, tòi hỏi"Nhưng mà phá hỏng như thế nào? Em nghĩ rằng, anh có thể thay đỏi quyết định của cha và ông em hay Sao?"
"Ai nha, anh tại sao lại đần như vậy, anh chỉ cần phá hỏng chủ ý của họ là được, Chi cần làm cái tên ăn chơi kia thay đổi chủ ý là được "Mạnh Thanh Thanh oán giận nói.
"Bảo hắn thay đối chủ ý? Sao hắn có thể nghe anh?"Tôi có chút buồn cười, bảo tôi thuyết phục chính mình
"Đúng là không biết nói gì với anh nữa, anh chẳng phài từng nói, hai chúng ta đã...có quan hệ thân mật"Mạnh Thanh Thanh sốt ruột chẳng ngại ngùng gì nữa, nói thẳng ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"A, anh hiểu rồi, tới Iúc đó anh sẽ nái là anh đã "làm" em rất nhiều lần coi em như một bông hoa tàn, vậy thì đương nhiên là hắn không có hứng thú với em!"tôi hiểu rồi gật đầu.
"Ai là bông hoa tàn? Lưu Lỗi anh có ý gì!"Mạnh Thanh Thanh có chút tức giận, nhưng ý nàng đúng là như vậy, nên không tiện phát tác, Chỉ phài nhịn.
"Hắc hắc, anh biết, em yên tâm, anh có thể bào đảm, em vĩnh viễn là Ião bà của Lưu Lổi, không thể rơi vào tay người khác được. "Tôi bảo chứng điều sắp thành sự thực.
"Ừ…" Mạnh Thanh Thanh nghe xong hơi có chút cảm động "Được rồi, ngày mai em gọi điện cho anh nói cho biết địa điểm gặp mặt!"
"Được, em yên tâm đi, ngày mai anh nhắt định sẽ tới."Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Mạnh Xuyên, ngày mai lại gặp mặt rồi!Mà giờ khắc này, Mạnh Xuyên đang ở bên cạnh đắc ý, đồng thời lại thở dài người trẻ tuổi hôm nay đúng Ià không tệ, chỉ là hết hy vọng, không hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc, ai, đúng là thanh niên mà"Mạnh Xuyên lắc đầu, trong thế giới này, không có tiền thì sẽ không có tình yêu, cho dù như thế nào cũng không thay đổi được.Cho dù nãm tháng có qua đi, thì Mạnh Xuyên vẫn tin tưởng vảo chân lý đó.
/630
|