Lục Nhất Dân sợ ngây người, thế mới biết rằng hôm nay mình đá vào thiết bản, Trịnh Hoa Cường chỉ là một tiểu nhân vật, vị này mới chính là đại nhân vật.
Ngẫm lại cũng đúng, mình thực sự quá khinh xuất rồi, ở thành phố D này, ai dám gọi cha của mình là Tiểu Đào Tử, ngoại trừ người tâm thần và người chán sống!
Lục Nhất Dân vội vàng cung kính nói:
"Lưu gia!"
"Quên đi!"
Tôi phất tay nói:
"Gọi là chú Lưu thôi, gọi Lưu gia có chút không được tự nhiên!"
Lục Hồng Đào thấy con trai mình thờ ơ, vội vàng máng:
"Chú Lưu bảo mày gọi thế nào thì mày gọi thế đấy đi!"
Lục Hồng Đào trong lòng toan tính, nếu như vậy, thì mình chỉ cần gọi hắn là Lưu đại ca thôi hay sao, nếu như có thể quan hệ tốt với hắn, thì đúng là tiền đồ vô hạn! Có khi lại điều mình đến một thành phố béo bở hơn.
"Dạ, cảm ơn chú Lưu"
Lục Nhất Dân nói:
"Vừa rồi cháu đắc tội, không biết vị….cô có thể tha thứ không…"
"Không có chuyện gì, người không biết thì không có tội! Nhưng mà tiểu tử, phải nhớ kỹ, địa cầu rất nguy hiểm, nêu về sao hỏa là được rồi!"
Tôi võ vỗ Lục Nhất Dân nói.
Lục NHất Dân tuy rằng trong lòng cảm thấy tức cười, nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ gật đầu đáp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Được, ngày mai cháu đi mua vé."
"Được rồi, nghe nói vé đi Sao Hỏa tương đối khó mua, ta có mấy vị bằng hữu là người ngoài hành tinnh, thế nào có cần ta bảo bọn họ mang đĩa bay tới đón?"
Tôi giả vờ thân mật nói.
"Ha ha, không cần làm phiền như vậy đâu."
Lục Nhất Dân cười mỉa nói, còn tưởng rằng tôi đang đùa.
"Được rồi, người anh em, cậu không phải là muốn theo đuổi Dương Mân hay sao, có thể tiếp tục."
Tôi thấy không còn chuyện gì nữa, vỗ vỗ vai Trịnh Thiếu Bằng nói.
"A?"
Trịnh Thiếu Bằng trải qua sự kiện vừa rồi, đã hiểu rõ cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mình ở thành phố D có chút bối cảnh chỉ là rắm thôi, chỉ là một nhân viên của một công ty mà ra ngoài có thể hô phong hoán vũ.
"Chuyện này. Lưu gia, ngài đừng nói giỡn, tôi chỉ nói đùa, chứ không phải là thật!"
Trịnh Thiếu Bằng khẩn trương nói.
Hắn vừa rồi đã gọi Lưu Nhất Dân là chú, mà Lưu Nhất Dân lại gọi tôi là chú, nên theo bối phận, hắn phải gọi tôi là ông.
"Quên đi, người anh em, đừng có gọi là Lưu gia, chúng ta ngang hàng!"
Nói thật, cái tên Trịnh Thiếu Bằng này ngoại trừ ngu ngốc một chút, nhưng cũng không quá kiêu ngạo.
Trước kia có khả năng là hắn có mâu thuẫn gì đó với con của Cục trưởng cục thuế.
Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe tôi gọi hắn là người anh em, trong lòng mừng rõ! Lục NHất Dân gọi tôi là chú, vậy thì hắn cũng phải gọi mình là chú!
Trịnh Thiếu Bằng trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng Trịnh Hoa CƯờng lại biết một câu người anh em có ý nghĩa như thế nào đối với Trịnh gia, nhìn thái độ của Lục Hồng Đào, thì hắn có thể khẳng định, tôi là một nhân vật cao cấp trong Tam Thạch bang.
"Cám ơn Lưu tổng cất nhắc."
Trịnh Hoa Cương thấy cháu trai của mình đang cười khúc khích, vội vàng kéo tay hắn, trịnh trọng nhìn tôi nói.
"Được rồi, không có chuyện gì, đừng có Lưu tổng nữa, tôi chẳng qua chỉ là một tổng giám kỹ thuật thôi."
Tôi khoát tay nói.
Tổng giám kỹ thuật? Lục Hồng Đào kiếp này đâu có biết về công nghệ cao, nên không biết cái gì là Tổng giám, hắn có thể hiểu chức vụ Lão đại gọi là thế nào, nhưng Tổng giám thì là chức vụ nào đây?
Suy nghĩ nửa ngày, Lục Hồng Đào lại nhớ tới một bộ phim có tên là "Siêu cấp khủng long" mà người thủ lĩnh trong phim hình như cũng gọi là Tổng giám!
Đúng rồi, hắn khẳng định là một lãnh đạo trọng yếu! Nghĩ tới đây, Lục Hồng Đào lại mắng con của mình một lần, nếu như chọc giận vị tổng giám này, thì hậu quả thực không lường!
Vừa rồi nghe tổng giám nhắc tới hai chữ Sao Hỏa, thì có hai ý nghĩa, một là sao Hỏa thực, hai là ám chỉ con hắn có thể biến mất khỏi địa cầu!
Lục Hồng Đào kinh ngạc, toát mồ hôi lạnh, biểu tình càng thêm nịnh nọt nói:
"Lưu tổng giám, tôi ở Cảng Loan đại tửu điếm đã đặt trước một bàn tiệc rượu tẩy trần cho ngài, các vị đi chơi xong có thể tới đó, tôi đứng ở cửa, giờ thì không quấy rầy nữa!"
Lục Hồng Đào gọi tôi là Lưu Tổng, thấy tôi không hài lòng, lại thấy tôi tự xưng là "Lưu tổng giám", cho nên hắn suy đoán chức vụ Tổng giám mới là lớn nhất, nên cứ gọi như vậy.
"Không cần tốn kém như vậy?"
Tôi khách khí một câu, nói thật đi, sáng sớm tôi còn chưa ăn cơm, bây giờ đúng là có chút đói bụng.
"Không tốn kém, không tốn kém, đều là sản nghiệp của Tam Thạch Bang chúng ta."
Lục Hồng Đào vội vã đáp, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "chugns ta".
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là cha mẹ của Dương Mân, mà nhất là Dương mẫu, vừa rồi còn chứng kiến người bác của Tiểu Trịnh kiêu ngạo, ai dè hắn chỉ gọi điện thoại một cái, đã mời được cha của người khác tới, tất cả hóa thành biểu tình nịnh hót, điều này không thể nào không kinh ngạc được.
Mà Cảng Loan đại tửu điếm là địa phương nào, đây chính là khách sạn sang trọng nhất thành phố, người bình thường căn bản không trả nổi, Dương mẫu cả đời này chưa từng tới chỗ đó, bây giờ có cơ hội hưởng thụ một lần, đương nhiên là rất kích động.
Mà hiện tại cách nhìn đã thay đổi hoàn toàn với tôi, dường như nhìn thấy mỏ vàng vậy, làm cho tôi sợ hãi vô cùng.
Mà Dương Mân cũng quen với việc tôi luôn đem lại bất ngờ, lần trước ở sòng bạc cũng là như vậy, cho nên lần này nàng cũng không có gì kinh ngạc cho lắm.
Mà Trịnh Thiếu Bằng hiện giờ đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Vốn bản thân hắn là vai chính, hiện giờ lại bị đẩy thành vai phụ, nói là vai phụ cho dễ nghe, chứ hiện tại chỉ là một cái bóng đèn theo đuôi.
Trịnh Thiếu Bằng nhìn thấy bác mình cũng không tỏ thái độ gì, buồn cười, có thể tăng cường quan hệ với nhân vật đầu sỏ của Tam Thạch bang ở thành phố này, bác mình có thể bỏ qua hay sao.
Không có cách nào khác, Trịnh Thiếu Bằng đành phải đi theo phía sau tôi giống như một tùy tùng vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, mình thực sự quá khinh xuất rồi, ở thành phố D này, ai dám gọi cha của mình là Tiểu Đào Tử, ngoại trừ người tâm thần và người chán sống!
Lục Nhất Dân vội vàng cung kính nói:
"Lưu gia!"
"Quên đi!"
Tôi phất tay nói:
"Gọi là chú Lưu thôi, gọi Lưu gia có chút không được tự nhiên!"
Lục Hồng Đào thấy con trai mình thờ ơ, vội vàng máng:
"Chú Lưu bảo mày gọi thế nào thì mày gọi thế đấy đi!"
Lục Hồng Đào trong lòng toan tính, nếu như vậy, thì mình chỉ cần gọi hắn là Lưu đại ca thôi hay sao, nếu như có thể quan hệ tốt với hắn, thì đúng là tiền đồ vô hạn! Có khi lại điều mình đến một thành phố béo bở hơn.
"Dạ, cảm ơn chú Lưu"
Lục Nhất Dân nói:
"Vừa rồi cháu đắc tội, không biết vị….cô có thể tha thứ không…"
"Không có chuyện gì, người không biết thì không có tội! Nhưng mà tiểu tử, phải nhớ kỹ, địa cầu rất nguy hiểm, nêu về sao hỏa là được rồi!"
Tôi võ vỗ Lục Nhất Dân nói.
Lục NHất Dân tuy rằng trong lòng cảm thấy tức cười, nhưng cũng không dám lộ ra, chỉ gật đầu đáp. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Được, ngày mai cháu đi mua vé."
"Được rồi, nghe nói vé đi Sao Hỏa tương đối khó mua, ta có mấy vị bằng hữu là người ngoài hành tinnh, thế nào có cần ta bảo bọn họ mang đĩa bay tới đón?"
Tôi giả vờ thân mật nói.
"Ha ha, không cần làm phiền như vậy đâu."
Lục Nhất Dân cười mỉa nói, còn tưởng rằng tôi đang đùa.
"Được rồi, người anh em, cậu không phải là muốn theo đuổi Dương Mân hay sao, có thể tiếp tục."
Tôi thấy không còn chuyện gì nữa, vỗ vỗ vai Trịnh Thiếu Bằng nói.
"A?"
Trịnh Thiếu Bằng trải qua sự kiện vừa rồi, đã hiểu rõ cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mình ở thành phố D có chút bối cảnh chỉ là rắm thôi, chỉ là một nhân viên của một công ty mà ra ngoài có thể hô phong hoán vũ.
"Chuyện này. Lưu gia, ngài đừng nói giỡn, tôi chỉ nói đùa, chứ không phải là thật!"
Trịnh Thiếu Bằng khẩn trương nói.
Hắn vừa rồi đã gọi Lưu Nhất Dân là chú, mà Lưu Nhất Dân lại gọi tôi là chú, nên theo bối phận, hắn phải gọi tôi là ông.
"Quên đi, người anh em, đừng có gọi là Lưu gia, chúng ta ngang hàng!"
Nói thật, cái tên Trịnh Thiếu Bằng này ngoại trừ ngu ngốc một chút, nhưng cũng không quá kiêu ngạo.
Trước kia có khả năng là hắn có mâu thuẫn gì đó với con của Cục trưởng cục thuế.
Trịnh Thiếu Bằng vừa nghe tôi gọi hắn là người anh em, trong lòng mừng rõ! Lục NHất Dân gọi tôi là chú, vậy thì hắn cũng phải gọi mình là chú!
Trịnh Thiếu Bằng trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng Trịnh Hoa CƯờng lại biết một câu người anh em có ý nghĩa như thế nào đối với Trịnh gia, nhìn thái độ của Lục Hồng Đào, thì hắn có thể khẳng định, tôi là một nhân vật cao cấp trong Tam Thạch bang.
"Cám ơn Lưu tổng cất nhắc."
Trịnh Hoa Cương thấy cháu trai của mình đang cười khúc khích, vội vàng kéo tay hắn, trịnh trọng nhìn tôi nói.
"Được rồi, không có chuyện gì, đừng có Lưu tổng nữa, tôi chẳng qua chỉ là một tổng giám kỹ thuật thôi."
Tôi khoát tay nói.
Tổng giám kỹ thuật? Lục Hồng Đào kiếp này đâu có biết về công nghệ cao, nên không biết cái gì là Tổng giám, hắn có thể hiểu chức vụ Lão đại gọi là thế nào, nhưng Tổng giám thì là chức vụ nào đây?
Suy nghĩ nửa ngày, Lục Hồng Đào lại nhớ tới một bộ phim có tên là "Siêu cấp khủng long" mà người thủ lĩnh trong phim hình như cũng gọi là Tổng giám!
Đúng rồi, hắn khẳng định là một lãnh đạo trọng yếu! Nghĩ tới đây, Lục Hồng Đào lại mắng con của mình một lần, nếu như chọc giận vị tổng giám này, thì hậu quả thực không lường!
Vừa rồi nghe tổng giám nhắc tới hai chữ Sao Hỏa, thì có hai ý nghĩa, một là sao Hỏa thực, hai là ám chỉ con hắn có thể biến mất khỏi địa cầu!
Lục Hồng Đào kinh ngạc, toát mồ hôi lạnh, biểu tình càng thêm nịnh nọt nói:
"Lưu tổng giám, tôi ở Cảng Loan đại tửu điếm đã đặt trước một bàn tiệc rượu tẩy trần cho ngài, các vị đi chơi xong có thể tới đó, tôi đứng ở cửa, giờ thì không quấy rầy nữa!"
Lục Hồng Đào gọi tôi là Lưu Tổng, thấy tôi không hài lòng, lại thấy tôi tự xưng là "Lưu tổng giám", cho nên hắn suy đoán chức vụ Tổng giám mới là lớn nhất, nên cứ gọi như vậy.
"Không cần tốn kém như vậy?"
Tôi khách khí một câu, nói thật đi, sáng sớm tôi còn chưa ăn cơm, bây giờ đúng là có chút đói bụng.
"Không tốn kém, không tốn kém, đều là sản nghiệp của Tam Thạch Bang chúng ta."
Lục Hồng Đào vội vã đáp, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "chugns ta".
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là cha mẹ của Dương Mân, mà nhất là Dương mẫu, vừa rồi còn chứng kiến người bác của Tiểu Trịnh kiêu ngạo, ai dè hắn chỉ gọi điện thoại một cái, đã mời được cha của người khác tới, tất cả hóa thành biểu tình nịnh hót, điều này không thể nào không kinh ngạc được.
Mà Cảng Loan đại tửu điếm là địa phương nào, đây chính là khách sạn sang trọng nhất thành phố, người bình thường căn bản không trả nổi, Dương mẫu cả đời này chưa từng tới chỗ đó, bây giờ có cơ hội hưởng thụ một lần, đương nhiên là rất kích động.
Mà hiện tại cách nhìn đã thay đổi hoàn toàn với tôi, dường như nhìn thấy mỏ vàng vậy, làm cho tôi sợ hãi vô cùng.
Mà Dương Mân cũng quen với việc tôi luôn đem lại bất ngờ, lần trước ở sòng bạc cũng là như vậy, cho nên lần này nàng cũng không có gì kinh ngạc cho lắm.
Mà Trịnh Thiếu Bằng hiện giờ đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Vốn bản thân hắn là vai chính, hiện giờ lại bị đẩy thành vai phụ, nói là vai phụ cho dễ nghe, chứ hiện tại chỉ là một cái bóng đèn theo đuôi.
Trịnh Thiếu Bằng nhìn thấy bác mình cũng không tỏ thái độ gì, buồn cười, có thể tăng cường quan hệ với nhân vật đầu sỏ của Tam Thạch bang ở thành phố này, bác mình có thể bỏ qua hay sao.
Không có cách nào khác, Trịnh Thiếu Bằng đành phải đi theo phía sau tôi giống như một tùy tùng vậy.
/630
|