Trịnh Hoa Cương muốn kiếm cơm ăn ở GZ đương nhiên phải được tam Thạch bang che chở, trong một thời gian dài, Trịnh Hoa Cường mới biết được, không riêng gì ở GX, bao gồm cả thành phố D, và nhiều thành phố quan trọng khác, các thế lực ngầm cũng đều bị Tam Thạch bang thay thế!
Lúc này Trịnh Hoa Cường mới quay về thành phố D, đương nhiên là phải đi bái phỏng nhân vật đứng đầu Tam Thạch Bang thành phố D là Lục Hồng Đào, ngày hôm qua hắn đi tới, mang theo hai chai rượu nho cực phẩm.
Cho nê nghe cái tên Dân ca này nói, tại sao có thể không cho Trịnh Hoa Cường kinh hãi!
Trịnh Hoa Cường mặc dù là một người độc ác, thế nhưng cũng biết rõ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!
"Cô em, lúc này theo Dân ca đi ăn cơm được rồi chứ!? Lục Nhất Dân đắc ý hướng về Dương Mân nói.
Tôi vừa rồi thấy Trịnh Thiếu Bằng gọi Trịnh Hoa Cương tới, nhưng lại khúm núm như thế này, thì đã hiểu nguyên nhân, tôi bèn gọi điện thoại cho Lục Hồng Đào.
"Tiểu Đào Tử phải không?"
Tôi cầm điện thoại hỏi.
Tiểu Đào Tử? Lục Hồng Đào từ khi làm người phụ trách Tam Thạch bang đến nay ở thành phố D, ai mà không gọi hắn một tiếng Lục gia, mà người lớn tuổi hơn hắn, còn gọi hắn là Đào ca.
Vậy mà hôm nay lại có người gọi mình là Tiểu Đào Tử, trong lòng có chút bất mãn, nhưng mà làm lão đại một thời gian dài, cũng khiến cho hắn bình tĩnh hơn không ít, nói:
"Xin hỏi ngài là?"
"A, Tam Hầu Tử đã nói chuyện với ông chưa? Tôi là Lưu Lỗi!"
Tôi nói.
Lục Hồng Đào cả kinh, vội vàng ngồi thẳng dậy, tuy rằng hắn chưa gặp đối phương, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương.
Ngày hôm qua Đinh tổng gọi điện thoại tới, nói có một nhân vật trọng yếu tới thành phố D.
Đinh Bảo Tam và Lục Hồng Đào quan hệ cá nhân không tệ, sợ hắn khinh suất chọc giận tôi, vì vậy hắn kín đáo nói cho LỤc Hồng Đào biết, tôi là người mà cả Quách Khánh cũng phải tôn trọng.
Người được Quách lão đại tôn trọng! Phải biết rằng, Quách Khánh ở Tam Thạch bang đã là một nhân vật tồn tại ngang với thần!
Cho nên Lục Hông Đào không dám chậm trễ, gọi tiểu đệ đến mua tới năm cái pin di động, đồng thời trên người lại còn đặt chuông ở mức cao nhất, sợ mình bỏ lỡ cuộc gọi nào đó.
"Lưu tổng, xin chào, tôi là Tiểu Đào Tử. Đinh tổng bảo tôi là phải chịu sự sai bảo của ngài 24/24"
Lục Hồng Đào cung kính nói.
"Thật ra cũng không có đại sự gì, tôi ở trong quảng trường Hải Dương của công viên Hải Dương gặp một số người gây chuyện. Ông phải nhờ vài người tới đây tống cổ bọn họ đi là được rồi!"
Tôi cũng không biết Dân ca trước mắt này lại chính là con Lục Hồng Đào, nếu không bảo hắn nghe điện thoại trực tiếp cho rồi.
"Tôi tự mình đi. Lập tức tới ngay."
Lục Hồng Đào không kịp cúp điện thoại, liền hướng cửa phóng đi!"
Hắn cho gọi hai người thiếp thân tiểu đệ, sau đó dùng Mercedes phóng thẳng đến công viên Hải Dương.
Dọc theo đường đi, ngay cả đèn đỏ cũng vượt, cảnh sát giao thông cũng biết chủ nhân của chiếc xe này là ai, cho nên cũng không tìm hắn gây chuyện.
"Chờ một chút, ba người các ngươi, cái tên tóc vàng, Dân ca, và cả mày nữa!"
Tôi đứng ra nói.
"Mày là ai?"
Dân ca sắc mặt lạnh xuống, không khỏi tức giận nhìn tôi.
"Đương nhiên là bạn trai của nàng."
Tôi chỉ vào Dương Mân nói.
"Được rồi, tao cũng không làm khó mày, trước khi người của tao đến, bọn mày đi nhanh đi!"
"Ha ha ha ha!"
Dân ca cười to nói:
"Đây là truyện buồn cười nhất mà tao nghe được, nó là loại nhân vật gì?"
Dân ca nhìn Trịnh Hoa Cương liếc mắt.
"Người anh em, đừng có tranh hùng nữa, ngay cả tôi cũng không làm gì được hắn"
Trịnh Thiếu Bằng lúc này hướng tôi đi tới. Người này nếu như không ngốc thì cũng không tệ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Anh cũng không làm gì được hắn?"
Tôi cười hỏi ngược lại.
"Ừ, lão tử của hắn chính là quản lý hắc đạo của thành phố này Lục gia, bác của tôi là Trịnh Hoa Cường cũng có thể coi là nhân vật số một của thành phố này, thế nhưng bây giờ không thể không cúi đầu."
Trịnh Thiếu Bằng nhắc nhở tôi nói.
"Lục gia? Lục Hồng Đào?"
Tôi kỳ quái hỏi.
Trịnh Thiếu Bằng gật đầu.
"Con mẹ nó, mày dám gọi húy danh của lão tử tao, mày đúng là không muốn sống nữa rồi!"
Dân ca sau khi nghe tôi nói như vậy thì tức giận hét lên.
"Hóa ra mày là con của Tiểu Đào Tử, đúng là rất kiêu ngạo!"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Các huynh đệ, xé rách cái miệng của hắn cho tao!"
Dân ca nghe vậy, khuôn mặt tái đi.
Đúng lúc này, một nam nhân mập mạp vô cùng lo lắng chạy tời, thật khó tưởng tượng, với thân thể mập mạp của hắn tại sao lại có thể chạy nhanh như Phong Hỏa Luân như vậy.
"Cha?"
Dân ca kỳ quái nhìn tên mập mạp chạy tới gọi to một tiếng.
"Được rồi, Tiểu Đào Tử tới rồi!"
Tôi thấy Dân ca gọi một tiếng cha, thì phán đoán người này là Lục Hồng Đào.
Sau khi Lục Hồng Đào cúp điện thoại, thì vội vàng chạy tới, nhìn thấy con trai mình cũng có ở đây, không khỏi lấy làm kinh hãi: Chẳng nhẽ là con mình trêu chọc Lưu tổng? Cái tên nghiệt chướng bất hiếu, mày muốn giết lão tử mày à!
Đinh Bảo Tam trước đó đã đưa cho Lục Hồng Đào một bức ảnh của tôi, cho nên Lục Hồng Đào liếc mắt là có thể nhận ra.
"Cha, người sao lại tới đây?"
Lục Nhất Dân kỳ quái nhìn Lục Hồng Đào nói.
Lục Hồng Đào không để ý tới hắn, trong lòng đã khẳng định là con của mình trêu chọc người này, vì vậy vội vàng giải thích nói: "Vị này chính là Lưu tổng phải không, tôi là Tiểu Đào Tử!"
"Xin chào"
Tôi cười cười, cũng không bắt tay hắn.
Lục Hồng Đào vội vàng nói:
"Sao lại trùng hợp như vậy, Lưu tổng, trước tiên tôi giới thiệu một chút, đây chính là tiểu khuyển Lục Nhất Dân, nó suốt ngyaf không làm việc đàng hoàng, ra đường đi loạn, trêu chọc con gái xinh đẹp, tôi đã nhắc nhở nhiều lần rồi! Ha ha, vừa rồi nhất định là có cái gì đó hiểu lầm!"
Lục Hồng Đào nói tới chỗ này, trợn mắt nhìn Lục Nhất Dân một cái nói:
"Tiểu Dân, còn không gọi chú Lưu!"
Lục Hồng Đào nói xong lại nghĩ là sai rồi, luận bối phận, mình miễn cưỡng chỉ là ngang hàng với Đinh Bảo Tam, Quách Khánh lại là lão đại của Tam Thạch bang trong khi người này lại được Quách Khánh tôn kính, vậy thì phải gọi hắn là ông ư?
Tuy rằng Lục Hồng Đào cũng nghĩ tới cách xưng hô có chút không được tự nhiên, nhưng đẳng cấp bối phận trong xã hội đen được phân rõ ràng, không thể tùy tiện sửa được, vì vậy sửa lời nói:
"Mau gọi Lưu gia đi!"
Lúc này Trịnh Hoa Cường mới quay về thành phố D, đương nhiên là phải đi bái phỏng nhân vật đứng đầu Tam Thạch Bang thành phố D là Lục Hồng Đào, ngày hôm qua hắn đi tới, mang theo hai chai rượu nho cực phẩm.
Cho nê nghe cái tên Dân ca này nói, tại sao có thể không cho Trịnh Hoa Cường kinh hãi!
Trịnh Hoa Cường mặc dù là một người độc ác, thế nhưng cũng biết rõ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!
"Cô em, lúc này theo Dân ca đi ăn cơm được rồi chứ!? Lục Nhất Dân đắc ý hướng về Dương Mân nói.
Tôi vừa rồi thấy Trịnh Thiếu Bằng gọi Trịnh Hoa Cương tới, nhưng lại khúm núm như thế này, thì đã hiểu nguyên nhân, tôi bèn gọi điện thoại cho Lục Hồng Đào.
"Tiểu Đào Tử phải không?"
Tôi cầm điện thoại hỏi.
Tiểu Đào Tử? Lục Hồng Đào từ khi làm người phụ trách Tam Thạch bang đến nay ở thành phố D, ai mà không gọi hắn một tiếng Lục gia, mà người lớn tuổi hơn hắn, còn gọi hắn là Đào ca.
Vậy mà hôm nay lại có người gọi mình là Tiểu Đào Tử, trong lòng có chút bất mãn, nhưng mà làm lão đại một thời gian dài, cũng khiến cho hắn bình tĩnh hơn không ít, nói:
"Xin hỏi ngài là?"
"A, Tam Hầu Tử đã nói chuyện với ông chưa? Tôi là Lưu Lỗi!"
Tôi nói.
Lục Hồng Đào cả kinh, vội vàng ngồi thẳng dậy, tuy rằng hắn chưa gặp đối phương, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương.
Ngày hôm qua Đinh tổng gọi điện thoại tới, nói có một nhân vật trọng yếu tới thành phố D.
Đinh Bảo Tam và Lục Hồng Đào quan hệ cá nhân không tệ, sợ hắn khinh suất chọc giận tôi, vì vậy hắn kín đáo nói cho LỤc Hồng Đào biết, tôi là người mà cả Quách Khánh cũng phải tôn trọng.
Người được Quách lão đại tôn trọng! Phải biết rằng, Quách Khánh ở Tam Thạch bang đã là một nhân vật tồn tại ngang với thần!
Cho nên Lục Hông Đào không dám chậm trễ, gọi tiểu đệ đến mua tới năm cái pin di động, đồng thời trên người lại còn đặt chuông ở mức cao nhất, sợ mình bỏ lỡ cuộc gọi nào đó.
"Lưu tổng, xin chào, tôi là Tiểu Đào Tử. Đinh tổng bảo tôi là phải chịu sự sai bảo của ngài 24/24"
Lục Hồng Đào cung kính nói.
"Thật ra cũng không có đại sự gì, tôi ở trong quảng trường Hải Dương của công viên Hải Dương gặp một số người gây chuyện. Ông phải nhờ vài người tới đây tống cổ bọn họ đi là được rồi!"
Tôi cũng không biết Dân ca trước mắt này lại chính là con Lục Hồng Đào, nếu không bảo hắn nghe điện thoại trực tiếp cho rồi.
"Tôi tự mình đi. Lập tức tới ngay."
Lục Hồng Đào không kịp cúp điện thoại, liền hướng cửa phóng đi!"
Hắn cho gọi hai người thiếp thân tiểu đệ, sau đó dùng Mercedes phóng thẳng đến công viên Hải Dương.
Dọc theo đường đi, ngay cả đèn đỏ cũng vượt, cảnh sát giao thông cũng biết chủ nhân của chiếc xe này là ai, cho nên cũng không tìm hắn gây chuyện.
"Chờ một chút, ba người các ngươi, cái tên tóc vàng, Dân ca, và cả mày nữa!"
Tôi đứng ra nói.
"Mày là ai?"
Dân ca sắc mặt lạnh xuống, không khỏi tức giận nhìn tôi.
"Đương nhiên là bạn trai của nàng."
Tôi chỉ vào Dương Mân nói.
"Được rồi, tao cũng không làm khó mày, trước khi người của tao đến, bọn mày đi nhanh đi!"
"Ha ha ha ha!"
Dân ca cười to nói:
"Đây là truyện buồn cười nhất mà tao nghe được, nó là loại nhân vật gì?"
Dân ca nhìn Trịnh Hoa Cương liếc mắt.
"Người anh em, đừng có tranh hùng nữa, ngay cả tôi cũng không làm gì được hắn"
Trịnh Thiếu Bằng lúc này hướng tôi đi tới. Người này nếu như không ngốc thì cũng không tệ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Anh cũng không làm gì được hắn?"
Tôi cười hỏi ngược lại.
"Ừ, lão tử của hắn chính là quản lý hắc đạo của thành phố này Lục gia, bác của tôi là Trịnh Hoa Cường cũng có thể coi là nhân vật số một của thành phố này, thế nhưng bây giờ không thể không cúi đầu."
Trịnh Thiếu Bằng nhắc nhở tôi nói.
"Lục gia? Lục Hồng Đào?"
Tôi kỳ quái hỏi.
Trịnh Thiếu Bằng gật đầu.
"Con mẹ nó, mày dám gọi húy danh của lão tử tao, mày đúng là không muốn sống nữa rồi!"
Dân ca sau khi nghe tôi nói như vậy thì tức giận hét lên.
"Hóa ra mày là con của Tiểu Đào Tử, đúng là rất kiêu ngạo!"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Các huynh đệ, xé rách cái miệng của hắn cho tao!"
Dân ca nghe vậy, khuôn mặt tái đi.
Đúng lúc này, một nam nhân mập mạp vô cùng lo lắng chạy tời, thật khó tưởng tượng, với thân thể mập mạp của hắn tại sao lại có thể chạy nhanh như Phong Hỏa Luân như vậy.
"Cha?"
Dân ca kỳ quái nhìn tên mập mạp chạy tới gọi to một tiếng.
"Được rồi, Tiểu Đào Tử tới rồi!"
Tôi thấy Dân ca gọi một tiếng cha, thì phán đoán người này là Lục Hồng Đào.
Sau khi Lục Hồng Đào cúp điện thoại, thì vội vàng chạy tới, nhìn thấy con trai mình cũng có ở đây, không khỏi lấy làm kinh hãi: Chẳng nhẽ là con mình trêu chọc Lưu tổng? Cái tên nghiệt chướng bất hiếu, mày muốn giết lão tử mày à!
Đinh Bảo Tam trước đó đã đưa cho Lục Hồng Đào một bức ảnh của tôi, cho nên Lục Hồng Đào liếc mắt là có thể nhận ra.
"Cha, người sao lại tới đây?"
Lục Nhất Dân kỳ quái nhìn Lục Hồng Đào nói.
Lục Hồng Đào không để ý tới hắn, trong lòng đã khẳng định là con của mình trêu chọc người này, vì vậy vội vàng giải thích nói: "Vị này chính là Lưu tổng phải không, tôi là Tiểu Đào Tử!"
"Xin chào"
Tôi cười cười, cũng không bắt tay hắn.
Lục Hồng Đào vội vàng nói:
"Sao lại trùng hợp như vậy, Lưu tổng, trước tiên tôi giới thiệu một chút, đây chính là tiểu khuyển Lục Nhất Dân, nó suốt ngyaf không làm việc đàng hoàng, ra đường đi loạn, trêu chọc con gái xinh đẹp, tôi đã nhắc nhở nhiều lần rồi! Ha ha, vừa rồi nhất định là có cái gì đó hiểu lầm!"
Lục Hồng Đào nói tới chỗ này, trợn mắt nhìn Lục Nhất Dân một cái nói:
"Tiểu Dân, còn không gọi chú Lưu!"
Lục Hồng Đào nói xong lại nghĩ là sai rồi, luận bối phận, mình miễn cưỡng chỉ là ngang hàng với Đinh Bảo Tam, Quách Khánh lại là lão đại của Tam Thạch bang trong khi người này lại được Quách Khánh tôn kính, vậy thì phải gọi hắn là ông ư?
Tuy rằng Lục Hồng Đào cũng nghĩ tới cách xưng hô có chút không được tự nhiên, nhưng đẳng cấp bối phận trong xã hội đen được phân rõ ràng, không thể tùy tiện sửa được, vì vậy sửa lời nói:
"Mau gọi Lưu gia đi!"
/630
|