Chương 9: Ngủ chung giường
Cao Hàn có thói quen tắm xong sẽ nằm trên giường đọc sách. Bằng giác quan cực kỳ nhạy cảm của mình, đương nhiên anh đã nghe thấy tiếng bước chân rụt rè từ phòng tắm truyền ra.
Nhưng đợi một lúc lâu, anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân đến cửa rồi dừng lại, không còn gì nữa.
"Có chuyện gì…?"
Mấy chữ "sao không đi ra ngoài" đành phải nuốt xuống lại cổ họng khi anh nhìn thấy bóng người quấn khăn tắm, gương mặt đỏ bừng như trái đào chín mọng. Chỉ là đôi mắt sâu thẳm bắt đầu bùng cháy, tia lửa cũng không ngừng phóng ra.
Sau khi tắm nước nóng, làn da của cô trông vô cùng trắng hồng, đôi mắt ngấn nước đặc biệt nổi bật giữa khuôn mặt thanh tú, chúng bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc khiến người ta chỉ muốn hung hăng chà đạp cô gái nhỏ.
Là chồng của cô, Cao Hàn đương nhiên biết thân hình bình thường vốn gầy gò này nóng bỏng đến mức nào. Chiếc khăn tắm chỉ che được phần giữa cơ thể, khung cảnh như ẩn như hiện càng tăng thêm phần quyến rũ và gợi cảm.
Những giọt nước trượt xuống chiếc cổ thon thả, nhỏ giọt tụ lại vùng đẫy đà nào đó đã được khăn tắm che kín lại.
Cao Hàn đặt cuốn sách sang một bên, nhìn người vẫn ngơ ngác đứng đó, khàn giọng hỏi: "Còn đứng đó làm gì? Không lạnh sao?"
Anh có chút ảo não khi cơ thể mình sẽ có phản ứng lúc nhìn thấy cô gái kia. Chỉ là, sau khi nhớ lại còn có những người đàn ông khác cũng được chiêm ngưỡng cảnh xuân xinh đẹp này của cô, thân thể anh giống như bị tạt một gáo nước lạnh, nhiệt độ trong cơ thể lập tức giảm xuống, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, xa cách hơn rất nhiều.
Ninh Nhuế Tịch đương nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của Cao Hàn. Cô không biết tại sao người đàn ông vừa rồi chỉ hận không thể ăn cô luôn vào bụng lại đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy, loại cảm giác khó hiểu và bối rối phần nào đã che giấu cảm giác bất an vì sắp phải ngủ chung giường với người đàn ông xa lạ này.
Cô chậm rãi bước tới, càng đến gần, cô càng cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ do người đàn ông này mang lại. Nhìn chiếc giường đôi, Ninh Nhuế Tịch không khỏi muốn lùi bước đầu hàng: "Cái đó…"
Cao Hàn ngước mắt nhìn cô.
Ninh Nhuế Tịch ậm ừ nói: "Ừm... Trên người tôi còn có vết thương, cho nên..."
Cao Hàn lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô. Cho dù cô có mất trí nhớ thì cô vẫn tránh né, bài xích, không chịu hoàn thành trách nhiệm của một cặp vợ chồng mới cưới với anh, việc này càng khiến tâm tình Cao Hàn chán nản, buồn bực. Nhưng đương nhiên anh sẽ không nói ra những lời này mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Ninh Nhuế Tịch, thản nhiên nói: "Phòng cho khách còn chưa dọn dẹp, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau. Chờ ngày mai tôi dọn dẹp phòng cho khách rồi sẽ dọn qua đó. Yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào cô đâu."
Gương mặt Ninh Nhuế Tịch nhanh chóng trở nên ửng hồng nhưng cô mơ hồ cảm thấy trong giọng nói của người đàn ông này có cái gì đó, có điều, dù cô có đoán thế nào cũng không đoán ra được nên chỉ có thể chớp mắt, chậm rãi leo lên giường.
Lúc Ninh Nhuế Tịch lên giường đi ngủ, Cao Hàn kéo chăn che kín nửa người cô lại: "Muốn ngủ rồi sao? Ngủ thì nói để tôi tắt đèn."
Ninh Nhuế Tịch nằm trên giường, cơ thể đã bị sự kiện "ngủ chung giường" cuốn đi, nghe Cao Hàn nói, hồi lâu cô vẫn không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ chằm chằm nhìn đối phương đến phát ngốc.
Cảm giác được thân thể người bên cạnh đang cứng đờ, Cao Hàn rũ mắt xuống, đứng dậy tắt đèn. Sau khi nằm xuống lần nữa, anh lập tức nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Trong bóng tối, Ninh Nhuế Tịch lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt khó hiểu. Mặc dù không thể nhìn thấy rõ bộ dáng của anh vào lúc này, nhưng cô có thể dựa vào dáng người và hô hấp của anh để suy đoán ra một số thứ.
Nhìn hồi lâu, đối phương cũng không có ý tứ quay lại nhìn cô, một mình một vai diễn như này thì cực kỳ nhàm chán. Ninh Nhuế Tịch lại nằm xuống, suy nghĩ hồi lâu lại không nhịn được hỏi nhỏ: "Ừm, ông xã à, anh ngủ chưa?"
Làm sao Cao Hàn có thể ngủ được? Anh cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm nhưng anh cố nhịn không quay đầu lại, chờ đến khi ánh mắt đó đã hoàn toàn biến mất, trong lòng anh đột nhiên lại nảy sinh tâm lý thất vọng, buồn chán.
Mấy ngày nay, anh phát hiện cô vợ nhỏ của mình hình như có chút thay đổi. Chỉ tiếc là, dù cô có thay đổi như thế nào cũng không có ý nghĩa gì nhiều với anh. Việc anh có thể làm bây giờ chính là lạnh lùng giải quyết, khi người nhà biết hai người có quan hệ không tốt và dần chấp nhận sự thật này, anh sẽ trả lại tự do cho cô!
"Không, có chuyện gì thế?"
Nghe được giọng nói mềm mại nhẹ như bông của cô trong bóng tối, Cao Hàn chỉ lãnh đạm đáp lại.
Cảm nhận được sự thờ ơ của người đàn ông, Ninh Nhuế Tịch có chút bất mãn bĩu môi: "Tôi chỉ muốn hỏi, ừm... vết thương của tôi lần này làm sao mà có vậy?"
Vừa dứt lời, Ninh Nhuế Tịch lập tức cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng của người đàn ông đang nằm bên cạnh mình. Những nghi hoặc trong lòng cô cũng nhanh chóng tăng lên, chắc chắn có ẩn tình gì đó đằng sau việc này rồi. Cô đã âm thầm quan sát mấy ngày nay, phát hiện người đàn ông tên Cao Hàn này tuy không thích nói chuyện nhưng chắc chắn rất đáng để dựa dẫm vào. Ít nhất, có thể mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn. Dù không cẩn thận nhưng ít nhất cũng có sự quan tâm, săn sóc. Hơn nữa, thân thể của cô gái này mới kết hôn được ba tháng, rõ ràng hai người còn là vợ chồng mới cưới, tại sao thân thể này lại lựa chọn tự sát? Đôi mắt to khẽ xoay chuyển, nhớ lại những người mà mình đã nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, không xác định lắm dò hỏi: "Có phải là vì... mẹ không?"
"Không phải."
Cao Hàn không biết trong cái đầu nhỏ của cô đang diễn ra chuyện gì, trong tiềm thức anh không chịu tin rằng cô vợ nhỏ của mình đã mất trí nhớ, nhưng bây giờ anh lại nhìn thấy một Ninh Nhuế Tịch hoàn toàn khác so với trước đây. Nghe cô đoán già đoán non, anh cũng có chút dở khóc dở cười.
"Đừng nghĩ nữa, quá khứ đã là quá khứ rồi. Đi ngủ đi."
Cao Hàn xoay người, tỏ vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Ninh Nhuế Tịch còn muốn nói thêm điều gì, nhưng nếu như người đàn ông này không hợp tác với cô, chỉ có mình cô loay hoay một mình thì cũng vô dụng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, cô nhắm mắt lại, âm thầm lập lời thề trong lòng - sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm ra chân tướng của sự việc!
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cũng yếu ớt nên Ninh Nhuế Tịch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Ngược lại là về phần người đàn ông đề nghị ngủ trước kia, sau khi cảm nhận được tiếng hít thở sâu bên cạnh, anh nhẹ nhàng quay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang say giấc nồng, đôi mắt sắc bén thường ngày nhìn khuôn mặt thanh tú trông có vẻ đặc biệt mềm mại đáng yêu khi ngủ, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Không biết đã qua bao lâu, Cao Hàn không nhịn được cũng buồn ngủ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ hồ, dường như anh cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi, mềm mại bò vào trong ngực mình, cọ tới cọ lui, quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta. Anh vô cùng bực bội, lật người lại, trực tiếp ôm vật nhỏ mềm mại vào trong lòng, rốt cuộc không gian mới yên tĩnh hơn đôi chút, lúc này mới thỏa mãn tiếp tục ngủ ngon lành.
/1459
|