Khuông cảnh hệt như xứ sở thần tiên trong cổ tích… Kỳ Đông đổ sững sờ đến ngớ người, não bắt đầu nảy số tùm lum: Đây… đây là đâu vậy?
Nhìn dao dác… > > >
- Ôi ạ, đừng nói cỗ máy đưa linh hồn mình lên thẳng thiên đàng luôn nghe trời!? “…”
- Aisss…!!!
Trong lúc Kỳ Đông đang vò đầu bứt tóc tìm linh hồn Hạ Nhi và lo lắng không biết đây là đâu bỗng bất chợt nghía trúng một rừng hoa hồng xanh đẹp ngút trời! Cậu thấy lấp ló, mờ ảo bóng hình của ai đó, do thế giới song hành này Kỳ Đông có thể thấy được người khác nhưng họ thì không vì Kỳ Đông có đội một cái nón liên kết đặc biệt ở thực tế. Anh chậm rãi bước đến nhìn coi người nào…
- ------------------------------------------
Vẹt mấy nhánh hoa cản trở lung linh theo gió ra và nôn nóng bước lên phía trước… người đang ngồi ngắm hoa dù hình bóng khá mờ nhạt như khói nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt người đó, nước mắt Kỳ Đông tự nhiên hoen lệ rỉ giọt như suối chảy! Còn miệng như đông cứng, dần bị lắp bắp, nói ngọng, không muốn ra chữ!!!
- Em… em là…
- Lục… Hạ… Nhi!?!
- Tạ ơn trời đất, Lục Hạ Nhi! Anh cũng tìm được em rồi, anh nhớ em nhiều lắm Hạ Nhi!!!
Kỳ Đông nhào tới ngồi thụp xuống cỏ ôm cứng ngắt Hạ Nhi rồi day dứt nói những lời từ khi trở về chưa có dịp được nói! Mặc dù bóng hình nhạt nhòa nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc khó quên!
Còn ở thực tại có thêm sự xuất hiện thêm của vợ chồng Lục Cảnh và Lẫm Việt, họ nghe được nhiệm vụ của Kỳ Đông qua lời kể của 5 anh em họ Lục. Ai cũng bất ngờ khi thấy cậu đang chảy nước mắt không ngừng, rất tò mò nhưng không một ai có thể xông tới được, chỉ còn cách là chờ anh tỉnh dậy!
…
« Tiếp tục ở thế giới song song »
Kỳ Đông cứ lặp đi lặp lại tên Hạ Nhi và đôi mắt cô cũng vô hồn bất thường, Hạ Nhi dứt khoát đẩy Kỳ Đông ra rồi chau mày hỏi: “Này anh là ai vậy?
- Linh hồn anh nhận nhầm người rồi à? Hạ Nhi gì?
Kỳ Đông sốc dựng người vì cô không nhận ra mình là ai, cậu chạm vào mái tóc mượt mà bay phất phới rồi đáp:
- Em… Em quên anh ư Hạ Nhi? Anh không nhận lầm người! Khoảng khắc nhìn vào đôi mắt anh biết chắc chắn là em! Làm gì có ai sở hữu được đôi mắt tựa hai viên Sapphire trong trẻo như em chứ Hạ Nhi!
- Hạ Nhi em trở về cùng anh đi!
Kỳ Đông kéo tay nhưng Hạ Nhi giật lại rồi lùi về sau, ánh mắt rất dè chừng cảnh giác như kẻ xấu vậy, cô hét lên!
- Không! Anh là ai? Kêu tôi trở về đâu?
- Chốn Thiên Linh này là nhà của tôi mà?
Kỳ Đông thêm lần đứng đơ như tượng, suy nghĩ bắt đầu nhảy vọt: Chốn Thiên Linh là thế giới gì mà nghe lạ hoắc vậy? Thế giới này rốt cuộc là dành cho ai?
- Hạ Nhi… em không nhớ ra anh sao? Em nhớ kĩ đi, là anh! Ba năm trước anh từng bảo sẽ theo đuổi em… Em không ấn tượng gì ư?
- Là tại anh, người con gái anh thương bị nạn mà không biết! Giờ đây anh sẽ làm mọi cách đưa em trở về… xin em đừng cảnh giác, đừng quên anh như vậy, Hạ Nhi!
Kỳ Đông cố gắng điềm tĩnh, trấn an và giải thích cận kề cho Hạ Nhi hiểu… những giọt lệ vẫn chưa ngừng rơi, con tim hi vọng tìm thấy cô là được nhưng không ngờ Hạ Nhi lại không biết anh là ai… ánh mắt tuyệt vọng khi cô lạnh nhạt với mình! Anh tính nắm tay thì cô bất chợt la lớn lên:
- Không… nè linh hồn của anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy? Muốn trọng sinh thì đi tìm cha Vương, chứ kéo tôi theo làm chi?
Hạ Nhi càng nói Kỳ Đông càng bối rối, những câu cô thốt ra khiến cậu không hiểu! Vốn thực chất, ở trái đất đâu có câu chuyện kì quặc như thế!!!Trong lúc giằn dụa, đột ngột cơn gió mạnh nổi lên, nhanh như chớp mắt một người đàn ông cao lớn trẻ măng mặc long bào vàng, đầu đội vương miện lấp lánh và mái tóc bạch kim xoả dài tới khuỷu chân. Gương mặt trông rất trẻ và trên trán có hình ngọn lửa trên đấy. Kỳ Đông hình như không thể rời mắt trước sắc đẹp hiếm lạ như vầy! Người đàn ông đó vụt nhanh, bồng Hạ Nhi từ tay anh lên xong rồi cau mày nhìn anh tra khảo.
- To gan, dám làm con gái ta hoảng sợ ư?
- Nói đi, linh hồn nhóc muốn trọng sinh đi đâu? Không biết luật là không được đến gần Hạ Nhi sao?
Cách nói chuyện của anh ta cứ như là vua triều đình thời xưa vậy, Kỳ Đông không biết người này là ai nhưng cảm nhận được quyền lực của hắn không phải dạng vừa.
- Dù nói ra hơi loằn ngoằn nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, ở thực tại tôi chưa chết! Linh hồn của tôi chỉ là đang cậy vào cỗ máy song hành để đi kiếm nửa linh hồn của Hạ Nhi!
- Em ấy cần nửa linh hồn để sống dậy
Nhìn dao dác… > > >
- Ôi ạ, đừng nói cỗ máy đưa linh hồn mình lên thẳng thiên đàng luôn nghe trời!? “…”
- Aisss…!!!
Trong lúc Kỳ Đông đang vò đầu bứt tóc tìm linh hồn Hạ Nhi và lo lắng không biết đây là đâu bỗng bất chợt nghía trúng một rừng hoa hồng xanh đẹp ngút trời! Cậu thấy lấp ló, mờ ảo bóng hình của ai đó, do thế giới song hành này Kỳ Đông có thể thấy được người khác nhưng họ thì không vì Kỳ Đông có đội một cái nón liên kết đặc biệt ở thực tế. Anh chậm rãi bước đến nhìn coi người nào…
- ------------------------------------------
Vẹt mấy nhánh hoa cản trở lung linh theo gió ra và nôn nóng bước lên phía trước… người đang ngồi ngắm hoa dù hình bóng khá mờ nhạt như khói nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt người đó, nước mắt Kỳ Đông tự nhiên hoen lệ rỉ giọt như suối chảy! Còn miệng như đông cứng, dần bị lắp bắp, nói ngọng, không muốn ra chữ!!!
- Em… em là…
- Lục… Hạ… Nhi!?!
- Tạ ơn trời đất, Lục Hạ Nhi! Anh cũng tìm được em rồi, anh nhớ em nhiều lắm Hạ Nhi!!!
Kỳ Đông nhào tới ngồi thụp xuống cỏ ôm cứng ngắt Hạ Nhi rồi day dứt nói những lời từ khi trở về chưa có dịp được nói! Mặc dù bóng hình nhạt nhòa nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc khó quên!
Còn ở thực tại có thêm sự xuất hiện thêm của vợ chồng Lục Cảnh và Lẫm Việt, họ nghe được nhiệm vụ của Kỳ Đông qua lời kể của 5 anh em họ Lục. Ai cũng bất ngờ khi thấy cậu đang chảy nước mắt không ngừng, rất tò mò nhưng không một ai có thể xông tới được, chỉ còn cách là chờ anh tỉnh dậy!
…
« Tiếp tục ở thế giới song song »
Kỳ Đông cứ lặp đi lặp lại tên Hạ Nhi và đôi mắt cô cũng vô hồn bất thường, Hạ Nhi dứt khoát đẩy Kỳ Đông ra rồi chau mày hỏi: “Này anh là ai vậy?
- Linh hồn anh nhận nhầm người rồi à? Hạ Nhi gì?
Kỳ Đông sốc dựng người vì cô không nhận ra mình là ai, cậu chạm vào mái tóc mượt mà bay phất phới rồi đáp:
- Em… Em quên anh ư Hạ Nhi? Anh không nhận lầm người! Khoảng khắc nhìn vào đôi mắt anh biết chắc chắn là em! Làm gì có ai sở hữu được đôi mắt tựa hai viên Sapphire trong trẻo như em chứ Hạ Nhi!
- Hạ Nhi em trở về cùng anh đi!
Kỳ Đông kéo tay nhưng Hạ Nhi giật lại rồi lùi về sau, ánh mắt rất dè chừng cảnh giác như kẻ xấu vậy, cô hét lên!
- Không! Anh là ai? Kêu tôi trở về đâu?
- Chốn Thiên Linh này là nhà của tôi mà?
Kỳ Đông thêm lần đứng đơ như tượng, suy nghĩ bắt đầu nhảy vọt: Chốn Thiên Linh là thế giới gì mà nghe lạ hoắc vậy? Thế giới này rốt cuộc là dành cho ai?
- Hạ Nhi… em không nhớ ra anh sao? Em nhớ kĩ đi, là anh! Ba năm trước anh từng bảo sẽ theo đuổi em… Em không ấn tượng gì ư?
- Là tại anh, người con gái anh thương bị nạn mà không biết! Giờ đây anh sẽ làm mọi cách đưa em trở về… xin em đừng cảnh giác, đừng quên anh như vậy, Hạ Nhi!
Kỳ Đông cố gắng điềm tĩnh, trấn an và giải thích cận kề cho Hạ Nhi hiểu… những giọt lệ vẫn chưa ngừng rơi, con tim hi vọng tìm thấy cô là được nhưng không ngờ Hạ Nhi lại không biết anh là ai… ánh mắt tuyệt vọng khi cô lạnh nhạt với mình! Anh tính nắm tay thì cô bất chợt la lớn lên:
- Không… nè linh hồn của anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy? Muốn trọng sinh thì đi tìm cha Vương, chứ kéo tôi theo làm chi?
Hạ Nhi càng nói Kỳ Đông càng bối rối, những câu cô thốt ra khiến cậu không hiểu! Vốn thực chất, ở trái đất đâu có câu chuyện kì quặc như thế!!!Trong lúc giằn dụa, đột ngột cơn gió mạnh nổi lên, nhanh như chớp mắt một người đàn ông cao lớn trẻ măng mặc long bào vàng, đầu đội vương miện lấp lánh và mái tóc bạch kim xoả dài tới khuỷu chân. Gương mặt trông rất trẻ và trên trán có hình ngọn lửa trên đấy. Kỳ Đông hình như không thể rời mắt trước sắc đẹp hiếm lạ như vầy! Người đàn ông đó vụt nhanh, bồng Hạ Nhi từ tay anh lên xong rồi cau mày nhìn anh tra khảo.
- To gan, dám làm con gái ta hoảng sợ ư?
- Nói đi, linh hồn nhóc muốn trọng sinh đi đâu? Không biết luật là không được đến gần Hạ Nhi sao?
Cách nói chuyện của anh ta cứ như là vua triều đình thời xưa vậy, Kỳ Đông không biết người này là ai nhưng cảm nhận được quyền lực của hắn không phải dạng vừa.
- Dù nói ra hơi loằn ngoằn nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, ở thực tại tôi chưa chết! Linh hồn của tôi chỉ là đang cậy vào cỗ máy song hành để đi kiếm nửa linh hồn của Hạ Nhi!
- Em ấy cần nửa linh hồn để sống dậy
/72
|