______________________
6 giờ tối.
« Họ đi tới biệt thự Hoắc gia bằng hai chiếc Bentley xịn sò. »
Tới nơi, không khí bên trong rất náo nhiệt, bữa tiệc cực kỳ tráng lệ, được trang trí toàn bộ đều là màu vàng như phong cách hoàng gia. Có những giai điệu nhạc hòa tấu hoà vào không khí và ánh đèn rực rỡ chiếu rọi. Nhiều người nhận ra ngay người Lục gia và Hạ Nhi, một trong số đó có người của Phó gia.
- Hạ Nhi em tới rồi.
- Chào anh Kỳ Đông, anh Vũ Kiệt!
Vừa thấy Hạ Nhi cả Kỳ Đông cùng Vũ Kiệt hớn hở ra chào đón niềm nở. Kỳ Đông nhìn Hạ Nhi rồi bảo:
- Hạ Nhi đến đây, anh lấy đồ ăn - nước uống cho em.
Kỳ Đông và Vũ Kiệt nắm tay Hạ Nhi tham quan khuôn viên bữa tiệc. Tới quầy nước ngọt, Kỳ Đông đưa cho Hạ Nhi nước ép cam.
Cô cầm lên rồi uống: Ực... ực!
- Wow ngon quá!
______________
Ở một góc khác trong bữa tiệc, Phó phu nhân đang nhìn cô chằm chằm.
- Sơ Vỹ, con cầm ly nước này đi tới chỗ Hạ Nhi và nhanh chóng tráo đổi đi.
Sơ Vỹ nhận ly nước nhưng lúc này tay cậu ta bắt đầu run rẩy, nhận thấy con trai mình đang chần chừ, bà ta bắt đầu thúc giục.
- Sơ Vỹ, con làm sao vậy? Bình thường là con nhanh nhẹn trong vụ này lắm mà?
- Sao giờ con lại chần chừ vậy?
- Con không thích con bé đó nên lẽ ra con phải phấn khởi lên chứ?
- Đi mau đi!
Thật ra chính Sơ Vỹ cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại run rẩy và chần chừ như vậy. Bà ta cứ thúc giục Sơ Vỹ nên cậu ta đành lấy lại bình tĩnh, giấu ly nước phía sau và đi tới chỗ Hạ Nhi. Nhân lúc Kỳ Đông và Vũ Kiệt đang lấy đồ ăn, Sơ Vỹ bắt đầu tiếp cận bé con.
- Lục tiểu thư, lại gặp nhau rồi!
- Tôi có việc muốn nói với cậu, xin lỗi vì hồi sáng đã tùy tiện nói kết hôn với cậu!
- Cậu đừng giận tôi nữa nha!
Nghe Sơ Vỹ nói vậy, trong đầu Hạ Nhi hiện ra loạt câu hỏi: Sao cậu ta xin lỗi mình vậy? Mình nhớ kiếp trước đâu có tình huống này.
Có gì thay đổi mà mình không nhớ sao? Nhưng mình nhớ kiếp trước buổi tiệc này cậu ta không hề bắt chuyện với mình mà?
Cậu ta xin lỗi mình thật lòng hay có âm mưu gì nhỉ? Sao Soba không nói gì với mình hết vậy?
Nội tâm Hạ Nhi: ( Trời ạ, méo hiểu hắn ta có ý gì nữa.) “...”
...****************...
Thấy Hạ Nhi dường như không để ý xung quanh và đang bị phân tâm. Xung quanh mọi người trong bữa tiệc cũng vậy. Sơ Vỹ nhanh nhẹn tráo đổi ly nước của Hạ Nhi, khi vừa tráo xong lúc này có giọng nói quen thuộc cất lên:
- Này, Phó thiếu gia, cậu lại bắt nạt gì Hạ Nhi của tôi nữa vậy?
Đó là giọng của Vũ Kiệt, anh cùng Kỳ Đông hấp tấp đi tới bên cạnh Hạ Nhi khi thấy Sơ Vỹ ở đó.
Sơ Vỹ cau mày.
- Lý thiếu gia, tôi không bắt nạt Lục tiểu thư. Cậu ăn nói cẩn thận vào!
- Mà cậu nói Lục tiểu thư của cậu là có ý gì? Cậu đâu phải hôn thê của cậu ấy?
Không hiểu sao nghe Vũ Kiệt nói vậy, tâm trạng Sơ Vỹ rất khó chịu, cậu ta liếc mắt nhìn Lý Vũ Kiệt.
Lý Vũ Kiệt tiến tới khoác vai Hạ Nhi.
- Hạ Nhi là bạn thì cũng là người của tôi, Phó thiếu gia có ý kiến gì à?
Thấy tình hình căng thẳng không cần thiết, Hạ Nhi liền lên tiếng:
- Anh Vũ Kiệt, tứ thiếu gia không có bắt nạt em, đừng căng thẳng!
Nói hết Hạ Nhi nhìn Sơ Vỹ chằm chằm, thầm nghĩ trong đầu: Tình tiết bây giờ có khác với kiếp trước nhưng mình nhớ là sau bữa tiệc mình và gia đình vẫn về nhà an toàn.
Mặc dù không muốn dính líu gì tới nhưng mà hắn nãy giờ cũng chỉ đơn thuần xin lỗi chứ không làm gì hết. Cô cũng không muốn thành kẻ bất lịch sự khi mà đáp lời xin lỗi bằng lời nói gay gắt.
Hạ Nhi lấy một ly nước từ phục vụ và đưa nó cho Sơ Vỹ.
- Phó thiếu gia, chuyện cậu nói tôi sẽ bỏ qua, vả lại cậu cũng xin lỗi tôi trước rồi, theo lịch sự ly nước này tôi mời cậu.
Cô đưa nước cho cậu nhưng nhìn ánh mắt cô khá hoà nhã, không phải hận thù như mọi lần.Tròng mắt cô xanh như đại dương sâu thẳm, nó đẹp rạng ngời. Đặc điểm vốn có của người Lục gia.
Lúc này Hạ Nhi cầm ly nước của mình lên rồi nói:
- Anh Kỳ Đông, anh Vũ Kiệt chúng ta cùng uống với tư cách là người bạn thân tốt nhất của nhau nào!
Hạ Nhi cười rạng rỡ với hai người bạn của cô, Sơ Vỹ chợt thấy điều đó và bất chợt đôi mắt cậu bắt đầu dán chặt lên nụ cười của Hạ Nhi. Cặp má cậu bắt đầu ửng hồng, nhìn theo nụ cười đang tỏa sáng dưới ánh đèn của cô. Phút chốc tự nhiên cậu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cả Kỳ Đông và Vũ Kiệt cầm ly nước của mình lên cụng ly với Hạ Nhi, lúc đó khi thấy Hạ Nhi cầm ly nước có độc mình vừa tráo đổi, đồng tử mắt Sơ Vỹ co thắt lại, nét mặt xanh xao nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn Sơ Vỹ.
- Phó thiếu gia sao cậu nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ vậy?
Cậu lắp bắp trả lời: Tôi... cái đó... không!
Sơ Vỹ cứ nói câu đó khiến Hạ Nhi không hiểu cậu đang nói gì.
- Hả... cậu nói cái gì không?
Sơ Vỹ muốn nói gì đó và cũng muốn ngăn Hạ Nhi lại nhưng lúc này miệng anh không thể nói và tay chân anh cũng vậy nếu nói thì chắc chắn kế hoạch của mẹ anh cũng như Phó gia sẽ sụp đổ... anh toát mồ hôi lạnh, trong đầu hiện đầy suy nghĩ.
6 giờ tối.
« Họ đi tới biệt thự Hoắc gia bằng hai chiếc Bentley xịn sò. »
Tới nơi, không khí bên trong rất náo nhiệt, bữa tiệc cực kỳ tráng lệ, được trang trí toàn bộ đều là màu vàng như phong cách hoàng gia. Có những giai điệu nhạc hòa tấu hoà vào không khí và ánh đèn rực rỡ chiếu rọi. Nhiều người nhận ra ngay người Lục gia và Hạ Nhi, một trong số đó có người của Phó gia.
- Hạ Nhi em tới rồi.
- Chào anh Kỳ Đông, anh Vũ Kiệt!
Vừa thấy Hạ Nhi cả Kỳ Đông cùng Vũ Kiệt hớn hở ra chào đón niềm nở. Kỳ Đông nhìn Hạ Nhi rồi bảo:
- Hạ Nhi đến đây, anh lấy đồ ăn - nước uống cho em.
Kỳ Đông và Vũ Kiệt nắm tay Hạ Nhi tham quan khuôn viên bữa tiệc. Tới quầy nước ngọt, Kỳ Đông đưa cho Hạ Nhi nước ép cam.
Cô cầm lên rồi uống: Ực... ực!
- Wow ngon quá!
______________
Ở một góc khác trong bữa tiệc, Phó phu nhân đang nhìn cô chằm chằm.
- Sơ Vỹ, con cầm ly nước này đi tới chỗ Hạ Nhi và nhanh chóng tráo đổi đi.
Sơ Vỹ nhận ly nước nhưng lúc này tay cậu ta bắt đầu run rẩy, nhận thấy con trai mình đang chần chừ, bà ta bắt đầu thúc giục.
- Sơ Vỹ, con làm sao vậy? Bình thường là con nhanh nhẹn trong vụ này lắm mà?
- Sao giờ con lại chần chừ vậy?
- Con không thích con bé đó nên lẽ ra con phải phấn khởi lên chứ?
- Đi mau đi!
Thật ra chính Sơ Vỹ cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại run rẩy và chần chừ như vậy. Bà ta cứ thúc giục Sơ Vỹ nên cậu ta đành lấy lại bình tĩnh, giấu ly nước phía sau và đi tới chỗ Hạ Nhi. Nhân lúc Kỳ Đông và Vũ Kiệt đang lấy đồ ăn, Sơ Vỹ bắt đầu tiếp cận bé con.
- Lục tiểu thư, lại gặp nhau rồi!
- Tôi có việc muốn nói với cậu, xin lỗi vì hồi sáng đã tùy tiện nói kết hôn với cậu!
- Cậu đừng giận tôi nữa nha!
Nghe Sơ Vỹ nói vậy, trong đầu Hạ Nhi hiện ra loạt câu hỏi: Sao cậu ta xin lỗi mình vậy? Mình nhớ kiếp trước đâu có tình huống này.
Có gì thay đổi mà mình không nhớ sao? Nhưng mình nhớ kiếp trước buổi tiệc này cậu ta không hề bắt chuyện với mình mà?
Cậu ta xin lỗi mình thật lòng hay có âm mưu gì nhỉ? Sao Soba không nói gì với mình hết vậy?
Nội tâm Hạ Nhi: ( Trời ạ, méo hiểu hắn ta có ý gì nữa.) “...”
...****************...
Thấy Hạ Nhi dường như không để ý xung quanh và đang bị phân tâm. Xung quanh mọi người trong bữa tiệc cũng vậy. Sơ Vỹ nhanh nhẹn tráo đổi ly nước của Hạ Nhi, khi vừa tráo xong lúc này có giọng nói quen thuộc cất lên:
- Này, Phó thiếu gia, cậu lại bắt nạt gì Hạ Nhi của tôi nữa vậy?
Đó là giọng của Vũ Kiệt, anh cùng Kỳ Đông hấp tấp đi tới bên cạnh Hạ Nhi khi thấy Sơ Vỹ ở đó.
Sơ Vỹ cau mày.
- Lý thiếu gia, tôi không bắt nạt Lục tiểu thư. Cậu ăn nói cẩn thận vào!
- Mà cậu nói Lục tiểu thư của cậu là có ý gì? Cậu đâu phải hôn thê của cậu ấy?
Không hiểu sao nghe Vũ Kiệt nói vậy, tâm trạng Sơ Vỹ rất khó chịu, cậu ta liếc mắt nhìn Lý Vũ Kiệt.
Lý Vũ Kiệt tiến tới khoác vai Hạ Nhi.
- Hạ Nhi là bạn thì cũng là người của tôi, Phó thiếu gia có ý kiến gì à?
Thấy tình hình căng thẳng không cần thiết, Hạ Nhi liền lên tiếng:
- Anh Vũ Kiệt, tứ thiếu gia không có bắt nạt em, đừng căng thẳng!
Nói hết Hạ Nhi nhìn Sơ Vỹ chằm chằm, thầm nghĩ trong đầu: Tình tiết bây giờ có khác với kiếp trước nhưng mình nhớ là sau bữa tiệc mình và gia đình vẫn về nhà an toàn.
Mặc dù không muốn dính líu gì tới nhưng mà hắn nãy giờ cũng chỉ đơn thuần xin lỗi chứ không làm gì hết. Cô cũng không muốn thành kẻ bất lịch sự khi mà đáp lời xin lỗi bằng lời nói gay gắt.
Hạ Nhi lấy một ly nước từ phục vụ và đưa nó cho Sơ Vỹ.
- Phó thiếu gia, chuyện cậu nói tôi sẽ bỏ qua, vả lại cậu cũng xin lỗi tôi trước rồi, theo lịch sự ly nước này tôi mời cậu.
Cô đưa nước cho cậu nhưng nhìn ánh mắt cô khá hoà nhã, không phải hận thù như mọi lần.Tròng mắt cô xanh như đại dương sâu thẳm, nó đẹp rạng ngời. Đặc điểm vốn có của người Lục gia.
Lúc này Hạ Nhi cầm ly nước của mình lên rồi nói:
- Anh Kỳ Đông, anh Vũ Kiệt chúng ta cùng uống với tư cách là người bạn thân tốt nhất của nhau nào!
Hạ Nhi cười rạng rỡ với hai người bạn của cô, Sơ Vỹ chợt thấy điều đó và bất chợt đôi mắt cậu bắt đầu dán chặt lên nụ cười của Hạ Nhi. Cặp má cậu bắt đầu ửng hồng, nhìn theo nụ cười đang tỏa sáng dưới ánh đèn của cô. Phút chốc tự nhiên cậu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Cả Kỳ Đông và Vũ Kiệt cầm ly nước của mình lên cụng ly với Hạ Nhi, lúc đó khi thấy Hạ Nhi cầm ly nước có độc mình vừa tráo đổi, đồng tử mắt Sơ Vỹ co thắt lại, nét mặt xanh xao nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn Sơ Vỹ.
- Phó thiếu gia sao cậu nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ vậy?
Cậu lắp bắp trả lời: Tôi... cái đó... không!
Sơ Vỹ cứ nói câu đó khiến Hạ Nhi không hiểu cậu đang nói gì.
- Hả... cậu nói cái gì không?
Sơ Vỹ muốn nói gì đó và cũng muốn ngăn Hạ Nhi lại nhưng lúc này miệng anh không thể nói và tay chân anh cũng vậy nếu nói thì chắc chắn kế hoạch của mẹ anh cũng như Phó gia sẽ sụp đổ... anh toát mồ hôi lạnh, trong đầu hiện đầy suy nghĩ.
/72
|