Lục Hạ Nhi, cậu bị làm sao vậy hả?
- Từ trước tới giờ ai cũng mê mệt tôi, chỉ duy nhất cậu là người vạch ra ranh giới với tôi.
- Tôi chủ động rất nhiều còn cậu thì lại từ chối tất cả, tại sao vậy?
- Chẳng phải cậu muốn thu hút tôi sao? Tôi làm tới nước này rồi còn muốn gì nữa?
Sắc mặt Hạ Nhi giảm xuống, bây giờ chính hắn là người khơi dậy ác cảm từ Hạ Nhi. Cặp mắt cô bắt đầu hiện lên sự hận thù và căm ghét. Cô gạt tay Sơ Vỹ ra và đứng lên.
- Hừ ngược lại thì tôi ghét cậu!
- Phó Sơ Vỹ, tôi ghét cậu đến nỗi không muốn thấy mặt cậu luôn đó!
Nghe tới đây, tự nhiên con tim Sơ Vỹ đập mạnh hơn... mạnh đến nỗi cậu có thể nghe rõ được từng nhịp đập.
- Hả tại sao?
Hạ Nhi đáp cùng tâm trạng cực kỳ khó chịu: Cậu đang giả ngơ sao?
- Nói đi, cậu một mực tiếp cận đòi kết thân này kia, kết hôn với tôi là do đơn giản cậu thích tôi hay là vì có lý do khác khiến cậu phải làm vậy?
Sơ Vỹ như bất động với câu nói đó, cậu ta trơ mắt ra nhìn Hạ Nhi.
- Lục Hạ Nhi, sao cậu hỏi vậy?
Hạ Nhi nhắm nghiền mắt lại, nói ra hết điều trong lòng:
- Phó Sơ Vỹ, cậu hỏi lại bản thân cậu xem, có phải cậu chỉ là đang muốn kết thân để lợi dụng tôi thôi đúng không?
- Cậu làm gì thích tôi thật!
- Cậu cho rằng tôi cũng như người khác vì gương mặt và lời nói ấm áp của cậu mà xiêu lòng tất cả sao?
- Cho cậu biết, tất cả những gì tôi nói và hành động phũ phàng sòng phẳng với cậu đều là thật! Tôi không hề lôi kéo chú ý từ cậu nên bớt hoang tưởng đi!
- Giờ tôi mệt rồi! Cậu về đi. Làu bàu nữa tôi gọi vệ sĩ bây giờ!
- Bác quản gia tiễn khách!
Hạ Nhi đi lên lầu, còn Sơ Vỹ thì phải ra về mặc dù cậu còn muốn hỏi nhiều chuyện với Hạ Nhi.
- -----------------------------------------------
Ra khỏi biệt thự, anh nhận được cuộc gọi và gắn tai nghe lên.
- Alo Mẹ ạ!
- Sơ Vỹ đây là lần đâu Mẹ thấy con bị một cô gái từ chối thảm như vậy đó!
- Lần này thất bại nữa rồi, giờ chỉ còn cách trông chờ vào kế hoạch tối nay thôi.
- Sơ Vỹ con có nghe Mẹ nói không đấy?
- Sao im lặng vậy?
Mặc bên kia Phó phu nhân đang nói, Sơ Vỹ bây giờ khá trầm mặc, anh dường như chả muốn nói chuyện và cũng chẳng tập trung.
Giây sau anh mới hoàn hồn trở lại.
- À... vâng con đang nghe mẹ nói đi!
Phu nhân Phó thị nói tiếp:
- Con làm sao vậy? Bị từ chối rồi buồn à?
- Mà thôi bỏ qua đi, con mau về biệt thự giúp Mẹ chuẩn bị kế hoạch tối nay nè.
- Tối nay Lục gia sẽ tham gia tiệc của Hoắc gia, Mẹ sẽ bỏ “một vài thứ” vào đồ uống và nhiệm vụ của con là tráo đổi ly nước của Hạ Nhi.
Nghe tới đây, sắc mặt Sơ Vỹ tái nhợt, đồng tử mắt không khỏi trợn to hơn và bất giác hét lên.
- Mẹ bỏ gì vào đồ uống của cô ấy vậy?
Tiếng hét lớn tới nỗi bà ta phải để điện thoại ra xa lỗ tai.
- Thì là “độc” chứ gì nữa, làm gì con kích động vậy?
- Đây đâu phải lần đầu con nghe việc này đâu!
- Nếu muốn Lục thị sụp đổ thì việc đầu tiên đó là loại bỏ chướng ngại vật đã, con biết đó Lục gia có năm người con trai ưu tú đã khiến chúng ta mệt rồi.
- Bây giờ xuất hiện con nhóc đó nữa, nó đã làm hỏng biết bao nhiêu kế hoạch của Phó gia con biết mà.
Miệng Sơ Vỹ lắp bắp, nói không rõ ràng:
- Nhưng... con bé chỉ là một đứa nhóc thôi, làm vậy có hơi quá không Mẹ?
- Nó được Lục gia bảo vệ, nếu hạ độc như vậy lỡ họ điều tra ra được thì sao?
Bên kia Phó phu nhân cười ra tiếng.
- Haha... con yên tâm đi, nếu trúng độc thì nghi phạm đầu tiên sẽ là Hoắc gia bởi vì họ là người tổ chức tiệc, đồ ăn thức uống đều do họ chuẩn bị.
- Con nhóc đó có chết vì độc thì cũng xứng thôi, nhân lúc Lục thị đang hoang mang thì chúng ta từ từ sẽ nhúng tay vào.
- Ai bảo từ trước tới nay Lục thị luôn vượt mặt Phó thị mọi mặt chứ!
Nghe Mẹ mình nói vậy, cặp mắt Sơ Vỹ tự động hướng về biệt thự Lục gia, sắc mặt cậu không tốt hơn là bao. Lòng cậu tự nhiên cảm thấy bất an nhưng không biết nguyên nhân do đâu. Phó phu nhân biết Hạ Nhi từ chối kết hôn với Sơ Vỹ là vì anh có gắn thiết bị nghe lén trên áo.
- Sơ Vỹ, bây giờ về biệt thự ngay đi!
__________________________________________
« Ở phòng Hạ Nhi. »
[ Kí chủ, nhìn cậu như lò lửa vậy? Có gì sao? ]
- Ừ!
- Tớ nhớ lại chuyện, không ngờ tên khốn kia hiểu lầm tớ lôi kéo chú ý của hắn nên tới đây ngỏ lời kết hôn!
- Méo! Tớ cố tình nói lời phũ phàng để vạch rõ ranh giới với hắn vậy mà hắn nghĩ tớ muốn lôi kéo hắn sao! Moẹ nó! “...”
Hạ Nhi kể mà cảm xúc của cô dường như muốn bốc hoả, cô đấm liên tục vào gối. Sát khí xung quanh thì phừng phừng như lửa. Thấy vậy tiểu Soba liền đổi chủ đề để cô nguội lại.
[ Kí chủ bớt giận đi! À mà tối nay cậu dự tiệc của Hoắc gia, có lên kế hoạch gì chưa? ]
- Theo tớ nhớ tiệc của Hoắc gia tối nay có người Phó gia tham dự, trừ hai chị em Dao Yến, Kiều Ly lảng vảng quanh anh ba với anh tư thì họ không có manh động gì cả.
____________________________
« 6 giờ tối »
Tới tối Hạ Nhi được người hầu sửa soạn trang phục để tới tiệc của Hoắc gia.Tối nay cô đi tiệc với Ba Mẹ và Cẩn Lâm, Thiên Phong.
- Tiểu thư chuẩn bị xong rồi ạ. [ giọng hầu nữ ]
- Oa...em gái anh dễ thương quá ta, cho anh tư ôm cái nè. ^_^
Cẩn Lâm đẩy mặt Thiên Phong qua một bên.
- Em né ra coi cái tên này!
Lục phu nhân thở dài lên tiếng.
- Hai vị thiếu gia của tôi ơi, để mẹ bế Hạ Nhi. Hai đứa ra xe đi.
Cũng may Lục phu nhân giải vây nên cuộc chiến giành bé con kết thúc êm đẹp. ^_^
- Từ trước tới giờ ai cũng mê mệt tôi, chỉ duy nhất cậu là người vạch ra ranh giới với tôi.
- Tôi chủ động rất nhiều còn cậu thì lại từ chối tất cả, tại sao vậy?
- Chẳng phải cậu muốn thu hút tôi sao? Tôi làm tới nước này rồi còn muốn gì nữa?
Sắc mặt Hạ Nhi giảm xuống, bây giờ chính hắn là người khơi dậy ác cảm từ Hạ Nhi. Cặp mắt cô bắt đầu hiện lên sự hận thù và căm ghét. Cô gạt tay Sơ Vỹ ra và đứng lên.
- Hừ ngược lại thì tôi ghét cậu!
- Phó Sơ Vỹ, tôi ghét cậu đến nỗi không muốn thấy mặt cậu luôn đó!
Nghe tới đây, tự nhiên con tim Sơ Vỹ đập mạnh hơn... mạnh đến nỗi cậu có thể nghe rõ được từng nhịp đập.
- Hả tại sao?
Hạ Nhi đáp cùng tâm trạng cực kỳ khó chịu: Cậu đang giả ngơ sao?
- Nói đi, cậu một mực tiếp cận đòi kết thân này kia, kết hôn với tôi là do đơn giản cậu thích tôi hay là vì có lý do khác khiến cậu phải làm vậy?
Sơ Vỹ như bất động với câu nói đó, cậu ta trơ mắt ra nhìn Hạ Nhi.
- Lục Hạ Nhi, sao cậu hỏi vậy?
Hạ Nhi nhắm nghiền mắt lại, nói ra hết điều trong lòng:
- Phó Sơ Vỹ, cậu hỏi lại bản thân cậu xem, có phải cậu chỉ là đang muốn kết thân để lợi dụng tôi thôi đúng không?
- Cậu làm gì thích tôi thật!
- Cậu cho rằng tôi cũng như người khác vì gương mặt và lời nói ấm áp của cậu mà xiêu lòng tất cả sao?
- Cho cậu biết, tất cả những gì tôi nói và hành động phũ phàng sòng phẳng với cậu đều là thật! Tôi không hề lôi kéo chú ý từ cậu nên bớt hoang tưởng đi!
- Giờ tôi mệt rồi! Cậu về đi. Làu bàu nữa tôi gọi vệ sĩ bây giờ!
- Bác quản gia tiễn khách!
Hạ Nhi đi lên lầu, còn Sơ Vỹ thì phải ra về mặc dù cậu còn muốn hỏi nhiều chuyện với Hạ Nhi.
- -----------------------------------------------
Ra khỏi biệt thự, anh nhận được cuộc gọi và gắn tai nghe lên.
- Alo Mẹ ạ!
- Sơ Vỹ đây là lần đâu Mẹ thấy con bị một cô gái từ chối thảm như vậy đó!
- Lần này thất bại nữa rồi, giờ chỉ còn cách trông chờ vào kế hoạch tối nay thôi.
- Sơ Vỹ con có nghe Mẹ nói không đấy?
- Sao im lặng vậy?
Mặc bên kia Phó phu nhân đang nói, Sơ Vỹ bây giờ khá trầm mặc, anh dường như chả muốn nói chuyện và cũng chẳng tập trung.
Giây sau anh mới hoàn hồn trở lại.
- À... vâng con đang nghe mẹ nói đi!
Phu nhân Phó thị nói tiếp:
- Con làm sao vậy? Bị từ chối rồi buồn à?
- Mà thôi bỏ qua đi, con mau về biệt thự giúp Mẹ chuẩn bị kế hoạch tối nay nè.
- Tối nay Lục gia sẽ tham gia tiệc của Hoắc gia, Mẹ sẽ bỏ “một vài thứ” vào đồ uống và nhiệm vụ của con là tráo đổi ly nước của Hạ Nhi.
Nghe tới đây, sắc mặt Sơ Vỹ tái nhợt, đồng tử mắt không khỏi trợn to hơn và bất giác hét lên.
- Mẹ bỏ gì vào đồ uống của cô ấy vậy?
Tiếng hét lớn tới nỗi bà ta phải để điện thoại ra xa lỗ tai.
- Thì là “độc” chứ gì nữa, làm gì con kích động vậy?
- Đây đâu phải lần đầu con nghe việc này đâu!
- Nếu muốn Lục thị sụp đổ thì việc đầu tiên đó là loại bỏ chướng ngại vật đã, con biết đó Lục gia có năm người con trai ưu tú đã khiến chúng ta mệt rồi.
- Bây giờ xuất hiện con nhóc đó nữa, nó đã làm hỏng biết bao nhiêu kế hoạch của Phó gia con biết mà.
Miệng Sơ Vỹ lắp bắp, nói không rõ ràng:
- Nhưng... con bé chỉ là một đứa nhóc thôi, làm vậy có hơi quá không Mẹ?
- Nó được Lục gia bảo vệ, nếu hạ độc như vậy lỡ họ điều tra ra được thì sao?
Bên kia Phó phu nhân cười ra tiếng.
- Haha... con yên tâm đi, nếu trúng độc thì nghi phạm đầu tiên sẽ là Hoắc gia bởi vì họ là người tổ chức tiệc, đồ ăn thức uống đều do họ chuẩn bị.
- Con nhóc đó có chết vì độc thì cũng xứng thôi, nhân lúc Lục thị đang hoang mang thì chúng ta từ từ sẽ nhúng tay vào.
- Ai bảo từ trước tới nay Lục thị luôn vượt mặt Phó thị mọi mặt chứ!
Nghe Mẹ mình nói vậy, cặp mắt Sơ Vỹ tự động hướng về biệt thự Lục gia, sắc mặt cậu không tốt hơn là bao. Lòng cậu tự nhiên cảm thấy bất an nhưng không biết nguyên nhân do đâu. Phó phu nhân biết Hạ Nhi từ chối kết hôn với Sơ Vỹ là vì anh có gắn thiết bị nghe lén trên áo.
- Sơ Vỹ, bây giờ về biệt thự ngay đi!
__________________________________________
« Ở phòng Hạ Nhi. »
[ Kí chủ, nhìn cậu như lò lửa vậy? Có gì sao? ]
- Ừ!
- Tớ nhớ lại chuyện, không ngờ tên khốn kia hiểu lầm tớ lôi kéo chú ý của hắn nên tới đây ngỏ lời kết hôn!
- Méo! Tớ cố tình nói lời phũ phàng để vạch rõ ranh giới với hắn vậy mà hắn nghĩ tớ muốn lôi kéo hắn sao! Moẹ nó! “...”
Hạ Nhi kể mà cảm xúc của cô dường như muốn bốc hoả, cô đấm liên tục vào gối. Sát khí xung quanh thì phừng phừng như lửa. Thấy vậy tiểu Soba liền đổi chủ đề để cô nguội lại.
[ Kí chủ bớt giận đi! À mà tối nay cậu dự tiệc của Hoắc gia, có lên kế hoạch gì chưa? ]
- Theo tớ nhớ tiệc của Hoắc gia tối nay có người Phó gia tham dự, trừ hai chị em Dao Yến, Kiều Ly lảng vảng quanh anh ba với anh tư thì họ không có manh động gì cả.
____________________________
« 6 giờ tối »
Tới tối Hạ Nhi được người hầu sửa soạn trang phục để tới tiệc của Hoắc gia.Tối nay cô đi tiệc với Ba Mẹ và Cẩn Lâm, Thiên Phong.
- Tiểu thư chuẩn bị xong rồi ạ. [ giọng hầu nữ ]
- Oa...em gái anh dễ thương quá ta, cho anh tư ôm cái nè. ^_^
Cẩn Lâm đẩy mặt Thiên Phong qua một bên.
- Em né ra coi cái tên này!
Lục phu nhân thở dài lên tiếng.
- Hai vị thiếu gia của tôi ơi, để mẹ bế Hạ Nhi. Hai đứa ra xe đi.
Cũng may Lục phu nhân giải vây nên cuộc chiến giành bé con kết thúc êm đẹp. ^_^
/72
|