Lúc Lương Doanh tỉnh lại lần nữa mặt trời đã lên cao cao.
Có lẽ là do ngủ quá nhiều nên trạng thái của cô có hơi lơ ngơ, nhất thời phải ngồi trên giường một đỗi mới triệt để hoàn hồn.
Đưa mắt khắp phòng không thấy ai, Lương cô nương cũng không kịp nhớ đến kích tình lúc sáng đã bị bụng đói réo in ỏi chiếm hết sự chú ý.
Cho nên khi Mục Thanh đem đồ ăn sáng từ nhà chính về, Lương cô nương vừa bắt được mùi ánh mắt đã không rời được bữa sáng, sợ có nhớ đến anh chồng hờ bên cạnh nữa không còn không biết đấy.
Mục Thanh bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn khiến cho vợ xấu hổ mà xa cách mình nên liền thuận theo, giọng điệu nhu tình đến chảy nước mà thúc giục: “Đánh răng rửa mặt đi nào.”
Lương cô nương luôn là bé ngoan, bảo gì làm nấy ba chân bốn cẳng trèo xuống giường, tất tả đi vào nhà vệ sinh.
Dáng vẻ kia chính là đáng yêu nổ mạnh trong mắt Mục tổng ta như vậy.
Anh nửa buồn cười đem đồ ăn sáng đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, vị trí tuyệt vời có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài rồi đợi Lương cô nương.
Hi vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
…
“Mẹ bảo sẽ đi cùng em đến bệnh viện?”
Mục tổng vừa kéo chăn nệm cho tươm tất sau một đêm ngon giấc vừa bâng quơ hỏi người con gái đang đánh răng.
Từ hôm trở về từ nhà chính Lương cô nương dưới sức mạnh của cường hào ác bá đã vinh quang dọn qua phòng bên cạnh. Đương nhiên là vẫn chưa có gì xảy ra đâu nhé, bởi vì Mục tổng ta rất biết vội vàng thì không ăn được tàu hủ nóng. Anh đang ý đồ dùng thói quen để mài rớt tâm phòng bị của Lương cô nương, có vậy một lần mới ăn được hết mĩ vị nhân gian.
“Vâng.”
Lương cô nương dịu ngoan đáp lại.
Lúc đó Lương Doanh không biết anh muốn đi cùng mình. Trong suy nghĩ của cô luôn là cô tự mình đi, bây giờ có thêm mẹ Mục mà thôi.
“Sao vậy? Thẩn thờ cái gì?”
Mục Thanh buồn cười nhéo mũi người con gái, nói nói cũng không quên đem cô kéo đến, đặt vào ghế sau, thắt dây an toàn đàng hoàng.
Bình thường bất kể là Mục Thanh lái xe hay tài xế lái xe Lương Doanh đều ngồi ở ghế sau, tất cả vì sự an toàn của mẹ và bé.
“Anh cũng đi?”
Lương cô nương lúc này mới chậm chạp hỏi.
“Tôi là cha đứa bé mà, không đi người ta sẽ nói tôi vô tâm.”
“…”
Lương cô nương không hiểu được, nhưng mà cô không có nói gì nữa.
“Từ bây giờ tháng nào tôi cũng sẽ đi với em.”
Mục tổng bảo nhẹ một câu rồi lái xe đi.
Vì không thuận đường nên mẹ Mục sẽ tự đến cổng bệnh viện chờ họ.
Tháng thứ ba là tháng có thể nhìn thấy được vài thứ, tỉ như giới tính của đứa bé. Lúc đó nó đã đủ thời gian để thành hình, còn sẽ có những biểu hiện tự nhiên rất nhỏ, bác sĩ sẽ dựa vào đó phán đoán tình trạng tốt xấu.
Bên trong hành lang bên ngoài tại khoa sản không ngừng có mẹ bầu mang theo cái bụng nhỏ to khác nhau, bên người hoặc là không có ai hay có người thân đi cùng. Nhưng quả thật là rất ít người mang theo cả chồng lẫn mẹ chồng. Đó có lẽ là một sự coi trọng khiến người hâm mộ.
Làm thủ tục, lấy số xếp hàng ngồi đợi, đó là một quá trình không thể không trải qua.
Hôm nay khoa sản có vẻ khá đông, họ mém chút là không tìm thấy được chỗ ngồi trên hành lang. Cuối cùng họ phải dời ra ngoài, cách khá xa phòng siêu âm mới có chỗ ngồi.
Dù sao đã có culi vừa đẹp trai vừa cao ráo ở bên cạnh, mẹ Mục không chút lo lắng cùng con dâu trò chuyện.
“Ồ…”
Bỗng nhiên hai người nghe thấy culi đẹp trai bên cạnh khẽ kinh kêu một tiếng rất khó lường.
Bốn con mắt đồng thời dời đến trên người anh.
Sực sát thương này không phải lớn bình thường, cho nên Mục Thanh dù không nhìn cũng cảm nhận được mà quay đầu lại.
Lúc nhìn đến Lương Doanh, khóe môi anh khẽ nhếch lên một độ cong rất tà tứ, thấp giọng thâm sâu khó lường nói: “Anh vừa nhìn thấy một người.”
“Em đoán xem đó là ai.”
Lương Doanh ngẩn ra, nhưng cũng theo bản năng nghẹo đầu suy nghĩ.
Đặng Lệ Nguyệt ở bên cạnh không hiểu gì trừng con trai một cái. Nhưng Mục Thanh chỉ cho bà một ánh mắt chậm rãi rồi làm lơ bà, tiếp tục nhìn người con gái.
Biểu tình của anh rất kỳ lạ khiến cho mẹ Mục cũng tò mò.
Một đỗi Lương Doanh mới thong thả đáp lại: “Mục Khả Hân?”
Giọng điệu còn không chắc chắn lắm.
Nhưng người đàn ông không chút keo kiệt cho cô một cái ánh mắt tán thưởng.
Lương Doanh vừa được đáp án chắc chắn xong liền theo bản năng muốn rướn cổ lên nhìn xem người ở chỗ nào. Dáng vẻ tò mò kia thật sự rất ngốc nghếch.
Mục Thanh buồn cười đem đầu cô đẩy về chỗ cũ.
“Cô ta đi rồi.”
Anh bí hiểm nói: “Cô ta từ phòng siêu âm đi ra.”
Người siêu âm xong đều lần lượt ra về nên Lương Doanh không có khả năng thấy họ, mà họ cũng chẳng thấy mình.
Đặc biệt là…
“Cô ta có vẻ rất vội vàng, trên người còn ăn mặc khá kín đáo, che che giấu giấu.”
Mục Khả Hân đến khoa sản siêu âm, còn che giấu thì có thể còn là cái gì nữa.
Mặc dù đến khoa sản không chỉ có mẹ bầu, đôi khi có một vài loại bệnh liên quan đến phụ nữ họ cũng sẽ đến đây. Nhưng mà thời điểm nhìn thấy Mục Khả Hân, Mục Thanh liền không chút đắn đo hướng suy nghĩ của mình về phía con đường quen thuộc nhất. Mà anh càng muốn nghĩ vậy hơn.
Không phải rất thú vị ư…
Có lẽ là do ngủ quá nhiều nên trạng thái của cô có hơi lơ ngơ, nhất thời phải ngồi trên giường một đỗi mới triệt để hoàn hồn.
Đưa mắt khắp phòng không thấy ai, Lương cô nương cũng không kịp nhớ đến kích tình lúc sáng đã bị bụng đói réo in ỏi chiếm hết sự chú ý.
Cho nên khi Mục Thanh đem đồ ăn sáng từ nhà chính về, Lương cô nương vừa bắt được mùi ánh mắt đã không rời được bữa sáng, sợ có nhớ đến anh chồng hờ bên cạnh nữa không còn không biết đấy.
Mục Thanh bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn khiến cho vợ xấu hổ mà xa cách mình nên liền thuận theo, giọng điệu nhu tình đến chảy nước mà thúc giục: “Đánh răng rửa mặt đi nào.”
Lương cô nương luôn là bé ngoan, bảo gì làm nấy ba chân bốn cẳng trèo xuống giường, tất tả đi vào nhà vệ sinh.
Dáng vẻ kia chính là đáng yêu nổ mạnh trong mắt Mục tổng ta như vậy.
Anh nửa buồn cười đem đồ ăn sáng đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, vị trí tuyệt vời có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài rồi đợi Lương cô nương.
Hi vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
…
“Mẹ bảo sẽ đi cùng em đến bệnh viện?”
Mục tổng vừa kéo chăn nệm cho tươm tất sau một đêm ngon giấc vừa bâng quơ hỏi người con gái đang đánh răng.
Từ hôm trở về từ nhà chính Lương cô nương dưới sức mạnh của cường hào ác bá đã vinh quang dọn qua phòng bên cạnh. Đương nhiên là vẫn chưa có gì xảy ra đâu nhé, bởi vì Mục tổng ta rất biết vội vàng thì không ăn được tàu hủ nóng. Anh đang ý đồ dùng thói quen để mài rớt tâm phòng bị của Lương cô nương, có vậy một lần mới ăn được hết mĩ vị nhân gian.
“Vâng.”
Lương cô nương dịu ngoan đáp lại.
Lúc đó Lương Doanh không biết anh muốn đi cùng mình. Trong suy nghĩ của cô luôn là cô tự mình đi, bây giờ có thêm mẹ Mục mà thôi.
“Sao vậy? Thẩn thờ cái gì?”
Mục Thanh buồn cười nhéo mũi người con gái, nói nói cũng không quên đem cô kéo đến, đặt vào ghế sau, thắt dây an toàn đàng hoàng.
Bình thường bất kể là Mục Thanh lái xe hay tài xế lái xe Lương Doanh đều ngồi ở ghế sau, tất cả vì sự an toàn của mẹ và bé.
“Anh cũng đi?”
Lương cô nương lúc này mới chậm chạp hỏi.
“Tôi là cha đứa bé mà, không đi người ta sẽ nói tôi vô tâm.”
“…”
Lương cô nương không hiểu được, nhưng mà cô không có nói gì nữa.
“Từ bây giờ tháng nào tôi cũng sẽ đi với em.”
Mục tổng bảo nhẹ một câu rồi lái xe đi.
Vì không thuận đường nên mẹ Mục sẽ tự đến cổng bệnh viện chờ họ.
Tháng thứ ba là tháng có thể nhìn thấy được vài thứ, tỉ như giới tính của đứa bé. Lúc đó nó đã đủ thời gian để thành hình, còn sẽ có những biểu hiện tự nhiên rất nhỏ, bác sĩ sẽ dựa vào đó phán đoán tình trạng tốt xấu.
Bên trong hành lang bên ngoài tại khoa sản không ngừng có mẹ bầu mang theo cái bụng nhỏ to khác nhau, bên người hoặc là không có ai hay có người thân đi cùng. Nhưng quả thật là rất ít người mang theo cả chồng lẫn mẹ chồng. Đó có lẽ là một sự coi trọng khiến người hâm mộ.
Làm thủ tục, lấy số xếp hàng ngồi đợi, đó là một quá trình không thể không trải qua.
Hôm nay khoa sản có vẻ khá đông, họ mém chút là không tìm thấy được chỗ ngồi trên hành lang. Cuối cùng họ phải dời ra ngoài, cách khá xa phòng siêu âm mới có chỗ ngồi.
Dù sao đã có culi vừa đẹp trai vừa cao ráo ở bên cạnh, mẹ Mục không chút lo lắng cùng con dâu trò chuyện.
“Ồ…”
Bỗng nhiên hai người nghe thấy culi đẹp trai bên cạnh khẽ kinh kêu một tiếng rất khó lường.
Bốn con mắt đồng thời dời đến trên người anh.
Sực sát thương này không phải lớn bình thường, cho nên Mục Thanh dù không nhìn cũng cảm nhận được mà quay đầu lại.
Lúc nhìn đến Lương Doanh, khóe môi anh khẽ nhếch lên một độ cong rất tà tứ, thấp giọng thâm sâu khó lường nói: “Anh vừa nhìn thấy một người.”
“Em đoán xem đó là ai.”
Lương Doanh ngẩn ra, nhưng cũng theo bản năng nghẹo đầu suy nghĩ.
Đặng Lệ Nguyệt ở bên cạnh không hiểu gì trừng con trai một cái. Nhưng Mục Thanh chỉ cho bà một ánh mắt chậm rãi rồi làm lơ bà, tiếp tục nhìn người con gái.
Biểu tình của anh rất kỳ lạ khiến cho mẹ Mục cũng tò mò.
Một đỗi Lương Doanh mới thong thả đáp lại: “Mục Khả Hân?”
Giọng điệu còn không chắc chắn lắm.
Nhưng người đàn ông không chút keo kiệt cho cô một cái ánh mắt tán thưởng.
Lương Doanh vừa được đáp án chắc chắn xong liền theo bản năng muốn rướn cổ lên nhìn xem người ở chỗ nào. Dáng vẻ tò mò kia thật sự rất ngốc nghếch.
Mục Thanh buồn cười đem đầu cô đẩy về chỗ cũ.
“Cô ta đi rồi.”
Anh bí hiểm nói: “Cô ta từ phòng siêu âm đi ra.”
Người siêu âm xong đều lần lượt ra về nên Lương Doanh không có khả năng thấy họ, mà họ cũng chẳng thấy mình.
Đặc biệt là…
“Cô ta có vẻ rất vội vàng, trên người còn ăn mặc khá kín đáo, che che giấu giấu.”
Mục Khả Hân đến khoa sản siêu âm, còn che giấu thì có thể còn là cái gì nữa.
Mặc dù đến khoa sản không chỉ có mẹ bầu, đôi khi có một vài loại bệnh liên quan đến phụ nữ họ cũng sẽ đến đây. Nhưng mà thời điểm nhìn thấy Mục Khả Hân, Mục Thanh liền không chút đắn đo hướng suy nghĩ của mình về phía con đường quen thuộc nhất. Mà anh càng muốn nghĩ vậy hơn.
Không phải rất thú vị ư…
/71
|