Nhưng nó không phải nhà, vì ta phải trả phòng khi đến thời hạn.
Nhà là nơi ta có thể an tâm mà ở, muốn đi thì đi, nó sẽ không biến mất.
Nhà là nơi có người thân ở bên cạnh, cho ta đủ sự an tâm khi đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.
Lương Doanh vô thức hít sâu mùi hương đang quanh quẩn trên chóp mũi, lại nhìn lồng ngực rộng lớn đang gần kề trước mặt. Trong mê mang vô định, cô vô thức đưa tay lên chọt chọt nhẹ vào bức tường rắn chắc đó, cứng như đá, không thể lay chuyển. Chọt đủ lại vươn tay ra ôm, tựa như mèo nhỏ mà dụi dụi vào mấy cái, cảm nhận được tự an tâm trào dâng từ tận đáy lòng vô cùng chân thật.
Ừm… Cũng hoàn hảo, có thể tạm chấp nhận.
Cô thì tốt rồi, thoải mái xong thì lăn ra ngủ. Vô tâm vô phế.
Còn Mục tổng ta bất ngờ được ôn nhu hương thổi tới toàn thân đều cứng đờ ra.
Trong đầu chưa kịp suy nghĩ những hành động của vợ là vì đâu hiện tại đã toàn là ăn hay không ăn… Mĩ vị đã dâng tận miệng rồi…
Đùa!
Mục tổng tự giễu mình một phen rồi tự mình thỏa mãn ôm vợ trong lòng, đặt mũi lên đỉnh đầu của cô hít nhẹ một hơi, cảm nhận toàn thân cô đều là mùi của mình, tâm viên ý mãn.
…
Giấc ngủ tối không có giống như ngủ trưa, nó không chỉ dài mà còn sâu, đủ lâu để người ta nhất thời quên mất một số chuyện.
Cho nên khi Lương Doanh tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng người đàn ông, cô ngơ ngác.
Đợi cô cảm nhận được xao động chân thật buổi sáng sớm của anh mặt nhỏ cũng muốn cháy, bối rối hết sức.
Trong lúc xấu hổ đó Lương cô nương không biết làm sao chỉ biết ngây ra.
Cái thứ đồ chơi nóng bỏng kia cô không phải chưa gặp qua, nhưng một là lúc đó cô rất không tỉnh táo, cho dù ký ức được bảo tồn rất hoàn mỹ lại không đủ cho cô đặc biệt khắc sâu sự tồn tại riêng lẻ của nó, hai là đã qua gần ba tháng rồi, Lương Doanh sau đó tự nói cho dù có thêm mười năm chắc cô cũng không quen được với sự hiện diện của nó mà đỏ mặt nóng bừng cả người.
Nó vượt qua nhận tri của cô, khiến cô trông là xấu hổ.
“Vợ…”
Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng đó, âm thanh khàn khàn quyến rũ từ tính lại tràn ngập tha thiết này vang lên, chọc cho trái tim cô tê rần, da đầu cũng tê dại, toàn thân như bị điện giật. Đợi cảm giác đó trôi qua, cô lại cảm thấy mình nóng bừng, xấu hổ lại thêm cái gì đó thật kỳ lạ, khiến cô choáng váng.
Nhưng không chán ghét.
“Vợ… Anh muốn hôn em.”
Bùng!
Nếu lửa tình là thật, có lẽ cô đã bị đốt thành tro.
“Ô…”
Lương Doanh ngây người cảm nhận nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng không biết từ lúc nào không ngừng quấn quýt trên môi mình, tim suýt thì ngừng đập, cánh mũi cũng ngừng phập phồng.
“Thở đi vợ…”
“Hô…”
“Vợ thật ngoan…”
“Ưm…”
Lại thêm một nụ hôn. Không giống lúc nãy, mang theo gấp gáp. Nó triền miên. Nhu tình.
Mê mang tiếp nhận, cảm giác hai cánh môi hết khai lại hợp, dịu dàng ma sát giống như đang dẫn dắt, từ lúc nào Lương Doanh đã vô thức dung túng cho nó dây dưa. Nụ hôn ôn nhu đủ cho cô ở giữa có thể thở nhẹ như thể mèo con đang khò khè, lại từng chút khiến cô quen thuộc với hơi thở của người đàn ông. Nụ hôn như mang theo ma lực nhất thời đem tâm trí của cô hút mất.
“Ưm ư…”
Cho đến lúc lòng bàn tay nóng của người đàn ông xuyên qua một lớp vải mỏng manh xoa nắn đồi núi mềm mại trước ngực cô, Lương Doanh bởi vì kích thích quá lớn mà giật mình thoảng thốt hô. Mặc dù âm thanh yêu kiều kia đã bị đôi môi người đàn ông làm biến dạng. Nhưng cô cũng đã tỉnh táo, cũng bối rối mà yếu ớt đẩy đẩy lòng ngực của anh.
Mục tổng bị cái vuốt mèo kia cào đến tâm tê dại, sợ rằng chẳng tạo nên hiệu quả nhắc nhở gì mà càng kích thích anh thêm, bất giác muốn cười khổ.
Thẹn quá hóa giận, anh vừa bực vừa buồn cười đem mặt chôn vào cổ cô mút mạnh một cái, thỏa mãn nghe cô nức nở một tiếng anh mới bật người dậy, như một mũi tên lao vào phòng tắm.
Lại ở nữa không biết anh sẽ làm ra cái gì đâu. Cho dù có chỉ mượn nhờ đôi tay mềm mại của vợ một chút anh cũng sợ củi khô khô quá cháy lan lại chết.
Chỉ thấy Lương cô nương sau khi anh bỏ chạy ngây người một đỗi vẫn chưa hoàn hồn. Trên mặt nóng bỏng như than hồng. Bên trong thân thể lại như có một ngọn lửa chân chân thật thật âm ỉ, đang đốt.
Cho dù nó rất nhỏ, rất nhỏ. Vẫn khiến Lương cô nương bối rối.
Ào ào ào…
Giữa tiếng nước như tiếng nhạc tình xôn xao, Lương cô nương xấu hổ muốn chết cuộn mình vào trong chăn, mém chút đem mình làm cho nghẹn thở. Nhưng ít nhất dần dần đã đem ngọn lửa kia từng chút một dập tắt theo tinh lực bị cạn kiệt vì trái tim vận hành quá công suất.
Đợi Mục Thanh toàn thân đầy khí lạnh đi ra nhìn đến chính là Lương cô nương cuộn tròn thành tư thế em bé, cả người chôn trong chăn, chỉ nhìn thấy được một phần mái tóc, nửa bên sườn mặt cùng cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, đã ngủ lại.
Anh đứng ở bên giường nhìn tư thế khiến người vô cùng muốn ôm vào lòng của cô một đỗi rồi mới im lặng rời khỏi phòng.
Nhà là nơi ta có thể an tâm mà ở, muốn đi thì đi, nó sẽ không biến mất.
Nhà là nơi có người thân ở bên cạnh, cho ta đủ sự an tâm khi đặt lưng nằm xuống nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.
Lương Doanh vô thức hít sâu mùi hương đang quanh quẩn trên chóp mũi, lại nhìn lồng ngực rộng lớn đang gần kề trước mặt. Trong mê mang vô định, cô vô thức đưa tay lên chọt chọt nhẹ vào bức tường rắn chắc đó, cứng như đá, không thể lay chuyển. Chọt đủ lại vươn tay ra ôm, tựa như mèo nhỏ mà dụi dụi vào mấy cái, cảm nhận được tự an tâm trào dâng từ tận đáy lòng vô cùng chân thật.
Ừm… Cũng hoàn hảo, có thể tạm chấp nhận.
Cô thì tốt rồi, thoải mái xong thì lăn ra ngủ. Vô tâm vô phế.
Còn Mục tổng ta bất ngờ được ôn nhu hương thổi tới toàn thân đều cứng đờ ra.
Trong đầu chưa kịp suy nghĩ những hành động của vợ là vì đâu hiện tại đã toàn là ăn hay không ăn… Mĩ vị đã dâng tận miệng rồi…
Đùa!
Mục tổng tự giễu mình một phen rồi tự mình thỏa mãn ôm vợ trong lòng, đặt mũi lên đỉnh đầu của cô hít nhẹ một hơi, cảm nhận toàn thân cô đều là mùi của mình, tâm viên ý mãn.
…
Giấc ngủ tối không có giống như ngủ trưa, nó không chỉ dài mà còn sâu, đủ lâu để người ta nhất thời quên mất một số chuyện.
Cho nên khi Lương Doanh tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng người đàn ông, cô ngơ ngác.
Đợi cô cảm nhận được xao động chân thật buổi sáng sớm của anh mặt nhỏ cũng muốn cháy, bối rối hết sức.
Trong lúc xấu hổ đó Lương cô nương không biết làm sao chỉ biết ngây ra.
Cái thứ đồ chơi nóng bỏng kia cô không phải chưa gặp qua, nhưng một là lúc đó cô rất không tỉnh táo, cho dù ký ức được bảo tồn rất hoàn mỹ lại không đủ cho cô đặc biệt khắc sâu sự tồn tại riêng lẻ của nó, hai là đã qua gần ba tháng rồi, Lương Doanh sau đó tự nói cho dù có thêm mười năm chắc cô cũng không quen được với sự hiện diện của nó mà đỏ mặt nóng bừng cả người.
Nó vượt qua nhận tri của cô, khiến cô trông là xấu hổ.
“Vợ…”
Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng đó, âm thanh khàn khàn quyến rũ từ tính lại tràn ngập tha thiết này vang lên, chọc cho trái tim cô tê rần, da đầu cũng tê dại, toàn thân như bị điện giật. Đợi cảm giác đó trôi qua, cô lại cảm thấy mình nóng bừng, xấu hổ lại thêm cái gì đó thật kỳ lạ, khiến cô choáng váng.
Nhưng không chán ghét.
“Vợ… Anh muốn hôn em.”
Bùng!
Nếu lửa tình là thật, có lẽ cô đã bị đốt thành tro.
“Ô…”
Lương Doanh ngây người cảm nhận nụ hôn mang theo hơi thở nóng bỏng không biết từ lúc nào không ngừng quấn quýt trên môi mình, tim suýt thì ngừng đập, cánh mũi cũng ngừng phập phồng.
“Thở đi vợ…”
“Hô…”
“Vợ thật ngoan…”
“Ưm…”
Lại thêm một nụ hôn. Không giống lúc nãy, mang theo gấp gáp. Nó triền miên. Nhu tình.
Mê mang tiếp nhận, cảm giác hai cánh môi hết khai lại hợp, dịu dàng ma sát giống như đang dẫn dắt, từ lúc nào Lương Doanh đã vô thức dung túng cho nó dây dưa. Nụ hôn ôn nhu đủ cho cô ở giữa có thể thở nhẹ như thể mèo con đang khò khè, lại từng chút khiến cô quen thuộc với hơi thở của người đàn ông. Nụ hôn như mang theo ma lực nhất thời đem tâm trí của cô hút mất.
“Ưm ư…”
Cho đến lúc lòng bàn tay nóng của người đàn ông xuyên qua một lớp vải mỏng manh xoa nắn đồi núi mềm mại trước ngực cô, Lương Doanh bởi vì kích thích quá lớn mà giật mình thoảng thốt hô. Mặc dù âm thanh yêu kiều kia đã bị đôi môi người đàn ông làm biến dạng. Nhưng cô cũng đã tỉnh táo, cũng bối rối mà yếu ớt đẩy đẩy lòng ngực của anh.
Mục tổng bị cái vuốt mèo kia cào đến tâm tê dại, sợ rằng chẳng tạo nên hiệu quả nhắc nhở gì mà càng kích thích anh thêm, bất giác muốn cười khổ.
Thẹn quá hóa giận, anh vừa bực vừa buồn cười đem mặt chôn vào cổ cô mút mạnh một cái, thỏa mãn nghe cô nức nở một tiếng anh mới bật người dậy, như một mũi tên lao vào phòng tắm.
Lại ở nữa không biết anh sẽ làm ra cái gì đâu. Cho dù có chỉ mượn nhờ đôi tay mềm mại của vợ một chút anh cũng sợ củi khô khô quá cháy lan lại chết.
Chỉ thấy Lương cô nương sau khi anh bỏ chạy ngây người một đỗi vẫn chưa hoàn hồn. Trên mặt nóng bỏng như than hồng. Bên trong thân thể lại như có một ngọn lửa chân chân thật thật âm ỉ, đang đốt.
Cho dù nó rất nhỏ, rất nhỏ. Vẫn khiến Lương cô nương bối rối.
Ào ào ào…
Giữa tiếng nước như tiếng nhạc tình xôn xao, Lương cô nương xấu hổ muốn chết cuộn mình vào trong chăn, mém chút đem mình làm cho nghẹn thở. Nhưng ít nhất dần dần đã đem ngọn lửa kia từng chút một dập tắt theo tinh lực bị cạn kiệt vì trái tim vận hành quá công suất.
Đợi Mục Thanh toàn thân đầy khí lạnh đi ra nhìn đến chính là Lương cô nương cuộn tròn thành tư thế em bé, cả người chôn trong chăn, chỉ nhìn thấy được một phần mái tóc, nửa bên sườn mặt cùng cánh mũi nhẹ nhàng phập phồng, đã ngủ lại.
Anh đứng ở bên giường nhìn tư thế khiến người vô cùng muốn ôm vào lòng của cô một đỗi rồi mới im lặng rời khỏi phòng.
/71
|