“Con quyết định rồi?”
Cảnh Sơn thở dài một hồi nhìn Cảnh Minh.
Người sau gật đầu chắc chắn: “Ba cũng cảm thấy cần có mối hôn sự này tương lai con mới có thể thâu tóm được Lương gia.”
“Hầy.”
Chính là ông biết đó, nhưng ông đã bí mật tìm hiểu, Lương Thục kia thật sự không bằng người.
“Dù sao cũng chỉ là hôn nhân chính trị thôi.”
Cảnh Minh lần này giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng ông ta, lạnh giọng nói.
“Quan trọng nhất là Lương Du, cậu ta không có tâm cơ, còn đơn thuần, Lương gia không có người trèo chóng sẽ càng lệ thuộc vào mối hôn sự này, vào Cảnh gia.”
“Con nói đúng.”
Cảnh Sơn gật đầu nhận đồng.
Ban đầu ông không phải nhắm vào điểm này mới tác thành cho cuộc hôn nhân chính trị nhìn vào rất không lời hay sao.
Đương nhiên, người có năng lực kinh doanh nhìn vào là sẽ nhận ra ngay ý đồ của Cảnh Sơn. Những cuộc hôn nhân chính trị này nói nôm na là đem hai gia tộc cột lại, lợi ích cùng chung, nói khó nghe là cơ hội nuốt chửng một bên còn lại, chỉ cần bên kia có năng lực, có dã tâm.
Ý thức được mình làm người không thể quá tham lam, Cảnh Sơn không tỏ ra nuối tiếc nữa mà nhanh chóng đi xử lý chuyện này.
Rời khỏi thư phòng, Cảnh Minh chẳng hề có chút sắc mặt tốt như người ta đã nghĩ một đường trầm mặc trở lại phòng mình.
Đến mức Cảnh Kỳ muốn bắt chuyện với hắn một câu đều không mở miệng được, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Này… Nhìn rất hung ác nha.”
Hắn hơi lắc đầu bâng quơ nói.
Cảnh Phong nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: “Không có chuyện gì ít dính tới hắn đi.”
Cảnh Kỳ không để ý, nghe vào tai này lọt qua tai kia.
Cảnh Phong biết rõ con người hắn hơn ai hết, không cùng hắn nói nhảm mà vượt qua trước đi vào nơi Cảnh Minh vừa mới đi ra.
Cảnh Kỳ không nói gì nữa thật, đi theo Cảnh Phong vào phòng. Nhưng vừa mới nhìn thấy Cảnh Sơn hắn đã lao nhao hỏi: “Ba, Cảnh Minh vừa tới đúng không? Là chuyện liên hôn với Lương gia kia?”
Biết rõ hắn chỉ là bát quái, chỉ hận thiên hạ không loạn mà nhằm lúc người ta khó khăn thọt gậy bánh xe một chút cho sướng mồm nhưng Cảnh Sơn vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Chuyện lần này không phải trò đùa, con bớt bớt lại chút đi.”
“Con đã làm gì đâu.”
Cảnh Kỳ xì một tiếng, nhún vai tỏ vẻ nhàm chán nhưng cũng chịu thôi.
“Bất kể là thế nào mấy đứa đều là con ba, ba chỉ mong mọi người hòa thuận. Mấy đứa không thích nhau thì thôi, không đụng chạm, đừng khuấy cho nhà ta hỗn loạn khó coi lên.”
Cảnh Sơn khó được nghiêm giọng nhắc nhở.
Lúc còn nhỏ ông có thể nghĩ muốn chúng nó hòa thuận mà dồn chúng vào một chỗ, thúc đẩy tình cảm. Hiện tại đứa nào cũng đều đã có năng lực, có thể làm chủ một phương, ông chỉ mong nó không ngươi sống ta chết. Chung quy ra vẫn là lấy sự nghiệp của Cảnh gia làm đầu.
“Chúng con biết rồi.”
Bất kể trong lòng nghĩ gì hai người còn lại vẫn nghiêm túc đáp.
“Nói đi, tìm ba có chuyện gì?”
“Ba, con nói trước…”
…
“Ba, con không nghe lầm chứ?”
Lương Thục cứ tưởng mình nghe lầm thật, cười cợt xua tay: “Trò đùa này không vui chút nào đâu ba.”
“Đừng nói chuyện mất hứng nữa. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, hai người có dự định gì không? Hai người tuy rằng đã muốn làm vợ chồng già nhưng vẫn cần hâm nóng tình cảm. Con muốn ba mẹ con chính là những người hạnh phúc nhất. Ba mẹ xem, con đã chuẩn bị…”
Cô ta nói đến hăng say lại phát hiện không ai hưởng ứng mình kể cả mẹ mình mới nhận ra điều gì không đúng mà ngừng miệng.
Hai người còn lại ở trong phòng, một người nghiêm khắc nhìn cô ta, một người cúi gầm mặt không rõ biểu cảm, bất an trong lòng cô ta dâng lên.
“Mẹ, người sao vậy?”
Lương Thục theo bản năng tìm kiếm tiếng nói chung.
“Rốt cuộc Cảnh Minh kia có gì không xứng mà mẹ con các người ai cũng vội vàng né tránh?”
Lương Chính rốt cuộc không nhịn được sầm mặt răn dạy.
“Ba!”
Lương Thục không ngồi được nữa, đứng dậy hét lên: “Cảnh Minh kia có cái gì tốt mà ba cứ phải bắt con gái ba nhảy vào hố lửa!?”
“Hỗn hào!”
Cảnh Sơn một lần hai lần đều bị con gái chọc tức, đã sớm mất hết kiên nhẫn quát lớn: “Con gái con lứa, mở miệng ra là hét ầm lên, còn ra thể thống gì nữa hả!?”
“Bà xem con bà dạy kìa!”
Lần này lửa cháy rất lớn, còn chỉa mũi dùi lên người Hứa Duệ Hà.
Xem chừng Cảnh Sơn thật sự quyết tâm phải kết thúc chuyện liên hôn này cho viên mãn rồi.
Hứa Duệ Hà trong lòng bất mãn lắm nhưng không thể phát tác. Bà biết cứng chọi cứng với Lương Chính là không được, cho nên tỏ ra điềm đạm cố gắng níu kéo: “Chúng ta không thể chọn người khác ư? Cảnh gia vẫn còn Cảnh Kỳ nhị thiếu, tiền đồ tốt hơn Cảnh Minh nhiều.”
Trước đó bà ta đã tốn bao nhiêu nước miếng chỉ vì muốn rửa sạch ý đồ muốn thế gả Lương Thục của Lương Chính, nhưng kết quả một cú điện thoại của Cảnh gia lại đem bao công sức của bà ta đổ xuống biển. Đến hiện tại bà ta không thể thay đổi kế sách. Miễn không phải Cảnh Minh, Cảnh gia ai đến cũng đỡ hơn hắn.
Bà ta cho rằng mình đã tính rất tốt, nhưng lại không tính đến tính tình của con gái bà.
“Con không muốn đâu!”
Lương Thục vừa nghe liền nhảy dựng lên: “Con đã tìm được đối tượng rồi! Cảnh cái gì Cảnh con đều không lấy!”
“Con con… Im miệng cho ta!”
…
Kịch trường:
Mục tổng: Đối tượng? Ha, mơ hảo!
Cảnh Sơn thở dài một hồi nhìn Cảnh Minh.
Người sau gật đầu chắc chắn: “Ba cũng cảm thấy cần có mối hôn sự này tương lai con mới có thể thâu tóm được Lương gia.”
“Hầy.”
Chính là ông biết đó, nhưng ông đã bí mật tìm hiểu, Lương Thục kia thật sự không bằng người.
“Dù sao cũng chỉ là hôn nhân chính trị thôi.”
Cảnh Minh lần này giống như hiểu được suy nghĩ trong lòng ông ta, lạnh giọng nói.
“Quan trọng nhất là Lương Du, cậu ta không có tâm cơ, còn đơn thuần, Lương gia không có người trèo chóng sẽ càng lệ thuộc vào mối hôn sự này, vào Cảnh gia.”
“Con nói đúng.”
Cảnh Sơn gật đầu nhận đồng.
Ban đầu ông không phải nhắm vào điểm này mới tác thành cho cuộc hôn nhân chính trị nhìn vào rất không lời hay sao.
Đương nhiên, người có năng lực kinh doanh nhìn vào là sẽ nhận ra ngay ý đồ của Cảnh Sơn. Những cuộc hôn nhân chính trị này nói nôm na là đem hai gia tộc cột lại, lợi ích cùng chung, nói khó nghe là cơ hội nuốt chửng một bên còn lại, chỉ cần bên kia có năng lực, có dã tâm.
Ý thức được mình làm người không thể quá tham lam, Cảnh Sơn không tỏ ra nuối tiếc nữa mà nhanh chóng đi xử lý chuyện này.
Rời khỏi thư phòng, Cảnh Minh chẳng hề có chút sắc mặt tốt như người ta đã nghĩ một đường trầm mặc trở lại phòng mình.
Đến mức Cảnh Kỳ muốn bắt chuyện với hắn một câu đều không mở miệng được, trơ mắt nhìn hắn rời đi.
“Này… Nhìn rất hung ác nha.”
Hắn hơi lắc đầu bâng quơ nói.
Cảnh Phong nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: “Không có chuyện gì ít dính tới hắn đi.”
Cảnh Kỳ không để ý, nghe vào tai này lọt qua tai kia.
Cảnh Phong biết rõ con người hắn hơn ai hết, không cùng hắn nói nhảm mà vượt qua trước đi vào nơi Cảnh Minh vừa mới đi ra.
Cảnh Kỳ không nói gì nữa thật, đi theo Cảnh Phong vào phòng. Nhưng vừa mới nhìn thấy Cảnh Sơn hắn đã lao nhao hỏi: “Ba, Cảnh Minh vừa tới đúng không? Là chuyện liên hôn với Lương gia kia?”
Biết rõ hắn chỉ là bát quái, chỉ hận thiên hạ không loạn mà nhằm lúc người ta khó khăn thọt gậy bánh xe một chút cho sướng mồm nhưng Cảnh Sơn vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Chuyện lần này không phải trò đùa, con bớt bớt lại chút đi.”
“Con đã làm gì đâu.”
Cảnh Kỳ xì một tiếng, nhún vai tỏ vẻ nhàm chán nhưng cũng chịu thôi.
“Bất kể là thế nào mấy đứa đều là con ba, ba chỉ mong mọi người hòa thuận. Mấy đứa không thích nhau thì thôi, không đụng chạm, đừng khuấy cho nhà ta hỗn loạn khó coi lên.”
Cảnh Sơn khó được nghiêm giọng nhắc nhở.
Lúc còn nhỏ ông có thể nghĩ muốn chúng nó hòa thuận mà dồn chúng vào một chỗ, thúc đẩy tình cảm. Hiện tại đứa nào cũng đều đã có năng lực, có thể làm chủ một phương, ông chỉ mong nó không ngươi sống ta chết. Chung quy ra vẫn là lấy sự nghiệp của Cảnh gia làm đầu.
“Chúng con biết rồi.”
Bất kể trong lòng nghĩ gì hai người còn lại vẫn nghiêm túc đáp.
“Nói đi, tìm ba có chuyện gì?”
“Ba, con nói trước…”
…
“Ba, con không nghe lầm chứ?”
Lương Thục cứ tưởng mình nghe lầm thật, cười cợt xua tay: “Trò đùa này không vui chút nào đâu ba.”
“Đừng nói chuyện mất hứng nữa. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, hai người có dự định gì không? Hai người tuy rằng đã muốn làm vợ chồng già nhưng vẫn cần hâm nóng tình cảm. Con muốn ba mẹ con chính là những người hạnh phúc nhất. Ba mẹ xem, con đã chuẩn bị…”
Cô ta nói đến hăng say lại phát hiện không ai hưởng ứng mình kể cả mẹ mình mới nhận ra điều gì không đúng mà ngừng miệng.
Hai người còn lại ở trong phòng, một người nghiêm khắc nhìn cô ta, một người cúi gầm mặt không rõ biểu cảm, bất an trong lòng cô ta dâng lên.
“Mẹ, người sao vậy?”
Lương Thục theo bản năng tìm kiếm tiếng nói chung.
“Rốt cuộc Cảnh Minh kia có gì không xứng mà mẹ con các người ai cũng vội vàng né tránh?”
Lương Chính rốt cuộc không nhịn được sầm mặt răn dạy.
“Ba!”
Lương Thục không ngồi được nữa, đứng dậy hét lên: “Cảnh Minh kia có cái gì tốt mà ba cứ phải bắt con gái ba nhảy vào hố lửa!?”
“Hỗn hào!”
Cảnh Sơn một lần hai lần đều bị con gái chọc tức, đã sớm mất hết kiên nhẫn quát lớn: “Con gái con lứa, mở miệng ra là hét ầm lên, còn ra thể thống gì nữa hả!?”
“Bà xem con bà dạy kìa!”
Lần này lửa cháy rất lớn, còn chỉa mũi dùi lên người Hứa Duệ Hà.
Xem chừng Cảnh Sơn thật sự quyết tâm phải kết thúc chuyện liên hôn này cho viên mãn rồi.
Hứa Duệ Hà trong lòng bất mãn lắm nhưng không thể phát tác. Bà biết cứng chọi cứng với Lương Chính là không được, cho nên tỏ ra điềm đạm cố gắng níu kéo: “Chúng ta không thể chọn người khác ư? Cảnh gia vẫn còn Cảnh Kỳ nhị thiếu, tiền đồ tốt hơn Cảnh Minh nhiều.”
Trước đó bà ta đã tốn bao nhiêu nước miếng chỉ vì muốn rửa sạch ý đồ muốn thế gả Lương Thục của Lương Chính, nhưng kết quả một cú điện thoại của Cảnh gia lại đem bao công sức của bà ta đổ xuống biển. Đến hiện tại bà ta không thể thay đổi kế sách. Miễn không phải Cảnh Minh, Cảnh gia ai đến cũng đỡ hơn hắn.
Bà ta cho rằng mình đã tính rất tốt, nhưng lại không tính đến tính tình của con gái bà.
“Con không muốn đâu!”
Lương Thục vừa nghe liền nhảy dựng lên: “Con đã tìm được đối tượng rồi! Cảnh cái gì Cảnh con đều không lấy!”
“Con con… Im miệng cho ta!”
…
Kịch trường:
Mục tổng: Đối tượng? Ha, mơ hảo!
/71
|