“Em không biết cha đứa bé là ai?”
Mục Thanh kiềm xuống xúc động muốn giết người, nắm lấy trọng điểm mà hỏi.
Lương Doanh nghiêng mắt một chút rồi mới nói: “Tôi thật sự không nhớ. Kiếp trước cũng ở trên du thuyền, cái lần mà anh vớt được tôi từ dưới biển lên đó.”
“Du thuyền… Đó là lúc tôi mới trọng sinh về.”
Về cái thời điểm bắt đầu của tất cả, nhưng lại cố tình khiến cô tránh không khỏi tình trạng bị đánh thuốc. Là ý của ông trời sao?
Lương Doanh nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
Mục Thanh lại giật mình.
“Ý em là mọi chuyện bắt đầu từ trên con du thuyền kia?”
Lương Doanh gật đầu.
Ánh mắt Mục Thanh khó lường, nhưng anh cũng không thể xuyên qua quá khứ của cô để nhìn xem rốt cuộc kiếp trước đêm đó là ai đã cùng cô lăn giường. Đây là một vấn đề có lẽ cả đời họ đều không thể giải. Kiếp này anh biết người đó là anh, có thể xem là một may mắn không.
Mục Thanh lại khó hiểu không hề thấy vui.
“Vậy tại sao em lại cho rằng đó là của Cảnh Minh?”
“Buổi sáng… Lúc tỉnh lại tôi thấy mình nằm bên cạnh anh ta.”
“…”
Mục Thanh không nhịn được vuốt mặt, nói không rõ cảm xúc trong lòng là khó chịu hay bất lực.
“Vậy lần này…”
Anh chưa hỏi xong Lương Doanh đã đáp: “Lần này tôi biết người đánh thuốc tôi là Mục Khả Hân. Cô ta vốn định để cho… Tôi nghe cô ta gọi gã là Trương thiếu. Cô ta muốn dâng tôi cho gã họ Trương kia. Lúc đó tôi mới từ cõi chết trở về, không kịp suy nghĩ liền…”
Nhảy xuống biển.
Cô không cần nói ba chữ kia Mục Thanh cũng đã đoán được, anh không biết có nên nói cô lớn gan hay không nữa.
Trong tình huống bị đánh thuốc mà cô dám nhảy xuống biển. Lỡ không có anh vớt cô lên thì sao?
Thì Lương Doanh sẽ chết lần nữa.
Lần này có thể là chết vĩnh viễn.
Nhưng anh lại không thể trách cô, không thể chỉ trích… Mục tổng nhiều bất lực.
Bỗng nhiên có cái tay mềm mại chạm vào mi tâm đang nhíu chặt của anh, xoa nhẹ. Mục Thanh không thèm nhìn đã nắm lấy nó, để lên môi trịnh thượng hôn một cái. Chủ nhân của cái tay kia khẽ giật mình muốn rụt về.
“Tôi đã muốn hỏi em chuyện này từ lâu.”
“Chuyện gì?”
Lương Doanh nhất thời quên mất cảm xúc không được tự nhiên trên tay, vô thức hỏi.
“Trước tôi không biết… Nhưng mà kiếp này em đã biết trước, cũng có khả năng không để đứa bé xuất hiện, tại sao em vẫn để nó tồn tại?”
Lúc thấy cô đem chuyện này ra làm cái cớ để hủy hôn anh đã có cảm giác mọi thứ không phải là vô tình, đó giống như một dự mưu. Đứa trẻ cũng là cô cố tình giữ lại.
Hiện tại… Cô thậm chí có thể không để nó xuất hiện nhưng vẫn…
“Không biết nữa.”
Lương Doanh nghĩ sao nói vậy: “Giống như cho dù đã được trở lại lúc đầu nhưng tôi vẫn bị bỏ thuốc, vẫn phải trải qua một đêm với người đàn ông tôi không quen biết. Có lẽ đứa nhỏ nên xuất hiện trong vận mệnh của tôi.”
“Kiếp trước có lẽ là anh, có lẽ không phải là anh, tất cả đã không hề quan trọng. Kiếp này là anh… Xem như là may mắn.”
“…”
Lại lần nữa bị vợ bất thình lình ném thính vô mặt, Mục tổng vẫn không tránh khỏi bị hạnh phúc đập choáng váng.
Nhưng cô gái kia lại chẳng biết, vẫn còn ném tiếp: “Anh là người tốt, còn là cha ruột của nó, sẽ đối xử tốt với nó. Tôi vì vậy mới đồng ý kết hôn với anh.”
“…”
Mục Thanh im lặng một đỗi mới lên tiếng: “Tôi còn sẽ đối tốt với mẹ của nó nữa.”
Lần này đến phiên Lương cô nương ngây ra.
Không biết nghĩ cái gì, vành tai giấu trong mái tóc khẽ đỏ lên, ánh mắt né tránh yếu ớt nói: “Anh… Anh không cần vì đứa nhỏ mà…”
“Lúc tôi lăn giường với em đâu có đứa nhỏ.”
Mặt Lương Doanh soát một cái đỏ rực.
“Doanh Doanh…”
Người đàn ông lưu manh lúc này còn áp sát lại, nơi thở nóng rực phun trên mặt cô, ám muội mang theo nhu tình: “Tôi đã từng nói tôi không cần thời hạn ba năm kia mà.”
Lương cô nương bối rối đến mức nhắm tịt cả mắt.
Lần đầu, nếu không tính đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên Mục Thanh thấy trên khuôn mặt nhỏ kia nhiều biểu tình sinh động đến vậy. Ngọt ngào. Hút hồn.
Anh không kiềm được cúi đầu đáp môi xuống.
Cô gái nhỏ giật mình mở to mắt, chỉ kịp thấy đôi môi kia rời đi.
Hai má cô nóng bừng như lửa.
“Trễ rồi, có gì để mai nói.”
Đúng điểm thì dừng, anh nói xong, trước khi cô kịp phản ứng đã hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy, tắt đèn, đóng cửa… Một loạt hành động lưu loát đến không ngờ.
Lương Doanh sững sờ ngồi trên giường một đỗi mới như con giun chui tọt vào trong bùn đất, chỉ để lại nửa khuôn mặt với cái mũi và đôi mắt sáng trong veo nhìn chằm chằm cửa phòng.
Nhìn đến khi đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trái tim đang đập như nổi trống cũng dần bình ổn theo hơi thở đều đều.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Bao giờ mới được khai trai đây T.T
Lương cô nương: “”~””
…
Lời tác giả: Cuối cùng đã tiến về một bước này, tung bông!!!
Mục Thanh kiềm xuống xúc động muốn giết người, nắm lấy trọng điểm mà hỏi.
Lương Doanh nghiêng mắt một chút rồi mới nói: “Tôi thật sự không nhớ. Kiếp trước cũng ở trên du thuyền, cái lần mà anh vớt được tôi từ dưới biển lên đó.”
“Du thuyền… Đó là lúc tôi mới trọng sinh về.”
Về cái thời điểm bắt đầu của tất cả, nhưng lại cố tình khiến cô tránh không khỏi tình trạng bị đánh thuốc. Là ý của ông trời sao?
Lương Doanh nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
Mục Thanh lại giật mình.
“Ý em là mọi chuyện bắt đầu từ trên con du thuyền kia?”
Lương Doanh gật đầu.
Ánh mắt Mục Thanh khó lường, nhưng anh cũng không thể xuyên qua quá khứ của cô để nhìn xem rốt cuộc kiếp trước đêm đó là ai đã cùng cô lăn giường. Đây là một vấn đề có lẽ cả đời họ đều không thể giải. Kiếp này anh biết người đó là anh, có thể xem là một may mắn không.
Mục Thanh lại khó hiểu không hề thấy vui.
“Vậy tại sao em lại cho rằng đó là của Cảnh Minh?”
“Buổi sáng… Lúc tỉnh lại tôi thấy mình nằm bên cạnh anh ta.”
“…”
Mục Thanh không nhịn được vuốt mặt, nói không rõ cảm xúc trong lòng là khó chịu hay bất lực.
“Vậy lần này…”
Anh chưa hỏi xong Lương Doanh đã đáp: “Lần này tôi biết người đánh thuốc tôi là Mục Khả Hân. Cô ta vốn định để cho… Tôi nghe cô ta gọi gã là Trương thiếu. Cô ta muốn dâng tôi cho gã họ Trương kia. Lúc đó tôi mới từ cõi chết trở về, không kịp suy nghĩ liền…”
Nhảy xuống biển.
Cô không cần nói ba chữ kia Mục Thanh cũng đã đoán được, anh không biết có nên nói cô lớn gan hay không nữa.
Trong tình huống bị đánh thuốc mà cô dám nhảy xuống biển. Lỡ không có anh vớt cô lên thì sao?
Thì Lương Doanh sẽ chết lần nữa.
Lần này có thể là chết vĩnh viễn.
Nhưng anh lại không thể trách cô, không thể chỉ trích… Mục tổng nhiều bất lực.
Bỗng nhiên có cái tay mềm mại chạm vào mi tâm đang nhíu chặt của anh, xoa nhẹ. Mục Thanh không thèm nhìn đã nắm lấy nó, để lên môi trịnh thượng hôn một cái. Chủ nhân của cái tay kia khẽ giật mình muốn rụt về.
“Tôi đã muốn hỏi em chuyện này từ lâu.”
“Chuyện gì?”
Lương Doanh nhất thời quên mất cảm xúc không được tự nhiên trên tay, vô thức hỏi.
“Trước tôi không biết… Nhưng mà kiếp này em đã biết trước, cũng có khả năng không để đứa bé xuất hiện, tại sao em vẫn để nó tồn tại?”
Lúc thấy cô đem chuyện này ra làm cái cớ để hủy hôn anh đã có cảm giác mọi thứ không phải là vô tình, đó giống như một dự mưu. Đứa trẻ cũng là cô cố tình giữ lại.
Hiện tại… Cô thậm chí có thể không để nó xuất hiện nhưng vẫn…
“Không biết nữa.”
Lương Doanh nghĩ sao nói vậy: “Giống như cho dù đã được trở lại lúc đầu nhưng tôi vẫn bị bỏ thuốc, vẫn phải trải qua một đêm với người đàn ông tôi không quen biết. Có lẽ đứa nhỏ nên xuất hiện trong vận mệnh của tôi.”
“Kiếp trước có lẽ là anh, có lẽ không phải là anh, tất cả đã không hề quan trọng. Kiếp này là anh… Xem như là may mắn.”
“…”
Lại lần nữa bị vợ bất thình lình ném thính vô mặt, Mục tổng vẫn không tránh khỏi bị hạnh phúc đập choáng váng.
Nhưng cô gái kia lại chẳng biết, vẫn còn ném tiếp: “Anh là người tốt, còn là cha ruột của nó, sẽ đối xử tốt với nó. Tôi vì vậy mới đồng ý kết hôn với anh.”
“…”
Mục Thanh im lặng một đỗi mới lên tiếng: “Tôi còn sẽ đối tốt với mẹ của nó nữa.”
Lần này đến phiên Lương cô nương ngây ra.
Không biết nghĩ cái gì, vành tai giấu trong mái tóc khẽ đỏ lên, ánh mắt né tránh yếu ớt nói: “Anh… Anh không cần vì đứa nhỏ mà…”
“Lúc tôi lăn giường với em đâu có đứa nhỏ.”
Mặt Lương Doanh soát một cái đỏ rực.
“Doanh Doanh…”
Người đàn ông lưu manh lúc này còn áp sát lại, nơi thở nóng rực phun trên mặt cô, ám muội mang theo nhu tình: “Tôi đã từng nói tôi không cần thời hạn ba năm kia mà.”
Lương cô nương bối rối đến mức nhắm tịt cả mắt.
Lần đầu, nếu không tính đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên Mục Thanh thấy trên khuôn mặt nhỏ kia nhiều biểu tình sinh động đến vậy. Ngọt ngào. Hút hồn.
Anh không kiềm được cúi đầu đáp môi xuống.
Cô gái nhỏ giật mình mở to mắt, chỉ kịp thấy đôi môi kia rời đi.
Hai má cô nóng bừng như lửa.
“Trễ rồi, có gì để mai nói.”
Đúng điểm thì dừng, anh nói xong, trước khi cô kịp phản ứng đã hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy, tắt đèn, đóng cửa… Một loạt hành động lưu loát đến không ngờ.
Lương Doanh sững sờ ngồi trên giường một đỗi mới như con giun chui tọt vào trong bùn đất, chỉ để lại nửa khuôn mặt với cái mũi và đôi mắt sáng trong veo nhìn chằm chằm cửa phòng.
Nhìn đến khi đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trái tim đang đập như nổi trống cũng dần bình ổn theo hơi thở đều đều.
…
Kịch trường:
Mục tổng: Bao giờ mới được khai trai đây T.T
Lương cô nương: “”~””
…
Lời tác giả: Cuối cùng đã tiến về một bước này, tung bông!!!
/71
|