“Muốn hỏi thăm muội, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Liên Chi Nhi đỏ mặt, cũng không trả lời Liên Mạn Nhi…, mà tiếp tục hỏi.
Thì ra lúc Ngô Vương thị tới, cố ý sai nàng ra ngoài, chỉ nói chuyện với Trương thị. Liên Chi Nhi thấy Ngô Vương thị hình như có việc, trong lòng hiểu lầm các nàng nói tới hôn sự giữa nàng và Ngô Gia Hưng nên mới tránh né nàng. Nàng muốn biết nhưng lại không thể đi nghe lén, nhìn thấy Liên Mạn Nhi trở về liền không lên tiếng. Nàng biết, nếu Liên Mạn Nhi nghe thấy gì, nhất định sẽ nói với nàng.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Chi Nhi xấu hổ, cũng không trêu chọc nàng nữa mà kể đầu đuôi câu chuyện mình vừa nghe với Liên Chi Nhi.
“Cũng không thể yên tĩnh một chút?!” Liên Chi Nhi nghe xong liền nhíu mày.
Đúng là rất giỏi gây chuyện, Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Chuyện này, mẹ và thím nhất định sẽ không nói trước mặt chúng ta. Chúng ta cứ làm như không biết đi.” Nói xong, Liên Mạn Nhi còn dặn dò Liên Chi Nhi một câu.
“Ừ, cái này tỷ biết.” Liên Chi Nhi gật đầu.
Liên Mạn Nhi bảo Liên Chi Nhi ngừng việc đang làm, hai tỷ muội ra ngoài, rửa dưa bở mời Ngô Vương thị. Liên Mạn Nhi cũng không xách dưa về hậu viện mà để lại phòng bếp ở khóa viện. Hai tỷ muội đi tới tiền viện, lúc ngang qua thư phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng động.
“Ca, ca về rồi à?” Liên Mạn Nhi liền hỏi một tiếng.
“Ừ.” Bên trong vang lên tiếng trả lời của Ngũ Lang.
“Ca, thím Ngô gia tới, đang tán gẫu với mẹ ở hậu viện.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
“Huynh biết rồi, huynh định qua đó luôn đây.” Ngũ Lang vừa nói chuyện vừa ra khỏi thư phòng. Dù Ngũ Lang phải dùng tất cả thời gian có thể để ôn thi, nhưng có khách tới nhà, hắn vẫn phải đi hỏi thăm một tiếng, nói hai câu. Đây là lễ tiết.
“Ơ, tiểu Thất đâu rồi?” Liên Mạn Nhi chỉ thấy một mình Ngũ Lang liền thấy khó hiểu.
“Tiểu Thất đang tắm.” Ngũ Lang chỉ về phía khóa viện. Lúc này, Liên Mạn Nhi cũng nghe thấy tiếng sủa vui sướng của Đại Mập và Nhị Mập.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi đi qua cổng tròn, thấy trong sân khóa viện có một lu nước lớn, Đại Mập đang ở cạnh chum sủa lên vui thích, Nhị Mập lại đứng thẳng lên, cố gắng gác chân lên thành lu sủa vào trong.
Cũng không thấy bóng dáng tiểu THất.
“Tiểu Thất, mau ra đây đi. Một lát nữa đệ sặc nước cũng không có chỗ mà khóc đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Lời nói cứng rắn của nàng vừa dứt, tiểu Thất ướt nhẹp nhô lên khỏi lu nước.
“Đại tỷ, nhị tỷ.” Tiểu Thất gạt nước trên mặt, cười hì hì chào Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Nước trong lu đầy hơn nửa, tiểu Thất đứng trong lu cũng không cao hơn thành lu bao nhiêu. Mặt nước vừa vặn cao hơn rốn của tiểu Thất một chút.
Trời hè nóng nực, nếu một ngày không tắm sẽ có cảm giác dinh dính khó chịu. Sông nhỏ quanh thôn có vài chỗ trũng sâu, hài tử choai choai trong thôn, thậm chí người lớn đều thích tới đó, bơi lội kiêm tắm rửa. Trước kia Liên Thủ Tín cũng từng dẫn Ngũ Lang và tiểu Thất tới sông tắm rửa.
Bây giờ, nhà Liên Mạn Nhi đã xây phòng tắm. Liên Thủ Tín bận rộn công việc, hơn nữa còn do thân phận không giống trước nên sẽ không tới sông nhỏ kia nữa. Muốn tắm rửa cũng chỉ tắm ở nhà. Tiểu Thất cũng muốn tới sông tắm rửa, thật ra là hắn muốn đi bơi. Trương thị tất nhiên không chịu, dù có Ngũ Lang đi cùng tiểu Thất thì Trương thị vẫn không đồng ý.
Người nông dân tắm rửa vào ngày hè, trừ xuống sông còn có một biện pháp khác, đó là phơi nắng một chum nước lớn. Trải qua một buổi trưa ánh nắng dữ dội chiếu xuống, nước trong chum nóng lên, tắm rất dễ chịu. Dù nhà Liên Mạn Nhi có phòng tắm, không cần làm vậy nhưng tiểu Thất vẫn còn nhỏ, thích nghịch nước như thế nên ngày nào trong khóa viện cũng phơi một lu nước, chờ tiểu Thất tan học về tắm rửa.
Đây là bồn tắm thuộc về tiểu Thất. Trước kia tiểu Thất tắm, không phải là Liên Thủ Tín giúp thì sẽ là Trương thị giúp, hơn nữa tất nhiên sẽ cởi hết. Bây giờ tiểu Thất học tư thục, liền tự trưởng thành, không chịu cởi hết. Ví dụ như hiện tại, tiểu Thất cởi quần áo nhưng vẫn mặc yếm.
Cởi một nửa hay trần trụi thì thật ra vẫn là hở mông. Liên Mạn Nhi cười thầm.
“Tiểu Thất, tỷ tới chà lưng cho đệ nhé.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“A, tỷ, không cần đâu, ca đã chà lưng cho đệ rồi.” Tiểu Thất vội vàng cự tuyệt, thân thể còn vùi thêm vào trong nước.
Tiểu hài tử xấu xa, cũng biết thẹn thùng, biết nam nữ khác biệt. Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng khó khăn của tiểu Thất, không nhịn được cười khanh khách.
Trong khoảng thời gian này, Ngũ Lang cũng đã chào hỏi Ngô Vương thị xong, trở lại mang quần áo tới cho tiểu Thất.
Tới lúc Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi vào bếp rửa dưa bở và bổ ra, bày trên khay lớn bê ra ngoài, tiểu Thất đã bị Ngũ Lang lôi từ trong lu nước ra, lau khô sạch sẽ đầu tóc và thân thể, lại thay quần áo sạch sẽ.
“Đi, đi ăn dưa.” Liên Mạn Nhi gọi Ngũ Lang và tiểu Thất.
Mấy hài tử cười đi về phía hậu viện, đều đến Đông thượng phòng. Mọi người cùng ăn dưa, Ngô Vương thị lại nói chuyện thêm một lúc nữa…, mới tạm biệt rời đi, tất nhiên còn mang theo nửa rổ củ ấu tươi Trương thị chuẩn bị cho nàng.
Sau khi Ngô Vương thị đi, Ngũ Lang hỏi Trương thị, có phải Ngô Vương thị có tin tức gì từ bên Thái Thương truyền đến hay không. Trương thị chỉ lắc đầu, nói không có. Liên Mạn Nhi cũng biết, chuyện này, Trương thị đã hạ quyết tâm không cho các nàng biết. Nhưng mấy ngày sau, mặt Liên Thủ Tín đều âm u, dù là tiểu Thất đi dụ dỗ cũng khó thấy vẻ mặt tươi cười. Liên Mạn Nhi thầm suy nghĩ, liền kết luận là Trương thị đã nói tin tức kia cho Liên Thủ Tín biết.
……
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới tiết đại thử. Thời gian nóng nhất trong năm đến cũng là lúc gặt lúa mì. Thời kì sinh trưởng của lúa mì vụ xuân tương đối ngắn, gieo hạt sớm hơn những cây khác nên thu hoạch sớm nhất. Các thu hoạch lúa mì không giống ngô hay cao lương, muốn thu hoạch nó… phải căn thời gian thật chuẩn, không thể sớm, càng không thể muộn. Sớm, hạt lúa mì chưa đủ mẩy, còn nếu muộn thì hạt lúa mì sẽ lộ ra khỏi vỏ. Mà sớm muộn cũng chỉ chênh lệch nhau một hai ngày, không cẩn thận sẽ bỏ lỡ.
Mà mùa thu hoạch tối kỵ trời mưa. Nếu lúa mì đã chín, lại không thể thu hoạch xong trước khi trời mưa thì hạt sẽ nảy mầm, ảnh hưởng tới thu hoạch.
Cho nên nói đến thu hoạch lúa mì, bình thường đều phải thêm một chữ “cướp”.
Liên Thủ Tín ở ngoài ruộng trông coi mấy ngày, rốt cục vung tay lên.
“Lúa mì chín, bắt đầu gặt đi.”
Thu hoạch lúa mì na ná giống thu hoạch hạt kê. Phải dùng lưỡi hái cắt trọn cây lúa mì, sau đó buộc thành một bó, chuyển về sân phơi nắng. Vì gặt gấp nên Liên Thủ Tín dẫn theo ba đứa ở, lại mời hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng tới làm giúp, lại mướn thêm mấy người làm thuê, dùng nguyên một ngày mới thu hoạch xong toàn bộ mười mẫu lúa mì.
Thu hoạch xong, trong đất chỉ còn lại gốc rạ, Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng không tham gia gặt lúa mì nhưng các nàng cũng không nhàn rỗi. Cả ba người đều mặc xiêm y làm đồng, đội nón cỏ, ống quần buộc chặt, bàn chân cũng băng vào, mỗi người cầm một cái rổ, thu thập hạt lúa trong phần đất đã gặt.
Mười mẫu, ba mẹ con nhặt đi nhặt lại hai lần, còn nhờ Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới giúp.
Trồng hoa màu rất cực khổ, trong mỗi hạt đều chứa mồ hôi và sự vất vả cực nhọc của người nông dân, cho nên không được lãng phí. Dù là người nông dân chưa từng đọc qua một quyển sách, một chữ cũng không biết cũng hiểu được đạo lý giản dị này. Vì vậy có thể thường xuyên nghe thấy tiếng người lớn giáo huấn trẻ con trên bàn cơm, trong chén cơm không được bỏ dù chỉ một hạt. Các nàng sẽ không nói những đạo lý lớn lao, dù có nói tiểu hài tử chưa chắc đã hiểu. Rất nhiều người chỉ cảnh cáo tiểu hài tử, nếu trong chén còn thừa cơm, tương lai trên mặt sẽ nổi mụn cơm, cũng có chỗ nói khác, nói nếu như vậy, tương lai sẽ gả phải cho người chồng có mụn cơm hoặc cưới vợ có mụn cơm.
Loại biện pháp hù dọa này luôn vô cùng có hiệu quả.
Lúa mì đã thu hoạch sẽ chở về sân phơi nhà Liên Mạn Nhi, bắt đầu phơi nắng. Bên này hạt vãi được nhặt hết, Liên Thủ Tín lại dẫn đứa ở xuống ruộng. Bọn họ muốn nhanh chóng nhổ sạch gốc rạ, lại làm đất rồi gieo hạt lứa mới.
Gốc rạ nhỏ vụn, sau khi nhổ hết cũng không chuyển về nhà nữa. Chỗ gốc rạ này dù làm bó củi cũng đốt không tốt. Cho nên Liên Thủ Tín chồng chất gốc rạ tại một rãnh to ở hai đầu bờ ruộng, dội nước lên, rắc phân chuồng để ủ phân.
Vì đẩy nhanh tốc độ cũng không dùng sức người, dùng cuốc sắt tới đào gốc rạ nữa mà dùng la, bò kéo cày, đứa ở chỉ cần đi sau, nhặt những gốc rạ bị cày lật lên ra ngoài, chuyển đến hai đầu bờ ruộng là xong.
Mười mẫu, sau khi làm đất xong, một nửa trồng đậu nành, một nửa trồng cải trắng.
Trồng những thứ như rau cải xuống ruộng là chuyện chưa có người nông dân nào ở Tam Thập Lý doanh tử làm. Nhưng Liên Mạn Nhi có kế hoạch của nàng.
Năm mẫu cải trắng tất nhiên để năm nay muối dưa chua bán. Cải trắng này trồng sớm hơn cải trắng trong vườn rau ở nhà, tất nhiên cũng sẽ thu hoạch sớm hơn, đúng lúc có thể làm dưa muối bán ra thị trường sớm hơn, bán nhiều hơn một chút. Đậu nành có nhiều cách chế biến, làm đậu hũ, dầu nành, giá các loại.
Mà đậu có chút lớn, tất nhiên thu hoạch muộn hơn đậu nành gieo xuống vào vụ xuân, Liên Thủ Tín hơi lo lắng. Dù trong lúc trồng trọt, người nông dân có thiếu mầm, không kịp trồng lại hoa màu khác nữa cũng sẽ gieo trồng đậu nành. Đậu nành thu hoạch muộn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng trồng muộn thế này vẫn là lần đầu tiên.
Liên Thủ Tín sợ cây đậu không lớn được.
“Dù đến lúc đó cây đậu quá non cũng không sợ.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Cây đậu non, chẳng phải đậu tương non bán chạy sao."
Thì ra lúc Ngô Vương thị tới, cố ý sai nàng ra ngoài, chỉ nói chuyện với Trương thị. Liên Chi Nhi thấy Ngô Vương thị hình như có việc, trong lòng hiểu lầm các nàng nói tới hôn sự giữa nàng và Ngô Gia Hưng nên mới tránh né nàng. Nàng muốn biết nhưng lại không thể đi nghe lén, nhìn thấy Liên Mạn Nhi trở về liền không lên tiếng. Nàng biết, nếu Liên Mạn Nhi nghe thấy gì, nhất định sẽ nói với nàng.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Chi Nhi xấu hổ, cũng không trêu chọc nàng nữa mà kể đầu đuôi câu chuyện mình vừa nghe với Liên Chi Nhi.
“Cũng không thể yên tĩnh một chút?!” Liên Chi Nhi nghe xong liền nhíu mày.
Đúng là rất giỏi gây chuyện, Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Chuyện này, mẹ và thím nhất định sẽ không nói trước mặt chúng ta. Chúng ta cứ làm như không biết đi.” Nói xong, Liên Mạn Nhi còn dặn dò Liên Chi Nhi một câu.
“Ừ, cái này tỷ biết.” Liên Chi Nhi gật đầu.
Liên Mạn Nhi bảo Liên Chi Nhi ngừng việc đang làm, hai tỷ muội ra ngoài, rửa dưa bở mời Ngô Vương thị. Liên Mạn Nhi cũng không xách dưa về hậu viện mà để lại phòng bếp ở khóa viện. Hai tỷ muội đi tới tiền viện, lúc ngang qua thư phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng động.
“Ca, ca về rồi à?” Liên Mạn Nhi liền hỏi một tiếng.
“Ừ.” Bên trong vang lên tiếng trả lời của Ngũ Lang.
“Ca, thím Ngô gia tới, đang tán gẫu với mẹ ở hậu viện.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
“Huynh biết rồi, huynh định qua đó luôn đây.” Ngũ Lang vừa nói chuyện vừa ra khỏi thư phòng. Dù Ngũ Lang phải dùng tất cả thời gian có thể để ôn thi, nhưng có khách tới nhà, hắn vẫn phải đi hỏi thăm một tiếng, nói hai câu. Đây là lễ tiết.
“Ơ, tiểu Thất đâu rồi?” Liên Mạn Nhi chỉ thấy một mình Ngũ Lang liền thấy khó hiểu.
“Tiểu Thất đang tắm.” Ngũ Lang chỉ về phía khóa viện. Lúc này, Liên Mạn Nhi cũng nghe thấy tiếng sủa vui sướng của Đại Mập và Nhị Mập.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi đi qua cổng tròn, thấy trong sân khóa viện có một lu nước lớn, Đại Mập đang ở cạnh chum sủa lên vui thích, Nhị Mập lại đứng thẳng lên, cố gắng gác chân lên thành lu sủa vào trong.
Cũng không thấy bóng dáng tiểu THất.
“Tiểu Thất, mau ra đây đi. Một lát nữa đệ sặc nước cũng không có chỗ mà khóc đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Lời nói cứng rắn của nàng vừa dứt, tiểu Thất ướt nhẹp nhô lên khỏi lu nước.
“Đại tỷ, nhị tỷ.” Tiểu Thất gạt nước trên mặt, cười hì hì chào Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.
Nước trong lu đầy hơn nửa, tiểu Thất đứng trong lu cũng không cao hơn thành lu bao nhiêu. Mặt nước vừa vặn cao hơn rốn của tiểu Thất một chút.
Trời hè nóng nực, nếu một ngày không tắm sẽ có cảm giác dinh dính khó chịu. Sông nhỏ quanh thôn có vài chỗ trũng sâu, hài tử choai choai trong thôn, thậm chí người lớn đều thích tới đó, bơi lội kiêm tắm rửa. Trước kia Liên Thủ Tín cũng từng dẫn Ngũ Lang và tiểu Thất tới sông tắm rửa.
Bây giờ, nhà Liên Mạn Nhi đã xây phòng tắm. Liên Thủ Tín bận rộn công việc, hơn nữa còn do thân phận không giống trước nên sẽ không tới sông nhỏ kia nữa. Muốn tắm rửa cũng chỉ tắm ở nhà. Tiểu Thất cũng muốn tới sông tắm rửa, thật ra là hắn muốn đi bơi. Trương thị tất nhiên không chịu, dù có Ngũ Lang đi cùng tiểu Thất thì Trương thị vẫn không đồng ý.
Người nông dân tắm rửa vào ngày hè, trừ xuống sông còn có một biện pháp khác, đó là phơi nắng một chum nước lớn. Trải qua một buổi trưa ánh nắng dữ dội chiếu xuống, nước trong chum nóng lên, tắm rất dễ chịu. Dù nhà Liên Mạn Nhi có phòng tắm, không cần làm vậy nhưng tiểu Thất vẫn còn nhỏ, thích nghịch nước như thế nên ngày nào trong khóa viện cũng phơi một lu nước, chờ tiểu Thất tan học về tắm rửa.
Đây là bồn tắm thuộc về tiểu Thất. Trước kia tiểu Thất tắm, không phải là Liên Thủ Tín giúp thì sẽ là Trương thị giúp, hơn nữa tất nhiên sẽ cởi hết. Bây giờ tiểu Thất học tư thục, liền tự trưởng thành, không chịu cởi hết. Ví dụ như hiện tại, tiểu Thất cởi quần áo nhưng vẫn mặc yếm.
Cởi một nửa hay trần trụi thì thật ra vẫn là hở mông. Liên Mạn Nhi cười thầm.
“Tiểu Thất, tỷ tới chà lưng cho đệ nhé.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“A, tỷ, không cần đâu, ca đã chà lưng cho đệ rồi.” Tiểu Thất vội vàng cự tuyệt, thân thể còn vùi thêm vào trong nước.
Tiểu hài tử xấu xa, cũng biết thẹn thùng, biết nam nữ khác biệt. Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng khó khăn của tiểu Thất, không nhịn được cười khanh khách.
Trong khoảng thời gian này, Ngũ Lang cũng đã chào hỏi Ngô Vương thị xong, trở lại mang quần áo tới cho tiểu Thất.
Tới lúc Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi vào bếp rửa dưa bở và bổ ra, bày trên khay lớn bê ra ngoài, tiểu Thất đã bị Ngũ Lang lôi từ trong lu nước ra, lau khô sạch sẽ đầu tóc và thân thể, lại thay quần áo sạch sẽ.
“Đi, đi ăn dưa.” Liên Mạn Nhi gọi Ngũ Lang và tiểu Thất.
Mấy hài tử cười đi về phía hậu viện, đều đến Đông thượng phòng. Mọi người cùng ăn dưa, Ngô Vương thị lại nói chuyện thêm một lúc nữa…, mới tạm biệt rời đi, tất nhiên còn mang theo nửa rổ củ ấu tươi Trương thị chuẩn bị cho nàng.
Sau khi Ngô Vương thị đi, Ngũ Lang hỏi Trương thị, có phải Ngô Vương thị có tin tức gì từ bên Thái Thương truyền đến hay không. Trương thị chỉ lắc đầu, nói không có. Liên Mạn Nhi cũng biết, chuyện này, Trương thị đã hạ quyết tâm không cho các nàng biết. Nhưng mấy ngày sau, mặt Liên Thủ Tín đều âm u, dù là tiểu Thất đi dụ dỗ cũng khó thấy vẻ mặt tươi cười. Liên Mạn Nhi thầm suy nghĩ, liền kết luận là Trương thị đã nói tin tức kia cho Liên Thủ Tín biết.
……
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã tới tiết đại thử. Thời gian nóng nhất trong năm đến cũng là lúc gặt lúa mì. Thời kì sinh trưởng của lúa mì vụ xuân tương đối ngắn, gieo hạt sớm hơn những cây khác nên thu hoạch sớm nhất. Các thu hoạch lúa mì không giống ngô hay cao lương, muốn thu hoạch nó… phải căn thời gian thật chuẩn, không thể sớm, càng không thể muộn. Sớm, hạt lúa mì chưa đủ mẩy, còn nếu muộn thì hạt lúa mì sẽ lộ ra khỏi vỏ. Mà sớm muộn cũng chỉ chênh lệch nhau một hai ngày, không cẩn thận sẽ bỏ lỡ.
Mà mùa thu hoạch tối kỵ trời mưa. Nếu lúa mì đã chín, lại không thể thu hoạch xong trước khi trời mưa thì hạt sẽ nảy mầm, ảnh hưởng tới thu hoạch.
Cho nên nói đến thu hoạch lúa mì, bình thường đều phải thêm một chữ “cướp”.
Liên Thủ Tín ở ngoài ruộng trông coi mấy ngày, rốt cục vung tay lên.
“Lúa mì chín, bắt đầu gặt đi.”
Thu hoạch lúa mì na ná giống thu hoạch hạt kê. Phải dùng lưỡi hái cắt trọn cây lúa mì, sau đó buộc thành một bó, chuyển về sân phơi nắng. Vì gặt gấp nên Liên Thủ Tín dẫn theo ba đứa ở, lại mời hai cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng tới làm giúp, lại mướn thêm mấy người làm thuê, dùng nguyên một ngày mới thu hoạch xong toàn bộ mười mẫu lúa mì.
Thu hoạch xong, trong đất chỉ còn lại gốc rạ, Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cũng không tham gia gặt lúa mì nhưng các nàng cũng không nhàn rỗi. Cả ba người đều mặc xiêm y làm đồng, đội nón cỏ, ống quần buộc chặt, bàn chân cũng băng vào, mỗi người cầm một cái rổ, thu thập hạt lúa trong phần đất đã gặt.
Mười mẫu, ba mẹ con nhặt đi nhặt lại hai lần, còn nhờ Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới giúp.
Trồng hoa màu rất cực khổ, trong mỗi hạt đều chứa mồ hôi và sự vất vả cực nhọc của người nông dân, cho nên không được lãng phí. Dù là người nông dân chưa từng đọc qua một quyển sách, một chữ cũng không biết cũng hiểu được đạo lý giản dị này. Vì vậy có thể thường xuyên nghe thấy tiếng người lớn giáo huấn trẻ con trên bàn cơm, trong chén cơm không được bỏ dù chỉ một hạt. Các nàng sẽ không nói những đạo lý lớn lao, dù có nói tiểu hài tử chưa chắc đã hiểu. Rất nhiều người chỉ cảnh cáo tiểu hài tử, nếu trong chén còn thừa cơm, tương lai trên mặt sẽ nổi mụn cơm, cũng có chỗ nói khác, nói nếu như vậy, tương lai sẽ gả phải cho người chồng có mụn cơm hoặc cưới vợ có mụn cơm.
Loại biện pháp hù dọa này luôn vô cùng có hiệu quả.
Lúa mì đã thu hoạch sẽ chở về sân phơi nhà Liên Mạn Nhi, bắt đầu phơi nắng. Bên này hạt vãi được nhặt hết, Liên Thủ Tín lại dẫn đứa ở xuống ruộng. Bọn họ muốn nhanh chóng nhổ sạch gốc rạ, lại làm đất rồi gieo hạt lứa mới.
Gốc rạ nhỏ vụn, sau khi nhổ hết cũng không chuyển về nhà nữa. Chỗ gốc rạ này dù làm bó củi cũng đốt không tốt. Cho nên Liên Thủ Tín chồng chất gốc rạ tại một rãnh to ở hai đầu bờ ruộng, dội nước lên, rắc phân chuồng để ủ phân.
Vì đẩy nhanh tốc độ cũng không dùng sức người, dùng cuốc sắt tới đào gốc rạ nữa mà dùng la, bò kéo cày, đứa ở chỉ cần đi sau, nhặt những gốc rạ bị cày lật lên ra ngoài, chuyển đến hai đầu bờ ruộng là xong.
Mười mẫu, sau khi làm đất xong, một nửa trồng đậu nành, một nửa trồng cải trắng.
Trồng những thứ như rau cải xuống ruộng là chuyện chưa có người nông dân nào ở Tam Thập Lý doanh tử làm. Nhưng Liên Mạn Nhi có kế hoạch của nàng.
Năm mẫu cải trắng tất nhiên để năm nay muối dưa chua bán. Cải trắng này trồng sớm hơn cải trắng trong vườn rau ở nhà, tất nhiên cũng sẽ thu hoạch sớm hơn, đúng lúc có thể làm dưa muối bán ra thị trường sớm hơn, bán nhiều hơn một chút. Đậu nành có nhiều cách chế biến, làm đậu hũ, dầu nành, giá các loại.
Mà đậu có chút lớn, tất nhiên thu hoạch muộn hơn đậu nành gieo xuống vào vụ xuân, Liên Thủ Tín hơi lo lắng. Dù trong lúc trồng trọt, người nông dân có thiếu mầm, không kịp trồng lại hoa màu khác nữa cũng sẽ gieo trồng đậu nành. Đậu nành thu hoạch muộn một chút cũng không thành vấn đề, nhưng trồng muộn thế này vẫn là lần đầu tiên.
Liên Thủ Tín sợ cây đậu không lớn được.
“Dù đến lúc đó cây đậu quá non cũng không sợ.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Cây đậu non, chẳng phải đậu tương non bán chạy sao."
/1022
|