“… Nói là đã bảo tiểu nha đầu mới thuê kia giấu cho nàng, nhưng cái nha đầu kia còn nhỏ, không biết gì, vừa hù dọa một cái đã kể hết ra… kết quả các ngươi cũng biết.”
Người hạ giọng nói chuyện là Ngô Vương thị.
Liên Mạn Nhi đi lên bậc tam cấp, thò người ra dò xét đông phòng, nhìn qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy Ngô Vương thị đang ngồi trên giường gạch, Trương thị ngồi cạnh Ngô Vương thị. Đầu hai người kề sát, một người chuyên tâm nói, một người nghe đến nhập thần.
Liên Mạn Nhi bước đi nhẹ nhàng, hai người kia cũng chưa nhìn về phía cửa sổ nên không biết Liên Mạn Nhi đã về.
“Điều này là thật sao?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị, giọng nói kia giống như kì vọng có thể nhận được đáp án phủ nhận lại tin kia từ miệng Ngô Vương thị.
“Cái này… chúng ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy, cũng rất khó nói.” Ngô Vương thị liền nói, “Chẳng qua là ở bên Thái Thương truyền tán loạn. Ngươi cũng biết, gặp phải chuyện này, thật hay giả cũng khó mà nói rõ ràng… Chỉ cần vợ Nhị Lang không nhận là được.”
Liên Mạn Nhi nghe Ngô Vương thị và Trương thị nói hai câu đã mơ hồ đoán được các nàng đang nói về cái gì. Nàng vốn định vén màn cửa đi vào nhà nhưng nghĩ một lát liền dừng lại, chỉ lặng yên đứng ngoài cửa.
Chủ đề này, dù là Ngô Vương thị hay Trương thị đều nhất định sẽ giấu nàng. Mà trong lòng nàng cũng rất muốn nghe Ngô Vương thị nói tiếp.
“Nghe nói, Triệu Tú Nga này cũng là một nhân vật, lúc trước còn làm khuê nữ đã không giống người thường… Nàng không thừa nhận, còn đánh tiểu nha đầu kia một trận, nói là tiểu nha đầu kia cố ý hãm hại nàng. Nàng muốn tự tử. Nàng còn… chao ôi….” Ngô Vương thị vừa nói chuyện vừa thở dài.
“Nàng còn làm sao?” Trương thị vội vàng hỏi.
“Triệu Tú Nga còn liên lụy cả vợ Kế Tổ, nói là vợ Kế Tổ và Chu bộ đầu sớm có đầu đuôi qua lại, ngày trước bị nàng lật tẩy, suýt bị Kế Tổ đuổi, bởi vì… việc này nên ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại nàng.” Ngô Vương thị liền nói “…Túm chặt vợ Kế Tổ muốn đi nhảy sông, lại muốn đi treo cổ, vừa đánh nhau với vợ Kế Tổ vừa làm ầm ĩ, vốn chính là chuyện trong sân của nha môn Huyện Thừa, giờ cả Thái Thương đều biết.”
Chuyện này quả thật giống tính Triệu Tú Nga, Liên Mạn Nhi nghĩ. Chuyện này nếu người khác gặp phải sẽ vội nghĩ biện pháp áp chế. Nhưng Triệu Tú Nga cũng không nén giận, dù là tạm thời cũng không muốn. Người khác không cho nàng sống dễ chịu, nàng sẽ không cho người khác sống yên, chỉ sợ liều một lần lưỡng bại câu thương. Triệu Tú Nga căn bản sẽ không bận tâm những chuyện như làm mất mặt mũi của Liên gia.
“… Ngu muội…” Trương thị than thở, lại hỏi Ngô Vương thị, “Chuyện của vợ Nhị Lang, rốt cuộc có tin tức chính xác gì không?”
Trương thị muốn tìm chân tướng.
“Mọi thứ ta biết đều là nghe người ta nói. Nhưng… thứ khác không dám nói, lúc tiểu nha đầu đi vào phòng, trong phòng không chỉ có hai người Triệu Tú Nga và Chu bộ đầu. Nghe nói Nhị Nữu Nữu cũng ở đó.”
Nhị Nữu Nữu chính là bé gái ra đời năm ngoái, con gái Nhị Lang và Triệu Tú Nga. Bởi vì nàng ra đời nên Nữu Nữu của Liên Kế Tổ và Tưởng thị đã bị đổi tên thành Đại Nữu Nữu.
Trương thị ồ lên một tiếng.
Triệu Tú Nga và Chu bộ khoái ở trong phòng một mình. Dù hai người không làm gì nhưng lấy tiêu chuẩn về trong sạch và nề nếp lễ giáo tới đánh giá thì hai người aicũng đã “không trong sạch” rồi.
“Triệu Tú Nga luôn mồm nói nàng và Chu bộ đầu là trong sạch, thề thốt luôn miệng. Nói nàng và Chu bộ đầu là hàng xóm từ nhỏ, tình như huynh muội.” Ngô Vương thị nói.
“Cũng không phải anh em ruột, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng không biết kiêng kỵ?” Trương thị liền nói.
“Ha ha.” Ngô Vương thị cười ha hả hai tiếng, “Người ta nói là luôn chỉ nói chuyện, chỉ nói những chuyện đứng đắn… ví dụ như chuyện trong nha môn. Còn nói người ta đừng bắt nàng phải tuân thủ chuẩn mực đạo đức, nàng còn đội trời đạp đất hơn cả nam nhân, nhổ nước bọt mà lớn tiếng… Nghe nói chuyện trong nha môn Thái Thương, nàng tham gia không ít. Nhị Lang còn đứng sau nàng một bước… Nghe nói Nhị đương gia nhà các ngươi luôn dựa vào quyết định của vợ…”
“Có thể chuyện kia không chuẩn, có lẽ người ta thật sự nói chuyện trong nha môn thì sao.” Ngô Vương thị lại nói, “Đúng rồi, nàng nói chuyện của vợ Kế Tổ và Chu bộ đầu là vợ Kế Tổ dính lấy Chu bộ đầu, Chu bộ đầu không đồng ý với vợ Kế Tổ, vợ Kế Tổ mới nghĩ ra biện pháp này, một mũi tên bắn hạ hai con chim, muốn hại cả nàng và Chu bộ đầu.”
“Rồi vợ Kế Tổ nói sao?” Trương thị lại hỏi.
“Nghe nói, cái ngày gặp chuyện không may, vợ Kế Tổ tới Trịnh gia thăm Liên Tú Nhi, không có ở nhà. Nàng cũng thề thốt là nàng trong sạch. Còn nói trước kia Triệu Tú Nga vu oan cho nàng, lúc đó đã điều tra xong, căn bản là không có…”
“Chuyện này… đã kết thúc chưa?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị.
“Chắc là kết thúc rồi.” Ngô Vương thị trả lời.
“Kết thúc ra sao?” Trương thị vội hỏi.
“Nói là từ đầu tới đuôi không có chuyện gì, chỉ là tiểu nha đầu ngày trước bị Triệu Tú Nga mắng một trận, ghi thù trong lòng, cố ý hãm hại Triệu Tú Nga. Về phần chuyện của vợ Kế Tổ, cũng không có chứng cứ. Triệu Tú Nga xin lỗi vợ Kế Tổ, nói là đang lúc tức giận lại bị tiểu nha đầu kia khích bác.” Ngô Vương thị liền nói.
“Tiểu nha đầu kia ra sao?” Trương thị lại hỏi.
“Tiểu nha đầu kia đã kí giấy bán thân, nghe nói ý tứ của Nhị đương gia, Triệu Tú Nga là sẽ đánh chết, muốn lập uy với hạ nhân, tránh có kẻ lại nói hươu nói vượn.” Ngô Vương thị liền nói.
“A?” Trương thị sợ hãi hô một tiếng, “Đây là tính mạng con người đó!”
“Đúng vậy, chuyện này bị lão gia tử nhà các ngươi ngăn cản. Nghe nói, không biết đã bán đi đâu rồi.” Ngô Vương thị liền nói.
Trong đông phòng tạm thời chìm vào lặng im.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại mới vừa rồi ở nhà Nhị Nha, lúc bà nội Nhị Nha hỏi nàng chuyện Liên lão gia tử và Chu thị, vợ Ngô Ngọc Xương lén nháy mắt với bà nội Nhị Nha. Ngô Ngọc Xương giao du rộng rãi, hai vợ chồng tin tức vô cùng linh thông. Chẳng lẽ khi đó vợ Ngô Ngọc Xương đã nghe nói chuyện này vì vậy không cho bà nội Nhị Nha hỏi nhiều chuyện của Thái Thương?
Rất có thể.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Liên Mạn Nhi xoa trán, dù sau này tốt đẹp ra sao, chuyện này đã vỡ lở ra rồi, thể diện của Liên gia sẽ ra sao.
“Ta chỉ vừa nghe nói đã vội vàng chạy đến đây kể cho ngươi biết, để ngươi cũng biết được ngọn nguồn.” Trong đông phòng, giống như thấy được Trương thị nghe tin tức kia nên tâm tình không tốt, Ngô Vương thị hạ giọng an ủi Trương thị, “Các ngươi đã ở riêng rồi, nhà nào có cuộc sống của nhà đó. Một hai năm nay các ngươi cũng không qua lạivới bọn họ, mười dặm tám thôn quanh đây ai mà không biết. Còn có mấy chuyện trước kia, các ngươi cũng biết, các ngươi không đi cùng đường với họ.”
“Hơn nữa còn có câu tục ngữ, mỗi nhà có sự khó khăn riêng. Nhà ai không có chút chuyện phiền lòng chứ. Có nhà giấu diếm được, có nhà vỡ lở ra. Cửa nhỏ nhà nghèo có chuyện của cửa nhỏ nhà nghèo, thế gia vọng tộc nhìn ngăn nắp nhưng bên trong còn nhiều chuyện hơn cơ.”
“Ngươi nói rất dúng, chúng ta chỉ có thể quản tốt chuyện của chúng ta, chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được. Thích làm gì thì làm.” Trương thị nói.
“Thảo nào những ngày qua ông nội bọn nhỏ không viết thư, những kẻ bên đó thật ngu ngốc.” Dừng một chút, Trương thị lại nói.
“Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, những năm này, chúng ta đều thấy được, lão gia tử nhà các ngươi thiên vị đại phòng và nhị phòng, nhưng người thực sự hiếu thuận, nghe lời lại là các người và nhà Tam đương gia. Ở đây còn tốt, có hai nhà các ngươi trông coi, còn có bà con hương thân xung quanh. Giờ ở xa rồi, Đại đương gia và Nhị đương gia có quyền, có người trong tay, chỉ có lão gia tử nhà các ngươi, quả thật không quản được Đại đương gia và Nhị đương gia.”
Ngô Vương thị bùi ngùi cảm khái với Trương thị một lúc, liền nói những chuyện khác.
“Mẹ, tỷ, con đã về.”
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lui về dưới bậc tam cấp rồi mới hướng vào thượng phòng gọi một tiếng, sau đó bước lên, vào nhà, đi vào đông phòng.
“Ô, thím tới lúc nào vậy?” Vào phòng, thấy Ngô Vương thị, Liên Mạn Nhi liền làm ra vẻ giật mình nói.
“Vừa mới tới thôi.” Ngô Vương thị cười nói, “Mạn Nhi đi đâu về thế?”
“Tới nhà dì cả ạ.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Nghe nói dì cả của bọn nhỏ bị cảm nắng, ta hái ít củ ấu, bảo Mạn Nhi đưa qua… Ngoài ra còn một rổ nữa, nếu ngươi không đến, lát nữa ta cũng định sai người tặng cho ngươi.” Trương thị nói với Ngô Vương thị, sau đó hỏi thăm Liên Mạn Nhi xem người nào của nhà Ngô Ngọc Xương ở nhà, bà nội Nhị Nha ra sao.
Liên Mạn Nhi trả lời rành rọt, chỉ nói bà nội Nhị Nha khá tốt, chắc là không có việc gì.
“Chịu không được nóng, năm nào cũng phải chịu một lần, cũng không có chuyện gì lớn. Năm nay chỉ hơi nghiêm trọng chút thôi.” Ngô Vương thị liền nói, về chuyện nhà của Ngô Ngọc Xương, nàng biết nhiều hơn Trương thị và Liên Mạn Nhi chút ít.
“Thím, thím ngồi đây, cháu đi rửa dưa bở cho thím.” Liên Mạn Nhi nói xong liền ra khỏi đông phòng, đi vào tây phòng liền thấy Liên Chi Nhi đang ngồi yên lặng trên giường gạch thêu thùa may vá.
“Tỷ, tỷ cũng cho mắt nghỉ ngơi chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi đã về.” Liên Chi Nhi liền ngoắc tay, gọi Liên Mạn Nhi tiến lên, sau đó hạ giọng nói, “Tỷ thấy muội vào sân, sao giờ mới vào nhà? Muội ở ngoài có nghe thấy mẹ và thím nói gì không?”
Thì ra lúc nàng vào sân, Liên Chi Nhi cũng nhìn thấy, cũng may vừa rồi Liên Chi Nhi không lên tiếng gọi nàng.
“Mẹ bảo tỷ coi chừng hộ mẹ, nếu có người đến thì tỷ nói một tiếng.” Liên Chi Nhi liền nói, “Tỷ liền ngồi cạnh cửa sổ, lúc muội bước lên thềm tỷ có nhìn thấy.”
“Vậy sao tỷ không gọi muội?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Muội cũng không phải là người ngoài.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Mẹ nhờ tỷ coi chừng, cũng không phải nói chỉ coi chừng người ngoài.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi, híp mắt cười hỏi.
Người hạ giọng nói chuyện là Ngô Vương thị.
Liên Mạn Nhi đi lên bậc tam cấp, thò người ra dò xét đông phòng, nhìn qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy Ngô Vương thị đang ngồi trên giường gạch, Trương thị ngồi cạnh Ngô Vương thị. Đầu hai người kề sát, một người chuyên tâm nói, một người nghe đến nhập thần.
Liên Mạn Nhi bước đi nhẹ nhàng, hai người kia cũng chưa nhìn về phía cửa sổ nên không biết Liên Mạn Nhi đã về.
“Điều này là thật sao?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị, giọng nói kia giống như kì vọng có thể nhận được đáp án phủ nhận lại tin kia từ miệng Ngô Vương thị.
“Cái này… chúng ta cũng chưa tận mắt nhìn thấy, cũng rất khó nói.” Ngô Vương thị liền nói, “Chẳng qua là ở bên Thái Thương truyền tán loạn. Ngươi cũng biết, gặp phải chuyện này, thật hay giả cũng khó mà nói rõ ràng… Chỉ cần vợ Nhị Lang không nhận là được.”
Liên Mạn Nhi nghe Ngô Vương thị và Trương thị nói hai câu đã mơ hồ đoán được các nàng đang nói về cái gì. Nàng vốn định vén màn cửa đi vào nhà nhưng nghĩ một lát liền dừng lại, chỉ lặng yên đứng ngoài cửa.
Chủ đề này, dù là Ngô Vương thị hay Trương thị đều nhất định sẽ giấu nàng. Mà trong lòng nàng cũng rất muốn nghe Ngô Vương thị nói tiếp.
“Nghe nói, Triệu Tú Nga này cũng là một nhân vật, lúc trước còn làm khuê nữ đã không giống người thường… Nàng không thừa nhận, còn đánh tiểu nha đầu kia một trận, nói là tiểu nha đầu kia cố ý hãm hại nàng. Nàng muốn tự tử. Nàng còn… chao ôi….” Ngô Vương thị vừa nói chuyện vừa thở dài.
“Nàng còn làm sao?” Trương thị vội vàng hỏi.
“Triệu Tú Nga còn liên lụy cả vợ Kế Tổ, nói là vợ Kế Tổ và Chu bộ đầu sớm có đầu đuôi qua lại, ngày trước bị nàng lật tẩy, suýt bị Kế Tổ đuổi, bởi vì… việc này nên ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại nàng.” Ngô Vương thị liền nói “…Túm chặt vợ Kế Tổ muốn đi nhảy sông, lại muốn đi treo cổ, vừa đánh nhau với vợ Kế Tổ vừa làm ầm ĩ, vốn chính là chuyện trong sân của nha môn Huyện Thừa, giờ cả Thái Thương đều biết.”
Chuyện này quả thật giống tính Triệu Tú Nga, Liên Mạn Nhi nghĩ. Chuyện này nếu người khác gặp phải sẽ vội nghĩ biện pháp áp chế. Nhưng Triệu Tú Nga cũng không nén giận, dù là tạm thời cũng không muốn. Người khác không cho nàng sống dễ chịu, nàng sẽ không cho người khác sống yên, chỉ sợ liều một lần lưỡng bại câu thương. Triệu Tú Nga căn bản sẽ không bận tâm những chuyện như làm mất mặt mũi của Liên gia.
“… Ngu muội…” Trương thị than thở, lại hỏi Ngô Vương thị, “Chuyện của vợ Nhị Lang, rốt cuộc có tin tức chính xác gì không?”
Trương thị muốn tìm chân tướng.
“Mọi thứ ta biết đều là nghe người ta nói. Nhưng… thứ khác không dám nói, lúc tiểu nha đầu đi vào phòng, trong phòng không chỉ có hai người Triệu Tú Nga và Chu bộ đầu. Nghe nói Nhị Nữu Nữu cũng ở đó.”
Nhị Nữu Nữu chính là bé gái ra đời năm ngoái, con gái Nhị Lang và Triệu Tú Nga. Bởi vì nàng ra đời nên Nữu Nữu của Liên Kế Tổ và Tưởng thị đã bị đổi tên thành Đại Nữu Nữu.
Trương thị ồ lên một tiếng.
Triệu Tú Nga và Chu bộ khoái ở trong phòng một mình. Dù hai người không làm gì nhưng lấy tiêu chuẩn về trong sạch và nề nếp lễ giáo tới đánh giá thì hai người aicũng đã “không trong sạch” rồi.
“Triệu Tú Nga luôn mồm nói nàng và Chu bộ đầu là trong sạch, thề thốt luôn miệng. Nói nàng và Chu bộ đầu là hàng xóm từ nhỏ, tình như huynh muội.” Ngô Vương thị nói.
“Cũng không phải anh em ruột, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng không biết kiêng kỵ?” Trương thị liền nói.
“Ha ha.” Ngô Vương thị cười ha hả hai tiếng, “Người ta nói là luôn chỉ nói chuyện, chỉ nói những chuyện đứng đắn… ví dụ như chuyện trong nha môn. Còn nói người ta đừng bắt nàng phải tuân thủ chuẩn mực đạo đức, nàng còn đội trời đạp đất hơn cả nam nhân, nhổ nước bọt mà lớn tiếng… Nghe nói chuyện trong nha môn Thái Thương, nàng tham gia không ít. Nhị Lang còn đứng sau nàng một bước… Nghe nói Nhị đương gia nhà các ngươi luôn dựa vào quyết định của vợ…”
“Có thể chuyện kia không chuẩn, có lẽ người ta thật sự nói chuyện trong nha môn thì sao.” Ngô Vương thị lại nói, “Đúng rồi, nàng nói chuyện của vợ Kế Tổ và Chu bộ đầu là vợ Kế Tổ dính lấy Chu bộ đầu, Chu bộ đầu không đồng ý với vợ Kế Tổ, vợ Kế Tổ mới nghĩ ra biện pháp này, một mũi tên bắn hạ hai con chim, muốn hại cả nàng và Chu bộ đầu.”
“Rồi vợ Kế Tổ nói sao?” Trương thị lại hỏi.
“Nghe nói, cái ngày gặp chuyện không may, vợ Kế Tổ tới Trịnh gia thăm Liên Tú Nhi, không có ở nhà. Nàng cũng thề thốt là nàng trong sạch. Còn nói trước kia Triệu Tú Nga vu oan cho nàng, lúc đó đã điều tra xong, căn bản là không có…”
“Chuyện này… đã kết thúc chưa?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị.
“Chắc là kết thúc rồi.” Ngô Vương thị trả lời.
“Kết thúc ra sao?” Trương thị vội hỏi.
“Nói là từ đầu tới đuôi không có chuyện gì, chỉ là tiểu nha đầu ngày trước bị Triệu Tú Nga mắng một trận, ghi thù trong lòng, cố ý hãm hại Triệu Tú Nga. Về phần chuyện của vợ Kế Tổ, cũng không có chứng cứ. Triệu Tú Nga xin lỗi vợ Kế Tổ, nói là đang lúc tức giận lại bị tiểu nha đầu kia khích bác.” Ngô Vương thị liền nói.
“Tiểu nha đầu kia ra sao?” Trương thị lại hỏi.
“Tiểu nha đầu kia đã kí giấy bán thân, nghe nói ý tứ của Nhị đương gia, Triệu Tú Nga là sẽ đánh chết, muốn lập uy với hạ nhân, tránh có kẻ lại nói hươu nói vượn.” Ngô Vương thị liền nói.
“A?” Trương thị sợ hãi hô một tiếng, “Đây là tính mạng con người đó!”
“Đúng vậy, chuyện này bị lão gia tử nhà các ngươi ngăn cản. Nghe nói, không biết đã bán đi đâu rồi.” Ngô Vương thị liền nói.
Trong đông phòng tạm thời chìm vào lặng im.
Liên Mạn Nhi liền nhớ lại mới vừa rồi ở nhà Nhị Nha, lúc bà nội Nhị Nha hỏi nàng chuyện Liên lão gia tử và Chu thị, vợ Ngô Ngọc Xương lén nháy mắt với bà nội Nhị Nha. Ngô Ngọc Xương giao du rộng rãi, hai vợ chồng tin tức vô cùng linh thông. Chẳng lẽ khi đó vợ Ngô Ngọc Xương đã nghe nói chuyện này vì vậy không cho bà nội Nhị Nha hỏi nhiều chuyện của Thái Thương?
Rất có thể.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền ngàn dặm. Liên Mạn Nhi xoa trán, dù sau này tốt đẹp ra sao, chuyện này đã vỡ lở ra rồi, thể diện của Liên gia sẽ ra sao.
“Ta chỉ vừa nghe nói đã vội vàng chạy đến đây kể cho ngươi biết, để ngươi cũng biết được ngọn nguồn.” Trong đông phòng, giống như thấy được Trương thị nghe tin tức kia nên tâm tình không tốt, Ngô Vương thị hạ giọng an ủi Trương thị, “Các ngươi đã ở riêng rồi, nhà nào có cuộc sống của nhà đó. Một hai năm nay các ngươi cũng không qua lạivới bọn họ, mười dặm tám thôn quanh đây ai mà không biết. Còn có mấy chuyện trước kia, các ngươi cũng biết, các ngươi không đi cùng đường với họ.”
“Hơn nữa còn có câu tục ngữ, mỗi nhà có sự khó khăn riêng. Nhà ai không có chút chuyện phiền lòng chứ. Có nhà giấu diếm được, có nhà vỡ lở ra. Cửa nhỏ nhà nghèo có chuyện của cửa nhỏ nhà nghèo, thế gia vọng tộc nhìn ngăn nắp nhưng bên trong còn nhiều chuyện hơn cơ.”
“Ngươi nói rất dúng, chúng ta chỉ có thể quản tốt chuyện của chúng ta, chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được. Thích làm gì thì làm.” Trương thị nói.
“Thảo nào những ngày qua ông nội bọn nhỏ không viết thư, những kẻ bên đó thật ngu ngốc.” Dừng một chút, Trương thị lại nói.
“Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, những năm này, chúng ta đều thấy được, lão gia tử nhà các ngươi thiên vị đại phòng và nhị phòng, nhưng người thực sự hiếu thuận, nghe lời lại là các người và nhà Tam đương gia. Ở đây còn tốt, có hai nhà các ngươi trông coi, còn có bà con hương thân xung quanh. Giờ ở xa rồi, Đại đương gia và Nhị đương gia có quyền, có người trong tay, chỉ có lão gia tử nhà các ngươi, quả thật không quản được Đại đương gia và Nhị đương gia.”
Ngô Vương thị bùi ngùi cảm khái với Trương thị một lúc, liền nói những chuyện khác.
“Mẹ, tỷ, con đã về.”
Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng lui về dưới bậc tam cấp rồi mới hướng vào thượng phòng gọi một tiếng, sau đó bước lên, vào nhà, đi vào đông phòng.
“Ô, thím tới lúc nào vậy?” Vào phòng, thấy Ngô Vương thị, Liên Mạn Nhi liền làm ra vẻ giật mình nói.
“Vừa mới tới thôi.” Ngô Vương thị cười nói, “Mạn Nhi đi đâu về thế?”
“Tới nhà dì cả ạ.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Nghe nói dì cả của bọn nhỏ bị cảm nắng, ta hái ít củ ấu, bảo Mạn Nhi đưa qua… Ngoài ra còn một rổ nữa, nếu ngươi không đến, lát nữa ta cũng định sai người tặng cho ngươi.” Trương thị nói với Ngô Vương thị, sau đó hỏi thăm Liên Mạn Nhi xem người nào của nhà Ngô Ngọc Xương ở nhà, bà nội Nhị Nha ra sao.
Liên Mạn Nhi trả lời rành rọt, chỉ nói bà nội Nhị Nha khá tốt, chắc là không có việc gì.
“Chịu không được nóng, năm nào cũng phải chịu một lần, cũng không có chuyện gì lớn. Năm nay chỉ hơi nghiêm trọng chút thôi.” Ngô Vương thị liền nói, về chuyện nhà của Ngô Ngọc Xương, nàng biết nhiều hơn Trương thị và Liên Mạn Nhi chút ít.
“Thím, thím ngồi đây, cháu đi rửa dưa bở cho thím.” Liên Mạn Nhi nói xong liền ra khỏi đông phòng, đi vào tây phòng liền thấy Liên Chi Nhi đang ngồi yên lặng trên giường gạch thêu thùa may vá.
“Tỷ, tỷ cũng cho mắt nghỉ ngơi chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Mạn Nhi đã về.” Liên Chi Nhi liền ngoắc tay, gọi Liên Mạn Nhi tiến lên, sau đó hạ giọng nói, “Tỷ thấy muội vào sân, sao giờ mới vào nhà? Muội ở ngoài có nghe thấy mẹ và thím nói gì không?”
Thì ra lúc nàng vào sân, Liên Chi Nhi cũng nhìn thấy, cũng may vừa rồi Liên Chi Nhi không lên tiếng gọi nàng.
“Mẹ bảo tỷ coi chừng hộ mẹ, nếu có người đến thì tỷ nói một tiếng.” Liên Chi Nhi liền nói, “Tỷ liền ngồi cạnh cửa sổ, lúc muội bước lên thềm tỷ có nhìn thấy.”
“Vậy sao tỷ không gọi muội?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
“Muội cũng không phải là người ngoài.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Mẹ nhờ tỷ coi chừng, cũng không phải nói chỉ coi chừng người ngoài.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi, híp mắt cười hỏi.
/1022
|