Bạch Dịch ra tay khiến Lê Tử Tiên thấy ấm áp trong lòng. Nếu thương thế nàng không quá nặng, hai tay đứt đoạn thì nàng đã gia nhập cuộc chiến, trợ giúp mẫu thân một tay rồi.
Tuyết rơi nhiều bao trùm đại điện. Giữa một mảnh tuyết trắng, phần lông lưng của Sát Văn cứng lại. Thân thể to lớn dần chậm chạp. Trái lại, trong thời tiết có tuyết rơi nhiều, Nguyệt Vương Xà càng ngày càng linh mẫn.
Máu xà vốn lạnh, xà yêu không phải ngoại lệ. Bên trong băng tuyết, uy lực của xà yêu cường hoành hơn bình thường ba phần. Một lần đánh giết mạnh mẽ, thân thể khổng lồ của Nguyên Vương Xà đột nhiên quấn lấy chân sau của Sát Văn, sau đó cả người uốn cong lên, cuốn lấy toàn thân nó.
Xoắn giết mới là sát chiêu chính thức của xà yêu!
Khi bị xà yêu quấn lấy, thường con mồi chỉ còn biết khoanh tay chờ chết.
Sát Văn vốn không chịu được lạnh giá, tuyết rơi nhiều càng khiến nó phi hành khó khăn. Chậm trễ một chút thôi là đã đủ để Nguyệt Vương Xà chiếm lợi thế gây khó dễ cho nó rồi. Tử đấu giữa yêu thú cùng giai là vậy, bên nào lộ sơ hở trước, bên ấy sẽ nhận kết cục thảm hại.
Thân xác cứng rắn của Sát Văn phát ra liên tiếp những tiếng tách tách như tiếng đồ sứ vỡ. Nó vốn không yếu, nhưng cũng không dễ thoát ra được khi bị quấn chặt. Thừa dịp còn chút sức lực cuối cùng, nó ngẩng đầu, mạnh mẽ hút ra khẩu khí đâm vào thân thể Nguyệt Vương Xà.
Yêu thú bị thương ra đón trí mạng, vảy rắn cứng rắn như sắt của Nguyệt Vương xdaf cũng bị xuyên qua, huyết nhục phun như hoa tuyết.
Từ họng cự xà phát ra tiếng gầm thê lương, hai mắt đò ngàu, răng nanh ngặm xuyên thủng thân thể Sát Văn, độc lực chí mạng nhanh chóng lan khắp thân thể con mồi.
Xà yêu con nào cũng đều kịch độc. Sát Văn đã dính, chắc chắn không thể thoát chết. Nhưng trong khẩu khí của nó cũng chứa đầy kích độc. Sau khi đâm trúng Nguyệt Vương Xà, độc lực trào ra xâm nhập vào thân thể địch nhân.
Sát Văn bị thương nặng, Nguyệt Vương Xà buông lỏng con mồi, đuôi rắn khổng lồ không ngừng quật qua quật lại trên mặt đất. Vết thương trên người không ngừng tuôn ra máu đen, Tử Nguyệt đang liều mạng bức độc của Sát Văn ra ngoài cơ thể.
Lưỡng bại câu thương là kết cục đã được định trước. Máu đen từ vết thương trên người Nguyệt Vương Xà dần chuyển thành màu đỏ. Chỉ cần bức hết độc ra ngoài, với tu vi của Tử Nguyệt chắc sẽ giữ được tính mạng, nhưng Sát Văn thì không được. Còn chưa kịp bức độc ra, thân thể to lớn của nó đã đổ ầm, mất đi tri giác.
Độc của Nguyệt Vương Xà mạng hơn của Sát Văn một bậc!
Tuyết rơi trên mặt đất từ từ biến mất. Phượng Minh Kiếm dần mất đi linh động, vì trợ Tử Nguyệt, Bạch Dịch đã tiêu hao hết linh lực của bản thân. Giờ kết cục đã định, hắn vội lấy Linh thạch ra khôi phục.
Thân thể Sát Văn bắt đầu chảy ra thứ chất lỏng màu tím, hào quang trong hai con mắt lớn dần dần biến mất, cuối cùng tắt hẳn.
Rặc rặc!
Từ trên người Sát Văn đột nhiên vang lên tiếng đứt gãy rất nhỏ. Bên cạnh nó, Nguyệt VƯơng Xà đang không ngừng quật lên mặt đất để đẩy chất độc, dù là Lê Tử Tiên hay Bạch Dịch cũng đều không nghe thấy tiếng đứt gãy nhỏ này.
Xùy!
Ngay lức Tử Nguyệt bức độc ra, Bạch Dịch từ từ khôi phục linh lực, Lê Tử Tiên khó khăn lắm mới ngồi bệt xuống mặt đất, khẩu khí uốn lượn trên miệng Sát Văn đột nhiên đứt gãy, hướng về góc đại điện bay đi.
Tự đoạn khẩu khí, Sát Văn đã muốn chết thật rồi.
Một khi khẩu khí đứt gãy, nó có khả năng trọng thương mà chết. Nếu tại thời điểm gần chết mà đoạn khẩu khí thì nó còn một lần cơ hội cắn trả nữa.
Khẩu khí đứt ra như lưỡi dao sắc bén, mang theo kịch độc lao về hướng góc điện, chính là vị trí của Bạch Dịch.
Thấy điểm hắc mang kéo tới trước mặt thì hắn đã không thể né kịp rồi. Khẩu khí của Sát Văn không phải thứ tu sĩ Trúc cơ bình thường có thể ngăn lại được.
Đấy là một kích trí mạng mang theo oán cận của Sát Văn, nếu là Nguyệt Vương Xà thì còn có một cơ hội chống lại. Tu chân giả dưới Nguyên Anh kỳ, dính vào nó là phải chết. Dù Bạch Dịch có dùng toàn lực vận chuyển tầng thứ hai của Đảo Thiên Công cũng không tác dụng gì.
Trùng yêu dưới lòng đất không con nào là không có máu nóng. Khi đã nóng nảy thì thần trí không còn bình thường nữa. Thế mà trước lúc chết, Sát Văn có thể giữ được sự tỉnh táo, dùng chút thần trí còn sót lại đánh úp về phía thiếu niên nơi góc điện. Thời điểm khẩu khí đứt gãy, sinh cơ của nó cũng triệt để tiêu tán.
Bạch Dịch không lường được hoàn cảnh này, không kịp đề phòng, chỉ kịp vỗ mạnh xuống mặt đất, thi triển đạo pháp Thổ hệ.
Oanh long long…!
Một bức tường đá dày hơn một trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, tạo thành tấm lá chắn trước mặt Bạch Dịch. Bức tường vừa hình thành, khẩu khí của Sát Văn đã đâm trúng, không tốn chút lực lượng nào đã vượt qua.
Sau khi gọi bức tường đá ra, Bạch Dịch không ngừng tay, nhanh chóng tập trung chút linh lực vừa mới khôi phục được dồn lên một ngón tay, điểm lên bức tường.
Theo va chạm ấy, bức tường đá trước mặt hắn chợt phát ra một cỗ khí tức lạ. Tại điểm va chạm nổ lên một đoàn kim quang, sau đó lang ra toàn bức tường, bao bọc nó trong ánh vàng rực rỡ.
Nghịch chuyển ngũ hành, biến đá thành vàng!
Dưới tình huống sinh tử tồn bong, Bạch Dịch bất đắc dĩ phải sử dụng bí thuật đã thất truyền tại tu chân giới. Lần điểm kim thuật này không những rút sạch chút linh lực của hắn, suýt chút nữa còn rút hết hồn lực của hắn.
Linh lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không đủ để thi triển bí pháp này. Bị rơi vào đường cùng, Bạch Dịch mới không tiếc hao tổn mà thi pháp.
Bức tường đá ban đầu đã biến thành vàng, khẩu khí của Sát Văn xuyên qua một nữa bị giữ lại, tốc độ chậm đi đáng kể.
Chất liệu vàng so với đá thì bền dẻo hơn nhiều, nhưng cũng không ngăn cản triệt để một kích tự sát của Sát Văn. Khẩu khí đen như mực tuy chậm đi nhưng vẫn xuyên qua bức tường.
Phốc!
Gai nhọn dài hơn một trượng đâm thẳng vào bụng hắn. Mặc cho động tác của hắn có nhanh đến đâu, có đạt trạng thái cường mãnh nhất cũng không có cách nào ngăn cản công kích này. Sau khi bị đâm trúng, cả người hắn bắn ngược ra ngoài, va vào tường tạo thành một hố sâu lớn.
Tình huống bất ngờ khiến Lê Tử Tiên không kịp trở tay, nét mặt sợ hãi. Nguyệt Vương Xà đình chỉ bức độc, ánh mắt tĩnh mịch hiện ra hào quang đầy kinh ngạc.
Sát Văn đã chết, đại điện trở lại yên tĩnh.
Nguyệt Vương Xà đã bức ra hơn nửa độc tố, từ xà hình huyễn hóa thành hình người đừng ở bức tường gần đó, nhẹ nhàng nói. “Biến đá thành vàng, tiểu tử kia biết mật pháp từ thượng cổ này sao?”
Sắc mặt Tử Nguyệt không tốt, trong cơ thể nàng còn lưu lại độc tố của Sát Văn, còn chưa hoàn toàn tiêu trừ được. Phải cần thời gian rất lâu kết hợp với đan dược cao giai mới hoàn toàn khỏi được.
Cũng may, lượng độc lưu lại trong thân một xà yêu như nó không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi dò xét qua bức tường vàng, nàng tập trung sự chú ý lên người Bạch Dịch.
Qua một lúc, trên mặt Tử Nguyệt hiện ra thần sắc cổ quái, khóe miệng cong lên thành một đường cong đầy mê hoặc.
Không để ý tới sinh tử của Bạch Dịch nữa, Tử Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt Lê Tử Tiên, mừng rỡ ôm đối phương vào lòng.
Tận mắt thấy yêu thú cấp sáu ác đấu khiến Lê Tử Tiên còn chưa kịp hoàn hồn. Trải qua nhiều năm cô tịch, nàng mới có cảm giác mình như một đứa trẻ nằm trong lòng mẹ, ngẹn ngào khóc rống lên. Tiếng khóc dồn nén của hơn hai mươi năm ủy khuất.
Tuyết rơi nhiều bao trùm đại điện. Giữa một mảnh tuyết trắng, phần lông lưng của Sát Văn cứng lại. Thân thể to lớn dần chậm chạp. Trái lại, trong thời tiết có tuyết rơi nhiều, Nguyệt Vương Xà càng ngày càng linh mẫn.
Máu xà vốn lạnh, xà yêu không phải ngoại lệ. Bên trong băng tuyết, uy lực của xà yêu cường hoành hơn bình thường ba phần. Một lần đánh giết mạnh mẽ, thân thể khổng lồ của Nguyên Vương Xà đột nhiên quấn lấy chân sau của Sát Văn, sau đó cả người uốn cong lên, cuốn lấy toàn thân nó.
Xoắn giết mới là sát chiêu chính thức của xà yêu!
Khi bị xà yêu quấn lấy, thường con mồi chỉ còn biết khoanh tay chờ chết.
Sát Văn vốn không chịu được lạnh giá, tuyết rơi nhiều càng khiến nó phi hành khó khăn. Chậm trễ một chút thôi là đã đủ để Nguyệt Vương Xà chiếm lợi thế gây khó dễ cho nó rồi. Tử đấu giữa yêu thú cùng giai là vậy, bên nào lộ sơ hở trước, bên ấy sẽ nhận kết cục thảm hại.
Thân xác cứng rắn của Sát Văn phát ra liên tiếp những tiếng tách tách như tiếng đồ sứ vỡ. Nó vốn không yếu, nhưng cũng không dễ thoát ra được khi bị quấn chặt. Thừa dịp còn chút sức lực cuối cùng, nó ngẩng đầu, mạnh mẽ hút ra khẩu khí đâm vào thân thể Nguyệt Vương Xà.
Yêu thú bị thương ra đón trí mạng, vảy rắn cứng rắn như sắt của Nguyệt Vương xdaf cũng bị xuyên qua, huyết nhục phun như hoa tuyết.
Từ họng cự xà phát ra tiếng gầm thê lương, hai mắt đò ngàu, răng nanh ngặm xuyên thủng thân thể Sát Văn, độc lực chí mạng nhanh chóng lan khắp thân thể con mồi.
Xà yêu con nào cũng đều kịch độc. Sát Văn đã dính, chắc chắn không thể thoát chết. Nhưng trong khẩu khí của nó cũng chứa đầy kích độc. Sau khi đâm trúng Nguyệt Vương Xà, độc lực trào ra xâm nhập vào thân thể địch nhân.
Sát Văn bị thương nặng, Nguyệt Vương Xà buông lỏng con mồi, đuôi rắn khổng lồ không ngừng quật qua quật lại trên mặt đất. Vết thương trên người không ngừng tuôn ra máu đen, Tử Nguyệt đang liều mạng bức độc của Sát Văn ra ngoài cơ thể.
Lưỡng bại câu thương là kết cục đã được định trước. Máu đen từ vết thương trên người Nguyệt Vương Xà dần chuyển thành màu đỏ. Chỉ cần bức hết độc ra ngoài, với tu vi của Tử Nguyệt chắc sẽ giữ được tính mạng, nhưng Sát Văn thì không được. Còn chưa kịp bức độc ra, thân thể to lớn của nó đã đổ ầm, mất đi tri giác.
Độc của Nguyệt Vương Xà mạng hơn của Sát Văn một bậc!
Tuyết rơi trên mặt đất từ từ biến mất. Phượng Minh Kiếm dần mất đi linh động, vì trợ Tử Nguyệt, Bạch Dịch đã tiêu hao hết linh lực của bản thân. Giờ kết cục đã định, hắn vội lấy Linh thạch ra khôi phục.
Thân thể Sát Văn bắt đầu chảy ra thứ chất lỏng màu tím, hào quang trong hai con mắt lớn dần dần biến mất, cuối cùng tắt hẳn.
Rặc rặc!
Từ trên người Sát Văn đột nhiên vang lên tiếng đứt gãy rất nhỏ. Bên cạnh nó, Nguyệt VƯơng Xà đang không ngừng quật lên mặt đất để đẩy chất độc, dù là Lê Tử Tiên hay Bạch Dịch cũng đều không nghe thấy tiếng đứt gãy nhỏ này.
Xùy!
Ngay lức Tử Nguyệt bức độc ra, Bạch Dịch từ từ khôi phục linh lực, Lê Tử Tiên khó khăn lắm mới ngồi bệt xuống mặt đất, khẩu khí uốn lượn trên miệng Sát Văn đột nhiên đứt gãy, hướng về góc đại điện bay đi.
Tự đoạn khẩu khí, Sát Văn đã muốn chết thật rồi.
Một khi khẩu khí đứt gãy, nó có khả năng trọng thương mà chết. Nếu tại thời điểm gần chết mà đoạn khẩu khí thì nó còn một lần cơ hội cắn trả nữa.
Khẩu khí đứt ra như lưỡi dao sắc bén, mang theo kịch độc lao về hướng góc điện, chính là vị trí của Bạch Dịch.
Thấy điểm hắc mang kéo tới trước mặt thì hắn đã không thể né kịp rồi. Khẩu khí của Sát Văn không phải thứ tu sĩ Trúc cơ bình thường có thể ngăn lại được.
Đấy là một kích trí mạng mang theo oán cận của Sát Văn, nếu là Nguyệt Vương Xà thì còn có một cơ hội chống lại. Tu chân giả dưới Nguyên Anh kỳ, dính vào nó là phải chết. Dù Bạch Dịch có dùng toàn lực vận chuyển tầng thứ hai của Đảo Thiên Công cũng không tác dụng gì.
Trùng yêu dưới lòng đất không con nào là không có máu nóng. Khi đã nóng nảy thì thần trí không còn bình thường nữa. Thế mà trước lúc chết, Sát Văn có thể giữ được sự tỉnh táo, dùng chút thần trí còn sót lại đánh úp về phía thiếu niên nơi góc điện. Thời điểm khẩu khí đứt gãy, sinh cơ của nó cũng triệt để tiêu tán.
Bạch Dịch không lường được hoàn cảnh này, không kịp đề phòng, chỉ kịp vỗ mạnh xuống mặt đất, thi triển đạo pháp Thổ hệ.
Oanh long long…!
Một bức tường đá dày hơn một trượng đột ngột mọc lên từ mặt đất, tạo thành tấm lá chắn trước mặt Bạch Dịch. Bức tường vừa hình thành, khẩu khí của Sát Văn đã đâm trúng, không tốn chút lực lượng nào đã vượt qua.
Sau khi gọi bức tường đá ra, Bạch Dịch không ngừng tay, nhanh chóng tập trung chút linh lực vừa mới khôi phục được dồn lên một ngón tay, điểm lên bức tường.
Theo va chạm ấy, bức tường đá trước mặt hắn chợt phát ra một cỗ khí tức lạ. Tại điểm va chạm nổ lên một đoàn kim quang, sau đó lang ra toàn bức tường, bao bọc nó trong ánh vàng rực rỡ.
Nghịch chuyển ngũ hành, biến đá thành vàng!
Dưới tình huống sinh tử tồn bong, Bạch Dịch bất đắc dĩ phải sử dụng bí thuật đã thất truyền tại tu chân giới. Lần điểm kim thuật này không những rút sạch chút linh lực của hắn, suýt chút nữa còn rút hết hồn lực của hắn.
Linh lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không đủ để thi triển bí pháp này. Bị rơi vào đường cùng, Bạch Dịch mới không tiếc hao tổn mà thi pháp.
Bức tường đá ban đầu đã biến thành vàng, khẩu khí của Sát Văn xuyên qua một nữa bị giữ lại, tốc độ chậm đi đáng kể.
Chất liệu vàng so với đá thì bền dẻo hơn nhiều, nhưng cũng không ngăn cản triệt để một kích tự sát của Sát Văn. Khẩu khí đen như mực tuy chậm đi nhưng vẫn xuyên qua bức tường.
Phốc!
Gai nhọn dài hơn một trượng đâm thẳng vào bụng hắn. Mặc cho động tác của hắn có nhanh đến đâu, có đạt trạng thái cường mãnh nhất cũng không có cách nào ngăn cản công kích này. Sau khi bị đâm trúng, cả người hắn bắn ngược ra ngoài, va vào tường tạo thành một hố sâu lớn.
Tình huống bất ngờ khiến Lê Tử Tiên không kịp trở tay, nét mặt sợ hãi. Nguyệt Vương Xà đình chỉ bức độc, ánh mắt tĩnh mịch hiện ra hào quang đầy kinh ngạc.
Sát Văn đã chết, đại điện trở lại yên tĩnh.
Nguyệt Vương Xà đã bức ra hơn nửa độc tố, từ xà hình huyễn hóa thành hình người đừng ở bức tường gần đó, nhẹ nhàng nói. “Biến đá thành vàng, tiểu tử kia biết mật pháp từ thượng cổ này sao?”
Sắc mặt Tử Nguyệt không tốt, trong cơ thể nàng còn lưu lại độc tố của Sát Văn, còn chưa hoàn toàn tiêu trừ được. Phải cần thời gian rất lâu kết hợp với đan dược cao giai mới hoàn toàn khỏi được.
Cũng may, lượng độc lưu lại trong thân một xà yêu như nó không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi dò xét qua bức tường vàng, nàng tập trung sự chú ý lên người Bạch Dịch.
Qua một lúc, trên mặt Tử Nguyệt hiện ra thần sắc cổ quái, khóe miệng cong lên thành một đường cong đầy mê hoặc.
Không để ý tới sinh tử của Bạch Dịch nữa, Tử Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt Lê Tử Tiên, mừng rỡ ôm đối phương vào lòng.
Tận mắt thấy yêu thú cấp sáu ác đấu khiến Lê Tử Tiên còn chưa kịp hoàn hồn. Trải qua nhiều năm cô tịch, nàng mới có cảm giác mình như một đứa trẻ nằm trong lòng mẹ, ngẹn ngào khóc rống lên. Tiếng khóc dồn nén của hơn hai mươi năm ủy khuất.
/321
|