Dịch: Lạc Đinh Đang
Trong lúc nói chuyện, nữ tử một phất ống tay áo, đẩy Lê Tử Tiên vào một góc khuất, đồng thời một cỗ linh khí khổng lồ ầm ầm nổ lên.
Làm bị thương con gái của Tử Nguyệt ta, đừng nói là một con muỗi, ngay cả một con giao long cũng phải chôn thây!
Nữ tử quát lạnh một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, thân hình nhanh nhẹn rõ ràng bay lên trời, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Sát Văn ở giữa không trung.
Tay không tấn công Yêu Thú là điều Tu Chân Giả tối kỵ. Dù tu sĩ có tu vi cao hơn cũng không thể sánh với thân thể Yêu Thú. Dám lấy tay không tấn công Yêu Thú thì chỉ có đồng loại.
Sát Văn trên không trung sớm đã như lâm phải đại địch, không chờ Tử Nguyệt tới gần, xúc tu đen sì như mực đâm ra ngoài. Phần lông cánh sau lưng càng phát ra tiếng chấn động vù vù.
Tử Nguyệt ở trên không thấy xúc tu đâm tới, thân hình cong lại, tạo ra một động tác xoay tròn mà người thường không thể làm được. Thân hình hấp dẫn nhanh nhẹn như không xương, dễ dàng tránh được xúc tu của Sát Văn, sau đó vươn tay đánh một quyền.
Bàn tay trắng noãn nhìn như nhẹ nhàng chém ra, nện trên người Sát Văn lại phát ra một tiếng trầm đục. Hung thú to lớn như vậy bị một chưởng nện bay ra ngoài, tạo thành một hố lớn thật sâu trên đất đá.
Thân thể Tử Nguyệt bắt đầu hạ xuống, không đợi nàng hiện ra tia cười lạnh đắc ý, Sát Văn bị oanh kích đã vọt ra như tia sét.
Sắc mặt Tử Nguyệt hơi đổi, lần nữa thay đổi thân hình trên không trung. Tuy lúc này né đi, tránh được xúc tu của Sát Văn nhưng không tránh được hai chân trước của nó.
Oanh!
Chân trước cực lớn đập trên lưng Tử Nguyệt, trực tiếp đánh thẳng nàng vào chính giữa con sông. Bọt nước văng khắp nơi, ngay cả nham thạch dưới đáy sông cũng vỡ vụn bay lên. Có thể thấy lực đạo này đáng sợ thế nào.
Trúng một đòn mạnh của Sát Văn, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải trọng thương thổ huyết, đừng nói là một nữ tử nhu nhược.
Mẫu thân!
Lê Tử Tiên giãy giụa muốn đến trợ giúp, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Con Sát Văn này mạnh mẽ ngoài tưởng tượng của nàng, ngay như cha nàng Lê Văn Phong cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.
Tiếng kinh hô của Lê Tử Tiên khiến Sát Văn chú ý. Trùng Yêu khổng lồ đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt kép phản chiếu vô số hình dáng của Lê Tử Tiên.
Ô...ô...n...g!
Lông cánh Sát Văn bắt đầu nhanh chóng vỗ mạnh, giống như điệu nhạc đọat mệnh. Chỉ cần nó giết qua, Lê Tử Tiền sẽ không có nửa phần cơ hội sống.
Miễn cưỡng cầm chặt Tử Kiếm, trong mắt Lê Tử Tiên lộ vẻ dứt khoát. Nàng rất vất vả mới gặp được mẹ ruột, dù là chết cũng không muốn bỏ qua duyên phận này.
Ti!
Không đợi Sát Văn giết tới, trong lòng sông đột nhiên truyền đến một âm thanh lạ, giống như thanh âm của Cự Xà. Thanh âm lạ vang lên, phân nửa con sông liền biến thành màu hồng.
Trong lòng sông vang lên tiếng động khiến Sát Văn buông tha việc giết con kiến hôi trong góc. Đôi mắt kép cực lớn nhìn xuống phía dưới, xúc tu bén nhọn càng đen thêm vài phần.
Lúc này Bạch Dịch đã lấy ra Linh Thạch, ngồi một bên ngôi phục. Khi hắn thấy nước sông thanh đổi, lộ ra thần sắc sáng tỏ, nói nhỏ: Yêu Thú cấp 6, Nguyệt Vương Xà.
Theo tiếng nói của Bạch Dịch, bên trong con sông lạnh băng xuất hiện một Cự Cà toàn thân màu hồng lao khỏi mặt nước!
Con Cự Xà này không chỉ màu sắc diễm lên, răng nanh dày đặc mà trên trán còn có bốn đường vân màu đen, ba đường dựng lên, thoạt nhìn rất giống một chữ Vương , giống hệt chữ Vương trên đầu hổ.
Nguyệt Vương Xà, cường giả đỉnh cao của Yêu Thú cấp 6. Loại Xà Yêu này ưa thích lực lượng ánh trăng, mỗi khi đến trăng tròn lại bò lên chỗ cao hấp thụ tinh hoa mặt trăng. Khi chúng thu đủ lực lượng ánh trắng, chữ Vương trên trán sẽ đậm thêm vài phần. Chữ Vương trên người Tử Nguyệt yêu không có hơn một nghìn năm tu luyện sẽ không thể rõ ràng như vậy.
Đó là chân thân của Tử Nguyệt, Xà Yêu nghìn năm, Yêu Thú cấp 6!
Khi Tử Nguyện hiện ra Yêu thể Nguyệt Vương Xà, trong lòng Lê Tử Tiên như bị cái gì nặng nề đập mạnh một cái. Tuy nàng đoán được mẹ đẻ mình có huyết mạch Yêu Tộc, nhưng cách nào tưởng tượng được mẹ mình đúng thực là một Yêu Thú.
Yêu Thú cấp 6 có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đau khổ và mừng rỡ đan xen, Lê Tử Tiên khi thì nản lòng thoái chí, khi thì dấy lên hy vọng. Một màn trước mắt khiến nàng có chút không tiếp thụ được.
Thời điểm Sát Văn phát hiện Nguyệt Vương Xà xuất hiện đã đưa ra công kích trong nháy mắt. Sáu chân đồng thời nện xuống, xúc tu cực lớn càng mạnh mẽ đâm xuống. Nguyệt Vương Xà trong nước cũng không cam chịu yếu thế, tránh đi xúc tu mang theo kịch độc, sau đó há miệng lớn dính đầy máu táp về phía Sát Văn.
Trong đại điện trống trải, liên tiếp vang lên tiếng nổ. Hai dị thú cùng giai chém giết càng thêm mạo hiểm muôn phần so với tu sĩ cùng giai đánh nhau, đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể không ngừng cắn xé, hoàn toàn dựa vào cắn xé nhau mà liều chết.
Bạch Dịch cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai con cự thú đang chiến đấu ác liệt. Linh Thạch trong tay nhanh chóng tiêu tán. Đợi khi linh lực trong cơ thể khôi phục, hắn chậm rãi đứng dậy, mắt lộ vẻ hung ác.
Tử Nguyệt xuất hiện đã giải trừ tai họa của Bạch Dịch, tuy nhiên Yêu Thú cùng giai chiến đấu với nhau thường là lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng thời bỏ mạng.
Hai hung thú trong đại điện đã quần chiến đến tình trạng khó phân thắng bại. Không đến thời gian một phút đồng hồ, trên người Nguyệt Vương Xà đã đầm đìa máu tươi, nhiều chỗ vảy tróc ra. Ngay cả chữ Vương trên đỉnh đầu cũng bị móng vuốt Sát Văn xé nát một nửa.
Rõ ràng Nguyệt Vương Xà đã bị trọng thương. Nhưng Sát Văn cũng không tốt hơn chút nào. Con hung thú dưới lòng đất này này có một cái mắt kẹp bị đuôi rắn đập lõm xuống, sáu móng vuốt sắc bén bị gãy hai cái, thậm chí xúc tu cứng rắn đã cong queo.
Tường đá chung quanh đại điện bị nhiều lần va chạm mà vỡ tan, sụp xuống, bốn phía bụi mù nổi lên. Hai con Yêu Thú đánh đến lưỡng bại câu thương nhưng vẫn liều mạng chiến đấu. Trừ khi một bên bị diệt, nếu không tuyệt đối không dừng lại.
Hai hổ tranh chấp thế này là một cơ hội tốt, tất nhiên Bạch Dịch sẽ không bỏ qua. Một bộ chú quyết phức tạp được hắn nhanh chóng kết ấn.
Phi kiếm lơ lửng trước người, Bạch Dịch dựa vào phán đoán của mình, dễ dàng thi triển ra tầng thứ bảy của Phượng Minh kiếm pháp. Giờ hắn muốn dùng Phượng Minh kiếm pháp gây trở ngại cho Sát Văn trong nửa khắc. Chỉ sơ sẩy trong trong lát, con Trùng hung ác trong lòng đất này sẽ bị Nguyệt Vương Xà giết chết.
Lệ!
Phi kiếm mang theo tiếng kêu cao vút bay lên, giống như một con diều hâu phóng tới Sát Văn. Một khi thi triển tầng thứ bảy của Phượng Minh kiếm pháp chính là tiếng ưng gáy hạc kêu. Từng đợt sóng âm quanh quẩn trong đại điện, càng ngày càng cao, liên miên không dứt.
Lông cánh Sát Văn cũng có thể phát ra âm thanh vù vù, so với âm thanh của Phượng Minh kiếm pháp, lông cánh Sát Văn rõ ràng có chút rối loạn. Nhưng mà thế công của nó càng hung tợn hơn, mạnh mẽ đánh giết Nguyệt Vương Xà.
Bạch Dịch thi triển ra Phượng Minh kiếm pháp, không tạo chút tổn thương nào với Yêu Thú cấp 6. Ý của hắn là muốn dùng sóng âm Phượng Minh kiếm pháp tạo ra gây trở ngại với lông cánh của Sát Văn, khiến nó càng thêm thô bạo. Một khi thô bạo, sơ hở càng nhiều.
Sau khi phát động Phượng Minh kiếm pháp, Bạch Dịch bắt đầu kết ấn một chú quyết khác. Theo đạp pháp thi triển, độ ấm trong đại điện nhanh chóng giảm xuống. Trong không khí bắt đầu xuất hiện vô số bông tuyết, một cơn mưa tuyết ào ào rơi xuống.
Lê Tử Tiên buông thõng cánh tay bị thương, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hai cự thú. Khi từng bông tuyết cực lớn xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên trong góc.
Bông tuyết rơi trên người rất lạnh, lúc này Lê Tử Tiên lại không cảm thấy lạnh chút nào. Thời điểm hai con yêu thú chém giết tại chỗ, nàng đã hoàn toàn quên đi huyết mạch của mẹ đẻ, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Thật vất vả mới gặp được mẫu thân, nàng không muốn mất đi.
Trong lúc nói chuyện, nữ tử một phất ống tay áo, đẩy Lê Tử Tiên vào một góc khuất, đồng thời một cỗ linh khí khổng lồ ầm ầm nổ lên.
Làm bị thương con gái của Tử Nguyệt ta, đừng nói là một con muỗi, ngay cả một con giao long cũng phải chôn thây!
Nữ tử quát lạnh một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, thân hình nhanh nhẹn rõ ràng bay lên trời, lấy tốc độ cực nhanh phóng tới Sát Văn ở giữa không trung.
Tay không tấn công Yêu Thú là điều Tu Chân Giả tối kỵ. Dù tu sĩ có tu vi cao hơn cũng không thể sánh với thân thể Yêu Thú. Dám lấy tay không tấn công Yêu Thú thì chỉ có đồng loại.
Sát Văn trên không trung sớm đã như lâm phải đại địch, không chờ Tử Nguyệt tới gần, xúc tu đen sì như mực đâm ra ngoài. Phần lông cánh sau lưng càng phát ra tiếng chấn động vù vù.
Tử Nguyệt ở trên không thấy xúc tu đâm tới, thân hình cong lại, tạo ra một động tác xoay tròn mà người thường không thể làm được. Thân hình hấp dẫn nhanh nhẹn như không xương, dễ dàng tránh được xúc tu của Sát Văn, sau đó vươn tay đánh một quyền.
Bàn tay trắng noãn nhìn như nhẹ nhàng chém ra, nện trên người Sát Văn lại phát ra một tiếng trầm đục. Hung thú to lớn như vậy bị một chưởng nện bay ra ngoài, tạo thành một hố lớn thật sâu trên đất đá.
Thân thể Tử Nguyệt bắt đầu hạ xuống, không đợi nàng hiện ra tia cười lạnh đắc ý, Sát Văn bị oanh kích đã vọt ra như tia sét.
Sắc mặt Tử Nguyệt hơi đổi, lần nữa thay đổi thân hình trên không trung. Tuy lúc này né đi, tránh được xúc tu của Sát Văn nhưng không tránh được hai chân trước của nó.
Oanh!
Chân trước cực lớn đập trên lưng Tử Nguyệt, trực tiếp đánh thẳng nàng vào chính giữa con sông. Bọt nước văng khắp nơi, ngay cả nham thạch dưới đáy sông cũng vỡ vụn bay lên. Có thể thấy lực đạo này đáng sợ thế nào.
Trúng một đòn mạnh của Sát Văn, dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng phải trọng thương thổ huyết, đừng nói là một nữ tử nhu nhược.
Mẫu thân!
Lê Tử Tiên giãy giụa muốn đến trợ giúp, trên mặt đầy vẻ lo lắng. Con Sát Văn này mạnh mẽ ngoài tưởng tượng của nàng, ngay như cha nàng Lê Văn Phong cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.
Tiếng kinh hô của Lê Tử Tiên khiến Sát Văn chú ý. Trùng Yêu khổng lồ đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt kép phản chiếu vô số hình dáng của Lê Tử Tiên.
Ô...ô...n...g!
Lông cánh Sát Văn bắt đầu nhanh chóng vỗ mạnh, giống như điệu nhạc đọat mệnh. Chỉ cần nó giết qua, Lê Tử Tiền sẽ không có nửa phần cơ hội sống.
Miễn cưỡng cầm chặt Tử Kiếm, trong mắt Lê Tử Tiên lộ vẻ dứt khoát. Nàng rất vất vả mới gặp được mẹ ruột, dù là chết cũng không muốn bỏ qua duyên phận này.
Ti!
Không đợi Sát Văn giết tới, trong lòng sông đột nhiên truyền đến một âm thanh lạ, giống như thanh âm của Cự Xà. Thanh âm lạ vang lên, phân nửa con sông liền biến thành màu hồng.
Trong lòng sông vang lên tiếng động khiến Sát Văn buông tha việc giết con kiến hôi trong góc. Đôi mắt kép cực lớn nhìn xuống phía dưới, xúc tu bén nhọn càng đen thêm vài phần.
Lúc này Bạch Dịch đã lấy ra Linh Thạch, ngồi một bên ngôi phục. Khi hắn thấy nước sông thanh đổi, lộ ra thần sắc sáng tỏ, nói nhỏ: Yêu Thú cấp 6, Nguyệt Vương Xà.
Theo tiếng nói của Bạch Dịch, bên trong con sông lạnh băng xuất hiện một Cự Cà toàn thân màu hồng lao khỏi mặt nước!
Con Cự Xà này không chỉ màu sắc diễm lên, răng nanh dày đặc mà trên trán còn có bốn đường vân màu đen, ba đường dựng lên, thoạt nhìn rất giống một chữ Vương , giống hệt chữ Vương trên đầu hổ.
Nguyệt Vương Xà, cường giả đỉnh cao của Yêu Thú cấp 6. Loại Xà Yêu này ưa thích lực lượng ánh trăng, mỗi khi đến trăng tròn lại bò lên chỗ cao hấp thụ tinh hoa mặt trăng. Khi chúng thu đủ lực lượng ánh trắng, chữ Vương trên trán sẽ đậm thêm vài phần. Chữ Vương trên người Tử Nguyệt yêu không có hơn một nghìn năm tu luyện sẽ không thể rõ ràng như vậy.
Đó là chân thân của Tử Nguyệt, Xà Yêu nghìn năm, Yêu Thú cấp 6!
Khi Tử Nguyện hiện ra Yêu thể Nguyệt Vương Xà, trong lòng Lê Tử Tiên như bị cái gì nặng nề đập mạnh một cái. Tuy nàng đoán được mẹ đẻ mình có huyết mạch Yêu Tộc, nhưng cách nào tưởng tượng được mẹ mình đúng thực là một Yêu Thú.
Yêu Thú cấp 6 có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Đau khổ và mừng rỡ đan xen, Lê Tử Tiên khi thì nản lòng thoái chí, khi thì dấy lên hy vọng. Một màn trước mắt khiến nàng có chút không tiếp thụ được.
Thời điểm Sát Văn phát hiện Nguyệt Vương Xà xuất hiện đã đưa ra công kích trong nháy mắt. Sáu chân đồng thời nện xuống, xúc tu cực lớn càng mạnh mẽ đâm xuống. Nguyệt Vương Xà trong nước cũng không cam chịu yếu thế, tránh đi xúc tu mang theo kịch độc, sau đó há miệng lớn dính đầy máu táp về phía Sát Văn.
Trong đại điện trống trải, liên tiếp vang lên tiếng nổ. Hai dị thú cùng giai chém giết càng thêm mạo hiểm muôn phần so với tu sĩ cùng giai đánh nhau, đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể không ngừng cắn xé, hoàn toàn dựa vào cắn xé nhau mà liều chết.
Bạch Dịch cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai con cự thú đang chiến đấu ác liệt. Linh Thạch trong tay nhanh chóng tiêu tán. Đợi khi linh lực trong cơ thể khôi phục, hắn chậm rãi đứng dậy, mắt lộ vẻ hung ác.
Tử Nguyệt xuất hiện đã giải trừ tai họa của Bạch Dịch, tuy nhiên Yêu Thú cùng giai chiến đấu với nhau thường là lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng thời bỏ mạng.
Hai hung thú trong đại điện đã quần chiến đến tình trạng khó phân thắng bại. Không đến thời gian một phút đồng hồ, trên người Nguyệt Vương Xà đã đầm đìa máu tươi, nhiều chỗ vảy tróc ra. Ngay cả chữ Vương trên đỉnh đầu cũng bị móng vuốt Sát Văn xé nát một nửa.
Rõ ràng Nguyệt Vương Xà đã bị trọng thương. Nhưng Sát Văn cũng không tốt hơn chút nào. Con hung thú dưới lòng đất này này có một cái mắt kẹp bị đuôi rắn đập lõm xuống, sáu móng vuốt sắc bén bị gãy hai cái, thậm chí xúc tu cứng rắn đã cong queo.
Tường đá chung quanh đại điện bị nhiều lần va chạm mà vỡ tan, sụp xuống, bốn phía bụi mù nổi lên. Hai con Yêu Thú đánh đến lưỡng bại câu thương nhưng vẫn liều mạng chiến đấu. Trừ khi một bên bị diệt, nếu không tuyệt đối không dừng lại.
Hai hổ tranh chấp thế này là một cơ hội tốt, tất nhiên Bạch Dịch sẽ không bỏ qua. Một bộ chú quyết phức tạp được hắn nhanh chóng kết ấn.
Phi kiếm lơ lửng trước người, Bạch Dịch dựa vào phán đoán của mình, dễ dàng thi triển ra tầng thứ bảy của Phượng Minh kiếm pháp. Giờ hắn muốn dùng Phượng Minh kiếm pháp gây trở ngại cho Sát Văn trong nửa khắc. Chỉ sơ sẩy trong trong lát, con Trùng hung ác trong lòng đất này sẽ bị Nguyệt Vương Xà giết chết.
Lệ!
Phi kiếm mang theo tiếng kêu cao vút bay lên, giống như một con diều hâu phóng tới Sát Văn. Một khi thi triển tầng thứ bảy của Phượng Minh kiếm pháp chính là tiếng ưng gáy hạc kêu. Từng đợt sóng âm quanh quẩn trong đại điện, càng ngày càng cao, liên miên không dứt.
Lông cánh Sát Văn cũng có thể phát ra âm thanh vù vù, so với âm thanh của Phượng Minh kiếm pháp, lông cánh Sát Văn rõ ràng có chút rối loạn. Nhưng mà thế công của nó càng hung tợn hơn, mạnh mẽ đánh giết Nguyệt Vương Xà.
Bạch Dịch thi triển ra Phượng Minh kiếm pháp, không tạo chút tổn thương nào với Yêu Thú cấp 6. Ý của hắn là muốn dùng sóng âm Phượng Minh kiếm pháp tạo ra gây trở ngại với lông cánh của Sát Văn, khiến nó càng thêm thô bạo. Một khi thô bạo, sơ hở càng nhiều.
Sau khi phát động Phượng Minh kiếm pháp, Bạch Dịch bắt đầu kết ấn một chú quyết khác. Theo đạp pháp thi triển, độ ấm trong đại điện nhanh chóng giảm xuống. Trong không khí bắt đầu xuất hiện vô số bông tuyết, một cơn mưa tuyết ào ào rơi xuống.
Lê Tử Tiên buông thõng cánh tay bị thương, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hai cự thú. Khi từng bông tuyết cực lớn xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên trong góc.
Bông tuyết rơi trên người rất lạnh, lúc này Lê Tử Tiên lại không cảm thấy lạnh chút nào. Thời điểm hai con yêu thú chém giết tại chỗ, nàng đã hoàn toàn quên đi huyết mạch của mẹ đẻ, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Thật vất vả mới gặp được mẫu thân, nàng không muốn mất đi.
/321
|