Chương 4.1: Giấc mơ kinh hoàng
Những hạt mưa rơi lộp độp trước cửa kính xe, tạo thành một mảng mờ mịt. Bầu trời xám xịt không thấy mặt trời, cần gạt nước gạt đi những vệt nước, để lại những vệt nước loang mờ, nhìn không rõ con đường phía trước.
Một chiếc Rolls-Royce đang chạy dưới mưa, người phụ nữ lái xe nhìn có vẻ không nhiều tuổi nhưng giữa hai lông mày lại có nếp nhăn sâu, đôi mắt phượng lạnh lùng, thoạt nhìn là một người rất nghiêm khắc và có tính kỷ luật cao.
Cô đang lạnh lùng nhìn cảnh tắc đường trên đường, trong mắt cô lóe lên sự cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn. Việc tắc đường ở Kinh Đô vô cùng nghiêm trọng, mà hôm nay thời tiết u ám và mưa lớn lại càng khiến người ta khó chịu hơn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cuối cùng đèn cũng chuyển sang màu xanh, xe bắt đầu chầm chậm di chuyển. Người phụ nữ quay tay lái rẽ sang một con đường khác. Lúc này, màn hình điện thoại di động của cô nhấp nháy điên cuồng. Cô thuận tay nhấc điện thoại lên định nghe máy.
Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai cô, trộn lẫn với tiếng la hét của người đi đường. Cô cảm thấy thế giới quay cuồng, khi cô ngước mắt lên, cô chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao về phía mình. Cô dường như nghe thấy tiếng gọi của tử thần.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, bên tai lại nghe thấy tiếng xương của mình gãy vụn. Cô chỉ kịp nở nụ cười tự giễu, xương ức vỡ vụn, xương sườn gãy cắm sâu vào phổi, vết thương như vậy chắc chắn có thể lấy mạng cô. Một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt ập đến...
"Vù..."
Rùng mình một cái, Đường Tĩnh Vân ngồi bật dậy từ trên giường, cô thở dốc, cảm giác ngột ngạt đó rất chân thực, giống y như thật, giống như một giây trước cô thật sự rất khó thở. Cô xoa mạnh mặt mình, sau đó mới nhìn xung quanh, chợt nhớ ra đây là nhà của mình ở thành phố Ngân Lâm.
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh. Cô đứng dậy xuống giường, xỏ dép rồi đi vào phòng tắm tắm nước lạnh. Giấc mơ vừa rồi khiến cô toát mồ hôi lạnh, mồ hôi nhớp nháp rất khó chịu.
Giấc mơ này chân thật và đáng sợ đến nỗi cô đã mơ đi mơ lại nhiều lần, vụ tai nạn xe hơi trong giấc mơ quá chân thực. Lần đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ này là cách đây vài ngày trước, giấc mơ lặp đi lặp lại quá trình cái chết của cô.
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy có chút không chân thực, cô không biết tại sao một giây trước cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy được giải thoát, giây tiếp theo khi mở mắt ra, cô liền quay về thời sinh viên, mùa hè khi cô vừa mới kết thúc năm nhất, cũng chính mùa hè đó đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.
Cô không chút do dự, thu dọn quần áo, kéo vali vội vã rời khỏi Kinh Đô, nơi cô đã tiêu tốn hơn mười năm thanh xuân rạng ngời, đã từ bỏ công việc làm thêm và vội vã quay trở lại thành phố Ngân Lâm nơi cô lớn lên. Ngày đầu tiên trở về, cô liền đi cúng bái ba người họ hàng, chạm vào những tấm bia mộ lạnh lẽo, cô mới có cảm giác chân thực.
Cô thản nhiên lau đi những giọt nước trên người, mặc đồ ngủ vào. Cô lắc đầu, đã quen với mái tóc ngắn gọn gàng trước đây, hiện tại cô vẫn chưa quen với tóc dài.
Những ngày qua cô luôn chìm đắm trong ký ức về kiếp trước mà quên mất việc chăm sóc mái tóc của mình. Cô dựa vào sofa ngồi im lặng suốt buổi chiều, không có sự vội vã, không có những bữa tiệc tùng giải trí vô tận nên cuộc sống nhàn nhã như vậy thật thoải mái.
/2586
|