Chương 3.2: Tâm sự đêm khuya
Để xinh đẹp, dung mạo cực kỳ xuất chúng, nhưng số lần cô đến đây cũng không hề ít, thường mang theo thuốc lá rượu, hoặc là một ít đồ ăn bình đạm, đến đây ăn một bữa cơm.
Anh ta nhìn ra được, cô gái này sống không vui vẻ gì, chỉ là anh ta cũng không có cách nào an ủi cô, mỗi nhà đều có hoàn cảnh khác nhau, anh ta nhiều nhất chỉ có thể cùng cô gái nhỏ này uống hai ly.
Mãi đến năm ngoái thi đỗ vào trường Đại học Yến, đến đó học, thì cô mới dần dần không còn qua lại nữa.
"Đường tiểu thư..."
Đường Tĩnh Vân vẫy tay: "Lão Thôi, từ bao giờ mà giữa chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy, chẳng lẽ là ông chê tôi không ra gì sao?"
Lão Thôi cười nói: "Không phải là thấy cô đã trở thành người có học thức rồi sao." Thấy vẻ mặt không tán thành của cô, anh ta liền nâng ly rượu của mình lên: "Là tôi không đúng, tự phạt một ly."
Đường Tĩnh Vân rất tự nhiên tìm một cái cốc trong nhà, tự rót một ly rượu, ngồi xuống đối diện lão Thôi, hít một hơi thuốc lá trong tay nói: "Đã lâu rồi không quay lại."
Lão Thôi nhìn dáng vẻ của cô, lắc đầu thở dài, nói: "Đường nha đầu, cô vẫn như trước đây, rượu thuốc lá không kiêng, còn ra dáng con gái gì nữa, cẩn thận sau này không gả được chồng."
Đường Tĩnh Vân kẹp điếu thuốc trên tay, qua làn khói thuốc, sắc mặt có chút hờ hững nói: "Từ nhỏ tôi đã giao du với những người như các người, tự nhiên cũng nhiễm những thói quen này, sau này nếu người đàn ông của tôi chịu được thì tốt, không chịu được thì không lấy, dù sao cũng không có ai thúc giục tôi."
Kiếp trước cô sống đến hơn ba mươi tuổi, cũng không có một ai khuyên cô kết hôn, có lẽ nhiều người mong cô đừng kết hôn, sau này cũng không có con cái thừa kế gia sản, cuối cùng vẫn sẽ quay về tay người nhà họ Đường.
Lão Thôi tưởng cô nghĩ đến cảnh một mình lẻ loi, lắc đầu cười cười, đổi chủ đề: "Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện có cũng được không cũng được, một đại mỹ nhân như Đường nha đầu không cần phải lo lắng."
Sau đó anh ta lại hỏi: "Người đàn ông trong phòng kia trông không đơn giản chút nào, trên người có một viên đạn, trên vai còn có một vết thương do đạn bắn sượt qua, ước chừng đã lâu rồi, mà vẫn có thể giữ được ý thức tỉnh táo."
"Thật sự là không đơn giản, lão Thôi tôi cũng biết, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cái vòng này, người đàn ông này vừa nhìn đã cho tôi cảm giác như sói, tôi thấy nếu lúc đó tôi không thỏa hiệp, anh ta thật sự sẽ bắn chết tôi." Đường Tĩnh Vân hít một hơi thuốc thật mạnh, nói: "Thật là phiền phức!"
Lão Thôi vỗ vai cô, an ủi:"Không sao, thế giới ngầm ở thành phố Ngân Lâm của chúng ta cũng không phải để chơi, dù sao cũng phải tuân thủ quy tắc, cô đừng quá lo lắng."
"Tôi biết, nào, hôm nay chúng ta cùng uống một bữa thật tử tế." Đường Tĩnh Vân nâng ly rượu, chạm cốc với lão Thôi, nhấp một ngụm, vị cay nồng kích thích thần kinh của cô.
Thật sự đã rất lâu rồi, những kí ức kiếp trước cô không ngừng hiện về. Bởi vì con cái nhà họ Đường là con cháu nhà quyền quý, không nên dây dưa không rõ ràng với những người hạ lưu, cho nên vì những tham vọng trong lòng, cô vẫn luôn không quay về nơi này, cắt đứt mọi liên lạc với thành phố Ngân Lâm, thậm chí cả phần mộ của người thân cũng không đến thăm.
Về bản chất, cô quả thật là một người con gái ích kỷ, chỉ vì thứ mình muốn, có thể không từ thủ đoạn, cũng có thể từ bỏ đoạn tình cảm mười mấy năm.
Lão Thôi nhìn Đường nha đầu trước mắt, đột nhiên cảm thấy cô so với một năm trước đã trưởng thành hơn vài phần, mặc dù giữa hai hàng lông mày vẫn như vậy, nhưng lời nói và cử chỉ của cô đã không còn là của một cô gái đôi mươi nữa mà sâu sắc và kín đáo. Trong lời nói dường như ẩn chứa sâu sắc sự từng trải.
Khi nói chuyện với cô, anh ta không tự chủ được mà bỏ qua tuổi tác của cô, giống như đang nói chuyện với một người cùng tuổi có nhiều kinh nghiệm, không hề có khoảng cách.
Mà cô cứ ngồi im lặng đối diện với anh ta như vậy, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, vẻ mặt điềm tĩnh hờ hững, nhìn thoáng qua, có một khí thế điềm đạm, đôi mắt phượng hơi xếch lên mang vẻ thu hút không phù hợp với độ tuổi này.
Có lẽ là vì người thân của cô đều không còn, một mình cô sống ở thành phố xa lạ, khiến cô sớm trưởng thành. Lão Thôi thở dài, trong lòng lại thêm vài phần thương xót với cô, cha mẹ và người thân của anh ta cũng đi sớm, tất nhiên hiểu rõ được mùi vị cô đơn đó.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, hai người ngồi cùng nhau uống rượu tại quán cũ này, nói về những chuyện cũ trong những năm qua.
Cho đến nhiều năm sau, Đường Tĩnh Vân đã trở thành người cao cao tại thượng khiến người khác ngưỡng mộ, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đêm đó, anh ta lại mỉm cười. Có những người, đã được ông trời định sẵn có mệnh phượng hoàng, sớm muộn gì cũng sẽ bay cao chín vạn dặm. Bởi vì trong mắt cô ẩn chứa nhiều thứ hơn người khác.
/2586
|