Chương 7.1: Vì cô đơn
Người đến không một tiếng động, bước chân nhẹ nhàng như thể không hề chạm đất, Khương Diệp học theo cô dựa vào lan can, nghiêng đầu nhìn, thấy một tay cô cầm bia, tay kia đang nghịch một chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Từ chất liệu, kiểu dáng của chiếc nhẫn, có thể thấy đó là một món đồ cổ, rõ ràng không phải thứ cô nên dùng.
"Ừm". Đường Tĩnh Vân lên tiếng, vẻ mặt bình thản, không hề có chút hoảng sợ nào với người đàn ông không rõ lai lịch sờ soạng sau lưng lúc nửa đêm. Cô ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đen kịt, nhấp một ngụm bia, dưới ánh trăng, sắc mặt cô trở nên tái nhợt hơn, đôi mắt phượng hơi khép lại, sự sắc bén trong đôi mắt bớt đi vài phần, thay vào đó là sự tiều tụy.
"Có tâm sự à?" Khương Diệp lại hỏi.
Anh cảnh giác đã quen, nửa đêm bị tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh đánh thức, nghĩ ngợi một lúc cũng thức dậy theo, vì lòng biết ơn của một người thuê nhà đối với người chủ cho thuê, anh cần phải giúp cô giải quyết một số chuyện. Nhưng không ngờ lại thấy người phụ nữ này cầm một lon bia, nửa đêm chạy ra ban công hóng gió.
Toàn bộ cơ thể cô như được màn đêm ôm lấy, bóng lưng có phần gầy gò, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, đôi vai không quá rộng nhưng giống như có thể chống đỡ cả một bầu trời, chỉ là, khi cô nghiêng đầu uống bia, anh lại nhìn thấy được sự tiêu điều và cô đơn, không hòa hợp với thế giới này. Vì vậy, anh mới lên tiếng.
"Ừm, có tâm sự, toàn là những chuyện phiền phức chết tiệt!" Tuy là giọng điệu thản nhiên, nhưng anh vẫn cảm nhận được cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi đó một cách sâu sắc.
“Tôi nói này, sao trong lòng một cô gái nhỏ như cô lại có nhiều tâm sự như vậy chứ?”
"Anh thử ra đường tìm một cô gái nhỏ ngây thơ xem người ta có cho anh ở nhờ không?" Đường Tĩnh Vân lên tiếng phản bác.
Khương Diệp bất lực xoa xoa mũi, cúi đầu nhìn cô một cái đầy ẩn ý, "Quả thật là mấy cô gái nhỏ chắc chắn sẽ không phóng khoáng như cô.”
Bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, dây buộc ở eo tuy không lỏng lẻo nhưng cũng không chặt chẽ lắm, Khương Diệp cao hơn cô một cái đầu, cúi đầu là có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng nõn trước ngực cô, anh dám chắc, bên trong chiếc áo ngủ này, chắc chắn là cô không mặc gì cả. Anh chưa từng thấy cô gái nào mà tùy tiện trước mặt một người đàn ông xa lạ như vậy, giống như không hề lo lắng về mấy cái chuyện gì đó.
Đường Tĩnh Vân cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra ý tứ của người đàn ông, cô mỉm cười nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh kéo vạt áo ngủ lại. Mặc dù đã đổi thân xác, nhưng con chip bên trong vẫn không thay đổi, về bản chất thì cô vẫn là một bà cô hơn ba mươi tuổi, đã quen với sự thối nát trong giới, đối với những chuyện này, cô không hề đề phòng như những cô gái ở độ tuổi này, hoặc là không khởi dậy nổi sự hứng thú.
"Tôi tin vào trực giác, tôi cảm thấy anh sẽ không phải là người đàn ông như vậy.” Cô nghiêng người mỉm cười nhìn anh, lại ngửa đầu uống một ngụm bia, để lộ chiếc cổ mảnh mai, "Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra thật, thì không phải vừa hay có thể moi được chút tiền từ anh sao? Tôi cũng đang kẹt tiền.”
Khương Diệp không nhịn được mím môi cười, "Cô cũng không phải là người phụ nữ như vậy.”
Đường Tĩnh Vân đặt bia lên lan can, đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo vào cổ, quay người đi vào, lấy thêm một lon bia trong tủ lạnh, tiện tay lấy một gói thuốc lá và bật lửa trên bàn rồi đến trước mặt người đàn ông, đưa lon bia cho anh, còn mình thì châm một điếu thuốc.
/2586
|