Chương 4: Chuẩn bị từ hôn (1)
Chỉ cần ngăn cản chuyện này phát sinh, vận mệnh sau này của cô sẽ thay đổi.
Ba mẹ cô cũng sẽ không chết sớm!
Emtrai Giang Hàn của cô cũng sẽ không nghèo túng bần cùng như vậy!
Vận mệnh của nhà cô cũng sẽ theo đó mà thay đổi!
Nghĩ đến đây, trên mặt Giang Ngưng hiện ra dáng vẻ kiên quyết, cô dứt khoát đưa mình ra khỏi không gian, ra khỏi buồng.
“Ba, mẹ…”
Ba Giang và mẹ Giang vừa thấy Giang Ngưng đi ra trên mặt liền lộ rõ vẻ xấu hổ, họ biết chắc lời nói vừa rồi đã bị Giang Ngưng nghe thấy.
Trước khi bọn họ lên tiếng, Giang Ngưng liền nghiêm túc nói: "Ba, mẹ, con tuyệt đối sẽ không gả cho Giang Phú Quý! Sính lễ của thôn trưởng, chúng ta hãy trả lại cho ông ta đi! Học phí của em trai và học phí của con, con có cách rồi!"
Ba Giang tức giận hừ một tiếng, "Con chỉ là một đứa con gái mới lớn thì có cách gì cơ chứ?"
Nhìn ba mẹ đời trước giờ sống lại đứng trước mắt mình, tâm trạng Giang Ngưng vô cùng tốt, cũng không ghét bỏ thái độ lúc này của ba.
Chỉ cần người nhà còn sống, dựa vào kiến thức kiếp trước của cô, y thuật được truyền dạy từ sư phụ và lời tiên tri từ kiếp trước, mặc kệ cô có khó khăn gì cũng sẽ nhất định tin tưởng vào bản thân và đối mặt giải quyết.
Cô vừa cười vừa nói với ba Giang, "Ba, trước hết hãy nghe con nói được không?"
Giang Ngưng nói thì thầm vào tai trái của ba.
Ba Giang vẻ mặt khiếp sợ mà trừng mắt, yên lặng nhìn cô, "A Ngưng, những lời con nói đều là thật sao? Con làm sao mà biết được?"
Giang Ngưng vẻ mặt nghiêm túc mà gật gật đầu, "Là sự thật! Là do con chính tai nghe được lời nói của bọn họ. Cho nên con mới kiên quyết không muốn gả cho người nhà đó, nếu không về sau có hối hận cũng không kịp."
“Ba, chúng ta có thể yên tâm đi trả tiền, nếu trưởng thôn thật sự không muốn hủy hôn, còn cưỡng ép chúng ta thì con sẽ trực tiếp uy hiếp ông ấy. Con tin ông ta sẽ tuyệt đối không dám động tới chúng ta!"
Ba Giang có chút nghi hoặc nhìn con gái của mình, dường như không giống Giang Ngưng mà ông quen biết.
Cô gái trước mắt tràn đầy tự tin, thần thái khác hẳn, thật sự mà nói đó chính là con gái của ông sao?
Giang Ngưng đứng trước ánh mắt hoài nghi của ba, nhịn không được nhẹ nhàng cười nói, "Ba, ba cứ yên tâm! Con là đứa con gái thông minh học giỏi mà, giờ con đã thông suốt rồi, cũng biết làm thế nào để tranh giành quyền lợi của chính mình, cũng biết làm thế nào để kiếm tiền. Vậy cho nên ba và mẹ cũng không cần nhọc lòng vì con nữa, nhất định con sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện!"
Mẹ Giang nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của hai ba con, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Hai ba con ông đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả?"
Giang Ngưng dang tay ôm lấy mẹ của cô, nhẹ giọng cười nói, "Mẹ, mẹ cũng đừng hỏi nữa, mau đem sính lễ cho con, giờ con sẽ đến nhà trưởng thôn để từ hôn!"
Ba Giang vẫn không tin cô lại có bản lĩnh để đối đầu với trưởng thôn, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Ngưng Ngưng, cách này của con thật sự hiệu quả sao? Ba cứ cảm giác không được chân thật cho lắm?"
Mẹ Giang nghe đến đây dường như đã hiểu ra điều gì, có vẻ con gái bà đã nắm bắt được nhược điểm của trưởng thôn, muốn uy hiếp ông ta từ hôn.
Nhưng mẹ Giang vẫn rất lo lắng, cũng hỏi cô, "Đúng vậy, Ngưng Ngưng, nếu con thật sự có biện pháp để từ hôn, vậy sau khi trả lại sính lễ con sẽ làm gì chứ? Mẹ và ba con giống nhau, đều cảm giác chuyện này không đáng tin cậy cho lắm?"
/1298
|