Chương 3: Ngăn cản bi kịch
"Lúc trước chị bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho ba mẹ giải quyết, khiến họ phải chịu đựng bao quát mắng và nhục nhã từ trưởng thôn, họ còn phải vì chị mà khổ sở, vì chị mà hối hận, rơi lệ. Hiện tại ba mẹ đã mất hết rồi, chị còn trở về làm gì? Đi! Cút cho tôi! Biến đi xa đi! Chị vĩnh viễn không phải về đây nữa! Không cần để tôi phải thấy mặt chị!"
Nhìn cặp mặt đỏ au của em trai Giang Hàn, lại nhìn thấy em trai một thân nghèo túng, nghĩ đến thằng bécòn nhỏ như vậy đã phải trải qua những biến đổi lớn thế này, phải chấp nhận việc ba mẹ đều đã mất hết. Giang Ngưng trong lòng lại đau nhói, vừa hổ vừa thẹn.
Cảm giác đã không còn chỗ dung thân cho cô, cô liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé cô độc của chị gái dần biến mất, Giang Hàn cũng ngồi xổm xuống, ôm đầu mà khóc lớn.
Cho đến nửa đêm, Giang Ngưng lén lút trở về, qua khe hở cửa sổ để lại cho em trai một cuốn sổ tiết kiệm và một tờ giấy, "A Hàn, bảo trọng!"
Giang Ngưng mang theo đầy người phiền muộn và tiếc nuối không sao đếm nổi trở về thành phố Thâm Châu.
Đúng vậy! Cô đi không một lời từ biệt, để lại cho ba mẹ bao tổn thương và nỗi thống khổ, cũng gián tiếp dẫn đến cái chết của họ.
Nhưng khi đó nếu cô không đi cũng không thể sống nổi!
Mỗi ngày cô phải đối mặt với cái tên lùn tịt biến thái đó, bị trường thôn và vợ ông ta ức hiếp ngược đãi. Cha mẹ lại yếu đuối vô năng, không thể vì cô mà đối đầu. Nếu còn như vậy, cô sẽ bị cả nhà trưởng thôn tra tấn, rồi cô không điên cũng chết.
Giang Ngưng về sau còn nghe nói, sau khi cô mất tích được một năm, trưởng thôn thấy không tìm được cô nữa liền cưới cho thằng con trai lùn của mình một người vợ nữa.
Không đến hai năm, người phụ nữ đó đã bị cả gia đình biến thái nhà họ ép bức đến nỗi phải thắt cổ chết.
Nếu cô không chạy đi thì kết cục sẽ giống người phụ nữ kia!
Chỉ là Giang Ngưng không nghĩ tới, đến khi cô có cuộc sống khá giả muốn bồi thường và hiếu thuận với ba mẹ thì ba mẹ lại không còn nữa, khiến cô cả đời sống trong đau khổ và tiếc nuối.
Về nhà biết được tin tức ba mẹ đã qua đời, không chịu nổi đả kích quá lớn Giang Ngưng đã về thành phố Thâm Châu. Trong lúc tinh thần hoảng hốt, cô bị xe của sư phụ đụng phải.
Sau khi biết được cảnh ngộ của cô, sư phụ rất đồng cảm.
Sư phụ không có con cái, sau khi trải qua rất nhiều khảo nghiệm, ông ấy liền nhận cô làm cháu gái.
Từ nay về sau, cô đi theo sư phụ để học tập, cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, cũng được ông tích cực bồi dưỡng, truyền dạy y thuật.
Lúc này cô mới được tính là đã thật sự thoát thai hoán cốt, phá kén thành bướm.
* Thoát thai hoán cốt: có nghĩa giống như sự sống lại, hồi sinh, phục sinh, trở thành con người mới.
Sau 5 năm học tập cô đã xuất sư, dưới sự giúp đỡ của sư phụ, cô đã thành lập được một tập đoàn về y dược - Giang Thị.
Cô lại dùng tám năm thời gian, dẫn dắt Giang Thị sản xuất được vài loại thuốc nổi tiếng, vươn ra thị trường cả nước, rồi vươn ra toàn thế giới.
Mà cô cũng từ một thôn nữ lột xác thành một người phụ nữ doanh nhân nổi tiếng khắp cả nước trong ngành y dược
Chỉ tiếc, dù cho cô có đến hàng chục tỷ thì vẫn chỉ là một người phàm.
Trong mắt của một dòng họ võ thuật danh giá từ lâu đời, cô chính là một người phụ nữ nhà giàu mới nổi.
Hơn nữa vẫn là một người phụ nữ giàu có có quá khứ không mấy tốt đẹp!
Cô cùng Thiếu tướng Dung Nghị ở bên nhau, khiến quá nhiều người bất mãn.
Người nhà họ Dung ra sức bắt bẻ, xem ra cô tuyệt đối không xứng với Dung Nghị - Thiếu tướng uy danh hiển hách.
Cho nên, cuối cùng cô mới rơi vào tay của độc thủ Nam Cung Duyệt, nhận phải kết cục bi thảm, một thi hai mệnh.
*Một thi hai mệnh: nữ chính mang thai nên khi cô mất mạng con cô cũng đi theo.
Nghĩ tới chuyện này, Giang Ngưng lại nhẹ nhàng mà than một tiếng…
Kiếp trước đã qua rồi, cô có tức giận cũng vô ích.
Nếu trời cao cho cô cơ hội tái sinh, cô phải bắt đầu lại, lợi dụng những lời tiên tri từ kiếp trước và kinh nghiệm y dược tích lũy mười mấy năm để thay đổi vận mệnh, tuyệt đối không thể để bi kịch kiếp trước lặp lại!
/1298
|