*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa to rửa sạch khắp rừng rậm, đầu tóc theo nước mưa ướt dầm dề, tầm mắt mơ hồ, rừng rậm tĩnh mịch tăng vài phần quỷ dị.
Nước mưa theo cổ áo tiến vào trong cơ thể, cảm giác dính nhớp rất không thoải mái. Sân Mộc kéo mũ trên áo gió đội lên đầu, mái tóc đen dài dán vào mặt, lộ ra chiếc cằm thon gầy tái nhợt, mang cảm giác âm lạnh sắc bén.
Trác Khải Bảo đem bộ tóc lông xanh vuốt ra sau đầu, mặt đầy mỏi mệt. "Sân Mộc, đây cũng là nội dung khảo hạch sao?"
"Nên nghiêm túc." Sân Mộc kéo chặt cổ áo, trên mặt ít nhiều cũng chút tinh thần. "Tìm đủ bản đồ, kết thúc khảo hạch."
Có chút kinh ngạc nhìn Sân Mộc nghiêm túc, lòng bất an của Trác Khải Bảo càng thêm trầm trọng. "Muốn đi tìm thí sinh sao?"
"Bản đồ không phải còn thiếu một phần sao?" Sân Mộc không chút vui đùa nào nhìn Trác Khải Bảo, hiểu Sân Mộc thật sự nghiêm túc, Trác Khải Bảo cũng "bào căn hỏi đế", tiếp tục hướng phía trước mở đường.
Nhìn theo bóng Trác Khải Bảo, Sân Mộc mũ hạ, tròng mắt rất nhanh hiện lên một màu đỏ sậm. Thân thể tang thi khôi phục nhanh, nhưng cũng cần có tinh hạch, hiện giờ thân thể hắn bất quá chỉ mới khôi phục bốn năm phần, không thể lại tùy ý động thủ, chỉ có thể chờ đến thời điểm mấu chốt dùng để bảo mệnh.
Hai người một trước một sau gian nan đi giữa mưa to, không có viện sinh, không có vật công kích, khắp rừng rậm trừ bỏ tiếng mưa rơi thì yên lặng đến quỷ dị, loại yên bình này ngược lại càng khiến lòng người sinh ra sợ hãi với những gì sắp diễn ra phía trước.
Đi một đoạn thì gặp được hai người đang đỡ lấy nhau, suy yếu đến gần như không thể trụ được nữa, hai người Sân Mộc cũng không cần tốn nhiều công phu đã lấy được bản đồ trên người bọn họ, chính là dường như thần may mắn đã không còn chiếu cố, vài lần lấy được bản đồ tới tay lại không có được cái nào hai người đang cần.
Trác Khải Bảo cũng không phải loại người xấu từ trong rễ, phàm là những bản đồ mình không cần, cậu đều để cho người ta giữ lại. Sân Mộc thấy vậy cũng không nói nhiều, cùng nói tới hắn, chỉ cần đến được nơi mình muốn, những chuyện khác cùng hắn không quan hệ.
Mưa phảng phất càng rơi xuống càng nhiều, Sân Mộc ngẩng đầu nhìn không trung, nước mưa lãnh lẽo lọt vào trong mắt khiến hắn có chút không khoẻ, trực giác cảm thấy khác thường trong Sân Mộc càng lúc càng lớn.
"Không được." Trác Khải Bảo vô lực dựa vào một thân cây ngồi xổm xuống, đôi mắt vốn sáng ngời lúc này đã có phần hoảng hốt. "Sân Mộc, ta không được, vẫn là chính ngươi đi thôi."
Sân Mộc cúi đầu nhìn Trác Khải Bảo, cảm giác được hô hấp suy yếu cùng nhịp tim hỗn loạn của cậu, đối với đề nghị của Trác Khải Bảo cũng không có ý kiến gì, mà là trực tiếp tiến lên tự phòng thủ.
Sân Mộc đi đến cạnh Trác Khải Bảo, khom lưng móc ra từ trong túi ba túi dịch dinh dưỡng, trước ánh mắt mê man của Trác Khải Bảo ngửa đầu uống xuống một túi, một tay bật ra nút chiếc túi khác, một tay xách cổ áo Trác Khải Bảo lên, không nói hai lời đem dịch dinh dưỡng rót xuống.
"Ngô!" Trác Khải Bảo hai tay vùng vẫy, thẳng đến khi Sân Mộc đem cậu buông ra, lúc này mới có thể che miệng "khụ khụ" mấy tiếng đến chết đi sống lại.
Sân Mộc bình tĩnh lắc lắc tay bị Trác Khải Bảo bắt lấy "Nhìn ngươi tận tâm dẫn đường, vốn định không muốn thô lỗ với ngươi như vậy, chính là tự mình tìm ngược."
Bị cường ngạnh ép uống dịch dinh dưỡng, tinh thần Trác Khải Bảo tốt lên không ít, nhưng sau đó lại thật tức giận. "Sân Mộc! Sao ngươi có thể......"
"Ít nói nhảm, nếu không phải ngươi còn thiếu tiền ta, ta làm thịt ngươi tin hay không." Sân Mộc tùy ý nói, nhưng Trác Khải Bảo lại bị ánh mắt Sân Mộc nhìn đến đánh một cái lạnh run, cậu như thế nào cảm thấy được Sân Mộc dường như không phải nói chơi a?.
Trác Khải Bảo mếu máo, trong lòng ủy khuất lại không dám làm ầm ĩ, sợ Sân Mộc thật sự đem cậu đi làm thịt, chỉ có thể yên lặng bò dậy, chính là đúng lúc này, trên người Sân Mộc đột nhiên tản ra một đợt khí áp bạo ngược, một tay chế trụ bả vai Trác Khải Bảo, nháy mắt hai người đã di chuyển ra xa mấy mét.
Mà vị trí vừa rồi nơi Trác Khải Bảo ngồi, chỉ nghe một tiếng cây đứt gãy, một vật thể màu tím đen dùng móng vuốt đem thân cây bẻ gãy hơn phân nửa. Trác Khải Bảo nhịn không được đánh một cái lạnh run, nếu vật thể trước mắt này bắt được cậu, chỉ sợ dù chỉ là mô phỏng số liệu hình ảnh trên giả thuyết chiến trường, cũng đủ khiến cậu đủ khốn đốn.
Giữa trời mưa to, một bóng người màu đen chậm rãi từ trong lùm cây bò ra. Làn da tím đen, da thịt bạo liệt như được tráng qua kim cương, trên lưng chỗ khí nang còn có bướu thịt dày đặt, đã ghi rõ thân phận của nó.
"Dị, dị thể!!" Trác Khải Bảo hai mắt mở to hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn quái vật hình người đáng sợ kia. "Sao có thể! Tác chiến với dị thể là đề thi của viện sinh năm hai, chúng ta vẫn còn là thí sinh, căn bản không có tiếp xúc qua phương diện huấn luyện này!"
Bướu thịt phía sau khí nang quái vật hình người không ngừng co rút lại, phảng phất như có sinh mệnh đang khẽ động. Sân Mộc thấy ghê tởm, từ trước đến nay hắn chán ghét nhất là loại sinh vật này, tang thi tiến đến cao giai bề ngoài sẽ càng giống nhân loại, mà loại sinh vật biến dị này, vô luận tiến đến cấp bao nhiêu đều sẽ càng ngày càng trở nên ghê tởm. Trước kia hắn chỉ cần phóng thích uy áp của tang thi hoàng, sinh vật cấp thấp này đều sẽ tránh không kịp, nhưng hôm nay hắn đang ở trong khu khảo hạch, tất cả nơi này đều chỉ là số liệu mô phỏng, uy áp của hắn ở chỗ này căn bản không có tác dụng.
Sân Mộc lui về sau hai bước, nhíu mày nhìn dị thể kia dữ tợn nhe răng trợn mắt "Giết nó."
"A?" Tựa hồ không nghĩ tới Sân Mộc sẽ hạ lệnh như vậy, trong lúc nhất thời Trác Khải Bảo có chút choáng váng. "Ta sao? Sao có thể! Đây là biến dị thể, ta chỉ thấy qua sách và hình ảnh, ngươi muốn ta làm sao cùng nó đánh a!"
"Nhân loại nhiễm virus trở thành tang thi, thi biến dị thành dị chủng, sức chiến đấu cao hơn tang thi cùng cấp, chỉ số thông minh tiến hóa chậm, nhược điểm ở phía sau xương đầu."
Nghe Sân Mộc chậm rãi gằn từng chữ một, biểu tình nhàn nhã tư thái kia thiếu chút nữa làm Trác Khải Bảo phát quỳ xuống. "Ngươi nói với ta làm gì!"
Sân Mộc ôm cánh tay, vươn vươn cằm hướng về phía dị thể đã vận sức chờ tấn công kia. "Ta đang phổ cập cho ngươi, đánh đi."
Trác Khải Bảo che mặt, vừa định khóc một phen cho sự đau khổ của mình, dị thể kia liền gào rống nhào tới chỗ hai người. Trác Khải Bảo sợ tới mức oa oa, té ngã lộn nhào, chật vật lăn sang một bên. Sân Mộc không biết khi nào đã đứng trên một thân cây, từ trên cao nhìn xuống Trác Khải Bảo. "Ta sẽ không cứu ngươi, muốn sống liền giết nó."
Nhìn dị thể khủng bố, mặt Trác Khải Bảo xanh trắng, hồn vía cơ hồ muốn lên mây. Dị thể vung hai bàn móng vuốt,làn da bạo liệt của nó rung động trong từng động tác, bướu thịt phía sau lưng ục ục khẽ rung, một bộ dáng đủ để hù chết người.
Dị thể lại lần nữa nhằm vào hướng Trác Khải Bảo qua đi, Trác Khải Bảo ngã lộn nhào liên tục trốn tránh, vài lần thiếu chút nữa mất luôn tay chân, trên người từ trên xuống dưới đều mang không ít vết thương.
Sân Mộc ngồi trên cây có chút không nỡ nhìn thẳng, Trác Khải Bảo đánh trận này đến quá khó coi. "Lui về né tránh, hướng về phía sau nó, dùm băng đâm vào gáy nó đi."
Sân Mộc ở một bên chỉ điểm, nhưng động tác của Trác Khải Bảo không chịu phối hợp như Sân Mộc tưởng tượng, động tác vốn nên thật nhanh một đường nện từ trên xuống, nhưng khi Trác Khải Bảo ra tay thì so với công phu chó cào còn khó coi hơn.
Lúc này được Sân Mộc nhắc nhở, Trác Khải Bảo sợ đến"hồn phi phách tán" cũng giảm đi không ít, miễn cưỡng có thể khôi phục chút lý trí, theo chỉ điểm của Sân Mộc, ra sức không để tiếp tục bị động. Cho nên nói, chỉ khi gần chết con người mới có thể phát ra sức mạnh lớn nhất.
Có lẽ không nghĩ thứ đồ ăn nhân loại nhỏ yếu này lại khó chơi như vậy, trên người vài lần bị thương khiến dị thể phẫn nộ tới cực điểm, công kích cũng càng thêm hung mãnh.
Sân Mộc trên cây suy nghĩ, giả thuyết chiến trường mô phỏng số liệu này đúng là rất có ý tứ, còn có thể mô phỏng cảm xúc dị thể giống đến như vậy.
Trác Khải Bảo có thể cùng dị thể giằng co lâu như vậy, vậy dị thể này cấp bậc chắc cũng không cao, hẳn là cũng như thế giới trước kia thuộc dạng dị thể theo bản năng không có trí tuệ.
"A!" Trong nháy mắt Sân Mộc đang thất thần, một tiếng kêu thảm thiết của Trác Khải Bảo truyền tới. Sân Mộc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Trác Khải Bảo đang chật vật ngã trong bụi cỏ, phía sau lưng là một vệt máu ghê người.
Mắt thấy dị thể dần dần tới gần, cái miệng há rộng sắp rơi xuống, rốt cuộc Trác Khải Bảo kiên trì không được nữa, khóc rống lên. Sân Mộc mày nhíu, thả người nhảy xuống thân cây cách Trác Khải Bảo cùng dị thể không xa, một tay vững vàng chế trụ dị thể đang há miệng.
Liền tính dù không có dị năng, thân thể hắn cũng đã trải qua tiến hóa biến dị, không phải loại chỉ một dị thể cấp thấp còn chưa tiến hóa trí tuệ có thể tùy ý đả thương.
Dị thể mạnh mẽ giãy giụa, cảm nhận được cánh tay đã hết sức, đáy mắt Sân Mộc hiện lên ám mang. Cảm giác còn có chuyện mình không thể khống chế trong tay, đúng là không quá thoải mái.
Sân Mộc một chân đá bay dị thể, thả người đuổi theo đến trước mặt dị thể, hai tay dùng lực, xé đi hai cánh tay của dị thể, huyết nhục lập tức lan tràn.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp rừng rậm, dị thể rơi xuống đất, thân thể giãy giụa điên cuồng muốn hướng tới phía Sân Mộc, bướu thịt co rút sau lưng nhanh chóng phình ra gần như muốn nổ tung. Mặt Sân Mộc phát lạnh, làm tang thi hoàng lăn lộn trăm năm trong mạt thế Sân Mộc tất nhiên biết được dị thể kia đang muốn xuất chiêu cuối cùng, bướu thịt sau lưng dị thể này đều là nọc độc, một khi nổ tung, chỉ cần dính phải một chút nháy mắt sẽ bị nó ăn mòn.
Ném xuống hai cánh tay kia, Sân Mộc dẫm chân qua một thân cây, đón dị thể đang hướng tới. Lúc dị thể còn chưa kịp né tránh, hai tay Sân Mộc đã một trên một dưới chế trụ miệng dị thể. Một tiếng rống lên, đôi tay Sân Mộc dùng hết toàn lực, chỉ nghe một tiếng da thịt cùng gân cốt đứt gãy, dị thể đã bị Sân Mộc cường ngạnh xé thành hai mảnh. Máu me tàn bạo như thế, khiến mọi người đều phải sợ hãi.
Tuy rằng Sân Mộc đem dị thể giết chết trước khi độc túi nổ tung, nhưng lúc va chạm với cổ lực lượng của dị thể, cũng đem hắn bắn bay ra ngoài, liên tiếp đập người vào mấy thân cây,thật mạnh đem Sân Mộc quăng ngã trong bụi cỏ, thân thể cuộn tròn nửa ngày không có động tĩnh.
"Sân Mộc!" Trác Khải Bảo chịu đựng đau nhức phía sau lưng, xiêu vẹo đi đến bên người Sân Mộc quỳ xuống, hoảng loạn đem Sân Mộc nâng dậy.
Sân Mộc một tay ôm bụng nhẹ hít một ngụm khí, lực lượng vừa mới va chạm của dị thể kia tất cả đều nằm ở bụng hắn, lúc này hắn đau đến run cả người. Làm tang thi, hắn không có hô hấp, không có tim đập, cũng không có độ ấm, chính là theo hắn tiến hóa, hắn chẳng những khôi phục bề ngoài nhân loại, cũng giữ được cảm giác đau đớn đến vô cùng rõ ràng.
"Ta không sao." Theo cánh tay Trác Khải Bảo, Sân Mộc chậm rãi chuyển động thân người, thanh âm đè nén khẽ run lên, lại kiên cường không để bản thân khuất phục trước bất cứ kẻ nào.
Sân Mộc ngồi dậy dựa vào một thân cây, nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Trác Khải Bảo, ánh mắt dừng ở phía lưng đầy máu. "Sẽ chết sao?"
"Không chết được." Trác Khải Bảo lắc đầu, nhìn cái xác thảm đến không nỡ nhìn của dị thể phía bên kia, không kiềm được cực kỳ hâm mộ. "Sân Mộc ngươi thật lợi hại, nếu có một ngày ta cũng có thể cường đại được như ngươi thì tốt rồi."
"Có thời gian nằm mơ, thì đọc nhiều sách một chút đi." Đối mặt Sân Mộc độc miệng, Trác Khải Bảo tỏ vẻ "tập mãi thành thói quen", cơ hồ đã không còn bị đả kích đến.
"Sân Mộc, ngươi vì sao hiểu dị thế như vậy,trước kia ngươi đã từng chiến đấu với nó sao?"
Hắn có thể lúc hắn ăn uống ngủ nghỉ, nhắm mắt mở mắt đều có chúng nó theo chân sao? Tất nhiên không thể. "Thế giới của học bá ngươi không hiểu đâu."
"???"Trác Khải Bảo
Trong biệt thự, Viên Úc Thần ngồi trên xe lăn nhìn bộ dạng đau đớn của thiếu niên trong đài phát sóng trực tiếp, mày nhíu chặt lại, gương mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng đã sắp đông cứng, đáy mắt sắc bén nổi lên lửa giận.
Trọng Lân từ ngoài phòng đi vào "Nguyên soái, đã hỏi rõ ràng. Học viện bên kia nói là trục trặchệ thống, số liệu hỗn loạn nhất thời không thể khống chế."
Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn Trọng Lân, ngũ quan lạnh lẽo. Trọng Lân lắc đầu "Đương nhiên, lý do này cũng không thể thuyết phục ta. Muốn nhúng tay sao?"
Viên Úc Thần nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, biểu tình vài lần biến hóa, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. "Tạm thời không cần."
Trọng Lân gật đầu không nói nữa, gã hiểu rõ ý tứ Viên Úc Thần, Viên Úc Thần muốn cho Sân Mộc một không gian có thể bình yên mà trưởng thành, mà một khi nhúng tay vào việc này, thân phận Sân Mộc sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó sợ là trường quân đội đệ nhất cũng không vào được.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, sắc trời dần dần đen. Trong khu khảo hạch không thể phân biệt ngày đêm, có lẽ nơi này đêm đen gió lớn,kỳ thật bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Nghỉ ngơi một thời gian rất lâu, Sân Mộc đã khôi phục không sai biệt lắm, đối với việc từ đầu đã đem hết toàn lực động thủ, kết quả dị năng hao tổn gần như muốn khô kiệt, Sân Mộc cũng không hối hận. Cho dù ngay từ đầu có biết nơi này toàn bộ đều là giả thuyết, nhưng khi dung nham rơi xuống đầy trời, mặc dù không chết được, nhưng tâm lý cũng sẽ không tiếp thu cứ như vậy mà chờ chết không chống trả.
Đột nhiên từ bụi cỏ truyền đến thanh âm "sàn sạt", Sân Mộc nhanh chóng mở to mắt, ánh mắt quét về một bên. Theo bụi cỏ đong đưa, hai bóng người chậm rãi đi ra.
"Là các ngươi?" Trác Khải Bảo vốn đang phòng bị thì kinh ngạc. Hai người này không phải ai khác, chính là Long Vũ cùng Mễ Phi, hai thí sinh may mắn còn ở lại đứng lên phát biểu lúc trước, tự nhiên để lại ấn tượng với Trác Khải Bảo.
Trên người hai người có chút thương tích, nhưng không nghiêm trọng lắm, có thể "sống" dưới tay năm viện sinh vây quanh, điều này có chút làm cho Trác Khải Bảo không nghĩ tới.
Mễ Phi tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Long Vũ không chút lưu tình kéo về. Ánh mắt chuyển qua người Sân Mộc, Long Vũ biểu tình bình đạm "Ngươi bị thương."
Khẳng định đây là câu trần thuật, Sân Mộc chậm rãi đứng lên, thú vị nhìn thiếu niên già dặn không hợp tuổi này. "Thử một chút không?"
Mưa to không ngừng rút nước, rừng rậm hắc ám dần dần nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm. Hai người giằng co, một bên bình đạm lại âm thầm phòng bị, một bên nhẹ nhàng không chút để ý nào, đó là cường giả đối với kẻ yếu coi khinh. Khẩn trương dần dần quanh quẩn trong không khí, chạm vào là nổ ngay.
Mưa to rửa sạch khắp rừng rậm, đầu tóc theo nước mưa ướt dầm dề, tầm mắt mơ hồ, rừng rậm tĩnh mịch tăng vài phần quỷ dị.
Nước mưa theo cổ áo tiến vào trong cơ thể, cảm giác dính nhớp rất không thoải mái. Sân Mộc kéo mũ trên áo gió đội lên đầu, mái tóc đen dài dán vào mặt, lộ ra chiếc cằm thon gầy tái nhợt, mang cảm giác âm lạnh sắc bén.
Trác Khải Bảo đem bộ tóc lông xanh vuốt ra sau đầu, mặt đầy mỏi mệt. "Sân Mộc, đây cũng là nội dung khảo hạch sao?"
"Nên nghiêm túc." Sân Mộc kéo chặt cổ áo, trên mặt ít nhiều cũng chút tinh thần. "Tìm đủ bản đồ, kết thúc khảo hạch."
Có chút kinh ngạc nhìn Sân Mộc nghiêm túc, lòng bất an của Trác Khải Bảo càng thêm trầm trọng. "Muốn đi tìm thí sinh sao?"
"Bản đồ không phải còn thiếu một phần sao?" Sân Mộc không chút vui đùa nào nhìn Trác Khải Bảo, hiểu Sân Mộc thật sự nghiêm túc, Trác Khải Bảo cũng "bào căn hỏi đế", tiếp tục hướng phía trước mở đường.
Nhìn theo bóng Trác Khải Bảo, Sân Mộc mũ hạ, tròng mắt rất nhanh hiện lên một màu đỏ sậm. Thân thể tang thi khôi phục nhanh, nhưng cũng cần có tinh hạch, hiện giờ thân thể hắn bất quá chỉ mới khôi phục bốn năm phần, không thể lại tùy ý động thủ, chỉ có thể chờ đến thời điểm mấu chốt dùng để bảo mệnh.
Hai người một trước một sau gian nan đi giữa mưa to, không có viện sinh, không có vật công kích, khắp rừng rậm trừ bỏ tiếng mưa rơi thì yên lặng đến quỷ dị, loại yên bình này ngược lại càng khiến lòng người sinh ra sợ hãi với những gì sắp diễn ra phía trước.
Đi một đoạn thì gặp được hai người đang đỡ lấy nhau, suy yếu đến gần như không thể trụ được nữa, hai người Sân Mộc cũng không cần tốn nhiều công phu đã lấy được bản đồ trên người bọn họ, chính là dường như thần may mắn đã không còn chiếu cố, vài lần lấy được bản đồ tới tay lại không có được cái nào hai người đang cần.
Trác Khải Bảo cũng không phải loại người xấu từ trong rễ, phàm là những bản đồ mình không cần, cậu đều để cho người ta giữ lại. Sân Mộc thấy vậy cũng không nói nhiều, cùng nói tới hắn, chỉ cần đến được nơi mình muốn, những chuyện khác cùng hắn không quan hệ.
Mưa phảng phất càng rơi xuống càng nhiều, Sân Mộc ngẩng đầu nhìn không trung, nước mưa lãnh lẽo lọt vào trong mắt khiến hắn có chút không khoẻ, trực giác cảm thấy khác thường trong Sân Mộc càng lúc càng lớn.
"Không được." Trác Khải Bảo vô lực dựa vào một thân cây ngồi xổm xuống, đôi mắt vốn sáng ngời lúc này đã có phần hoảng hốt. "Sân Mộc, ta không được, vẫn là chính ngươi đi thôi."
Sân Mộc cúi đầu nhìn Trác Khải Bảo, cảm giác được hô hấp suy yếu cùng nhịp tim hỗn loạn của cậu, đối với đề nghị của Trác Khải Bảo cũng không có ý kiến gì, mà là trực tiếp tiến lên tự phòng thủ.
Sân Mộc đi đến cạnh Trác Khải Bảo, khom lưng móc ra từ trong túi ba túi dịch dinh dưỡng, trước ánh mắt mê man của Trác Khải Bảo ngửa đầu uống xuống một túi, một tay bật ra nút chiếc túi khác, một tay xách cổ áo Trác Khải Bảo lên, không nói hai lời đem dịch dinh dưỡng rót xuống.
"Ngô!" Trác Khải Bảo hai tay vùng vẫy, thẳng đến khi Sân Mộc đem cậu buông ra, lúc này mới có thể che miệng "khụ khụ" mấy tiếng đến chết đi sống lại.
Sân Mộc bình tĩnh lắc lắc tay bị Trác Khải Bảo bắt lấy "Nhìn ngươi tận tâm dẫn đường, vốn định không muốn thô lỗ với ngươi như vậy, chính là tự mình tìm ngược."
Bị cường ngạnh ép uống dịch dinh dưỡng, tinh thần Trác Khải Bảo tốt lên không ít, nhưng sau đó lại thật tức giận. "Sân Mộc! Sao ngươi có thể......"
"Ít nói nhảm, nếu không phải ngươi còn thiếu tiền ta, ta làm thịt ngươi tin hay không." Sân Mộc tùy ý nói, nhưng Trác Khải Bảo lại bị ánh mắt Sân Mộc nhìn đến đánh một cái lạnh run, cậu như thế nào cảm thấy được Sân Mộc dường như không phải nói chơi a?.
Trác Khải Bảo mếu máo, trong lòng ủy khuất lại không dám làm ầm ĩ, sợ Sân Mộc thật sự đem cậu đi làm thịt, chỉ có thể yên lặng bò dậy, chính là đúng lúc này, trên người Sân Mộc đột nhiên tản ra một đợt khí áp bạo ngược, một tay chế trụ bả vai Trác Khải Bảo, nháy mắt hai người đã di chuyển ra xa mấy mét.
Mà vị trí vừa rồi nơi Trác Khải Bảo ngồi, chỉ nghe một tiếng cây đứt gãy, một vật thể màu tím đen dùng móng vuốt đem thân cây bẻ gãy hơn phân nửa. Trác Khải Bảo nhịn không được đánh một cái lạnh run, nếu vật thể trước mắt này bắt được cậu, chỉ sợ dù chỉ là mô phỏng số liệu hình ảnh trên giả thuyết chiến trường, cũng đủ khiến cậu đủ khốn đốn.
Giữa trời mưa to, một bóng người màu đen chậm rãi từ trong lùm cây bò ra. Làn da tím đen, da thịt bạo liệt như được tráng qua kim cương, trên lưng chỗ khí nang còn có bướu thịt dày đặt, đã ghi rõ thân phận của nó.
"Dị, dị thể!!" Trác Khải Bảo hai mắt mở to hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn quái vật hình người đáng sợ kia. "Sao có thể! Tác chiến với dị thể là đề thi của viện sinh năm hai, chúng ta vẫn còn là thí sinh, căn bản không có tiếp xúc qua phương diện huấn luyện này!"
Bướu thịt phía sau khí nang quái vật hình người không ngừng co rút lại, phảng phất như có sinh mệnh đang khẽ động. Sân Mộc thấy ghê tởm, từ trước đến nay hắn chán ghét nhất là loại sinh vật này, tang thi tiến đến cao giai bề ngoài sẽ càng giống nhân loại, mà loại sinh vật biến dị này, vô luận tiến đến cấp bao nhiêu đều sẽ càng ngày càng trở nên ghê tởm. Trước kia hắn chỉ cần phóng thích uy áp của tang thi hoàng, sinh vật cấp thấp này đều sẽ tránh không kịp, nhưng hôm nay hắn đang ở trong khu khảo hạch, tất cả nơi này đều chỉ là số liệu mô phỏng, uy áp của hắn ở chỗ này căn bản không có tác dụng.
Sân Mộc lui về sau hai bước, nhíu mày nhìn dị thể kia dữ tợn nhe răng trợn mắt "Giết nó."
"A?" Tựa hồ không nghĩ tới Sân Mộc sẽ hạ lệnh như vậy, trong lúc nhất thời Trác Khải Bảo có chút choáng váng. "Ta sao? Sao có thể! Đây là biến dị thể, ta chỉ thấy qua sách và hình ảnh, ngươi muốn ta làm sao cùng nó đánh a!"
"Nhân loại nhiễm virus trở thành tang thi, thi biến dị thành dị chủng, sức chiến đấu cao hơn tang thi cùng cấp, chỉ số thông minh tiến hóa chậm, nhược điểm ở phía sau xương đầu."
Nghe Sân Mộc chậm rãi gằn từng chữ một, biểu tình nhàn nhã tư thái kia thiếu chút nữa làm Trác Khải Bảo phát quỳ xuống. "Ngươi nói với ta làm gì!"
Sân Mộc ôm cánh tay, vươn vươn cằm hướng về phía dị thể đã vận sức chờ tấn công kia. "Ta đang phổ cập cho ngươi, đánh đi."
Trác Khải Bảo che mặt, vừa định khóc một phen cho sự đau khổ của mình, dị thể kia liền gào rống nhào tới chỗ hai người. Trác Khải Bảo sợ tới mức oa oa, té ngã lộn nhào, chật vật lăn sang một bên. Sân Mộc không biết khi nào đã đứng trên một thân cây, từ trên cao nhìn xuống Trác Khải Bảo. "Ta sẽ không cứu ngươi, muốn sống liền giết nó."
Nhìn dị thể khủng bố, mặt Trác Khải Bảo xanh trắng, hồn vía cơ hồ muốn lên mây. Dị thể vung hai bàn móng vuốt,làn da bạo liệt của nó rung động trong từng động tác, bướu thịt phía sau lưng ục ục khẽ rung, một bộ dáng đủ để hù chết người.
Dị thể lại lần nữa nhằm vào hướng Trác Khải Bảo qua đi, Trác Khải Bảo ngã lộn nhào liên tục trốn tránh, vài lần thiếu chút nữa mất luôn tay chân, trên người từ trên xuống dưới đều mang không ít vết thương.
Sân Mộc ngồi trên cây có chút không nỡ nhìn thẳng, Trác Khải Bảo đánh trận này đến quá khó coi. "Lui về né tránh, hướng về phía sau nó, dùm băng đâm vào gáy nó đi."
Sân Mộc ở một bên chỉ điểm, nhưng động tác của Trác Khải Bảo không chịu phối hợp như Sân Mộc tưởng tượng, động tác vốn nên thật nhanh một đường nện từ trên xuống, nhưng khi Trác Khải Bảo ra tay thì so với công phu chó cào còn khó coi hơn.
Lúc này được Sân Mộc nhắc nhở, Trác Khải Bảo sợ đến"hồn phi phách tán" cũng giảm đi không ít, miễn cưỡng có thể khôi phục chút lý trí, theo chỉ điểm của Sân Mộc, ra sức không để tiếp tục bị động. Cho nên nói, chỉ khi gần chết con người mới có thể phát ra sức mạnh lớn nhất.
Có lẽ không nghĩ thứ đồ ăn nhân loại nhỏ yếu này lại khó chơi như vậy, trên người vài lần bị thương khiến dị thể phẫn nộ tới cực điểm, công kích cũng càng thêm hung mãnh.
Sân Mộc trên cây suy nghĩ, giả thuyết chiến trường mô phỏng số liệu này đúng là rất có ý tứ, còn có thể mô phỏng cảm xúc dị thể giống đến như vậy.
Trác Khải Bảo có thể cùng dị thể giằng co lâu như vậy, vậy dị thể này cấp bậc chắc cũng không cao, hẳn là cũng như thế giới trước kia thuộc dạng dị thể theo bản năng không có trí tuệ.
"A!" Trong nháy mắt Sân Mộc đang thất thần, một tiếng kêu thảm thiết của Trác Khải Bảo truyền tới. Sân Mộc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Trác Khải Bảo đang chật vật ngã trong bụi cỏ, phía sau lưng là một vệt máu ghê người.
Mắt thấy dị thể dần dần tới gần, cái miệng há rộng sắp rơi xuống, rốt cuộc Trác Khải Bảo kiên trì không được nữa, khóc rống lên. Sân Mộc mày nhíu, thả người nhảy xuống thân cây cách Trác Khải Bảo cùng dị thể không xa, một tay vững vàng chế trụ dị thể đang há miệng.
Liền tính dù không có dị năng, thân thể hắn cũng đã trải qua tiến hóa biến dị, không phải loại chỉ một dị thể cấp thấp còn chưa tiến hóa trí tuệ có thể tùy ý đả thương.
Dị thể mạnh mẽ giãy giụa, cảm nhận được cánh tay đã hết sức, đáy mắt Sân Mộc hiện lên ám mang. Cảm giác còn có chuyện mình không thể khống chế trong tay, đúng là không quá thoải mái.
Sân Mộc một chân đá bay dị thể, thả người đuổi theo đến trước mặt dị thể, hai tay dùng lực, xé đi hai cánh tay của dị thể, huyết nhục lập tức lan tràn.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp rừng rậm, dị thể rơi xuống đất, thân thể giãy giụa điên cuồng muốn hướng tới phía Sân Mộc, bướu thịt co rút sau lưng nhanh chóng phình ra gần như muốn nổ tung. Mặt Sân Mộc phát lạnh, làm tang thi hoàng lăn lộn trăm năm trong mạt thế Sân Mộc tất nhiên biết được dị thể kia đang muốn xuất chiêu cuối cùng, bướu thịt sau lưng dị thể này đều là nọc độc, một khi nổ tung, chỉ cần dính phải một chút nháy mắt sẽ bị nó ăn mòn.
Ném xuống hai cánh tay kia, Sân Mộc dẫm chân qua một thân cây, đón dị thể đang hướng tới. Lúc dị thể còn chưa kịp né tránh, hai tay Sân Mộc đã một trên một dưới chế trụ miệng dị thể. Một tiếng rống lên, đôi tay Sân Mộc dùng hết toàn lực, chỉ nghe một tiếng da thịt cùng gân cốt đứt gãy, dị thể đã bị Sân Mộc cường ngạnh xé thành hai mảnh. Máu me tàn bạo như thế, khiến mọi người đều phải sợ hãi.
Tuy rằng Sân Mộc đem dị thể giết chết trước khi độc túi nổ tung, nhưng lúc va chạm với cổ lực lượng của dị thể, cũng đem hắn bắn bay ra ngoài, liên tiếp đập người vào mấy thân cây,thật mạnh đem Sân Mộc quăng ngã trong bụi cỏ, thân thể cuộn tròn nửa ngày không có động tĩnh.
"Sân Mộc!" Trác Khải Bảo chịu đựng đau nhức phía sau lưng, xiêu vẹo đi đến bên người Sân Mộc quỳ xuống, hoảng loạn đem Sân Mộc nâng dậy.
Sân Mộc một tay ôm bụng nhẹ hít một ngụm khí, lực lượng vừa mới va chạm của dị thể kia tất cả đều nằm ở bụng hắn, lúc này hắn đau đến run cả người. Làm tang thi, hắn không có hô hấp, không có tim đập, cũng không có độ ấm, chính là theo hắn tiến hóa, hắn chẳng những khôi phục bề ngoài nhân loại, cũng giữ được cảm giác đau đớn đến vô cùng rõ ràng.
"Ta không sao." Theo cánh tay Trác Khải Bảo, Sân Mộc chậm rãi chuyển động thân người, thanh âm đè nén khẽ run lên, lại kiên cường không để bản thân khuất phục trước bất cứ kẻ nào.
Sân Mộc ngồi dậy dựa vào một thân cây, nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Trác Khải Bảo, ánh mắt dừng ở phía lưng đầy máu. "Sẽ chết sao?"
"Không chết được." Trác Khải Bảo lắc đầu, nhìn cái xác thảm đến không nỡ nhìn của dị thể phía bên kia, không kiềm được cực kỳ hâm mộ. "Sân Mộc ngươi thật lợi hại, nếu có một ngày ta cũng có thể cường đại được như ngươi thì tốt rồi."
"Có thời gian nằm mơ, thì đọc nhiều sách một chút đi." Đối mặt Sân Mộc độc miệng, Trác Khải Bảo tỏ vẻ "tập mãi thành thói quen", cơ hồ đã không còn bị đả kích đến.
"Sân Mộc, ngươi vì sao hiểu dị thế như vậy,trước kia ngươi đã từng chiến đấu với nó sao?"
Hắn có thể lúc hắn ăn uống ngủ nghỉ, nhắm mắt mở mắt đều có chúng nó theo chân sao? Tất nhiên không thể. "Thế giới của học bá ngươi không hiểu đâu."
"???"Trác Khải Bảo
Trong biệt thự, Viên Úc Thần ngồi trên xe lăn nhìn bộ dạng đau đớn của thiếu niên trong đài phát sóng trực tiếp, mày nhíu chặt lại, gương mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng đã sắp đông cứng, đáy mắt sắc bén nổi lên lửa giận.
Trọng Lân từ ngoài phòng đi vào "Nguyên soái, đã hỏi rõ ràng. Học viện bên kia nói là trục trặchệ thống, số liệu hỗn loạn nhất thời không thể khống chế."
Viên Úc Thần ngẩng đầu nhìn Trọng Lân, ngũ quan lạnh lẽo. Trọng Lân lắc đầu "Đương nhiên, lý do này cũng không thể thuyết phục ta. Muốn nhúng tay sao?"
Viên Úc Thần nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, biểu tình vài lần biến hóa, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. "Tạm thời không cần."
Trọng Lân gật đầu không nói nữa, gã hiểu rõ ý tứ Viên Úc Thần, Viên Úc Thần muốn cho Sân Mộc một không gian có thể bình yên mà trưởng thành, mà một khi nhúng tay vào việc này, thân phận Sân Mộc sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó sợ là trường quân đội đệ nhất cũng không vào được.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, sắc trời dần dần đen. Trong khu khảo hạch không thể phân biệt ngày đêm, có lẽ nơi này đêm đen gió lớn,kỳ thật bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Nghỉ ngơi một thời gian rất lâu, Sân Mộc đã khôi phục không sai biệt lắm, đối với việc từ đầu đã đem hết toàn lực động thủ, kết quả dị năng hao tổn gần như muốn khô kiệt, Sân Mộc cũng không hối hận. Cho dù ngay từ đầu có biết nơi này toàn bộ đều là giả thuyết, nhưng khi dung nham rơi xuống đầy trời, mặc dù không chết được, nhưng tâm lý cũng sẽ không tiếp thu cứ như vậy mà chờ chết không chống trả.
Đột nhiên từ bụi cỏ truyền đến thanh âm "sàn sạt", Sân Mộc nhanh chóng mở to mắt, ánh mắt quét về một bên. Theo bụi cỏ đong đưa, hai bóng người chậm rãi đi ra.
"Là các ngươi?" Trác Khải Bảo vốn đang phòng bị thì kinh ngạc. Hai người này không phải ai khác, chính là Long Vũ cùng Mễ Phi, hai thí sinh may mắn còn ở lại đứng lên phát biểu lúc trước, tự nhiên để lại ấn tượng với Trác Khải Bảo.
Trên người hai người có chút thương tích, nhưng không nghiêm trọng lắm, có thể "sống" dưới tay năm viện sinh vây quanh, điều này có chút làm cho Trác Khải Bảo không nghĩ tới.
Mễ Phi tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Long Vũ không chút lưu tình kéo về. Ánh mắt chuyển qua người Sân Mộc, Long Vũ biểu tình bình đạm "Ngươi bị thương."
Khẳng định đây là câu trần thuật, Sân Mộc chậm rãi đứng lên, thú vị nhìn thiếu niên già dặn không hợp tuổi này. "Thử một chút không?"
Mưa to không ngừng rút nước, rừng rậm hắc ám dần dần nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm. Hai người giằng co, một bên bình đạm lại âm thầm phòng bị, một bên nhẹ nhàng không chút để ý nào, đó là cường giả đối với kẻ yếu coi khinh. Khẩn trương dần dần quanh quẩn trong không khí, chạm vào là nổ ngay.
/100
|