*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất tri bất giác trời đã sáng, bức tường sụp xuống dưới, Sân Mộc ngồi trên một thân cây bị gãy, hoang mang nhìn lên không trung như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Bốn phía hỗn loạn, tốp năm tốp ba thí sinh người chồng chất vết thương ngồi đó, dựa sát vào trấn an lẫn nhau.
Trác Khải Bảo đá văng nhánh cây chắn ngang đường đi tới bên cạnh Sân Mộc, suốt đêm đào vong gần chết, làm thần trí Trác Khải Bảo đã muốn không thấy rõ đường đi. "Sân Mộc, không có dịch dinh dưỡng."
Sân Mộc lấy lại tinh thần, nhìn những thí sinh gần đó đã sắp hỏng mất, nhấc chân cọ cọ vệt nước trên thân cây, ý bảo Trác Khải Bảo ngồi xuống.
Móc ra ba bao dịch dinh dưỡng còn nguyên trong túi, Sân Mộc tùy tay ném vào ngực Trác Khải Bảo, hai tay gối đầu nằm xuống thân cây. Đột nhiên xuất hiện dịch dinh dưỡng gây ra sự chú ý của những thí sinh khác, tức khắc trên mặt họ biểu tình có chút vi diệu.
"Ai dám tới gần, tự gánh lấy hậu quả." Sân Mộc nhắm mắt lại nhàn nhạt ném ra một câu, khiến những thí sinh có tâm tư nháy mắt bị dập tắt, nhất thời không khí có chút cứng đờ.
"Sân Mộc, ngươi, ngươi vẫn luôn không uống dịch dinh dưỡng?" Trác Khải Bảo phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sân Mộc.
Trầm mặc một lát, Sân Mộc mở mắt "Uống đi."
"Đây là ngươi." Trác Khải Bảo nghẹn họng, đem dịch dinh dưỡng lần nữa đưa cho Sân Mộc. "Ngươi nhanh uống, bằng không ngươi sẽ chịu không nổi."
"Không cần." Từ thật lâu trước kia, thức ăn của nhân loại đối với hắn đã không có bất cứ tác dụng gì.
Sân Mộc không uống, Trác Khải Bảo cũng không có hành động gì, Sân Mộc thấy có chút kỳ quái, rõ ràng rất đói bụng, thức ăn đã đến tay vì sao lại không ăn? Nhưng mà đó là chuyện của Trác Khải Bảo, Sân Mộc cũng không có tâm tư đi hỏi.
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn lá cây lay động trong gió, ngón tay đặt cạnh góc quần giật giật. Quả nhiên, hiện giờ thân thể hắn suy yếu căn bản không thể chịu nổi nguồn lực lượng quá lớn, hôm qua đã hai lần dốc hết toàn lực, hiện giờ hắn bị kiệt sức, cơ hồ chỉ có thể duy trì hình dạng thân thể bình thường của nhân loại mà thôi. Nếu hiện giờ có người muốn giết hắn......
Sân Mộc từ trên thân cây ngồi bật dậy, bất động thanh sắc nhìn Trác Khải Bảo một bên đã kiệt sức "Từ giờ trở đi, ngươi tới bảo hộ ta."
Nghe Sân Mộc nói làm Trác Khải Bảo có hơi kinh ngạc, ngây thơ gật gật đầu "Được a."
"Đây không phải là khảo hạch sao? Vì sao lại thành dạng này." Trong đám người đã có kẻ sắp không chịu được, nắm tóc thất thần, áp lực toàn thân, tử khí trầm trầm.
"Ta chỉ muốn trở thành một viện sinh chính quy, đây là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của của, ta vẫn luôn nỗ lực, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy......" Nhụt chí khóc nức nở, âm thanh lây sang tác động đến người khác, trong đám người rất nhanh liền vang một mảnh âm thanh nức nở.
Tiếng khóc bên làm cho Sân Mộc có chút bực bội, hắn cũng muốn khóc có được hay không, đem khối thân thể này xen lẫn vào trong nhân loại, sớm muộn gì cũng bị nhân loại các ngươi làm chết. Nhưng mà, từ thật lâu trước kia, trong mắt hắn đã không còn tồn tại loại chất lỏng ấy nữa.
"Khóc cái gì mà khóc!" Tiếng quát thanh thúy vang lên giữa một màn nức nở đầy ngột ngạt, thiếu niên chật vật từ trong đám người đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu ngạo. "Không phải chỉ là viện sinh thôi sao? Bổn thiếu gia ta còn chưa phản ứng đâu! Ai nói chỉ có thể trở thành viện sinh trường quân đội đệ nhất liên bang mới làm được quân nhân ưu tú, bổn thiếu gia ta không làm được viện sinh cũng có thể trở thành tướng quân tương lai."
Tiếng nói vang to của thiếu niên làm Sân Mộc cũng nhìn đến vài lần, một thí sinh khác đứng lên, tựa hồ như muốn phát tiết hướng phía thiếu niên quát "Ngươi cho rằng ai cũng xuất thân tôn quý giống ngươi sao? Chúng ta đều là bình dân!"
"Mễ Phi là cô nhi." giọng nam lãnh đạm đánh gãy lời thí sinh vừa phát tiết, trước ánh mắt kinh ngạc của thí sinh kia, một thân áo đen đứng lên, bàn tay ấn lên đầu thiếu niên kiêu ngạo, đem người kéo tới. "Đừng làm loạn quản mấy chuyện lung tung."
"Long Vũ! Đừng phá hư đầu bổn thiếu gia." Mễ Phi túm lấy bàn tay trên đầu, nổi giận đùng đùng kêu lên.
Giữa không khí yên tĩnh xấu hổ, thiếu niên mảnh khảnh vẫn luôn ngồi ở một góc không nhìn thấy nhỏ giọng mở miệng "Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?"
Trông thấy ánh mắt bốn phía nhìn lại càng làm thiếu niên đem đầu vùi xuống thấp "Học viện quân sự đệ nhất liên bang, không có khả năng xuất hiện lỗi lớn như vậy. Ngày hôm qua đã có nhiều người chết như vậy, học viện không thể gánh nổi trách nhiệm này. Hơn nữa các ngươi có phát hiện không, những tai nạn ngày hôm qua đều cố định ở một khu vực."
Nghe thiếu niên nói làm những thí sinh may mắn còn tồn tại đều suy nghĩ sâu hơn, đợi bình tĩnh suy nghĩ lại, lập tức trong lòng tràn ngập hoang mang cùng khó hiểu. Sân Mộc nhìn thiếu niên như bóng ma đem mình chôn dưới góc cây, mở miệng nói ra điểm kỳ quái trong suy nghĩ của mình "Dung nham có độ ấm rất cao, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hồng thủy không có ngọn nguồn, hơn nữa lượng nước giới hạn. Khắp rừng rậm đều giống nhau, nơi này thực vật đều không có sinh mệnh."
Sân Mộc nói rất chậm, nhưng tất cả mọi người đều nghe được. Nghe tới Sân Mộc nói những thực vật khi không có sinh mệnh, nháy mắt biểu tình liền trở nên quỷ dị.
"Cái này đúng rồi." Thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt gầy tái nhợt. "Giả thuyết chiến trường."
"Đây là cái gì?" Bốn phía vang lên một mảnh dò hỏi không đồng đều.
"Ta từng nghe nói qua." Một thí sinh giải thích. "Giả thuyết chiến trường chính là ở trong một khu vực cố định, lợi dụng năng lượng cùng số liệu tiến hành mô phỏng cảnh thật, đây là giả thuyết ở quân bộ dùng để huấn luyện binh lính."
"Không sai." Thiếu niên gật gật đầu. "Nếu ta đoán không sai, nơi này hết thảy đều là giả, những gì chúng ta trải qua ngày hôm qua tất cả chỉ là thông qua số liệu tiến hành mô phỏng."
"Cho nên, không có người tử vong?" Vẻ mặt Trác Khải Bảo đầy khiếp sợ.
"Có lẽ sẽ bị thương, nhưng tuyệt không trí mạng."
Áp lực của hơi thở tử vong tiêu tán, sau khi mọi người thả lỏng thì cực kỳ phẫn nộ. Sân Mộc bừng tỉnh đại ngộ, như vậy những điều hắn luôn nghi hoặc đã được giải thích. Tình huống hiện tại giống như trong TV, bọn họ là diễn viên đang trình diễn trong đó, mà bên ngoài chính là đạo diễn và điều khiển thao tác TV. Dung nham, hồng thủy, đêm tối, tất cả đều bị bọn họ điều khiển.
Ngày hôm qua hắn thấy kỳ quái, năng lực hiện tại của hắn thua xa lúc trước, mà thiên tai của nhân loại so với tang thi còn muốn khủng bố hơn nhiều. Với năng lực của hắn hiện giờ, hắn nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ không để mình tử vong trước tai nạn thiên tai tự nhiên, như thế nào lại dễ dàng đem dung nham cùng hồng thủy kia ép tới gắt gao?.
Người xem phát sóng trực tiếp bên ngoài cũng đều trợn tròn mắt, một đám gia hỏa kỳ quái này là người thế nào, mơ mơ hồ hồ vậy mà có thể đoán ra được chân tướng ý đồ của khảo hạch?
Trong phòng thao tác, nữ nhân thú vị nhìn thiếu niên trong phát sóng trực tiếp, môi đỏ nhếch lên làm người phát lạnh. "Quân Thiệu, thân phận của tiểu tử kia."
Quân Thiệu ngón tay linh hoạt gõ bàn thao tác trên đài "Bách An Ngưng, hai mươi bốn tuổi, không gian dị năng, số liệu thiên tài, phụ thân từng là quân nhân, hiện đã hi sinh vì nhiệm vụ."
Quân Thiệu quay đầu lại "Yêu cầu điều chỉnh khẩn cấp sao?"
"Không cần." Nữ nhân cười ý vị thâm trường. "Khảo hạch giả thiết bậc 1 không phải đã khởi động rồi sao? Tân sinh năm nay đúng là thú vị, học viện đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, thật mong chờ ngày bọn họ trở thành viện sinh."
"Nếu là giả thuyết chiến trường, như vậy khảo hạch vẫn là đang tiếp tục." Một người nói làm cho những thí sinh đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều treo lên cảnh giác.
"Nếu bây giờ hành động tất cả mọi người đều chiếm không được ưu thế, không bằng từng người tách ra, đối mặt với ngươi chết ta sống một lần nữa." Đã không còn sợ hãi tử vong, mọi người lần nữa khẩn trương đối mặt với khảo hạch chân chính.
Rất rõ ràng tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này, đang chuẩn giải tán tổ đội, chính là không đợi bọn họ rời đi, liền thấy lá cây trong rừng phát ra động tĩnh, năm tên viện sinh từ trên một cây to bay xuống đất, ráo riết đem nhóm thí sinh vây quanh.
Biến cố làm nhóm thí sinh sợ đến ngây người, cũng bất chấp ai địch ai bạn nhanh chóng đưa lưng tựa vào nhau thành một đoàn, phòng bị nhìn những viện sinh mặc chế phục huấn luyện màu đen kia, toàn thân căng thẳng.
"Ha!" Một viện sinh nhìn những thí sinh tụ thành một đoàn cười nhạo ra tiếng. "Ta nói như thế nào lại nửa ngày không thấy được một thí sinh, thì ra đều trốn ở đây."
"Được rồi!" Một người khác nhàm chán khoanh hai tay, khinh thường nhìn những thí sinh. "Nhanh chóng thu thập hết đám phế vật này, ta còn muốn trở về hẹn hò."
"Đơn giản, năm phút đồng hồ."
Viện sinh kiêu ngạo khiến mọi người bị chọc giận, một đám phẫn nộ trừng mắt những viện sinh kia, hận không thể xông lên đem nắm đấm hung hăng nện vào mặt những tên đáng giận phía trước.
"Phi!" Mễ Phi từ trong tay Long Vũ tránh thoát, hùng hổ kêu lên. "Kiêu ngạo cái gì! Có bản lĩnh cùng bổn thiếu gia đánh một phen, xem bổn thiếu gia làm sao đem ngươi đánh đến quỳ xuống cầu xin tha thứ!"
Long Vũ một tay đem kẻ tìm đường chết kéo trở về, nhìn mọi người bên cạnh rõ ràng đang phẫn nộ lại cố gắng nhẫn nhịn, không khỏi nhíu mày. "Kết cục đều giống nhau, không bằng tự làm bản thân thỏa mái một chút!"
"Nhìn bọn họ là phát hoả!" Một thí sinh cả giận, chắc nịch nói. "Nếu như đều bị loại không bằng cùng đấu một phen, dù sao cũng không chết được, đánh bọn họ!!"
Có người đi đầu, tức khắc tăng thêm lòng gan dạ cho một đám người. "Đánh bọn họ, dù có bị loại thì cũng phải đánh cho thoải mái một chút!"
"Từ lúc vào khu khảo hạch này vẫn luôn bị khi dễ, đánh bọn họ cho hả giận!"
"Đánh bọn họ!!"
Nhìn đám thí sinh không biết làm sao đột nhiên nổi điên rồi cùng nhau xông lên thành một đoàn, năm viện sinh kia vốn "khí định thần nhàn" (bình tĩnh nhàn nhã) đều trợn tròn mắt, đây gọi là tình huống gì? Phương thức này không đúng a, dựa theo đúng cốt truyện không phải bọn họ đều sẽ bị dọa đến phát ngốc, khóc sướt mướt cầu xin tha thứ sao?.
Mặc kệ thế nào, người đều đã đánh tới trước mặt, những viện sinh cũng chỉ có thể thu hồi tâm tư hốt hoảng mà ứng đối. Sân Mộc ngồi trên thân cây chống cằm nhìn một đám người ẩu đả, rõ ràng không định nhúng tay.
Đêm qua thân thể hắn bị thương đến giờ còn chưa khôi phục, đã mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chuyện phiền toái kế tiếp còn nhiều lắm, nhân loại âm hiểm nhất định vẫn còn thiết kế một đống hố lớn phía sau chờ hắn nhảy vào, hắn nên giữ lấy sức lực không còn nhiều của mình, đợi đến thời điểm mấu chốt bảo vệ tính mạng.
Năng lực của viện sinh thật sự không tồi, nhưng trong buổi khảo hạch bọn họ không thể hạ tử thủ giống như khi tác chiến thật sự được, hơn nữa, tuy rằng thực lực thí sinh có vô dụng, nhưng thắng ở chỗ người nhiều, lại bị phẫn nộ điên cuồng xông lên đầu óc, trong lúc nhất thời viện sinh cũng có chút bị đánh đến trở tay không kịp.
Trác Khải Bảo nhìn đám người bên kia đánh đến khí thế ngất trời, lại nhìn nhìn Sân Mộc bên này khí định thần nhàn, vẻ mặt rối rắm thủ sẵn ngón tay "Sân Mộc, muốn đi hỗ trợ không?"
"Không giúp." Bộ dạng đương nhiên, lập tức đem câu kế tiếp của Trác Khải Bảo chặn trong cổ họng.
"Sân Mộc, ngươi lợi hại như vậy, những viện sinh đó không phải đối thủ của ngươi đi?"
"Ta hiện giờ đang rất suy yếu." Sân Mộc liếc mắt nhìn Trác Khải Bảo một cái. "Ta phải tranh thủ thời gian khôi phục, bằng không sống không lâu."
Trác Khải Bảo há hốc mồm muốn nói gì lại thôi, Sân Mộc từ một thân cây bị gãy kia đứng lên. "Đi thôi."
Trác Khải Bảo lại nhìn nhìn những người đó, một đường chột dạ chậm chạp đuổi theo Sân Mộc. Đối với việc Sân Mộc rời đi, các thí sinh đều tức giận đến trợn mắt, mà năm viện sinh kia chỉ nhìn thoáng qua liền không để ý tới. Cũng không biết là vì bị những thí sinh này quấn đến không thể thoát thân, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác.
Hai người đi đến một nơi hỗn độn trong rừng rậm, ngay từ đầu Trác Khải Bảo chỉ nghĩ Sân Mộc nói hắn suy yếu muốn cậu bảo hộ chỉ là nói đùa, chính một đường đi tới này, Sân Mộc quả thật không có tiếp tục động thủ, ngẫu nhiên gặp được một ít biến dị thực vật, cũng đều là Trác Khải Bảo ra tay, Sân Mộc chỉ ngẫu nhiên mở miệng chỉ điểm vài câu. Lúc này Trác Khải Bảo thật sự khẩn trương, một bên cảnh giác nhìn bốn phía, một bên lo lắng cho tình trạng Sân Mộc. "Sân Mộc, ngươi thật sự bị thương?"
"Không bị thương." Chẳng qua là dị năng khô kiệt.
"Sân Mộc, ngươi vẫn nên ăn chút gì đi." Bản thân cậu cũng đã đói bụng, Trác Khải Bảo móc ra một túi dịch dinh dưỡng còn mới đưa qua cho Sân Mộc.
"Ta không đói bụng."
"Nhưng mà......"
"Ngươi ngậm miệng lại không được sao? Nói nhiều như vậy cũng không chịu ngừng." Vẫn là độc miệng như cũ. Trác Khải Bảo ủy khuất đem dịch dinh dưỡng lần nữa thả lại trong bao, Sân Mộc vẫn luôn đi phía sau đột nhiên dừng bước, duỗi tay nắm lấy bả vai Trác Khải Bảo.
Trác Khải Bảo đang muốn quay đầu lại hỏi làm sao vậy, nhưng đợi khi nhìn đến biến hóa ở bốn phía, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ thấy mặt đất vốn bởi vì tai nạn đêm qua mà sụp xuống, cây cối gãy nát thế nhưng đã dần dần khôi phục lại như cũ. Mặt đất bằng phẳng trở lại, cây cối lại lần nữa đứng lên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ rừng rậm phảng phất như sống lại, tự chữa trị cho mình.
Bất quá chỉ trong một phút ngắn ngủn, rừng rậm nguyên bản chồng chất đầy vết thương lần nữa khôi phục hoàn hảo như mới không tổn hao. Lùm cây rậm rạp, cây cối xanh um tươi tốt, giống như những chuyện phát sinh đêm qua khiến người ta cảm giác tất cả chỉ là một giấc mơ.
Ánh mặt trời dần dần bị che khuất, không trung trở nên âm u, một lát sau, những giọt nước mưa đầm đìa rơi xuống, thật mau, mưa to tầm tã lan khắp khu rừng rậm.
"Sân Mộc, đây, đây là sao......"
Bất tri bất giác trời đã sáng, bức tường sụp xuống dưới, Sân Mộc ngồi trên một thân cây bị gãy, hoang mang nhìn lên không trung như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Bốn phía hỗn loạn, tốp năm tốp ba thí sinh người chồng chất vết thương ngồi đó, dựa sát vào trấn an lẫn nhau.
Trác Khải Bảo đá văng nhánh cây chắn ngang đường đi tới bên cạnh Sân Mộc, suốt đêm đào vong gần chết, làm thần trí Trác Khải Bảo đã muốn không thấy rõ đường đi. "Sân Mộc, không có dịch dinh dưỡng."
Sân Mộc lấy lại tinh thần, nhìn những thí sinh gần đó đã sắp hỏng mất, nhấc chân cọ cọ vệt nước trên thân cây, ý bảo Trác Khải Bảo ngồi xuống.
Móc ra ba bao dịch dinh dưỡng còn nguyên trong túi, Sân Mộc tùy tay ném vào ngực Trác Khải Bảo, hai tay gối đầu nằm xuống thân cây. Đột nhiên xuất hiện dịch dinh dưỡng gây ra sự chú ý của những thí sinh khác, tức khắc trên mặt họ biểu tình có chút vi diệu.
"Ai dám tới gần, tự gánh lấy hậu quả." Sân Mộc nhắm mắt lại nhàn nhạt ném ra một câu, khiến những thí sinh có tâm tư nháy mắt bị dập tắt, nhất thời không khí có chút cứng đờ.
"Sân Mộc, ngươi, ngươi vẫn luôn không uống dịch dinh dưỡng?" Trác Khải Bảo phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sân Mộc.
Trầm mặc một lát, Sân Mộc mở mắt "Uống đi."
"Đây là ngươi." Trác Khải Bảo nghẹn họng, đem dịch dinh dưỡng lần nữa đưa cho Sân Mộc. "Ngươi nhanh uống, bằng không ngươi sẽ chịu không nổi."
"Không cần." Từ thật lâu trước kia, thức ăn của nhân loại đối với hắn đã không có bất cứ tác dụng gì.
Sân Mộc không uống, Trác Khải Bảo cũng không có hành động gì, Sân Mộc thấy có chút kỳ quái, rõ ràng rất đói bụng, thức ăn đã đến tay vì sao lại không ăn? Nhưng mà đó là chuyện của Trác Khải Bảo, Sân Mộc cũng không có tâm tư đi hỏi.
Sân Mộc ngẩng đầu nhìn lá cây lay động trong gió, ngón tay đặt cạnh góc quần giật giật. Quả nhiên, hiện giờ thân thể hắn suy yếu căn bản không thể chịu nổi nguồn lực lượng quá lớn, hôm qua đã hai lần dốc hết toàn lực, hiện giờ hắn bị kiệt sức, cơ hồ chỉ có thể duy trì hình dạng thân thể bình thường của nhân loại mà thôi. Nếu hiện giờ có người muốn giết hắn......
Sân Mộc từ trên thân cây ngồi bật dậy, bất động thanh sắc nhìn Trác Khải Bảo một bên đã kiệt sức "Từ giờ trở đi, ngươi tới bảo hộ ta."
Nghe Sân Mộc nói làm Trác Khải Bảo có hơi kinh ngạc, ngây thơ gật gật đầu "Được a."
"Đây không phải là khảo hạch sao? Vì sao lại thành dạng này." Trong đám người đã có kẻ sắp không chịu được, nắm tóc thất thần, áp lực toàn thân, tử khí trầm trầm.
"Ta chỉ muốn trở thành một viện sinh chính quy, đây là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của của, ta vẫn luôn nỗ lực, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy......" Nhụt chí khóc nức nở, âm thanh lây sang tác động đến người khác, trong đám người rất nhanh liền vang một mảnh âm thanh nức nở.
Tiếng khóc bên làm cho Sân Mộc có chút bực bội, hắn cũng muốn khóc có được hay không, đem khối thân thể này xen lẫn vào trong nhân loại, sớm muộn gì cũng bị nhân loại các ngươi làm chết. Nhưng mà, từ thật lâu trước kia, trong mắt hắn đã không còn tồn tại loại chất lỏng ấy nữa.
"Khóc cái gì mà khóc!" Tiếng quát thanh thúy vang lên giữa một màn nức nở đầy ngột ngạt, thiếu niên chật vật từ trong đám người đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy kiêu ngạo. "Không phải chỉ là viện sinh thôi sao? Bổn thiếu gia ta còn chưa phản ứng đâu! Ai nói chỉ có thể trở thành viện sinh trường quân đội đệ nhất liên bang mới làm được quân nhân ưu tú, bổn thiếu gia ta không làm được viện sinh cũng có thể trở thành tướng quân tương lai."
Tiếng nói vang to của thiếu niên làm Sân Mộc cũng nhìn đến vài lần, một thí sinh khác đứng lên, tựa hồ như muốn phát tiết hướng phía thiếu niên quát "Ngươi cho rằng ai cũng xuất thân tôn quý giống ngươi sao? Chúng ta đều là bình dân!"
"Mễ Phi là cô nhi." giọng nam lãnh đạm đánh gãy lời thí sinh vừa phát tiết, trước ánh mắt kinh ngạc của thí sinh kia, một thân áo đen đứng lên, bàn tay ấn lên đầu thiếu niên kiêu ngạo, đem người kéo tới. "Đừng làm loạn quản mấy chuyện lung tung."
"Long Vũ! Đừng phá hư đầu bổn thiếu gia." Mễ Phi túm lấy bàn tay trên đầu, nổi giận đùng đùng kêu lên.
Giữa không khí yên tĩnh xấu hổ, thiếu niên mảnh khảnh vẫn luôn ngồi ở một góc không nhìn thấy nhỏ giọng mở miệng "Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?"
Trông thấy ánh mắt bốn phía nhìn lại càng làm thiếu niên đem đầu vùi xuống thấp "Học viện quân sự đệ nhất liên bang, không có khả năng xuất hiện lỗi lớn như vậy. Ngày hôm qua đã có nhiều người chết như vậy, học viện không thể gánh nổi trách nhiệm này. Hơn nữa các ngươi có phát hiện không, những tai nạn ngày hôm qua đều cố định ở một khu vực."
Nghe thiếu niên nói làm những thí sinh may mắn còn tồn tại đều suy nghĩ sâu hơn, đợi bình tĩnh suy nghĩ lại, lập tức trong lòng tràn ngập hoang mang cùng khó hiểu. Sân Mộc nhìn thiếu niên như bóng ma đem mình chôn dưới góc cây, mở miệng nói ra điểm kỳ quái trong suy nghĩ của mình "Dung nham có độ ấm rất cao, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hồng thủy không có ngọn nguồn, hơn nữa lượng nước giới hạn. Khắp rừng rậm đều giống nhau, nơi này thực vật đều không có sinh mệnh."
Sân Mộc nói rất chậm, nhưng tất cả mọi người đều nghe được. Nghe tới Sân Mộc nói những thực vật khi không có sinh mệnh, nháy mắt biểu tình liền trở nên quỷ dị.
"Cái này đúng rồi." Thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt gầy tái nhợt. "Giả thuyết chiến trường."
"Đây là cái gì?" Bốn phía vang lên một mảnh dò hỏi không đồng đều.
"Ta từng nghe nói qua." Một thí sinh giải thích. "Giả thuyết chiến trường chính là ở trong một khu vực cố định, lợi dụng năng lượng cùng số liệu tiến hành mô phỏng cảnh thật, đây là giả thuyết ở quân bộ dùng để huấn luyện binh lính."
"Không sai." Thiếu niên gật gật đầu. "Nếu ta đoán không sai, nơi này hết thảy đều là giả, những gì chúng ta trải qua ngày hôm qua tất cả chỉ là thông qua số liệu tiến hành mô phỏng."
"Cho nên, không có người tử vong?" Vẻ mặt Trác Khải Bảo đầy khiếp sợ.
"Có lẽ sẽ bị thương, nhưng tuyệt không trí mạng."
Áp lực của hơi thở tử vong tiêu tán, sau khi mọi người thả lỏng thì cực kỳ phẫn nộ. Sân Mộc bừng tỉnh đại ngộ, như vậy những điều hắn luôn nghi hoặc đã được giải thích. Tình huống hiện tại giống như trong TV, bọn họ là diễn viên đang trình diễn trong đó, mà bên ngoài chính là đạo diễn và điều khiển thao tác TV. Dung nham, hồng thủy, đêm tối, tất cả đều bị bọn họ điều khiển.
Ngày hôm qua hắn thấy kỳ quái, năng lực hiện tại của hắn thua xa lúc trước, mà thiên tai của nhân loại so với tang thi còn muốn khủng bố hơn nhiều. Với năng lực của hắn hiện giờ, hắn nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ không để mình tử vong trước tai nạn thiên tai tự nhiên, như thế nào lại dễ dàng đem dung nham cùng hồng thủy kia ép tới gắt gao?.
Người xem phát sóng trực tiếp bên ngoài cũng đều trợn tròn mắt, một đám gia hỏa kỳ quái này là người thế nào, mơ mơ hồ hồ vậy mà có thể đoán ra được chân tướng ý đồ của khảo hạch?
Trong phòng thao tác, nữ nhân thú vị nhìn thiếu niên trong phát sóng trực tiếp, môi đỏ nhếch lên làm người phát lạnh. "Quân Thiệu, thân phận của tiểu tử kia."
Quân Thiệu ngón tay linh hoạt gõ bàn thao tác trên đài "Bách An Ngưng, hai mươi bốn tuổi, không gian dị năng, số liệu thiên tài, phụ thân từng là quân nhân, hiện đã hi sinh vì nhiệm vụ."
Quân Thiệu quay đầu lại "Yêu cầu điều chỉnh khẩn cấp sao?"
"Không cần." Nữ nhân cười ý vị thâm trường. "Khảo hạch giả thiết bậc 1 không phải đã khởi động rồi sao? Tân sinh năm nay đúng là thú vị, học viện đã lâu chưa từng náo nhiệt như vậy, thật mong chờ ngày bọn họ trở thành viện sinh."
"Nếu là giả thuyết chiến trường, như vậy khảo hạch vẫn là đang tiếp tục." Một người nói làm cho những thí sinh đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều treo lên cảnh giác.
"Nếu bây giờ hành động tất cả mọi người đều chiếm không được ưu thế, không bằng từng người tách ra, đối mặt với ngươi chết ta sống một lần nữa." Đã không còn sợ hãi tử vong, mọi người lần nữa khẩn trương đối mặt với khảo hạch chân chính.
Rất rõ ràng tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này, đang chuẩn giải tán tổ đội, chính là không đợi bọn họ rời đi, liền thấy lá cây trong rừng phát ra động tĩnh, năm tên viện sinh từ trên một cây to bay xuống đất, ráo riết đem nhóm thí sinh vây quanh.
Biến cố làm nhóm thí sinh sợ đến ngây người, cũng bất chấp ai địch ai bạn nhanh chóng đưa lưng tựa vào nhau thành một đoàn, phòng bị nhìn những viện sinh mặc chế phục huấn luyện màu đen kia, toàn thân căng thẳng.
"Ha!" Một viện sinh nhìn những thí sinh tụ thành một đoàn cười nhạo ra tiếng. "Ta nói như thế nào lại nửa ngày không thấy được một thí sinh, thì ra đều trốn ở đây."
"Được rồi!" Một người khác nhàm chán khoanh hai tay, khinh thường nhìn những thí sinh. "Nhanh chóng thu thập hết đám phế vật này, ta còn muốn trở về hẹn hò."
"Đơn giản, năm phút đồng hồ."
Viện sinh kiêu ngạo khiến mọi người bị chọc giận, một đám phẫn nộ trừng mắt những viện sinh kia, hận không thể xông lên đem nắm đấm hung hăng nện vào mặt những tên đáng giận phía trước.
"Phi!" Mễ Phi từ trong tay Long Vũ tránh thoát, hùng hổ kêu lên. "Kiêu ngạo cái gì! Có bản lĩnh cùng bổn thiếu gia đánh một phen, xem bổn thiếu gia làm sao đem ngươi đánh đến quỳ xuống cầu xin tha thứ!"
Long Vũ một tay đem kẻ tìm đường chết kéo trở về, nhìn mọi người bên cạnh rõ ràng đang phẫn nộ lại cố gắng nhẫn nhịn, không khỏi nhíu mày. "Kết cục đều giống nhau, không bằng tự làm bản thân thỏa mái một chút!"
"Nhìn bọn họ là phát hoả!" Một thí sinh cả giận, chắc nịch nói. "Nếu như đều bị loại không bằng cùng đấu một phen, dù sao cũng không chết được, đánh bọn họ!!"
Có người đi đầu, tức khắc tăng thêm lòng gan dạ cho một đám người. "Đánh bọn họ, dù có bị loại thì cũng phải đánh cho thoải mái một chút!"
"Từ lúc vào khu khảo hạch này vẫn luôn bị khi dễ, đánh bọn họ cho hả giận!"
"Đánh bọn họ!!"
Nhìn đám thí sinh không biết làm sao đột nhiên nổi điên rồi cùng nhau xông lên thành một đoàn, năm viện sinh kia vốn "khí định thần nhàn" (bình tĩnh nhàn nhã) đều trợn tròn mắt, đây gọi là tình huống gì? Phương thức này không đúng a, dựa theo đúng cốt truyện không phải bọn họ đều sẽ bị dọa đến phát ngốc, khóc sướt mướt cầu xin tha thứ sao?.
Mặc kệ thế nào, người đều đã đánh tới trước mặt, những viện sinh cũng chỉ có thể thu hồi tâm tư hốt hoảng mà ứng đối. Sân Mộc ngồi trên thân cây chống cằm nhìn một đám người ẩu đả, rõ ràng không định nhúng tay.
Đêm qua thân thể hắn bị thương đến giờ còn chưa khôi phục, đã mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chuyện phiền toái kế tiếp còn nhiều lắm, nhân loại âm hiểm nhất định vẫn còn thiết kế một đống hố lớn phía sau chờ hắn nhảy vào, hắn nên giữ lấy sức lực không còn nhiều của mình, đợi đến thời điểm mấu chốt bảo vệ tính mạng.
Năng lực của viện sinh thật sự không tồi, nhưng trong buổi khảo hạch bọn họ không thể hạ tử thủ giống như khi tác chiến thật sự được, hơn nữa, tuy rằng thực lực thí sinh có vô dụng, nhưng thắng ở chỗ người nhiều, lại bị phẫn nộ điên cuồng xông lên đầu óc, trong lúc nhất thời viện sinh cũng có chút bị đánh đến trở tay không kịp.
Trác Khải Bảo nhìn đám người bên kia đánh đến khí thế ngất trời, lại nhìn nhìn Sân Mộc bên này khí định thần nhàn, vẻ mặt rối rắm thủ sẵn ngón tay "Sân Mộc, muốn đi hỗ trợ không?"
"Không giúp." Bộ dạng đương nhiên, lập tức đem câu kế tiếp của Trác Khải Bảo chặn trong cổ họng.
"Sân Mộc, ngươi lợi hại như vậy, những viện sinh đó không phải đối thủ của ngươi đi?"
"Ta hiện giờ đang rất suy yếu." Sân Mộc liếc mắt nhìn Trác Khải Bảo một cái. "Ta phải tranh thủ thời gian khôi phục, bằng không sống không lâu."
Trác Khải Bảo há hốc mồm muốn nói gì lại thôi, Sân Mộc từ một thân cây bị gãy kia đứng lên. "Đi thôi."
Trác Khải Bảo lại nhìn nhìn những người đó, một đường chột dạ chậm chạp đuổi theo Sân Mộc. Đối với việc Sân Mộc rời đi, các thí sinh đều tức giận đến trợn mắt, mà năm viện sinh kia chỉ nhìn thoáng qua liền không để ý tới. Cũng không biết là vì bị những thí sinh này quấn đến không thể thoát thân, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác.
Hai người đi đến một nơi hỗn độn trong rừng rậm, ngay từ đầu Trác Khải Bảo chỉ nghĩ Sân Mộc nói hắn suy yếu muốn cậu bảo hộ chỉ là nói đùa, chính một đường đi tới này, Sân Mộc quả thật không có tiếp tục động thủ, ngẫu nhiên gặp được một ít biến dị thực vật, cũng đều là Trác Khải Bảo ra tay, Sân Mộc chỉ ngẫu nhiên mở miệng chỉ điểm vài câu. Lúc này Trác Khải Bảo thật sự khẩn trương, một bên cảnh giác nhìn bốn phía, một bên lo lắng cho tình trạng Sân Mộc. "Sân Mộc, ngươi thật sự bị thương?"
"Không bị thương." Chẳng qua là dị năng khô kiệt.
"Sân Mộc, ngươi vẫn nên ăn chút gì đi." Bản thân cậu cũng đã đói bụng, Trác Khải Bảo móc ra một túi dịch dinh dưỡng còn mới đưa qua cho Sân Mộc.
"Ta không đói bụng."
"Nhưng mà......"
"Ngươi ngậm miệng lại không được sao? Nói nhiều như vậy cũng không chịu ngừng." Vẫn là độc miệng như cũ. Trác Khải Bảo ủy khuất đem dịch dinh dưỡng lần nữa thả lại trong bao, Sân Mộc vẫn luôn đi phía sau đột nhiên dừng bước, duỗi tay nắm lấy bả vai Trác Khải Bảo.
Trác Khải Bảo đang muốn quay đầu lại hỏi làm sao vậy, nhưng đợi khi nhìn đến biến hóa ở bốn phía, sắc mặt lập tức thay đổi. Chỉ thấy mặt đất vốn bởi vì tai nạn đêm qua mà sụp xuống, cây cối gãy nát thế nhưng đã dần dần khôi phục lại như cũ. Mặt đất bằng phẳng trở lại, cây cối lại lần nữa đứng lên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ rừng rậm phảng phất như sống lại, tự chữa trị cho mình.
Bất quá chỉ trong một phút ngắn ngủn, rừng rậm nguyên bản chồng chất đầy vết thương lần nữa khôi phục hoàn hảo như mới không tổn hao. Lùm cây rậm rạp, cây cối xanh um tươi tốt, giống như những chuyện phát sinh đêm qua khiến người ta cảm giác tất cả chỉ là một giấc mơ.
Ánh mặt trời dần dần bị che khuất, không trung trở nên âm u, một lát sau, những giọt nước mưa đầm đìa rơi xuống, thật mau, mưa to tầm tã lan khắp khu rừng rậm.
"Sân Mộc, đây, đây là sao......"
/100
|