Chiều tối Tinh Quang có một cuộc gặp gỡ đối tác. Tổng tài phía bên kia là Phạm Vĩnh Lạc từ Đại Lục sang. Một người có gia tài hàng vạn, lịch sự, nho nhã…Nói chung là hội đủ mọi điều kiện. Chỉ có Hạ Đồng biết, đằng sau bộ mặt hoàn hảo đó, con người anh ta thâm sâu, hiểm ác dường nào.
Ngày đó, sau khi Hạ Đồng cho anh ta một cái tát, Thẩm Ngạo Phong đã lạnh lùng nói với cô:
-Có những chuyện phải có trao đổi. Chỉ là cái giá để trao đổi được trả thế nào thôi.
Hôm nay Phạm Vĩnh Lạc vẫn nhìn cô…Cái nhếch mép rất khẽ và ly rượu đưa lên như một dấu hiệu. Bất giác Hạ Đồng hơi co người lại. Cử chỉ thoáng qua…Vẻ sợ hãi lẫn đau lòng hiện ra trong đáy mắt cô.
Từ khi nào mình đã là một con điếm? Một con điếm đi khách hạng sang? Tất cả cũng chỉ vì…
Cuối buổi, hợp đồng đã ký xong. Hạ Đồng chuẩn bị đi theo anh ta ra cửa. Bỗng nhiên:
-Cô Hạ…Cô mệt rồi. Cứ về trước đi!
Không chỉ Phạm Vĩnh Lạc mà Hạ Đồng cũng sửng sốt. Người mới lên tiếng là Thẩm Ngạo Phong:
-Thẩm tổng. Anh say rồi…Đừng đùa…
-Cô Hạ say hơn Phạm tổng ạ- Thẩm Ngạo Phong khẽ mỉm cười. Giọng nói ấm áp, nụ cười rạng rỡ trong đêm vắng- Để cô ấy về trước nghỉ ngơi đi Phạm tổng. Trời lạnh rồi.
Thẩm Ngạo Phong chưa từng tươi cười như thế. Trong màn đêm lạnh giá và ánh đèn đường vương trên vai áo, anh ta nở nụ cười như thiên sứ. Một nụ cười khiến người ta khó thể cưỡng lại. Chân thành và ấm áp. Chiếc áo khoác đột ngột lên người Hạ Đồng chợt làm lòng Phạm Vĩnh Lạc có chút gì như là se thắt. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình không ngăn lại, để chiếc taxi trờ tới đưa Hạ Đồng đi.
-Phạm tổng, trễ rồi, tôi xin phép –Thẩm Ngạo Phong lại nhẹ nhàng lên tiếng –Chúc anh ngủ ngon.
Thẩm Ngạo Phong nhỏ nhẹ như một thiếu nữ. Phạm Vĩnh Lạc cứ như vậy mà đứng như trời trồng tại chỗ. Không phải vì men rượu mà anh ta mơ hồ cảm thấy có gì đó thay đổi. Bình thường Thẩm Ngạo Phong âm trầm mà lạnh lùng, làm việc bất chấp thủ đoạn. Hắn không quan tâm đến ai ngoài lợi ích của bản thân. Thế nhưng tối nay có đôi lần Phạm Vĩnh Lạc cảm thấy hắn lại nhìn về phía Hạ Đồng với ánh nhìn quan tâm không che giấu. Cô ấy chỉ là một thư ký –tệ hơn là một người giúp việc. Trước nay hắn ta chẳng bao giờ xen vào chuyện của Phạm Vĩnh Lạc và Hạ Đồng cả…Sao tối nay…tối nay…
Cũng tối nay, Phạm Vĩnh Lạc nhận thấy một tia khó chịu và miễn cưỡng từ Hạ Đồng khi anh ta nâng chén rượu. Cô cam tâm tình nguyện cho mối quan hệ này vì nó là đổi chác. Nhưng sao mà…tối hôm nay…Tối hôm nay Phạm Vĩnh Lạc lại cảm thấy khó chịu bởi vì cô tỏ ra bài xích anh ta.
Một tối thật khó chịu. Phạm Vĩnh Lạc thở dài bước vào trong chiếc xe đang chờ sẵn. Bóng tối bao trùm một Hong Kong hoa lệ. Luôn lộng lẫy dù đằng sau sự lộng lẫy đó là những giọt nước mắt và những phút mỉm cười miễn cưỡng dối lừa nhau.
…-Tại sao anh làm như vậy?
Thẩm Ngạo Phong vừa bước xuống cửa là Hạ Đồng đã lên tiếng. Cô không về nhà. Cô chợt muốn hỏi rõ. Thật ra…kẻ đó, hắn muốn gì?
-Chị vốn không thích mà. –Sau phút ngỡ ngàng, Tâm Khiết trong thân xác Thẩm Ngạo Phong cười hiền. Là phụ nữ, cô hiểu được tâm trạng của người phụ nữ khi phải làm điều mình không thích –Chị nên về nghỉ đi. Khuya lắm rồi.
-Anh có biết làm vậy thì hợp đồng có thể không được ký kết tiếp không? –Hạ Đồng lạnh nhạt- Đối tác này rất quan trọng. Thị trường Đại Lục cũng vậy. Nếu chúng ta không nắm bắt được thì…
-Cơ hội không có vẫn có thể tìm lại. Người thì khác…Có những thứ mất đi rồi làm sao tìm lại được, phải không?
Tâm Khiết chợt lên tiếng. Câu nói vô tình mà sao mắt Hạ Đồng lại cay cay:
-Nếu là Thẩm tổng, anh ấy sẽ không làm như vậy. Anh ấy không bao giờ bỏ qua cơ hội, không bao giờ….
-Tôi không phải là Thẩm tổng –Tâm Khiết dịu dàng cắt ngang- Tôi sẽ không làm như anh ấy. Tôi chỉ làm những điều tôi nghĩ là mình đúng. Vậy thôi!
Trong một buổi tối tiếp xúc với giới thượng lưu, Tâm Khiết mơ hồ hiểu tại sao người ta lại nói là có những thân phận tách biệt nhau. Người giàu không hẳn là sung sướng. Đồng hành với giàu sang là những nỗi đau thầm lặng. Như Hạ Đồng đêm nay vậy. Cô ôm vai lạnh lẽo nhưng vẫn phải tươi cười, giao phó mình cho kẻ không yêu.
-Anh nên nhớ thân phận mình hiện tại. Anh đang thay thế Thẩm tổng. Anh…
-Nhưng tôi không nhất định phải sống theo anh ấy –Tâm Khiết lại cười- Ba tôi dạy, làm người phải sống theo những gì mình cho là đúng. Tôi nghĩ tôi đã làm điều tôi cho là đúng. Chuyện sau đó thế nào đều có cách giải quyết. Quan trọng là mình không làm trái lương tâm.
Tâm Khiết mất hút sau cánh cổng mà Hạ Đồng vẫn còn suy nghĩ…Đêm nay…Một số chuyện vượt ra ngoài tầm ngắm. Cô chợt thở dài…Chiếc áo Tâm Khiết đưa lúc nãy vẫn còn khoác hờ trên đôi vai mảnh khảnh. Ngoài trời lạnh…Nhưng tay Hạ Đồng không cần cho vào bao tay vẫn thấy ấm áp hơn.
Ngay buổi sáng hôm sau, Tinh Quang đã gặp chuyện không hay khi phía hợp tác đột nhiên đổi ý. Cả phòng kinh doanh tất bật rà soát lại các số liệu theo yêu cầu của bên kia.
Trong phòng tổng tài không khí nặng nề bao trùm. Hạ Đồng cắn môi. Phạm Vĩnh Lạc là loại người gì chứ? Tinh Quang tuy có vị thế không nhỏ nhưng phạm vi ảnh hưởng chỉ ở Hong Kong là chủ yếu. Trong khi đó Lạc Viên –tập đoàn gia đình Phạm Vĩnh Lạc có sức ảnh hưởng lớn ở Đại lục, nếu không có sự hợp tác của họ, việc tiến vào thị trường này là rất khó khăn:
-Anh đã thấy hậu quả chưa?-Hạ Đồng nhíu mày- Phạm tổng không phải là kẻ dễ chọc đến. Tôi e là…
-Chúng ta không thể tìm đối tác khác sao?
Trong lúc này, Tâm Khiết lại thấy vô cùng bình tĩnh. Cô không sợ nữa…Không cảm thấy sợ. Chẳng biết tại sao lại như vậy? Phải chăng là do Tâm Khiết nhận thấy, mình làm vậy thực sự không sai. Mà không sai thì chẳng có gì phải sợ. Dù thế nào, đúng vẫn là đúng và sai vẫn là sai.
Hạ Đồng cũng sững sờ nhìn người trước mắt. Chiếc áo khoác lên vai đêm qua lại hiện ra trước mắt. Cô cũng xuống giọng, nhẹ nhàng hơn:
-Lạc Viên là một tập đoàn lớn. Nếu họ hủy bỏ hợp tác với chúng ta, có lẽ cũng không ai dám nhận lời hợp tác. Tôi e là công sức chúng ta trước nay sẽ đổ sông đổ biển cả.
-Việc tiến vào đại lục quan trọng với công ty chúng ta như vậy sao?
Trước nay Tâm Khiết làm việc ở bộ phận tiếp tân. Công việc chủ yếu của cô là gặp gỡ khách hàng đến giao dịch, liên hệ với công ty. Cũng có vài lần trưởng phòng đề nghị các nhân viên lập kế hoạch phát triển bộ phận. Tâm Khiết cũng tham gia nhưng chưa bao giờ được chọn. Cô biết năng lực bản thân mình chỉ tới vậy. Hôm nay sống trong xác một người đàn ông tài giỏi, có nhiều điều Tâm Khiết không hình dung được, thực chất nó quan trọng thế nào?
-Anh…
-Đương nhiên rồi ạ! –Triệu Thiệu Minh, trợ lý khác của tổng tài lên tiếng- Nếu chúng ta thuận lợi tiến vào đại lục thì có thể mở rộng thị trường, tăng thêm quy mô của công ty.
-Tôi hiểu rồi…
-Anh hiểu thì có nghĩa gì? –Hạ Đồng gấp gáp- Hiện tại mọi chuyện ra thành như thế….Để tôi đến gặp Phạm tổng. Tôi…
-Không được…
-Chị đừng đi!
Gần như cùng lúc Thiệu Minh và Tâm Khiết cùng lên tiếng. Cả hai đều biết, để Hạ Đồng đến gặp Phạm Vĩnh Lạc nghĩa là gì…
Hạ Đồng đương nhiên hiểu….Sự quan tâm bất ngờ này khiến lòng cô ấm lại. Thì ra cảm giác được ai đó lo lắng là như vậy. Nhẹ nhàng, vương vấn nhưng nhớ mãi không quên.
-Không cần lo…Tôi…
-Hiện nay chúng ta không nghĩ ra…nhưng Tinh Quang lớn như vậy, chắc sẽ có người tìm ra phương pháp nào đó –Tâm Khiết cắn nhẹ môi –Còn nếu không thì cùng lắm hoãn kế hoạch tấn công đại lục lại. Dù sao chúng ta ở Hong Kong cũng là một tập đoàn lớn…không sợ…
-Không được –Hạ Đồng gấp gáp- Kế hoạch này không thể hoãn lại được. Tôi sẽ có cách…Nhất định có cách.
Kế hoạch này nhất định rất quan trọng với chị ấy. Tâm Khiết lặng lẽ quan sát. Hạ Đồng nhiều lúc như mất đi kiểm soát khi nhắc đến việc hoãn kế hoạch xâm nhập Đại lục này. Không chỉ vì quyền lợi của công ty….cũng không thể chỉ do lợi ích cá nhân. Điều gì quan trọng đến nỗi một người giỏi giang như Hạ Đồng không tiếc công sức, thậm chí hi sinh cả bản thân để đánh đổi? Tâm Khiết thực sự muốn biết. Không chỉ vì cô là phụ nữ, hay tò mò…Tâm Khiết thật lòng lo lắng cho Hạ Đồng…Lúc này chị ấy cứ như một con thiêu thân đang chực lao đầu vào lửa, ngăn cản thế nào cũng vô ích, làm người chứng kiến không kiềm được nỗi xót xa.
…-Chào Phạm tổng!
-À! Thẩm tổng…Rồng đến nhà tôm. Mời anh ngồi.
Phạm Vĩnh Lạc vẫn rất vui vẻ tiếp khách. Dáng vẻ vô tội như thể mọi rắc rối đều không liên quan đến anh ta vậy.
Thật tình là Tâm Khiết trước khi đến đây đã rất cân nhắc….Bản thân cô biết mình không hiểu nhiều về chuyện kinh doanh, đột ngột đến gặp một con cáo già trong lĩnh vực này như Phạm Vĩnh Lạc khiến Tâm Khiết vô cùng lo lắng. Nhưng mà…cô cũng không muốn giang sơn trong tay Thẩm Ngạo Phong vì mình mà sụp đổ. Quan trọng hơn hết là Hạ Đồng nếu không kiềm được có thể đến gặp Phạm Vĩnh Lạc để thương lượng. Giữa nam và nữ thì có thể thương lượng gì chứ? Ánh mắt Hạ Đồng trong đêm qua thoáng hiện lên vẻ miễn cưỡng cùng chán ghét. Chị ấy không thích…Không vui vẻ nhưng vì công việc, vì một chuyện hợp tác mà chấp nhận đánh đổi bản thân, thực sự có đáng không?
-Phạm tổng…Chuyện hợp tác…của chúng ta?
-Thẩm tổng ít khi không kiên nhẫn như vậy –Phạm Vĩnh Lạc cười lớn- Vì một nữ trợ lý mà thành như vậy…Nhìn thái độ của anh bây giờ, suýt chút nữa tôi quên mất…ai là người đẩy Hạ tiểu thư đến cho tôi. Ai là người trực tiếp dâng cô ấy cho tôi?
Những lời Vĩnh Lạc vừa nói như một tiếng sấm vừa đánh tới…Tâm Khiết chợt hiểu…Trong thế giới quyền lực và lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu này, nhân phẩm con người không có nghĩa gì cả…Thẩm Ngạo Phong vì lợi ích mà có thể bán rẻ người khác. Cũng vì công việc, Hạ Đồng cao ngạo lạnh lùng đành chấp nhận mối quan hệ không có tình yêu…Mắt cô bỗng cay xè…Hình ảnh Hạ Đồng cô đơn, lẻ loi đêm trước lại hiện về trước mắt.
-Phạm tổng…Có thể là trước đây tôi đã làm những chuyện…những chuyện ép buộc người khác. Nhưng mà…bây giờ vì công việc mà miễn cưỡng người ta thì không hay lắm. Nếu…nếu Phạm tổng cảm thấy chuyện hợp tác này không tiếp tục được thì…thì thôi vậy. Chào anh!
Đến lượt Phạm Vĩnh Lạc chau mày khó hiểu. Tuy thời gian quen biết với Thẩm Ngạo Phong không gọi là nhiều nhưng chưa bao giờ hắn chứng kiến một Thẩm tổng nhẹ nhàng, chân thành đến vậy. Những hình ảnh đêm trước với ánh mắt quan tâm, lo lắng Thẩm Ngạo Phong dành cho Hạ Đồng lại trở về…Ba tháng…Vỏn vẹn ba tháng không gặp, chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ. Hạ Đồng kháng cự, Thẩm Ngạo Phong chẳng giấu giếm thái độ bảo vệ, thương xót…Tất cả như một vết đâm vào ngực làm Phạm Vĩnh Lạc cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tay cầm điện thoại cũng run run:
-James…Lập tức điều tra tất cả chuyện giao dịch trong vòng một năm qua của Tinh Quang. Tôi muốn nắm tẩy của Thẩm Ngạo Phong trong thời gian nhanh nhất, hiểu không?
*Chương sau: Bản lĩnh của Thẩm Ngạo Phong.
Ngày đó, sau khi Hạ Đồng cho anh ta một cái tát, Thẩm Ngạo Phong đã lạnh lùng nói với cô:
-Có những chuyện phải có trao đổi. Chỉ là cái giá để trao đổi được trả thế nào thôi.
Hôm nay Phạm Vĩnh Lạc vẫn nhìn cô…Cái nhếch mép rất khẽ và ly rượu đưa lên như một dấu hiệu. Bất giác Hạ Đồng hơi co người lại. Cử chỉ thoáng qua…Vẻ sợ hãi lẫn đau lòng hiện ra trong đáy mắt cô.
Từ khi nào mình đã là một con điếm? Một con điếm đi khách hạng sang? Tất cả cũng chỉ vì…
Cuối buổi, hợp đồng đã ký xong. Hạ Đồng chuẩn bị đi theo anh ta ra cửa. Bỗng nhiên:
-Cô Hạ…Cô mệt rồi. Cứ về trước đi!
Không chỉ Phạm Vĩnh Lạc mà Hạ Đồng cũng sửng sốt. Người mới lên tiếng là Thẩm Ngạo Phong:
-Thẩm tổng. Anh say rồi…Đừng đùa…
-Cô Hạ say hơn Phạm tổng ạ- Thẩm Ngạo Phong khẽ mỉm cười. Giọng nói ấm áp, nụ cười rạng rỡ trong đêm vắng- Để cô ấy về trước nghỉ ngơi đi Phạm tổng. Trời lạnh rồi.
Thẩm Ngạo Phong chưa từng tươi cười như thế. Trong màn đêm lạnh giá và ánh đèn đường vương trên vai áo, anh ta nở nụ cười như thiên sứ. Một nụ cười khiến người ta khó thể cưỡng lại. Chân thành và ấm áp. Chiếc áo khoác đột ngột lên người Hạ Đồng chợt làm lòng Phạm Vĩnh Lạc có chút gì như là se thắt. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình không ngăn lại, để chiếc taxi trờ tới đưa Hạ Đồng đi.
-Phạm tổng, trễ rồi, tôi xin phép –Thẩm Ngạo Phong lại nhẹ nhàng lên tiếng –Chúc anh ngủ ngon.
Thẩm Ngạo Phong nhỏ nhẹ như một thiếu nữ. Phạm Vĩnh Lạc cứ như vậy mà đứng như trời trồng tại chỗ. Không phải vì men rượu mà anh ta mơ hồ cảm thấy có gì đó thay đổi. Bình thường Thẩm Ngạo Phong âm trầm mà lạnh lùng, làm việc bất chấp thủ đoạn. Hắn không quan tâm đến ai ngoài lợi ích của bản thân. Thế nhưng tối nay có đôi lần Phạm Vĩnh Lạc cảm thấy hắn lại nhìn về phía Hạ Đồng với ánh nhìn quan tâm không che giấu. Cô ấy chỉ là một thư ký –tệ hơn là một người giúp việc. Trước nay hắn ta chẳng bao giờ xen vào chuyện của Phạm Vĩnh Lạc và Hạ Đồng cả…Sao tối nay…tối nay…
Cũng tối nay, Phạm Vĩnh Lạc nhận thấy một tia khó chịu và miễn cưỡng từ Hạ Đồng khi anh ta nâng chén rượu. Cô cam tâm tình nguyện cho mối quan hệ này vì nó là đổi chác. Nhưng sao mà…tối hôm nay…Tối hôm nay Phạm Vĩnh Lạc lại cảm thấy khó chịu bởi vì cô tỏ ra bài xích anh ta.
Một tối thật khó chịu. Phạm Vĩnh Lạc thở dài bước vào trong chiếc xe đang chờ sẵn. Bóng tối bao trùm một Hong Kong hoa lệ. Luôn lộng lẫy dù đằng sau sự lộng lẫy đó là những giọt nước mắt và những phút mỉm cười miễn cưỡng dối lừa nhau.
…-Tại sao anh làm như vậy?
Thẩm Ngạo Phong vừa bước xuống cửa là Hạ Đồng đã lên tiếng. Cô không về nhà. Cô chợt muốn hỏi rõ. Thật ra…kẻ đó, hắn muốn gì?
-Chị vốn không thích mà. –Sau phút ngỡ ngàng, Tâm Khiết trong thân xác Thẩm Ngạo Phong cười hiền. Là phụ nữ, cô hiểu được tâm trạng của người phụ nữ khi phải làm điều mình không thích –Chị nên về nghỉ đi. Khuya lắm rồi.
-Anh có biết làm vậy thì hợp đồng có thể không được ký kết tiếp không? –Hạ Đồng lạnh nhạt- Đối tác này rất quan trọng. Thị trường Đại Lục cũng vậy. Nếu chúng ta không nắm bắt được thì…
-Cơ hội không có vẫn có thể tìm lại. Người thì khác…Có những thứ mất đi rồi làm sao tìm lại được, phải không?
Tâm Khiết chợt lên tiếng. Câu nói vô tình mà sao mắt Hạ Đồng lại cay cay:
-Nếu là Thẩm tổng, anh ấy sẽ không làm như vậy. Anh ấy không bao giờ bỏ qua cơ hội, không bao giờ….
-Tôi không phải là Thẩm tổng –Tâm Khiết dịu dàng cắt ngang- Tôi sẽ không làm như anh ấy. Tôi chỉ làm những điều tôi nghĩ là mình đúng. Vậy thôi!
Trong một buổi tối tiếp xúc với giới thượng lưu, Tâm Khiết mơ hồ hiểu tại sao người ta lại nói là có những thân phận tách biệt nhau. Người giàu không hẳn là sung sướng. Đồng hành với giàu sang là những nỗi đau thầm lặng. Như Hạ Đồng đêm nay vậy. Cô ôm vai lạnh lẽo nhưng vẫn phải tươi cười, giao phó mình cho kẻ không yêu.
-Anh nên nhớ thân phận mình hiện tại. Anh đang thay thế Thẩm tổng. Anh…
-Nhưng tôi không nhất định phải sống theo anh ấy –Tâm Khiết lại cười- Ba tôi dạy, làm người phải sống theo những gì mình cho là đúng. Tôi nghĩ tôi đã làm điều tôi cho là đúng. Chuyện sau đó thế nào đều có cách giải quyết. Quan trọng là mình không làm trái lương tâm.
Tâm Khiết mất hút sau cánh cổng mà Hạ Đồng vẫn còn suy nghĩ…Đêm nay…Một số chuyện vượt ra ngoài tầm ngắm. Cô chợt thở dài…Chiếc áo Tâm Khiết đưa lúc nãy vẫn còn khoác hờ trên đôi vai mảnh khảnh. Ngoài trời lạnh…Nhưng tay Hạ Đồng không cần cho vào bao tay vẫn thấy ấm áp hơn.
Ngay buổi sáng hôm sau, Tinh Quang đã gặp chuyện không hay khi phía hợp tác đột nhiên đổi ý. Cả phòng kinh doanh tất bật rà soát lại các số liệu theo yêu cầu của bên kia.
Trong phòng tổng tài không khí nặng nề bao trùm. Hạ Đồng cắn môi. Phạm Vĩnh Lạc là loại người gì chứ? Tinh Quang tuy có vị thế không nhỏ nhưng phạm vi ảnh hưởng chỉ ở Hong Kong là chủ yếu. Trong khi đó Lạc Viên –tập đoàn gia đình Phạm Vĩnh Lạc có sức ảnh hưởng lớn ở Đại lục, nếu không có sự hợp tác của họ, việc tiến vào thị trường này là rất khó khăn:
-Anh đã thấy hậu quả chưa?-Hạ Đồng nhíu mày- Phạm tổng không phải là kẻ dễ chọc đến. Tôi e là…
-Chúng ta không thể tìm đối tác khác sao?
Trong lúc này, Tâm Khiết lại thấy vô cùng bình tĩnh. Cô không sợ nữa…Không cảm thấy sợ. Chẳng biết tại sao lại như vậy? Phải chăng là do Tâm Khiết nhận thấy, mình làm vậy thực sự không sai. Mà không sai thì chẳng có gì phải sợ. Dù thế nào, đúng vẫn là đúng và sai vẫn là sai.
Hạ Đồng cũng sững sờ nhìn người trước mắt. Chiếc áo khoác lên vai đêm qua lại hiện ra trước mắt. Cô cũng xuống giọng, nhẹ nhàng hơn:
-Lạc Viên là một tập đoàn lớn. Nếu họ hủy bỏ hợp tác với chúng ta, có lẽ cũng không ai dám nhận lời hợp tác. Tôi e là công sức chúng ta trước nay sẽ đổ sông đổ biển cả.
-Việc tiến vào đại lục quan trọng với công ty chúng ta như vậy sao?
Trước nay Tâm Khiết làm việc ở bộ phận tiếp tân. Công việc chủ yếu của cô là gặp gỡ khách hàng đến giao dịch, liên hệ với công ty. Cũng có vài lần trưởng phòng đề nghị các nhân viên lập kế hoạch phát triển bộ phận. Tâm Khiết cũng tham gia nhưng chưa bao giờ được chọn. Cô biết năng lực bản thân mình chỉ tới vậy. Hôm nay sống trong xác một người đàn ông tài giỏi, có nhiều điều Tâm Khiết không hình dung được, thực chất nó quan trọng thế nào?
-Anh…
-Đương nhiên rồi ạ! –Triệu Thiệu Minh, trợ lý khác của tổng tài lên tiếng- Nếu chúng ta thuận lợi tiến vào đại lục thì có thể mở rộng thị trường, tăng thêm quy mô của công ty.
-Tôi hiểu rồi…
-Anh hiểu thì có nghĩa gì? –Hạ Đồng gấp gáp- Hiện tại mọi chuyện ra thành như thế….Để tôi đến gặp Phạm tổng. Tôi…
-Không được…
-Chị đừng đi!
Gần như cùng lúc Thiệu Minh và Tâm Khiết cùng lên tiếng. Cả hai đều biết, để Hạ Đồng đến gặp Phạm Vĩnh Lạc nghĩa là gì…
Hạ Đồng đương nhiên hiểu….Sự quan tâm bất ngờ này khiến lòng cô ấm lại. Thì ra cảm giác được ai đó lo lắng là như vậy. Nhẹ nhàng, vương vấn nhưng nhớ mãi không quên.
-Không cần lo…Tôi…
-Hiện nay chúng ta không nghĩ ra…nhưng Tinh Quang lớn như vậy, chắc sẽ có người tìm ra phương pháp nào đó –Tâm Khiết cắn nhẹ môi –Còn nếu không thì cùng lắm hoãn kế hoạch tấn công đại lục lại. Dù sao chúng ta ở Hong Kong cũng là một tập đoàn lớn…không sợ…
-Không được –Hạ Đồng gấp gáp- Kế hoạch này không thể hoãn lại được. Tôi sẽ có cách…Nhất định có cách.
Kế hoạch này nhất định rất quan trọng với chị ấy. Tâm Khiết lặng lẽ quan sát. Hạ Đồng nhiều lúc như mất đi kiểm soát khi nhắc đến việc hoãn kế hoạch xâm nhập Đại lục này. Không chỉ vì quyền lợi của công ty….cũng không thể chỉ do lợi ích cá nhân. Điều gì quan trọng đến nỗi một người giỏi giang như Hạ Đồng không tiếc công sức, thậm chí hi sinh cả bản thân để đánh đổi? Tâm Khiết thực sự muốn biết. Không chỉ vì cô là phụ nữ, hay tò mò…Tâm Khiết thật lòng lo lắng cho Hạ Đồng…Lúc này chị ấy cứ như một con thiêu thân đang chực lao đầu vào lửa, ngăn cản thế nào cũng vô ích, làm người chứng kiến không kiềm được nỗi xót xa.
…-Chào Phạm tổng!
-À! Thẩm tổng…Rồng đến nhà tôm. Mời anh ngồi.
Phạm Vĩnh Lạc vẫn rất vui vẻ tiếp khách. Dáng vẻ vô tội như thể mọi rắc rối đều không liên quan đến anh ta vậy.
Thật tình là Tâm Khiết trước khi đến đây đã rất cân nhắc….Bản thân cô biết mình không hiểu nhiều về chuyện kinh doanh, đột ngột đến gặp một con cáo già trong lĩnh vực này như Phạm Vĩnh Lạc khiến Tâm Khiết vô cùng lo lắng. Nhưng mà…cô cũng không muốn giang sơn trong tay Thẩm Ngạo Phong vì mình mà sụp đổ. Quan trọng hơn hết là Hạ Đồng nếu không kiềm được có thể đến gặp Phạm Vĩnh Lạc để thương lượng. Giữa nam và nữ thì có thể thương lượng gì chứ? Ánh mắt Hạ Đồng trong đêm qua thoáng hiện lên vẻ miễn cưỡng cùng chán ghét. Chị ấy không thích…Không vui vẻ nhưng vì công việc, vì một chuyện hợp tác mà chấp nhận đánh đổi bản thân, thực sự có đáng không?
-Phạm tổng…Chuyện hợp tác…của chúng ta?
-Thẩm tổng ít khi không kiên nhẫn như vậy –Phạm Vĩnh Lạc cười lớn- Vì một nữ trợ lý mà thành như vậy…Nhìn thái độ của anh bây giờ, suýt chút nữa tôi quên mất…ai là người đẩy Hạ tiểu thư đến cho tôi. Ai là người trực tiếp dâng cô ấy cho tôi?
Những lời Vĩnh Lạc vừa nói như một tiếng sấm vừa đánh tới…Tâm Khiết chợt hiểu…Trong thế giới quyền lực và lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu này, nhân phẩm con người không có nghĩa gì cả…Thẩm Ngạo Phong vì lợi ích mà có thể bán rẻ người khác. Cũng vì công việc, Hạ Đồng cao ngạo lạnh lùng đành chấp nhận mối quan hệ không có tình yêu…Mắt cô bỗng cay xè…Hình ảnh Hạ Đồng cô đơn, lẻ loi đêm trước lại hiện về trước mắt.
-Phạm tổng…Có thể là trước đây tôi đã làm những chuyện…những chuyện ép buộc người khác. Nhưng mà…bây giờ vì công việc mà miễn cưỡng người ta thì không hay lắm. Nếu…nếu Phạm tổng cảm thấy chuyện hợp tác này không tiếp tục được thì…thì thôi vậy. Chào anh!
Đến lượt Phạm Vĩnh Lạc chau mày khó hiểu. Tuy thời gian quen biết với Thẩm Ngạo Phong không gọi là nhiều nhưng chưa bao giờ hắn chứng kiến một Thẩm tổng nhẹ nhàng, chân thành đến vậy. Những hình ảnh đêm trước với ánh mắt quan tâm, lo lắng Thẩm Ngạo Phong dành cho Hạ Đồng lại trở về…Ba tháng…Vỏn vẹn ba tháng không gặp, chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ. Hạ Đồng kháng cự, Thẩm Ngạo Phong chẳng giấu giếm thái độ bảo vệ, thương xót…Tất cả như một vết đâm vào ngực làm Phạm Vĩnh Lạc cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tay cầm điện thoại cũng run run:
-James…Lập tức điều tra tất cả chuyện giao dịch trong vòng một năm qua của Tinh Quang. Tôi muốn nắm tẩy của Thẩm Ngạo Phong trong thời gian nhanh nhất, hiểu không?
*Chương sau: Bản lĩnh của Thẩm Ngạo Phong.
/19
|