Ngài có thể chạy chậm được không vậy!
Sắc mặt Tôn Ngọc Nhi tái xanh, đôi môi nàng run rẩy hết la rồi lại thét, nhìn cảnh tượng bản thân như đang lao đi như con lốc, dù là ai cũng khó mà bình tĩnh nổi.
Từ lúc ra khỏi Bằng phủ tới bây giờ, bản thân Nam Cung Hàn chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải trốn thật xa nữ nhân Bằng Nguyệt Dao kia, chỉ có điều hắn dùng tốc độ kinh hoàng như gió lốc để chạy đi thì chính là không đúng!
Đôi tay nàng run lên liên tục rồi duy chuyển giật lấy tay áo Nam Cung Hàn. Thấp giọng, nói:
Ngài đừng có chạy nhanh quá! Không tốt đâu!
Hắn mà còn chạy như vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đấy!
Có vẻ đang lo tập trung chạy nên Nam Cung Hàn hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn cứ lao đi thật nhanh, nên dù Tôn Ngọc Nhi nói gì cũng không có tác dụng làm hắn dừng lại, ngược lại tốc độ của hắn càng nhanh gấp bội.
Nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào người đang chạy nạn!
Từ xa mọi người đi đường chỉ thoáng nhìn qua được cái bóng màu đen vút qua thật nhanh, nhanh đến mức chẳng khác nào một ngọn gió lướt qua.
Cái này không phải gọi là chạy mà là khinh công mới đúng!
Không biết đã đi bao lâu, đến khi Tôn Ngọc Nhi thấy sắp không chịu nổi thì cuối cùng Nam Cung Hàn cũng dừng lại.
Khi Nam Cung Hàn dừng lại, Tôn Ngọc Nhi đã nhảy xuống từ trong lòng hắn. Nam Cung Hàn thấy nàng muốn chạy đi bèn giữ chặt kéo lại: Nàng muốn đi đâu?
Buông ra!
Cố gắng gỡ lấy cánh tay rắn chắc đang ôm lấy mình, Tôn Ngọc Nhi vừa ngắt vừa nhéo, nhưng đáng tiếc dù nàng nhéo như thế nào, Nam Cung Hàn vẫn không kêu đau, hắn vẫn ung dung cười nói với nàng:
Ngoan. Đừng chạy lung tung. Ta sẽ dẫn nàng đi ăn ngon.
Nàng quăng cho hắn cái liếc mắt khinh bỉ: Ngài xem ta là con nít sao? Ta mới không có ngốc mà bị ngài gạt.
Xoa đầu Tôn Ngọc Nhi vài cái, Nam
Cung Hàn bỗng nghiêm mặt: Nàng chính là con nít. Nàng biết nàng còn chưa đến mười lăm, thì không phải là con nít sao!
...
Tôn Ngọc Nhi bị Nam Cung Hàn nói đến mặt đỏ cả lên. Nàng biết tuổi của nàng thật sự rất nhỏ, nhưng bị hắn nói thẳng ra vậy thì rất khó chịu.
Ta nhỏ tuổi thì liên quan gì tới ngài? Ta muốn về nhà!
Về nhà? Như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, Nam Cung Hàn ngửa mặt lên trời cười như điên. Tôn Ngọc Nhi khi nhìn thấy cũng bị dọa cho sợ một trận.
Ngài cười gì chứ?
Nàng chỉ muốn về nhà thôi, có gì đang cười đâu! Hơn nữa khi hắn cười nhìn rất đáng sợ!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Tiếng cười của Nam Cung Hàn chợt dừng lại, biết rõ nàng đang không vui, không muốn chọc giận nàng. Nam Cung Hàn cố nín cười, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: Nhà của nàng bây giờ có thể về sao?
Một câu nói của Nam Cung Hàn lại làm gương mặt Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng xụ lại.
Sao nàng quên mất bây giờ Tôn gia không còn là nhà của nàng nữa.
Ấm ức ngẩng đầu lên, Tôn Ngọc Nhi không phục: Nhưng dù sao cũng không liên quan tới ngài.
Sao lại không liên quan? Thật chất... Nam Cung Hàn còn chưa nói hết câu, thì Tôn Ngọc Nhi như nhìn thấy gì hai mắt đều phát sáng. Sau đó, nàng đi vòng qua Nam Cung Hàn, đi tới chỗ tử y nam nhân đang đứng cách đó không xa.
Vương gia!
Nam Cung Ly Thiên ngay từ đầu đã nhìn thấy Nam Cung Hàn đứng ở đó, còn chưa kịp bước tới gặp thì Tôn Ngọc Nhi đã hưng phấn chạy tới gọi tên hắn.
Chào tiểu muội muội. Nam Cung Thiên Ly nhẹ nhàng nở nụ cười như gió xuân với Tôn Ngọc Nhi. Nam Cung Hàn vừa nhìn thấy chỉ chau mày đi tới chỗ hai người họ, nhưng lại không nói gì.
Tiểu nữ thỉnh an Vương gia. Lễ phép cúi chào theo phép lịch sự, thái độ này của nàng với thái độ khi nói chuyện khi nãy với Nam Cung Hàn đúng là rất khác xa.
Ở đây không có ai, không cần phải khách sáo.
Dung mạo ấm áp hoà nhã như tiên của Nam Cung Ly Thiên rất dể làm người khác cảm thấy rất thân thiện. Tôn Ngọc Nhi cũng không ngoại lệ. Nàng gần như là không chớp mắt nhìn Nam Cung Ly Thiên. Nam Cung Hàn thấy vậy, bất giác nhăn mặt lại. Hắn tới gần bế Tôn Ngọc Nhi lên. Sau đó, kề mặt sát vào mặt nàng rồi nhe răng cười.
...
...
Tôn Ngọc Nhi nhìn hàm răng trắng như tuyết của Nam Cung Hàn, vừa nhìn đã thấy rất trướng mắt. Gì đây. Hắn đang muốn khoe có hàm răng trắng với nàng à? Dù răng nàng không đẹp bằng răng hắn, nhưng hắn cũng không cần phải khoe đâu.
Nam Cung Ly Thiên im lặng ngoảnh mặt đi về hướng khác. Hắn sờ nhẹ mũi của mình, lên tiếng nhắc nhở ai đó:
Hoàng huynh sắp trễ rồi, có phải chúng ta nên đi hay không?
Được Nam Cung Thiên Ly nhắc, Nam
Cung Hàn chợt nhớ bản thân đúng là còn có chuyện phải làm. Hắn bèn thật Tôn Ngọc Nhi xuống đất, lúc nhìn thấy đôi giày nàng đang mang, Nam Cung Hàn cúi người xuống, lấy hai đôi giày của Tôn Ngọc Nhi bỏ vào trong vạt áo. Lấy xong hắn còn mĩm cười giải thích:
Như vậy nàng sẽ không thể trốn được nữa.
...
Tôn Ngọc Nhi cúi thấp đầu nhìn đôi chân trần của mình, vẻ mặt nàng không cam tâm:
Trả giày lại cho ta.
Nam Cung Hàn quả quyết lắc đầu: Không được. Bây giờ nó là của ta.
...
Hắn lấy đôi giày rách của nàng làm gì chứ! Hắn cũng đâu có mang vừa mà lấy.
Như thấy Tôn Ngọc Nhi chưa hoàn toàn bỏ ý định lấy lại đôi giày, Nam
Cung Hàn vẫn cố giữ lại đôi giày không trả lại:
Ta nhớ ra là ta có nuôi một con chó. Ta định sẽ cho nó mang.
...
...
Cái chân con chó của ngài có lớn tới mức này hay sao!
Tôn Ngọc Nhi thật rất muốn lớn tiếng mà mắng người, nhưng nàng lại cố kìm lại. Dù sao cũng chỉ là có một đôi giày cũ. Nàng cũng không cần phải vì nó mà tranh chấp với hắn.
Nam Cung Ly Thiên đứng một bên xem, thấy tình hình đã giải quyết ổn thỏa, cũng lên tiếng:
Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta mau đi thôi.
Được. Đi thôi.
Bế lấy Tôn Ngọc Nhi lên rồi theo bước tới chiếc xe ngựa đã đậu gần đó. Nam Cung Hàn chui vào trong xe, sau khi đặt Tôn Ngọc Nhi xuống tấm da hổ, thì đến phiên Nam Cung Ly Thiên chui vào.
Nhìn Nam Cung Hàn rồi nhìn sang Nam Cung Ly Thiên. Tôn Ngọc Nhi chau mày khó hiểu: Chúng ta đi đâu vậy?
Nam Cung Hàn sửa lại vạt áo cho nàng, không vội trả lời: Không phải nàng đói bụng sao? Ta dẫn nàng đi ăn.
Đi ăn? Tôn Ngọc Nhi mím môi khó tin: Ngài tốt vậy sao?
Mỗ vương gia bị nghi ngờ nhân cách, tự ái mà vỗ ngực: Đương nhiên là ta tốt rồi! Nơi ta dẫn nàng đi có rất nhiều đồ ăn.
Tôn Ngọc Nhi vừa nghe nơi có nhiều đồ ăn thì hai mắt đã phát sáng: Rốt cuộc là quán ăn ngon nào?
Chính là Tiêu Hoa đình!
...
Tại sao nàng lại có linh cảm xấu thế nhỉ...
Sắc mặt Tôn Ngọc Nhi tái xanh, đôi môi nàng run rẩy hết la rồi lại thét, nhìn cảnh tượng bản thân như đang lao đi như con lốc, dù là ai cũng khó mà bình tĩnh nổi.
Từ lúc ra khỏi Bằng phủ tới bây giờ, bản thân Nam Cung Hàn chỉ có ý nghĩ duy nhất là phải trốn thật xa nữ nhân Bằng Nguyệt Dao kia, chỉ có điều hắn dùng tốc độ kinh hoàng như gió lốc để chạy đi thì chính là không đúng!
Đôi tay nàng run lên liên tục rồi duy chuyển giật lấy tay áo Nam Cung Hàn. Thấp giọng, nói:
Ngài đừng có chạy nhanh quá! Không tốt đâu!
Hắn mà còn chạy như vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đấy!
Có vẻ đang lo tập trung chạy nên Nam Cung Hàn hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn cứ lao đi thật nhanh, nên dù Tôn Ngọc Nhi nói gì cũng không có tác dụng làm hắn dừng lại, ngược lại tốc độ của hắn càng nhanh gấp bội.
Nhìn hắn bây giờ chẳng khác nào người đang chạy nạn!
Từ xa mọi người đi đường chỉ thoáng nhìn qua được cái bóng màu đen vút qua thật nhanh, nhanh đến mức chẳng khác nào một ngọn gió lướt qua.
Cái này không phải gọi là chạy mà là khinh công mới đúng!
Không biết đã đi bao lâu, đến khi Tôn Ngọc Nhi thấy sắp không chịu nổi thì cuối cùng Nam Cung Hàn cũng dừng lại.
Khi Nam Cung Hàn dừng lại, Tôn Ngọc Nhi đã nhảy xuống từ trong lòng hắn. Nam Cung Hàn thấy nàng muốn chạy đi bèn giữ chặt kéo lại: Nàng muốn đi đâu?
Buông ra!
Cố gắng gỡ lấy cánh tay rắn chắc đang ôm lấy mình, Tôn Ngọc Nhi vừa ngắt vừa nhéo, nhưng đáng tiếc dù nàng nhéo như thế nào, Nam Cung Hàn vẫn không kêu đau, hắn vẫn ung dung cười nói với nàng:
Ngoan. Đừng chạy lung tung. Ta sẽ dẫn nàng đi ăn ngon.
Nàng quăng cho hắn cái liếc mắt khinh bỉ: Ngài xem ta là con nít sao? Ta mới không có ngốc mà bị ngài gạt.
Xoa đầu Tôn Ngọc Nhi vài cái, Nam
Cung Hàn bỗng nghiêm mặt: Nàng chính là con nít. Nàng biết nàng còn chưa đến mười lăm, thì không phải là con nít sao!
...
Tôn Ngọc Nhi bị Nam Cung Hàn nói đến mặt đỏ cả lên. Nàng biết tuổi của nàng thật sự rất nhỏ, nhưng bị hắn nói thẳng ra vậy thì rất khó chịu.
Ta nhỏ tuổi thì liên quan gì tới ngài? Ta muốn về nhà!
Về nhà? Như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, Nam Cung Hàn ngửa mặt lên trời cười như điên. Tôn Ngọc Nhi khi nhìn thấy cũng bị dọa cho sợ một trận.
Ngài cười gì chứ?
Nàng chỉ muốn về nhà thôi, có gì đang cười đâu! Hơn nữa khi hắn cười nhìn rất đáng sợ!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Tiếng cười của Nam Cung Hàn chợt dừng lại, biết rõ nàng đang không vui, không muốn chọc giận nàng. Nam Cung Hàn cố nín cười, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: Nhà của nàng bây giờ có thể về sao?
Một câu nói của Nam Cung Hàn lại làm gương mặt Tôn Ngọc Nhi nhanh chóng xụ lại.
Sao nàng quên mất bây giờ Tôn gia không còn là nhà của nàng nữa.
Ấm ức ngẩng đầu lên, Tôn Ngọc Nhi không phục: Nhưng dù sao cũng không liên quan tới ngài.
Sao lại không liên quan? Thật chất... Nam Cung Hàn còn chưa nói hết câu, thì Tôn Ngọc Nhi như nhìn thấy gì hai mắt đều phát sáng. Sau đó, nàng đi vòng qua Nam Cung Hàn, đi tới chỗ tử y nam nhân đang đứng cách đó không xa.
Vương gia!
Nam Cung Ly Thiên ngay từ đầu đã nhìn thấy Nam Cung Hàn đứng ở đó, còn chưa kịp bước tới gặp thì Tôn Ngọc Nhi đã hưng phấn chạy tới gọi tên hắn.
Chào tiểu muội muội. Nam Cung Thiên Ly nhẹ nhàng nở nụ cười như gió xuân với Tôn Ngọc Nhi. Nam Cung Hàn vừa nhìn thấy chỉ chau mày đi tới chỗ hai người họ, nhưng lại không nói gì.
Tiểu nữ thỉnh an Vương gia. Lễ phép cúi chào theo phép lịch sự, thái độ này của nàng với thái độ khi nói chuyện khi nãy với Nam Cung Hàn đúng là rất khác xa.
Ở đây không có ai, không cần phải khách sáo.
Dung mạo ấm áp hoà nhã như tiên của Nam Cung Ly Thiên rất dể làm người khác cảm thấy rất thân thiện. Tôn Ngọc Nhi cũng không ngoại lệ. Nàng gần như là không chớp mắt nhìn Nam Cung Ly Thiên. Nam Cung Hàn thấy vậy, bất giác nhăn mặt lại. Hắn tới gần bế Tôn Ngọc Nhi lên. Sau đó, kề mặt sát vào mặt nàng rồi nhe răng cười.
...
...
Tôn Ngọc Nhi nhìn hàm răng trắng như tuyết của Nam Cung Hàn, vừa nhìn đã thấy rất trướng mắt. Gì đây. Hắn đang muốn khoe có hàm răng trắng với nàng à? Dù răng nàng không đẹp bằng răng hắn, nhưng hắn cũng không cần phải khoe đâu.
Nam Cung Ly Thiên im lặng ngoảnh mặt đi về hướng khác. Hắn sờ nhẹ mũi của mình, lên tiếng nhắc nhở ai đó:
Hoàng huynh sắp trễ rồi, có phải chúng ta nên đi hay không?
Được Nam Cung Thiên Ly nhắc, Nam
Cung Hàn chợt nhớ bản thân đúng là còn có chuyện phải làm. Hắn bèn thật Tôn Ngọc Nhi xuống đất, lúc nhìn thấy đôi giày nàng đang mang, Nam Cung Hàn cúi người xuống, lấy hai đôi giày của Tôn Ngọc Nhi bỏ vào trong vạt áo. Lấy xong hắn còn mĩm cười giải thích:
Như vậy nàng sẽ không thể trốn được nữa.
...
Tôn Ngọc Nhi cúi thấp đầu nhìn đôi chân trần của mình, vẻ mặt nàng không cam tâm:
Trả giày lại cho ta.
Nam Cung Hàn quả quyết lắc đầu: Không được. Bây giờ nó là của ta.
...
Hắn lấy đôi giày rách của nàng làm gì chứ! Hắn cũng đâu có mang vừa mà lấy.
Như thấy Tôn Ngọc Nhi chưa hoàn toàn bỏ ý định lấy lại đôi giày, Nam
Cung Hàn vẫn cố giữ lại đôi giày không trả lại:
Ta nhớ ra là ta có nuôi một con chó. Ta định sẽ cho nó mang.
...
...
Cái chân con chó của ngài có lớn tới mức này hay sao!
Tôn Ngọc Nhi thật rất muốn lớn tiếng mà mắng người, nhưng nàng lại cố kìm lại. Dù sao cũng chỉ là có một đôi giày cũ. Nàng cũng không cần phải vì nó mà tranh chấp với hắn.
Nam Cung Ly Thiên đứng một bên xem, thấy tình hình đã giải quyết ổn thỏa, cũng lên tiếng:
Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta mau đi thôi.
Được. Đi thôi.
Bế lấy Tôn Ngọc Nhi lên rồi theo bước tới chiếc xe ngựa đã đậu gần đó. Nam Cung Hàn chui vào trong xe, sau khi đặt Tôn Ngọc Nhi xuống tấm da hổ, thì đến phiên Nam Cung Ly Thiên chui vào.
Nhìn Nam Cung Hàn rồi nhìn sang Nam Cung Ly Thiên. Tôn Ngọc Nhi chau mày khó hiểu: Chúng ta đi đâu vậy?
Nam Cung Hàn sửa lại vạt áo cho nàng, không vội trả lời: Không phải nàng đói bụng sao? Ta dẫn nàng đi ăn.
Đi ăn? Tôn Ngọc Nhi mím môi khó tin: Ngài tốt vậy sao?
Mỗ vương gia bị nghi ngờ nhân cách, tự ái mà vỗ ngực: Đương nhiên là ta tốt rồi! Nơi ta dẫn nàng đi có rất nhiều đồ ăn.
Tôn Ngọc Nhi vừa nghe nơi có nhiều đồ ăn thì hai mắt đã phát sáng: Rốt cuộc là quán ăn ngon nào?
Chính là Tiêu Hoa đình!
...
Tại sao nàng lại có linh cảm xấu thế nhỉ...
/33
|