Nàng đừng lo. Ta sẽ mua lại thức ăn ngon khác cho nàng mà, đem so với mấy món này còn ngon hơn!
Vừa thấy nàng khóc, Nam Cung Hàn đã luống cuống tay chân dỗ dành không ngớt. Không phải là hắn cố ý đem quăng bọc thức ăn của nàng đâu, nhưng những món đó thật sự không tốt cho sức khỏe của nàng. Hắn làm sao có thể để cho nàng ăn những món đó được chứ.
Nàng đừng khóc!
Nhẹ giọng an ủi bên tai, nếu bây giờ có thể làm nàng không khóc nữa, cho dù kêu hắn làm gì thì hắn cũng sẽ cố gắng mà làm cho nàng vui a...
Mấy món đó ta phải xếp hàng rất lâu mới có được... sao ngài có nói đem vất là vất được chứ!
Nàng đã nhìn đói rất lâu rồi, nếu không có gì vào bụng nàng sẽ chết mất.
Món ăn khác? Là món nào chứ! Đôi mắt to tròn rơi đầy những giọt nước mắt trên má. Đôi môi nhỏ nhẹ mím chặt vừa khóc vừa nói, phá lệ làm người khác đau lòng không thôi.
Lau lấy nước mắt của nàng, Nam Cung Hàn chỉ cảm thấy lòng quặn thắt đến đau đớn, nếu biết nàng sẽ khóc như vậy, hắn sẽ không tuỳ tiện cầm lấy bọc thức ăn đó mà ném đi. Để bây giờ nhìn nàng khóc thương tâm như thế này, làm tâm hắn cũng đau.
Sẽ có thức ăn mới mà. Bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi ăn món ngon.
Khẳng định gật đầu, hắn ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng rồi xoay người chuẩn bị đi khỏi, thì từ sau lưng chợt truyền lấy tiếng nói:
Hàn Lăng vương xin dừng bước.
Bằng Nguyệt Dao nhẹ nhàng đi tới, Nam Cung Hàn nghe thấy lời nàng bèn xoay người lại, đối diện nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng âm trầm của người trước mắt. Bằng Nguyệt Dao chỉ cười nhẹ:
Hôm nay Vương gia tới Bằng phủ, tại sao không vào để Nguyệt Dao tiếp đón?
Hàng lông mày nhíu lại, Nam Cung Hàn chỉ lạnh lùng phun ra một câu:
Không hứng thú!
Tôn Ngọc Nhi đang được hắn bế trong lòng, còn đang mãi nhìn chằm vào Bằng Nguyệt Dao, lại nghe thấy lời này, bất giác bĩu môi xem thường.
Có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy để nói chuyện, mà hắn còn kiêu ngạo nói năng không khách sáo với người ta, đúng là một vị Vương gia không xem ai ra gì.
Đối với sự lạnh nhạt của Nam Cung Hàn, Bằng Nguyệt Dao lại tỏ vẻ thản nhiên vẫn cười nói như thường, dung nhan xinh đẹp cũng vì vậy càng tỏ sáng khiến người nhìn gần như bị mê hoặc.
Nếu Vương gia không hứng thú tới Bằng phủ, vậy tại sao ngài lại tới đây?
Bổn vương muốn đi đâu thì là quyền của ta, chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi.
Nắm đấm nắm chặt lại, vẻ mặt Nam Cung Hàn gần như mất kiên nhẫn, nếu như không phải có Ngọc Nhi ở đây, hắn nhất định sẽ đá bay nữ nhân này đi!
Nguyệt Dao không có ý đó. Vương gia chớ tức giận, chỉ là Nguyệt Dao cảm thấy tò mò mà nên mới hỏi.
Lặng lẽ cúi thấp đầu, ánh mắt Bằng Nguyệt Dao hiện vào nét đáng thương, ngay cả khi nói chuyện cũng có vài phần ấm ức.
Tôn Ngọc Nhi thấy thái độ của Nam Cung Hàn có hơi quá đáng, định lên tiếng an ủi thì chợt Bằng Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, trong mắt là tia sáng kì dị đang loé ra liên tục.
Hay là Vương gia vào phủ để Nguyệt Dao tạ lỗi.
...
Rốt cuộc là nữ nhân này có hiểu tiếng người hay không vậy!
Nam Cung Hàn cảm nhận được lồng ngực của mình đang chứa lấy con tức giận muốn đánh người.
Chết tiệt!
Khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng. Hai mắt hắn trừng lớn đầy uy hiếp, gằn giọng:
Bổn vương nói một lần nữa. Ta không muốn vào Bằng phủ!
Nếu vậy chúng ta đi chỗ khác được không?
Giống như không hề nghe thấy giọng điệu uy hiếp đáng sợ của người đang nổi giận kia. Bằng Nguyệt Dao vẫn rất vô tư, nói:
Như là tới Hoa Vạn lâu đang rất nổi tiếng ở kinh thành, hay là đến Tiêu Mục quán đi. Nơi đó phong cảnh rất đẹp á! Nếu không chúng ta cũng có thể đến Mãn Thanh gia trang. Nơi đó cũng rất đẹp, mặc dù hơi xa một tí, cũng chỉ có đi hai ngày mà thôi.
...
...
Sau gáy Nam Cung Hàn đã chảy vài hột mồ hôi to đùng, cơn tức ở ngực như biến mất không thấy, thay vào là sự bất đắc dĩ trong lòng.
Nữ nhân này bất kể là kiếp trước hay kiếp này, quả thật đều không hề thay đổi... vẫn quái dị như thế!
Còn Tôn Ngọc Nhi chỉ biết ngạc nhiên nhìn thiên kim tiểu thư Bằng Nguyệt Dao, nhìn nàng ta nói không biết mệt là gì, hơn nữa còn nói càng hăng say. Cũng thật may vị Bằng tiểu thư này khi nói chuyện không lớn tiếng, mới không bị người khác nghe được, nếu không thật không dám nghĩ tới hình tượng bồ tát hiền lương lúc nãy sẽ bị mất như thế nào!
Nàng chưa từng nhìn thấy một cô gái nào mà gặp nam nhân đã nói năng kiểu này, đây là lần đầu tiên!
Có thể mỗ tiểu thư vẫn chưa thấy nói đủ, miệng vẫn còn bất tuyệt nói liên miên:
Nếu như Vương gia không chê thì Nguyệt Dao bằng lòng cùng người tới Tô Châu để ngắm hoa, hay là tới Nam Châu để xem lễ hội pháo hoa. Chúng ta cũng có thể đi đến Bằng gia tranh ở ngoại ô. Nơi đó tuyệt đối không có người làm phiền chúng ta...
Đủ rồi!
Quát lên một tiếng thật lớn, Nam Cung Hàn nhanh ôm lấy Tôn Ngọc Nhi, xoay người chạy thật nhanh đi khỏi.
Vương gia! Ngài đi đâu vậy? Nguyệt Dao còn chưa nói xong mà!
Hắn mới không ngu ngốc mà đứng lại, ở gần với nữ nhân đó sớm muộn gì hắn cũng tức chết.
Có trời mới biết, khắc tinh của Nam Cung Hàn hắn chính là nữ tữ Bằng Nguyệt Dao này! Mỗi lần mà gặp là chỉ hận không thể đi đường vòng.
Vương gia! Tối này ở lễ hội Tiêu Hoa đình, Nguyệt Dao đợi ngài ở cầu Lương Duyên, không gặp không về.
...
Nam Cung Hàn nổi đầy gân xanh trên trán, đôi chân nhanh chóng tất cả sức lực chạy lao đi thật nhanh, như là phía sau hắn có bão tố đang rượt đến.
Bằng Nguyệt Dao nhìn bóng hình đã càng lúc xa, nàng nhanh thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt biểu hiện vẻ tủi thân u buồn.
Thật đáng tiếc, không thể vẽ được tranh rồi! Nàng tự lẫm bẫm trong miệng một lúc, bất ngờ truyền đến giọng nói quen thuộc:
Tiểu thư! Hồi nãy người vừa nói gì với Hàn Lăng Vương vậy?
Không biết từ khi nào a hoàn A Yên đã xuất hiện sau lưng Bằng Nguyệt Dao. Nang khẽ cất tiếng hỏi:
Tiểu thư không vui sao?
A Yên!
Bằng Nguyệt Dao xoay lưng lại, bĩu môi không vui: Tiểu thụ của ta đi mất rồi!
...
A Yên ngửa mặt lên trời, xem như mình không hề nghe thấy gì. Thật sự là nàng không hề nghe thấy gì hết, tuyệt đối là không nghe thấy!
...
Tiểu kịch trường:
A yên: Tiểu thư! Tại sao người lại luôn gọi Hàn Lăng Vương là tiểu thụ a?
Bằng Nguyệt Dao: Ngươi không thấy ngài ấy rất khỏe mạnh cường tráng sao!
A Yên: ...
Chuyện này liên quan gì đến việc Hàn Lăng vương cường tráng nhỉ?
Bằng Nguyệt Dao cười đen tối: Bởi vì hắn quá cường tráng oai vũ, nên nếu bị tiểu công đè xuống dưới làm tiểu thụ thì không phải rất kích thích ư?
A Yên: ...
Không biết Hàn Lăng vương khi biết chuyện này thì có phản ứng ra sao? Thật không dám nghĩ tới...
Vậy ai là tiểu công?
Rầm! Mỗ nữ đập bàn:
Đương nhiên là tên khốn kiếp mặt trắng thích lừa gạt kia rồi!
A Yên: ...
Nàng nhớ không nhầm thì người đó là phu quân của tiểu thư người a!
Vừa thấy nàng khóc, Nam Cung Hàn đã luống cuống tay chân dỗ dành không ngớt. Không phải là hắn cố ý đem quăng bọc thức ăn của nàng đâu, nhưng những món đó thật sự không tốt cho sức khỏe của nàng. Hắn làm sao có thể để cho nàng ăn những món đó được chứ.
Nàng đừng khóc!
Nhẹ giọng an ủi bên tai, nếu bây giờ có thể làm nàng không khóc nữa, cho dù kêu hắn làm gì thì hắn cũng sẽ cố gắng mà làm cho nàng vui a...
Mấy món đó ta phải xếp hàng rất lâu mới có được... sao ngài có nói đem vất là vất được chứ!
Nàng đã nhìn đói rất lâu rồi, nếu không có gì vào bụng nàng sẽ chết mất.
Món ăn khác? Là món nào chứ! Đôi mắt to tròn rơi đầy những giọt nước mắt trên má. Đôi môi nhỏ nhẹ mím chặt vừa khóc vừa nói, phá lệ làm người khác đau lòng không thôi.
Lau lấy nước mắt của nàng, Nam Cung Hàn chỉ cảm thấy lòng quặn thắt đến đau đớn, nếu biết nàng sẽ khóc như vậy, hắn sẽ không tuỳ tiện cầm lấy bọc thức ăn đó mà ném đi. Để bây giờ nhìn nàng khóc thương tâm như thế này, làm tâm hắn cũng đau.
Sẽ có thức ăn mới mà. Bây giờ ta sẽ dẫn nàng đi ăn món ngon.
Khẳng định gật đầu, hắn ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng rồi xoay người chuẩn bị đi khỏi, thì từ sau lưng chợt truyền lấy tiếng nói:
Hàn Lăng vương xin dừng bước.
Bằng Nguyệt Dao nhẹ nhàng đi tới, Nam Cung Hàn nghe thấy lời nàng bèn xoay người lại, đối diện nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng âm trầm của người trước mắt. Bằng Nguyệt Dao chỉ cười nhẹ:
Hôm nay Vương gia tới Bằng phủ, tại sao không vào để Nguyệt Dao tiếp đón?
Hàng lông mày nhíu lại, Nam Cung Hàn chỉ lạnh lùng phun ra một câu:
Không hứng thú!
Tôn Ngọc Nhi đang được hắn bế trong lòng, còn đang mãi nhìn chằm vào Bằng Nguyệt Dao, lại nghe thấy lời này, bất giác bĩu môi xem thường.
Có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy để nói chuyện, mà hắn còn kiêu ngạo nói năng không khách sáo với người ta, đúng là một vị Vương gia không xem ai ra gì.
Đối với sự lạnh nhạt của Nam Cung Hàn, Bằng Nguyệt Dao lại tỏ vẻ thản nhiên vẫn cười nói như thường, dung nhan xinh đẹp cũng vì vậy càng tỏ sáng khiến người nhìn gần như bị mê hoặc.
Nếu Vương gia không hứng thú tới Bằng phủ, vậy tại sao ngài lại tới đây?
Bổn vương muốn đi đâu thì là quyền của ta, chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi.
Nắm đấm nắm chặt lại, vẻ mặt Nam Cung Hàn gần như mất kiên nhẫn, nếu như không phải có Ngọc Nhi ở đây, hắn nhất định sẽ đá bay nữ nhân này đi!
Nguyệt Dao không có ý đó. Vương gia chớ tức giận, chỉ là Nguyệt Dao cảm thấy tò mò mà nên mới hỏi.
Lặng lẽ cúi thấp đầu, ánh mắt Bằng Nguyệt Dao hiện vào nét đáng thương, ngay cả khi nói chuyện cũng có vài phần ấm ức.
Tôn Ngọc Nhi thấy thái độ của Nam Cung Hàn có hơi quá đáng, định lên tiếng an ủi thì chợt Bằng Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, trong mắt là tia sáng kì dị đang loé ra liên tục.
Hay là Vương gia vào phủ để Nguyệt Dao tạ lỗi.
...
Rốt cuộc là nữ nhân này có hiểu tiếng người hay không vậy!
Nam Cung Hàn cảm nhận được lồng ngực của mình đang chứa lấy con tức giận muốn đánh người.
Chết tiệt!
Khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng. Hai mắt hắn trừng lớn đầy uy hiếp, gằn giọng:
Bổn vương nói một lần nữa. Ta không muốn vào Bằng phủ!
Nếu vậy chúng ta đi chỗ khác được không?
Giống như không hề nghe thấy giọng điệu uy hiếp đáng sợ của người đang nổi giận kia. Bằng Nguyệt Dao vẫn rất vô tư, nói:
Như là tới Hoa Vạn lâu đang rất nổi tiếng ở kinh thành, hay là đến Tiêu Mục quán đi. Nơi đó phong cảnh rất đẹp á! Nếu không chúng ta cũng có thể đến Mãn Thanh gia trang. Nơi đó cũng rất đẹp, mặc dù hơi xa một tí, cũng chỉ có đi hai ngày mà thôi.
...
...
Sau gáy Nam Cung Hàn đã chảy vài hột mồ hôi to đùng, cơn tức ở ngực như biến mất không thấy, thay vào là sự bất đắc dĩ trong lòng.
Nữ nhân này bất kể là kiếp trước hay kiếp này, quả thật đều không hề thay đổi... vẫn quái dị như thế!
Còn Tôn Ngọc Nhi chỉ biết ngạc nhiên nhìn thiên kim tiểu thư Bằng Nguyệt Dao, nhìn nàng ta nói không biết mệt là gì, hơn nữa còn nói càng hăng say. Cũng thật may vị Bằng tiểu thư này khi nói chuyện không lớn tiếng, mới không bị người khác nghe được, nếu không thật không dám nghĩ tới hình tượng bồ tát hiền lương lúc nãy sẽ bị mất như thế nào!
Nàng chưa từng nhìn thấy một cô gái nào mà gặp nam nhân đã nói năng kiểu này, đây là lần đầu tiên!
Có thể mỗ tiểu thư vẫn chưa thấy nói đủ, miệng vẫn còn bất tuyệt nói liên miên:
Nếu như Vương gia không chê thì Nguyệt Dao bằng lòng cùng người tới Tô Châu để ngắm hoa, hay là tới Nam Châu để xem lễ hội pháo hoa. Chúng ta cũng có thể đi đến Bằng gia tranh ở ngoại ô. Nơi đó tuyệt đối không có người làm phiền chúng ta...
Đủ rồi!
Quát lên một tiếng thật lớn, Nam Cung Hàn nhanh ôm lấy Tôn Ngọc Nhi, xoay người chạy thật nhanh đi khỏi.
Vương gia! Ngài đi đâu vậy? Nguyệt Dao còn chưa nói xong mà!
Hắn mới không ngu ngốc mà đứng lại, ở gần với nữ nhân đó sớm muộn gì hắn cũng tức chết.
Có trời mới biết, khắc tinh của Nam Cung Hàn hắn chính là nữ tữ Bằng Nguyệt Dao này! Mỗi lần mà gặp là chỉ hận không thể đi đường vòng.
Vương gia! Tối này ở lễ hội Tiêu Hoa đình, Nguyệt Dao đợi ngài ở cầu Lương Duyên, không gặp không về.
...
Nam Cung Hàn nổi đầy gân xanh trên trán, đôi chân nhanh chóng tất cả sức lực chạy lao đi thật nhanh, như là phía sau hắn có bão tố đang rượt đến.
Bằng Nguyệt Dao nhìn bóng hình đã càng lúc xa, nàng nhanh thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt biểu hiện vẻ tủi thân u buồn.
Thật đáng tiếc, không thể vẽ được tranh rồi! Nàng tự lẫm bẫm trong miệng một lúc, bất ngờ truyền đến giọng nói quen thuộc:
Tiểu thư! Hồi nãy người vừa nói gì với Hàn Lăng Vương vậy?
Không biết từ khi nào a hoàn A Yên đã xuất hiện sau lưng Bằng Nguyệt Dao. Nang khẽ cất tiếng hỏi:
Tiểu thư không vui sao?
A Yên!
Bằng Nguyệt Dao xoay lưng lại, bĩu môi không vui: Tiểu thụ của ta đi mất rồi!
...
A Yên ngửa mặt lên trời, xem như mình không hề nghe thấy gì. Thật sự là nàng không hề nghe thấy gì hết, tuyệt đối là không nghe thấy!
...
Tiểu kịch trường:
A yên: Tiểu thư! Tại sao người lại luôn gọi Hàn Lăng Vương là tiểu thụ a?
Bằng Nguyệt Dao: Ngươi không thấy ngài ấy rất khỏe mạnh cường tráng sao!
A Yên: ...
Chuyện này liên quan gì đến việc Hàn Lăng vương cường tráng nhỉ?
Bằng Nguyệt Dao cười đen tối: Bởi vì hắn quá cường tráng oai vũ, nên nếu bị tiểu công đè xuống dưới làm tiểu thụ thì không phải rất kích thích ư?
A Yên: ...
Không biết Hàn Lăng vương khi biết chuyện này thì có phản ứng ra sao? Thật không dám nghĩ tới...
Vậy ai là tiểu công?
Rầm! Mỗ nữ đập bàn:
Đương nhiên là tên khốn kiếp mặt trắng thích lừa gạt kia rồi!
A Yên: ...
Nàng nhớ không nhầm thì người đó là phu quân của tiểu thư người a!
/33
|