CHƯƠNG 22
Cố Tiểu Tịch vốn chỉ định trêu Ngụy Tiếu Ngữ một chút, dù sao hồi qua bản thân y đã bị mất mặt như vậy, hơn nữa bữa tay tâm trạng y vẫn kém như cũ. Trước đây, Cố Tiểu Tịch đã từng gặp rất nhiều người đàn ông hấp dẫn, bọn họ ai nấy đều có điều kiện tựa như một hoàng tử trong mộng của bao chị em phụ nữ. Ngụy Tiếu Ngữ cũng chỉ là một người trong số đó, nhưng… cũng chính bởi như vậy, mới không tránh khỏi bị thu hút. Chỉ có điều, những kẻ săn mồi sẽ mãi là loại ăn động vật. Cho dù nhìn hắn có dịu ngoan như một con mèo, thì mấy con chuột vẫn sợ chết khiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên xoay người đặt Cố Tiểu Tịch dưới thân, mang theo vẻ mặt của kẻ cướp đoạt lại đầy kiêu ngạo như cũ. So với cái dáng vẻ tao nhã lịch sự lúc bình thường, thì Cố Tiểu Tịch biết đây mới là bộ mật thật của Ngụy Tiếu Ngữ, giống như Tư Đồ Thượng Lam, máu lạnh vô tình mới là bộ mật thật của vị bác sĩ đó.
“Cậu dụ dỗ tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng nói, đôi mắt xanh thẳm nhìn Cố Tiểu Tịch, thật chăm chú như một gã thợ săn.
Tuy rất thú vị, nhưng Cố Tiểu Tịch còn biết có chừng mực, y nhăn mặt tỏ vẻ khó xử: “…Tôi bị HIV…”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y thật lâu, rồi thả y ra, sau đó rờ lấy ra cái di động bấm cuộc gọi đi. Hắn ra một chuỗi chỉ thị với người đầu dây bên kia, về xét nghiệm và điều trị HIV.
Cố Tiểu Tịch đứng dậy, qua bàn uống nước lấy cái ly, bên trong là đá và rượu Baileys.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên hỏi: “Cậu xác định khi hôn sẽ không lây bệnh chứ?”
Cố Tiểu Tịch vốn đang nghiêng ngả tựa người trên sofa, cầm ly uống rượu, nghe Ngụy Tiếu Ngữ nói vậy thiếu chút nữa là phun rượu ra ngoài.
Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục đi tới đi lui, Cố Tiểu Tịch cười phá lên, y nâng ly rượu về hướng Ngụy Tiếu Ngữ: “Bộ tôi nói gì thì anh cũng tin hả?”
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người, cũng chẳng có vẻ tức giận gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, trở lại ngồi trên sofa: “…Cậu đến bệnh viện làm gì?”
“…Tôi đến thăm Giang Lai.” Cố Tiểu Tịch trả lời.
Ngụy Tiếu Ngữ thực ra chẳng nhớ nổi Giang Lai từng là một nhân viên của hắn. Tuy hắn cũng đã từng ăn một ít cháo do Giang Lai nấu, nhưng vẫn không quan tâm gì đến cậu bé này như cũ.
Cố Tiểu Tịch đặt ly lên bàn: “…Cậu ta không ổn, tôi lại chẳng giúp được gì.”
“Chuyện tiền nong hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu.
Tuy Giang Lai vì tiền mà bán thận, nhưng chuyện đó thật sự có phải là do vấn đề tiền bạc hay không thì Cố Tiểu Tịch lại không biết.
“Vậy tôi đây cũng lực bất tòng tâm rồi,” người đàn ông đối diện chậm chạp nói, sau đó không xác định hỏi một cậu: “thật không bị HIV hả?”
“Nếu bị thì còn muốn làm không?” Cố Tiểu Tịch nghiêng mặt sang hỏi, lười biếng tựa người ở sofa, thật đúng là cử chỉ mê người khó nói thành lời mà.
Ngụy Tiếu Ngữ cúi người xuống, hôn lên môi Cố Tiểu Tịch: “Tôi phải đi gặp bác sĩ xin ý kiến tư vấn một chút mới được.”
Cố Tiểu Tịch cười lên, ngồi dậy khỏi sofa, tiếp tục uống Baileys, ăn khoai tây lát, không nhìn lại Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ cảm thấy không thú vị, tiện đi tắm rửa trước. Lúc thay đồ ngủ đi ra, hắn nhìn thấy Cố Tiểu Tịch có chút đăm chiêu ngồi trên sofa. Hắn gần như không muốn đi quấy rầy cảnh tượng đó, trên mặt cậu bé không nhìn ra biểu hiện gì, đôi mắt màu đen bị lông mi thật dài che khuất mất, dường như là đang nhìn ly rượu cầm trong tay, lại như là chẳng nhìn cái gì hết.
Những ngón tay mảnh mai nhẹ lắc ly rượu, khiến mấy viên đá va vào thành ly tạo ra những tiếng va chạm nho nhỏ.
“À… cuối tuần có họp mặt gia đình,” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “anh trai tôi nói, cũng nên mang cậu theo cùng.”
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ có chút rầu rĩ nói: “Anh hai với ông già nhà tôi nói cần cảm ơn cậu chuyện kia, dù sao cậu cũng không phải vệ sĩ… Cậu biết không, ông già mà nói ra lời nào thì tuyệt đối không rút lại đâu.”
“Tôi có thể không đi không?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi lại.
“Tốt nhất là không nên,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “tôi không muốn anh trai tôi lại nhớ nhung cậu, đây đúng là chuyện làm người ta đau đầu mà.”
“Nếu là chuyện ở nhà thờ lần trước, tôi chỉ là giúp bản thân…” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
“Không sao, ờ… tuy tôi có mấy người thân hơi quái gở,” Ngụy Tiếu Ngữ an ủi Cố Tiểu Tịch, nhưng rõ ràng là chẳng có hiệu quả gì.
“…Tôi có thể không đi không?” Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu hết sức đáng thương hỏi lại lần nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ hôn lên trán y: “Nếu cậu muốn ở bên người tôi, thì phải đi gặp ông già nhà tôi.”
“Tôi lại không muốn…” Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết lời thì môi đã bị Ngụy Tiếu Ngữ chiếm đoạt.
“…Thật xin lỗi, đã chậm rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói ra lời xin lỗi chẳng có chút thành ý nào.
***
Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, một hồi lâu không nói gì, y lấy tay đẩy gương mặt anh tuấn của Ngụy Tiếu Ngữ ra: “Anh biết đáp án của tôi mà,” y chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, sau đó cầm ly bỏ đi.
Ngụy Tiếu Ngữ ngồi yên trên sofa, không dây dưa với Cố Tiểu Tịch nữa. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy, biết Cố Tiểu Tịch đang rửa ly, đứa nhỏ này luôn thích sạch sẽ.
Sự thật thì chuyện tình cảm của Ngụy Tiếu Ngữ trải qua cũng chẳng mấy thuận lợi. Có lẽ hắn có được những điều kiện làm tất cả đàn bà con gái động tâm, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài. Sau lần bị lừa gạt tình cảm đó, có một thời gian dài, Ngụy Tiếu Ngữ ghét những người phụ nữ muốn dính vào hắn, rồi coi những người đó như là không khí. Đương nhiên, thái độ thù địch này sau khi hắn trưởng thành thì đã biến mất hoàn toàn.
Một người đàn ông có điều kiện đầy đủ khiến phụ nữ siêu lòng cũng chẳng phải chuyện xấu gì, ngược lại càng có thể làm thỏa mãn lòng tự tôn của mình. Mấu chốt là, người đàn ông này rõ ràng biết rõ người phụ nữ kia muốn cái gì.
Không phải không có người động lòng với hắn, nam nữ đều có, vì hắn mà tìm đến cái chết cũng có, nhưng hắn lại không thích. Tìm một người khiến hắn yêu hết mình quả thật rất khó. Ngụy Tiếu Ngữ có lần uống rượu ở Dạ Ngữ, đặt tay lên tay vịn của ghế, hắn nhìn cả trai lẫn gái đang mặc sức vui vẻ trong thứ âm nhạc xập xình, đột nhiên hắn nghĩ, nếu một người hắn thật sự thích xuất hiện thì sẽ thế nào nhỉ.
Hắn hỏi Ngụy Thất, nếu thực lòng yêu một người, yêu say đắm, thậm chí sẵn lòng chờ đợi, nhưng người kia lại chẳng yêu mình. Như vậy, cho dù chỉ là thân thể, thì hắn cũng có thể giữ người ấy ở cạnh mình chứ?
Ngụy Thất đứng bên cạnh, đôi mắt đảo qua màu sắc hấp dẫn của ngọn đèn, rồi không lưu lại một dấu vết, lúc nghe thấy Ngụy Tiếu Ngữ nói vậy, anh cười nhã nhặn: Nghe thấy thật ngốc phải không?
Ngụy Tiếu Ngữ hít một hơi, hắn vốn cũng chẳng thông minh. Nếu thật sự yêu một ai đó, vậy cần thật cẩn thận. Giống như trên TV, đầu tiên là giả làm một người bình thường tiếp cận người đó, chí ít không phải ai cũng có thể chấp nhận gia cảnh hắc đạo, không phải ai cũng có thể không sợ hãi cuộc sống tràn ngập mùi máu tươi. Sau đó làm người kia yêu chính mình, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình cũng như giá trị của con người hắn. Tình yêu như vậy nghe qua thật quý giá, lại lãng mạn, chân thật khiến con người ta an lòng.
Hắn đã lập sẵn cho mình một kế hoạch chuẩn bị tất cả mọi thứ để gặp được người yêu dấu rồi, nào là một căn phòng bình dân, rồi “sắm” cho mình một thân phận mới. Đôi khi hắn sẽ nghĩ ngợi, đầu tiên phải tiếp cận thế nào, sau đó làm bước tiếp theo thế nào mới tốt, làm cách nào để chuẩn bị một buổi lễ Giáng sinh vừa lãng mạn, lại rẻ tiền cho đối phương.
Nhưng khi gặp được Cố Tiểu Tịch, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, không xong rồi, còn chưa chuẩn bị gì hết mà tất cả đã bắt đầu rồi.
Đôi mắt đen tuyền kia thật sâu, thật hoang vắng, bình tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng lại thu hút hắn, vì đôi mắt kia thỉnh thoảng sẽ lấp lánh mỗi khi nở nụ cười.
Y có thể bình tĩnh như một mặt gương, nhưng cũng có thể sắc bén như một con dao, thậm chí ở nơi không bóng người, sẽ đau buồn khiến người ta yêu thương. Duy chỉ bên trong chẳng có chữ ái tình sâu đậm, tựa như một linh hồn đã trải qua bao gian truân vất vả, để rồi thờ ơ với tất cả, chỉ đôi lần lóe qua chút ánh sáng rực rỡ nhưng lại làm người ta tranh nhau chạy mất.
Rõ ràng bề ngoài trẻ trung như vậy, nhưng lại khiến người khác chẳng thoải mái chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ xoay người muốn nhìn Cố Tiểu Tịch, lại thấy Cố Tiểu Tịch cầm ly sứ đưa cho hắn. Hắn tò mò nhận cái ly, mùi sữa từ trong ly thoang thoảng bay ra.
“Sữa?” Ngụy Tiếu Ngữ nhăn mặt lại, từ khi trưởng thành hắn đã không còn uống cái này nữa, lần trước hắn đã nghĩ, cậu nhóc Cố Tiểu Tịch nên uống sữa, chứ không phải cầm ly rượu lên mới đúng. Không ngờ lần này, Cố Tiểu Tịch lại đưa sữa cho hắn, “…Sữa nhạt quá, tôi không thích.”
“Trong sữa có chút rượu vang, có tác dụng an thần đấy,” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu, tránh tầm mắt của Ngụy Tiếu Ngữ, “hình như gần đây chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, tôi ngủ cạnh anh mệt chết đi được.”
Ngụy Tiếu Ngữ cười nhận lấy, tựa vào sofa, hai tay giữ cốc sữa, nhiệt độ của sữa làm tay ấm hẳn lên. Hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, trong sữa còn có vị rượu vang nhàn nhạt.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng mặt lên, nhìn mưa tuyết nhẹ bay bên ngoài khung cửa sổ, năm nay lạnh hơn bình thường.
Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, những chuẩn bị cho chuyện yêu đương của bản thân hình như vô dụng rồi, cho dù sống trong căn hộ bình thường kia hay mặc những bộ đồ giá rẻ. Dường như tất cả kế hoạch còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt hoàn toàn.
Hắn không biết cảm giác “thích” này có thể kéo dài bao lâu, hay ngắn ngủi tựa bông tuyết trắng dưới ánh mặt trời. Nhưng hắn thực lòng bị y hấp dẫn.
Trên thế giới này thực sẽ có một người chờ chính mình vì người đó nguyện lòng chờ đợi và trao hết tình cảm phải không, có phải chỉ cần người đó có thể ở cạnh mình là cũng tốt rồi phải không?
Ngụy Tiếu Ngữ đặt nhẹ cái cốc sứ lên bàn, đáy cốc chạm vào mặt thủy tinh khẽ phát ra âm thanh lanh lảnh trong đêm tối.
“Dù sao cũng trễ rồi, thì cứ bắt đầu vậy nhé.” Ngụy Tiếu Ngữ lẩm nhẩm một mình.
“Sao?” Cố Tiểu Tịch lơ đãng hỏi lại.
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu, lộ ra một nụ cười không thể chê được với Cố Tiểu Tịch: “Cám ơn.”
Cố Tiểu Tịch cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng khách, chung quy vẫn thấy nụ cười của Ngụy Tiếu Ngữ chẳng có ý tốt gì, trốn xa một chút là hay nhất.
Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi. Đăng bởi: admin
Cố Tiểu Tịch vốn chỉ định trêu Ngụy Tiếu Ngữ một chút, dù sao hồi qua bản thân y đã bị mất mặt như vậy, hơn nữa bữa tay tâm trạng y vẫn kém như cũ. Trước đây, Cố Tiểu Tịch đã từng gặp rất nhiều người đàn ông hấp dẫn, bọn họ ai nấy đều có điều kiện tựa như một hoàng tử trong mộng của bao chị em phụ nữ. Ngụy Tiếu Ngữ cũng chỉ là một người trong số đó, nhưng… cũng chính bởi như vậy, mới không tránh khỏi bị thu hút. Chỉ có điều, những kẻ săn mồi sẽ mãi là loại ăn động vật. Cho dù nhìn hắn có dịu ngoan như một con mèo, thì mấy con chuột vẫn sợ chết khiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên xoay người đặt Cố Tiểu Tịch dưới thân, mang theo vẻ mặt của kẻ cướp đoạt lại đầy kiêu ngạo như cũ. So với cái dáng vẻ tao nhã lịch sự lúc bình thường, thì Cố Tiểu Tịch biết đây mới là bộ mật thật của Ngụy Tiếu Ngữ, giống như Tư Đồ Thượng Lam, máu lạnh vô tình mới là bộ mật thật của vị bác sĩ đó.
“Cậu dụ dỗ tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng nói, đôi mắt xanh thẳm nhìn Cố Tiểu Tịch, thật chăm chú như một gã thợ săn.
Tuy rất thú vị, nhưng Cố Tiểu Tịch còn biết có chừng mực, y nhăn mặt tỏ vẻ khó xử: “…Tôi bị HIV…”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y thật lâu, rồi thả y ra, sau đó rờ lấy ra cái di động bấm cuộc gọi đi. Hắn ra một chuỗi chỉ thị với người đầu dây bên kia, về xét nghiệm và điều trị HIV.
Cố Tiểu Tịch đứng dậy, qua bàn uống nước lấy cái ly, bên trong là đá và rượu Baileys.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên hỏi: “Cậu xác định khi hôn sẽ không lây bệnh chứ?”
Cố Tiểu Tịch vốn đang nghiêng ngả tựa người trên sofa, cầm ly uống rượu, nghe Ngụy Tiếu Ngữ nói vậy thiếu chút nữa là phun rượu ra ngoài.
Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục đi tới đi lui, Cố Tiểu Tịch cười phá lên, y nâng ly rượu về hướng Ngụy Tiếu Ngữ: “Bộ tôi nói gì thì anh cũng tin hả?”
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người, cũng chẳng có vẻ tức giận gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, trở lại ngồi trên sofa: “…Cậu đến bệnh viện làm gì?”
“…Tôi đến thăm Giang Lai.” Cố Tiểu Tịch trả lời.
Ngụy Tiếu Ngữ thực ra chẳng nhớ nổi Giang Lai từng là một nhân viên của hắn. Tuy hắn cũng đã từng ăn một ít cháo do Giang Lai nấu, nhưng vẫn không quan tâm gì đến cậu bé này như cũ.
Cố Tiểu Tịch đặt ly lên bàn: “…Cậu ta không ổn, tôi lại chẳng giúp được gì.”
“Chuyện tiền nong hả?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu.
Tuy Giang Lai vì tiền mà bán thận, nhưng chuyện đó thật sự có phải là do vấn đề tiền bạc hay không thì Cố Tiểu Tịch lại không biết.
“Vậy tôi đây cũng lực bất tòng tâm rồi,” người đàn ông đối diện chậm chạp nói, sau đó không xác định hỏi một cậu: “thật không bị HIV hả?”
“Nếu bị thì còn muốn làm không?” Cố Tiểu Tịch nghiêng mặt sang hỏi, lười biếng tựa người ở sofa, thật đúng là cử chỉ mê người khó nói thành lời mà.
Ngụy Tiếu Ngữ cúi người xuống, hôn lên môi Cố Tiểu Tịch: “Tôi phải đi gặp bác sĩ xin ý kiến tư vấn một chút mới được.”
Cố Tiểu Tịch cười lên, ngồi dậy khỏi sofa, tiếp tục uống Baileys, ăn khoai tây lát, không nhìn lại Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ cảm thấy không thú vị, tiện đi tắm rửa trước. Lúc thay đồ ngủ đi ra, hắn nhìn thấy Cố Tiểu Tịch có chút đăm chiêu ngồi trên sofa. Hắn gần như không muốn đi quấy rầy cảnh tượng đó, trên mặt cậu bé không nhìn ra biểu hiện gì, đôi mắt màu đen bị lông mi thật dài che khuất mất, dường như là đang nhìn ly rượu cầm trong tay, lại như là chẳng nhìn cái gì hết.
Những ngón tay mảnh mai nhẹ lắc ly rượu, khiến mấy viên đá va vào thành ly tạo ra những tiếng va chạm nho nhỏ.
“À… cuối tuần có họp mặt gia đình,” Ngụy Tiếu Ngữ nói, “anh trai tôi nói, cũng nên mang cậu theo cùng.”
Cố Tiểu Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ có chút rầu rĩ nói: “Anh hai với ông già nhà tôi nói cần cảm ơn cậu chuyện kia, dù sao cậu cũng không phải vệ sĩ… Cậu biết không, ông già mà nói ra lời nào thì tuyệt đối không rút lại đâu.”
“Tôi có thể không đi không?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi lại.
“Tốt nhất là không nên,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “tôi không muốn anh trai tôi lại nhớ nhung cậu, đây đúng là chuyện làm người ta đau đầu mà.”
“Nếu là chuyện ở nhà thờ lần trước, tôi chỉ là giúp bản thân…” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
“Không sao, ờ… tuy tôi có mấy người thân hơi quái gở,” Ngụy Tiếu Ngữ an ủi Cố Tiểu Tịch, nhưng rõ ràng là chẳng có hiệu quả gì.
“…Tôi có thể không đi không?” Cố Tiểu Tịch dùng giọng điệu hết sức đáng thương hỏi lại lần nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ hôn lên trán y: “Nếu cậu muốn ở bên người tôi, thì phải đi gặp ông già nhà tôi.”
“Tôi lại không muốn…” Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết lời thì môi đã bị Ngụy Tiếu Ngữ chiếm đoạt.
“…Thật xin lỗi, đã chậm rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ nói ra lời xin lỗi chẳng có chút thành ý nào.
***
Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, một hồi lâu không nói gì, y lấy tay đẩy gương mặt anh tuấn của Ngụy Tiếu Ngữ ra: “Anh biết đáp án của tôi mà,” y chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, sau đó cầm ly bỏ đi.
Ngụy Tiếu Ngữ ngồi yên trên sofa, không dây dưa với Cố Tiểu Tịch nữa. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy, biết Cố Tiểu Tịch đang rửa ly, đứa nhỏ này luôn thích sạch sẽ.
Sự thật thì chuyện tình cảm của Ngụy Tiếu Ngữ trải qua cũng chẳng mấy thuận lợi. Có lẽ hắn có được những điều kiện làm tất cả đàn bà con gái động tâm, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài. Sau lần bị lừa gạt tình cảm đó, có một thời gian dài, Ngụy Tiếu Ngữ ghét những người phụ nữ muốn dính vào hắn, rồi coi những người đó như là không khí. Đương nhiên, thái độ thù địch này sau khi hắn trưởng thành thì đã biến mất hoàn toàn.
Một người đàn ông có điều kiện đầy đủ khiến phụ nữ siêu lòng cũng chẳng phải chuyện xấu gì, ngược lại càng có thể làm thỏa mãn lòng tự tôn của mình. Mấu chốt là, người đàn ông này rõ ràng biết rõ người phụ nữ kia muốn cái gì.
Không phải không có người động lòng với hắn, nam nữ đều có, vì hắn mà tìm đến cái chết cũng có, nhưng hắn lại không thích. Tìm một người khiến hắn yêu hết mình quả thật rất khó. Ngụy Tiếu Ngữ có lần uống rượu ở Dạ Ngữ, đặt tay lên tay vịn của ghế, hắn nhìn cả trai lẫn gái đang mặc sức vui vẻ trong thứ âm nhạc xập xình, đột nhiên hắn nghĩ, nếu một người hắn thật sự thích xuất hiện thì sẽ thế nào nhỉ.
Hắn hỏi Ngụy Thất, nếu thực lòng yêu một người, yêu say đắm, thậm chí sẵn lòng chờ đợi, nhưng người kia lại chẳng yêu mình. Như vậy, cho dù chỉ là thân thể, thì hắn cũng có thể giữ người ấy ở cạnh mình chứ?
Ngụy Thất đứng bên cạnh, đôi mắt đảo qua màu sắc hấp dẫn của ngọn đèn, rồi không lưu lại một dấu vết, lúc nghe thấy Ngụy Tiếu Ngữ nói vậy, anh cười nhã nhặn: Nghe thấy thật ngốc phải không?
Ngụy Tiếu Ngữ hít một hơi, hắn vốn cũng chẳng thông minh. Nếu thật sự yêu một ai đó, vậy cần thật cẩn thận. Giống như trên TV, đầu tiên là giả làm một người bình thường tiếp cận người đó, chí ít không phải ai cũng có thể chấp nhận gia cảnh hắc đạo, không phải ai cũng có thể không sợ hãi cuộc sống tràn ngập mùi máu tươi. Sau đó làm người kia yêu chính mình, không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình cũng như giá trị của con người hắn. Tình yêu như vậy nghe qua thật quý giá, lại lãng mạn, chân thật khiến con người ta an lòng.
Hắn đã lập sẵn cho mình một kế hoạch chuẩn bị tất cả mọi thứ để gặp được người yêu dấu rồi, nào là một căn phòng bình dân, rồi “sắm” cho mình một thân phận mới. Đôi khi hắn sẽ nghĩ ngợi, đầu tiên phải tiếp cận thế nào, sau đó làm bước tiếp theo thế nào mới tốt, làm cách nào để chuẩn bị một buổi lễ Giáng sinh vừa lãng mạn, lại rẻ tiền cho đối phương.
Nhưng khi gặp được Cố Tiểu Tịch, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, không xong rồi, còn chưa chuẩn bị gì hết mà tất cả đã bắt đầu rồi.
Đôi mắt đen tuyền kia thật sâu, thật hoang vắng, bình tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng lại thu hút hắn, vì đôi mắt kia thỉnh thoảng sẽ lấp lánh mỗi khi nở nụ cười.
Y có thể bình tĩnh như một mặt gương, nhưng cũng có thể sắc bén như một con dao, thậm chí ở nơi không bóng người, sẽ đau buồn khiến người ta yêu thương. Duy chỉ bên trong chẳng có chữ ái tình sâu đậm, tựa như một linh hồn đã trải qua bao gian truân vất vả, để rồi thờ ơ với tất cả, chỉ đôi lần lóe qua chút ánh sáng rực rỡ nhưng lại làm người ta tranh nhau chạy mất.
Rõ ràng bề ngoài trẻ trung như vậy, nhưng lại khiến người khác chẳng thoải mái chút nào.
Ngụy Tiếu Ngữ xoay người muốn nhìn Cố Tiểu Tịch, lại thấy Cố Tiểu Tịch cầm ly sứ đưa cho hắn. Hắn tò mò nhận cái ly, mùi sữa từ trong ly thoang thoảng bay ra.
“Sữa?” Ngụy Tiếu Ngữ nhăn mặt lại, từ khi trưởng thành hắn đã không còn uống cái này nữa, lần trước hắn đã nghĩ, cậu nhóc Cố Tiểu Tịch nên uống sữa, chứ không phải cầm ly rượu lên mới đúng. Không ngờ lần này, Cố Tiểu Tịch lại đưa sữa cho hắn, “…Sữa nhạt quá, tôi không thích.”
“Trong sữa có chút rượu vang, có tác dụng an thần đấy,” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu, tránh tầm mắt của Ngụy Tiếu Ngữ, “hình như gần đây chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, tôi ngủ cạnh anh mệt chết đi được.”
Ngụy Tiếu Ngữ cười nhận lấy, tựa vào sofa, hai tay giữ cốc sữa, nhiệt độ của sữa làm tay ấm hẳn lên. Hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, trong sữa còn có vị rượu vang nhàn nhạt.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩng mặt lên, nhìn mưa tuyết nhẹ bay bên ngoài khung cửa sổ, năm nay lạnh hơn bình thường.
Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, những chuẩn bị cho chuyện yêu đương của bản thân hình như vô dụng rồi, cho dù sống trong căn hộ bình thường kia hay mặc những bộ đồ giá rẻ. Dường như tất cả kế hoạch còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt hoàn toàn.
Hắn không biết cảm giác “thích” này có thể kéo dài bao lâu, hay ngắn ngủi tựa bông tuyết trắng dưới ánh mặt trời. Nhưng hắn thực lòng bị y hấp dẫn.
Trên thế giới này thực sẽ có một người chờ chính mình vì người đó nguyện lòng chờ đợi và trao hết tình cảm phải không, có phải chỉ cần người đó có thể ở cạnh mình là cũng tốt rồi phải không?
Ngụy Tiếu Ngữ đặt nhẹ cái cốc sứ lên bàn, đáy cốc chạm vào mặt thủy tinh khẽ phát ra âm thanh lanh lảnh trong đêm tối.
“Dù sao cũng trễ rồi, thì cứ bắt đầu vậy nhé.” Ngụy Tiếu Ngữ lẩm nhẩm một mình.
“Sao?” Cố Tiểu Tịch lơ đãng hỏi lại.
Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu, lộ ra một nụ cười không thể chê được với Cố Tiểu Tịch: “Cám ơn.”
Cố Tiểu Tịch cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng khách, chung quy vẫn thấy nụ cười của Ngụy Tiếu Ngữ chẳng có ý tốt gì, trốn xa một chút là hay nhất.
Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi. Đăng bởi: admin
/131
|