CHƯƠNG 21
Cơ bản thì Diệp Thu Sinh và Tư Đồ Thượng Lam vốn cư xử với nhau như vậy, nên Cố Tiểu Tịch cũng thực chẳng để ý trong lòng.
“Về Dạ Ngữ hả?” Tư Đồ Thượng Lam hỏi.
Cố Tiểu Tịch gật đầu, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “Mà nói tiếp… cậu bé kia tới đây để làm gì?”
“Ai cơ?”
“Giang Lai, chính là người tôi đi theo vừa rồi đó,” Cố Tiểu Tịch đứng dậy khỏi lòng Tư Đồ Thượng Lam, “tôi dẫn cậu đi xem.”
Hai người trở lại hành lang, Cố Tiểu Tịch chỉ chàng trai trong phòng bệnh lúc nãy, “cậu ta không phải bán nội tạng đấy chứ?”
Tư Đồ Thượng Lam nhìn thoáng qua rồi nói: “Người đến đây đều để bán nội tạng, chỗ tôi mua giá cao.”
“…Cậu ta bán cái gì?” Cố Tiểu Tịch hỏi, qua kính nhìn cậu bé vẫn hôn mê như trước.
“Thận,” Giọng nói của Tư Đồ Thượng Lam thật bằng phẳng, “người ở phòng này đều là bán thận, bộ phận này trên thị trường đen có nhu cầu rất lớn, hơn nữa một người thiếu đi một quả thì nhìn chung cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống bình thường.”
“Cậu ta mới mười mấy…”
“Đúng vậy, nhưng người trẻ tuổi thì các cơ quan mới khỏe mạnh, không biết cậu ta có đồng ý bán giác…” Tư Đồ Thượng Lam đang nói, thì bị Cố Tiểu Tịch trừng mắt liếc một cái, lập tức ngậm miệng lại.
“…Cậu ta cần tiền như vậy?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhẹ thở ra một hơi.
Tư Đồ Thượng Lam liếc nhìn y: “Thế này thật chẳng giống tính cậu chút nào.”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu không nói gì, đứng tại chỗ nhìn Giang Lai. Gương mặt trẻ măng, làn da tái nhợt. Y nhớ tới cậu bé ngây thơ ở Dạ Ngữ ngày nào.
“Có muốn tôi đem thận trả lại cho cậu ta không?” Tư Đồ Thượng Lam kề bên tai Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi.
“…Không cần,” Cố Tiểu Tịch lắc đầu, trở lại lối cũ, “đây là lựa chọn của cậu ta.”
Trở lại phòng, Cố Tiểu Tịch lấy một chai Baileys từ tủ rượu, rót ra một ly, có chút đăm chiêu mà uống.
“Người đụng phải cậu, bộ cậu không tò mò hả?” Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “…Tôi còn chưa nghĩ tới.”
“Cậu trước kia vốn là người có thù tất báo mà,” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ giọng nhắc nhở y.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “…Có lẽ tôi cũng không phải người như vậy.” Thời điểm Cố Tiểu Tịch còn là Diệp Thu Sinh, quả thật sẽ như thế, nhưng bây giờ… Hồi trước y cứ nghĩ mãi về chuyện này. Nhưng khi Tư Đồ Thượng Lam hỏi đến, y lại chẳng quyết định nổi.
Nếu là Diệp Thu Sinh trước kia, nhất định sẽ khiến kẻ đó cũng phải chịu thương tổn tương tự, nhưng… Khi y trở thành Cố Tiểu Tịch, thì đã không còn hẳn là Diệp Thu Sinh nữa. Nếu không phải bị rơi vào tay Tư Đồ Thượng Lam, tính mạng bị uy hiếp thì Cố Tiểu Tịch căn bản không muốn nói cho người khác biết chuyện mình sống lại, huống chi sẽ ai tin tưởng chứ.
“Báo chí cũng chẳng viết gì.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói.
“Tôi dừng thăm dò rồi,” Tư Đồ Thượng Lam đặt ly lên bàn, “nếu cậu cần thì tôi có thể giúp cậu tìm kỹ hơn một chút.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, không nói gì nữa. Lần trước, y đã gặp gã kia ở Dạ Ngữ.
“Lúc nào cần tôi sẽ đến lấy.” Cố Tiểu Tịch nói.
“Tôi chờ cậu.”
Cố Tiểu Tịch ăn trưa cùng Tư Đồ Thượng Lam xong, nhưng phải đợi đến tối mới được Tư Đồ Thượng Lam đưa đến gần đầu phố nơi quán Dạ Ngữ tọa lạc.
“Không cần tôi chở tiếp hả?” Tư Đồ Thượng Lam dừng xe lại hỏi.
“Ừm…” Cố Tiểu Tịch chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn xe cộ tới lui trên đường.
“…Vì sao phải làm việc ở Dạ Ngữ?” Tư Đồ Thượng Lam hỏi, “Tôi nghe nói họ tuyển nhân viên gắt lắm mà, sao cậu vào được?”
“Trên tư liệu cậu cũng thấy rồi đó, là vụ tai nạn giao thông,” Cố Tiểu Tịch nói, “đương nhiên, trên mấy báo cáo đó không có nói Ngụy Tiếu Ngữ là người gây ra.”
“…Thật đúng là phong cách của cậu.” Tư Đồ Thượng Lam nể phục nói, “nhưng thật không ngờ ông chủ Ngụy cũng sẽ đồng ý đấy.”
Cố Tiểu Tịch lườm anh một cái, chuẩn bị xuống xe, nhưng đẩy cửa mới phát hiện là nó đã bị khóa. Y quay đầu lại trừng mắt nhìn Tư Đồ Thượng Lam vẻ mặt vô tội: “Mở cửa.”
Tư Đồ Thượng Lam rút chìa khóa xe ra, đút vào túi áo: “Tôi không muốn để cậu đi.”
“Vừa rồi nói sao?” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh.
Tư Đồ Thượng Lam quay đầu, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào Cố Tiểu Tịch: “Tới bây giờ tôi vẫn cứ tưởng đang nằm mơ…”
“Thượng Lam, tôi là Diệp Thu Sinh, vậy cậu cũng chỉ cần là Tư Đồ Thượng Lam thôi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam, “chúng ta có thể còn là bạn bè, nhưng sự thật vẫn là sự thật, giờ tôi đã là Cố Tiểu Tịch.”
Tư Đồ Thượng Lam nhìn vẻ quyến rũ từng chút một biến mất khỏi đôi mắt y, cho đến lúc Cố Tiểu Tịch khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu.
“Được rồi, tôi đã biết,” Tư Đồ Thượng Lam cười khổ nói, “tôi là bạn của cậu, hy vọng cậu sẽ sống tốt hơn trước kia.”
Anh rút ra chìa khóa, mở khóa cửa, Cố Tiểu Tịch đẩy cửa xe ra, gió lạnh trên đường lập tức bao vây y. Y đứng bên ngoài, khom người xuống nói với Tư Đồ Thượng Lam: “Chăm sóc mẹ tôi nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tư Đồ Thượng Lam gật đầu.
Cố Tiểu Tịch đóng cửa xe lại đi đến đầu phố, lúc quay đầu lại vẫn thấy xe của Tư Đồ Thượng Lam đậu tại đó.
Tâm trạng bây giờ của Tư Đồ Thượng Lam có thể rất phức tạp, không phải ai cũng có thể gặp được loại chuyện Tá Thi Hoàn Hồn, nhưng cũng may là Cố Tiểu Tịch không đi mất.
***
Dùng thân phận Diệp Thu Sinh nói chuyện thật mệt chết đi được, ngay cả cười cũng mỏi rã rời. Y dựng cổ áo cho nó đứng lên, mùa đông ở thành phố này rất lạnh.
Y vẫn thích ở cùng một chỗ với Ngụy Tiếu Ngữ, có thể không có biểu lộ tình cảm, có thể cái gì cũng không nói ra, y có thể là Diệp Thu Sinh, nhưng cũng có thể là Cố Tiểu Tịch. Quan trọng là, y có thể là chính mình.
Lúc Cố Tiểu Tịch trở lại phòng của Ngụy Tiếu Ngữ, người kia không có ở trong phòng. Y cởi áo khoác ra, trên áo có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Y đi đến quầy bar lấy ra chai Baileys, sau đó cầm khoai tây chiên ra ngồi sofa coi TV. Trên màn hình đang phát tin tức chiều của thành phố, có bệnh nhân khiếu nại bệnh viện phục vụ không chu đáo. Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhớ tới người đàn ông hiền hậu như nước trong ấn tượng kia, thế mà lại là…ờm… một tay buôn lậu.
Cố Tiểu Tịch vừa cầm ly rượu, vừa vỗ vỗ cái trán. Trong lòng y không thoải mái nhất là, Giang Lai thiếu tiền đến độ đi bán cả thận…
Lúc Giang Lai rời đi, Cố Tiểu Tịch đã nghĩ, có lẽ kết quả tương lai Giang Lai cũng chẳng tốt đẹp mấy. Y không tìm cậu, bởi vì không muốn nhìn cái kết quả kia. Khi y thấy Giang Lai ở bệnh viện, y đã đuổi kịp, hay như lúc y nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh, nhưng y lại bất lực. Có lẽ Tư Đồ Thượng Lam có khả năng trả thận lại cho cậu, nhưng… như y đã nói với Tư Đồ Thượng Lam, đó là lựa chọn của cậu ta.
Y đang nghĩ đến đây thì người kia về.
“Ủa, có mùi gì lạ thế?” Ngụy Tiếu Ngữ kêu lên, “cậu đi bệnh viện hả?”
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi đi bệnh viện, xét nghiệm ra bị HIV.”
Ngụy Tiếu Ngữ đang cởi áo khoác, nghe thấy vậy, động tác liền cứng ngắc.
Cố Tiểu Tịch đặt cái ly xuống, xoay người nhìn hắn, đem cằm kê lên thành sofa, nói: “Anh yên tâm, HIV chỉ truyền qua máu với đường *** thôi.”
Ngụy Tiếu Ngữ mới cởi có một bên tay áo khoác, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Tiểu Tịch: “Cậu giỡn phải không? Cậu lấy giấy xét nghiệm của bệnh viện ra cho tôi coi, sao cậu lại bị HIV chứ?”
“Lấy ra thì anh đuổi việc tôi hả?” Cố Tiểu Tịch nhăn mày, tỏ vẻ đầy lo lắng.
“Ờ… Tôi không đề nghị cậu tiếp tục làm việc, nếu cậu thật sự bị…HIV.” Ngụy Tiếu Ngữ khẩn trương đến nói năng lộn xộn, “nhưng cũng chẳng sao, tôi sẽ để bác sĩ từ từ điều trị…”
“HIV không phải bệnh nan y sao?” Cố Tiểu Tịch thở dài, nhanh chóng liếc nhìn Ngụy Tiếu Ngữ một cái, sau đó dùng giọng điệu đầy thương xót, “Tôi vốn đã định…”
“Đừng nói mấy lời vô dụng,” Ngụy Tiếu Ngữ cắt ngang lời của Cố Tiểu Tịch, ngồi xuống cạnh y, “Chẩn đoán chính xác chứ, đi khám ở bệnh viện nào?”
“…Tiếu Ngữ.” Cố Tiểu Tịch đột nhiên gọi tên của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ lần đầu nghe thấy y gọi tên mình, cho nên ngẩn người.
Cố Tiểu Tịch nhướn người qua, tựa đầu lên vai Ngụy Tiếu Ngữ làm nũng, cọ nhè nhẹ, bàn tay di sang nhẹ nhàng cởi áo khoác Ngụy Tiếu Ngữ ra. Y giương mắt lên nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ rất đẹp trai, đôi mắt xanh thẳm cùng những đường nét sắc sảo. Dù ở thời điểm nào cũng khiến tình nhân bên người hắn cảm thấy được quan tâm và coi trọng. Đương nhiên lúc chia tay thì cũng rất tàn nhẫn. Đối với loại người này, tình cảm vốn chẳng cần thiết, mà chỉ là thứ gia vị thêm vào.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, đầu lưỡi mềm mại mang theo hơi thở quyến rũ, nhẹ đảo qua bờ môi Ngụy Tiếu Ngữ: “Không cần căng thẳng… hôn sẽ không lây đâu…”
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch chủ động quyến rũ, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, chỉ thấy cảm giác thật tốt.
Ngụy Tiếu Ngữ ngơ ngác nhìn y, không cự tuyệt y tiến vào khoang miêng. Ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh thật êm dịu, làm cả căn phòng đều nhiễm một tầng hơi thở ái muội.
Hắn ngồi yên để mặc Cố Tiểu Tịch dẫn dụ. Ngón tay trắng muốt, mềm mại của của y xẹt qua ***g ngực hắn, nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi để lộ ra khuôn ngực. Sau đó y trở mình, quỳ gối phía trước Ngụy Tiếu Ngữ, đầu gối đầy ác ý nhẹ nhàng ma sát bộ phận đang nổi dậy giữa hai chân hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y, Cố Tiểu Tịch đang dụ dỗ hắn, nhưng gương mặt Cố Tiểu Tịch vẫn là vẻ biếng nhác như cũ, riêng khóe mắt, đuôi lông mày lại toát ra dáng vẻ thật mê người.
Ngón tay y cũng không an phận, mà di chuyển trên người Ngụy Tiếu Ngữ, khơi mào từng ngọn lửa một, y đã sử dụng hết những thủ đoạn khiêu khích của mình. Y chuyển sang hôn lên vành tai Ngụy Tiếu Ngữ, răng nanh xấu xa cắn nhè nhẹ, thân thể người đàn ông thành thật nổi lên phản ứng.
Giọng nói của Cố Tiểu Tịch quyến rũ, khiến trái tim người nghe phải rung động: “Trên đời này, ai cũng có thể không cần tôi, nhưng anh thì không được.”
Giọng điệu như làm nũng nhưng mang theo lời tuyên bố ngang ngược, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ bản thân dường như đã mất phương hướng trong thế giới của con người kiều diễm này rồi, lúc này chỉ còn lại đôi mắt đen tuyền đầy cám dỗ đó thôi. Đăng bởi: admin
Cơ bản thì Diệp Thu Sinh và Tư Đồ Thượng Lam vốn cư xử với nhau như vậy, nên Cố Tiểu Tịch cũng thực chẳng để ý trong lòng.
“Về Dạ Ngữ hả?” Tư Đồ Thượng Lam hỏi.
Cố Tiểu Tịch gật đầu, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “Mà nói tiếp… cậu bé kia tới đây để làm gì?”
“Ai cơ?”
“Giang Lai, chính là người tôi đi theo vừa rồi đó,” Cố Tiểu Tịch đứng dậy khỏi lòng Tư Đồ Thượng Lam, “tôi dẫn cậu đi xem.”
Hai người trở lại hành lang, Cố Tiểu Tịch chỉ chàng trai trong phòng bệnh lúc nãy, “cậu ta không phải bán nội tạng đấy chứ?”
Tư Đồ Thượng Lam nhìn thoáng qua rồi nói: “Người đến đây đều để bán nội tạng, chỗ tôi mua giá cao.”
“…Cậu ta bán cái gì?” Cố Tiểu Tịch hỏi, qua kính nhìn cậu bé vẫn hôn mê như trước.
“Thận,” Giọng nói của Tư Đồ Thượng Lam thật bằng phẳng, “người ở phòng này đều là bán thận, bộ phận này trên thị trường đen có nhu cầu rất lớn, hơn nữa một người thiếu đi một quả thì nhìn chung cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống bình thường.”
“Cậu ta mới mười mấy…”
“Đúng vậy, nhưng người trẻ tuổi thì các cơ quan mới khỏe mạnh, không biết cậu ta có đồng ý bán giác…” Tư Đồ Thượng Lam đang nói, thì bị Cố Tiểu Tịch trừng mắt liếc một cái, lập tức ngậm miệng lại.
“…Cậu ta cần tiền như vậy?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhẹ thở ra một hơi.
Tư Đồ Thượng Lam liếc nhìn y: “Thế này thật chẳng giống tính cậu chút nào.”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu không nói gì, đứng tại chỗ nhìn Giang Lai. Gương mặt trẻ măng, làn da tái nhợt. Y nhớ tới cậu bé ngây thơ ở Dạ Ngữ ngày nào.
“Có muốn tôi đem thận trả lại cho cậu ta không?” Tư Đồ Thượng Lam kề bên tai Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi.
“…Không cần,” Cố Tiểu Tịch lắc đầu, trở lại lối cũ, “đây là lựa chọn của cậu ta.”
Trở lại phòng, Cố Tiểu Tịch lấy một chai Baileys từ tủ rượu, rót ra một ly, có chút đăm chiêu mà uống.
“Người đụng phải cậu, bộ cậu không tò mò hả?” Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “…Tôi còn chưa nghĩ tới.”
“Cậu trước kia vốn là người có thù tất báo mà,” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ giọng nhắc nhở y.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “…Có lẽ tôi cũng không phải người như vậy.” Thời điểm Cố Tiểu Tịch còn là Diệp Thu Sinh, quả thật sẽ như thế, nhưng bây giờ… Hồi trước y cứ nghĩ mãi về chuyện này. Nhưng khi Tư Đồ Thượng Lam hỏi đến, y lại chẳng quyết định nổi.
Nếu là Diệp Thu Sinh trước kia, nhất định sẽ khiến kẻ đó cũng phải chịu thương tổn tương tự, nhưng… Khi y trở thành Cố Tiểu Tịch, thì đã không còn hẳn là Diệp Thu Sinh nữa. Nếu không phải bị rơi vào tay Tư Đồ Thượng Lam, tính mạng bị uy hiếp thì Cố Tiểu Tịch căn bản không muốn nói cho người khác biết chuyện mình sống lại, huống chi sẽ ai tin tưởng chứ.
“Báo chí cũng chẳng viết gì.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói.
“Tôi dừng thăm dò rồi,” Tư Đồ Thượng Lam đặt ly lên bàn, “nếu cậu cần thì tôi có thể giúp cậu tìm kỹ hơn một chút.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, không nói gì nữa. Lần trước, y đã gặp gã kia ở Dạ Ngữ.
“Lúc nào cần tôi sẽ đến lấy.” Cố Tiểu Tịch nói.
“Tôi chờ cậu.”
Cố Tiểu Tịch ăn trưa cùng Tư Đồ Thượng Lam xong, nhưng phải đợi đến tối mới được Tư Đồ Thượng Lam đưa đến gần đầu phố nơi quán Dạ Ngữ tọa lạc.
“Không cần tôi chở tiếp hả?” Tư Đồ Thượng Lam dừng xe lại hỏi.
“Ừm…” Cố Tiểu Tịch chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn xe cộ tới lui trên đường.
“…Vì sao phải làm việc ở Dạ Ngữ?” Tư Đồ Thượng Lam hỏi, “Tôi nghe nói họ tuyển nhân viên gắt lắm mà, sao cậu vào được?”
“Trên tư liệu cậu cũng thấy rồi đó, là vụ tai nạn giao thông,” Cố Tiểu Tịch nói, “đương nhiên, trên mấy báo cáo đó không có nói Ngụy Tiếu Ngữ là người gây ra.”
“…Thật đúng là phong cách của cậu.” Tư Đồ Thượng Lam nể phục nói, “nhưng thật không ngờ ông chủ Ngụy cũng sẽ đồng ý đấy.”
Cố Tiểu Tịch lườm anh một cái, chuẩn bị xuống xe, nhưng đẩy cửa mới phát hiện là nó đã bị khóa. Y quay đầu lại trừng mắt nhìn Tư Đồ Thượng Lam vẻ mặt vô tội: “Mở cửa.”
Tư Đồ Thượng Lam rút chìa khóa xe ra, đút vào túi áo: “Tôi không muốn để cậu đi.”
“Vừa rồi nói sao?” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn anh.
Tư Đồ Thượng Lam quay đầu, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào Cố Tiểu Tịch: “Tới bây giờ tôi vẫn cứ tưởng đang nằm mơ…”
“Thượng Lam, tôi là Diệp Thu Sinh, vậy cậu cũng chỉ cần là Tư Đồ Thượng Lam thôi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam, “chúng ta có thể còn là bạn bè, nhưng sự thật vẫn là sự thật, giờ tôi đã là Cố Tiểu Tịch.”
Tư Đồ Thượng Lam nhìn vẻ quyến rũ từng chút một biến mất khỏi đôi mắt y, cho đến lúc Cố Tiểu Tịch khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu.
“Được rồi, tôi đã biết,” Tư Đồ Thượng Lam cười khổ nói, “tôi là bạn của cậu, hy vọng cậu sẽ sống tốt hơn trước kia.”
Anh rút ra chìa khóa, mở khóa cửa, Cố Tiểu Tịch đẩy cửa xe ra, gió lạnh trên đường lập tức bao vây y. Y đứng bên ngoài, khom người xuống nói với Tư Đồ Thượng Lam: “Chăm sóc mẹ tôi nhé.”
“Tôi biết rồi.” Tư Đồ Thượng Lam gật đầu.
Cố Tiểu Tịch đóng cửa xe lại đi đến đầu phố, lúc quay đầu lại vẫn thấy xe của Tư Đồ Thượng Lam đậu tại đó.
Tâm trạng bây giờ của Tư Đồ Thượng Lam có thể rất phức tạp, không phải ai cũng có thể gặp được loại chuyện Tá Thi Hoàn Hồn, nhưng cũng may là Cố Tiểu Tịch không đi mất.
***
Dùng thân phận Diệp Thu Sinh nói chuyện thật mệt chết đi được, ngay cả cười cũng mỏi rã rời. Y dựng cổ áo cho nó đứng lên, mùa đông ở thành phố này rất lạnh.
Y vẫn thích ở cùng một chỗ với Ngụy Tiếu Ngữ, có thể không có biểu lộ tình cảm, có thể cái gì cũng không nói ra, y có thể là Diệp Thu Sinh, nhưng cũng có thể là Cố Tiểu Tịch. Quan trọng là, y có thể là chính mình.
Lúc Cố Tiểu Tịch trở lại phòng của Ngụy Tiếu Ngữ, người kia không có ở trong phòng. Y cởi áo khoác ra, trên áo có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Y đi đến quầy bar lấy ra chai Baileys, sau đó cầm khoai tây chiên ra ngồi sofa coi TV. Trên màn hình đang phát tin tức chiều của thành phố, có bệnh nhân khiếu nại bệnh viện phục vụ không chu đáo. Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhớ tới người đàn ông hiền hậu như nước trong ấn tượng kia, thế mà lại là…ờm… một tay buôn lậu.
Cố Tiểu Tịch vừa cầm ly rượu, vừa vỗ vỗ cái trán. Trong lòng y không thoải mái nhất là, Giang Lai thiếu tiền đến độ đi bán cả thận…
Lúc Giang Lai rời đi, Cố Tiểu Tịch đã nghĩ, có lẽ kết quả tương lai Giang Lai cũng chẳng tốt đẹp mấy. Y không tìm cậu, bởi vì không muốn nhìn cái kết quả kia. Khi y thấy Giang Lai ở bệnh viện, y đã đuổi kịp, hay như lúc y nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh, nhưng y lại bất lực. Có lẽ Tư Đồ Thượng Lam có khả năng trả thận lại cho cậu, nhưng… như y đã nói với Tư Đồ Thượng Lam, đó là lựa chọn của cậu ta.
Y đang nghĩ đến đây thì người kia về.
“Ủa, có mùi gì lạ thế?” Ngụy Tiếu Ngữ kêu lên, “cậu đi bệnh viện hả?”
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi đi bệnh viện, xét nghiệm ra bị HIV.”
Ngụy Tiếu Ngữ đang cởi áo khoác, nghe thấy vậy, động tác liền cứng ngắc.
Cố Tiểu Tịch đặt cái ly xuống, xoay người nhìn hắn, đem cằm kê lên thành sofa, nói: “Anh yên tâm, HIV chỉ truyền qua máu với đường *** thôi.”
Ngụy Tiếu Ngữ mới cởi có một bên tay áo khoác, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Tiểu Tịch: “Cậu giỡn phải không? Cậu lấy giấy xét nghiệm của bệnh viện ra cho tôi coi, sao cậu lại bị HIV chứ?”
“Lấy ra thì anh đuổi việc tôi hả?” Cố Tiểu Tịch nhăn mày, tỏ vẻ đầy lo lắng.
“Ờ… Tôi không đề nghị cậu tiếp tục làm việc, nếu cậu thật sự bị…HIV.” Ngụy Tiếu Ngữ khẩn trương đến nói năng lộn xộn, “nhưng cũng chẳng sao, tôi sẽ để bác sĩ từ từ điều trị…”
“HIV không phải bệnh nan y sao?” Cố Tiểu Tịch thở dài, nhanh chóng liếc nhìn Ngụy Tiếu Ngữ một cái, sau đó dùng giọng điệu đầy thương xót, “Tôi vốn đã định…”
“Đừng nói mấy lời vô dụng,” Ngụy Tiếu Ngữ cắt ngang lời của Cố Tiểu Tịch, ngồi xuống cạnh y, “Chẩn đoán chính xác chứ, đi khám ở bệnh viện nào?”
“…Tiếu Ngữ.” Cố Tiểu Tịch đột nhiên gọi tên của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ lần đầu nghe thấy y gọi tên mình, cho nên ngẩn người.
Cố Tiểu Tịch nhướn người qua, tựa đầu lên vai Ngụy Tiếu Ngữ làm nũng, cọ nhè nhẹ, bàn tay di sang nhẹ nhàng cởi áo khoác Ngụy Tiếu Ngữ ra. Y giương mắt lên nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ rất đẹp trai, đôi mắt xanh thẳm cùng những đường nét sắc sảo. Dù ở thời điểm nào cũng khiến tình nhân bên người hắn cảm thấy được quan tâm và coi trọng. Đương nhiên lúc chia tay thì cũng rất tàn nhẫn. Đối với loại người này, tình cảm vốn chẳng cần thiết, mà chỉ là thứ gia vị thêm vào.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, đầu lưỡi mềm mại mang theo hơi thở quyến rũ, nhẹ đảo qua bờ môi Ngụy Tiếu Ngữ: “Không cần căng thẳng… hôn sẽ không lây đâu…”
Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch chủ động quyến rũ, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, chỉ thấy cảm giác thật tốt.
Ngụy Tiếu Ngữ ngơ ngác nhìn y, không cự tuyệt y tiến vào khoang miêng. Ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh thật êm dịu, làm cả căn phòng đều nhiễm một tầng hơi thở ái muội.
Hắn ngồi yên để mặc Cố Tiểu Tịch dẫn dụ. Ngón tay trắng muốt, mềm mại của của y xẹt qua ***g ngực hắn, nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi để lộ ra khuôn ngực. Sau đó y trở mình, quỳ gối phía trước Ngụy Tiếu Ngữ, đầu gối đầy ác ý nhẹ nhàng ma sát bộ phận đang nổi dậy giữa hai chân hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn y, Cố Tiểu Tịch đang dụ dỗ hắn, nhưng gương mặt Cố Tiểu Tịch vẫn là vẻ biếng nhác như cũ, riêng khóe mắt, đuôi lông mày lại toát ra dáng vẻ thật mê người.
Ngón tay y cũng không an phận, mà di chuyển trên người Ngụy Tiếu Ngữ, khơi mào từng ngọn lửa một, y đã sử dụng hết những thủ đoạn khiêu khích của mình. Y chuyển sang hôn lên vành tai Ngụy Tiếu Ngữ, răng nanh xấu xa cắn nhè nhẹ, thân thể người đàn ông thành thật nổi lên phản ứng.
Giọng nói của Cố Tiểu Tịch quyến rũ, khiến trái tim người nghe phải rung động: “Trên đời này, ai cũng có thể không cần tôi, nhưng anh thì không được.”
Giọng điệu như làm nũng nhưng mang theo lời tuyên bố ngang ngược, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ bản thân dường như đã mất phương hướng trong thế giới của con người kiều diễm này rồi, lúc này chỉ còn lại đôi mắt đen tuyền đầy cám dỗ đó thôi. Đăng bởi: admin
/131
|