Edit: Gà
Beta: Tiểu Tuyền
Chuyện Bình gia, Hạ Dao rất nhanh biết được. Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh, cười nói: “Thuốc là do ngươi sai người đi hạ.” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Hạ Ảnh không phủ nhận: “Ta vốn định khiến cho Bình Hướng Hi tuyệt tử tuyệt tôn. Nếu không phải thấy Thượng Kỳ đối với Quận chúa không tệ, ta sẽ không chỉ bỏ thuốc một mình Bình Thượng Lân thôi đâu.” Nói cho cùng, do Ôn Uyển thường lén khen ngợi Thượng Kỳ là hiếm thấy, tấm lòng này khó được…. Đương nhiên, Hạ Ảnh đồng thời cũng lo lắng nếu Ngũ phòng không có một đứa con nối dòng nào, rất dễ khiến người ta hoài nghi Quận chúa.
Hạ Ảnh thấy Hạ Dao vẫn cứ nhìn nàng, lại tiếp tục nói: “Bình Thanh San cũng bị ta bỏ thuốc. Nếu không, nàng ta sẽ không đến mức gả đi lâu như vậy mà không thấy sinh nở gì. Rốt cuộc vẫn là ta mềm lòng. Bằng không, lúc này Bình Hướng Hi sẽ sống không bằng chết.”
Hạ Dao cười: “May mà ngươi mềm lòng. Nếu không Ngũ phòng không con nối dòng, sẽ khiến người ta hoài nghi. Hiện giờ chỉ có thể đem chậu phân này đổ lên đầu An thị. Cũng tốt, lúc trước hại Quận chúa thê thảm như vậy, phải khiến bà ta trở thành cô hồn dã quỷ.” Ở cổ đại nếu không được vào phần mộ tổ tiên, mà tùy tiện chôn cất, sẽ bị coi là cô hồn dã quỷ.
Ánh mắt Hạ Ảnh lạnh băng: “Như vậy là còn hời cho bà ta rồi đấy. Theo như dự tính ban đầu của ta, ta muốn trực tiếp vứt bà ta ra bãi tha ma, để cho chó hoang ăn.” Nếu không phải Quận chúa mãi không ra tay, nói thù phải từ từ báo, từ từ dày vò, Hạ Ảnh đã sớm giết chết bà ta, quẳng ra bãi tha ma rồi.
Trước đây Hạ Dao không theo ở bên cạnh Ôn Uyển, nhưng cũng đại khái đoán được những gì mà Ôn Uyển đã phải chịu đựng. An thị đúng là chết cũng không hết tội.
Người như vậy chết thì cứ chết, sẽ không có người để ý.
Hạ Ảnh không muốn nói chuyện xúi quẩy này, hiện giờ trong phủ Quận chúa từ trên xuống dưới đều vui mừng hân hoan, so với trước đây náo nhiệt hơn rất nhiều. Liền cười nói: “Quận chúa đúng là có con thì mọi chuyện đều mãn nguyện. Ngày ngày thì thầm to nhỏ với hai tiểu chủ tử, nói mãi cũng không hết chuyện. Trước kia một năm ta cũng không thấy người nói nhiều như thế. Ngươi nói xem, sau này liệu Quận chúa có trở thành một người hay lải nhải không?” Kể ra, những lời này của Hạ Ảnh không sai. Chủ tử của nàng ngày trước là một người câm, không thể nói chuyện. Không chỉ một năm, hình như là bảy tám năm cũng không nói một lời.
Hạ Dao giống như nhìn quái vật hỏi: “Trước kia? Trước kia Quận chúa có thể nói chuyện sao?” Nàng nhớ rõ, Quận chúa hình như đến tận năm mười ba mới có thể mở miệng nói chuyện được.
Hạ Ảnh á khẩu không trả lời được. Hạ Dao nhìn vậy cười ha hả không ngừng. Tâm trạng của Ôn Uyển tốt, tâm trạng của mọi người cũng đều vui vẻ theo. Trong phủ đệ tràn đầy sức sống. Những thứ này, đều là do hai đứa bé mang đến. Trước kia Quận chúa hỏi nàng, nếu trong phủ đệ có thêm đứa nhỏ, có phải sẽ rất náo nhiệt không. Bây giờ có thể trả lời một cách chắc nịch. Rất náo nhiệt. Vô cùng náo nhiệt.
Qua sáu ngày, Ôn Uyển rốt cục nghe được Trương thái y nói không có gì đáng ngại, có thể tự mình cho đứa bé bú sữa. Ôn Uyển nhận được tin, liền dùng thuốc thúc sữa. Dùng không bao lâu, Ôn Uyển liền cảm thấy ngực trướng trướng, vội bế Duệ ca nhi lên.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển im lặng: “Quận chúa. Duệ ca nhi không chịu bú sữa. Người nên bế Cẩn ca nhi mới đúng.” Tên tiểu tử này vừa ra đời đã không chịu bú sữa của bà vú.
Ôn uyển vừa vén áo lên, vừa nói: “Bà vú là bà vú, ta là mẹ ruột nó. Không có đứa con nào mới sinh ra đã ghét bỏ mẹ ruột .” Nói xong, lộ ra bộ ngực trắng bóng. Hiện giờ da mặt Ôn Uyển đã dày hơn rồi. Ở trước mặt Hạ Dao cũng không cảm thấy xấu hổ. Mấy ngày nay, đều là Hạ Dao giúp nàng chà lau người. Lúc này nhìn thấy cũng không thấy ngượng ngùng gì. Nếu thẹn thùng, thì đúng là ngụy biện. Có một số việc, tập thành thói quen vẫn tốt hơn.
Hạ Dao mở to mắt nhìn. Liền nhìn thấy Duệ ca nhi thật sự ngậm đầu vú. Ôn Uyển mới đầu còn lo lắng không hút được. Nghe nói ngụm sữa đầu tiên rất khó tiết ra. Không nghĩ tới, tiểu tử này rất có khí lực, mới hút mấy cái sữa đã tiết ra. Ôn Uyển nhìn dòng sữa trắng ngà liền nở nụ cười. Mà Duệ ca nhi cũng hăng hái bú sữa chùn chụt.
Hạ Dao nhìn vậy bật cười. Duệ ca nhi này mà là người sao? Giống như quỷ linh tinh quái thì có, nhỏ như vậy đã biết nhận thức. Hại nàng vừa rồi còn lo lắng Duệ ca nhi sẽ không uống sữa của Ôn Uyển. Không ngờ lại bú sữa mẹ hăng hái như vậy. Không uổng phí Quận chúa mang thai mười tháng sinh hạ bé.
Chờ Duệ ca nhi ăn uống no đủ rồi, sữa đã không còn bao nhiêu. Cẩn ca nhi chỉ có thể uống phần mà ca ca để dư lại, đương nhiên là không đủ no. Ôn Uyển ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Cứ để Cẩn ca nhi uống sữa của bà vú đi! Duệ ca nhi sẽ để ta tự mình cho bú.”
Hạ Dao không phản đối. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy Duệ ca nhi chịu uống sữa của bà vú, nhưng cũng không uống nhiều lắm. Cảm giác như là bởi vì bé đói bụng, không còn cách nào khác mới phải uống. Đã qua mười ngày, Duệ ca nhi ngược lại không lớn nhanh được bằng Cẩn ca nhi.
Nhưng chuyện làm cho người ta đau đầu đã xảy ra. Sau khi Duệ ca nhi uống sữa của Ôn Uyển xong thì không chịu uống sữa của bà vú nữa. Cái này Ôn Uyển đã đoán trước được. Điều khiến Ôn Uyển đau đầu là Cẩn ca nhi cũng không chịu uống sữa của bà vú.
Đầu Ôn Uyển muốn nổ tung: “Đây, đây là thế nào?”
Trương thái y cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ, mới đưa ra ý kiến mà bản thân tìm tòi được nói cho Ôn Uyển biết. Đại khái là đứa bé là từ trong cơ thể mẹ sinh ra, nên rất quen thuộc với hương vị của người mẹ. Lúc trước là đói bụng nên không còn cách nào khác, đành phải uống sữa của người khác. Hiện tại ngửi được hương vị quen thuộc với mình, đương nhiên là không muốn đổi nữa.
Được rồi, Ôn Uyển chấp nhận lý do này. Vì vậy mà nàng đã cố gắng ăn thật nhiều. Vì hai đứa bé, Ôn Uyển cũng không quan tâm gì đến vóc dáng nữa, cái gì bổ đều ăn, cái gì tốt cho sữa đều ăn. Cố gắng để hai đứa bé đều có thể ăn no. Quỳnh ma ma và Hạ Nhàn ở phòng bếp, hiện tại không chỉ phải chuẩn bị đồ ăn bồi bổ thân thể cho Ôn Uyển, còn phải chuẩn bị cả đồ ăn thúc sữa cho nàng. Hao tốn rất là nhiều công sức.
Nhưng có bồi bổ bao nhiêu, cũng chỉ có thể một ăn no, một ăn nửa bụng. Dù sao cũng không thể để cho đứa bé lớn lên trong trạng thái nửa đói nửa no. Như vậy có thể phát triển tốt được mới là lạ!
Ôn Uyển rốt cuộc không còn cách nào khác, đành ưu tiên đứa lớn trước. Đứa kia ăn lửng dạ rồi, không cho bú nữa. Chờ khi nào đói liền cho bú sữa của bà vú. Lần đầu không uống, nhưng sau khi bị đói đến khóc lóc ầm ĩ mà vẫn không có gì ăn, đoán chừng là không chịu nổi nữa, mới chịu tiếp tục bú sữa của bà vú.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển nặng bên này nhẹ bên kia, nói: “Quận chúa, sau này Cẩn ca nhi lớn lên, nhất định sẽ nói người thiên vị. Chỉ thương ca ca bé mà xem nhẹ bé.”
Ôn uyển hết cách, nàng có muốn thế này đâu: “Không sao, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, người bên cạnh cũng không nói. Nó sẽ không biết gì đâu.” Nàng cũng muốn công bằng đấy chứ, nhưng không thể không thiên vị được! Sau khi Duệ ca nhi uống sữa của nàng xong, sống chết cũng không chịu uống sữa của bà vú nữa. Dù có đói bụng, cũng không ăn mà cứ khóc. Khóc mệt thì ngừng khóc. Nhưng vẫn không chịu uống. Cẩn ca nhi ít nhất đói bụng quá vẫn có thể chấp nhận uống sữa bà vú. Nhưng Duệ ca nhi lại nhất quyết không chấp nhận.
Hạ Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Duệ ca nhi, thế này thì quá. . . . . .” Hạ Dao trước giờ không tin quỷ thần, nhưng lần này, thật sự thấy hơi sợ: “Quận chúa, có cần phải mời Giác Ngộ đại sư đến xem cho Duệ ca nhi không. Ta, ta cảm thấy rất quái dị. . . . . .” Thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của người khác!
Ôn Uyển đương nhiên không muốn, con trai của nàng chỉ là thông tuệ hơn so với người bình thường một chút. Kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn bảo mọi người phải ngậm chặt miệng, không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài. Nếu không, đừng trách nàng lòng dạ độc ác. Nàng không muốn người khác nói con trai nàng là yêu nghiệt.
Ôn Uyển thấy Hạ Dao vẫn còn ngẩn người, đành phải nói mấy lời cho có lệ: “Ngươi xem Duệ ca nhi ngoại trừ mấy chỗ kỳ quái này ra, những mặt khác đều bình thường. Hơn nữa, ngươi không nghe nói bà ngoại ta từ nhỏ đã thông tuệ, ba tuổi làm thơ, năm tuổi làm văn, là thần đồng sao? Biết đâu Duệ ca nhi nhà ta cũng là thần đồng. Chuyện này chỉ người trong nhà biết thôi, đừng nói cho người khác.”
Hạ Dao nén nghi ngờ ở trong bụng.
Ôn Uyển thấy đã trấn an được Hạ Dao, bèn quay sang nói thầm với Duệ ca nhi: “Con rốt cuộc có phải là hồn xuyên không vậy? Khụ, cho dù con không phải là hồn xuyên, ta nói này, con còn nhỏ mà tính tình đã ương bướng, cố chấp như vậy, sau này lớn lên làm sao có thể theo khuôn phép được đây?” Tính tình cố chấp, không đạt mục đích không bỏ qua này. Cho dù không phải là hồn xuyên, Ôn Uyển cũng cảm thấy rất áp lực. Làm sao có thể giáo dục được đây.
Hoàng đế nghe được tin vui mừng không ngớt. Ôn Uyển quỷ linh tinh quái, vô cùng kén chọn cũng thôi đi, không nghĩ tới hai đứa bé cũng quỷ linh tinh quái. Chắc chắn sau này lớn lên sẽ là nhân tài rường cột. Nếu không phải đứa bé còn nhỏ phải kiêng gió, hắn đã sai người ôm tới đây để nhìn xem một chút rồi.
Hoàng đế ngược lại không hề thấy khó hiểu, mẫu thân của hắn từ nhỏ đã thông tuệ, là thần đồng nổi tiếng thiên hạ. Ôn Uyển cũng là thần đồng nổi tiếng thiên hạ. Duệ ca nhi có hơi không giống người thường, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Không giống người thường chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu Duệ ca nhi mở miệng nói chuyện, vậy nhất định phải mời pháp sư tới.
Chỉ là, lúc này hoàng đế muốn nhất thấy chính là Cẩn ca nhi. Nghe nói Cẩn ca nhi rất giống Ôn Uyển, giống Ôn Uyển chẳng phải là giống hắn sao?Kể cũng lạ, hoàng đế có nhiều nhi tử tôn tử như vậy, chỉ có Nguyên ca nhi là có ba phần giống hắn. Nếu Cẩn ca nhi cũng giống hắn, thì có thể bù đắp được chút đáng tiếc này rồi. Hoàng đế yêu thích, đương nhiên sẽ ban cho sự coi trọng cao nhất.
Ôn Uyển nghe nói lại có đồ ban thưởng cho hai đứa bé thì không có phản ứng gì, chỉ sai người đi sắp xếp cho tốt. Hỏi Hạ Dao: “Mai nhi sắp sinh chưa?”
Hạ Dao lắc đầu: “Vẫn chưa, nghe nói ngày sinh dự tính là vào cuối tháng mười một. Hiện giờ bụng to, không thể tùy ý đi lại. Nhắc đến lại thấy buồn cười, Thế tử La gia thế nhưng lại rất cưng nựng cái thai này của La phu nhân, cứ nhắc mãi nhất định phải là nữ nhi, sau này có thể kết thông gia với Quận chúa.”
Ôn uyển cũng cười : “Ngươi xác định là hắn muốn trở thành thông gia với ta, mà không phải là thông gia với Bạch Thế Niên chứ?” Ôn Uyển nhớ tới ngày trước La Thủ Huân vô cùng sùng bái Bạch Thế Niên, liền thấy buồn cười. Rất nhiều chuyện không thể nói chắc chắn được, lúc đó nàng ghét nhất là La Thủ Huân ngày ngày ở bên tai nàng nói Bạch Thế Niên như thế này, Bạch Thế Niên như thế kia. Không ngờ cuối cùng nàng lại gả cho Bạch Thế Niên. Ngay cả con cũng đã có. Thật đúng là thần kỳ.
Hạ Dao giương miệng cười: “Trời thành thông gia với Quận chúa chẳng phải cũng là trở thành thông gia với Tướng quân sao? La Thế tử gia một lúc hoàn thành được hai tâm nguyện, người xem, đây không phải là được lời to à?” Cả hai đều là người mà mình kính trọng nhất.
Ôn Uyển chỉ cười cười. Chuyện con cái nói bây giờ thì hơi sớm. Nếu tính cách của bọn nhỏ không hợp, hoặc có vấn đề gì đó, hai mươi năm sau sẽ xảy ra rất nhiều biến cố, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không định việc hôn sự cho các con nàng.
Beta: Tiểu Tuyền
Chuyện Bình gia, Hạ Dao rất nhanh biết được. Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh, cười nói: “Thuốc là do ngươi sai người đi hạ.” Không phải hỏi, mà là khẳng định.
Hạ Ảnh không phủ nhận: “Ta vốn định khiến cho Bình Hướng Hi tuyệt tử tuyệt tôn. Nếu không phải thấy Thượng Kỳ đối với Quận chúa không tệ, ta sẽ không chỉ bỏ thuốc một mình Bình Thượng Lân thôi đâu.” Nói cho cùng, do Ôn Uyển thường lén khen ngợi Thượng Kỳ là hiếm thấy, tấm lòng này khó được…. Đương nhiên, Hạ Ảnh đồng thời cũng lo lắng nếu Ngũ phòng không có một đứa con nối dòng nào, rất dễ khiến người ta hoài nghi Quận chúa.
Hạ Ảnh thấy Hạ Dao vẫn cứ nhìn nàng, lại tiếp tục nói: “Bình Thanh San cũng bị ta bỏ thuốc. Nếu không, nàng ta sẽ không đến mức gả đi lâu như vậy mà không thấy sinh nở gì. Rốt cuộc vẫn là ta mềm lòng. Bằng không, lúc này Bình Hướng Hi sẽ sống không bằng chết.”
Hạ Dao cười: “May mà ngươi mềm lòng. Nếu không Ngũ phòng không con nối dòng, sẽ khiến người ta hoài nghi. Hiện giờ chỉ có thể đem chậu phân này đổ lên đầu An thị. Cũng tốt, lúc trước hại Quận chúa thê thảm như vậy, phải khiến bà ta trở thành cô hồn dã quỷ.” Ở cổ đại nếu không được vào phần mộ tổ tiên, mà tùy tiện chôn cất, sẽ bị coi là cô hồn dã quỷ.
Ánh mắt Hạ Ảnh lạnh băng: “Như vậy là còn hời cho bà ta rồi đấy. Theo như dự tính ban đầu của ta, ta muốn trực tiếp vứt bà ta ra bãi tha ma, để cho chó hoang ăn.” Nếu không phải Quận chúa mãi không ra tay, nói thù phải từ từ báo, từ từ dày vò, Hạ Ảnh đã sớm giết chết bà ta, quẳng ra bãi tha ma rồi.
Trước đây Hạ Dao không theo ở bên cạnh Ôn Uyển, nhưng cũng đại khái đoán được những gì mà Ôn Uyển đã phải chịu đựng. An thị đúng là chết cũng không hết tội.
Người như vậy chết thì cứ chết, sẽ không có người để ý.
Hạ Ảnh không muốn nói chuyện xúi quẩy này, hiện giờ trong phủ Quận chúa từ trên xuống dưới đều vui mừng hân hoan, so với trước đây náo nhiệt hơn rất nhiều. Liền cười nói: “Quận chúa đúng là có con thì mọi chuyện đều mãn nguyện. Ngày ngày thì thầm to nhỏ với hai tiểu chủ tử, nói mãi cũng không hết chuyện. Trước kia một năm ta cũng không thấy người nói nhiều như thế. Ngươi nói xem, sau này liệu Quận chúa có trở thành một người hay lải nhải không?” Kể ra, những lời này của Hạ Ảnh không sai. Chủ tử của nàng ngày trước là một người câm, không thể nói chuyện. Không chỉ một năm, hình như là bảy tám năm cũng không nói một lời.
Hạ Dao giống như nhìn quái vật hỏi: “Trước kia? Trước kia Quận chúa có thể nói chuyện sao?” Nàng nhớ rõ, Quận chúa hình như đến tận năm mười ba mới có thể mở miệng nói chuyện được.
Hạ Ảnh á khẩu không trả lời được. Hạ Dao nhìn vậy cười ha hả không ngừng. Tâm trạng của Ôn Uyển tốt, tâm trạng của mọi người cũng đều vui vẻ theo. Trong phủ đệ tràn đầy sức sống. Những thứ này, đều là do hai đứa bé mang đến. Trước kia Quận chúa hỏi nàng, nếu trong phủ đệ có thêm đứa nhỏ, có phải sẽ rất náo nhiệt không. Bây giờ có thể trả lời một cách chắc nịch. Rất náo nhiệt. Vô cùng náo nhiệt.
Qua sáu ngày, Ôn Uyển rốt cục nghe được Trương thái y nói không có gì đáng ngại, có thể tự mình cho đứa bé bú sữa. Ôn Uyển nhận được tin, liền dùng thuốc thúc sữa. Dùng không bao lâu, Ôn Uyển liền cảm thấy ngực trướng trướng, vội bế Duệ ca nhi lên.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển im lặng: “Quận chúa. Duệ ca nhi không chịu bú sữa. Người nên bế Cẩn ca nhi mới đúng.” Tên tiểu tử này vừa ra đời đã không chịu bú sữa của bà vú.
Ôn uyển vừa vén áo lên, vừa nói: “Bà vú là bà vú, ta là mẹ ruột nó. Không có đứa con nào mới sinh ra đã ghét bỏ mẹ ruột .” Nói xong, lộ ra bộ ngực trắng bóng. Hiện giờ da mặt Ôn Uyển đã dày hơn rồi. Ở trước mặt Hạ Dao cũng không cảm thấy xấu hổ. Mấy ngày nay, đều là Hạ Dao giúp nàng chà lau người. Lúc này nhìn thấy cũng không thấy ngượng ngùng gì. Nếu thẹn thùng, thì đúng là ngụy biện. Có một số việc, tập thành thói quen vẫn tốt hơn.
Hạ Dao mở to mắt nhìn. Liền nhìn thấy Duệ ca nhi thật sự ngậm đầu vú. Ôn Uyển mới đầu còn lo lắng không hút được. Nghe nói ngụm sữa đầu tiên rất khó tiết ra. Không nghĩ tới, tiểu tử này rất có khí lực, mới hút mấy cái sữa đã tiết ra. Ôn Uyển nhìn dòng sữa trắng ngà liền nở nụ cười. Mà Duệ ca nhi cũng hăng hái bú sữa chùn chụt.
Hạ Dao nhìn vậy bật cười. Duệ ca nhi này mà là người sao? Giống như quỷ linh tinh quái thì có, nhỏ như vậy đã biết nhận thức. Hại nàng vừa rồi còn lo lắng Duệ ca nhi sẽ không uống sữa của Ôn Uyển. Không ngờ lại bú sữa mẹ hăng hái như vậy. Không uổng phí Quận chúa mang thai mười tháng sinh hạ bé.
Chờ Duệ ca nhi ăn uống no đủ rồi, sữa đã không còn bao nhiêu. Cẩn ca nhi chỉ có thể uống phần mà ca ca để dư lại, đương nhiên là không đủ no. Ôn Uyển ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Cứ để Cẩn ca nhi uống sữa của bà vú đi! Duệ ca nhi sẽ để ta tự mình cho bú.”
Hạ Dao không phản đối. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy Duệ ca nhi chịu uống sữa của bà vú, nhưng cũng không uống nhiều lắm. Cảm giác như là bởi vì bé đói bụng, không còn cách nào khác mới phải uống. Đã qua mười ngày, Duệ ca nhi ngược lại không lớn nhanh được bằng Cẩn ca nhi.
Nhưng chuyện làm cho người ta đau đầu đã xảy ra. Sau khi Duệ ca nhi uống sữa của Ôn Uyển xong thì không chịu uống sữa của bà vú nữa. Cái này Ôn Uyển đã đoán trước được. Điều khiến Ôn Uyển đau đầu là Cẩn ca nhi cũng không chịu uống sữa của bà vú.
Đầu Ôn Uyển muốn nổ tung: “Đây, đây là thế nào?”
Trương thái y cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, sau khi cẩn thận suy nghĩ, mới đưa ra ý kiến mà bản thân tìm tòi được nói cho Ôn Uyển biết. Đại khái là đứa bé là từ trong cơ thể mẹ sinh ra, nên rất quen thuộc với hương vị của người mẹ. Lúc trước là đói bụng nên không còn cách nào khác, đành phải uống sữa của người khác. Hiện tại ngửi được hương vị quen thuộc với mình, đương nhiên là không muốn đổi nữa.
Được rồi, Ôn Uyển chấp nhận lý do này. Vì vậy mà nàng đã cố gắng ăn thật nhiều. Vì hai đứa bé, Ôn Uyển cũng không quan tâm gì đến vóc dáng nữa, cái gì bổ đều ăn, cái gì tốt cho sữa đều ăn. Cố gắng để hai đứa bé đều có thể ăn no. Quỳnh ma ma và Hạ Nhàn ở phòng bếp, hiện tại không chỉ phải chuẩn bị đồ ăn bồi bổ thân thể cho Ôn Uyển, còn phải chuẩn bị cả đồ ăn thúc sữa cho nàng. Hao tốn rất là nhiều công sức.
Nhưng có bồi bổ bao nhiêu, cũng chỉ có thể một ăn no, một ăn nửa bụng. Dù sao cũng không thể để cho đứa bé lớn lên trong trạng thái nửa đói nửa no. Như vậy có thể phát triển tốt được mới là lạ!
Ôn Uyển rốt cuộc không còn cách nào khác, đành ưu tiên đứa lớn trước. Đứa kia ăn lửng dạ rồi, không cho bú nữa. Chờ khi nào đói liền cho bú sữa của bà vú. Lần đầu không uống, nhưng sau khi bị đói đến khóc lóc ầm ĩ mà vẫn không có gì ăn, đoán chừng là không chịu nổi nữa, mới chịu tiếp tục bú sữa của bà vú.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển nặng bên này nhẹ bên kia, nói: “Quận chúa, sau này Cẩn ca nhi lớn lên, nhất định sẽ nói người thiên vị. Chỉ thương ca ca bé mà xem nhẹ bé.”
Ôn uyển hết cách, nàng có muốn thế này đâu: “Không sao, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, người bên cạnh cũng không nói. Nó sẽ không biết gì đâu.” Nàng cũng muốn công bằng đấy chứ, nhưng không thể không thiên vị được! Sau khi Duệ ca nhi uống sữa của nàng xong, sống chết cũng không chịu uống sữa của bà vú nữa. Dù có đói bụng, cũng không ăn mà cứ khóc. Khóc mệt thì ngừng khóc. Nhưng vẫn không chịu uống. Cẩn ca nhi ít nhất đói bụng quá vẫn có thể chấp nhận uống sữa bà vú. Nhưng Duệ ca nhi lại nhất quyết không chấp nhận.
Hạ Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Duệ ca nhi, thế này thì quá. . . . . .” Hạ Dao trước giờ không tin quỷ thần, nhưng lần này, thật sự thấy hơi sợ: “Quận chúa, có cần phải mời Giác Ngộ đại sư đến xem cho Duệ ca nhi không. Ta, ta cảm thấy rất quái dị. . . . . .” Thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của người khác!
Ôn Uyển đương nhiên không muốn, con trai của nàng chỉ là thông tuệ hơn so với người bình thường một chút. Kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn bảo mọi người phải ngậm chặt miệng, không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài. Nếu không, đừng trách nàng lòng dạ độc ác. Nàng không muốn người khác nói con trai nàng là yêu nghiệt.
Ôn Uyển thấy Hạ Dao vẫn còn ngẩn người, đành phải nói mấy lời cho có lệ: “Ngươi xem Duệ ca nhi ngoại trừ mấy chỗ kỳ quái này ra, những mặt khác đều bình thường. Hơn nữa, ngươi không nghe nói bà ngoại ta từ nhỏ đã thông tuệ, ba tuổi làm thơ, năm tuổi làm văn, là thần đồng sao? Biết đâu Duệ ca nhi nhà ta cũng là thần đồng. Chuyện này chỉ người trong nhà biết thôi, đừng nói cho người khác.”
Hạ Dao nén nghi ngờ ở trong bụng.
Ôn Uyển thấy đã trấn an được Hạ Dao, bèn quay sang nói thầm với Duệ ca nhi: “Con rốt cuộc có phải là hồn xuyên không vậy? Khụ, cho dù con không phải là hồn xuyên, ta nói này, con còn nhỏ mà tính tình đã ương bướng, cố chấp như vậy, sau này lớn lên làm sao có thể theo khuôn phép được đây?” Tính tình cố chấp, không đạt mục đích không bỏ qua này. Cho dù không phải là hồn xuyên, Ôn Uyển cũng cảm thấy rất áp lực. Làm sao có thể giáo dục được đây.
Hoàng đế nghe được tin vui mừng không ngớt. Ôn Uyển quỷ linh tinh quái, vô cùng kén chọn cũng thôi đi, không nghĩ tới hai đứa bé cũng quỷ linh tinh quái. Chắc chắn sau này lớn lên sẽ là nhân tài rường cột. Nếu không phải đứa bé còn nhỏ phải kiêng gió, hắn đã sai người ôm tới đây để nhìn xem một chút rồi.
Hoàng đế ngược lại không hề thấy khó hiểu, mẫu thân của hắn từ nhỏ đã thông tuệ, là thần đồng nổi tiếng thiên hạ. Ôn Uyển cũng là thần đồng nổi tiếng thiên hạ. Duệ ca nhi có hơi không giống người thường, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Không giống người thường chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu Duệ ca nhi mở miệng nói chuyện, vậy nhất định phải mời pháp sư tới.
Chỉ là, lúc này hoàng đế muốn nhất thấy chính là Cẩn ca nhi. Nghe nói Cẩn ca nhi rất giống Ôn Uyển, giống Ôn Uyển chẳng phải là giống hắn sao?Kể cũng lạ, hoàng đế có nhiều nhi tử tôn tử như vậy, chỉ có Nguyên ca nhi là có ba phần giống hắn. Nếu Cẩn ca nhi cũng giống hắn, thì có thể bù đắp được chút đáng tiếc này rồi. Hoàng đế yêu thích, đương nhiên sẽ ban cho sự coi trọng cao nhất.
Ôn Uyển nghe nói lại có đồ ban thưởng cho hai đứa bé thì không có phản ứng gì, chỉ sai người đi sắp xếp cho tốt. Hỏi Hạ Dao: “Mai nhi sắp sinh chưa?”
Hạ Dao lắc đầu: “Vẫn chưa, nghe nói ngày sinh dự tính là vào cuối tháng mười một. Hiện giờ bụng to, không thể tùy ý đi lại. Nhắc đến lại thấy buồn cười, Thế tử La gia thế nhưng lại rất cưng nựng cái thai này của La phu nhân, cứ nhắc mãi nhất định phải là nữ nhi, sau này có thể kết thông gia với Quận chúa.”
Ôn uyển cũng cười : “Ngươi xác định là hắn muốn trở thành thông gia với ta, mà không phải là thông gia với Bạch Thế Niên chứ?” Ôn Uyển nhớ tới ngày trước La Thủ Huân vô cùng sùng bái Bạch Thế Niên, liền thấy buồn cười. Rất nhiều chuyện không thể nói chắc chắn được, lúc đó nàng ghét nhất là La Thủ Huân ngày ngày ở bên tai nàng nói Bạch Thế Niên như thế này, Bạch Thế Niên như thế kia. Không ngờ cuối cùng nàng lại gả cho Bạch Thế Niên. Ngay cả con cũng đã có. Thật đúng là thần kỳ.
Hạ Dao giương miệng cười: “Trời thành thông gia với Quận chúa chẳng phải cũng là trở thành thông gia với Tướng quân sao? La Thế tử gia một lúc hoàn thành được hai tâm nguyện, người xem, đây không phải là được lời to à?” Cả hai đều là người mà mình kính trọng nhất.
Ôn Uyển chỉ cười cười. Chuyện con cái nói bây giờ thì hơi sớm. Nếu tính cách của bọn nhỏ không hợp, hoặc có vấn đề gì đó, hai mươi năm sau sẽ xảy ra rất nhiều biến cố, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không định việc hôn sự cho các con nàng.
/1357
|