Tháng chín là mùa thu, trời trong gió lặng, ban ngày mặt trời chói chang, bầu trời quang đãng, nóng bức chưa tản đi, ngày vẫn oi bức như trước. Chính viện của Ngũ phòng Bình gia. Những cây nho mà Ôn Uyển trồng lúc đó đã bị nhổ đi, thay vào đó là cây hoa hải đường, hải đường hiện giờ là lúc lên tươi tốt nhất, trên cành nở đầy hoa, xinh đẹp rực rỡ.
“Lão gia, Cửu gia định đem Tam thiếu gia cho Thập Nhất gia nhận làm con nuôi. Người thấy thế nào?” Xuân Nương khi nghe được tin tức như vậy, cảm thấy rất nghi ngờ. Theo lý thường, Thập Nhất thiếu gia năm nay mới hai mươi hai tuổi, sao Cửu thiếu gia có thể đem đích thứ tử của mình cho hắn làm con thừa tự được? Đáng ngờ hơn là, Cửu Thiếu phu nhân mặc dù khó chịu, nhưng cũng đồng ý. Xuân Nương mẫn cảm phát hiện được, ở đây, nhất định có chuyện mà nàng không biết.
“Thượng Lân vẫn còn trẻ, sao lúc này đã nghĩ tới chuyện nhận con thừa tự rồi? Gọi bọn chúng tới đây, để ta hỏi xem sao.” Bình Hướng Hi mặc dù có hơi ngờ vực, nhưng cũng không nhiều nghĩ, chỉ bảo bọn họ tới gặp. Xuân Nương lập tức đi xuống phân phó.
“Đã tra được nguyên nhân vì sao chưa?” Xuân Nương hỏi một tiểu nha hoàn. Chuyện này đã truyền tới từ hơn một tháng trước. Lúc ấy Xuân Nương đã sai người đi điều tra.
“Nghe nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh nói, Ngũ phu nhân trước đây nằm mơ thường xuyên kêu khóc, nói cái gì mà, là ta hại Thanh San, là ta hại Thượng Lân. Rồi còn nói, Quận chúa là lệ quỷ hóa thành đến báo thù. Ngoài ra, không tra được cái gì nữa.” Tiểu nha hoàn hạ thấp giọng bẩm báo.
Xuân Nương nghe đến hại Thanh San, không hề có phản ứng gì. Nhưng khi nghe đến hại Thượng Lân, khóe mắt nàng giật giật không ngừng. Nghĩ tới Phạm Nhị phu nhân từ sau khi sinh hạ nữ nhi xong, không thấy sinh nở gì nữa, bản thân nàng an dưỡng đã nhiều năm, nhưng cũng không hề có tin tức gì. Thật ra thì nàng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, thân thể của nàng khi còn ở giáo phường, đã là một bình thuốc, sau này lại uống thuốc dưỡng, chỉ là muốn nhìn xem liệu mình có thể có được vận khí kia không. Thái y đã từng xem qua cho nàng, cũng đã uống không ít thuốc. Tuy không dám nói là tuyệt đối trăm phần trăm, nhưng thái y nói tình huống của nàng có chuyển biến tốt hơn, nói cách khác là có hy vọng.
Xuân Nương nguyện ý lưu lại, chủ yếu là vì thấy Miêu thị, mặc dù thủ đoạn có, nhưng bản tính không xấu. Xuân Nương tin tưởng, chỉ cần nàng an phận một chút, cẩn thận chăm sóc Lão thái gia, Miêu thị sẽ nuôi dưỡng nàng khi về già. Thế nhưng, lời nói của Thái y, đã làm dấy lên hy vọng trong nàng. Nàng hy vọng mình có được một đứa con của riêng mình, nam hay nữ đều được. Nhưng bây giờ, An thị đã dập tắt chút hy vọng nhỏ nhoi này của nàng. Xuân Nương không nén nổi tức giận, lập tức xông tới Thanh Nhã Cư. Trước mắt nàng là bộ dạng gầy trơ xương, nhìn giống như ma quỷ của An thị. Nếu Ôn Uyển có ở chỗ này, nhất định sẽ thở dài một tiếng. Còn đâu quốc sắc thiên hương năm nào nữa.
Xuân Nương lập tức căm phẫn nói: “Ngươi nói đi. Lão gia là bị ngươi hạ thuốc tuyệt dục, có phải không?” Người đàn bà này, đã dập tắt một tia hy vọng cuối cùng của nàng.
“Không phải, thuốc tuyệt dục không phải do ta hạ. Là quỷ nha đầu Bình Ôn Uyển kia hạ, ngươi không được vu oan cho ta.” An thị the thé kêu lên.
“Hừ, nhất định là ông trời nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên vào lúc ngươi cho lão gia uống thuốc tuyệt dục, cũng làm cho Tam gia uống nhầm luôn. Nếu không, Tam gia tuổi còn trẻ, thân thể mạnh khỏe, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có con? Là ông trời giáng báo ứng xuống cho ngươi, đồ nữ nhân ác độc. Trước đây ngươi năm lần bảy lượt hại Quận chúa, bây giờ báo ứng rơi xuống người con gái ngươi, con gái ngươi bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ cho ngàn vạn người cưỡi, con trai ngươi bị ngươi hại thành thái giám. Ngươi nói xem, đây có phải là báo ứng không, có phải là báo ứng không.” Xuân Nương cay nghiệt nói.
“Không phải, ta không làm, ta không biết. Thượng Lân bị hạ thuốc tuyệt dục nhất định là do tiện nha đầu Bình Ôn Uyển kia làm, nhất định là tiện nha đầu kia làm. Nhất định là nàng muốn báo thù, nhất định là nàng đến để báo thủ. Trưởng thôn trang nói nàng bị chết đuối rồi, nàng đã sớm chết rồi. Nàng là ma quỷ, nàng hóa thành lệ quỷ để đến báo thù, nàng nhất định là đến báo thù. Đều là ta, là ta hại Thanh San, là ta hại nữ nhi của ta, là ta hại Thượng Lân, là ta hại con trai của ta.” Trong hơn nửa năm này, An thị đã bị chuyện này dằn vặt đến mức muốn tử tự mấy lần, nhưng đều được nha hoàn bên cạnh cứu về. Làm cho bà có muốn chết cũng không thể chết được.
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận chính ngươi cho lão gia uống thuốc tuyệt dục sao? Ngươi, cái đồ nữ nhân ác độc này, sao ngươi không bị sét đánh chết đi, sao ngươi không chết đi, đồ nữ nhân ác độc này, đáng đời ngươi phải chịu báo ứng như vậy, đáng đời ông trời để cho ngươi sống không bằng chết.” Xuân Nương căm hận mắng chửi, mắng chửi xong, liền rời khỏi. Đi ra ngoài, ánh mắt nàng hơi lóe lên, chạy thẳng tới Hành Tùng Viên.
Thượng Kỳ nói là đem nhi tử cho đệ đệ, chẳng qua chỉ là kế tạm thời, chờ Thượng Lân qua hai lăm tuổi vẫn chưa có con thì sẽ đem nhi tử cho hắn làm con thừa tự. Người trong nhà đều rất rõ ràng. Bình Hướng Hi nhìn huynh đệ bọn họ thương yêu lẫn nhau như vậy, vô cùng vừa lòng. Cảm thấy cuộc đời của mình, cũng không phải là hoàn toàn thất bại.
“Lão gia, lão gia, lão gia. . . . . .” Xuân Nương khuôn mặt đầy nước mắt chạy vào, nhào vào trong lòng Bình Hướng Hi, khóc đến kinh thiên động địa.
“Di nương đây là bị oan ức gì thế?” Miêu thị kỳ quái hỏi. Ngày thường Xuân Nương rất quy củ, không phải người lỗ mãng.
“Lão gia, ta vừa mới biết được, vừa mới biết được. Tất cả số thuốc mà ta uống trong mấy năm nay đều vứt đi hết. Ta cả đời này cũng không thể có con được.” Xuân Nương khóc lóc vô cùng khổ sở. Kỳ thật, chỉ một nửa là đau lòng thật, còn một nửa là diễn kịch.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi biết được cái gì sao?” Bình Hướng Hi đương nhiên biết Xuân Nương vẫn luôn muốn có một đứa con, nhưng chuyện con cái là tùy theo duyên số. Tuy vậy, hắn cũng thấy nghi ngờ. Theo lý thì hắn năm nay mới bốn mươi bốn tuổi thôi, thân thể cũng không đến nỗi tệ lắm, mặc dù lúc ở trong nhà lao có chịu khổ một chút, nhưng đã điều dưỡng tốt rồi. Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có con?
Miêu thị hoảng sợ, muốn quát bảo dừng lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Lão gia, người bị hạ thuốc tuyệt dục. Cả đời này ta sẽ không thể có con. Hơn nữa, ta còn vừa mới biết, Thượng Lân thiếu gia cũng uống phải thuốc tuyệt dục, đời này cũng không thể có con. Nhất định là Thượng Kỳ thiếu gia đã biết được chuyện này, nên mới nói là muốn đem tiểu nhi tử cho Thượng Lân thiếu gia làm con thừa tự. Lão gia, những cố gắng mấy năm qua của ta đều đổ xuống sông xuống biển rồi.” Xuân Nương lấy khăn lau nước mắt, càng lau nước mắt càng nhiều.
“Thượng Kỳ, con nói đi, những gì Xuân Nương nói có phải là sự thật không?” Bình Hướng Hi có cảm giác như bị sét đánh vào đầu. Hắn không thể có con được, hóa ra là do uống thuốc tuyệt dục. Cái này thôi đi, dù sao hắn đã có hai đứa con trai, giờ lại còn có cháu nữa, có thể có con được hay không cũng không quan trọng. Nhưng Thượng Lân cũng uống phải thuốc tuyệt dục thì lại khác, hắn còn trẻ như vậy, cả đời này sẽ không thể có con được.
“Ca, thế này là thế nào? Ca, ca nói đi, những lời của Xuân Di nương là thật sao? Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, sao ca lại có thể đem đích tử của mình cho ta làm con thừa tự. Ca nói đi, ca nói cho ta biết, đây không phải là sự thật. Ta sao có thể uống thuốc tuyệt dục được chứ? Kẻ nào ác độc như vậy? Có phải Bình Ôn Uyển, có phải Bình Ôn Uyển hay không, ta phải đi tìm nàng tính sổ mới được.” Hai mắt Bình Thượng Lân đỏ ngầu, muốn xông ra ngoài, tiểu Hứa thị muốn kéo lại cũng không được.
“Tướng công, chàng hồ đồ rồi. Quận chúa vì sao lại phải bỏ thuốc chàng với lão gia chứ. Nàng muốn lấy cái gì của hai người chứ? Hai người có cái gì cho nàng mưu tính đâu. Cho dù chàng với Quận chúa không hợp, nhưng Quận chúa đối với chúng ta cũng coi như là nhân nghĩa, chàng không có chứng cứ thì không thể ăn nói lung tung, như vậy sẽ gặp họa đấy.” Tiểu Hứa thị tuy bị tin tức kia làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn còn tương đối tỉnh táo. Tiểu Hứa thị không tin Ôn Uyển sẽ làm chuyện như vậy. Muốn hại thì phải hại tất cả mọi người. Tại sao lại chỉ hại mỗi trượng phu nàng (Tiểu Hứa thị trực tiếp bỏ qua Bình Hướng Hi, coi như không đáng kể. )
“Nàng làm vậy là muốn báo thù. Nàng biết mẹ ta trước kia từng hại nàng. Cho nên, nàng muốn báo thù. Đúng rồi. Cái chết của Thanh San cũng nhất định là do nàng gây ra. Nữ nhân ác độc này, mất công ta vẫn luôn cho rằng nàng là người tốt chứ. Nàng chính là ác phụ đội lốt cừu.” Thượng Lân mắng to.
“Câm mồm. Hưng Quốc Quận chúa có thể tùy tiện để cho đệ mắng sao.” Thượng Kỳ lập tức quát bảo dừng lại.
“Lão gia. Điều này là hoàn toàn không thể. Nếu Quận chúa thật sự muốn báo thù, thì chỉ cần một câu nói, tất cả chúng ta ở đây đều xương cốt không còn. Nàng cần gì phải phiền phức như vậy. Hơn nữa, người bị bỏ thuốc chỉ có lão gia với Thượng Lân thiếu gia. Sao nàng lại không hại Thượng kỳ thiếu gia? Về phần tiểu thư Thanh San, đó là do nàng trốn ra ngoài. Trách được ai.” Xuân Nương trong thời điểm mấu chốt vẫn phân rõ chủ yếu và thứ yếu, phản bác lại.
“Nói đi, là ai hạ thuốc tuyệt tử? Có phải là An thị không? Đệ đệ con có phải là bị liên lụy, uống nhầm thuốc tuyệt tự đem cho ta ngày đó không?” Bình Hướng Hi không hề hồ đồ, nhìn tình hình này, liền đoán được ba phần.
“Sao có thể như thế được, điều này làm sao có thể, ca, điều này làm sao có thể.” Vẻ mặt tức giận của Thượng Lân dần trở thành sợ hãi. Thậm chí, cả người run rẩy, điều này làm sao có thể, sao mẹ ruột của mình lại hại mình không thể có con được. Nhưng sự im lặng của Thượng Kỳ, đã nghiệm chứng lời này là sự thật.
Thượng Lân xông đến Thanh Nhã Cư, vọt tới gian nhà kề (trong khu nhà tứ hợp) ở hậu viện: “Bà nói đi, có phải là bà hạ thuốc tuyệt dục với ta không? Bà nói đi, có phải là bà hạ thuốc tuyệt dục với ta không? Bà có phải là mẹ ta không, bà có phải là mẹ ta không vậy? Bà nói đi?”
An thị đau thương kêu lên, chết cũng không thừa nhận: “Không phải, mẹ không làm. Nhất định là quỷ nha đầu kia. Là quỷ nha đầu kia hạ thuốc con. Là quỷ nha đầu kia, nàng đến báo thù. Nàng đến báo thù, nàng muốn từng bước từng bước hại chết các người, nàng muốn cho mẹ sống không bằng chết.”
“Chuyện tới lúc này, ngươi còn muốn đổ tất cả tội lỗi lên đầu Quận chúa sao? Nếu Quận chúa muốn báo thù, tất cả người ở đây đều đã chết cả chục lần rồi, sao còn được yên ổn như ngày bây giờ. Một mình ngươi làm nhiều chuyện ác độc như vậy, vẫn còn muốn hắt nước bẩn này lên người Quận chúa. Ngươi sau này chết nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Xuân Nương căm hận.
“Bà không phải mẹ ta, bà không phải mẹ ta, ta không có người mẹ như bà.” Thượng Lân lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tiểu Hứa thị lập tức đi theo, sợ hắn có gì luẩn quẩn trong lòng, mình ở bên cạnh còn có thể an ủi được một chút.
Thật ra tiểu Hứa thị lúc trước đã mơ hồ đoán được Thượng Lân không có khả năng sinh đẻ, nếu không, tại sao đại phòng sau khi mời đại phu xong liền nói đến chuyện cho làm con thừa tự? Tiểu Hứa thị nghĩ, đứa bé từ nhỏ đã được cho làm con thừa tự, được nuôi dưỡng từ nhỏ thì đương nhiên sẽ thân thiết hơn, khi biết là được nhận nuôi đích tử, liền rất vui mừng. Không ngờ lại còn một tầng nguyên nhân như vậy.
“Cái đồ độc phụ nhà ngươi, cái đồ độc phụ nhà ngươi. Ta năm đó sao lại mắt mù nhìn trúng đồ độc phụ nhà ngươi. Oan uổng công chúa, oan uổng Uyển nhi. Thượng Kỳ, mau đuổi độc phụ này ra ngoài. Không được để ý đến bà ta nữa, nếu không, ta không có đứa con trai như con.” Bình Hướng Hi lảo đảo, nếu không phải Xuân Nương nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, thiếu chút nữa đã ngã khụy xuống đất.
“Không phải đâu lão gia, không phải là ta, thật sự không phải là ta. Là quỷ nha đầu Bình Ôn Uyển kia. Trưởng thôn trang nói nàng đã chết, đã nhìn thấy nàng chìm xuống, trong sông kia căn bản không có rong rêu gì, đứa bé kia luôn sống ở thôn trang sẽ không biết bơi. Lão gia, đứa bé kia đã sớm chết. Bình Ôn Uyển hiện tại không phải là người, nàng là quỷ, nàng hóa thành lệ quỷ tới tìm ta báo thù. Người đừng tin nàng. Lão gia, người đừng tin nàng, nàng không phải là người, nàng là quỷ, là một ác quỷ.” An thị giãy dụa muốn đứng lên, nhưng tay chân như nhũn ra, không đứng dậy nổi.
“Đỡ ta ra ngoài, ghê tởm lắm rồi.” Sau khi Bình Hướng Hi đi ra, lập tức quát mắng bảo Thượng Kỳ và Miêu thị mau đi ra cùng, đỡ phải dính xúi quẩy. Sau đó gọi quản sự tới, bảo hắn kéo người ra ngoài. Miêu thị liếc mắt ra hiệu cho người kia, người kia hiểu ý, trên mặt cung kính vâng dạ.
An thị cười ha ha, giống như điên cuồng. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh sợ đến mức chạy ra khỏi phòng. Trước mắt An thị hiện lên từng đoạn từng đoạn ngắn một. Năm đó chiếm được yêu thương của Bình Hướng Hi, nàng có một loại cảm giác thỏa mãn được hơn hẳn người khác. Cành vàng lá ngọc thì thế nào, cuối cùng không phải cũng bị nàng dẫm nát ở dưới chân sao? Đáng tiếc lòng người vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn được, nàng không muốn bị áp chế nữa, không muốn để cho người ta nói con nàng là thứ xuất, cũng không muốn công chúa Phúc Huy áp chế ở trên đầu nàng. Xúi giục Bình Hướng Hi làm cho công chúa Phúc Huy mang thai. Với thân thể ma ốm kia, muốn có con, khác nào muốn mạng của nàng. Quả nhiên, mất mạng. Đứa bé kia dưới sự bày mưu tính kế của mình, trở thành sao chổi.
An thị hiện tại không biết mình có nên hối hận hay không. Nếu không có sự xúi giục của nàng, sẽ không có sự xuất hiện của Bình Ôn Uyển. Cho dù công chúa Phúc Huy còn sống, cũng chỉ giống như một tấm bài vị, chỉ cần cúng vái là được rồi. Chờ sau khi công chúa Phúc Huy chết, hết thảy nước chảy thành sông. Đáng tiếc, trên đời nào có được như nguyện. “Đồ nam nhân hẹp hòi bạc tình, cho dù không niệm tình một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ta cực khổ vì ngươi nhiều năm như vậy, vì ngươi sinh con dưỡng cái, nhưng lại đổi lấy một câu độc phụ này.”
An thị sau khi nổi điên, dần dần bình tĩnh lại. Lầm bầm nói: “Bình Ôn Uyển, ngươi tàn nhẫn lắm, ngươi thật quá mức tàn nhẫn. Ta vẫn không rõ, tại sao ngươi không giết ta? Giờ thì ta biết rồi, ngươi là muốn ta bị cô lập hoàn toàn, muốn ta hai bàn tay trắng. Ngươi thắng rồi, ngươi đã thắng rồi.” Nàng biết Ôn Uyển sẽ không thật sự bỏ qua cho nàng, nhưng Ôn Uyển vẫn không có động tĩnh gì, cho nên trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy may mắn. Đến tận bây giờ, nàng rốt cuộc mới hiểu được, Bình Ôn Uyển là muốn nàng chết một cách từ từ, sống mà không bằng chết.
“Cửu gia, không xong. Lão phu nhân mất rồi.” Vừa nhận được tin, liền lập tức chạy qua, đã nhìn thấy An thị thẳng đơ treo ở trên xà nhà. Thắt cổ tự sát.
Bởi vì An thị đã bị bỏ, không thể làm lớn được. Cho dù có làm lớn, cũng không có người đến phúng viếng, lại càng không thể vào phần mộ tổ tiên. Cho nên Thượng Kỳ đem nàng mai táng ở bên cạnh mộ Thanh San. Tang lễ rất tồi tàn, nhưng cũng là tang lễ long trọng nhất mà Thượng Kỳ có thể làm cho nàng.
Sau khi kết thúc tang lễ, Bình Hướng Hi nâng Xuân Nương lên trắc phòng, coi như là cho nàng một bảo đảm. Cho dù không có con, nhưng là tiểu thiếp, cũng có danh phận. Tương lai Thượng Kỳ sẽ phải dưỡng lão tống chung* đối với nàng.
*Dưỡng lão tống chung: Còn sống phải lo phụng dưỡng, lúc chết phải lo chôn cất
Miêu thị không có dị nghị gì đối với việc này, Xuân Nương này từ lúc tới đây vẫn luôn tận tâm chăm sóc cha chồng, đỡ cho bọn họ rất nhiều chuyện. Hơn nữa, cũng chăm sóc bọn họ, không gây xích mích chia rẽ, đối với bọn họ cũng rất có phép tắc. Có nàng ở bên cạnh chăm sóc lão gia tử, vợ chồng bọn họ thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Ảnh nhận được tin tức, liền quăng mẩu giấy vào trong bếp lò, nhìn ngọn lửa bùng lên trong đó. Bình gia bây giờ đối với Quận chúa mà nói, đã sớm là người dưng. Không cần để những thứ này làm Quận chúa ghê tởm.
Thượng Lân tuyệt dục, Ôn Uyển không biết. Mà sự thật, đúng là Hạ Ảnh hạ thuốc. Về phần Bình Hướng Hi, đúng là bị An thị hạ thuốc. Cứ như vậy, một khi truy xét xuống, sẽ không thể khiến cho người ta nghĩ đến có liên quan tới Quận chúa. Mà cuối cùng đã bức tử xong bó rơm An thị này.
“Lão gia, Cửu gia định đem Tam thiếu gia cho Thập Nhất gia nhận làm con nuôi. Người thấy thế nào?” Xuân Nương khi nghe được tin tức như vậy, cảm thấy rất nghi ngờ. Theo lý thường, Thập Nhất thiếu gia năm nay mới hai mươi hai tuổi, sao Cửu thiếu gia có thể đem đích thứ tử của mình cho hắn làm con thừa tự được? Đáng ngờ hơn là, Cửu Thiếu phu nhân mặc dù khó chịu, nhưng cũng đồng ý. Xuân Nương mẫn cảm phát hiện được, ở đây, nhất định có chuyện mà nàng không biết.
“Thượng Lân vẫn còn trẻ, sao lúc này đã nghĩ tới chuyện nhận con thừa tự rồi? Gọi bọn chúng tới đây, để ta hỏi xem sao.” Bình Hướng Hi mặc dù có hơi ngờ vực, nhưng cũng không nhiều nghĩ, chỉ bảo bọn họ tới gặp. Xuân Nương lập tức đi xuống phân phó.
“Đã tra được nguyên nhân vì sao chưa?” Xuân Nương hỏi một tiểu nha hoàn. Chuyện này đã truyền tới từ hơn một tháng trước. Lúc ấy Xuân Nương đã sai người đi điều tra.
“Nghe nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh nói, Ngũ phu nhân trước đây nằm mơ thường xuyên kêu khóc, nói cái gì mà, là ta hại Thanh San, là ta hại Thượng Lân. Rồi còn nói, Quận chúa là lệ quỷ hóa thành đến báo thù. Ngoài ra, không tra được cái gì nữa.” Tiểu nha hoàn hạ thấp giọng bẩm báo.
Xuân Nương nghe đến hại Thanh San, không hề có phản ứng gì. Nhưng khi nghe đến hại Thượng Lân, khóe mắt nàng giật giật không ngừng. Nghĩ tới Phạm Nhị phu nhân từ sau khi sinh hạ nữ nhi xong, không thấy sinh nở gì nữa, bản thân nàng an dưỡng đã nhiều năm, nhưng cũng không hề có tin tức gì. Thật ra thì nàng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, thân thể của nàng khi còn ở giáo phường, đã là một bình thuốc, sau này lại uống thuốc dưỡng, chỉ là muốn nhìn xem liệu mình có thể có được vận khí kia không. Thái y đã từng xem qua cho nàng, cũng đã uống không ít thuốc. Tuy không dám nói là tuyệt đối trăm phần trăm, nhưng thái y nói tình huống của nàng có chuyển biến tốt hơn, nói cách khác là có hy vọng.
Xuân Nương nguyện ý lưu lại, chủ yếu là vì thấy Miêu thị, mặc dù thủ đoạn có, nhưng bản tính không xấu. Xuân Nương tin tưởng, chỉ cần nàng an phận một chút, cẩn thận chăm sóc Lão thái gia, Miêu thị sẽ nuôi dưỡng nàng khi về già. Thế nhưng, lời nói của Thái y, đã làm dấy lên hy vọng trong nàng. Nàng hy vọng mình có được một đứa con của riêng mình, nam hay nữ đều được. Nhưng bây giờ, An thị đã dập tắt chút hy vọng nhỏ nhoi này của nàng. Xuân Nương không nén nổi tức giận, lập tức xông tới Thanh Nhã Cư. Trước mắt nàng là bộ dạng gầy trơ xương, nhìn giống như ma quỷ của An thị. Nếu Ôn Uyển có ở chỗ này, nhất định sẽ thở dài một tiếng. Còn đâu quốc sắc thiên hương năm nào nữa.
Xuân Nương lập tức căm phẫn nói: “Ngươi nói đi. Lão gia là bị ngươi hạ thuốc tuyệt dục, có phải không?” Người đàn bà này, đã dập tắt một tia hy vọng cuối cùng của nàng.
“Không phải, thuốc tuyệt dục không phải do ta hạ. Là quỷ nha đầu Bình Ôn Uyển kia hạ, ngươi không được vu oan cho ta.” An thị the thé kêu lên.
“Hừ, nhất định là ông trời nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên vào lúc ngươi cho lão gia uống thuốc tuyệt dục, cũng làm cho Tam gia uống nhầm luôn. Nếu không, Tam gia tuổi còn trẻ, thân thể mạnh khỏe, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có con? Là ông trời giáng báo ứng xuống cho ngươi, đồ nữ nhân ác độc. Trước đây ngươi năm lần bảy lượt hại Quận chúa, bây giờ báo ứng rơi xuống người con gái ngươi, con gái ngươi bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ cho ngàn vạn người cưỡi, con trai ngươi bị ngươi hại thành thái giám. Ngươi nói xem, đây có phải là báo ứng không, có phải là báo ứng không.” Xuân Nương cay nghiệt nói.
“Không phải, ta không làm, ta không biết. Thượng Lân bị hạ thuốc tuyệt dục nhất định là do tiện nha đầu Bình Ôn Uyển kia làm, nhất định là tiện nha đầu kia làm. Nhất định là nàng muốn báo thù, nhất định là nàng đến để báo thủ. Trưởng thôn trang nói nàng bị chết đuối rồi, nàng đã sớm chết rồi. Nàng là ma quỷ, nàng hóa thành lệ quỷ để đến báo thù, nàng nhất định là đến báo thù. Đều là ta, là ta hại Thanh San, là ta hại nữ nhi của ta, là ta hại Thượng Lân, là ta hại con trai của ta.” Trong hơn nửa năm này, An thị đã bị chuyện này dằn vặt đến mức muốn tử tự mấy lần, nhưng đều được nha hoàn bên cạnh cứu về. Làm cho bà có muốn chết cũng không thể chết được.
“Nói như vậy, ngươi thừa nhận chính ngươi cho lão gia uống thuốc tuyệt dục sao? Ngươi, cái đồ nữ nhân ác độc này, sao ngươi không bị sét đánh chết đi, sao ngươi không chết đi, đồ nữ nhân ác độc này, đáng đời ngươi phải chịu báo ứng như vậy, đáng đời ông trời để cho ngươi sống không bằng chết.” Xuân Nương căm hận mắng chửi, mắng chửi xong, liền rời khỏi. Đi ra ngoài, ánh mắt nàng hơi lóe lên, chạy thẳng tới Hành Tùng Viên.
Thượng Kỳ nói là đem nhi tử cho đệ đệ, chẳng qua chỉ là kế tạm thời, chờ Thượng Lân qua hai lăm tuổi vẫn chưa có con thì sẽ đem nhi tử cho hắn làm con thừa tự. Người trong nhà đều rất rõ ràng. Bình Hướng Hi nhìn huynh đệ bọn họ thương yêu lẫn nhau như vậy, vô cùng vừa lòng. Cảm thấy cuộc đời của mình, cũng không phải là hoàn toàn thất bại.
“Lão gia, lão gia, lão gia. . . . . .” Xuân Nương khuôn mặt đầy nước mắt chạy vào, nhào vào trong lòng Bình Hướng Hi, khóc đến kinh thiên động địa.
“Di nương đây là bị oan ức gì thế?” Miêu thị kỳ quái hỏi. Ngày thường Xuân Nương rất quy củ, không phải người lỗ mãng.
“Lão gia, ta vừa mới biết được, vừa mới biết được. Tất cả số thuốc mà ta uống trong mấy năm nay đều vứt đi hết. Ta cả đời này cũng không thể có con được.” Xuân Nương khóc lóc vô cùng khổ sở. Kỳ thật, chỉ một nửa là đau lòng thật, còn một nửa là diễn kịch.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi biết được cái gì sao?” Bình Hướng Hi đương nhiên biết Xuân Nương vẫn luôn muốn có một đứa con, nhưng chuyện con cái là tùy theo duyên số. Tuy vậy, hắn cũng thấy nghi ngờ. Theo lý thì hắn năm nay mới bốn mươi bốn tuổi thôi, thân thể cũng không đến nỗi tệ lắm, mặc dù lúc ở trong nhà lao có chịu khổ một chút, nhưng đã điều dưỡng tốt rồi. Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có con?
Miêu thị hoảng sợ, muốn quát bảo dừng lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Lão gia, người bị hạ thuốc tuyệt dục. Cả đời này ta sẽ không thể có con. Hơn nữa, ta còn vừa mới biết, Thượng Lân thiếu gia cũng uống phải thuốc tuyệt dục, đời này cũng không thể có con. Nhất định là Thượng Kỳ thiếu gia đã biết được chuyện này, nên mới nói là muốn đem tiểu nhi tử cho Thượng Lân thiếu gia làm con thừa tự. Lão gia, những cố gắng mấy năm qua của ta đều đổ xuống sông xuống biển rồi.” Xuân Nương lấy khăn lau nước mắt, càng lau nước mắt càng nhiều.
“Thượng Kỳ, con nói đi, những gì Xuân Nương nói có phải là sự thật không?” Bình Hướng Hi có cảm giác như bị sét đánh vào đầu. Hắn không thể có con được, hóa ra là do uống thuốc tuyệt dục. Cái này thôi đi, dù sao hắn đã có hai đứa con trai, giờ lại còn có cháu nữa, có thể có con được hay không cũng không quan trọng. Nhưng Thượng Lân cũng uống phải thuốc tuyệt dục thì lại khác, hắn còn trẻ như vậy, cả đời này sẽ không thể có con được.
“Ca, thế này là thế nào? Ca, ca nói đi, những lời của Xuân Di nương là thật sao? Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, sao ca lại có thể đem đích tử của mình cho ta làm con thừa tự. Ca nói đi, ca nói cho ta biết, đây không phải là sự thật. Ta sao có thể uống thuốc tuyệt dục được chứ? Kẻ nào ác độc như vậy? Có phải Bình Ôn Uyển, có phải Bình Ôn Uyển hay không, ta phải đi tìm nàng tính sổ mới được.” Hai mắt Bình Thượng Lân đỏ ngầu, muốn xông ra ngoài, tiểu Hứa thị muốn kéo lại cũng không được.
“Tướng công, chàng hồ đồ rồi. Quận chúa vì sao lại phải bỏ thuốc chàng với lão gia chứ. Nàng muốn lấy cái gì của hai người chứ? Hai người có cái gì cho nàng mưu tính đâu. Cho dù chàng với Quận chúa không hợp, nhưng Quận chúa đối với chúng ta cũng coi như là nhân nghĩa, chàng không có chứng cứ thì không thể ăn nói lung tung, như vậy sẽ gặp họa đấy.” Tiểu Hứa thị tuy bị tin tức kia làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn còn tương đối tỉnh táo. Tiểu Hứa thị không tin Ôn Uyển sẽ làm chuyện như vậy. Muốn hại thì phải hại tất cả mọi người. Tại sao lại chỉ hại mỗi trượng phu nàng (Tiểu Hứa thị trực tiếp bỏ qua Bình Hướng Hi, coi như không đáng kể. )
“Nàng làm vậy là muốn báo thù. Nàng biết mẹ ta trước kia từng hại nàng. Cho nên, nàng muốn báo thù. Đúng rồi. Cái chết của Thanh San cũng nhất định là do nàng gây ra. Nữ nhân ác độc này, mất công ta vẫn luôn cho rằng nàng là người tốt chứ. Nàng chính là ác phụ đội lốt cừu.” Thượng Lân mắng to.
“Câm mồm. Hưng Quốc Quận chúa có thể tùy tiện để cho đệ mắng sao.” Thượng Kỳ lập tức quát bảo dừng lại.
“Lão gia. Điều này là hoàn toàn không thể. Nếu Quận chúa thật sự muốn báo thù, thì chỉ cần một câu nói, tất cả chúng ta ở đây đều xương cốt không còn. Nàng cần gì phải phiền phức như vậy. Hơn nữa, người bị bỏ thuốc chỉ có lão gia với Thượng Lân thiếu gia. Sao nàng lại không hại Thượng kỳ thiếu gia? Về phần tiểu thư Thanh San, đó là do nàng trốn ra ngoài. Trách được ai.” Xuân Nương trong thời điểm mấu chốt vẫn phân rõ chủ yếu và thứ yếu, phản bác lại.
“Nói đi, là ai hạ thuốc tuyệt tử? Có phải là An thị không? Đệ đệ con có phải là bị liên lụy, uống nhầm thuốc tuyệt tự đem cho ta ngày đó không?” Bình Hướng Hi không hề hồ đồ, nhìn tình hình này, liền đoán được ba phần.
“Sao có thể như thế được, điều này làm sao có thể, ca, điều này làm sao có thể.” Vẻ mặt tức giận của Thượng Lân dần trở thành sợ hãi. Thậm chí, cả người run rẩy, điều này làm sao có thể, sao mẹ ruột của mình lại hại mình không thể có con được. Nhưng sự im lặng của Thượng Kỳ, đã nghiệm chứng lời này là sự thật.
Thượng Lân xông đến Thanh Nhã Cư, vọt tới gian nhà kề (trong khu nhà tứ hợp) ở hậu viện: “Bà nói đi, có phải là bà hạ thuốc tuyệt dục với ta không? Bà nói đi, có phải là bà hạ thuốc tuyệt dục với ta không? Bà có phải là mẹ ta không, bà có phải là mẹ ta không vậy? Bà nói đi?”
An thị đau thương kêu lên, chết cũng không thừa nhận: “Không phải, mẹ không làm. Nhất định là quỷ nha đầu kia. Là quỷ nha đầu kia hạ thuốc con. Là quỷ nha đầu kia, nàng đến báo thù. Nàng đến báo thù, nàng muốn từng bước từng bước hại chết các người, nàng muốn cho mẹ sống không bằng chết.”
“Chuyện tới lúc này, ngươi còn muốn đổ tất cả tội lỗi lên đầu Quận chúa sao? Nếu Quận chúa muốn báo thù, tất cả người ở đây đều đã chết cả chục lần rồi, sao còn được yên ổn như ngày bây giờ. Một mình ngươi làm nhiều chuyện ác độc như vậy, vẫn còn muốn hắt nước bẩn này lên người Quận chúa. Ngươi sau này chết nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.” Xuân Nương căm hận.
“Bà không phải mẹ ta, bà không phải mẹ ta, ta không có người mẹ như bà.” Thượng Lân lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tiểu Hứa thị lập tức đi theo, sợ hắn có gì luẩn quẩn trong lòng, mình ở bên cạnh còn có thể an ủi được một chút.
Thật ra tiểu Hứa thị lúc trước đã mơ hồ đoán được Thượng Lân không có khả năng sinh đẻ, nếu không, tại sao đại phòng sau khi mời đại phu xong liền nói đến chuyện cho làm con thừa tự? Tiểu Hứa thị nghĩ, đứa bé từ nhỏ đã được cho làm con thừa tự, được nuôi dưỡng từ nhỏ thì đương nhiên sẽ thân thiết hơn, khi biết là được nhận nuôi đích tử, liền rất vui mừng. Không ngờ lại còn một tầng nguyên nhân như vậy.
“Cái đồ độc phụ nhà ngươi, cái đồ độc phụ nhà ngươi. Ta năm đó sao lại mắt mù nhìn trúng đồ độc phụ nhà ngươi. Oan uổng công chúa, oan uổng Uyển nhi. Thượng Kỳ, mau đuổi độc phụ này ra ngoài. Không được để ý đến bà ta nữa, nếu không, ta không có đứa con trai như con.” Bình Hướng Hi lảo đảo, nếu không phải Xuân Nương nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, thiếu chút nữa đã ngã khụy xuống đất.
“Không phải đâu lão gia, không phải là ta, thật sự không phải là ta. Là quỷ nha đầu Bình Ôn Uyển kia. Trưởng thôn trang nói nàng đã chết, đã nhìn thấy nàng chìm xuống, trong sông kia căn bản không có rong rêu gì, đứa bé kia luôn sống ở thôn trang sẽ không biết bơi. Lão gia, đứa bé kia đã sớm chết. Bình Ôn Uyển hiện tại không phải là người, nàng là quỷ, nàng hóa thành lệ quỷ tới tìm ta báo thù. Người đừng tin nàng. Lão gia, người đừng tin nàng, nàng không phải là người, nàng là quỷ, là một ác quỷ.” An thị giãy dụa muốn đứng lên, nhưng tay chân như nhũn ra, không đứng dậy nổi.
“Đỡ ta ra ngoài, ghê tởm lắm rồi.” Sau khi Bình Hướng Hi đi ra, lập tức quát mắng bảo Thượng Kỳ và Miêu thị mau đi ra cùng, đỡ phải dính xúi quẩy. Sau đó gọi quản sự tới, bảo hắn kéo người ra ngoài. Miêu thị liếc mắt ra hiệu cho người kia, người kia hiểu ý, trên mặt cung kính vâng dạ.
An thị cười ha ha, giống như điên cuồng. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh sợ đến mức chạy ra khỏi phòng. Trước mắt An thị hiện lên từng đoạn từng đoạn ngắn một. Năm đó chiếm được yêu thương của Bình Hướng Hi, nàng có một loại cảm giác thỏa mãn được hơn hẳn người khác. Cành vàng lá ngọc thì thế nào, cuối cùng không phải cũng bị nàng dẫm nát ở dưới chân sao? Đáng tiếc lòng người vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn được, nàng không muốn bị áp chế nữa, không muốn để cho người ta nói con nàng là thứ xuất, cũng không muốn công chúa Phúc Huy áp chế ở trên đầu nàng. Xúi giục Bình Hướng Hi làm cho công chúa Phúc Huy mang thai. Với thân thể ma ốm kia, muốn có con, khác nào muốn mạng của nàng. Quả nhiên, mất mạng. Đứa bé kia dưới sự bày mưu tính kế của mình, trở thành sao chổi.
An thị hiện tại không biết mình có nên hối hận hay không. Nếu không có sự xúi giục của nàng, sẽ không có sự xuất hiện của Bình Ôn Uyển. Cho dù công chúa Phúc Huy còn sống, cũng chỉ giống như một tấm bài vị, chỉ cần cúng vái là được rồi. Chờ sau khi công chúa Phúc Huy chết, hết thảy nước chảy thành sông. Đáng tiếc, trên đời nào có được như nguyện. “Đồ nam nhân hẹp hòi bạc tình, cho dù không niệm tình một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ta cực khổ vì ngươi nhiều năm như vậy, vì ngươi sinh con dưỡng cái, nhưng lại đổi lấy một câu độc phụ này.”
An thị sau khi nổi điên, dần dần bình tĩnh lại. Lầm bầm nói: “Bình Ôn Uyển, ngươi tàn nhẫn lắm, ngươi thật quá mức tàn nhẫn. Ta vẫn không rõ, tại sao ngươi không giết ta? Giờ thì ta biết rồi, ngươi là muốn ta bị cô lập hoàn toàn, muốn ta hai bàn tay trắng. Ngươi thắng rồi, ngươi đã thắng rồi.” Nàng biết Ôn Uyển sẽ không thật sự bỏ qua cho nàng, nhưng Ôn Uyển vẫn không có động tĩnh gì, cho nên trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy may mắn. Đến tận bây giờ, nàng rốt cuộc mới hiểu được, Bình Ôn Uyển là muốn nàng chết một cách từ từ, sống mà không bằng chết.
“Cửu gia, không xong. Lão phu nhân mất rồi.” Vừa nhận được tin, liền lập tức chạy qua, đã nhìn thấy An thị thẳng đơ treo ở trên xà nhà. Thắt cổ tự sát.
Bởi vì An thị đã bị bỏ, không thể làm lớn được. Cho dù có làm lớn, cũng không có người đến phúng viếng, lại càng không thể vào phần mộ tổ tiên. Cho nên Thượng Kỳ đem nàng mai táng ở bên cạnh mộ Thanh San. Tang lễ rất tồi tàn, nhưng cũng là tang lễ long trọng nhất mà Thượng Kỳ có thể làm cho nàng.
Sau khi kết thúc tang lễ, Bình Hướng Hi nâng Xuân Nương lên trắc phòng, coi như là cho nàng một bảo đảm. Cho dù không có con, nhưng là tiểu thiếp, cũng có danh phận. Tương lai Thượng Kỳ sẽ phải dưỡng lão tống chung* đối với nàng.
*Dưỡng lão tống chung: Còn sống phải lo phụng dưỡng, lúc chết phải lo chôn cất
Miêu thị không có dị nghị gì đối với việc này, Xuân Nương này từ lúc tới đây vẫn luôn tận tâm chăm sóc cha chồng, đỡ cho bọn họ rất nhiều chuyện. Hơn nữa, cũng chăm sóc bọn họ, không gây xích mích chia rẽ, đối với bọn họ cũng rất có phép tắc. Có nàng ở bên cạnh chăm sóc lão gia tử, vợ chồng bọn họ thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Ảnh nhận được tin tức, liền quăng mẩu giấy vào trong bếp lò, nhìn ngọn lửa bùng lên trong đó. Bình gia bây giờ đối với Quận chúa mà nói, đã sớm là người dưng. Không cần để những thứ này làm Quận chúa ghê tởm.
Thượng Lân tuyệt dục, Ôn Uyển không biết. Mà sự thật, đúng là Hạ Ảnh hạ thuốc. Về phần Bình Hướng Hi, đúng là bị An thị hạ thuốc. Cứ như vậy, một khi truy xét xuống, sẽ không thể khiến cho người ta nghĩ đến có liên quan tới Quận chúa. Mà cuối cùng đã bức tử xong bó rơm An thị này.
/1357
|