Ôn Uyển đối với hành động của Hạ Dao đương nhiên biết rõ. Nàng chỉ giả bộ không biết mà thôi. Thời gian này nàng trôi qua đặc biệt tự tại. Mỗi ngày xem xét việc buôn bán, tính toán sổ sách, nhìn từng thỏi bạc trắng bóng ào ào chảy vô túi. Thỉnh thoảng cũng nghe bên ngoài một số tin tức bát quái.
Cố ma ma cầm thư đến, vội vàng đưa qua: ” Quận chúa, bức thư này là Cố phu nhân cho người đưa tới. Nói là vô cùng khẩn cấp, người nhìn xem là chuyện gì, sao nàng không đích thân đưa tớ?i”.
Ôn Uyển cũng có chút tò mò,hôm qua vừa mới gặp Y Y , hôm nay đã nói có chuyện cấp bách, chẳng phải khiến người ta cảm thấy kỳ quái sao? Nghĩ vậy liền để cho Hạ Ảnh mở thư, Ôn Uyển vừa xem xong liền giận tím mặt. Lập tức sai Võ Tinh tiến đến điều tra, lần này đã tập trung tất cả người có khả năng trong Vương phủ điều động đi.
“Quận chúa, theo thuộc hạ điều tra, xác thực là thật, những người kia, thật đáng đem giết”. Võ Tinh cũng bị giận đến sắc mặt đỏ bừng. Những loại người táng tận lương tâm này, nên đem giết sạch từng người một.
Võ Tinh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: ” quận chúa, cho thuộc hạ hai mươi người, thuộc hạ đem bọn họ chặn lại”.
Ôn Uyển thoáng trầm tư trong chốc lát: ” Ngươi đem phủ đệ, có thể sử dụng hộ vệ đều điều đến. Hiện tại ta đi hoàng cung, mặc kệ là thật hay giả, đều là triều đình đại sự. Sợ bóng sợ gió một hồi se không tốt. Nếu như là thật sự, ta cần phải đem tên đầu sỏ gây nên này giết chết”. Ôn Uyển trong mắt bắn ra sát ý, quân nhu vốn làm bằng bông nếu thực bị thay bằng áo sợi bông rách, ngẫm lại nơi biên quan băng thiên tuyết địa( băng tuyết ngập trời) nếu mặc loại trang phục đó, chính là rắp tâm muốn làm chết cóng đám binh sĩ kia. Loại sự tình thất đức mười tám đời tổ tông như vậy, cũng dám đi làm. Chỉ có những người tim gan mười phần đen cả mười mới có thể làm ra chuyện bậc này.
Hơn nữa, vạn nhất mà bị truyền ra ngoài, còn dễ dàng xảy ra binh biến. Đến lúc đó được lợi, cũng chỉ có người Mãn Thanh mà thôi.
Môi Hạ Dao thoáng khẽ động, rốt cuộc cũng không có nói chuyện.
Ôn Uyển nhanh chóng vào hoàng cung, biết rõ Hoàng đế đang ở ngự thư phòng, liền trực tiếp đến gặp Hoàng đế, cầm thư tín của Y Y đưa cho hoàng đế xem.
Hoàng đế xem xong liền nổi gân xanh. Nghe tiếp chuyện Ôn Uyển an bài, ngược lại gật đầu. Việc này không thế náo lớn, bởi vì không biết người đứng sau màn độc thủ này là ai. Trước tra ra độc thủ rồi nói sau. Nếu có thật, liền đem toàn bộ đám người đó khống chế lại. Từng bước từng bước đem điều tra làm rõ.
Sau đó một hồi, có đại thần đến bẩm báo sự tình.
Sắc mặt hoàng đế khôi phục lại bình thường : “Thân thể của con vẫn chưa hồi phục. trước nên đi qua Vĩnh Ninh cung nghỉ ngơi. Đợi lát nữa cậu qua đó thăm con”.
Trong lòng Ôn uyển có chút không yên tâm nên không muốn rời đi: ” Cậu, để con mài mực giúp cậu”. Vì thế, Ôn Uyển đứng bên cạnh, một bên nghe chính vụ, một bên mài mực.
Đại thần đối với việc này đã sớm thành quen thuốc. Cho nên thấy nhưng không thể trách. Trong đó có sự tình làm chưa được thỏa đáng, nhưng Hoàng đế cũng chỉ nói hai ba câu liền cho qua.
Rất nhanh liền nhận được tin tức. Tin tức Y Y đưa tới là thật. Võ Tinh bức hỏi quản sự của tác phường xem chủ nhân là ai, sau khi tìm hiểu nguồn gốc thì tra ra người đứng sau là Bộ binh Lang trung . Hoàng đế hạ lệnh, tiếp tục tra, mặc kệ tra ra là ai cũng nghiêm trị không tha….
Hôm đó Ôn Uyển ở trong Vĩnh Ninh cung. Hỏi Hạ Dao: “Ngươi cho rằng ai sẽ là người đứng sau màn độc thủ?” Nếu như chỉ tham ô hối lộ, nàng còn có thể chịu được. Nhưng chuyện như vậy, là chuyện nàng thống hận nhất. Tướng sĩ ở phía trước đổ máu hi sinh, phía sau lưng lại bị đâm một đao. Chuyện này tính ra không thể chấp nhận được. Lần này, nếu như không giết một người răn trăm người thì giang sơn Đại Tề sẽ gặp nguy hiểm.
Người của Hoàng đế làm việc rất có hiệu suất. Ngày thứ hai, Ôn Uyển vừa tỉnh liền nhận được tin tức. Người ở phía sau màn đọc thủ là Quốc cữu gia Quách Thông. Đương nhiên, người của Binh bộ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Cho dù không có tham dự, cũng khó thoát khỏi tội thất trách.
Ôn Uyển nhân được tin tức này, thật lâu cũng không lên tiếng: “Ngươi nói xem, hắn đã là Quốc cữu gia rồi, vì cái gì còn muốn làm ra chuyện thương thiên hại lí bậc này”.
Hạ Dao ở bên cạnh, lạnh lùng nói: ” Loại người này, hắn sẽ không cảm thấy việc mình làm là thương thiên hạ lí đâu. Chỉ cần có lợi, là không biết điểm dừng”.
Ôn Uyển không biết Hoàng đế sẽ xử lí việc này như thế nào . Nhưng ngẫm nghĩ, nếu việc này truyền ra ngoài thì vị trí thái tử sẽ lung lay. Hi vọng cậu Hoàng đế đừng khiến nàng thất vọng.
Buổi sáng Hoàng hậu vừa nhận được tin tức, liền ngất xỉu. Lập túc chạy đến ngự thư phòng. Đáng tiếc, Hoàng đế không chịu gặp bà. Vì vậy bà liền nghĩ đến phải đi Vĩnh Ninh cung.
Bội ma ma phí thật lớn sức lực mới ngăn cản được hoàng hậu đi Vinh Ninh cung: ” Hoàng hậu nương nương, Ôn Uyển quận chúa ý chí sắt đá, lần trước quốc cữu gia còn đắc tội với quận chúa, việc hôm nay cũng là Quận chúa khơi lên. Nương nương, dù người có hạ xuống thể diện thì quận chúa cũng không hứa với người. Dây dưa với nàng như thế, còn không bằng tranh thủ thời gian đi tìm Thái tử. Tam điện hạ, Lục điện hạ thương nghị đối sách”.
Hoang hậu cơ hồ phải nhờ Bội ma ma dìu tới Khôn Ninh cung,
Hoàng đế nắm giữ chứng cứ xác thực về sau, lạnh mặt ra lệnh: ” Đi, đem Thái tử tuyên đến”.
Ôn Uyển cười lạnh, cái này chỉ sợ là kéo một con dê ra để thế thân thôi. Nhưng dù là người chịu tội thay thì cũng là bản thân tự tìm chết.
Thái tử đến rồi, Hoàng đế liền đem đồ vật trên tay cho Thái tử xem. Sắc mặt Thái tử thoáng một phát trắng bệch.
Nhưng Hoàng đế lại mặc kệ: ” Thái tử, con nói xem việc này nên xử trí thế nào?”
Thái Tử cúi thấp đầu mà nói một câu: “Nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng”.
Hoàng đế thờ ơ nói: ” Ta muốn hỏi con, có ý định xử trí như thế nào?” Trong mắt rõ ràng hiện lên thất vọng. Hiện tại việc này may là phát hiện kịp thời, nếu như không phát hiện kịp thời thì hơn ba vạn bộ quần áo mùa đông giả này bị đưa đến biên quan, chính là muốn lấy mạng của hơn ba vạn tướng sĩ. Biên quan một khi bất ổn, thiên hạ ắt đại loạn.
Thái tử nhớ lại vừa rồi hoàng hậu đau khổ cầu khẩn, liền cắn răng nói: “Phụ hoàng, liền đem Quách Thông lưu dày ba nghìn dặm, vĩnh viễn không được ân xá”. Như vậy ít nhất, còn có thể giữ được một cái mạng.
Bỗng có cung nhân ở bên ngoài bẩm báo: “Hoàng thượng, Tam điện hạ, Lục điện hạ cầu kiến”.
Hoàng đế vẫy tay một cái, để cho bọn hắn đi vào, mặt khác còn nói: “Gọi Ôn Uyển tới”
Thời điểm Ôn Uyển tới, Thái tử, Tam điện hạ, Lục điện hạ tất cả đều đang quỳ trên mặt đất. Hoàng đế mặt không chút biểu tình nói: “Ôn Uyển, Thái tử nói ta cho Quách Thông một mạng, lưu vong ba nghìn dặm, vĩnh viễn không được ân xá. Kỳ Mộ thì nói phải giết, Kỳ Phong cũng cầu trẫm tha cho Quách Thông một mạng. Ôn Uyển con cảm thấy, trẫm có nên tha cho hắn không?”.
Ôn Uyển cau mày, cậu hoàng đế định làm cái gì vậy? Nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, ” Dám làm việc ác độc như thế, cậu Hoàng đế. Quách Thông tội chết không thể tha cho, nhưng vì việc này có liên quan đến thể diện của Thái tử, tam điện hạ, Lục điện hạ. Cho nên chỉ có thể lén xử trí, nếu không dân chúng và tướng sĩ nơi biên quan sẽ thất vọng đau khổ.( việc này còn chưa có công bố, lấy đâu ra nghiêm trong như thế) cậu Hoàng đế, người nên thông cảm cho các huynh ấy. Dù sao….đổi lại là ai thì cũng khó chịu.Con có thể hiểu được cảm giác này, nhưng mà Thái tử biểu ca, Lục biểu đệ, tuy rằng thân tình không thể quên, nhưng nếu như để loại chuyện ác này xảy ra, sẽ dao động cả giang sơn xã tắc, hậu quả của nó ai cũng gánh không nổi. Mọi người cũng chớ trách ta nhúng tay việc này”.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Nghe thấy rồi chứ?”
Sắc mặt của mấy người họ vô cùng xâu hổ. Dù sao cũng là cậu ruột. Gương mặt của Thái tử có chút xanh xao, Kỳ Mộ thì có chút xấu hổ. Kỳ Phong nhìn qua Ôn Uyển một cái liền cúi đầu.
Ôn Uyển hiểu rõ, dù sao cũng là cậu ruột, đặc biệt là Thái tử, tình cảm của hai người khá sâu. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không ra tay được. Chẳng qua hết thẩy đều do Quách Thông chính mình tạo nghiệt, không thể trách được nàng.
Hoàng đế cho mọi người lui xuống xong, mệt mỏi dựa vào trên ghế. Ổn Uyển lanh trí đến đấm bóp cho hắn, để giải trừ mệt nhọc: “Cậu Hoàng đế, nếu như cảm thấy mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi một chút, thân thể quan trọng hơn”.
Hoàng đế vỗ vỗ tay Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển là con của hắn thì tốt biết bao. Hắn cũng không cần vất vả như vậy.
Sauk hi mọi chuyện xử lý xong, Hoàng đế đem thư trả lại cho nàng: ” Nha đầu, lần này con xử lí rất tốt, nhưng sau này đừng để người khác lấy con ra làm vũ khí để sử dụng nữa. Chuyện thế này đã không phải một lần hai lần, không thể để lúc nào cũng bị người khác lợi dụng. Cậu hi vọng sẽ không còn có lần sau”.
Ôn Uyển đương nhiên biết lời này của hoàng đế là có ý gì. Trong nội tâm nàng có chút khổ sở, nàng thật sự không biết có phải cách xử sự làm người có nàng có vấn đề hay không? Ôn Uyển cười khổ, ngay cả cậu Hoàng đế nhìn thấy cũng không vừa mắt. Khụ, được rồi, đến mức này rồi còn có thể làm như thế nào. Nên đi, tóm lại phải đi. Nếu đã cầu không được thì không nên hy vọng xa vời.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển rất nhanh liền buông bỏ thì hiểu ý cười nói: ” Về sau chú ý là được. Việc này cũng không có nhanh như vậy liền xong, có điều, con cũng không nên nhúng tay vào nữa”.
Ôn Uyển gật đầu.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt cô đơn của Ôn Uyển, biết rõ lời mới nói vừa rồi đã khiến cho Ôn Uyển thương cảm: “Ôn Uyển, bên dưới mới cống nạp hai con ngựa rất tốt, con đi xem thích con nào liền chọn con đó mang về”.
Ôn Uyển nghe xong hai mắt liền tỏa ra ánh sáng, lần trước tiểu Mặc không mang theo được, về sau cũng không tìm được con ngựa nào ưng ý “Được, được, hiện tại con đi liền “. Nói xong cũng không cố kỵ lời Hoàng đế, bước nhanh ra ngoài, không có chút bộ dáng thục nữ.
Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, cũng chỉ cười cười. Cao xử bất thắng hàn ( ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, càng ở trên cao thì nhìn càng xa) , đứng ở địa vị này, nhất định sẽ cô độc. Kì thực Ôn Uyển cũng đã ý thức được điểm ấy.
Ôn Uyển vừa đến chuồng ngựa, quản sự liền dắt hai con ngựa qua, “Quận chúa,đây là hai con ngựa mới được cống lên”.
Một đỏ thẫm, một xám. Ôn Uyển nhìn hai con ngựa trước mắt, liền đi về phía chúng, hai con ngựa đều ngoan ngoãn biểu hiện phục tùng.
Ôn Uyển không thích màu đỏ thẫm vì ghét nó tục khí. Cho nên đương nhiên là chọn con màu xám. Cao lớn uy mãnh nhưng ánh mắt lại ôn hòa. Ôn Uyển lấy một cái tên rất là tầm thường: ” Liền kêu ngươi là tiểu Hôi nha!’. Hạ Dao toàn thân đổ mồ hôi. Một con thiên lí mã, không nghĩ tới lại có thể đặt một cái tên vừa thô bỉ vừa khó nghe như vậy.
“Vâng, hạ thần sẽ cho người đưa tới phủ Quận chúa”. Quản sự chuồng ngựa lập tức cung kính lĩnh mệnh. Ôn Uyển nhẹ gật đầu rồi quay người rời khỏi đó.
Liền thấy trước mặt có nam tử mặc một thân cẩm bào đi tới. Ôn Uyển nhìn về hướng đối phương rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ngũ điện hạ”.
“Ôn Uyển muội muội gọi ta như vậy, có phải quá lạnh nhạt rồi hay không? Gọi biểu ca là được rồi”.
Ôn Uyển rất hoạt bát, lập tức sửa lại: “Chào Ngũ biểu ca”.
Kỳ Huyên rất có hứng thú hỏi: “Chưa nghe qua Ôn Uyển muội muội có thể cưỡi ngựa, khi nào đã có thể cưỡi rồi?” theo hắn biết thì hình như Ôn Uyển chưa có học qua cưỡi ngựa.
Ôn Uyển gặp ánh mắt Yến Kỳ Huyên đang nhìn mình có ánh lửa, cười nhạt nói: “Không nhớ rõ”
Kỳ Huyên rất nhiệt tình dịu dàng mời: ” Nếu Ôn Uyển muội muội không chê, bây giờ chúng ta cùng đi sân ngựa chạy hai vòng nhé”. Hắn thật sự không biết, Ôn Uyển lại đa tài đa nghệ như thế. Luôn luôn không hẹn mà cho hắn thật nhiều kinh hỉ.
Ôn Uyển đương nhiên là cự tuyệt, khách khí rời đi.
Kỳ Huyên nhìn theo bóng lưng Ôn Uyển, trong mắt bao phủ hào quang nóng bỏng, thật lâu mới thu hồi lại.
Cố ma ma cầm thư đến, vội vàng đưa qua: ” Quận chúa, bức thư này là Cố phu nhân cho người đưa tới. Nói là vô cùng khẩn cấp, người nhìn xem là chuyện gì, sao nàng không đích thân đưa tớ?i”.
Ôn Uyển cũng có chút tò mò,hôm qua vừa mới gặp Y Y , hôm nay đã nói có chuyện cấp bách, chẳng phải khiến người ta cảm thấy kỳ quái sao? Nghĩ vậy liền để cho Hạ Ảnh mở thư, Ôn Uyển vừa xem xong liền giận tím mặt. Lập tức sai Võ Tinh tiến đến điều tra, lần này đã tập trung tất cả người có khả năng trong Vương phủ điều động đi.
“Quận chúa, theo thuộc hạ điều tra, xác thực là thật, những người kia, thật đáng đem giết”. Võ Tinh cũng bị giận đến sắc mặt đỏ bừng. Những loại người táng tận lương tâm này, nên đem giết sạch từng người một.
Võ Tinh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: ” quận chúa, cho thuộc hạ hai mươi người, thuộc hạ đem bọn họ chặn lại”.
Ôn Uyển thoáng trầm tư trong chốc lát: ” Ngươi đem phủ đệ, có thể sử dụng hộ vệ đều điều đến. Hiện tại ta đi hoàng cung, mặc kệ là thật hay giả, đều là triều đình đại sự. Sợ bóng sợ gió một hồi se không tốt. Nếu như là thật sự, ta cần phải đem tên đầu sỏ gây nên này giết chết”. Ôn Uyển trong mắt bắn ra sát ý, quân nhu vốn làm bằng bông nếu thực bị thay bằng áo sợi bông rách, ngẫm lại nơi biên quan băng thiên tuyết địa( băng tuyết ngập trời) nếu mặc loại trang phục đó, chính là rắp tâm muốn làm chết cóng đám binh sĩ kia. Loại sự tình thất đức mười tám đời tổ tông như vậy, cũng dám đi làm. Chỉ có những người tim gan mười phần đen cả mười mới có thể làm ra chuyện bậc này.
Hơn nữa, vạn nhất mà bị truyền ra ngoài, còn dễ dàng xảy ra binh biến. Đến lúc đó được lợi, cũng chỉ có người Mãn Thanh mà thôi.
Môi Hạ Dao thoáng khẽ động, rốt cuộc cũng không có nói chuyện.
Ôn Uyển nhanh chóng vào hoàng cung, biết rõ Hoàng đế đang ở ngự thư phòng, liền trực tiếp đến gặp Hoàng đế, cầm thư tín của Y Y đưa cho hoàng đế xem.
Hoàng đế xem xong liền nổi gân xanh. Nghe tiếp chuyện Ôn Uyển an bài, ngược lại gật đầu. Việc này không thế náo lớn, bởi vì không biết người đứng sau màn độc thủ này là ai. Trước tra ra độc thủ rồi nói sau. Nếu có thật, liền đem toàn bộ đám người đó khống chế lại. Từng bước từng bước đem điều tra làm rõ.
Sau đó một hồi, có đại thần đến bẩm báo sự tình.
Sắc mặt hoàng đế khôi phục lại bình thường : “Thân thể của con vẫn chưa hồi phục. trước nên đi qua Vĩnh Ninh cung nghỉ ngơi. Đợi lát nữa cậu qua đó thăm con”.
Trong lòng Ôn uyển có chút không yên tâm nên không muốn rời đi: ” Cậu, để con mài mực giúp cậu”. Vì thế, Ôn Uyển đứng bên cạnh, một bên nghe chính vụ, một bên mài mực.
Đại thần đối với việc này đã sớm thành quen thuốc. Cho nên thấy nhưng không thể trách. Trong đó có sự tình làm chưa được thỏa đáng, nhưng Hoàng đế cũng chỉ nói hai ba câu liền cho qua.
Rất nhanh liền nhận được tin tức. Tin tức Y Y đưa tới là thật. Võ Tinh bức hỏi quản sự của tác phường xem chủ nhân là ai, sau khi tìm hiểu nguồn gốc thì tra ra người đứng sau là Bộ binh Lang trung . Hoàng đế hạ lệnh, tiếp tục tra, mặc kệ tra ra là ai cũng nghiêm trị không tha….
Hôm đó Ôn Uyển ở trong Vĩnh Ninh cung. Hỏi Hạ Dao: “Ngươi cho rằng ai sẽ là người đứng sau màn độc thủ?” Nếu như chỉ tham ô hối lộ, nàng còn có thể chịu được. Nhưng chuyện như vậy, là chuyện nàng thống hận nhất. Tướng sĩ ở phía trước đổ máu hi sinh, phía sau lưng lại bị đâm một đao. Chuyện này tính ra không thể chấp nhận được. Lần này, nếu như không giết một người răn trăm người thì giang sơn Đại Tề sẽ gặp nguy hiểm.
Người của Hoàng đế làm việc rất có hiệu suất. Ngày thứ hai, Ôn Uyển vừa tỉnh liền nhận được tin tức. Người ở phía sau màn đọc thủ là Quốc cữu gia Quách Thông. Đương nhiên, người của Binh bộ cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Cho dù không có tham dự, cũng khó thoát khỏi tội thất trách.
Ôn Uyển nhân được tin tức này, thật lâu cũng không lên tiếng: “Ngươi nói xem, hắn đã là Quốc cữu gia rồi, vì cái gì còn muốn làm ra chuyện thương thiên hại lí bậc này”.
Hạ Dao ở bên cạnh, lạnh lùng nói: ” Loại người này, hắn sẽ không cảm thấy việc mình làm là thương thiên hạ lí đâu. Chỉ cần có lợi, là không biết điểm dừng”.
Ôn Uyển không biết Hoàng đế sẽ xử lí việc này như thế nào . Nhưng ngẫm nghĩ, nếu việc này truyền ra ngoài thì vị trí thái tử sẽ lung lay. Hi vọng cậu Hoàng đế đừng khiến nàng thất vọng.
Buổi sáng Hoàng hậu vừa nhận được tin tức, liền ngất xỉu. Lập túc chạy đến ngự thư phòng. Đáng tiếc, Hoàng đế không chịu gặp bà. Vì vậy bà liền nghĩ đến phải đi Vĩnh Ninh cung.
Bội ma ma phí thật lớn sức lực mới ngăn cản được hoàng hậu đi Vinh Ninh cung: ” Hoàng hậu nương nương, Ôn Uyển quận chúa ý chí sắt đá, lần trước quốc cữu gia còn đắc tội với quận chúa, việc hôm nay cũng là Quận chúa khơi lên. Nương nương, dù người có hạ xuống thể diện thì quận chúa cũng không hứa với người. Dây dưa với nàng như thế, còn không bằng tranh thủ thời gian đi tìm Thái tử. Tam điện hạ, Lục điện hạ thương nghị đối sách”.
Hoang hậu cơ hồ phải nhờ Bội ma ma dìu tới Khôn Ninh cung,
Hoàng đế nắm giữ chứng cứ xác thực về sau, lạnh mặt ra lệnh: ” Đi, đem Thái tử tuyên đến”.
Ôn Uyển cười lạnh, cái này chỉ sợ là kéo một con dê ra để thế thân thôi. Nhưng dù là người chịu tội thay thì cũng là bản thân tự tìm chết.
Thái tử đến rồi, Hoàng đế liền đem đồ vật trên tay cho Thái tử xem. Sắc mặt Thái tử thoáng một phát trắng bệch.
Nhưng Hoàng đế lại mặc kệ: ” Thái tử, con nói xem việc này nên xử trí thế nào?”
Thái Tử cúi thấp đầu mà nói một câu: “Nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng”.
Hoàng đế thờ ơ nói: ” Ta muốn hỏi con, có ý định xử trí như thế nào?” Trong mắt rõ ràng hiện lên thất vọng. Hiện tại việc này may là phát hiện kịp thời, nếu như không phát hiện kịp thời thì hơn ba vạn bộ quần áo mùa đông giả này bị đưa đến biên quan, chính là muốn lấy mạng của hơn ba vạn tướng sĩ. Biên quan một khi bất ổn, thiên hạ ắt đại loạn.
Thái tử nhớ lại vừa rồi hoàng hậu đau khổ cầu khẩn, liền cắn răng nói: “Phụ hoàng, liền đem Quách Thông lưu dày ba nghìn dặm, vĩnh viễn không được ân xá”. Như vậy ít nhất, còn có thể giữ được một cái mạng.
Bỗng có cung nhân ở bên ngoài bẩm báo: “Hoàng thượng, Tam điện hạ, Lục điện hạ cầu kiến”.
Hoàng đế vẫy tay một cái, để cho bọn hắn đi vào, mặt khác còn nói: “Gọi Ôn Uyển tới”
Thời điểm Ôn Uyển tới, Thái tử, Tam điện hạ, Lục điện hạ tất cả đều đang quỳ trên mặt đất. Hoàng đế mặt không chút biểu tình nói: “Ôn Uyển, Thái tử nói ta cho Quách Thông một mạng, lưu vong ba nghìn dặm, vĩnh viễn không được ân xá. Kỳ Mộ thì nói phải giết, Kỳ Phong cũng cầu trẫm tha cho Quách Thông một mạng. Ôn Uyển con cảm thấy, trẫm có nên tha cho hắn không?”.
Ôn Uyển cau mày, cậu hoàng đế định làm cái gì vậy? Nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, ” Dám làm việc ác độc như thế, cậu Hoàng đế. Quách Thông tội chết không thể tha cho, nhưng vì việc này có liên quan đến thể diện của Thái tử, tam điện hạ, Lục điện hạ. Cho nên chỉ có thể lén xử trí, nếu không dân chúng và tướng sĩ nơi biên quan sẽ thất vọng đau khổ.( việc này còn chưa có công bố, lấy đâu ra nghiêm trong như thế) cậu Hoàng đế, người nên thông cảm cho các huynh ấy. Dù sao….đổi lại là ai thì cũng khó chịu.Con có thể hiểu được cảm giác này, nhưng mà Thái tử biểu ca, Lục biểu đệ, tuy rằng thân tình không thể quên, nhưng nếu như để loại chuyện ác này xảy ra, sẽ dao động cả giang sơn xã tắc, hậu quả của nó ai cũng gánh không nổi. Mọi người cũng chớ trách ta nhúng tay việc này”.
Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Nghe thấy rồi chứ?”
Sắc mặt của mấy người họ vô cùng xâu hổ. Dù sao cũng là cậu ruột. Gương mặt của Thái tử có chút xanh xao, Kỳ Mộ thì có chút xấu hổ. Kỳ Phong nhìn qua Ôn Uyển một cái liền cúi đầu.
Ôn Uyển hiểu rõ, dù sao cũng là cậu ruột, đặc biệt là Thái tử, tình cảm của hai người khá sâu. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không ra tay được. Chẳng qua hết thẩy đều do Quách Thông chính mình tạo nghiệt, không thể trách được nàng.
Hoàng đế cho mọi người lui xuống xong, mệt mỏi dựa vào trên ghế. Ổn Uyển lanh trí đến đấm bóp cho hắn, để giải trừ mệt nhọc: “Cậu Hoàng đế, nếu như cảm thấy mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi một chút, thân thể quan trọng hơn”.
Hoàng đế vỗ vỗ tay Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển là con của hắn thì tốt biết bao. Hắn cũng không cần vất vả như vậy.
Sauk hi mọi chuyện xử lý xong, Hoàng đế đem thư trả lại cho nàng: ” Nha đầu, lần này con xử lí rất tốt, nhưng sau này đừng để người khác lấy con ra làm vũ khí để sử dụng nữa. Chuyện thế này đã không phải một lần hai lần, không thể để lúc nào cũng bị người khác lợi dụng. Cậu hi vọng sẽ không còn có lần sau”.
Ôn Uyển đương nhiên biết lời này của hoàng đế là có ý gì. Trong nội tâm nàng có chút khổ sở, nàng thật sự không biết có phải cách xử sự làm người có nàng có vấn đề hay không? Ôn Uyển cười khổ, ngay cả cậu Hoàng đế nhìn thấy cũng không vừa mắt. Khụ, được rồi, đến mức này rồi còn có thể làm như thế nào. Nên đi, tóm lại phải đi. Nếu đã cầu không được thì không nên hy vọng xa vời.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển rất nhanh liền buông bỏ thì hiểu ý cười nói: ” Về sau chú ý là được. Việc này cũng không có nhanh như vậy liền xong, có điều, con cũng không nên nhúng tay vào nữa”.
Ôn Uyển gật đầu.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt cô đơn của Ôn Uyển, biết rõ lời mới nói vừa rồi đã khiến cho Ôn Uyển thương cảm: “Ôn Uyển, bên dưới mới cống nạp hai con ngựa rất tốt, con đi xem thích con nào liền chọn con đó mang về”.
Ôn Uyển nghe xong hai mắt liền tỏa ra ánh sáng, lần trước tiểu Mặc không mang theo được, về sau cũng không tìm được con ngựa nào ưng ý “Được, được, hiện tại con đi liền “. Nói xong cũng không cố kỵ lời Hoàng đế, bước nhanh ra ngoài, không có chút bộ dáng thục nữ.
Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, cũng chỉ cười cười. Cao xử bất thắng hàn ( ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, càng ở trên cao thì nhìn càng xa) , đứng ở địa vị này, nhất định sẽ cô độc. Kì thực Ôn Uyển cũng đã ý thức được điểm ấy.
Ôn Uyển vừa đến chuồng ngựa, quản sự liền dắt hai con ngựa qua, “Quận chúa,đây là hai con ngựa mới được cống lên”.
Một đỏ thẫm, một xám. Ôn Uyển nhìn hai con ngựa trước mắt, liền đi về phía chúng, hai con ngựa đều ngoan ngoãn biểu hiện phục tùng.
Ôn Uyển không thích màu đỏ thẫm vì ghét nó tục khí. Cho nên đương nhiên là chọn con màu xám. Cao lớn uy mãnh nhưng ánh mắt lại ôn hòa. Ôn Uyển lấy một cái tên rất là tầm thường: ” Liền kêu ngươi là tiểu Hôi nha!’. Hạ Dao toàn thân đổ mồ hôi. Một con thiên lí mã, không nghĩ tới lại có thể đặt một cái tên vừa thô bỉ vừa khó nghe như vậy.
“Vâng, hạ thần sẽ cho người đưa tới phủ Quận chúa”. Quản sự chuồng ngựa lập tức cung kính lĩnh mệnh. Ôn Uyển nhẹ gật đầu rồi quay người rời khỏi đó.
Liền thấy trước mặt có nam tử mặc một thân cẩm bào đi tới. Ôn Uyển nhìn về hướng đối phương rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ngũ điện hạ”.
“Ôn Uyển muội muội gọi ta như vậy, có phải quá lạnh nhạt rồi hay không? Gọi biểu ca là được rồi”.
Ôn Uyển rất hoạt bát, lập tức sửa lại: “Chào Ngũ biểu ca”.
Kỳ Huyên rất có hứng thú hỏi: “Chưa nghe qua Ôn Uyển muội muội có thể cưỡi ngựa, khi nào đã có thể cưỡi rồi?” theo hắn biết thì hình như Ôn Uyển chưa có học qua cưỡi ngựa.
Ôn Uyển gặp ánh mắt Yến Kỳ Huyên đang nhìn mình có ánh lửa, cười nhạt nói: “Không nhớ rõ”
Kỳ Huyên rất nhiệt tình dịu dàng mời: ” Nếu Ôn Uyển muội muội không chê, bây giờ chúng ta cùng đi sân ngựa chạy hai vòng nhé”. Hắn thật sự không biết, Ôn Uyển lại đa tài đa nghệ như thế. Luôn luôn không hẹn mà cho hắn thật nhiều kinh hỉ.
Ôn Uyển đương nhiên là cự tuyệt, khách khí rời đi.
Kỳ Huyên nhìn theo bóng lưng Ôn Uyển, trong mắt bao phủ hào quang nóng bỏng, thật lâu mới thu hồi lại.
/1357
|