Thời điểm Hạ Dao đi vào nhà, nhìn mọi người ở trong phòng. Khóe miệng mang theo nụ cười làm cho người ta nhìn không hiểu.
Phạm di nương nhìn Hạ Dao chờ đợi, rồi nói ” Hạ Dao cô nương, kính xin thông truyền một tiếng với Quận chúa. Lão gia bị đứa con bất hiếu làm giận đến ngất xỉu, cần phải tĩnh dưỡng. Đều nói phủ Quận chúa là nơi tĩnh dưỡng tốt, nên ta muốn hỏi Quận chúa xem có thể đem lão gia đón qua đó để tĩnh dưỡng hay không?” Nếu có thể được đón qua đó, nàng sẽ mang theo Phương nhi đi cùng. Đến lúc đó được ở trong phủ đệ của Quận chúa thì giá trị con người của Phương nhi sẽ cao lên, sau này Phương nhi cũng có thể chọn được một cửa hôn sự tốt.
Hạ Dao cười cười, thì ra tính toán điều này với Quận chúa. Nàng đã cảm thấy, làm sao đang yên lành lại giả bộ chết sống như thế “Sân viện của Quận chúa, các ngươi cũng xứng ở sao? Đó chính là biệt viện hoàng gia. Các ngươi có tư cách ở tại biệt viện hoàng gia sao? Cho các ngươi đi vào ở, chỉ làm bẩn biệt viện thôi.”
Những người khác không dám bác lời nói của Hạ Dao.
Nhưng Diêu thị thì không biết sự lợi hại của Hạ Dao. Trước lúc xuất giá nàng chỉ ở trong nhà, không được mẹ cả thích, không nắm rõ tin tức bên ngoài. Khi đến Bình gia, Chân Chân không muốn gặp nàng, Miêu thị cũng chán ghét nàng. Nha hoàn bà Tử ở trong phủ đệ thì cách xa nàng ba trượng. Cho nên, đối với chuyện trước kia của phủ đệ, nàng không biết gì cả. Vì vậy khẩu khí rất cao ngạo “Quận chúa đón cha ruột của mình vào phủ để dưỡng bệnh chính là hiếu đạo, hoàng thượng làm sao lại ngăn cản. Vẫn là cái nô tài mà dám lấn lướt chủ hiền, tự tiện chủ trương sao.”
Miêu thị cúi đầu thầm nghĩ, muốn chết sao, Đại nha hoàn thiếp thân này của Quận chúa, chỉ cần chịu khó đi nghe ngóng, người nào không biết nàng ta giết người không chớp mắt. Còn dám ở đây mắng nàng ấy là cẩu nô tài.
Quả nhiên, ý nghĩ của Miêu thị vừa lóe lên, thì Diêu thị đã bị đánh bay lên cao té xuống mặt đất: “Bằng vào ngươi, cũng xứng để mắng ta. Người đâu, dạy dỗ nàng ta một trận để biết cái gì gọi là quy củ.”
Thượng Lân vội vàng đem cửa đóng lại, không để cho người ta đi vào hành hình.
Trong nụ cười của Hạ Dao tràn đầy châm chọc “Quận chúa cung cấp cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp. Có phải các người cảm thấy cuộc sống bắt đầu không thiết thực nữa rồi hay không? Đã như vậy thì không cần tiếp tục cung cấp nữa. Dù sao Ngũ lão gia có hai đứa con trai, dù có tẫn hiếu thì Quận chúa nhà ta cũng phải xếp ở phía sau. Quận chúa lo lắng trên lưng gánh lấy danh tiếng bất hiếu, nhưng ta thì không sợ.”
Phạm di nương do dự, nếu như bình thường bà sẽ lập tức nhịn cơn tức này. Nhưng hiện tại liên quan đến việc chung thân của con gái bà. Phương nhi năm nay đã bảy tuổi rồi. Chừng hai năm nữa sẽ phải làm mai. Nếu như hiện tại có thể đến phủ Quận chúa, thì tất nhiên sau này có thể nói được một mối hôn nhân tốt. Cho nên bà ta nói chuyện rất uyển chuyển “Hạ Dao cô nương, dù lúc trước lão gia có muôn vàn không phải thì cũng là cha ruột của Quận chúa. Đi qua đó cũng chỉ dưỡng bệnh, dưỡng bệnh khỏe rồi sẽ quay trở về. Ta nghĩ, Quận chúa nhất định sẽ đáp ứng.”
Hạ Dao nghe thấy liền chê cười không dứt. Bà ta nghĩ Quận chúa là Bình Thượng Đường sao? Ở một đoạn thời gian rồi trở về? Hạ Dao rất khẳng định nếu để Quận chúa ngày ngày trông thấy Bình Hướng Hi, Quận chúa nhất định sẽ ăn không ngon. Thậm chí trong nháy mắt Hạ Dao còn nghĩ ra trò đùa dai, một lát quay về nàng sẽ nói với Quận chúa, nàng đã đồng ý cho Bình Hướng Hi vào ở, không biết sắc mặt của Quận chúa sẽ đặc sắc đến cỡ nào? Dĩ nhiên, nàng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng thôi. Trên mặt thì cười đến rất rực rỡ nhưng lời nói thốt ra lại khiến cho Phạm di nương như rơi xuống địa ngục. Hạ Dao cao giọng nói ” Ta nên gọi ngươi là Bình Nhị phu nhân hay cần phải gọi ngươi là Mã phu nhân. Ngũ lão gia chắc ngươi còn không biết, Phạm di nương mà ngươi sủng ái nhiều năm, chính là một cô dâu bỏ trốn cùng người ta. Hiện tại biết rồi. Có phải thật bất ngờ hay không? Phu nhân thứ hai của ngươi là một cô dâu bỏ trốn đấy! Còn là một cô dâu đã bái đường thành thân rồi mới bỏ trốn. Hơn nữa. Hôn sự vẫn chưa hủy bỏ. Mã gia người ta vẫn còn giữ hôn thư!” Hạ Dao lạnh lùng nói một câu, giống như sét nổ trên đầu mọi người.
Hạ Dao bỏ xuống một tin tức có tính chất bùng nổ thế này, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Phạm di nương muốn xông lên nhưng lại bị người ta ngăn cản: “Tiện nha đầu, ngươi ngậm máu phun người. Ngươi muốn hại chết ta.”
Hạ Dao bỗng chuyển động, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Phạm di nương đã gục trên mặt đất lăn lộn, gào khóc lên. Nhìn bộ dáng kia rất là thống khổ.
Bình Hướng Hi hai mắt đỏ ngầu hỏi “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa. Lời ngươi vừa nói có phải thật hay không? Ngươi nói, nếu không đem chuyện này nói rõ ràng, ta sẽ không tha cho ngươi.” .
Hạ Dao cao giọng lạnh lùng nói “Phạm thị, là vì Quận chúa nhà ta thiện lương, không đành lòng lấy đi mạng của ngươi. Cho nên lúc ban đầu đã cảnh cáo ngươi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, nàng sẽ không quản mấy chuyện rách nát này của các ngươi. Nhưng ngươi lại không biết đủ, muốn tính toán Quận chúa chúng ta. Ta thì không phải Quận chúa, không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Khụ, Quận chúa chúng ta tâm địa quá thiện lương. Nếu là ta thì đã sớm đem cái đám sâu hút máu như các ngươi đập mạnh thành bánh nhân thịt cho chó ăn rồi. Còn rộng lượng để các ngươi mồm miệng khoan khoái như vậy.”
Lời nói của Hạ Dao vừa rơi xuống, toàn thân mọi người đều rét run.
Hạ Dao nhìn bộ dáng hoảng sợ của Diêu thị, thì cười ha ha nói: “Nhưng mà ngươi cũng là nhân tài. Không tệ, có thể nhẫn tâm xuống tay được! Vì để cho mình gả vào chỗ tốt, chiếm hôn sự tốt của tỷ tỷ, nên đem tỷ tỷ mình đẩy vào hồ nước, khiến cho tỷ tỷ thiếu chút nữa mất mạng. Bên này thiếu chút nữa có người mất đi tính mạng, bên kia lại có thể cầu xin được gả thay tới. Ngươi bây giờ ở Bình gia, trải qua cuộc sống cũng có mùi có vị lắm. Nhưng tội cho tỷ tỷ kia của ngươi, phải gả cho vị hôn phu của một người lấy oán trả ơn. Ngươi nói xem nếu nàng biết chuyện mình rơi vào hồ nước là một tay ngươi an bài, thì sẽ như thế nào?”
Sau khi Hạ Dao nói xong, thì quét mắt nhìn đám người trong phòng. Tất cả mọi người ở trong phòng đều há hốc mồm. Liên tiếp tung ra hai tin tức lớn, quá có tính bùng nổ.
Miêu thị lúc này mới chợt hiểu. Lúc ấy Tô thị nói với nàng, Diêu gia cô nương dịu dàng hòa khí, là một người có tính tình tốt. Nhưng vừa vào cửa lại giống như một người đàn bà chanh chua. Nàng vẫn cho là Tô thị nhìn nhầm. Nhưng không ngờ lại có chuyện thay mận đổi đào. Dĩ nhiên, năm đó Miêu thị cũng đã dùng qua một chiêu này, nàng đem nữ nhi của mẹ kế, nhét lên kiệu hoa của nàng. Hôm nay muội muội tốt của nàng cũng trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Không ngờ hiện tại lại có người học một chiêu này của nàng (con dâu của Bình Hướng Hi quả thật là nhân tài ).
Hạ Dao tiếp tục cười ha ha nói: “Các ngươi có ý đồ gì, Quận chúa không biết nhưng ta biết rất rõ ràng. Đừng có xúc phạm đến điểm giới hạn của Quận chúa. Dù cho Quận chúa có thể nhẫn nhịn và tha thứ, nhưng không có nghĩa là hoàng thượng cũng dễ dàng tha thứ việc các ngươi khi dễ nàng. Có biết hoa khôi Nguyệt Thiền của Xuân Phong lầu tính toán Quận chúa đã chết như thế nào không? Ha hả, ta nói sai rồi, nàng còn chưa có chết, có điều là sống không bằng chết.”
Bình Hướng Hi gắt gao nhìn Hạ Dao: “Ôn Uyển, Ôn Uyển đã biết trước, đã biết trước có phải hay không? Tại sao nó không nói cho ta biết? Tại sao không nói cho ta biết?”
Hạ Dao châm chọc nói: “Quận chúa nói cho ngươi biết, thì ngươi có tin hay không? Ngươi chỉ biết tin tưởng An thị, chỉ biết tin tưởng Phạm thị. Ngươi có bao giờ đối với Quận chúa chúng ta có một chút tình cảm không?”
Bình Hướng Hi khựng lại.
Hạ Dao nhìn về phía Bình Hướng Hi, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Thật ra thì ta cảm thấy nam nhân giống như ngươi vậy, liên tiếp bị nữ nhân đùa bỡn xoay quanh, cũng rất đáng để người ta đồng tình. Nếu như còn một chút huyết tính thì đã sớm tự mình kết thúc. Vậy mà còn không biết mất mặt xấu hổ sống đến bây giờ. Còn có, ngươi chưa bao giờ cho Quận chúa chúng ta một văn tiền nào, mà còn chiếm lợi của Quận chúa nhiều lần. Bây giờ còn chẳng biết xấu hổ ngày ngày thì thầm la hét muốn Quận chúa làm cái này làm cái kia. Nếu để ta nói, thì ngươi nên bị bầu thành người vô sỉ nhất từ cổ chí kim.”
Bình Hướng Hi phun ra một búng máu, rồi ngất đi.
Hạ Dao cười một tiếng, nhẹ nhàng quay lưng. Lúc ra cửa, Hạ Dao hướng về phía Diệp thái y ở ngoài cửa nói: “Ngũ lão gia biết Phạm Nhị di nương là cô dâu bỏ trốn, Diêu thị thì gả thay nên giận đến hộc máu ngất đi thôi.”
Mọi người ở trong phòng, trên đầu bay qua một đám mây đen.
Diệp thái y thật biết điều, biết Hạ Dao muốn hắn đem tin tức này tung ra ngoài.
Bình Hướng Hi vừa tỉnh dậy, liền đem Phạm thị hưu, Thanh Phương cũng bị ném lại cho bà, đem hai mẹ con đuổi ra ngoài.
Thượng Đường nhận được tin tức, liền đem Phạm di nương đuổi về Phạm gia. Đem Thanh Phương đưa đến thôn trang để nuôi. Dù nói thế nào thì cũng là muội muội trên danh nghĩa của mình. Nếu như rơi vào chỗ không sạch sẽ lại gây ra nghiệp chướng. Dĩ nhiên, cũng có trở ngại đối với danh tiếng của hắn.
Bình Hướng Hi còn ép Thượng Lân bỏ Diêu thị. Thượng Lân chết sống không đáp ứng. Bình Hướng Hi lại bị giận đến té xỉu. Cuối cùng, Bình Hướng Hi tức giận, muốn đem Thượng Lân đuổi ra ngoài. May là Thượng Kỳ khuyên can mãi, cuối cùng cũng ở riêng, để cho bọn Thượng Lân sống ở trong phòng của họ.
Nhưng những ngày kế tiếp, mỗi ngày Diêu thị vừa khóc lại van cầu. Ầm ĩ đến bệnh tình của Bình Hướng Hi càng ngày càng nặng, Thượng Kỳ biết không thể cứ tiếp tục để chuyện này xảy ra, như vậy bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi Thượng Đường biết chuyện liền nhanh chóng đem Bình Hướng Hi đón qua chỗ của hắn, ít nhất sẽ được thanh tịnh.
Ôn Uyển nghe nói Bình Hướng Hi sắp chết thì cười lạnh. Nhanh như vậy đã muốn chết. Làm gì có chuyện lợi lộc như thế? Những gì hắn nợ nàng, còn chưa trả hết đâu.
Hạ Dao nhìn cô gái Cố ma ma mang đến, chỉ thấy cô gái này hai hàng lông mày cong cong, lỗ mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, làn da như Bạch Ngọc, nhan sắc như hoa, là một cô nương vừa độ tuổi hoa niên.
Đây là nha hoàn Hạ Dao chuẩn bị phái đi làm nội ứng. Không có ai ở bên cạnh Bình Hướng Hi làm nội ứng, hoặc chính xác hơn là thổi gió bên gối. Quận chúa muốn toàn thân trở lui, cùng Bình Hướng Hi đoạn tuyệt quan hệ sẽ rất là khó, bất kể kế hoạch gì cũng khó tránh khỏi việc bị lên án.
“Ngươi phải nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi dám làm cho Quận chúa ấm ức, ta sẽ có biện pháp để ngươi sống không bằng chết.” Hạ Dao là hạng người gì, Xuân Nương tất nhiên biết, nếu như phủ Quận chúa muốn giết chết mình, thì chỉ là chuyện nhỏ như ngón tay, nên không dám có dị tâm. Thật ra Hạ Dao cũng rất buồn bực, chuyện này chỉ cần một gói thuốc, để Bình Hướng Hi đi chầu trời, không phải là xong à. Cũng không biết Quận chúa rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Chuyện đơn giản, mà bị nàng làm cho phức tạp như thế .
Bình Hướng Hi ở ngõ Thiên Thủy dưỡng bệnh. Quản sự ma ma phái nha hoàn Xuân Nương xinh đẹp vô cùng tới đây. Lúc ấy Bình Hướng Hi thấy Xuân Nương, cười dịu dàng cùng nha hoàn ở đây nói chuyện. Mặc dù mặc y phục nha hoàn, nhưng dung nhan mỹ lệ, thân thể mềm mại lã lướt. Khiến hắn nhìn chằm chằm.
Nếu là dĩ vãng, trong lòng hắn nhất định sẽ nóng đến không xong. Nhưng bây giờ, kể từ khi ra khỏi nhà giam, hắn cũng không gần gũi với bất luận kẻ nào. Không phải là không muốn đụng mà vừa đụng liền nhớ lại cuộc sống khuất nhục trong ngục thì lại không chịu được.
Xuân Nương đầu hoài tống bão, đáng tiếc hắn lực bất tòng tâm. Xuân Nương âm thầm gấp gáp, chẳng lẻ lão gia không được.
Sau khi truyền tin về phủ Quận chúa. Hạ Dao trầm ngâm một chút rồi nói: “Sợ là Bình Hướng Hi bị ám ảnh chuyện trong nhà giam, nên không được, thay vì đưa một cô gái, không bằng đưa một tiểu quan qua. Mặt khác, đưa cho một nam tử mặt đen cường tráng làm tôi tớ thiếp thân của hắn.” Những thứ này, Hạ Dao cũng không nói với Ôn Uyển. Chủ yếu là số tuổi Ôn Uyển quá nhỏ, nàng không tiện nói cho Ôn Uyển biết.
Sau khi Xuân Nương đi qua liền tặng thêm một gã sai vặt xinh đẹp khác thường và một đại hán khôi ngô thân cao mét chín.
Bình Hướng Hi vừa nhìn thấy hán tử cao lớn uy mãnh kia, thì hai chân liền run run. Lập tức sai người ta bán ra ngoài. Chỉ chừa lại gã sai vặt xinh đẹp khác thường.
Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Bình Hướng Hi lại nhớ ngõ Bát Tĩnh. Khi hắn trở về đã mang theo một nha hoàn xinh đẹp, và một gã sai vặt lớn lên xinh đẹp gọi là a Đồng, hầu hạ ở bên người.
Phạm di nương nhìn Hạ Dao chờ đợi, rồi nói ” Hạ Dao cô nương, kính xin thông truyền một tiếng với Quận chúa. Lão gia bị đứa con bất hiếu làm giận đến ngất xỉu, cần phải tĩnh dưỡng. Đều nói phủ Quận chúa là nơi tĩnh dưỡng tốt, nên ta muốn hỏi Quận chúa xem có thể đem lão gia đón qua đó để tĩnh dưỡng hay không?” Nếu có thể được đón qua đó, nàng sẽ mang theo Phương nhi đi cùng. Đến lúc đó được ở trong phủ đệ của Quận chúa thì giá trị con người của Phương nhi sẽ cao lên, sau này Phương nhi cũng có thể chọn được một cửa hôn sự tốt.
Hạ Dao cười cười, thì ra tính toán điều này với Quận chúa. Nàng đã cảm thấy, làm sao đang yên lành lại giả bộ chết sống như thế “Sân viện của Quận chúa, các ngươi cũng xứng ở sao? Đó chính là biệt viện hoàng gia. Các ngươi có tư cách ở tại biệt viện hoàng gia sao? Cho các ngươi đi vào ở, chỉ làm bẩn biệt viện thôi.”
Những người khác không dám bác lời nói của Hạ Dao.
Nhưng Diêu thị thì không biết sự lợi hại của Hạ Dao. Trước lúc xuất giá nàng chỉ ở trong nhà, không được mẹ cả thích, không nắm rõ tin tức bên ngoài. Khi đến Bình gia, Chân Chân không muốn gặp nàng, Miêu thị cũng chán ghét nàng. Nha hoàn bà Tử ở trong phủ đệ thì cách xa nàng ba trượng. Cho nên, đối với chuyện trước kia của phủ đệ, nàng không biết gì cả. Vì vậy khẩu khí rất cao ngạo “Quận chúa đón cha ruột của mình vào phủ để dưỡng bệnh chính là hiếu đạo, hoàng thượng làm sao lại ngăn cản. Vẫn là cái nô tài mà dám lấn lướt chủ hiền, tự tiện chủ trương sao.”
Miêu thị cúi đầu thầm nghĩ, muốn chết sao, Đại nha hoàn thiếp thân này của Quận chúa, chỉ cần chịu khó đi nghe ngóng, người nào không biết nàng ta giết người không chớp mắt. Còn dám ở đây mắng nàng ấy là cẩu nô tài.
Quả nhiên, ý nghĩ của Miêu thị vừa lóe lên, thì Diêu thị đã bị đánh bay lên cao té xuống mặt đất: “Bằng vào ngươi, cũng xứng để mắng ta. Người đâu, dạy dỗ nàng ta một trận để biết cái gì gọi là quy củ.”
Thượng Lân vội vàng đem cửa đóng lại, không để cho người ta đi vào hành hình.
Trong nụ cười của Hạ Dao tràn đầy châm chọc “Quận chúa cung cấp cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp. Có phải các người cảm thấy cuộc sống bắt đầu không thiết thực nữa rồi hay không? Đã như vậy thì không cần tiếp tục cung cấp nữa. Dù sao Ngũ lão gia có hai đứa con trai, dù có tẫn hiếu thì Quận chúa nhà ta cũng phải xếp ở phía sau. Quận chúa lo lắng trên lưng gánh lấy danh tiếng bất hiếu, nhưng ta thì không sợ.”
Phạm di nương do dự, nếu như bình thường bà sẽ lập tức nhịn cơn tức này. Nhưng hiện tại liên quan đến việc chung thân của con gái bà. Phương nhi năm nay đã bảy tuổi rồi. Chừng hai năm nữa sẽ phải làm mai. Nếu như hiện tại có thể đến phủ Quận chúa, thì tất nhiên sau này có thể nói được một mối hôn nhân tốt. Cho nên bà ta nói chuyện rất uyển chuyển “Hạ Dao cô nương, dù lúc trước lão gia có muôn vàn không phải thì cũng là cha ruột của Quận chúa. Đi qua đó cũng chỉ dưỡng bệnh, dưỡng bệnh khỏe rồi sẽ quay trở về. Ta nghĩ, Quận chúa nhất định sẽ đáp ứng.”
Hạ Dao nghe thấy liền chê cười không dứt. Bà ta nghĩ Quận chúa là Bình Thượng Đường sao? Ở một đoạn thời gian rồi trở về? Hạ Dao rất khẳng định nếu để Quận chúa ngày ngày trông thấy Bình Hướng Hi, Quận chúa nhất định sẽ ăn không ngon. Thậm chí trong nháy mắt Hạ Dao còn nghĩ ra trò đùa dai, một lát quay về nàng sẽ nói với Quận chúa, nàng đã đồng ý cho Bình Hướng Hi vào ở, không biết sắc mặt của Quận chúa sẽ đặc sắc đến cỡ nào? Dĩ nhiên, nàng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng thôi. Trên mặt thì cười đến rất rực rỡ nhưng lời nói thốt ra lại khiến cho Phạm di nương như rơi xuống địa ngục. Hạ Dao cao giọng nói ” Ta nên gọi ngươi là Bình Nhị phu nhân hay cần phải gọi ngươi là Mã phu nhân. Ngũ lão gia chắc ngươi còn không biết, Phạm di nương mà ngươi sủng ái nhiều năm, chính là một cô dâu bỏ trốn cùng người ta. Hiện tại biết rồi. Có phải thật bất ngờ hay không? Phu nhân thứ hai của ngươi là một cô dâu bỏ trốn đấy! Còn là một cô dâu đã bái đường thành thân rồi mới bỏ trốn. Hơn nữa. Hôn sự vẫn chưa hủy bỏ. Mã gia người ta vẫn còn giữ hôn thư!” Hạ Dao lạnh lùng nói một câu, giống như sét nổ trên đầu mọi người.
Hạ Dao bỏ xuống một tin tức có tính chất bùng nổ thế này, khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Phạm di nương muốn xông lên nhưng lại bị người ta ngăn cản: “Tiện nha đầu, ngươi ngậm máu phun người. Ngươi muốn hại chết ta.”
Hạ Dao bỗng chuyển động, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Phạm di nương đã gục trên mặt đất lăn lộn, gào khóc lên. Nhìn bộ dáng kia rất là thống khổ.
Bình Hướng Hi hai mắt đỏ ngầu hỏi “Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa. Lời ngươi vừa nói có phải thật hay không? Ngươi nói, nếu không đem chuyện này nói rõ ràng, ta sẽ không tha cho ngươi.” .
Hạ Dao cao giọng lạnh lùng nói “Phạm thị, là vì Quận chúa nhà ta thiện lương, không đành lòng lấy đi mạng của ngươi. Cho nên lúc ban đầu đã cảnh cáo ngươi, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, nàng sẽ không quản mấy chuyện rách nát này của các ngươi. Nhưng ngươi lại không biết đủ, muốn tính toán Quận chúa chúng ta. Ta thì không phải Quận chúa, không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Khụ, Quận chúa chúng ta tâm địa quá thiện lương. Nếu là ta thì đã sớm đem cái đám sâu hút máu như các ngươi đập mạnh thành bánh nhân thịt cho chó ăn rồi. Còn rộng lượng để các ngươi mồm miệng khoan khoái như vậy.”
Lời nói của Hạ Dao vừa rơi xuống, toàn thân mọi người đều rét run.
Hạ Dao nhìn bộ dáng hoảng sợ của Diêu thị, thì cười ha ha nói: “Nhưng mà ngươi cũng là nhân tài. Không tệ, có thể nhẫn tâm xuống tay được! Vì để cho mình gả vào chỗ tốt, chiếm hôn sự tốt của tỷ tỷ, nên đem tỷ tỷ mình đẩy vào hồ nước, khiến cho tỷ tỷ thiếu chút nữa mất mạng. Bên này thiếu chút nữa có người mất đi tính mạng, bên kia lại có thể cầu xin được gả thay tới. Ngươi bây giờ ở Bình gia, trải qua cuộc sống cũng có mùi có vị lắm. Nhưng tội cho tỷ tỷ kia của ngươi, phải gả cho vị hôn phu của một người lấy oán trả ơn. Ngươi nói xem nếu nàng biết chuyện mình rơi vào hồ nước là một tay ngươi an bài, thì sẽ như thế nào?”
Sau khi Hạ Dao nói xong, thì quét mắt nhìn đám người trong phòng. Tất cả mọi người ở trong phòng đều há hốc mồm. Liên tiếp tung ra hai tin tức lớn, quá có tính bùng nổ.
Miêu thị lúc này mới chợt hiểu. Lúc ấy Tô thị nói với nàng, Diêu gia cô nương dịu dàng hòa khí, là một người có tính tình tốt. Nhưng vừa vào cửa lại giống như một người đàn bà chanh chua. Nàng vẫn cho là Tô thị nhìn nhầm. Nhưng không ngờ lại có chuyện thay mận đổi đào. Dĩ nhiên, năm đó Miêu thị cũng đã dùng qua một chiêu này, nàng đem nữ nhi của mẹ kế, nhét lên kiệu hoa của nàng. Hôm nay muội muội tốt của nàng cũng trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Không ngờ hiện tại lại có người học một chiêu này của nàng (con dâu của Bình Hướng Hi quả thật là nhân tài ).
Hạ Dao tiếp tục cười ha ha nói: “Các ngươi có ý đồ gì, Quận chúa không biết nhưng ta biết rất rõ ràng. Đừng có xúc phạm đến điểm giới hạn của Quận chúa. Dù cho Quận chúa có thể nhẫn nhịn và tha thứ, nhưng không có nghĩa là hoàng thượng cũng dễ dàng tha thứ việc các ngươi khi dễ nàng. Có biết hoa khôi Nguyệt Thiền của Xuân Phong lầu tính toán Quận chúa đã chết như thế nào không? Ha hả, ta nói sai rồi, nàng còn chưa có chết, có điều là sống không bằng chết.”
Bình Hướng Hi gắt gao nhìn Hạ Dao: “Ôn Uyển, Ôn Uyển đã biết trước, đã biết trước có phải hay không? Tại sao nó không nói cho ta biết? Tại sao không nói cho ta biết?”
Hạ Dao châm chọc nói: “Quận chúa nói cho ngươi biết, thì ngươi có tin hay không? Ngươi chỉ biết tin tưởng An thị, chỉ biết tin tưởng Phạm thị. Ngươi có bao giờ đối với Quận chúa chúng ta có một chút tình cảm không?”
Bình Hướng Hi khựng lại.
Hạ Dao nhìn về phía Bình Hướng Hi, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Thật ra thì ta cảm thấy nam nhân giống như ngươi vậy, liên tiếp bị nữ nhân đùa bỡn xoay quanh, cũng rất đáng để người ta đồng tình. Nếu như còn một chút huyết tính thì đã sớm tự mình kết thúc. Vậy mà còn không biết mất mặt xấu hổ sống đến bây giờ. Còn có, ngươi chưa bao giờ cho Quận chúa chúng ta một văn tiền nào, mà còn chiếm lợi của Quận chúa nhiều lần. Bây giờ còn chẳng biết xấu hổ ngày ngày thì thầm la hét muốn Quận chúa làm cái này làm cái kia. Nếu để ta nói, thì ngươi nên bị bầu thành người vô sỉ nhất từ cổ chí kim.”
Bình Hướng Hi phun ra một búng máu, rồi ngất đi.
Hạ Dao cười một tiếng, nhẹ nhàng quay lưng. Lúc ra cửa, Hạ Dao hướng về phía Diệp thái y ở ngoài cửa nói: “Ngũ lão gia biết Phạm Nhị di nương là cô dâu bỏ trốn, Diêu thị thì gả thay nên giận đến hộc máu ngất đi thôi.”
Mọi người ở trong phòng, trên đầu bay qua một đám mây đen.
Diệp thái y thật biết điều, biết Hạ Dao muốn hắn đem tin tức này tung ra ngoài.
Bình Hướng Hi vừa tỉnh dậy, liền đem Phạm thị hưu, Thanh Phương cũng bị ném lại cho bà, đem hai mẹ con đuổi ra ngoài.
Thượng Đường nhận được tin tức, liền đem Phạm di nương đuổi về Phạm gia. Đem Thanh Phương đưa đến thôn trang để nuôi. Dù nói thế nào thì cũng là muội muội trên danh nghĩa của mình. Nếu như rơi vào chỗ không sạch sẽ lại gây ra nghiệp chướng. Dĩ nhiên, cũng có trở ngại đối với danh tiếng của hắn.
Bình Hướng Hi còn ép Thượng Lân bỏ Diêu thị. Thượng Lân chết sống không đáp ứng. Bình Hướng Hi lại bị giận đến té xỉu. Cuối cùng, Bình Hướng Hi tức giận, muốn đem Thượng Lân đuổi ra ngoài. May là Thượng Kỳ khuyên can mãi, cuối cùng cũng ở riêng, để cho bọn Thượng Lân sống ở trong phòng của họ.
Nhưng những ngày kế tiếp, mỗi ngày Diêu thị vừa khóc lại van cầu. Ầm ĩ đến bệnh tình của Bình Hướng Hi càng ngày càng nặng, Thượng Kỳ biết không thể cứ tiếp tục để chuyện này xảy ra, như vậy bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi Thượng Đường biết chuyện liền nhanh chóng đem Bình Hướng Hi đón qua chỗ của hắn, ít nhất sẽ được thanh tịnh.
Ôn Uyển nghe nói Bình Hướng Hi sắp chết thì cười lạnh. Nhanh như vậy đã muốn chết. Làm gì có chuyện lợi lộc như thế? Những gì hắn nợ nàng, còn chưa trả hết đâu.
Hạ Dao nhìn cô gái Cố ma ma mang đến, chỉ thấy cô gái này hai hàng lông mày cong cong, lỗ mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, làn da như Bạch Ngọc, nhan sắc như hoa, là một cô nương vừa độ tuổi hoa niên.
Đây là nha hoàn Hạ Dao chuẩn bị phái đi làm nội ứng. Không có ai ở bên cạnh Bình Hướng Hi làm nội ứng, hoặc chính xác hơn là thổi gió bên gối. Quận chúa muốn toàn thân trở lui, cùng Bình Hướng Hi đoạn tuyệt quan hệ sẽ rất là khó, bất kể kế hoạch gì cũng khó tránh khỏi việc bị lên án.
“Ngươi phải nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi. Nếu như đến lúc đó ngươi dám làm cho Quận chúa ấm ức, ta sẽ có biện pháp để ngươi sống không bằng chết.” Hạ Dao là hạng người gì, Xuân Nương tất nhiên biết, nếu như phủ Quận chúa muốn giết chết mình, thì chỉ là chuyện nhỏ như ngón tay, nên không dám có dị tâm. Thật ra Hạ Dao cũng rất buồn bực, chuyện này chỉ cần một gói thuốc, để Bình Hướng Hi đi chầu trời, không phải là xong à. Cũng không biết Quận chúa rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa. Chuyện đơn giản, mà bị nàng làm cho phức tạp như thế .
Bình Hướng Hi ở ngõ Thiên Thủy dưỡng bệnh. Quản sự ma ma phái nha hoàn Xuân Nương xinh đẹp vô cùng tới đây. Lúc ấy Bình Hướng Hi thấy Xuân Nương, cười dịu dàng cùng nha hoàn ở đây nói chuyện. Mặc dù mặc y phục nha hoàn, nhưng dung nhan mỹ lệ, thân thể mềm mại lã lướt. Khiến hắn nhìn chằm chằm.
Nếu là dĩ vãng, trong lòng hắn nhất định sẽ nóng đến không xong. Nhưng bây giờ, kể từ khi ra khỏi nhà giam, hắn cũng không gần gũi với bất luận kẻ nào. Không phải là không muốn đụng mà vừa đụng liền nhớ lại cuộc sống khuất nhục trong ngục thì lại không chịu được.
Xuân Nương đầu hoài tống bão, đáng tiếc hắn lực bất tòng tâm. Xuân Nương âm thầm gấp gáp, chẳng lẻ lão gia không được.
Sau khi truyền tin về phủ Quận chúa. Hạ Dao trầm ngâm một chút rồi nói: “Sợ là Bình Hướng Hi bị ám ảnh chuyện trong nhà giam, nên không được, thay vì đưa một cô gái, không bằng đưa một tiểu quan qua. Mặt khác, đưa cho một nam tử mặt đen cường tráng làm tôi tớ thiếp thân của hắn.” Những thứ này, Hạ Dao cũng không nói với Ôn Uyển. Chủ yếu là số tuổi Ôn Uyển quá nhỏ, nàng không tiện nói cho Ôn Uyển biết.
Sau khi Xuân Nương đi qua liền tặng thêm một gã sai vặt xinh đẹp khác thường và một đại hán khôi ngô thân cao mét chín.
Bình Hướng Hi vừa nhìn thấy hán tử cao lớn uy mãnh kia, thì hai chân liền run run. Lập tức sai người ta bán ra ngoài. Chỉ chừa lại gã sai vặt xinh đẹp khác thường.
Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, Bình Hướng Hi lại nhớ ngõ Bát Tĩnh. Khi hắn trở về đã mang theo một nha hoàn xinh đẹp, và một gã sai vặt lớn lên xinh đẹp gọi là a Đồng, hầu hạ ở bên người.
/1357
|