Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
Hồng Chước do dự nói: “Tiểu thư, không phải nói Quận chúa đem hai vị cữu lão gia giam vào trong ngục à. Đến bây giờ còn không có thả ra. Sau này, quận chúa thật sẽ dừng tay sao?”
Giang Lâm hé miệng cười: “Ngươi cũng quá xem thường Quận chúa rồi. Nếu nàng thật sự muốn trả thù, Vương Phủ còn trời trong nắng ấm như hiên tại sao? Theo ta thấy, phủ đệ dù mỗi ngày đều lục đục với nhau không ngừng, nhưng Ôn Uyển Quận chúa có thể ở hoàng cung ăn thịt người kia mà bò đến địa vị cao như hiện tại, ngươi nhìn một chút thủ đoạn của nàng là biết. Được rồi, sau này không nên ở trong vương phủ nhắc đến Ôn Uyển Quận chúa, thế tử sẽ không vui.” Ôn Uyển Quận chúa và nàng tám thân cũng nhồi không cùng nhau được. Ngược lại người nàng phải lo là Thuần Vương Phi, đoán chừng Thuần Vương Phi cũng không thích nàng. Muốn ở Vương Phủ hoàn toàn đứng vững gót chân, thứ nhất phải có được lòng của trượng phu, thứ hai nhận được ủng hộ từ đương gia chân chính trong vương phủ là Vương gia.
Ôn Uyển ngủ thẳng đến giữa trưa, vuốt vuốt cái đầu còn đau đớn, Ôn Uyển cảm thấy hai ngày này nàng hoàn toàn trụy lạc rồi. Thử nghĩ xem mấy ngày nay, sống một ngày giống như bằng một năm liền cười khổ một tiếng.
“Hạ Dao, sau này bất cứ chuyện gì về Yến Kỳ Hiên , tất cả đều không được nhắc đến. Đã hữu duyên vô phận thì thương tâm cũng không có ích gì, vậy đành chôn dấu thôi.” Nói xong liền đi vào phòng bếp.
Lời này vừa nói ra không bao lâu, đã nghe người ở phía ngoài đến nói Thuần Vương thế tử mang theo thế tử phi đến thỉnh an hoàng thượng . Nhận được mệnh lệnh của Ôn Uyển nên ai cũng nói năng thận trọng hơn.
Yến Kỳ Hiên mang theo tân nương tử bái kiến hoàng đế. Hoàng đế gặp hắn chỉ nói hai câu đã đem người mới đến đuổi đi. Yến Kỳ Hiên biết bởi vì chuyện của Ôn Uyển nên hắn đã chọc giận hoàng đế. Nhìn thấy hoàng đế không chào đón hắn, hành lễ xong liền mang theo tân nương tử trở về Vương Phủ. Trở lại Vương Phủ, liền đi Bạch Ngọc Viên luyện chữ. Thuần Vương quy định, buổi sáng luyện chữ, buổi chiều đi học xử lý công việc.
Không quá thời gian hai ngày Ôn Uyển liền đem tâm tình điều chỉnh trở lại, cái này thật ngoài dự tính của hoàng đế :”Thân thể khá hơn chút rồi sao? Có còn chỗ nào không thoải mái không? Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi.”
“Không có chuyện gì rồi, đều tốt ạ.” Ôn Uyển cười gật đầu. Cuộc sống còn phải tiếp tục, mỗi ngày bị vây trong bi thương chỉ để cho mình sống thêm cực khổ mà thôi. Nếu như thế, còn không bằng đem bi thương chôn dấu chỗ sâu nhất dưới đáy lòng , sau đó thì quên đi. Lại tiếp tục sống tốt mỗi một ngày. Trên thế gian này, dù ai không có ai thì mặt trời vẫn mọc lên, thời gian vẫn trôi qua.
Mặc dù nàng rất muốn có một gia đình. Một gia đình thuộc về mình. Bất kể là đời trước hay là đời này, thì nó vẫn là nguyện vọng của nàng. Đời trước đến chết cũng không có một gia đình ấm áp. Đời này, nhất định phải có một gia đình thuộc về mình . Nàng không hy vọng xa vời, tương lai người nam nhân kia nhất định phải yêu nàng đến tận xương. Nàng chỉ cần một người nam nhân có thể tôn kính ngưỡng mộ nàng. Có thể yêu thích bảo vệ hài tử, có thể cùng nàng cùng nhau xây dựng một gia đình đơn giản hạnh phúc, nàng đã thỏa mãn.
Nhưng thực tế, trong lòng Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng. Nguyện vọng đơn giản này, theo địa vị của nàng từng bước từng bước lên cao, nguyện vọng đơn giản này ngược lại sẽ trở nên là một hy vọng xa vời. Nàng vẫn luôn biết rõ, khi nhận được nhiều đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ. Nhưng những vật khác nàng mất đi, nàng có thể không cần .
Chỉ có một vật. Dù cho nàng có chết cũng muốn giữ được. Gia đình là nơi cuối cùng của mỗi người phải cập bến, bất kỳ vật gì khác nàng cũng có thể nhượng bộ cũng có thể trả giá, nhưng vật này. Nàng phải giữ đến cuối cùng. Hôn nhân của nàng, tuyệt đối không thể lây dính bất kỳ tính toán gì. Gia đình ở trong lòng của nàng là địa phương thần thánh. Cũng là địa phương có thể mang đến cảm giác hạnh phúc cho con cái. Nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào đến tính toán nó. Nếu có tính toán ở bên trong, nam nhân như vậy nàng tuyệt đối sẽ không gả, cho dù cả đời không lấy chồng, cho dù không chiếm được hạnh phúc, nàng cũng sẽ không nhượng bộ . Đây là điểm mấu chốt của nàng, ai cũng không thể vượt qua.
“Nha đầu ngốc, không nên trách ông ngoại nhẫn tâm. Yến Kỳ Hiên không phải là người tốt để kết duyên. Cho dù ông ngoại có thành toàn vì tấm lòng của con , để con gả cho hắn, hắn cũng sẽ không phải một trượng phu tốt, một trượng phu đạt yêu cầu. Năm đó, cũng vì ông ngoại tức giận mẫu thân của con không biết tự trọng, nên đã vội vàng hạ ý chỉ , mới làm cho mẹ của con phải mất sớm. Lập gia đình, phải gả cho một nam nhân có trách nhiệm . Cho dù con thông minh lại tài giỏi, con cũng chỉ là một nữ tử, tương lai vẫn phải dựa vào trượng phu của con. Yến Kỳ Hiên, hắn không chống đỡ được một mảnh trời, không thể thay con ngăn cản mưa gió. Không cho con được hạnh phúc . Con là một hài tử thông tuệ có chủ kiến, nếu như kết duyên với Yến Kỳ Hiên, một ngày hai ngày thì không sao, nhưng cuộc sống còn dài, bất kỳ một nam nhân nào có sĩ diện nào cũng đều không chịu nổi. Ôn Uyển, ông ngoại biết thật ra thứ con muốn rất đơn giản, muốn có một gia đình ấm áp bình an . Nhưng con phải biết rằng, cho dù con gả cho Yến Kỳ Hiên, sau này con cũng sẽ không nhận được cuộc sống mà con muốn. Sau này. . . . . . Ôn Uyển, sau này con, sẽ hiểu khổ tâm của ông ngoại.” Hoàng đế vuốt đầu của Ôn Uyển, thương tiếc nói.
“Dạ, con biết ông ngoại là vì tốt cho con . Con cũng biết , con đã nghĩ thông suốt rồi.” Ôn Uyển gục ở trong ngực hoàng đế, rầu rĩ trả lời. Cho tới bây giờ nàng cũng không có vì chuyện này mà chuyển oán giận lên trên người hoàng đế . Đây là vấn đề của hai người bọn họ, không có liên quan tới hoàng đế.
Hoàng đế có thể giải thích rõ ràng với nàng như vậy , Ôn Uyển rất cảm động . Ông ngoại Hoàng đế và đại bá nói giống nhau. Thân là nữ tử, nên tìm một nam nhân vì nàng chống đở mưa gió. Nhưng đã đến tình trạng này, còn có nam nhân nào có thể che gió che mưa cho nàng. Đây căn bản không phải là chuyện thực tế .
Sau khi cảm động, tâm tư nàng vừa chuyển nghĩ tới hoàng đế nói trong cơn tức giận đã chỉ hôn. Nói cách khác, năm đó, ông ngoại hoàng đế căn bản không có tính toán đem mẹ công chúa chỉ hôn cho vị cha hờ kia.
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, nghĩ đến sau này nếu Ôn Uyển thật như Giác ngộ đại sư đã nói, được nhân duyên như ý, phải gả cho Bạch thế Niên. Tên kia, bàn về năng lực cùng quyết đoán, còn có tướng mạo cùng gia thế, quả thật có thể xứng đôi với Ôn Uyển. Hoàng đế vuốt tóc Ôn Uyển: “Thật ra, Bạch thế Niên và Ôn Uyển nhà chúng ta rất xứng đôi. Chẳng qua, hắn rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, còn cần mài dũa. Nếu đem cuồng vọng cùng tự kiêu trên người tiêu trừ đi thì sẽ rất tốt.”
Ôn Uyển kinh hãi: “Ông ngoại hoàng đế Bạch Thế Niên chấp chưởng quân quyền. Sau này con còn phải giúp cậu kiếm bạc. Con cùng hắn là không thể nào .”
Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói…, biết ý tứ của Ôn Uyển , ngược lại nở nụ cười: “Con cảm thấy cậu của con không kiềm chế được Bạch thế Niên sao? Hay là con sẽ có dị tâm đối với cậu sao?”
Ôn Uyển há miệng, nàng thật bị dọa : “Có cái gì dị tâm? Nhưng mà một chưởng quản quân quyền, một quản tiền tài. Đâu thể nào làm cho hoàng đế an tâm.”
Hoàng đế vuốt nhẹ tóc Ôn Uyển : “Người khác có thể sẽ lo lắng, nhưng nếu là Uyển nhi, cậu của con sẽ an tâm . Hơn nữa không phải con rất có lòng tin đối với cậu sao? Chẳng lẽ sợ cậu con áp chế không nổi Bạch thế Niên, sợ hắn tạo phản? Bạch Thế Niên tạo phản con cũng sẽ đi theo?”
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói: “Tạo phản? nếu hắn dám tạo phản, con nhất định sẽ giúp cậu giết hắn.” Không cố gắng sống yên ổn qua ngày, lại hành hạ mọi người không có một ngày được tốt lành. Người như vậy, sống cũng là tai họa, chết sớm, siêu sinh sớm.
Hoàng đế mím môi cười nói: “Vậy thì đúng rồi.”
Ôn Uyển khóe miệng co giật. Tại sao chuyện tình nàng lo lắng ở trong mắt của hoàng đế, lại lớn cỡ như hạt vừng thế: “Nha đầu ngốc, tín nhiệm phải xuất phát từ song phương. Con tín nhiệm lão Bát như vậy, lão Bát, cũng không phải là tâm địa sắt đá.”
Ôn Uyển mắt trợn tròn, nhưng mà, rất nhanh Ôn Uyển nói: “Ông ngoại Hoàng đế , con sẽ không gả cho Bạch Thế Niên, người này bá đạo ngang ngược. Hơn nữa lại lớn tuổi, có thể làm thúc thúc của con rồi, không xứng đôi một chút nào, con mới không cần lấy hắn!”
Hoàng đế cũng không quấn quýt nữa: “Là của con thì trốn cũng không thoát, không phải là của con có đoạt cũng không được. Dù sao con cũng còn nhỏ, muốn thành thân còn phải qua hai năm nữa. Không vội.”
Ôn Uyển khóe miệng co giật: “Ông ngoại Hoàng đế, tại sao ông lại nói những lời đó với Tào Ngâm .Ông biết rõ con sẽ không gả cho Tào Tụng mà.” Nàng viết bài thơ kia, nàng không tin hoàng đế lại không biết.
Hoàng đế cười nhạt không nói.
Ôn Uyển thấy hoàng đế không giải thích, cũng không tiếp tục cái đề tài này, nàng làm như có bộ dáng nghi ngờ hỏi: “Ông ngoại Hoàng đế , năm đó người tính toán đem mẹ công chúa gả cho người nào?”
Hoàng đế vuốt đầu nhỏ của Ôn Uyển: “Năm đó, ông ngoại chọn trúng một vị Tiến sĩ nhị giáp cho mẹ con, nhà bốn đời thư hương . Người nọ, phẩm đức, hành vi thường ngày cũng là thượng đẳng , gia thế đơn giản, trên không có cha mẹ, bên ngoài không có tiểu cô, chỉ một có một huynh trưởng ở gia tộc; người lớn lên bình thường chút ít. Vốn dĩ với tính tình của mẹ con, cũng chỉ thích hợp với người đơn giản. Nam nhân, phải có bản lãnh, lớn lên đẹp như vậy có ích lợi gì. Cũng là gối thêu hoa trông thì đẹp mà không dùng được, cũng đều là đồ vô dụng vô tình vô ý , tai mềm.” Lời này, có thể đem Yến Kỳ Hiên đều mắng vào.
Ôn Uyển nghe xong trong lòng vô cùng cảm động. Nhưng cũng không quên nói ra nghi vấn của mình: “Không thể nào, con nghe Hoàng ma ma nói, là dì Phúc Linh nói cho mẹ biết. Nói ông ngoại hoàng đế đã chọn trúng đương triều Trạng nguyên cho mẹ, chuẩn bị hạ chỉ gả đi. Còn nói với mẹ là ba ngày sau Trạng nguyên tiến cung, bảo nàng đi trước nhìn tướng mạo vị hôn phu tương lai. Nói là người nhất đẳng.”
Sắc mặt Hoàng đế đại biến: “Con nói cái gì? Con nói là sự thật?”
Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết là có ẩn tình: “Tự nhiên là thật rồi, mặc dù con chưa từng thấy mẹ công chúa. Nhưng cũng nghe Hoàng ma ma nói rất nhiều chuyện về mẹ công chúa . Phụ đức, nữ giới mẹ đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, chưa bao giờ vượt qua nửa bước. Nếu không phải hiền lành như vậy, làm sao để cho một thiếp thất cùng lão thái thái ở bên cạnh khích bác ly gián, cho mẹ công chúa nhìn sắc mặt . Công chúa chính là nữ nhi của ông ngoại hoàng đế, đường đường con gái của thiên gia, nếu không phải nàng kính già yêu trẻ, nơi nào có thể để cho người Bình gia khi dễ như vậy.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút sau đó liền nói: “Nếu mẹ của con có một phần tâm tư của bà ngoại con, cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Còn làm con phải chịu thiệt thòi.”
Ôn Uyển nghe thế cũng biết hoàng đế không có ý định truy cứu. Đây là nữ nhi, Phúc Linh cũng là nữ nhi. Hơn nữa, bây giờ còn là nữ nhi duy nhất ở bên cạnh. Ôn Uyển cũng ngưng hẳn cái đề tài này. Nhưng khoản nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ. Một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại khoản nợ này. Thiếu nợ thì luôn luôn phải trả .
“Quận chúa, Thái Tử Phi phát thiệp mời, mời người ba ngày sau tham gia yến hội.” Ôn Uyển nghe liền cười cầm thiếp mời đỏ thẫm được mạ vàng.
Hiện tại thiếp mời muốn mời nàng, cũng có thể xếp thành núi cao như vậy rồi, nhưng từng thiếp mời nàng đều từ chối, quan hệ thân mật giữa người với người, Lễ thì không thể thiếu, nhưng người sẽ không đến dự. Những cái khác, tất cả đều không để ý tới. Hiện tại Thái Tử Phi cũng giống như vậy, Lễ đến nhưng người không tới.
Beta: Tiểu Tuyền
Hồng Chước do dự nói: “Tiểu thư, không phải nói Quận chúa đem hai vị cữu lão gia giam vào trong ngục à. Đến bây giờ còn không có thả ra. Sau này, quận chúa thật sẽ dừng tay sao?”
Giang Lâm hé miệng cười: “Ngươi cũng quá xem thường Quận chúa rồi. Nếu nàng thật sự muốn trả thù, Vương Phủ còn trời trong nắng ấm như hiên tại sao? Theo ta thấy, phủ đệ dù mỗi ngày đều lục đục với nhau không ngừng, nhưng Ôn Uyển Quận chúa có thể ở hoàng cung ăn thịt người kia mà bò đến địa vị cao như hiện tại, ngươi nhìn một chút thủ đoạn của nàng là biết. Được rồi, sau này không nên ở trong vương phủ nhắc đến Ôn Uyển Quận chúa, thế tử sẽ không vui.” Ôn Uyển Quận chúa và nàng tám thân cũng nhồi không cùng nhau được. Ngược lại người nàng phải lo là Thuần Vương Phi, đoán chừng Thuần Vương Phi cũng không thích nàng. Muốn ở Vương Phủ hoàn toàn đứng vững gót chân, thứ nhất phải có được lòng của trượng phu, thứ hai nhận được ủng hộ từ đương gia chân chính trong vương phủ là Vương gia.
Ôn Uyển ngủ thẳng đến giữa trưa, vuốt vuốt cái đầu còn đau đớn, Ôn Uyển cảm thấy hai ngày này nàng hoàn toàn trụy lạc rồi. Thử nghĩ xem mấy ngày nay, sống một ngày giống như bằng một năm liền cười khổ một tiếng.
“Hạ Dao, sau này bất cứ chuyện gì về Yến Kỳ Hiên , tất cả đều không được nhắc đến. Đã hữu duyên vô phận thì thương tâm cũng không có ích gì, vậy đành chôn dấu thôi.” Nói xong liền đi vào phòng bếp.
Lời này vừa nói ra không bao lâu, đã nghe người ở phía ngoài đến nói Thuần Vương thế tử mang theo thế tử phi đến thỉnh an hoàng thượng . Nhận được mệnh lệnh của Ôn Uyển nên ai cũng nói năng thận trọng hơn.
Yến Kỳ Hiên mang theo tân nương tử bái kiến hoàng đế. Hoàng đế gặp hắn chỉ nói hai câu đã đem người mới đến đuổi đi. Yến Kỳ Hiên biết bởi vì chuyện của Ôn Uyển nên hắn đã chọc giận hoàng đế. Nhìn thấy hoàng đế không chào đón hắn, hành lễ xong liền mang theo tân nương tử trở về Vương Phủ. Trở lại Vương Phủ, liền đi Bạch Ngọc Viên luyện chữ. Thuần Vương quy định, buổi sáng luyện chữ, buổi chiều đi học xử lý công việc.
Không quá thời gian hai ngày Ôn Uyển liền đem tâm tình điều chỉnh trở lại, cái này thật ngoài dự tính của hoàng đế :”Thân thể khá hơn chút rồi sao? Có còn chỗ nào không thoải mái không? Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi.”
“Không có chuyện gì rồi, đều tốt ạ.” Ôn Uyển cười gật đầu. Cuộc sống còn phải tiếp tục, mỗi ngày bị vây trong bi thương chỉ để cho mình sống thêm cực khổ mà thôi. Nếu như thế, còn không bằng đem bi thương chôn dấu chỗ sâu nhất dưới đáy lòng , sau đó thì quên đi. Lại tiếp tục sống tốt mỗi một ngày. Trên thế gian này, dù ai không có ai thì mặt trời vẫn mọc lên, thời gian vẫn trôi qua.
Mặc dù nàng rất muốn có một gia đình. Một gia đình thuộc về mình. Bất kể là đời trước hay là đời này, thì nó vẫn là nguyện vọng của nàng. Đời trước đến chết cũng không có một gia đình ấm áp. Đời này, nhất định phải có một gia đình thuộc về mình . Nàng không hy vọng xa vời, tương lai người nam nhân kia nhất định phải yêu nàng đến tận xương. Nàng chỉ cần một người nam nhân có thể tôn kính ngưỡng mộ nàng. Có thể yêu thích bảo vệ hài tử, có thể cùng nàng cùng nhau xây dựng một gia đình đơn giản hạnh phúc, nàng đã thỏa mãn.
Nhưng thực tế, trong lòng Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng. Nguyện vọng đơn giản này, theo địa vị của nàng từng bước từng bước lên cao, nguyện vọng đơn giản này ngược lại sẽ trở nên là một hy vọng xa vời. Nàng vẫn luôn biết rõ, khi nhận được nhiều đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ. Nhưng những vật khác nàng mất đi, nàng có thể không cần .
Chỉ có một vật. Dù cho nàng có chết cũng muốn giữ được. Gia đình là nơi cuối cùng của mỗi người phải cập bến, bất kỳ vật gì khác nàng cũng có thể nhượng bộ cũng có thể trả giá, nhưng vật này. Nàng phải giữ đến cuối cùng. Hôn nhân của nàng, tuyệt đối không thể lây dính bất kỳ tính toán gì. Gia đình ở trong lòng của nàng là địa phương thần thánh. Cũng là địa phương có thể mang đến cảm giác hạnh phúc cho con cái. Nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào đến tính toán nó. Nếu có tính toán ở bên trong, nam nhân như vậy nàng tuyệt đối sẽ không gả, cho dù cả đời không lấy chồng, cho dù không chiếm được hạnh phúc, nàng cũng sẽ không nhượng bộ . Đây là điểm mấu chốt của nàng, ai cũng không thể vượt qua.
“Nha đầu ngốc, không nên trách ông ngoại nhẫn tâm. Yến Kỳ Hiên không phải là người tốt để kết duyên. Cho dù ông ngoại có thành toàn vì tấm lòng của con , để con gả cho hắn, hắn cũng sẽ không phải một trượng phu tốt, một trượng phu đạt yêu cầu. Năm đó, cũng vì ông ngoại tức giận mẫu thân của con không biết tự trọng, nên đã vội vàng hạ ý chỉ , mới làm cho mẹ của con phải mất sớm. Lập gia đình, phải gả cho một nam nhân có trách nhiệm . Cho dù con thông minh lại tài giỏi, con cũng chỉ là một nữ tử, tương lai vẫn phải dựa vào trượng phu của con. Yến Kỳ Hiên, hắn không chống đỡ được một mảnh trời, không thể thay con ngăn cản mưa gió. Không cho con được hạnh phúc . Con là một hài tử thông tuệ có chủ kiến, nếu như kết duyên với Yến Kỳ Hiên, một ngày hai ngày thì không sao, nhưng cuộc sống còn dài, bất kỳ một nam nhân nào có sĩ diện nào cũng đều không chịu nổi. Ôn Uyển, ông ngoại biết thật ra thứ con muốn rất đơn giản, muốn có một gia đình ấm áp bình an . Nhưng con phải biết rằng, cho dù con gả cho Yến Kỳ Hiên, sau này con cũng sẽ không nhận được cuộc sống mà con muốn. Sau này. . . . . . Ôn Uyển, sau này con, sẽ hiểu khổ tâm của ông ngoại.” Hoàng đế vuốt đầu của Ôn Uyển, thương tiếc nói.
“Dạ, con biết ông ngoại là vì tốt cho con . Con cũng biết , con đã nghĩ thông suốt rồi.” Ôn Uyển gục ở trong ngực hoàng đế, rầu rĩ trả lời. Cho tới bây giờ nàng cũng không có vì chuyện này mà chuyển oán giận lên trên người hoàng đế . Đây là vấn đề của hai người bọn họ, không có liên quan tới hoàng đế.
Hoàng đế có thể giải thích rõ ràng với nàng như vậy , Ôn Uyển rất cảm động . Ông ngoại Hoàng đế và đại bá nói giống nhau. Thân là nữ tử, nên tìm một nam nhân vì nàng chống đở mưa gió. Nhưng đã đến tình trạng này, còn có nam nhân nào có thể che gió che mưa cho nàng. Đây căn bản không phải là chuyện thực tế .
Sau khi cảm động, tâm tư nàng vừa chuyển nghĩ tới hoàng đế nói trong cơn tức giận đã chỉ hôn. Nói cách khác, năm đó, ông ngoại hoàng đế căn bản không có tính toán đem mẹ công chúa chỉ hôn cho vị cha hờ kia.
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, nghĩ đến sau này nếu Ôn Uyển thật như Giác ngộ đại sư đã nói, được nhân duyên như ý, phải gả cho Bạch thế Niên. Tên kia, bàn về năng lực cùng quyết đoán, còn có tướng mạo cùng gia thế, quả thật có thể xứng đôi với Ôn Uyển. Hoàng đế vuốt tóc Ôn Uyển: “Thật ra, Bạch thế Niên và Ôn Uyển nhà chúng ta rất xứng đôi. Chẳng qua, hắn rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, còn cần mài dũa. Nếu đem cuồng vọng cùng tự kiêu trên người tiêu trừ đi thì sẽ rất tốt.”
Ôn Uyển kinh hãi: “Ông ngoại hoàng đế Bạch Thế Niên chấp chưởng quân quyền. Sau này con còn phải giúp cậu kiếm bạc. Con cùng hắn là không thể nào .”
Hoàng đế nghe Ôn Uyển nói…, biết ý tứ của Ôn Uyển , ngược lại nở nụ cười: “Con cảm thấy cậu của con không kiềm chế được Bạch thế Niên sao? Hay là con sẽ có dị tâm đối với cậu sao?”
Ôn Uyển há miệng, nàng thật bị dọa : “Có cái gì dị tâm? Nhưng mà một chưởng quản quân quyền, một quản tiền tài. Đâu thể nào làm cho hoàng đế an tâm.”
Hoàng đế vuốt nhẹ tóc Ôn Uyển : “Người khác có thể sẽ lo lắng, nhưng nếu là Uyển nhi, cậu của con sẽ an tâm . Hơn nữa không phải con rất có lòng tin đối với cậu sao? Chẳng lẽ sợ cậu con áp chế không nổi Bạch thế Niên, sợ hắn tạo phản? Bạch Thế Niên tạo phản con cũng sẽ đi theo?”
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói: “Tạo phản? nếu hắn dám tạo phản, con nhất định sẽ giúp cậu giết hắn.” Không cố gắng sống yên ổn qua ngày, lại hành hạ mọi người không có một ngày được tốt lành. Người như vậy, sống cũng là tai họa, chết sớm, siêu sinh sớm.
Hoàng đế mím môi cười nói: “Vậy thì đúng rồi.”
Ôn Uyển khóe miệng co giật. Tại sao chuyện tình nàng lo lắng ở trong mắt của hoàng đế, lại lớn cỡ như hạt vừng thế: “Nha đầu ngốc, tín nhiệm phải xuất phát từ song phương. Con tín nhiệm lão Bát như vậy, lão Bát, cũng không phải là tâm địa sắt đá.”
Ôn Uyển mắt trợn tròn, nhưng mà, rất nhanh Ôn Uyển nói: “Ông ngoại Hoàng đế , con sẽ không gả cho Bạch Thế Niên, người này bá đạo ngang ngược. Hơn nữa lại lớn tuổi, có thể làm thúc thúc của con rồi, không xứng đôi một chút nào, con mới không cần lấy hắn!”
Hoàng đế cũng không quấn quýt nữa: “Là của con thì trốn cũng không thoát, không phải là của con có đoạt cũng không được. Dù sao con cũng còn nhỏ, muốn thành thân còn phải qua hai năm nữa. Không vội.”
Ôn Uyển khóe miệng co giật: “Ông ngoại Hoàng đế, tại sao ông lại nói những lời đó với Tào Ngâm .Ông biết rõ con sẽ không gả cho Tào Tụng mà.” Nàng viết bài thơ kia, nàng không tin hoàng đế lại không biết.
Hoàng đế cười nhạt không nói.
Ôn Uyển thấy hoàng đế không giải thích, cũng không tiếp tục cái đề tài này, nàng làm như có bộ dáng nghi ngờ hỏi: “Ông ngoại Hoàng đế , năm đó người tính toán đem mẹ công chúa gả cho người nào?”
Hoàng đế vuốt đầu nhỏ của Ôn Uyển: “Năm đó, ông ngoại chọn trúng một vị Tiến sĩ nhị giáp cho mẹ con, nhà bốn đời thư hương . Người nọ, phẩm đức, hành vi thường ngày cũng là thượng đẳng , gia thế đơn giản, trên không có cha mẹ, bên ngoài không có tiểu cô, chỉ một có một huynh trưởng ở gia tộc; người lớn lên bình thường chút ít. Vốn dĩ với tính tình của mẹ con, cũng chỉ thích hợp với người đơn giản. Nam nhân, phải có bản lãnh, lớn lên đẹp như vậy có ích lợi gì. Cũng là gối thêu hoa trông thì đẹp mà không dùng được, cũng đều là đồ vô dụng vô tình vô ý , tai mềm.” Lời này, có thể đem Yến Kỳ Hiên đều mắng vào.
Ôn Uyển nghe xong trong lòng vô cùng cảm động. Nhưng cũng không quên nói ra nghi vấn của mình: “Không thể nào, con nghe Hoàng ma ma nói, là dì Phúc Linh nói cho mẹ biết. Nói ông ngoại hoàng đế đã chọn trúng đương triều Trạng nguyên cho mẹ, chuẩn bị hạ chỉ gả đi. Còn nói với mẹ là ba ngày sau Trạng nguyên tiến cung, bảo nàng đi trước nhìn tướng mạo vị hôn phu tương lai. Nói là người nhất đẳng.”
Sắc mặt Hoàng đế đại biến: “Con nói cái gì? Con nói là sự thật?”
Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết là có ẩn tình: “Tự nhiên là thật rồi, mặc dù con chưa từng thấy mẹ công chúa. Nhưng cũng nghe Hoàng ma ma nói rất nhiều chuyện về mẹ công chúa . Phụ đức, nữ giới mẹ đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, chưa bao giờ vượt qua nửa bước. Nếu không phải hiền lành như vậy, làm sao để cho một thiếp thất cùng lão thái thái ở bên cạnh khích bác ly gián, cho mẹ công chúa nhìn sắc mặt . Công chúa chính là nữ nhi của ông ngoại hoàng đế, đường đường con gái của thiên gia, nếu không phải nàng kính già yêu trẻ, nơi nào có thể để cho người Bình gia khi dễ như vậy.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút sau đó liền nói: “Nếu mẹ của con có một phần tâm tư của bà ngoại con, cũng sẽ không qua đời sớm như vậy. Còn làm con phải chịu thiệt thòi.”
Ôn Uyển nghe thế cũng biết hoàng đế không có ý định truy cứu. Đây là nữ nhi, Phúc Linh cũng là nữ nhi. Hơn nữa, bây giờ còn là nữ nhi duy nhất ở bên cạnh. Ôn Uyển cũng ngưng hẳn cái đề tài này. Nhưng khoản nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ. Một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại khoản nợ này. Thiếu nợ thì luôn luôn phải trả .
“Quận chúa, Thái Tử Phi phát thiệp mời, mời người ba ngày sau tham gia yến hội.” Ôn Uyển nghe liền cười cầm thiếp mời đỏ thẫm được mạ vàng.
Hiện tại thiếp mời muốn mời nàng, cũng có thể xếp thành núi cao như vậy rồi, nhưng từng thiếp mời nàng đều từ chối, quan hệ thân mật giữa người với người, Lễ thì không thể thiếu, nhưng người sẽ không đến dự. Những cái khác, tất cả đều không để ý tới. Hiện tại Thái Tử Phi cũng giống như vậy, Lễ đến nhưng người không tới.
/1357
|