Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Tiểu Tuyền
“Biểu ca, không phải muội nói xấu Ôn Uyển Quận chúa. Muội nghe lời đồn đãi, nói Quận chúa dường như có ma pháp , làm cho người tới gần nàng đều mê hoặc tâm trí, bị nàng khống chế. Biểu ca, sau này huynh hãy cách xa nàng một chút nhé, muội rất lo lắng.” mới vừa rồi Nàng nhìn thấy Kỳ Hiên chật vật vạn phần chạy đến, xấu hổ giống như bị hóa trang. Hơn nữa nhìn vẻ mặt chán ghét và ảo não của biểu ca, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt.
“Không nên nói lung tung, cái gì ma pháp yêu pháp, nếu truyền ra ngoài, sẽ không có lợi đối với muội.” Kỳ Hiên nghe xong, phiền não nói không ra lời .
“Biểu ca, huynh, làm sao huynh . . . . . .” Giang Vân Vân nói xong, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
“Trong kinh thành, không thể tùy ý nói lung tung. Không cẩn thận thì sẽ rước lấy tai hoạ. Hi vọng sau này muội hãy nhớ kỹ.” Yến Kỳ Hiên hôm nay đi cùng Giang Vân Vân ra ngoài, cũng là Thuần Vương Phi yêu cầu . Thật ra thì hắn rất không kiên nhẫn với Giang Vân Vân . Mặc dù nàng luôn nói các chuyện lý thú của Phất Khê khi còn bé. Còn muốn bắt chước phất Khê, kết quả tứ bất tượng. Làm cho hắn càng ngày càng không nhịn được.
“Vâng, muội biết rồi. Muội biết là biểu ca quan tâm muội. Biểu ca, muội cảm thấy Ôn Uyển Quận chúa, rất đáng sợ. Huynh vẫn nên cách xa nàng một chút, bằng không, vạn nhất xảy ra chuyện gì, dù có hối hận cũng không kịp nữa.” Nửa thăm dò nửa cẩn thận nói.
Tâm tình của Yến Kỳ Hiên hiện không tốt, hắn nhìn bộ dáng nhu mì của Giang Vân Vân, đột nhiên phiền chán nói không lên lời: “Chuyện của ta, không cần muội lo lắng. Làm tốt chuyện của muội đi.”
Ôn Uyển trở lại hoàng cung, nghĩ đến Giang Vân Vân, lúc trước nàng nghe Hạ Dao kể không ít chuyện Bát Quái thê thiếp tranh thủ tình cảm, đột nhiên nàng nhớ lại một chuyện. Lập tức viết một phong thơ đưa đến tay Thuần Vương. Thuần Vương xem xong, trong mắt hiện lên ánh sáng lợi hại. Lập tức cho người gọi Yến Kỳ Hiên vào thư phòng, hai cha con nói chuyện thời gian rất dài. Lúc đi ra, sắc mặt Yến Kỳ Hiên rất không tốt.
Ôn Uyển tự mình ở trong thư phòng luyện chữ. Luyện được không ít chữ. Sau đó thì bắt đầu vẽ tranh mãi cho đến rất khuya mới nằm ngủ. Nàng mở to mắt, nhìn mọi thứ quen thuộc, không khỏi cười khổ. Mới vừa rồi gặp cơn ác mộng. Mơ thấy Yến Kỳ Hiên biết được chân tướng.
Ôn Uyển choàng áo khoác đi ra sân. Bóng đêm dịu dàng như nước, trút hết trên người nàng. Ánh trăng tuy đẹp, cũng không hiểu được hiện giờ có một người đang thương tâm đang nhìn nó. Ở cùng nó. Khiến nó không đến mức quá cô đơn.
Ôn Uyển ngơ ngác ngồi trong sân, nàng không rõ, vì cái gi ông trời đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Hạnh phúc, luôn muốn vượt khỏi tay này. Không có duyên với nàng.
Nếu như Yến Kỳ Hiên có thể thực hiện hứa hẹn, nàng nhất định có biện pháp để cho hai người ở chung một chỗ. Nhưng mà hắn không có tuân thủ lời hứa, hắn không phải yêu nàng , chính là yêu cái loại cảm giác này. Mà nàng, cũng yêu cảm giác như vậy. Hai người không phải thật tâm yêu đối phương, cũng chỉ còn cách chịu khó quên đi đoạn thời gian trẻ trung vô lo kia thôi. Trên thực tế, sự thật thì hai người một chút cũng không xứng đôi.
Đời trước, nàng tự cho là hạnh phúc đang ở trong tầm tay, nhưng chỉ bắt được một kết quả thê lương. Cuối cùng cô độc thê lương mà chết đi. Đời này, thật vất vả mới gặp được một người hồn nhiên có thể thật lòng đối đãi. Nhưng vận mệnh lại chỉ có thể để cho bọn họ gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời. Đều chịu đựng tra tấn vô cùng tận . Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ mơ màng.
Nếu như, có mộng không tỉnh được , ta nhất định đi vào, chỉ hy vọng vĩnh viễn không tỉnh lại;
Nếu như, có đường đi không hết, ta nhất định sẽ đi, chỉ hy vọng vĩnh viễn không ngừng nghỉ;
Nếu như, có thuốc hối hận, ta nhất định sẽ đi cầu, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn không quen biết ta;
Nếu như, đáng tiếc chính là, thế gian chưa từng có nếu như.
“Quận chúa, gió thật to, vào đi thôi.” Hạ Dao nhẹ chân nhẹ tay đi tới, kêu Ôn Uyển đi vào. Nàng biết rõ chuyện của Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên. Chẳng qua là nàng không biết, hai người lại có tình cảm thâm sâu.
“Ngủ không được.” Ôn Uyển cười khổ.
“Quận chúa, ta đã bảo bọn họ chuẩn bị chút thức ăn.” Ôn Uyển nghe thấy thì nhìn thoáng qua Hạ Dao, vừa đi vào, quả nhiên nhìn thấy trên bàn đặt món ăn nhắm rượu , còn có một ít rượu nho. Ôn Uyển giơ chén rượu lên, lần đầu tiên uống say, đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại .
Ôn Uyển rất nhàm chán, làm cái gì cũng không thoải mái. Xin chỉ xuất cung là tuyệt đối không thể nào, hoàng đế sẽ không đồng ý. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Nên làm cái gì đây?”
Hạ Dao cũng tỏ vẻ, không biết: “Nếu không, Quận chúa, ta cùng người luyện tập một chút.”
Ôn Uyển lộ ra một vẻ mặt ghét bỏ. Nàng đã nhiều năm không có động thủ rồi, hôm nay nếu động thủ, sáng sớm ngày mai tuyệt đối không dậy nổi. Nàng mới không tự tìm hành hạ.
Đang suy nghị thì lại nghe thấy Hạ Dao nói: “Quận chúa, phu nhân của La thế tử đã tới. Đang ở ngoài điện!” Ôn Uyển liền vui mừng, nhìn về phía Hạ Dao cười híp mắt. Lập tức tự mình đi ra ngoài đón .
Mai nhi là khách quen ở đây, cho nên không cần nói gì. Hôm nay còn đem tiểu lão hổ đến. Thật giống như tiểu lão hổ, khoẻ mạnh kháu khỉnh, mập ục ịch , Ôn Uyển ôm không nỗi: “Tiểu Hổ giống như con bê, nhà các ngươi như thế nào nuôi được a?”
Ôn Uyển mang theo hài tử cùng nhau chơi đùa, sau đó đem hài tử ném cho cung nữ, hai người ở trong sân vẽ tranh. Buồn chán thì bảo Mai nhi đánh đàn.
Ôn Uyển cười ha ha không ngừng: “Không nghĩ tới, sau khi ngươi lập gia đình rồi, tài đánh đàn tiến bộ không ít. Xem ra. Trong ngày thường đã luyện tập nhiều hơn.”
Mai nhi cười uyển chuyển: “Thỉnh thoảng không có chuyện gì có luyện tập một chút.” Ý nghĩ ban đầu của Mai nhi là gả cho một vị tài tử, hai vợ chồng cầm sắt hợp âm. Lại không nghĩ tới gả cho một người học đòi văn vẻ , hết lần này tới lần khác bên trong là cái bao cỏ. Nói cầm kỳ thư họa với hắn, một chữ cũng không biết. Còn rất hoan hỉ đi tâng bốc những thứ nghệ kỹ phong lưu kia . Cho nên, khi có La Thủ huân ở nhà Mai nhi sẽ không đánh đàn. La Thủ huân không có ở đây, ngược lại thường đánh đàn.
Ôn Uyển nhìn Mai nhi phiền muộn, cười nói: “Nhân sinh sẽ không được như ý mười phần . Thế nhân cũng biết thân thể của ta ở địa vị cao, thâm thụ đế sủng, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý. Thật ra thì, cũng chỉ là một người thân bất do kỹ, một người đáng thương mà thôi.”
Mai nhi nghe cái này phiền muộn liền tiêu tán, che miệng cười nói: “Ngay cả ngươi, còn phải than thở. Nếu để cho ngoại nhân biết, không biết bao nhiêu người nguyện ý muốn cuộc sống đáng thương này đây. Đang ở trong phúc không biết đủ. Lời này của ngươi rõ rang là tức chết người không đền mạng. Nhưng mà ngươi nói xác thực rất đúng, nhân sinh không được như ý mười phần. Ta có một mẹ chồng yêu thương, có Hổ ca Nhi hoạt bát khả ái, cha cũng được thả ra , thân thể của nương cũng khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi.”
Đây là trần trụi khoe khoang, khoe khoang nàng có cha mẹ, có mẹ chồng tốt, còn có một nhi tử thông minh khả ái. Cái nữ nhân chết tiệt này, Ôn Uyển lộ vẻ mặt giận dữ.
Mai nhi nhìn vẻ mặt Ôn Uyển giận dữ, ha ha cười to: “Hâm mộ đúng không, hâm mộ thì tranh thủ chọn một lang quân như ý , sinh một Tiểu khuê nữ mập mạp gả cho Hổ ca Nhi nhà ta .”
Ôn Uyển hất đầu: “Ta mới không làm việc mua bán lỗ vốn. Muốn cũng là tiểu tử nhà ta cưới khuê nữ nhà của ngươi . Nếu để cho khuê nữ con của ngươi gả đến đây. Đến lúc đó còn phải chuẩn bị đồ cưới nhiều hơn. Không có hai ba trăm rương đồ cưới trở lên, ta sẽ cân nhắc lại đó.”
Mai nhi cười ha ha, cái này không phải đem Quốc công phủ lấy hơn phân nửa sao.
Mai nhi phụng bồi Ôn Uyển đến xế chiều, mới đi về nhà. Buổi tối, Ôn Uyển uống bốn chén rượu đỏ. Uống đến say khướt, nhưng vẫn ngủ không được, nhìn phương hướng Phủ Thuần Vương. Nhẹ nhàng nói: “Yến Kỳ Hiên, chúc ngươi hạnh phúc.”
Ôn Uyển hát một ca khúc, hát ba lần. Hát hát. Nước mắt lã chã rơi xuống. Hạ Dao ở bên cạnh nghe tiếng ca đau thương như vậy. Tuy chẳng ra cái gì cả, nhưng nàng thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Mà lúc này một người khác, Yến Kỳ Hiên đi Bạch Ngọc Viên “Phất Khê, ta thành thân rồi. Từ nay về sau, ta chính là người trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm mà một người trưởng thành cần phải gánh. Phất Khê, ngươi ở đó có khỏe không? Có phải cả ngày đều là gương mặt lạnh lùng hay không? Mất hứng liền trừng người khác. Tức giận sẽ không để ý ai. Phất Khê, ngươi bảo ta chờ ngươi , nhưng ngươi lại đi trước hơn ta. Phất Khê. Ngươi ở nơi đó, phải sống tốt nhé. Chờ ta, chờ ta đi tìm ngươi.” Yến Kỳ Hiên dùng chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng chùi linh bài của Phất Khê, lau rất cẩn thận, rất ôn nhu. Từ lúc bái đường xong không bao lâu vẫn ở chỗ này.
“Thế tử Gia, khắp nơi đều đang tìm người đó. Hôm nay là người động phòng hoa chúc. Phất Khê công tử trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng . Gia, đi thôi.” Trường Thuận nửa khuyên nửa dụ dỗ, nói hồi lâu, đem nước miếng đều hao hết, cuối cùng đã đem được vị gia này đến tân phòng.
Đến tân phòng, vừa rồi đã vén khăn voan uyên ương lên, thấy tân nương tử. Tân nương tử lớn lên rất đẹp, ánh mắt cong cong giống như Nguyệt Nha Nhi ,phảng phất như có linh khí tràn ra . Một cái nhăn mày một nụ cười, đều lộ ra thần sắc cao quý tự nhiên , làm cho người ta không thể không khen ngợi thán phục nàng mang hào quang thanh nhã thanh tú. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy vậy rốt cục yên tâm.
Tân nương tử thấy Yến Kỳ Hiên đang thẳng tắp nhìn về phía liền mình, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Tướng công.”
Yến Kỳ Hiên nhìn tân nương tử thẹn thùng lại ôn nhu yếu ớt. Trong nháy mắt liền thất thần. Nếu như, nếu như người trước mắt là Phất Khê thì tốt biết mấy.
Tân nương tử thẹn thùng đi tới, nhẹ nhàng hầu hạ hắn cởi xiêm y xuống. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy bộ dáng tân nương tử của mình, tương lai hẳn là phải một thê tử hiền thục, trong lòng cũng yên tâm không ít. Lúc trước hắn mơ hồ nghe mẫu phi nói tân nương tử là Ôn Uyển Quận chúa chọn. Hắn còn bài xích, không muốn cưới. Nhưng lại bị phụ vương quở mắng một trận. Nói tân nương tử là ông ấy chọn , bất luận tài tình, tướng mạo, tính cách, phẩm đức cũng là tuyệt hảo. Nếu như là Ôn Uyển Quận chúa chọn, vì hắn đã hủy hôn với Ôn Uyển Quận chúa, nên nàng nhất định sẽ chọn cho hắn một người lớn lên khó coi phẩm tính điêu ngoa. Nếu không tin, đến đêm tân hôn nếu có bất mãn cứ đến tìm ông.
Mặc dù tin tức hỏi thăm được quả thật giống như lời phụ vương nói, nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút thấp thỏm. Hôm này thấy tân nương tử dịu dàng mà không phải là bưu hãn, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.
Hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nghe được phía ngoài có một người kêu dồn dập : “Thế tử Gia, biểu tiểu thư té xỉu. Cầu xin thế tử Gia đi qua xem xét?”
Trong mắt của Tân nương tử hiện lên sắc mặt giận dữ. Đối với chuyện trong vương phủ , nàng đã sớm phái người đi hỏi thăm. Biểu tiểu thư này nàng biết rõ. Lúc ấy trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng thánh chỉ đã hạ rồi, Thuần Vương Phủ lại là nhà cao cửa rộng, phụ thân lại mừng giống như nhặt được bảo bối. Đối với mẫu thân cũng tốt, đối với đệ đệ muội muội tất cả cũng là chuyện tốt. Mặc dù nàng khinh thường, nhưng thấy nương vui mừng, người kia trong nhà tuy không lên được mặt bàn nhưng tâm tư khó lường nàng cũng không dám lộn xộn. Cuối cùng nghĩ đến, thôi thì được cái này mất cái kia. Dù sao nam nhân toàn bộ đều cùng một tính tình, gả cho ai cũng như vậy thôi, gả vào nhà cao cửa rộng, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chẳng qua không nghĩ tới, nữ nhân này quá kiêu ngạo, đêm tân hôn lại làm cho mình chịu ấm ức. Nếu thế tử hiện tại đi qua, tức là trần trụi đánh vào mặt nàng, nếu không qua, vạn nhất có chuyện gì, Vương Phi lại giận chó đánh mèo nàng. Đang suy nghĩ phải nói như thế nào, mới để cho mình không lâm vào loại tình cảnh lúng túng này.
Trên mặt của Yến Kỳ Hiên lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại nhớ tới lời nói tối hôm qua của phụ vương . Bảo hắn phải tự mình giải quyết. Cho nên nhíu chân mày: “Người tới, đi gọi Đại quản gia cầm thẻ bài, mời thái y xem cho biểu muội một chút.”
Tân nương tử thấy Yến Kỳ Hiên không có ý định đi ra ngoài, chẳng qua chỉ sai người mời thái y qua xem. Trong lòng bỗng có một loại tình cảm ấm áp chảy qua. Thế tử Gia có thể nghĩ đến mặt mũi của nàng, bất kể rốt cuộc như thế nào, hắn vẫn tôn trọng người vợ cả là mình, thời gian này sẽ không khó khăn như nàng tưởng tượng. Tân nương tử rất cảm kích, động tác lại càng ôn nhu. Hai người nhất trí không đề cập tới nữa.
Ở chính viện, Thuần Vương đang ở trong thư phòng, không có ở chính phòng. Thuần Vương Phi nghe được Giang Vân Vân té xỉu, Yến Kỳ Hiên chỉ sai người đi mời thái y, phân phó hạ nhân cố gắng chiếu cố, mà mình cũng không có trực tiếp đến. Trong lòng Thuần Vương Phi buồn phiền vô cùng.
Thuần Vương Phi trở về phòng ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được. Thuần Vương Phi thật không nghĩ tới, sau khi Ôn Uyển cự tuyệt hôn sự này, lại trực tiếp nhúng tay vào hôn sự của Kỳ Hiên. Gạt bỏ mình qua một bên mà chọn Giang Lâm cho Kỳ Hiên. Mấy người nàng chọn được toàn bộ bị Vương gia hủy bỏ.
Kể từ khi Thuần Vương Phi biết phải cưới Giang Lâm, ngực giống như bị một tảng đá đè ép, đến mức nàng thở không được . Giang Lâm ở Giang gia ỷ vào thân phận đích trưởng nữ, chèn ép phía dưới cùng di nương không ai dám ở trước mặt nàng ho khan một tiếng. Những đệ đệ muội muội thứ xuất lại càng dịu dàng ngoan ngoãn giống như mèo con . Trong nội viện nắm quyền hành, cực kì chặt chẽ .
Nàng cần một con dâu nhu thuận nghe lời, mà không phải là con dâu quá tài giỏi như vậy. Ôn Uyển quả thật cố ý không để cho nàng có ngày tốt lành.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, phu thê hai người đi chính đường kính trà cho Thuần Vương gia cùng Thuần Vương Phi. Thuần Vương nhìn phu thê hai người bộ dáng rất hòa hợp, cũng rất vui mừng.
Dùng xong đồ ăn sáng, còn phải đi hoàng cung thỉnh an hoàng đế bệ hạ .
Nha hoàn Hồng Chước của thế tử phi Thuần Vương đem tin tức thăm dò được nói cho chủ tử của nàng: “Tiểu thư, tối ngày hôm qua thế tử đi Bạch Ngọc Viên, không phải là đi chỗ biểu tiểu thư. Tiểu thư, phía ngoài đều nói thế tử Gia không quên được Phất Khê công tử.” Hồng Chước có chút ấm ức cho tiểu thư nhà nàng .
Giang Lâm cũng không ngại, cười nói: “Phất Khê công tử kinh tài tuyệt thế, người như vậy, người nào mà cùng hắn giao hảo thì cả đời cũng không quên được .” Cho dù không quên được thì thế nào, cũng chỉ là một người đã chết. Người sống đi theo người chết so đo, chính là tự mình tìm phiền phức. Hơn nữa, nếu có thể như thế cả đời, so sánh với nam tử thấy một yêu một, so với lão công hoa tâm ái thiếp vẫn tốt hơn.
Giang Lâm nghe nha hoàn tâm phúc Hồng Chước do dự nói: “Nhưng trong vương phủ đều nói, Ôn Uyển Quận chúa cũng chung tình với Thế Tử Gia. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Lâm nghe nói như thế liền bật cười: “Ôn Uyển Quận chúa là ai? Nếu thật chung tình với Thế Tử Gia, còn để cho ta gả vào sao? Mặc dù ta chưa từng thấy Ôn Uyển Quận chúa, nhưng thân ở địa vị cao, tất nhiên là người tâm cao khí ngạo. Tin đồn trước kia ta không biết là thật hay giả. Nhưng ta biết, sau này là tuyệt đối sẽ không .”
Bài ca Ôn Uyển hát là:《 thiếu nợ hạnh phúc của ngươi 》:
Làm thế nào để ngươi nghe được
Ta uyển chuyển chúc phúc hát cô đơn
Khi ngươi bối rối không thể tìm thấy một lối thoát cho ta
Khi ngươi để xuống lần nữa để nhớ những giọt nước mắt đã khô héo
Mà trong tay ai đều không thể xoa dịu
Thì ra ghen tỵ cùng tình yêu không thể cùng có
Cho dù ta ăn năn
Cũng không thể cứu rỗi chính mình
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy để ta tìm thấy ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu kể ra
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy cho ta tìm được ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu kể ra
Làm thế nào để nói đến
Thật ra thì ta thật quan tâm đến hạnh phúc của ngươi
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy để ta tìm thấy ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu nói ra
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy cho ta tìm được ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu nói ra
Làm thế nào để yêu một người.
Beta: Tiểu Tuyền
“Biểu ca, không phải muội nói xấu Ôn Uyển Quận chúa. Muội nghe lời đồn đãi, nói Quận chúa dường như có ma pháp , làm cho người tới gần nàng đều mê hoặc tâm trí, bị nàng khống chế. Biểu ca, sau này huynh hãy cách xa nàng một chút nhé, muội rất lo lắng.” mới vừa rồi Nàng nhìn thấy Kỳ Hiên chật vật vạn phần chạy đến, xấu hổ giống như bị hóa trang. Hơn nữa nhìn vẻ mặt chán ghét và ảo não của biểu ca, mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt.
“Không nên nói lung tung, cái gì ma pháp yêu pháp, nếu truyền ra ngoài, sẽ không có lợi đối với muội.” Kỳ Hiên nghe xong, phiền não nói không ra lời .
“Biểu ca, huynh, làm sao huynh . . . . . .” Giang Vân Vân nói xong, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
“Trong kinh thành, không thể tùy ý nói lung tung. Không cẩn thận thì sẽ rước lấy tai hoạ. Hi vọng sau này muội hãy nhớ kỹ.” Yến Kỳ Hiên hôm nay đi cùng Giang Vân Vân ra ngoài, cũng là Thuần Vương Phi yêu cầu . Thật ra thì hắn rất không kiên nhẫn với Giang Vân Vân . Mặc dù nàng luôn nói các chuyện lý thú của Phất Khê khi còn bé. Còn muốn bắt chước phất Khê, kết quả tứ bất tượng. Làm cho hắn càng ngày càng không nhịn được.
“Vâng, muội biết rồi. Muội biết là biểu ca quan tâm muội. Biểu ca, muội cảm thấy Ôn Uyển Quận chúa, rất đáng sợ. Huynh vẫn nên cách xa nàng một chút, bằng không, vạn nhất xảy ra chuyện gì, dù có hối hận cũng không kịp nữa.” Nửa thăm dò nửa cẩn thận nói.
Tâm tình của Yến Kỳ Hiên hiện không tốt, hắn nhìn bộ dáng nhu mì của Giang Vân Vân, đột nhiên phiền chán nói không lên lời: “Chuyện của ta, không cần muội lo lắng. Làm tốt chuyện của muội đi.”
Ôn Uyển trở lại hoàng cung, nghĩ đến Giang Vân Vân, lúc trước nàng nghe Hạ Dao kể không ít chuyện Bát Quái thê thiếp tranh thủ tình cảm, đột nhiên nàng nhớ lại một chuyện. Lập tức viết một phong thơ đưa đến tay Thuần Vương. Thuần Vương xem xong, trong mắt hiện lên ánh sáng lợi hại. Lập tức cho người gọi Yến Kỳ Hiên vào thư phòng, hai cha con nói chuyện thời gian rất dài. Lúc đi ra, sắc mặt Yến Kỳ Hiên rất không tốt.
Ôn Uyển tự mình ở trong thư phòng luyện chữ. Luyện được không ít chữ. Sau đó thì bắt đầu vẽ tranh mãi cho đến rất khuya mới nằm ngủ. Nàng mở to mắt, nhìn mọi thứ quen thuộc, không khỏi cười khổ. Mới vừa rồi gặp cơn ác mộng. Mơ thấy Yến Kỳ Hiên biết được chân tướng.
Ôn Uyển choàng áo khoác đi ra sân. Bóng đêm dịu dàng như nước, trút hết trên người nàng. Ánh trăng tuy đẹp, cũng không hiểu được hiện giờ có một người đang thương tâm đang nhìn nó. Ở cùng nó. Khiến nó không đến mức quá cô đơn.
Ôn Uyển ngơ ngác ngồi trong sân, nàng không rõ, vì cái gi ông trời đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Hạnh phúc, luôn muốn vượt khỏi tay này. Không có duyên với nàng.
Nếu như Yến Kỳ Hiên có thể thực hiện hứa hẹn, nàng nhất định có biện pháp để cho hai người ở chung một chỗ. Nhưng mà hắn không có tuân thủ lời hứa, hắn không phải yêu nàng , chính là yêu cái loại cảm giác này. Mà nàng, cũng yêu cảm giác như vậy. Hai người không phải thật tâm yêu đối phương, cũng chỉ còn cách chịu khó quên đi đoạn thời gian trẻ trung vô lo kia thôi. Trên thực tế, sự thật thì hai người một chút cũng không xứng đôi.
Đời trước, nàng tự cho là hạnh phúc đang ở trong tầm tay, nhưng chỉ bắt được một kết quả thê lương. Cuối cùng cô độc thê lương mà chết đi. Đời này, thật vất vả mới gặp được một người hồn nhiên có thể thật lòng đối đãi. Nhưng vận mệnh lại chỉ có thể để cho bọn họ gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời. Đều chịu đựng tra tấn vô cùng tận . Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ mơ màng.
Nếu như, có mộng không tỉnh được , ta nhất định đi vào, chỉ hy vọng vĩnh viễn không tỉnh lại;
Nếu như, có đường đi không hết, ta nhất định sẽ đi, chỉ hy vọng vĩnh viễn không ngừng nghỉ;
Nếu như, có thuốc hối hận, ta nhất định sẽ đi cầu, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn không quen biết ta;
Nếu như, đáng tiếc chính là, thế gian chưa từng có nếu như.
“Quận chúa, gió thật to, vào đi thôi.” Hạ Dao nhẹ chân nhẹ tay đi tới, kêu Ôn Uyển đi vào. Nàng biết rõ chuyện của Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên. Chẳng qua là nàng không biết, hai người lại có tình cảm thâm sâu.
“Ngủ không được.” Ôn Uyển cười khổ.
“Quận chúa, ta đã bảo bọn họ chuẩn bị chút thức ăn.” Ôn Uyển nghe thấy thì nhìn thoáng qua Hạ Dao, vừa đi vào, quả nhiên nhìn thấy trên bàn đặt món ăn nhắm rượu , còn có một ít rượu nho. Ôn Uyển giơ chén rượu lên, lần đầu tiên uống say, đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại .
Ôn Uyển rất nhàm chán, làm cái gì cũng không thoải mái. Xin chỉ xuất cung là tuyệt đối không thể nào, hoàng đế sẽ không đồng ý. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao: “Nên làm cái gì đây?”
Hạ Dao cũng tỏ vẻ, không biết: “Nếu không, Quận chúa, ta cùng người luyện tập một chút.”
Ôn Uyển lộ ra một vẻ mặt ghét bỏ. Nàng đã nhiều năm không có động thủ rồi, hôm nay nếu động thủ, sáng sớm ngày mai tuyệt đối không dậy nổi. Nàng mới không tự tìm hành hạ.
Đang suy nghị thì lại nghe thấy Hạ Dao nói: “Quận chúa, phu nhân của La thế tử đã tới. Đang ở ngoài điện!” Ôn Uyển liền vui mừng, nhìn về phía Hạ Dao cười híp mắt. Lập tức tự mình đi ra ngoài đón .
Mai nhi là khách quen ở đây, cho nên không cần nói gì. Hôm nay còn đem tiểu lão hổ đến. Thật giống như tiểu lão hổ, khoẻ mạnh kháu khỉnh, mập ục ịch , Ôn Uyển ôm không nỗi: “Tiểu Hổ giống như con bê, nhà các ngươi như thế nào nuôi được a?”
Ôn Uyển mang theo hài tử cùng nhau chơi đùa, sau đó đem hài tử ném cho cung nữ, hai người ở trong sân vẽ tranh. Buồn chán thì bảo Mai nhi đánh đàn.
Ôn Uyển cười ha ha không ngừng: “Không nghĩ tới, sau khi ngươi lập gia đình rồi, tài đánh đàn tiến bộ không ít. Xem ra. Trong ngày thường đã luyện tập nhiều hơn.”
Mai nhi cười uyển chuyển: “Thỉnh thoảng không có chuyện gì có luyện tập một chút.” Ý nghĩ ban đầu của Mai nhi là gả cho một vị tài tử, hai vợ chồng cầm sắt hợp âm. Lại không nghĩ tới gả cho một người học đòi văn vẻ , hết lần này tới lần khác bên trong là cái bao cỏ. Nói cầm kỳ thư họa với hắn, một chữ cũng không biết. Còn rất hoan hỉ đi tâng bốc những thứ nghệ kỹ phong lưu kia . Cho nên, khi có La Thủ huân ở nhà Mai nhi sẽ không đánh đàn. La Thủ huân không có ở đây, ngược lại thường đánh đàn.
Ôn Uyển nhìn Mai nhi phiền muộn, cười nói: “Nhân sinh sẽ không được như ý mười phần . Thế nhân cũng biết thân thể của ta ở địa vị cao, thâm thụ đế sủng, hưởng thụ vô tận vinh hoa phú quý. Thật ra thì, cũng chỉ là một người thân bất do kỹ, một người đáng thương mà thôi.”
Mai nhi nghe cái này phiền muộn liền tiêu tán, che miệng cười nói: “Ngay cả ngươi, còn phải than thở. Nếu để cho ngoại nhân biết, không biết bao nhiêu người nguyện ý muốn cuộc sống đáng thương này đây. Đang ở trong phúc không biết đủ. Lời này của ngươi rõ rang là tức chết người không đền mạng. Nhưng mà ngươi nói xác thực rất đúng, nhân sinh không được như ý mười phần. Ta có một mẹ chồng yêu thương, có Hổ ca Nhi hoạt bát khả ái, cha cũng được thả ra , thân thể của nương cũng khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi.”
Đây là trần trụi khoe khoang, khoe khoang nàng có cha mẹ, có mẹ chồng tốt, còn có một nhi tử thông minh khả ái. Cái nữ nhân chết tiệt này, Ôn Uyển lộ vẻ mặt giận dữ.
Mai nhi nhìn vẻ mặt Ôn Uyển giận dữ, ha ha cười to: “Hâm mộ đúng không, hâm mộ thì tranh thủ chọn một lang quân như ý , sinh một Tiểu khuê nữ mập mạp gả cho Hổ ca Nhi nhà ta .”
Ôn Uyển hất đầu: “Ta mới không làm việc mua bán lỗ vốn. Muốn cũng là tiểu tử nhà ta cưới khuê nữ nhà của ngươi . Nếu để cho khuê nữ con của ngươi gả đến đây. Đến lúc đó còn phải chuẩn bị đồ cưới nhiều hơn. Không có hai ba trăm rương đồ cưới trở lên, ta sẽ cân nhắc lại đó.”
Mai nhi cười ha ha, cái này không phải đem Quốc công phủ lấy hơn phân nửa sao.
Mai nhi phụng bồi Ôn Uyển đến xế chiều, mới đi về nhà. Buổi tối, Ôn Uyển uống bốn chén rượu đỏ. Uống đến say khướt, nhưng vẫn ngủ không được, nhìn phương hướng Phủ Thuần Vương. Nhẹ nhàng nói: “Yến Kỳ Hiên, chúc ngươi hạnh phúc.”
Ôn Uyển hát một ca khúc, hát ba lần. Hát hát. Nước mắt lã chã rơi xuống. Hạ Dao ở bên cạnh nghe tiếng ca đau thương như vậy. Tuy chẳng ra cái gì cả, nhưng nàng thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Mà lúc này một người khác, Yến Kỳ Hiên đi Bạch Ngọc Viên “Phất Khê, ta thành thân rồi. Từ nay về sau, ta chính là người trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm mà một người trưởng thành cần phải gánh. Phất Khê, ngươi ở đó có khỏe không? Có phải cả ngày đều là gương mặt lạnh lùng hay không? Mất hứng liền trừng người khác. Tức giận sẽ không để ý ai. Phất Khê, ngươi bảo ta chờ ngươi , nhưng ngươi lại đi trước hơn ta. Phất Khê. Ngươi ở nơi đó, phải sống tốt nhé. Chờ ta, chờ ta đi tìm ngươi.” Yến Kỳ Hiên dùng chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng chùi linh bài của Phất Khê, lau rất cẩn thận, rất ôn nhu. Từ lúc bái đường xong không bao lâu vẫn ở chỗ này.
“Thế tử Gia, khắp nơi đều đang tìm người đó. Hôm nay là người động phòng hoa chúc. Phất Khê công tử trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng . Gia, đi thôi.” Trường Thuận nửa khuyên nửa dụ dỗ, nói hồi lâu, đem nước miếng đều hao hết, cuối cùng đã đem được vị gia này đến tân phòng.
Đến tân phòng, vừa rồi đã vén khăn voan uyên ương lên, thấy tân nương tử. Tân nương tử lớn lên rất đẹp, ánh mắt cong cong giống như Nguyệt Nha Nhi ,phảng phất như có linh khí tràn ra . Một cái nhăn mày một nụ cười, đều lộ ra thần sắc cao quý tự nhiên , làm cho người ta không thể không khen ngợi thán phục nàng mang hào quang thanh nhã thanh tú. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy vậy rốt cục yên tâm.
Tân nương tử thấy Yến Kỳ Hiên đang thẳng tắp nhìn về phía liền mình, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: “Tướng công.”
Yến Kỳ Hiên nhìn tân nương tử thẹn thùng lại ôn nhu yếu ớt. Trong nháy mắt liền thất thần. Nếu như, nếu như người trước mắt là Phất Khê thì tốt biết mấy.
Tân nương tử thẹn thùng đi tới, nhẹ nhàng hầu hạ hắn cởi xiêm y xuống. Yến Kỳ Hiên nhìn thấy bộ dáng tân nương tử của mình, tương lai hẳn là phải một thê tử hiền thục, trong lòng cũng yên tâm không ít. Lúc trước hắn mơ hồ nghe mẫu phi nói tân nương tử là Ôn Uyển Quận chúa chọn. Hắn còn bài xích, không muốn cưới. Nhưng lại bị phụ vương quở mắng một trận. Nói tân nương tử là ông ấy chọn , bất luận tài tình, tướng mạo, tính cách, phẩm đức cũng là tuyệt hảo. Nếu như là Ôn Uyển Quận chúa chọn, vì hắn đã hủy hôn với Ôn Uyển Quận chúa, nên nàng nhất định sẽ chọn cho hắn một người lớn lên khó coi phẩm tính điêu ngoa. Nếu không tin, đến đêm tân hôn nếu có bất mãn cứ đến tìm ông.
Mặc dù tin tức hỏi thăm được quả thật giống như lời phụ vương nói, nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút thấp thỏm. Hôm này thấy tân nương tử dịu dàng mà không phải là bưu hãn, tảng đá trong lòng cũng buông xuống.
Hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nghe được phía ngoài có một người kêu dồn dập : “Thế tử Gia, biểu tiểu thư té xỉu. Cầu xin thế tử Gia đi qua xem xét?”
Trong mắt của Tân nương tử hiện lên sắc mặt giận dữ. Đối với chuyện trong vương phủ , nàng đã sớm phái người đi hỏi thăm. Biểu tiểu thư này nàng biết rõ. Lúc ấy trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng thánh chỉ đã hạ rồi, Thuần Vương Phủ lại là nhà cao cửa rộng, phụ thân lại mừng giống như nhặt được bảo bối. Đối với mẫu thân cũng tốt, đối với đệ đệ muội muội tất cả cũng là chuyện tốt. Mặc dù nàng khinh thường, nhưng thấy nương vui mừng, người kia trong nhà tuy không lên được mặt bàn nhưng tâm tư khó lường nàng cũng không dám lộn xộn. Cuối cùng nghĩ đến, thôi thì được cái này mất cái kia. Dù sao nam nhân toàn bộ đều cùng một tính tình, gả cho ai cũng như vậy thôi, gả vào nhà cao cửa rộng, còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chẳng qua không nghĩ tới, nữ nhân này quá kiêu ngạo, đêm tân hôn lại làm cho mình chịu ấm ức. Nếu thế tử hiện tại đi qua, tức là trần trụi đánh vào mặt nàng, nếu không qua, vạn nhất có chuyện gì, Vương Phi lại giận chó đánh mèo nàng. Đang suy nghĩ phải nói như thế nào, mới để cho mình không lâm vào loại tình cảnh lúng túng này.
Trên mặt của Yến Kỳ Hiên lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại nhớ tới lời nói tối hôm qua của phụ vương . Bảo hắn phải tự mình giải quyết. Cho nên nhíu chân mày: “Người tới, đi gọi Đại quản gia cầm thẻ bài, mời thái y xem cho biểu muội một chút.”
Tân nương tử thấy Yến Kỳ Hiên không có ý định đi ra ngoài, chẳng qua chỉ sai người mời thái y qua xem. Trong lòng bỗng có một loại tình cảm ấm áp chảy qua. Thế tử Gia có thể nghĩ đến mặt mũi của nàng, bất kể rốt cuộc như thế nào, hắn vẫn tôn trọng người vợ cả là mình, thời gian này sẽ không khó khăn như nàng tưởng tượng. Tân nương tử rất cảm kích, động tác lại càng ôn nhu. Hai người nhất trí không đề cập tới nữa.
Ở chính viện, Thuần Vương đang ở trong thư phòng, không có ở chính phòng. Thuần Vương Phi nghe được Giang Vân Vân té xỉu, Yến Kỳ Hiên chỉ sai người đi mời thái y, phân phó hạ nhân cố gắng chiếu cố, mà mình cũng không có trực tiếp đến. Trong lòng Thuần Vương Phi buồn phiền vô cùng.
Thuần Vương Phi trở về phòng ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được. Thuần Vương Phi thật không nghĩ tới, sau khi Ôn Uyển cự tuyệt hôn sự này, lại trực tiếp nhúng tay vào hôn sự của Kỳ Hiên. Gạt bỏ mình qua một bên mà chọn Giang Lâm cho Kỳ Hiên. Mấy người nàng chọn được toàn bộ bị Vương gia hủy bỏ.
Kể từ khi Thuần Vương Phi biết phải cưới Giang Lâm, ngực giống như bị một tảng đá đè ép, đến mức nàng thở không được . Giang Lâm ở Giang gia ỷ vào thân phận đích trưởng nữ, chèn ép phía dưới cùng di nương không ai dám ở trước mặt nàng ho khan một tiếng. Những đệ đệ muội muội thứ xuất lại càng dịu dàng ngoan ngoãn giống như mèo con . Trong nội viện nắm quyền hành, cực kì chặt chẽ .
Nàng cần một con dâu nhu thuận nghe lời, mà không phải là con dâu quá tài giỏi như vậy. Ôn Uyển quả thật cố ý không để cho nàng có ngày tốt lành.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, phu thê hai người đi chính đường kính trà cho Thuần Vương gia cùng Thuần Vương Phi. Thuần Vương nhìn phu thê hai người bộ dáng rất hòa hợp, cũng rất vui mừng.
Dùng xong đồ ăn sáng, còn phải đi hoàng cung thỉnh an hoàng đế bệ hạ .
Nha hoàn Hồng Chước của thế tử phi Thuần Vương đem tin tức thăm dò được nói cho chủ tử của nàng: “Tiểu thư, tối ngày hôm qua thế tử đi Bạch Ngọc Viên, không phải là đi chỗ biểu tiểu thư. Tiểu thư, phía ngoài đều nói thế tử Gia không quên được Phất Khê công tử.” Hồng Chước có chút ấm ức cho tiểu thư nhà nàng .
Giang Lâm cũng không ngại, cười nói: “Phất Khê công tử kinh tài tuyệt thế, người như vậy, người nào mà cùng hắn giao hảo thì cả đời cũng không quên được .” Cho dù không quên được thì thế nào, cũng chỉ là một người đã chết. Người sống đi theo người chết so đo, chính là tự mình tìm phiền phức. Hơn nữa, nếu có thể như thế cả đời, so sánh với nam tử thấy một yêu một, so với lão công hoa tâm ái thiếp vẫn tốt hơn.
Giang Lâm nghe nha hoàn tâm phúc Hồng Chước do dự nói: “Nhưng trong vương phủ đều nói, Ôn Uyển Quận chúa cũng chung tình với Thế Tử Gia. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Lâm nghe nói như thế liền bật cười: “Ôn Uyển Quận chúa là ai? Nếu thật chung tình với Thế Tử Gia, còn để cho ta gả vào sao? Mặc dù ta chưa từng thấy Ôn Uyển Quận chúa, nhưng thân ở địa vị cao, tất nhiên là người tâm cao khí ngạo. Tin đồn trước kia ta không biết là thật hay giả. Nhưng ta biết, sau này là tuyệt đối sẽ không .”
Bài ca Ôn Uyển hát là:《 thiếu nợ hạnh phúc của ngươi 》:
Làm thế nào để ngươi nghe được
Ta uyển chuyển chúc phúc hát cô đơn
Khi ngươi bối rối không thể tìm thấy một lối thoát cho ta
Khi ngươi để xuống lần nữa để nhớ những giọt nước mắt đã khô héo
Mà trong tay ai đều không thể xoa dịu
Thì ra ghen tỵ cùng tình yêu không thể cùng có
Cho dù ta ăn năn
Cũng không thể cứu rỗi chính mình
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy để ta tìm thấy ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu kể ra
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy cho ta tìm được ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu kể ra
Làm thế nào để nói đến
Thật ra thì ta thật quan tâm đến hạnh phúc của ngươi
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy để ta tìm thấy ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu nói ra
Gió thổi qua thung lũng
Ta sẽ nhớ tới ta thiếu hạnh phúc của ngươi
Hãy tha thứ cho ta yêu không đủ
Mặc dù ngươi sẽ giữ trong ánh sáng mờ
Hãy cho ta tìm được ngươi
Ta nợ ngươi hạnh phúc
Ta sẽ viết một trăm bức thư tình để hiểu
Cho đến tóc trắng cũng muốn nghe ngươi ôn nhu nói ra
Làm thế nào để yêu một người.
/1357
|