Trong phòng giam Đại Lý Tự, Bình Hướng Hi bị giam,đang tội nghiệp núp ở trong góc.
“Ăn cơm rồi, ăn cơm.” Lính canh ngục lớn tiếng kêu. Tiếp theo, Lính canh ngục dùng cái sọt lớn đầy bánh bao mang tới. Bánh bao kia nhìn đen thùi .
Lúc mới vào còn ghét bỏ bánh bao này. Hiện tại cầm ở trên tay, thừa dịp đang nóng vội vàng ăn. Nếu không lạnh sẽ càng khó ăn hơn.
Bình Hướng Hi bị trọng phạm kia hành hạ nửa tháng, trong thời gian này đói đến chóng mặt mấy lần. Chỉ là không có dũng khí để tự sát. Nếu lính canh ngục vẫn tiếp tục để như vậy, nói không chừng sẽ đem hắn ngược đãi đến chết luôn. Cho nên hắn nói ra, muốn cùng Bình Hướng Sung giam chung một chỗ. Hôm nay đã qua nửa tháng. Nhưng hắn, cũng không có được một chút tin tức từ phía bên ngoài. Thượng Đường cũng không đến thăm hắn.
“Ngũ đệ, ta lạnh a. Lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài !” Bình Hướng Sung ở đằng kia kêu lên, mặc áo tù nhân thật mỏng manh, ngủ chiếu, đắp sợi bông vừa mỏng vừa bẩn thỉu. Thế thì mùa đông khắc nghiệt làm sao có thể ở được.
Bình Hướng Hi cũng lạnh đến run rẩy, dùng sợi bông đem mình bao vây, nhưng khí lạnh vẫn rót vào trong người, lạnh đến nỗi xương cũng muốn kết thành băng. Cũng không biết cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc. Đều là do An thị gây tai hoạ cho mình. Nếu không phải một chồng biên lai mượn đồ kia, mình chẳng qua chỉ bị bãi quan, cũng không phải ngồi tù. Đều là nữ nhân này làm hại, làm hại mình chịu tội như vậy. An thị, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này, Bình Hướng Hi lại hận đến muốn giết nàng.
Hắn đã chịu tội hơn một tháng. Ban đầu còn chờ đợi, nhưng hơn một tháng nay, không có một người nào đến thăm hắn. Thượng Đường không có tới, Thượng Kỳ cũng không có. Hắn vẫn ráng chịu đựng, cũng không biết có thể nhịn đến lúc nào. Không biết có thể sẽ chết ở chỗ này hay không?
Hiện tại người duy nhất hắn có thể dựa vào Ôn Uyển. Hi vọng Ôn Uyển có thể đem hắn cứu ra sớm một chút. Dù thế nào, cũng là con gái mình. Nàng sẽ không thể đứng nhìn cha của mình chết trong ngục giam! Nhưng hắn cũng không oán hận Ôn Uyển không cứu hắn, người trong ngục giam tiết lộ tin tức cho hắn. Người Mao gia đang đấu cùng Tôn quý Quận chúa. Nên sửa lại vụ án, hắn cũng không được tha.
“Leng keng.” Phía ngoài có tiếng khóa cửa kêu. Mỗi khi cái âm thanh này vang lên. Là chứng minh có người đến thăm tù.
Tất cả đôi mắt mọi người – trông mong mà nhìn, hy vọng là người nhà mình. Nhìn thấy một cẩm y công tử đi vào nhà giam, trong tay cầm theo cái hộp đựng thức ăn, còn cầm cái bao thật to. Trong mắt mọi người đều tỏa sáng.
“Thượng Đường, là cháu, cháu tới rồi sao?” Bình Hướng Hi còn không có phản ứng, ánh mắt Bình Hướng Sung đã lóe sáng, lập tức kêu lên. Lúc này Bình Hướng Hi mới ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là Thượng Đường.
“Tam bá.” Mặc dù Thượng Đường biết Bình Hướng Sung tạm thời cũng bị nhốt tại Đại Lý Tự, tuy nhiên lại không biết hai người bọn họ bị giam chung một chỗ. Lính canh ngục mở cửa lao để cho Thượng Đường vào phòng giam.
“Cha.” Thượng Đường nhìn Bình Hướng Hi đã một tháng không gặp. Gầy đến nỗi gió có thể thổi bay lên, gương mặt bị lõm vào, chỉ còn dư lại một đôi mắt vô thần, râu mép cũng mọc lởm chởm đầy mặt. Nếu không phải nghe được giọng nói. Hắn căn bản không tin đây là Bình Hướng Hi.
Bình Hướng Hi thấy Thượng Đường cầm một cái túi lớn, vội hỏi là cầm thứ gì. Thượng Đường thấy Bình Hướng Hi lạnh xanh cả mặt, bận rộn mở bao, lấy ra đầy xiêm y, để cho Bình Hướng Hi mặc vào.
Bình Hướng Sung vừa nhìn thấy, vội vàng vọt tới cướp một cái quần bông. Thượng Đường có chút khó xử nhìn Bình Hướng Hi, đều mang cho Bình Hướng Hi mặc. Bình Hướng Hi cũng không cùng Bình Hướng Sung đoạt lại quần bông. Mình bọc trường bào dầy cộm nặng nề. Thượng Đường thấy Bình Hướng Hi không nói lời nào, bản thân cũng không biết nên nói gì. Hơn một tháng này, hắn cũng bôn ba bốn phía, nhưng đụng phải rất nhiều vách tường.
Thượng Đường từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra thức ăn mang đến, phía dưới hộp đựng thức ăn đặt than lửa, cho nên thức ăn còn bốc hơi nóng. Vừa lấy ra, mùi thơm bồng bềnh bay bốn phía, ngay cả lính canh ngục kia cũng không nhịn được nhìn vào “Cha. Ăn chút thức ăn đi. Nhân lúc còn nóng mau ăn.”
“Thượng Đường, lấy tới một chút cho Tam bá.” Bình Hướng Sung mặc xong áo quần, rất hối hận vì sao không đoạt nốt cái trường bào kia. Trường bào kia có thể sánh bằng quần áo ấm áp. Bình Hướng Sung ngửi thấy mùi thức ăn liền xoay đầu lại, cũng không quản có đũa không, vội vàng nhét vào trong miệng. Vừa ăn vừa nói ăn ngon, ăn ngon. Đã hơn một tháng không có ăn thức ăn ngon như vậy.
Thượng Đường nghẹn họng nhìn trân trối. Bình Hướng Hi so với Bình Hướng Sung tốt hơn chút ít. Nhưng cũng không có khá hơn chỗ nào. Cũng giống như hổ đói vậy. Vừa ăn vừa than thở ăn ngon, ăn ngon.
Hai người, bị giam hơn một tháng lại giống như qua một năm, mỗi ngày đều gặm một ổ bánh ngô không có mùi vị, khó ăn như vậy cũng trở thành mỹ vị rồi. Chớ nói chi là, món ăn này quả thật rất ngon. Không nói những phạm nhân khác toàn bộ đều trông mong nhìn, chính là một số lính canh ngục ngửi được mùi thơm này cũng đều nuốt nước bọt.
“Cha, cha ăn chậm một chút.” Lúc này, nơi nào còn để ý tới hình tượng. Uống rượu, ăn xong thức ăn nóng hổi, thân thể cũng ấm áp lên.
“Thượng Đường, tình huống bên ngoài sao rồi. Chuyện của ta, Ôn Uyển có nói gì hay không, lúc nào có thể làm cho ta được thả ra ngoài.” Bình Hướng Hi lo âu hỏi. Người duy nhất có thể cứu hắn , chính là Ôn Uyển.
“Muội muội cầu xin cùng hoàng thượng mấy lần, mỗi lần đều bị hoàng thượng quở mắng một trận. Muội muội nói, phải đợi hoàng thượng hết giận rồi lại tiếp tục cầu tình, hiện tại cầu tình sẽ ra kết quả hoàn toàn ngược lại. Nhưng mà muội muội đã cầu tình với Diêu đại nhân Đại Lý Tự, để cho hắn chiếu cố người một chút. Muội muội nói, yên tâm, nàng nhất định nghĩ biện pháp để người ta thả người ra ngoài. Cha, người phải thông cảm cho Ôn Uyển, nàng cũng rất khó xử. Trong hoàng cung, kỳ thật không có thoải mái như chúng ta nghĩ. Người đừng trách nàng không thể lập tức cứu người ra ngoài.” Thượng Đường vội trấn an nói. Nhắn nhủ dặn dò mấy câu xong rồi đi.
Hiện tại Bình Hướng Hi nơi nào còn dám oán trách, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, lúc nào có thể ra ngoài. Lại tiếp tục ngồi ở chỗ ngây ngốc, hắn chắc chắn sẽ chết.
Thượng Đường nói những lời tốt về Ôn Uyển với hắn. Lại bảo hắn đừng ghét nàng, Bình Hướng Hi không hề ghét nàng. Nhưng Bình Hướng Sung lại ở bên cạnh thì thầm nhanh một chút cứu bọn họ ra ngoài.
Thượng Đường cho lính canh ngục một hà bao thật dầy, để hắn chiếu cố Bình Hướng Hi cùng Bình Hướng Sung một chút, lính canh ngục tự nhiên đáp ứng. Chờ Thượng Đường đi rồi, lính canh ngục lại đi hỏi đội trưởng nhà lao.
“Đội trưởng, người nào mà có thể làm cho Diêu đại nhân công chính nghiêm minh của chúng ta phải nể mặt mũi. Người nọ đến tột cùng có ai làm hậu thuẫn ở sau lưng vậy?” Một lính canh ngục vừa mới vào làm, cũng không biết thân phận đám người Bình Hướng Hi. Thấy Thượng Đường mang giọng điệu lớn như vậy, có chút ngạc nhiên.
“Không có biện pháp, người ta mệnh tốt, sinh ra một nữ nhi tốt. Đáng tiếc người này không biết tiếc phúc. Có một nữ nhi như vậy, còn sợ không có phúc hưởng.” Ngục đầu cảm thán.
“Chưa nghe nói qua hoàng đế gần đây có nạp mỹ nhân nào a.” Lính canh ngục không hiểu hỏi.
“Đồ ngu ngốc, so ra mỹ nhân trong cung cũng không được sủng ái nhiều như vậy. Cũng không biết người này đầu óc có phải bị con lừa đá rồi hay không, có một nữ nhi như vậy, cả đời vinh hoa phú quý còn sợ thiếu sao? Vậy mà hết lần này tới lần khác chính mình lại xem con gái như người lạ. Vừa xảy ra chuyện, mới nhớ tới đứa con gái này. Khụ, nói ra, Ôn Uyển Quận chúa cũng thật đáng thương. Có một phụ thân như vậy.” Đối với tấm lòng nhân ái của Ôn Uyển Quận chúa, rất nhiều người đều bội phục thật sâu.
Một nhóm người ở đây thảo luận nhiệt liệt. Vì cái gì bị giam vào nhà lao một tháng, mới có người đến thăm. Trong đó có một lính canh ngục thừa dịp uống rượu ấm người, đến nhà giam của Bình Hướng Hi và Bình Hướng Sung. Nhìn hai huynh đệ Bình Hướng Hi ngồi run run đằng kia, cười ha hả hỏi “Lạnh không?” .
Bình Hướng Hi gật đầu. Bình HướngSung lại càng gật đầu giống như gà bằm tỏi.
Lính canh ngục khinh bỉ cười nói “Nếu ngươi có thể đem chuyện tình yêu của Ôn Uyển Quận chúa nói ra một chút. Ta liền cho người ta đem chậu than tới đây.”
“Hoang đường, chuyện trong khuê phòng của nữ tử sao có thể tùy tiện nói ra ngoài.” Sắc mặt Bình hướng Hi cực kỳ khó coi.
“Hắn không nói ta nói, ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần biết, ta nhất định biết gì nói đấy. Đại nhân. Ngươi nhanh đem chậu than tới cho ta đi.” Bình Hướng Sung lớn tiếng kêu lên. Lính canh ngục lại nói muốn biết một chút chuyện tình yêu của Ôn Uyển.
” Cháu gái ta, thích nhất là những thiếu niên anh tuấn đa tài. . . . . .” Bình Hướng Sung chuẩn bị thao thao bất tuyệt đem chuyện tình yêu của Ôn Uyển nói một chút, để đổi lại chậu than.
Mặc dù Bình Hướng Hi không thích đứa con gái này, nhưng nghe Bình Hướng Sung nói xấu lung tung như vậy, cũng trở nên giận dữ, quả quyết ngăn cản “Tam ca, huynh nói hưu nói vượn cái gì vậy. Ôn Uyển khi nào làm ra những chuyện như vậy. Huynh ở nơi này nói hưu nói vượn. Không chỉ làm hỏng danh dự của Ôn Uyển, cũng sẽ dính líu tới danh dự của một đám nữ nhi Bình gia. Huynh có ý đồ gì?”
“Tức giận cái gì, cũng chỉ là nói giỡn thôi mà.” Tam lão gia đã lạnh muốn chết, vì lò than, nơi nào quản được những thứ khuê dự với không khuê dự, trước tiên đem thân thể làm ấm, giữ được cái mạng mới là quan trọng.
“Đây cũng không phải là chuyện có thể đem ra nói đùa. Ngươi đang lấy danh tiết của Ôn Uyển ra để nói chuyện, vạn nhất truyền đi. Sau này nàng đi ra ngoài còn có thể làm người sao. Sau này còn có thể tìm người trong sạch gả sao? Sau này nữ nhi Bình gia, sao có thể tìm được nhà chồng tốt à” Bình Hướng Hi giận dữ. Chuyện này quan hệ đến danh tiết nữ nhi Bình gia, tương lai Bình gia. Sao có thể lấy ra làm trò đùa như thế.
“Nàng ở trong cung sống phong lưu khoái hoạt, chúng ta lại ở chỗ này chịu tội. Nói thì hay lắm muốn chúng ta chờ thêm một chút, rõ ràng là định trì hoãn thời gian. Trên đời này có người nào không biết hoàng đế sủng ái nàng, đem nàng xem như bảo bối mà thương yêu, nếu nàng thật có lòng, lập tức có thể thả chúng ta ra ngoài. Nàng rõ ràng đã mặc kệ chúng ta rồi. Ngươi cần gì phải quan tâm sống chết của nàng.” Tam lão gia rất tức giận.
“Ngươi câm miệng, nếu ngươi còn nói hưu nói vượn nữa. Chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định sẽ đem chuyện này nói cho đại ca và tộc trưởng, xem bọn hắn xử phạt ngươi như thế nào.” Bình Hướng Hi giận đến cả người phát run. Tại sao có thể vì một chút lợi lộc nhỏ như con muỗi mà nói hưu nói vượn như thế.
Bình Hướng Sung mới bất kể nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ biết mình đang rất lạnh. Chuẩn bị nói tiếp, Bình Hướng Hi lại không để cho hắn nói. Hai người liền đánh nhau trong ngục.
Lính canh ngục kia đứng bên cạnh xem, không đề phòng có người đi đến. Hỏi lính cai ngục bên cạnh, vừa biết chuyện gì xảy ra. Đã bị ngục đầu quạt cho một chưởng lên mặt. Tiếp theo lại bị đạp cho vài cái: “Nếu ngươi muốn chết cũng đừng đem một đám huynh đệ liên lụy vào. Muốn nghe chuyện tình yêu, cũng không nhìn một chút đó là chuyện của người nào. Khốn kiếp, vương bát đản.”
Lính cai ngục kia ôm lấy đầu, mấy mấy người lính cai ngục đem tên lính lòng dạ khó lường này đánh cho chỉ còn một hơi: “Nếu như bị truyền đi một chữ, ta sẽ để ngươi chết thật khó coi.” Bọn họ còn không muốn chết đâu.
Ngục đầu đi vào, đem Bình Hướng Sung nhốt vào trong phòng giam bên cạnh. Bình Hướng Hi chỉ còn một mình một phòng giam. Không tới một hồi, ngục đầu lại cho đưa tới một chiếc giường, và chăn dầy “Ôn Uyển Quận chúa là người tâm địa bồ tát, sao lại có người phụ thân vì tư lợi như ngươi. Nhưng coi như ngươi còn chút lương tâm, nếu không, ta sẽ đánh cho ngươi bò không dậy nổi.”
“Đại nhân, không phải nói cho ta lò than sao, sao lại cho hắn chăn.” Tam lão gia lớn tiếng kêu.
Lính canh ngục lạnh giọng nói, nếu dám la nữa, sẽ dùng đại hình hầu hạ. Bình Hướng Sung mới không dám nói thêm gì nữa. Chờ tới lúc ăn cơm, Bình Hướng Sung nhìn ổ bánh ngô trong tay mình, trong tay Bình Hướng Hi lại là hai cái bánh bao trắng bóng, còn có một chén canh thịt. Mặc dù chén canh thịt kia chỉ có mấy khối thịt béo nổi lên, nhưng cũng làm cho những người bên cạnh nuốt nước miếng.
“Ngũ đệ, ngươi cho ta một chút đi.” Bình Hướng Sung liếm môi kêu lên.
Bình Hướng Hi đối với hắn rất căm tức, không để ý tới hắn. Tam lão gia một mực cầu khẩn, Bình Hướng Hi vẫn cứng rắn. Nhưng thấy Bình Hướng Sung cầu khẩn quá cũng mềm lòng, phân ra một nửa cho hắn ăn. Phòng giam của Bình Hướng Sung cũng không phải chỉ có mình hắn. Được thứ tốt rồi, toàn bộ mấy phạm nhân đều xông lên đoạt, Bình Hướng Sung không ăn được, lại đem toàn bộ hiếu kính bạn trong ngục rồi.
Nhưng đến bữa sau, phần ăn của Bình Hướng Hi lại giảm còn một nửa. Linh canh ngục cười lạnh nói: “Ngươi đều ăn không hết, cho ngươi nhiều như vậy thật lãng phí.”
Bình Hướng Hi đổ mồ hôi, hắn ăn còn không đủ no, làm sao có thể ăn không hết. Hắn có ngốc cũng biết đây là Lính cai ngục nhìn hắn không thuận mắt, nên không cho Bình Hướng Sung ăn nữa. Bữa ăn tiếp theo, mới được khôi phục hai bánh bao trắng, một chén canh thịt, còn nhiều thêm chén ăn nhẹ: “Còn có lần tiếp theo, đừng nghĩ có thể khôi phục nữa. Sau này có thể sẽ chỉ là ổ bánh ngô.”
Phạm nhân trong ngục giam đều kêu không công bằng. Lính canh ha hả cười nói: “Có bản lĩnh, các ngươi cũng để người nhà đi tìm đầu ngục đi, ta sẽ dàn xếp cho. Ngày ngày thịt cá cũng không có vấn đề gì.” Mà về sau, cuộc sống của Bình Hướng Hi rõ ràng được cải thiện hơn. Mỗi ngày hai cái bánh bao hoặc là cơm, một ăn mặn một chay. Thấy vậy toàn bộ người trong phòng giam đều nuốt nước miếng.
Bình Hướng Hi cũng không dám làm người tốt nữa. Vốn chỉ vừa đủ cho một mình hắn ăn no bảy tám phần, nếu chia cho ca ca hắn ăn, sau này hắn cũng chỉ có thể đi theo ca ca hắn cùng nhau ăn ổ bánh ngô. Cho nên, đành phải xin lỗi rồi.
Bình Hướng Sung hận đến nghiến răng. Nhưng cũng không có cách nào khác.
Mà ở trong nhà giam nữ, lại có người đang lớn tiếng kêu cứu “Đội trưởng nhà lao, có nữ phạm nhân tự sát, mau tới cứu người a.”
Lính canh được tin tức, lập tức mời người có kinh nghiệm, làm máu nàng ngưng chảy, đem người cứu trở lại.
An thị yếu ớt tỉnh lại. Nàng nghĩ tới mình đem con cái liên lụy vào rồi, lại uất hận chuyện Bình Hướng Hi. Trong lòng An thị vạn phần bi thương, hiện tại nàng sống, cũng chỉ thành gánh nặng cho nhi tử và nữ nhi. Cho dù sau này nàng có thể ra ngoài, nhi tử và nữ nhi cũng sẽ oán hận nàng. Hơn nữa hơn một tháng này đã để cho nàng sống không bằng chết. Nàng thật sự là chịu không nổi khổ sở bực này trong nhà giam, không bằng chết đi cho sạch sẻ. Lại không nghĩ rằng, thậm chí ngay cả nàng muốn chết cũng không thể. Ông trời rốt cuộc đối với nàng ưu ái, hay vẫn là tàn nhẫn.
Một nữ phạm nhân kỳ quái hỏi “Kỳ quái, lúc nào những lính canh này lại có nhân tính như vậy. Bình thường nếu như không chết liền bị ném vào trong đống tuyết. Lần này không chỉ kịp thời phát hiện có người muốn tự vẫn, còn bỏ ra công sức lớn như vậy để cứu người?”
“Nhân tính cái gì? Nhất định là đắc tội với người nào, nên khiến cho nàng muốn chết cũng không chết được. Người này, chúng ta vẫn đừng nên để ý tới nàng mới tốt. Tránh rước lấy lửa cháy.” Một nữ phạm nhân khác khôn khéo lắc đầu, nhẹ nói .
Hai người bên cạnh nghe đều gật đầu, cảm thấy nói vậy cũng hợp lý. Từ đó, mọi người trong nhà giam, toàn bộ đều bất hòa với An thị
“Ăn cơm rồi, ăn cơm.” Lính canh ngục lớn tiếng kêu. Tiếp theo, Lính canh ngục dùng cái sọt lớn đầy bánh bao mang tới. Bánh bao kia nhìn đen thùi .
Lúc mới vào còn ghét bỏ bánh bao này. Hiện tại cầm ở trên tay, thừa dịp đang nóng vội vàng ăn. Nếu không lạnh sẽ càng khó ăn hơn.
Bình Hướng Hi bị trọng phạm kia hành hạ nửa tháng, trong thời gian này đói đến chóng mặt mấy lần. Chỉ là không có dũng khí để tự sát. Nếu lính canh ngục vẫn tiếp tục để như vậy, nói không chừng sẽ đem hắn ngược đãi đến chết luôn. Cho nên hắn nói ra, muốn cùng Bình Hướng Sung giam chung một chỗ. Hôm nay đã qua nửa tháng. Nhưng hắn, cũng không có được một chút tin tức từ phía bên ngoài. Thượng Đường cũng không đến thăm hắn.
“Ngũ đệ, ta lạnh a. Lúc nào chúng ta mới có thể ra ngoài !” Bình Hướng Sung ở đằng kia kêu lên, mặc áo tù nhân thật mỏng manh, ngủ chiếu, đắp sợi bông vừa mỏng vừa bẩn thỉu. Thế thì mùa đông khắc nghiệt làm sao có thể ở được.
Bình Hướng Hi cũng lạnh đến run rẩy, dùng sợi bông đem mình bao vây, nhưng khí lạnh vẫn rót vào trong người, lạnh đến nỗi xương cũng muốn kết thành băng. Cũng không biết cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc. Đều là do An thị gây tai hoạ cho mình. Nếu không phải một chồng biên lai mượn đồ kia, mình chẳng qua chỉ bị bãi quan, cũng không phải ngồi tù. Đều là nữ nhân này làm hại, làm hại mình chịu tội như vậy. An thị, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này, Bình Hướng Hi lại hận đến muốn giết nàng.
Hắn đã chịu tội hơn một tháng. Ban đầu còn chờ đợi, nhưng hơn một tháng nay, không có một người nào đến thăm hắn. Thượng Đường không có tới, Thượng Kỳ cũng không có. Hắn vẫn ráng chịu đựng, cũng không biết có thể nhịn đến lúc nào. Không biết có thể sẽ chết ở chỗ này hay không?
Hiện tại người duy nhất hắn có thể dựa vào Ôn Uyển. Hi vọng Ôn Uyển có thể đem hắn cứu ra sớm một chút. Dù thế nào, cũng là con gái mình. Nàng sẽ không thể đứng nhìn cha của mình chết trong ngục giam! Nhưng hắn cũng không oán hận Ôn Uyển không cứu hắn, người trong ngục giam tiết lộ tin tức cho hắn. Người Mao gia đang đấu cùng Tôn quý Quận chúa. Nên sửa lại vụ án, hắn cũng không được tha.
“Leng keng.” Phía ngoài có tiếng khóa cửa kêu. Mỗi khi cái âm thanh này vang lên. Là chứng minh có người đến thăm tù.
Tất cả đôi mắt mọi người – trông mong mà nhìn, hy vọng là người nhà mình. Nhìn thấy một cẩm y công tử đi vào nhà giam, trong tay cầm theo cái hộp đựng thức ăn, còn cầm cái bao thật to. Trong mắt mọi người đều tỏa sáng.
“Thượng Đường, là cháu, cháu tới rồi sao?” Bình Hướng Hi còn không có phản ứng, ánh mắt Bình Hướng Sung đã lóe sáng, lập tức kêu lên. Lúc này Bình Hướng Hi mới ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên là Thượng Đường.
“Tam bá.” Mặc dù Thượng Đường biết Bình Hướng Sung tạm thời cũng bị nhốt tại Đại Lý Tự, tuy nhiên lại không biết hai người bọn họ bị giam chung một chỗ. Lính canh ngục mở cửa lao để cho Thượng Đường vào phòng giam.
“Cha.” Thượng Đường nhìn Bình Hướng Hi đã một tháng không gặp. Gầy đến nỗi gió có thể thổi bay lên, gương mặt bị lõm vào, chỉ còn dư lại một đôi mắt vô thần, râu mép cũng mọc lởm chởm đầy mặt. Nếu không phải nghe được giọng nói. Hắn căn bản không tin đây là Bình Hướng Hi.
Bình Hướng Hi thấy Thượng Đường cầm một cái túi lớn, vội hỏi là cầm thứ gì. Thượng Đường thấy Bình Hướng Hi lạnh xanh cả mặt, bận rộn mở bao, lấy ra đầy xiêm y, để cho Bình Hướng Hi mặc vào.
Bình Hướng Sung vừa nhìn thấy, vội vàng vọt tới cướp một cái quần bông. Thượng Đường có chút khó xử nhìn Bình Hướng Hi, đều mang cho Bình Hướng Hi mặc. Bình Hướng Hi cũng không cùng Bình Hướng Sung đoạt lại quần bông. Mình bọc trường bào dầy cộm nặng nề. Thượng Đường thấy Bình Hướng Hi không nói lời nào, bản thân cũng không biết nên nói gì. Hơn một tháng này, hắn cũng bôn ba bốn phía, nhưng đụng phải rất nhiều vách tường.
Thượng Đường từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra thức ăn mang đến, phía dưới hộp đựng thức ăn đặt than lửa, cho nên thức ăn còn bốc hơi nóng. Vừa lấy ra, mùi thơm bồng bềnh bay bốn phía, ngay cả lính canh ngục kia cũng không nhịn được nhìn vào “Cha. Ăn chút thức ăn đi. Nhân lúc còn nóng mau ăn.”
“Thượng Đường, lấy tới một chút cho Tam bá.” Bình Hướng Sung mặc xong áo quần, rất hối hận vì sao không đoạt nốt cái trường bào kia. Trường bào kia có thể sánh bằng quần áo ấm áp. Bình Hướng Sung ngửi thấy mùi thức ăn liền xoay đầu lại, cũng không quản có đũa không, vội vàng nhét vào trong miệng. Vừa ăn vừa nói ăn ngon, ăn ngon. Đã hơn một tháng không có ăn thức ăn ngon như vậy.
Thượng Đường nghẹn họng nhìn trân trối. Bình Hướng Hi so với Bình Hướng Sung tốt hơn chút ít. Nhưng cũng không có khá hơn chỗ nào. Cũng giống như hổ đói vậy. Vừa ăn vừa than thở ăn ngon, ăn ngon.
Hai người, bị giam hơn một tháng lại giống như qua một năm, mỗi ngày đều gặm một ổ bánh ngô không có mùi vị, khó ăn như vậy cũng trở thành mỹ vị rồi. Chớ nói chi là, món ăn này quả thật rất ngon. Không nói những phạm nhân khác toàn bộ đều trông mong nhìn, chính là một số lính canh ngục ngửi được mùi thơm này cũng đều nuốt nước bọt.
“Cha, cha ăn chậm một chút.” Lúc này, nơi nào còn để ý tới hình tượng. Uống rượu, ăn xong thức ăn nóng hổi, thân thể cũng ấm áp lên.
“Thượng Đường, tình huống bên ngoài sao rồi. Chuyện của ta, Ôn Uyển có nói gì hay không, lúc nào có thể làm cho ta được thả ra ngoài.” Bình Hướng Hi lo âu hỏi. Người duy nhất có thể cứu hắn , chính là Ôn Uyển.
“Muội muội cầu xin cùng hoàng thượng mấy lần, mỗi lần đều bị hoàng thượng quở mắng một trận. Muội muội nói, phải đợi hoàng thượng hết giận rồi lại tiếp tục cầu tình, hiện tại cầu tình sẽ ra kết quả hoàn toàn ngược lại. Nhưng mà muội muội đã cầu tình với Diêu đại nhân Đại Lý Tự, để cho hắn chiếu cố người một chút. Muội muội nói, yên tâm, nàng nhất định nghĩ biện pháp để người ta thả người ra ngoài. Cha, người phải thông cảm cho Ôn Uyển, nàng cũng rất khó xử. Trong hoàng cung, kỳ thật không có thoải mái như chúng ta nghĩ. Người đừng trách nàng không thể lập tức cứu người ra ngoài.” Thượng Đường vội trấn an nói. Nhắn nhủ dặn dò mấy câu xong rồi đi.
Hiện tại Bình Hướng Hi nơi nào còn dám oán trách, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, lúc nào có thể ra ngoài. Lại tiếp tục ngồi ở chỗ ngây ngốc, hắn chắc chắn sẽ chết.
Thượng Đường nói những lời tốt về Ôn Uyển với hắn. Lại bảo hắn đừng ghét nàng, Bình Hướng Hi không hề ghét nàng. Nhưng Bình Hướng Sung lại ở bên cạnh thì thầm nhanh một chút cứu bọn họ ra ngoài.
Thượng Đường cho lính canh ngục một hà bao thật dầy, để hắn chiếu cố Bình Hướng Hi cùng Bình Hướng Sung một chút, lính canh ngục tự nhiên đáp ứng. Chờ Thượng Đường đi rồi, lính canh ngục lại đi hỏi đội trưởng nhà lao.
“Đội trưởng, người nào mà có thể làm cho Diêu đại nhân công chính nghiêm minh của chúng ta phải nể mặt mũi. Người nọ đến tột cùng có ai làm hậu thuẫn ở sau lưng vậy?” Một lính canh ngục vừa mới vào làm, cũng không biết thân phận đám người Bình Hướng Hi. Thấy Thượng Đường mang giọng điệu lớn như vậy, có chút ngạc nhiên.
“Không có biện pháp, người ta mệnh tốt, sinh ra một nữ nhi tốt. Đáng tiếc người này không biết tiếc phúc. Có một nữ nhi như vậy, còn sợ không có phúc hưởng.” Ngục đầu cảm thán.
“Chưa nghe nói qua hoàng đế gần đây có nạp mỹ nhân nào a.” Lính canh ngục không hiểu hỏi.
“Đồ ngu ngốc, so ra mỹ nhân trong cung cũng không được sủng ái nhiều như vậy. Cũng không biết người này đầu óc có phải bị con lừa đá rồi hay không, có một nữ nhi như vậy, cả đời vinh hoa phú quý còn sợ thiếu sao? Vậy mà hết lần này tới lần khác chính mình lại xem con gái như người lạ. Vừa xảy ra chuyện, mới nhớ tới đứa con gái này. Khụ, nói ra, Ôn Uyển Quận chúa cũng thật đáng thương. Có một phụ thân như vậy.” Đối với tấm lòng nhân ái của Ôn Uyển Quận chúa, rất nhiều người đều bội phục thật sâu.
Một nhóm người ở đây thảo luận nhiệt liệt. Vì cái gì bị giam vào nhà lao một tháng, mới có người đến thăm. Trong đó có một lính canh ngục thừa dịp uống rượu ấm người, đến nhà giam của Bình Hướng Hi và Bình Hướng Sung. Nhìn hai huynh đệ Bình Hướng Hi ngồi run run đằng kia, cười ha hả hỏi “Lạnh không?” .
Bình Hướng Hi gật đầu. Bình HướngSung lại càng gật đầu giống như gà bằm tỏi.
Lính canh ngục khinh bỉ cười nói “Nếu ngươi có thể đem chuyện tình yêu của Ôn Uyển Quận chúa nói ra một chút. Ta liền cho người ta đem chậu than tới đây.”
“Hoang đường, chuyện trong khuê phòng của nữ tử sao có thể tùy tiện nói ra ngoài.” Sắc mặt Bình hướng Hi cực kỳ khó coi.
“Hắn không nói ta nói, ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần biết, ta nhất định biết gì nói đấy. Đại nhân. Ngươi nhanh đem chậu than tới cho ta đi.” Bình Hướng Sung lớn tiếng kêu lên. Lính canh ngục lại nói muốn biết một chút chuyện tình yêu của Ôn Uyển.
” Cháu gái ta, thích nhất là những thiếu niên anh tuấn đa tài. . . . . .” Bình Hướng Sung chuẩn bị thao thao bất tuyệt đem chuyện tình yêu của Ôn Uyển nói một chút, để đổi lại chậu than.
Mặc dù Bình Hướng Hi không thích đứa con gái này, nhưng nghe Bình Hướng Sung nói xấu lung tung như vậy, cũng trở nên giận dữ, quả quyết ngăn cản “Tam ca, huynh nói hưu nói vượn cái gì vậy. Ôn Uyển khi nào làm ra những chuyện như vậy. Huynh ở nơi này nói hưu nói vượn. Không chỉ làm hỏng danh dự của Ôn Uyển, cũng sẽ dính líu tới danh dự của một đám nữ nhi Bình gia. Huynh có ý đồ gì?”
“Tức giận cái gì, cũng chỉ là nói giỡn thôi mà.” Tam lão gia đã lạnh muốn chết, vì lò than, nơi nào quản được những thứ khuê dự với không khuê dự, trước tiên đem thân thể làm ấm, giữ được cái mạng mới là quan trọng.
“Đây cũng không phải là chuyện có thể đem ra nói đùa. Ngươi đang lấy danh tiết của Ôn Uyển ra để nói chuyện, vạn nhất truyền đi. Sau này nàng đi ra ngoài còn có thể làm người sao. Sau này còn có thể tìm người trong sạch gả sao? Sau này nữ nhi Bình gia, sao có thể tìm được nhà chồng tốt à” Bình Hướng Hi giận dữ. Chuyện này quan hệ đến danh tiết nữ nhi Bình gia, tương lai Bình gia. Sao có thể lấy ra làm trò đùa như thế.
“Nàng ở trong cung sống phong lưu khoái hoạt, chúng ta lại ở chỗ này chịu tội. Nói thì hay lắm muốn chúng ta chờ thêm một chút, rõ ràng là định trì hoãn thời gian. Trên đời này có người nào không biết hoàng đế sủng ái nàng, đem nàng xem như bảo bối mà thương yêu, nếu nàng thật có lòng, lập tức có thể thả chúng ta ra ngoài. Nàng rõ ràng đã mặc kệ chúng ta rồi. Ngươi cần gì phải quan tâm sống chết của nàng.” Tam lão gia rất tức giận.
“Ngươi câm miệng, nếu ngươi còn nói hưu nói vượn nữa. Chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định sẽ đem chuyện này nói cho đại ca và tộc trưởng, xem bọn hắn xử phạt ngươi như thế nào.” Bình Hướng Hi giận đến cả người phát run. Tại sao có thể vì một chút lợi lộc nhỏ như con muỗi mà nói hưu nói vượn như thế.
Bình Hướng Sung mới bất kể nhiều như vậy, hiện tại hắn chỉ biết mình đang rất lạnh. Chuẩn bị nói tiếp, Bình Hướng Hi lại không để cho hắn nói. Hai người liền đánh nhau trong ngục.
Lính canh ngục kia đứng bên cạnh xem, không đề phòng có người đi đến. Hỏi lính cai ngục bên cạnh, vừa biết chuyện gì xảy ra. Đã bị ngục đầu quạt cho một chưởng lên mặt. Tiếp theo lại bị đạp cho vài cái: “Nếu ngươi muốn chết cũng đừng đem một đám huynh đệ liên lụy vào. Muốn nghe chuyện tình yêu, cũng không nhìn một chút đó là chuyện của người nào. Khốn kiếp, vương bát đản.”
Lính cai ngục kia ôm lấy đầu, mấy mấy người lính cai ngục đem tên lính lòng dạ khó lường này đánh cho chỉ còn một hơi: “Nếu như bị truyền đi một chữ, ta sẽ để ngươi chết thật khó coi.” Bọn họ còn không muốn chết đâu.
Ngục đầu đi vào, đem Bình Hướng Sung nhốt vào trong phòng giam bên cạnh. Bình Hướng Hi chỉ còn một mình một phòng giam. Không tới một hồi, ngục đầu lại cho đưa tới một chiếc giường, và chăn dầy “Ôn Uyển Quận chúa là người tâm địa bồ tát, sao lại có người phụ thân vì tư lợi như ngươi. Nhưng coi như ngươi còn chút lương tâm, nếu không, ta sẽ đánh cho ngươi bò không dậy nổi.”
“Đại nhân, không phải nói cho ta lò than sao, sao lại cho hắn chăn.” Tam lão gia lớn tiếng kêu.
Lính canh ngục lạnh giọng nói, nếu dám la nữa, sẽ dùng đại hình hầu hạ. Bình Hướng Sung mới không dám nói thêm gì nữa. Chờ tới lúc ăn cơm, Bình Hướng Sung nhìn ổ bánh ngô trong tay mình, trong tay Bình Hướng Hi lại là hai cái bánh bao trắng bóng, còn có một chén canh thịt. Mặc dù chén canh thịt kia chỉ có mấy khối thịt béo nổi lên, nhưng cũng làm cho những người bên cạnh nuốt nước miếng.
“Ngũ đệ, ngươi cho ta một chút đi.” Bình Hướng Sung liếm môi kêu lên.
Bình Hướng Hi đối với hắn rất căm tức, không để ý tới hắn. Tam lão gia một mực cầu khẩn, Bình Hướng Hi vẫn cứng rắn. Nhưng thấy Bình Hướng Sung cầu khẩn quá cũng mềm lòng, phân ra một nửa cho hắn ăn. Phòng giam của Bình Hướng Sung cũng không phải chỉ có mình hắn. Được thứ tốt rồi, toàn bộ mấy phạm nhân đều xông lên đoạt, Bình Hướng Sung không ăn được, lại đem toàn bộ hiếu kính bạn trong ngục rồi.
Nhưng đến bữa sau, phần ăn của Bình Hướng Hi lại giảm còn một nửa. Linh canh ngục cười lạnh nói: “Ngươi đều ăn không hết, cho ngươi nhiều như vậy thật lãng phí.”
Bình Hướng Hi đổ mồ hôi, hắn ăn còn không đủ no, làm sao có thể ăn không hết. Hắn có ngốc cũng biết đây là Lính cai ngục nhìn hắn không thuận mắt, nên không cho Bình Hướng Sung ăn nữa. Bữa ăn tiếp theo, mới được khôi phục hai bánh bao trắng, một chén canh thịt, còn nhiều thêm chén ăn nhẹ: “Còn có lần tiếp theo, đừng nghĩ có thể khôi phục nữa. Sau này có thể sẽ chỉ là ổ bánh ngô.”
Phạm nhân trong ngục giam đều kêu không công bằng. Lính canh ha hả cười nói: “Có bản lĩnh, các ngươi cũng để người nhà đi tìm đầu ngục đi, ta sẽ dàn xếp cho. Ngày ngày thịt cá cũng không có vấn đề gì.” Mà về sau, cuộc sống của Bình Hướng Hi rõ ràng được cải thiện hơn. Mỗi ngày hai cái bánh bao hoặc là cơm, một ăn mặn một chay. Thấy vậy toàn bộ người trong phòng giam đều nuốt nước miếng.
Bình Hướng Hi cũng không dám làm người tốt nữa. Vốn chỉ vừa đủ cho một mình hắn ăn no bảy tám phần, nếu chia cho ca ca hắn ăn, sau này hắn cũng chỉ có thể đi theo ca ca hắn cùng nhau ăn ổ bánh ngô. Cho nên, đành phải xin lỗi rồi.
Bình Hướng Sung hận đến nghiến răng. Nhưng cũng không có cách nào khác.
Mà ở trong nhà giam nữ, lại có người đang lớn tiếng kêu cứu “Đội trưởng nhà lao, có nữ phạm nhân tự sát, mau tới cứu người a.”
Lính canh được tin tức, lập tức mời người có kinh nghiệm, làm máu nàng ngưng chảy, đem người cứu trở lại.
An thị yếu ớt tỉnh lại. Nàng nghĩ tới mình đem con cái liên lụy vào rồi, lại uất hận chuyện Bình Hướng Hi. Trong lòng An thị vạn phần bi thương, hiện tại nàng sống, cũng chỉ thành gánh nặng cho nhi tử và nữ nhi. Cho dù sau này nàng có thể ra ngoài, nhi tử và nữ nhi cũng sẽ oán hận nàng. Hơn nữa hơn một tháng này đã để cho nàng sống không bằng chết. Nàng thật sự là chịu không nổi khổ sở bực này trong nhà giam, không bằng chết đi cho sạch sẻ. Lại không nghĩ rằng, thậm chí ngay cả nàng muốn chết cũng không thể. Ông trời rốt cuộc đối với nàng ưu ái, hay vẫn là tàn nhẫn.
Một nữ phạm nhân kỳ quái hỏi “Kỳ quái, lúc nào những lính canh này lại có nhân tính như vậy. Bình thường nếu như không chết liền bị ném vào trong đống tuyết. Lần này không chỉ kịp thời phát hiện có người muốn tự vẫn, còn bỏ ra công sức lớn như vậy để cứu người?”
“Nhân tính cái gì? Nhất định là đắc tội với người nào, nên khiến cho nàng muốn chết cũng không chết được. Người này, chúng ta vẫn đừng nên để ý tới nàng mới tốt. Tránh rước lấy lửa cháy.” Một nữ phạm nhân khác khôn khéo lắc đầu, nhẹ nói .
Hai người bên cạnh nghe đều gật đầu, cảm thấy nói vậy cũng hợp lý. Từ đó, mọi người trong nhà giam, toàn bộ đều bất hòa với An thị
/1357
|