Edit: Thu Chang
Beta: Tiểu Tuyền
Trải qua chuyện của Mao Tân Trạch, Hằng Vương không giãy dụa nữa, chịu sống đàng hoàng hơn một chút. Đối thủ quá cường đại nên hắn phải âm thầm tích trữ lực lượng trước. Nhưng hoàng đế đối với Đức Phi, không biết có phải bởi vì đau lòng nàng hay không, mà liên tiếp vài đêm ở lại Trường Xuân cung. Hoàng đế tuổi lớn như vậy, thân thể cũng không tốt, làm như vậy chỉ là để trấn an nàng.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển đi Điện Dưỡng Hòa, nhìn thấy Vương thái y bắt mạch cho hoàng đế. Hoàng đế ho khan không ngừng. Ngày thường Vương thái y đều tới xem mạch cho hoàng đế, nhưng lần này không phải chỉ có vậy. Ôn Uyển gấp gáp hỏi Ôn công công rốt cuộc là tại sao.
Ôn công công nhìn bộ dạng gấp gáp của Ôn Uyển liền bận rộn giải thích “Quận chúa, tối hôm qua hoàng thượng bị trúng gió, buổi sáng hôm nay bắt đầu có chút trầm trọng . Thái y nói không có gì đáng ngại, Quận chúa không cần quá lo lắng.”
Ôn Uyển trong nội tâm quýnh lên nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra. Để tránh tâm tình hoàng đế không tốt. Tận tâm hầu hạ hoàng đế. Ôn Uyển nhìn hoàng đế mang bệnh mà vẫn xử lý chánh sự, trong nội tâm rất khó chịu, mỗi lần mở miệng khuyên bảo, đều không được.
Ôn Uyển hỏi thái y, Vương thái y nói “Quận chúa, thần không dối gạt Quận chúa, hoàng thượng chính là vất vả quá độ, cộng thêm tuổi đã cao, lại không có thời gian tĩnh dưỡng. Kính xin Quận chúa khuyên bảo hoàng thượng nhiều hơn, phải cố gắng điều dưỡng thân thể mới tốt.”
Ôn Uyển trong nội tâm rất khổ sở, nàng đi theo hoàng đế bày tỏ mấy lần, nhưng mỗi ngày hoàng đế vẫn vất vả cực nhọc phê duyệt tấu chương. Ôn Uyển khuyên không biết bao nhiêu lần đều không có tác dụng. Hoàng đế căn bản là không nghe, Ôn Uyển nói nhiều hơn nữa, cũng chỉ vô dụng. Ôn Uyển dù trong lòng vô cùng gấp gáp, nhưng vô kế khả thi.
Đảo mắt đã đến giữa tháng chạp, trên trời bông tuyết bay bay. Bệnh của Hoàng đế, mới xem như tốt hơn được chút ít. Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài. Hoàng đế thường xuyên ho khan, mỗi lần ho khan sẽ không dứt , không nói người ho khan cảm thấy khó chịu. Mà bản thân Ôn Uyển hầu hạ bên cạnh, nghe hắn ho khan, trong lòng cũng sầu lo không dứt.
Ôn Uyển hỏi riêng Vương thái y, Vương thái y cũng chỉ bảo Ôn Uyển tận tâm khuyên bảo hoàng đế nghỉ ngơi. Lời nói của Thái y…, cũng đại biểu tình huống của hoàng đế rất không tốt. Thân thể Hoàng đế, đã đến lúc không thể chịu đựng áp lực của công việc.
Trong lòng Ôn Uyển khó chịu vô cùng. Mặc dù nói gần vua như gần cọp, nhưng hai năm qua. Hoàng đế quả thật đối với nàng vạn phần thương yêu, chưa bao giờ bạc đãi một điều gì. Ôn Uyển không biết nên làm sao. Làm sao, mới có thể làm cho hoàng đế bỏ gánh nặng xuống, cố gắng an tâm tĩnh dưỡng thân thể. Nếu còn tiếp tục như vậy, không tới một năm. Hoàng đế nhất định sẽ ngã xuống.
Ôn Uyển từ Vĩnh Ninh Cung đi đến Điện Dưỡng Hòa, nhìn một mảnh truyết trắng xoá, lạnh lẽo bao phủ đường đi và cây cối. Từng gió trên bầu trời thổi tới, mang theo cái lạnh buốt cắt vào da thịt, lỗ tai, hai gò má, đầu ngón tay lộ ở bên ngoài đều đông lạnh đau đớn giống như bị con mèo hung hăng cắn vào.
Ôn Uyển lạnh run cả người, vô cùng hối hận tại sao không mang theo tai chụp và bao tay. Hạ Dao nhìn nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đem áo trấn thủ, bao tay đã chuẩn bị từ trước mặc lên người cho nàng. Ôn Uyển nhìn động tác của Hạ Dao, cười ha ha.
“Lạnh như thế. con cứ ngồi noãn kiệu tới đây. Sao lại tự mình đi qua. Nếu vạn nhất bị lạnh thì làm sao bây giờ.” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển đứng từ xa chà xát tay, băm chân, tuyết phủ đầy trên y phục mà trách cứ . Ôn Uyển lắc đầu, nơi nào có thể dưỡng thành tính được chiều chuộng như vậy. Phải rèn luyện thân thể nhiều thì mới tốt.
Ôn công công lập tức đưa lò than đến, để cho Ôn Uyển hơ tay. Ôn Uyển chà xát bàn tay, uống một chén trà nóng bốc hơi cuồn cuộn xong, cũng thấy ấm áp lên. Hoàng đế thấy vậy vừa buồn cười vừa tức giận. Tính tình nha đầu này, cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi được.
Đúng lúc này. Hoàng đế lại ho khan. Hoàng đế ho khan một tiếng, lòng Ôn Uyển lại càng nặng nề. Tiến lên vỗ vỗ lưng, hầu hạ hoàng đế uống thuốc.
“Hoàng thượng, Đại Lý Tự Diêu đại nhân cầu kiến.” Hoàng đế tiếp kiến, sau khi xem tấu chương xong thì gật đầu phân phó. Cứ theo như thế mà làm. Ôn Uyển có chút kinh ngạc.
“Có phải rất kỳ quái hay không, tại sao ông ngoại không truy cứu tới cùng.” Hoàng đế nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Uyển sau khi nghe được kết quả thẩm phán liền cười hỏi.
Ôn Uyển gật đầu, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ. Ông ngoại làm như vậy tự nhiên là có suy nghĩ của mình. Mình đối với mấy cái này không hiểu.
“Nếu như ông ngoại khẽ động, dính líu có thể không chỉ là một vài nhà, mà là một nhóm lớn công huân thế gia, đến lúc đó triều đình sẽ chấn động. Ông ngoại già rồi, chịu không được giằng co.” Hoàng đế nhẹ nói . Ông càng phái người tra xét về sau, nhìn danh sách những người kia thì khó nén nổi kinh hãi.
Ôn Uyển vô cùng dè dặt , cẩn thận từng ly từng tí hỏi “Ông ngoại, có một vấn đề, con vẫn muốn nói, nhưng lại không dám nói. Ông ngoại hoàng đế, con có thể nói được không? Con biết con nói như vậy có thể là đại nghịch bất đạo, nhưng mà, con thật không nhịn được, ông ngoại hoàng đế, con không có ý tứ gì khác, chẳng qua thật sự rất lo lắng, con. . . . . .” Ôn Uyển rất mâu thuẫn, sợ hỏi sẽ bị hoạch tội. Nhưng không hỏi, trong lòng nàng không lúc nào trôi qua thanh thản.
“Có cái gì nghi ngờ, nói ra là được, làm gì mà ấp a ấp úng như vậy. Ông ngoại còn có thể trách tội con sao .” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, tràn đầy trìu mến.
” Ông ngoại hoàng đế lần này người bị trúng gió làm cho người tĩnh dưỡng nửa tháng, thái y nói muốn người nghỉ ngơi thật nhiều. Tại sao người không nghỉ ngơi nhiều hơn, đem chuyện giao lại cho mấy cậu, để cho các cậu làm giúp! Thân thể người không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.” Ôn Uyển cẩn thận viết từng chữ trên giấy.
“Con muốn nói ông ngoại già rồi, không dùng được nữa có phải không.” Hoàng đế làm bộ như không thèm để ý, trong mắt lại hiện lên hàn quang.
Ôn Uyển nhìn thấy liền run rẩy, trong bụng phát rét. Cúi đầu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí viết: “Ông ngoại, đây không phải là vấn đề dùng được hay không? Thế gian này. Ai cũng sẽ có ngày phải già đi. Ngày xưa Hán Vũ Tần hoàng, Đường Tông Tống tổ, ai mà không một thời huy hoàng, xây dựng bá nghiệp vạn năm thiên cổ, chiến công bất hủ, nhưng bọn họ tất nhiên cũng đều không chạy trốn khỏi cái này. Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, thiên đạo luân hồi, ai cũng không thể trốn được. Con biết con nói những lời này là đại nghịch bất đạo, là tử tội. Nhưng con vẫn muốn nói, ông ngoại, thân thể người bây giờ thật sự không tốt, thái y vẫn nói muốn người nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỉ có nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng tĩnh dưỡng, người mới có thể sống lâu trăm tuổi. Thân thể của người bản thân người rõ ràng nhất, tại sao người muốn khổ cực như vậy, chẳng lẽ những thứ đó, so với sức khỏe của người, so với mạng của người quan trọng hơn sao?”
Nhìn hoàng đế chống đở khổ cực như vậy, thân thể rõ ràng chịu không nổi, còn muốn phê duyệt tấu chương. Mỗi ngày đều vất vả cực nhọc. Nàng biết, quyền lực rất cuốn hút, nhưng quyền lực so với tính mạng, nhất định là tính mạng quan trọng hơn. Ôn Uyển rất khó chịu, nghĩ tới vạn nhất hoàng đế ngã xuống, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện này, Ôn Uyển lại vô cùng khó chịu. Nàng không dám suy nghĩ, bởi vì nàng sợ, sợ vạn nhất hoàng đế thật sự sảy ra chuyện gì.
“Sao vậy, ông ngoại còn chưa có mắng con? Khóc cái gì?” Hoàng đế thấy nước mắt Ôn Uyển lã chã rơi xuống. Lại lau nước mắt cho nàng, vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Trong khoảng thời gian ông ngã bệnh, Ôn Uyển quả thật lo âu không ngừng. Hoàng đế biết Ôn Uyển là quả thật rất lo lắng, suy nghĩ cho ông. Nếu là người khác mà dám nói lời này, đoán chừng phải máu tươi ba thước .
“Nếu như người không vất vả như vậy, nghe thái y chú ý tĩnh dưỡng, nhất định có thể làm ông cụ trăm tuổi. Nhưng bây giờ thân thể người kém như vậy. Còn mang bệnh mà xử lý chính vụ. Con đã hỏi thái y, bọn họ không nói, nhưng con biết rõ thân thể của người càng ngày càng kém đi rồi. Ông ngoại, con chỉ có ông và cậu là người thân, con muốn người luôn khỏe mạnh. Phải sống thật tốt. Ông ngoại hoàng đế, con hi vọng người có thể sống lâu trăm tuổi.” nước mắt Ôn Uyển lã chã rơi xuống. Ôm hoàng đế, cảm thụ được nhiệt độ trên người ông truyền đến, trong lòng mới an tâm. Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này Ôn Uyển vẫn luôn kinh hãi đảm chiến. Nàng luôn lo lắng đề phòng, sợ hoàng đế xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Hiển nhiên Hoàng đế cũng cảm thụ được nỗi sợ hãi của Ôn Uyển nên trong lòng vô cùng ấm áp. Kể từ sự kiện trà độc lần đó, ông đối với con cái cũng đã nản lòng thoái chí. Hơn một năm này. Có Ôn Uyển ở bên người, ông mới không cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy tịch mịch nữa. Mặc dù Ôn Uyển có chút tâm tư nhỏ, nhưng đối với ông lại vô cùng chân thành chưa từng tính toán một phân.
“Nếu để cho con trở lại lúc trước. Vẫn ở tại thôn trang nhỏ trước kia, con có nguyện ý không?” Hoàng đế nhẹ nhàng mà hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không muốn, nếu như vẫn ở thôn trang. Không thể thấy cậu, cũng thấy ông ngoại hoàng đế rồi. Con không muốn cái gì vinh hoa phú quý, con cũng không cần địa vị quyền thế. Con chỉ muốn cùng người nhà thật vui vẻ ở chung một chỗ. Nếu để cho con trở lại thôn trang trong núi nhỏ, mà có thể đổi lại ông ngoại người khỏe mạnh, thì con nguyện ý .”
“Đứa ngốc, đúng là một đứa bé ngốc.” Hoàng đế sờ sờ đầu Ôn Uyển. Đối với lời nói của Ôn Uyển ông đều để ở trong lòng. Lúc nào Ôn Uyển nói lời thật, lúc nào nói lời giả, hoàng đế chỉ cần liếc là thấy được.
“Vậy con nói, lập ai làm thái tử mới tốt đây?” Lời này vừa nói ra, Ôn công công ở bên cạnh khẽ run một cái. Chuyện quốc gia đại sự quan trọng như vậy, Hoàng thượng lại hỏi Quận chúa. Hoàng thượng hỏi điều này cũng không khỏi đùa quá trớn rồi, nếu như bị Ngự sử biết được, tấu chương buộc tội khẳng định thu được một đống lớn. Nếu để người ngoài biết, Quận chúa sẽ phải gánh tội danh nhiễu loạn chính sự trên lưng.
Mặc dù thế cục đã rất rõ ràng. Nhưng dù đã rõ ràng, hoàng đế vẫn không đem thủ tục cuối cùng bổ sung đầy đủ, chứng minh hoàng đế vẫn chưa yên tâm, không cam lòng giao lại quyền lực.
Ôn Uyển lắc đầu tỏ vẻ không biết, bàn về tài cán và năng lực, mấy cậu đều rất lợi hại. Nhưng con cho là, làm hoàng đế, quan trọng nhất phải mưu cầu lợi ích cho dân chúng, tài cán và năng lực xét ở phía sau. Về phần ai có thể vì dân chúng giành lợi ích nhiều hơn, con cũng không biết.”
“Ông ngoại còn tưởng rằng con sẽ nói lão Bát.” Hoàng đế buồn cười nói.
Ôn Uyển cẩn thận viết “Trong lòng con lúc ấy đúng là hi vọng như vậy, nói không có chính con cũng không tin. Có điều chính trị thật sự rất phức tạp, con ở trong cung hơn một năm, đều không rõ quan hệ lẫn lộn nối tiếp nhau này. Nên việc chọn người thừa kế tự nhiên phải cực kỳ thận trọng, dù sao cũng liên quan đến cơ nghiệp vạn năm của giang sơn Đại Tề sau này, và sự sinh tồn của hàng nghìn hàng vạn lê dân bách tính.”
Thời điểm nàng bệnh nặng lần trước, chẳng qua chỉ cầu xin được một đường lui an toàn. Cũng không có chỉ thẳng ra. Hiện tại nếu như chỉ ra, có thể sẽ mang ý tứ bức vua thoái vị.
Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế thời gian dài, không nói những cái khác, tâm tư hoàng đế nàng cũng suy đoán được mấy phần. Nhưng bản thân cũng biết điểm mấu chốt của ông ở đâu. Một khi vượt qua không nói là nàng, liền cả cậu Trịnh vương cũng có thể gặp tai ương.
“Vậy con nói, nếu ông ngoại không mệt nhọc như vậy, làm cái gì mới tốt đây? Ngày ngày quen bận rộn rồi, đột nhiên buông lỏng, còn không biết có chịu nổi không đây!” Hoàng đế cười hỏi.
“Cái này tự nhiên phải trải qua một quá trình đấy. Về phần sau này, có thể trồng hoa, đùa giỡn chim chóc, câu cá, vận động nhiều hơn, thân thể dưỡng tốt rồi, lại đi chung quanh ngắm nhìn cảnh đẹp, ăn thử các món ăn đặc sắc ở khắp nơi. Con cảm thấy được trải qua cuộc sống như vậy, rất tuyệt vời. Con cũng không muốn chờ tới già, thong thả về sau (sau này tràn đầy quốc khố), con liền muốn giống như Lão sư, đi khắp thiên hạ, đem từng góc của Đại Tề đều xem một lần. Con muốn xem hết cảnh đẹp trong thiên hạ, ăn hết món ăn ngon trong thiên hạ.” Ôn Uyển vui cười hớn hở vạch kế hoạch tương lai của mình.
“Nghe thấy, ngược lại có vẻ không tệ.” Hoàng đế cũng vui vẻ cười ha hả.
Hoàng đế nói một hồi cùng Ôn Uyển, lại tiếp tục chui đầu vào công vụ, không tiếp tục đề tài này. Ôn Uyển có chút thất vọng, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.
Ôn Uyển không biết là, ngày đó hoàng đế suy nghĩ lại rồi hỏi “Ôn Bảo, ngươi nói xem lời của Ôn Uyển, có phải rất có đạo lý hay không? Trẫm đã vất vả cả đời này rồi, có phải cũng nên chuyển qua cuộc sống trồng hoa, đùa giỡn chim chóc, câu cá, để cho bản thân được nghỉ ngơi hay không?” Thân thể Hoàng đế, còn có ai so với ông rõ ràng hơn, mặc dù ông đã dự định chọn Trịnh vương. Nhưng lại không muốn giao quyền. Tuy nhiên thân thể của ông quả thật chịu không nổi nữa, nhưng tay cầm quyền lực một khi đã bỏ xuống, sẽ không lấy trở lại được.
Ôn công công thiếu chút nữa ngất đi, hai chân như nhũn ra, toàn thân bò lổm ngổm trên mặt đất “Hoàng thượng, người còn đang thịnh niên, thái y đều nói. Để người nghỉ ngơi mấy ngày, là có thể dưỡng tốt rồi.”
Hoàng đế nghe xong, phất tay để cho hắn lui xuống, bản thân tựa vào trên long sàng suy nghĩ hồi lâu. Chính thân thể mình ông tự biết.
Ôn công công thấy vạn tuế Gia nằm ngủ, lúc đi ra lau mồ hôi hột trên trán, khuyên hoàng đế giao quyền thối vị, ông trời của tôi, trên đời này dám khuyên như vậy cũng chỉ có Ôn Uyển Quận chúa. Đổi thành những người khác, sớm đã bị tháo thành tám khối. Điều này rõ ràng nói hoàng đế già rồi, không còn dùng được mà không biết càng già càng sợ người khác nói mình đã già. Đặc biệt là hoàng đế, thiên hạ chí tôn, giàu có tứ hải, làm sao bỏ được, làm sao dễ dàng từ bỏ cuộc sống hô phong hoán vũ .
Ôn Uyển thấy hoàng đế không nghe lời khuyên của mình, vẫn như ngày thường xử lý đại sự triều chính. Ôn Uyển lại càng tận tâm chiếu cố hoàng đế hơn. Nhưng trong lòng rầu rĩ, tâm tình bị ảnh hưởng, cũng ảnh hưởng khẩu vị. Mỗi ngày đều ăn không vô, chỉ nuốt vài ngụm cơm.
Hạ Hương thấy tâm tình Ôn Uyển không tốt, cười nói “Quận chúa, hoa mai ở lâm viên ngoài kia đã nở hoa rồi, Quận chúa có muốn đi xem một chút hay không. Coi như giải sầu đi.”
Trời đông tháng chạp giá rét, bách hoa đều khó nở, nhưng có một nơi trong ngự hoa viên, trồng hơn trăm gốc mai. Là năm đó có một sủng phi yêu mai thành si, hoàng đế đã gieo xuống vì nàng nên sau này trở thành quang cảnh khó gặp trong ngự hoa viên. Lúc này chính là thời điểm hoa mai nở rộ, từ xa nhìn lại, một mảng lớn phấn bạch hỏa hồng, nhẹ nhàng khắc sâu, hết sức xinh đẹp, cơn gió thổi qua, rất nhiều cánh hoa liền theo gió mà rơi xuống.
Ôn Uyển thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Ở bên trong đi một lòng vòng, nhìn ngắm no đủ, về sau lại để cho người đem hoa mai thu thập lại, ngâm nước nóng tắm.
Những ngày kế tiếp, Ôn Uyển căn bản là một tấc cũng không rời hoàng đế. Buổi tối ngủ, cũng phải nhìn hoàng đế ngủ xong sau đó mới trở về Vĩnh Ninh Cung. Hoàng đế ngủ ít, giờ mẹo sẽ tỉnh. Ôn Uyển cũng vào giờ mẹo một khắc tới đây, phụng bồi ông ngoại.
Beta: Tiểu Tuyền
Trải qua chuyện của Mao Tân Trạch, Hằng Vương không giãy dụa nữa, chịu sống đàng hoàng hơn một chút. Đối thủ quá cường đại nên hắn phải âm thầm tích trữ lực lượng trước. Nhưng hoàng đế đối với Đức Phi, không biết có phải bởi vì đau lòng nàng hay không, mà liên tiếp vài đêm ở lại Trường Xuân cung. Hoàng đế tuổi lớn như vậy, thân thể cũng không tốt, làm như vậy chỉ là để trấn an nàng.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển đi Điện Dưỡng Hòa, nhìn thấy Vương thái y bắt mạch cho hoàng đế. Hoàng đế ho khan không ngừng. Ngày thường Vương thái y đều tới xem mạch cho hoàng đế, nhưng lần này không phải chỉ có vậy. Ôn Uyển gấp gáp hỏi Ôn công công rốt cuộc là tại sao.
Ôn công công nhìn bộ dạng gấp gáp của Ôn Uyển liền bận rộn giải thích “Quận chúa, tối hôm qua hoàng thượng bị trúng gió, buổi sáng hôm nay bắt đầu có chút trầm trọng . Thái y nói không có gì đáng ngại, Quận chúa không cần quá lo lắng.”
Ôn Uyển trong nội tâm quýnh lên nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra. Để tránh tâm tình hoàng đế không tốt. Tận tâm hầu hạ hoàng đế. Ôn Uyển nhìn hoàng đế mang bệnh mà vẫn xử lý chánh sự, trong nội tâm rất khó chịu, mỗi lần mở miệng khuyên bảo, đều không được.
Ôn Uyển hỏi thái y, Vương thái y nói “Quận chúa, thần không dối gạt Quận chúa, hoàng thượng chính là vất vả quá độ, cộng thêm tuổi đã cao, lại không có thời gian tĩnh dưỡng. Kính xin Quận chúa khuyên bảo hoàng thượng nhiều hơn, phải cố gắng điều dưỡng thân thể mới tốt.”
Ôn Uyển trong nội tâm rất khổ sở, nàng đi theo hoàng đế bày tỏ mấy lần, nhưng mỗi ngày hoàng đế vẫn vất vả cực nhọc phê duyệt tấu chương. Ôn Uyển khuyên không biết bao nhiêu lần đều không có tác dụng. Hoàng đế căn bản là không nghe, Ôn Uyển nói nhiều hơn nữa, cũng chỉ vô dụng. Ôn Uyển dù trong lòng vô cùng gấp gáp, nhưng vô kế khả thi.
Đảo mắt đã đến giữa tháng chạp, trên trời bông tuyết bay bay. Bệnh của Hoàng đế, mới xem như tốt hơn được chút ít. Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài. Hoàng đế thường xuyên ho khan, mỗi lần ho khan sẽ không dứt , không nói người ho khan cảm thấy khó chịu. Mà bản thân Ôn Uyển hầu hạ bên cạnh, nghe hắn ho khan, trong lòng cũng sầu lo không dứt.
Ôn Uyển hỏi riêng Vương thái y, Vương thái y cũng chỉ bảo Ôn Uyển tận tâm khuyên bảo hoàng đế nghỉ ngơi. Lời nói của Thái y…, cũng đại biểu tình huống của hoàng đế rất không tốt. Thân thể Hoàng đế, đã đến lúc không thể chịu đựng áp lực của công việc.
Trong lòng Ôn Uyển khó chịu vô cùng. Mặc dù nói gần vua như gần cọp, nhưng hai năm qua. Hoàng đế quả thật đối với nàng vạn phần thương yêu, chưa bao giờ bạc đãi một điều gì. Ôn Uyển không biết nên làm sao. Làm sao, mới có thể làm cho hoàng đế bỏ gánh nặng xuống, cố gắng an tâm tĩnh dưỡng thân thể. Nếu còn tiếp tục như vậy, không tới một năm. Hoàng đế nhất định sẽ ngã xuống.
Ôn Uyển từ Vĩnh Ninh Cung đi đến Điện Dưỡng Hòa, nhìn một mảnh truyết trắng xoá, lạnh lẽo bao phủ đường đi và cây cối. Từng gió trên bầu trời thổi tới, mang theo cái lạnh buốt cắt vào da thịt, lỗ tai, hai gò má, đầu ngón tay lộ ở bên ngoài đều đông lạnh đau đớn giống như bị con mèo hung hăng cắn vào.
Ôn Uyển lạnh run cả người, vô cùng hối hận tại sao không mang theo tai chụp và bao tay. Hạ Dao nhìn nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đem áo trấn thủ, bao tay đã chuẩn bị từ trước mặc lên người cho nàng. Ôn Uyển nhìn động tác của Hạ Dao, cười ha ha.
“Lạnh như thế. con cứ ngồi noãn kiệu tới đây. Sao lại tự mình đi qua. Nếu vạn nhất bị lạnh thì làm sao bây giờ.” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển đứng từ xa chà xát tay, băm chân, tuyết phủ đầy trên y phục mà trách cứ . Ôn Uyển lắc đầu, nơi nào có thể dưỡng thành tính được chiều chuộng như vậy. Phải rèn luyện thân thể nhiều thì mới tốt.
Ôn công công lập tức đưa lò than đến, để cho Ôn Uyển hơ tay. Ôn Uyển chà xát bàn tay, uống một chén trà nóng bốc hơi cuồn cuộn xong, cũng thấy ấm áp lên. Hoàng đế thấy vậy vừa buồn cười vừa tức giận. Tính tình nha đầu này, cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi được.
Đúng lúc này. Hoàng đế lại ho khan. Hoàng đế ho khan một tiếng, lòng Ôn Uyển lại càng nặng nề. Tiến lên vỗ vỗ lưng, hầu hạ hoàng đế uống thuốc.
“Hoàng thượng, Đại Lý Tự Diêu đại nhân cầu kiến.” Hoàng đế tiếp kiến, sau khi xem tấu chương xong thì gật đầu phân phó. Cứ theo như thế mà làm. Ôn Uyển có chút kinh ngạc.
“Có phải rất kỳ quái hay không, tại sao ông ngoại không truy cứu tới cùng.” Hoàng đế nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Uyển sau khi nghe được kết quả thẩm phán liền cười hỏi.
Ôn Uyển gật đầu, nhưng rất nhanh lại tỏ vẻ. Ông ngoại làm như vậy tự nhiên là có suy nghĩ của mình. Mình đối với mấy cái này không hiểu.
“Nếu như ông ngoại khẽ động, dính líu có thể không chỉ là một vài nhà, mà là một nhóm lớn công huân thế gia, đến lúc đó triều đình sẽ chấn động. Ông ngoại già rồi, chịu không được giằng co.” Hoàng đế nhẹ nói . Ông càng phái người tra xét về sau, nhìn danh sách những người kia thì khó nén nổi kinh hãi.
Ôn Uyển vô cùng dè dặt , cẩn thận từng ly từng tí hỏi “Ông ngoại, có một vấn đề, con vẫn muốn nói, nhưng lại không dám nói. Ông ngoại hoàng đế, con có thể nói được không? Con biết con nói như vậy có thể là đại nghịch bất đạo, nhưng mà, con thật không nhịn được, ông ngoại hoàng đế, con không có ý tứ gì khác, chẳng qua thật sự rất lo lắng, con. . . . . .” Ôn Uyển rất mâu thuẫn, sợ hỏi sẽ bị hoạch tội. Nhưng không hỏi, trong lòng nàng không lúc nào trôi qua thanh thản.
“Có cái gì nghi ngờ, nói ra là được, làm gì mà ấp a ấp úng như vậy. Ông ngoại còn có thể trách tội con sao .” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, tràn đầy trìu mến.
” Ông ngoại hoàng đế lần này người bị trúng gió làm cho người tĩnh dưỡng nửa tháng, thái y nói muốn người nghỉ ngơi thật nhiều. Tại sao người không nghỉ ngơi nhiều hơn, đem chuyện giao lại cho mấy cậu, để cho các cậu làm giúp! Thân thể người không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.” Ôn Uyển cẩn thận viết từng chữ trên giấy.
“Con muốn nói ông ngoại già rồi, không dùng được nữa có phải không.” Hoàng đế làm bộ như không thèm để ý, trong mắt lại hiện lên hàn quang.
Ôn Uyển nhìn thấy liền run rẩy, trong bụng phát rét. Cúi đầu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí viết: “Ông ngoại, đây không phải là vấn đề dùng được hay không? Thế gian này. Ai cũng sẽ có ngày phải già đi. Ngày xưa Hán Vũ Tần hoàng, Đường Tông Tống tổ, ai mà không một thời huy hoàng, xây dựng bá nghiệp vạn năm thiên cổ, chiến công bất hủ, nhưng bọn họ tất nhiên cũng đều không chạy trốn khỏi cái này. Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, thiên đạo luân hồi, ai cũng không thể trốn được. Con biết con nói những lời này là đại nghịch bất đạo, là tử tội. Nhưng con vẫn muốn nói, ông ngoại, thân thể người bây giờ thật sự không tốt, thái y vẫn nói muốn người nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỉ có nghỉ ngơi thật tốt, cố gắng tĩnh dưỡng, người mới có thể sống lâu trăm tuổi. Thân thể của người bản thân người rõ ràng nhất, tại sao người muốn khổ cực như vậy, chẳng lẽ những thứ đó, so với sức khỏe của người, so với mạng của người quan trọng hơn sao?”
Nhìn hoàng đế chống đở khổ cực như vậy, thân thể rõ ràng chịu không nổi, còn muốn phê duyệt tấu chương. Mỗi ngày đều vất vả cực nhọc. Nàng biết, quyền lực rất cuốn hút, nhưng quyền lực so với tính mạng, nhất định là tính mạng quan trọng hơn. Ôn Uyển rất khó chịu, nghĩ tới vạn nhất hoàng đế ngã xuống, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện này, Ôn Uyển lại vô cùng khó chịu. Nàng không dám suy nghĩ, bởi vì nàng sợ, sợ vạn nhất hoàng đế thật sự sảy ra chuyện gì.
“Sao vậy, ông ngoại còn chưa có mắng con? Khóc cái gì?” Hoàng đế thấy nước mắt Ôn Uyển lã chã rơi xuống. Lại lau nước mắt cho nàng, vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Trong khoảng thời gian ông ngã bệnh, Ôn Uyển quả thật lo âu không ngừng. Hoàng đế biết Ôn Uyển là quả thật rất lo lắng, suy nghĩ cho ông. Nếu là người khác mà dám nói lời này, đoán chừng phải máu tươi ba thước .
“Nếu như người không vất vả như vậy, nghe thái y chú ý tĩnh dưỡng, nhất định có thể làm ông cụ trăm tuổi. Nhưng bây giờ thân thể người kém như vậy. Còn mang bệnh mà xử lý chính vụ. Con đã hỏi thái y, bọn họ không nói, nhưng con biết rõ thân thể của người càng ngày càng kém đi rồi. Ông ngoại, con chỉ có ông và cậu là người thân, con muốn người luôn khỏe mạnh. Phải sống thật tốt. Ông ngoại hoàng đế, con hi vọng người có thể sống lâu trăm tuổi.” nước mắt Ôn Uyển lã chã rơi xuống. Ôm hoàng đế, cảm thụ được nhiệt độ trên người ông truyền đến, trong lòng mới an tâm. Không biết tại sao, trong khoảng thời gian này Ôn Uyển vẫn luôn kinh hãi đảm chiến. Nàng luôn lo lắng đề phòng, sợ hoàng đế xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Hiển nhiên Hoàng đế cũng cảm thụ được nỗi sợ hãi của Ôn Uyển nên trong lòng vô cùng ấm áp. Kể từ sự kiện trà độc lần đó, ông đối với con cái cũng đã nản lòng thoái chí. Hơn một năm này. Có Ôn Uyển ở bên người, ông mới không cảm thấy cô đơn, cũng không cảm thấy tịch mịch nữa. Mặc dù Ôn Uyển có chút tâm tư nhỏ, nhưng đối với ông lại vô cùng chân thành chưa từng tính toán một phân.
“Nếu để cho con trở lại lúc trước. Vẫn ở tại thôn trang nhỏ trước kia, con có nguyện ý không?” Hoàng đế nhẹ nhàng mà hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không muốn, nếu như vẫn ở thôn trang. Không thể thấy cậu, cũng thấy ông ngoại hoàng đế rồi. Con không muốn cái gì vinh hoa phú quý, con cũng không cần địa vị quyền thế. Con chỉ muốn cùng người nhà thật vui vẻ ở chung một chỗ. Nếu để cho con trở lại thôn trang trong núi nhỏ, mà có thể đổi lại ông ngoại người khỏe mạnh, thì con nguyện ý .”
“Đứa ngốc, đúng là một đứa bé ngốc.” Hoàng đế sờ sờ đầu Ôn Uyển. Đối với lời nói của Ôn Uyển ông đều để ở trong lòng. Lúc nào Ôn Uyển nói lời thật, lúc nào nói lời giả, hoàng đế chỉ cần liếc là thấy được.
“Vậy con nói, lập ai làm thái tử mới tốt đây?” Lời này vừa nói ra, Ôn công công ở bên cạnh khẽ run một cái. Chuyện quốc gia đại sự quan trọng như vậy, Hoàng thượng lại hỏi Quận chúa. Hoàng thượng hỏi điều này cũng không khỏi đùa quá trớn rồi, nếu như bị Ngự sử biết được, tấu chương buộc tội khẳng định thu được một đống lớn. Nếu để người ngoài biết, Quận chúa sẽ phải gánh tội danh nhiễu loạn chính sự trên lưng.
Mặc dù thế cục đã rất rõ ràng. Nhưng dù đã rõ ràng, hoàng đế vẫn không đem thủ tục cuối cùng bổ sung đầy đủ, chứng minh hoàng đế vẫn chưa yên tâm, không cam lòng giao lại quyền lực.
Ôn Uyển lắc đầu tỏ vẻ không biết, bàn về tài cán và năng lực, mấy cậu đều rất lợi hại. Nhưng con cho là, làm hoàng đế, quan trọng nhất phải mưu cầu lợi ích cho dân chúng, tài cán và năng lực xét ở phía sau. Về phần ai có thể vì dân chúng giành lợi ích nhiều hơn, con cũng không biết.”
“Ông ngoại còn tưởng rằng con sẽ nói lão Bát.” Hoàng đế buồn cười nói.
Ôn Uyển cẩn thận viết “Trong lòng con lúc ấy đúng là hi vọng như vậy, nói không có chính con cũng không tin. Có điều chính trị thật sự rất phức tạp, con ở trong cung hơn một năm, đều không rõ quan hệ lẫn lộn nối tiếp nhau này. Nên việc chọn người thừa kế tự nhiên phải cực kỳ thận trọng, dù sao cũng liên quan đến cơ nghiệp vạn năm của giang sơn Đại Tề sau này, và sự sinh tồn của hàng nghìn hàng vạn lê dân bách tính.”
Thời điểm nàng bệnh nặng lần trước, chẳng qua chỉ cầu xin được một đường lui an toàn. Cũng không có chỉ thẳng ra. Hiện tại nếu như chỉ ra, có thể sẽ mang ý tứ bức vua thoái vị.
Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế thời gian dài, không nói những cái khác, tâm tư hoàng đế nàng cũng suy đoán được mấy phần. Nhưng bản thân cũng biết điểm mấu chốt của ông ở đâu. Một khi vượt qua không nói là nàng, liền cả cậu Trịnh vương cũng có thể gặp tai ương.
“Vậy con nói, nếu ông ngoại không mệt nhọc như vậy, làm cái gì mới tốt đây? Ngày ngày quen bận rộn rồi, đột nhiên buông lỏng, còn không biết có chịu nổi không đây!” Hoàng đế cười hỏi.
“Cái này tự nhiên phải trải qua một quá trình đấy. Về phần sau này, có thể trồng hoa, đùa giỡn chim chóc, câu cá, vận động nhiều hơn, thân thể dưỡng tốt rồi, lại đi chung quanh ngắm nhìn cảnh đẹp, ăn thử các món ăn đặc sắc ở khắp nơi. Con cảm thấy được trải qua cuộc sống như vậy, rất tuyệt vời. Con cũng không muốn chờ tới già, thong thả về sau (sau này tràn đầy quốc khố), con liền muốn giống như Lão sư, đi khắp thiên hạ, đem từng góc của Đại Tề đều xem một lần. Con muốn xem hết cảnh đẹp trong thiên hạ, ăn hết món ăn ngon trong thiên hạ.” Ôn Uyển vui cười hớn hở vạch kế hoạch tương lai của mình.
“Nghe thấy, ngược lại có vẻ không tệ.” Hoàng đế cũng vui vẻ cười ha hả.
Hoàng đế nói một hồi cùng Ôn Uyển, lại tiếp tục chui đầu vào công vụ, không tiếp tục đề tài này. Ôn Uyển có chút thất vọng, nhưng cũng không có nói cái gì nữa.
Ôn Uyển không biết là, ngày đó hoàng đế suy nghĩ lại rồi hỏi “Ôn Bảo, ngươi nói xem lời của Ôn Uyển, có phải rất có đạo lý hay không? Trẫm đã vất vả cả đời này rồi, có phải cũng nên chuyển qua cuộc sống trồng hoa, đùa giỡn chim chóc, câu cá, để cho bản thân được nghỉ ngơi hay không?” Thân thể Hoàng đế, còn có ai so với ông rõ ràng hơn, mặc dù ông đã dự định chọn Trịnh vương. Nhưng lại không muốn giao quyền. Tuy nhiên thân thể của ông quả thật chịu không nổi nữa, nhưng tay cầm quyền lực một khi đã bỏ xuống, sẽ không lấy trở lại được.
Ôn công công thiếu chút nữa ngất đi, hai chân như nhũn ra, toàn thân bò lổm ngổm trên mặt đất “Hoàng thượng, người còn đang thịnh niên, thái y đều nói. Để người nghỉ ngơi mấy ngày, là có thể dưỡng tốt rồi.”
Hoàng đế nghe xong, phất tay để cho hắn lui xuống, bản thân tựa vào trên long sàng suy nghĩ hồi lâu. Chính thân thể mình ông tự biết.
Ôn công công thấy vạn tuế Gia nằm ngủ, lúc đi ra lau mồ hôi hột trên trán, khuyên hoàng đế giao quyền thối vị, ông trời của tôi, trên đời này dám khuyên như vậy cũng chỉ có Ôn Uyển Quận chúa. Đổi thành những người khác, sớm đã bị tháo thành tám khối. Điều này rõ ràng nói hoàng đế già rồi, không còn dùng được mà không biết càng già càng sợ người khác nói mình đã già. Đặc biệt là hoàng đế, thiên hạ chí tôn, giàu có tứ hải, làm sao bỏ được, làm sao dễ dàng từ bỏ cuộc sống hô phong hoán vũ .
Ôn Uyển thấy hoàng đế không nghe lời khuyên của mình, vẫn như ngày thường xử lý đại sự triều chính. Ôn Uyển lại càng tận tâm chiếu cố hoàng đế hơn. Nhưng trong lòng rầu rĩ, tâm tình bị ảnh hưởng, cũng ảnh hưởng khẩu vị. Mỗi ngày đều ăn không vô, chỉ nuốt vài ngụm cơm.
Hạ Hương thấy tâm tình Ôn Uyển không tốt, cười nói “Quận chúa, hoa mai ở lâm viên ngoài kia đã nở hoa rồi, Quận chúa có muốn đi xem một chút hay không. Coi như giải sầu đi.”
Trời đông tháng chạp giá rét, bách hoa đều khó nở, nhưng có một nơi trong ngự hoa viên, trồng hơn trăm gốc mai. Là năm đó có một sủng phi yêu mai thành si, hoàng đế đã gieo xuống vì nàng nên sau này trở thành quang cảnh khó gặp trong ngự hoa viên. Lúc này chính là thời điểm hoa mai nở rộ, từ xa nhìn lại, một mảng lớn phấn bạch hỏa hồng, nhẹ nhàng khắc sâu, hết sức xinh đẹp, cơn gió thổi qua, rất nhiều cánh hoa liền theo gió mà rơi xuống.
Ôn Uyển thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Ở bên trong đi một lòng vòng, nhìn ngắm no đủ, về sau lại để cho người đem hoa mai thu thập lại, ngâm nước nóng tắm.
Những ngày kế tiếp, Ôn Uyển căn bản là một tấc cũng không rời hoàng đế. Buổi tối ngủ, cũng phải nhìn hoàng đế ngủ xong sau đó mới trở về Vĩnh Ninh Cung. Hoàng đế ngủ ít, giờ mẹo sẽ tỉnh. Ôn Uyển cũng vào giờ mẹo một khắc tới đây, phụng bồi ông ngoại.
/1357
|