Cuối năm là thời điểm Ôn Uyển bận nhất. Hết lần này tới lần khác lại có người không để cho người ta bớt lo. Một năm này, nhất định là có rất nhiều chuyện.
Hạ Ngữ đi tới: “Quận chúa, Bình Thất phu nhân đã tới. Nhìn bộ dáng kia, hẳn là có chuyện rồi.”
Ôn Uyển nghe được Chân Chân đã tới: “giờ đã cuối năm rồi, thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn, lúc này tới đây là có chuyện gì? Để cho nàng ở phòng khách chờ đi!” Hôm nay là ngày nghỉ phép mỗi tháng của Phúc Ca Nhi, hắn liền chạy đến phủ Quận chúa, vốn là Ôn Uyển muốn để cho Võ Tinh chỉ điểm. Nhưng Võ Tinh lấy cớ bận rộn, không muốn dạy, để cho Võ Chiêu bên cạnh đi chỉ điểm một hai.
Phúc Ca Nhi cũng không để ý. Mặc dù là Võ Chiêu, nhưng võ công so với sư phụ mẹ hắn mời tới cũng cao hơn n lần. Bởi vì thường xuyên tới đây, mặc dù còn chưa có hòa nhập thật sự với ba người, nhưng cũng coi như quen mặt. Cộng thêm hôn sự Mộng Tuyền, quan hệ hai nhà tựa hồ tốt đẹp hơn không ít. Đáng tiếc những thứ này cũng chỉ là mặt ngoài. Trừ lần đến phủ Quận chúa, còn có Ôn Uyển mời Thái Tử Phi gặp nhau, Tô Chân mặc dù gửi bái thiếp mấy lần Ôn Uyển cũng không nhận. Lần này không có thiệp liền trực tiếp đến, có thể thấy được đã xảy ra đại sự rồi.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Có phải là có chuyện gì không có nói cho ta biết hay không?” Đoạn thời gian gần đây Ôn Uyển bận rộn chuyện ngân hàng cùng thương hành. Chuyện bên ngoài nàng không quan tâm lắm.
Hạ Ảnh lạnh lùng nói: “Bình Thượng Đường đã xảy ra chuyện. Bị Ngự sử buộc tội rồi, hôm nay sổ con trình lên Ngự Án, người người trong kinh thành đều đã biết.” Việc như vậy, rơi xuống chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Ôn Uyển không thấy ngoài ý muốn, việc này Hạ Ảnh cũng để lộ ra một hai. Cậu hoàng đế nói gần nói xa đều có để lộ ra việc Bình Thượng Đường làm không thỏa đáng. Sáu năm, hắn làm tới quan nhị phẩm. Theo lẽ thường tất sẽ bị ngự sử buộc tội. Dù Ôn Uyển biết Bình Thượng Đường có chút không thỏa đáng. Nhưng người ta coi nàng như gánh nặng, hận không thể cách xa vạn dặm, nàng cũng không thần kinh thác loạn dính vào. Cho nên không rảnh mà chú ý Bình Thượng Đường. Còn nữa nàng cũng không mượn hơi quan viên triều đình, chỉ cần không liên quan đến chính vụ hoặc là triều đình phát sinh đại sự, đối với hướng đi trên triều đình cũng không chú ý.
Hạ Ảnh cũng có nguyên tắc, tin tức triều đình Ôn Uyển không hỏi nàng cũng sẽ nói. Ngày thường Hạ Ảnh đều nhất nhất hồi báo. Lần này cố ý giấu diếm không báo bởi không hi vọng nàng biết, sau đó lại nhúng tay vào.
Hạ Ảnh khinh thường: “Có người kiện khoa thi lần này bất công. Ngự sử buộc tội chính là chuyện này. Ha hả, khoa thi lộ đề, lần này thái tử chính là người sẽ không bỏ qua cho hắn . Còn muốn chơi sao?” với chỉ số thông minh này còn dám đứng trên cao. Nếu không có hai núi dựa tướng phủ cùng Quận chúa phủ này, hắn đã sớm về nhà ôm hài tử rồi. Lại dám ghét bỏ Quận chúa, đồ không biết sống chết.
Ôn Uyển chân mày run lên, lộ đề khoa thi. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng bất kể là ai dính vào đều không thể thoát. Phải biết rằng người thời đại này chấp hành hết sức cứng nhắc. Làm rối kỉ cương khoa cử sẽ không để tiếng xấu muôn đời, nhưng sinh thời sẽ bị người người chán ghét.
Hạ Ảnh thấy bộ dạng Ôn Uyển bèn nói: “Quận chúa. Chuyện này người ngàn vạn không nên nhúng tay. Việc Bình Thượng Đường tắc trách không chỉ có cái này. Một khi hoàng thượng muốn tra rõ, Bình Thượng Đường nhất định xong đời. Quận chúa, đây không phải thời điểm mềm lòng.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ cười nhạo. Ý của nàng là phải lăn lộn trong nha môn, mài mấy năm kinh nghiệm nữa rồi trở lại kinh thành. Nhưng Bình Thượng Đường không muốn, tự vận dụng quan hệ, cuối cùng đoạt được chức vị Giang Nam Bố Chính Sứ, ban đầu Ôn Uyển nghe được cũng bỏ không quan tâm. Chỉ với trình độ này cũng dám mơ tưởng đến chức vị ấy. Vốn là nhậm chức ba năm là có thể được triệu về kinh. Nhưng không biết tại sao , Bình Thượng Đường lại vẫn giữ chức vụ ấy. Lúc Ôn Uyển nhận được tin tức kia, một chữ cũng không nguyện ý nhiều lời. Nếu không có sự chấp thuận của hoàng đế, Bình Thượng Đường muốn mơ cũng không được. Về phần hoàng đế tính toán cái gì, cái này chỉ có hoàng đế biết rồi.
Ôn Uyển vừa đi tới phòng khách liền bắt gặp đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tô Chân. Chân Chân nhìn thấy Ôn Uyển, bổ nhào tới muốn cầm tay Ôn Uyển lại bị Hạ Ảnh ngăn trở: “Bình phu nhân, kính xin chú ý.”
Ôn Uyển cũng không quản Tô Chân khóc đến nỗi mắt to như quả đào, xoay người ngồi xuống thượng vị: “Ngươi tới là vì chuyện Bình Thượng Đường?”
Tô Chân khóc òa lên: “Ôn Uyển. Tướng công nhất định là bị hãm hại. Tướng công tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Ôn Uyển, ta van cầu muội hãy cứu tướng công!”
Ôn Uyển lạnh lùng quét khuôn mặt dàn dụa nước mắt của Tô Chân: “Theo ta được biết, Bình Thượng Đường không phải là oan uổng. Hắn đúng là tham dự trong đó, hơn nữa sáu năm này hắn cũng vơ vét không ít.”
Tô Chân tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không tin lắc lắc đầu: “Không thể nào, Ôn Uyển, cái này không thể nào, đây là vu hãm, Ôn Uyển, nhất định là tướng công bị vu hãm. Ôn Uyển, muội không nên tin những người này. Nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nhìn người đang quỳ trước mặt, lộ vẻ trào phúng: “Vu hãm?” Nếu là vu hãm, Ôn Uyển cũng có thể có hai phần đồng tình đối với hắn. Mặc dù năng lực chưa ra gì, lương tâm không biết, nhưng ít nhất làm người xử sự có nguyên tắc. Nhưng bộ dáng này, nửa điểm nguyên tắc cũng không có.
Nha hoàn bên cạnh Tô Chân nghe giọng Ôn Uyển trào phúng như vậy, trong lòng giật mình một cái. Không ngờ Quận chúa lại lấy giọng châm chọc như vậy mắng lão gia nhà mình, ý tứ rõ ràng là không muốn nhúng tay. Ôn Uyển hôm nay đã rời khỏi tộc, có thể nói trên mặt luật pháp không hề dính líu với Bình Thượng Đường. Cộng thêm vốn cũng không phải là anh em ruột. Nếu không nhúng tay, cũng không có ai dám nói cái gì.
Tô Chân gật đầu: “Ôn Uyển, đúng vậy, nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nghe được Tô Chân còn đang nói vu hãm, trong lời nói tràn đầy châm chọc: “Hắn ở quan trường mười năm, lại để cho người khác muốn hãm hại liền hãm hại. Nếu vô năng như vậy, ban đầu còn làm quan làm cái gì, sớm nên trở về nhà ôm hài tử đi.” Hãm hại, nơi nào hãm hại dễ dàng như vậy. Bình Thượng Đường là thân phận gì, cháu ngoại trai của hoàng đế, mặc dù chỉ là trên luật pháp, nhưng đúng là kế thừa nhất mạch hương khói của Phúc Huy công chúa. Chỉ cần không phải mắc tội mưu phản, Bình Thượng Đường sẽ không phải chết.
Tô Chân thấy Ôn Uyển không có ý tứ ra tay trợ giúp bèn cả kinh: “Không phải, lão gia nhà ta thật là oan uổng . Là bị người hãm hại. Ôn Uyển, van cầu muội giúp lão gia một chút!” Nàng cho là Ôn Uyển làm mai Mộng tuyền, chính là đã nguyện ý hòa hảo. Sau lại muốn mời nàng tới cửa, nên nghĩ quan hệ khôi phục. Nhưng bây giờ, tại sao lại như thế này?
Ôn Uyển nghe những lời này cảm thấy rất là buồn cười: “Tại sao ta phải giúp hắn? Bình Thượng Đường là cái gì của ta?” Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn cho rằng nàng đối xử tốt với bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Tô Chân bị giọng lạnh lùng của Ôn Uyển kích thích đến một câu cũng nói không ra được: “Ôn Uyển, tướng công là, là ca. . . . . .” Chữ cuối cùng kia bị ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển làm cho không thốt ra được.
Ôn Uyển mặt lạnh như sương: “Ca? Trước kia ta nghe người khác nói kẻ được nhận làm con thừa tự cho tới giờ luôn là bạch nhãn lang, ta còn không tin. Bây giờ ta tin rồi. Từ khi Bình Thượng Đường được nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa mẹ ta, là ta thỉnh danh sư cho hắn, đưa hắn đến phủ đệ tốt nhất đọc sách. Còn nhờ cậy Hải gia chiếu cố hắn. Chi phí ăn mặc luôn nhất đẳng. Trên con đường làm quan, ông ngoại hoàng đế cùng cậu hoàng đế luôn nhìn mặt mũi của ta mà đối với hắn phá lệ. Nếu không, lấy tư chất bình thường của hắn có thể chưa tới ba mươi tuổi an ổn ở cái ghế nhị phẩm sao? Thật là mộng tưởng. Ngươi xem một chút Thượng Phong thi đậu cùng năm với hắn, bây giờ là mấy phẩm? Đang lục phẩm, người ta là nhị giáp Tiến sĩ. Nhưng người ta không được như hắn một bước lên mây, lên đến nhị phẩm luôn.” Ôn Uyển nói tới chỗ này dừng một chút: “Không chỉ có như thế, ta còn tìm cho bào huynh hắn chức quan thất phẩm, tìm cho bào tỷ hắn một mối hôn sự tốt. Hơn mười năm qua, ta tự hỏi đối với Bình Thượng Đường đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Ta vẫn biết, không phải cùng cha cùng mẹ, rốt cuộc vẫn cách một tầng. Ta cũng không cầu hắn đối với ta tận tâm, không phải là thân huynh đệ của mình, ta không mong dựa vào. Hắn giúp chị ruột, giúp đỡ thân huynh đệ, ta cũng không có gì để nói. Chỉ cần Bình Thượng Đường đối với ta khách khí, duy trì phần tình cảm trên mặt cũng đủ rồi. Đáng tiếc, điểm nhỏ này hắn cũng không có. Ta nói không nên cuốn vào tranh giành Hoàng vị, hắn lại cứ đứng trong trận doanh của Tam hoàng tử. Ta cho ngươi biết, từ thời khắc hắn đứng về phía Tam hoàng tử, ta cùng với hắn ngay cả chút phân tình ngoài mặt kia cũng chặt đứt. Hắn chết hay sống, không có chút nào liên quan đến ta.”
Tô Chân nghe lời này, sắc mặt nhợt nhạt. Nàng há mồm muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói từ đâu. Những điều Ôn Uyển nói đều đúng. Những năm này, tướng công được nàng quan tâm rất nhiều. Nếu không có Ôn Uyển, cũng không có tướng công hôm nay.
Ôn Uyển thấy nói đã đủ nhiều rồi, cũng không nhiều lời nữa. Ôn Uyển đứng lên: “Ngươi trở về đi thôi. Chuyện của Bình Thượng Đường ta sẽ không nhúng tay. Đại Tề có luật pháp, hắn xúc phạm luật pháp thì nên bị trừng trị.”
Tô Chân thấy Ôn Uyển muốn đi, lúc này mới hồi hồn. Hướng về phía Ôn Uyển kêu to: “Ôn Uyển, tướng công thật sự có lỗi với muội. Nhưng cầu muội thương cho mấy hài tử, van cầu muội giúp tướng công một chút.”
Hạ Dao hộc máu, thương mấy hài tử sao? Đây cũng không phải là hài tử của Quận chúa, sao phải thương đây? Hạ Dao nhìn về Ôn Uyển, ý là đừng quản.
Ôn Uyển quay đầu lại nhìn Tô Chân, cười rất đỗi lạnh lùng: “Ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến hài tử sao? Những năm này ta đối với ngươi như thế nào, mọi người nhìn ở trong mắt. Nếu không phải ta ép Bình Thượng Đường không cho hắn cưới vợ bé, ngươi cho rằng ngươi có hơn mười năm sống thích ý như vậy sao? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao? Sớm đã bị những thứ tiểu thiếp kia ăn đến xương cốt không còn. Nói hài tử, ngươi còn dám nhắc đến hài tử? Nếu không phải ta, ngươi đi đâu tìm được ma ma lão luyện như vậy để dạy dỗ ba cô nương từng bước trở thành đại gia khuê tú hả? Nếu không phải ta, hoàng thượng liệu có ban cho nhi tử ngươi chữ Phúc không? Nếu không phải ta, Mộng Tuyền có thể gả cho thế tử quốc công phủ? Nhưng còn ngươi? Ngươi đối xử với ta thế nào đây? Trượng phu ngươi cố ý gây bất hòa, ngươi cũng theo đuôi hắn gây bất hòa. Ngươi cho rằng ta nợ ngươi, nợ vợ chồng các ngươi sao? Muốn đem ngươi gả cho Bình Thượng Đường chính là Tô Tướng, không phải ta. Bình Thượng Đường không cưới ngươi cũng có thể cưới được đại gia khuê tú nhà khác. Nhưng ngươi nếu gả vào một nhà giàu khác thì sớm thành một nắm cát vàng, còn có thể đứng trước mặt ta kêu gào như bây giờ sao?”
Tô Chân sắc mặt trắng bệch: “Ôn Uyển, ta không. . . . . .”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Ngươi không cái gì? Ngươi không cố ý làm bất hòa? Ngươi không cho là ta giúp đỡ ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Tại sao ngươi phải cho là ta làm cho ngươi chính là chuyện đương nhiên? Bằng việc ngươi gả cho Bình Thượng Đường trong thời khắc hắn gian nan nhất, hay là bằng ngươi là biểu tỷ của ta, ta phải nên đối tốt với ngươi? Ngươi hãy tự vấn lương tâm đi, mười mấy năm qua ta đối với ngươi như thế nào? Hạ Dao tại sao phải nói ngươi như vậy, bởi vì ngươi không biết ân biết nghĩa. Ngươi cho là ta nên vì ngươi làm những thứ này. Ngươi cho là ta thiếu nợ vợ chồng các ngươi, thiếu cả nhà các ngươi.”
Tô Chân liều mạng lắc đầu: “Ôn Uyển, ta không có, ta chưa từng nghĩ như vậy. Tận đáy lòng ta luôn cảm kích ngươi. . . . . .” Tô Chân nói cũng không nói tiếp được nữa. Bởi vì giờ phút này sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, kinh khủng vô cùng.
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi quả thật là cảm kích ta. Nếu không phải ta, hơn mười năm này ngươi cũng không có cuộc sống thần tiên như vậy; nếu không phải ta, còn không biết ba nữ nhi ngươi bị ngươi dạy thành cái dạng gì? Nếu không phải ta, Phúc Ca Nhi sớm thành một đống xương trắng; nếu không phải ta, ngươi đã sớm trở thành một nắm cát vàng, còn muốn có cuộc sống thư thái tự tại như hiện tại sao?” Thấy Tô Chân toàn thân phát run, Ôn Uyển hừ lạnh trong lòng. Lần này không cho nàng đòn nghiêm trọng, khẳng định sẽ vẫn còn tới cửa: “Lúc thái bình chê ta đè ép, ngại ta quản chuyện của các ngươi, hận không thể cách xa ta vạn dặm. Hiện tại xảy ra chuyện lại tới tìm ta. Coi ta là cái gì vậy? Ta là cha mẹ các ngươi sao?”
Tô Chân lúc này chân tay lạnh buốt, trong đầu trống rỗng. Mười mấy năm này Ôn Uyển đối với nàng vẫn luôn ôn hòa vô cùng . Cho dù lần trước Hạ Dao mắng nàng, nàng còn cho là Ôn Uyển không nghĩ như vậy đâu. Nhưng Ôn Uyển bây giờ thật xa lạ quá. Đây là Ôn Uyển mà nàng biết sao?
Ôn Uyển cũng không muốn nói nhiều: “Người đâu, tiễn khách.” Nói xong bèn xoay người rời khỏi. Hạ Ngữ mời Tô Chân rời đi.
Tô Chân không biết mình đã rời khỏi Quận chúa phủ như thế nào. hiện tại Nàng chỉ biết đúng một chuyện, đó là Ôn Uyển sẽ không quản nữa. Nhưng chuyện này nếu Ôn Uyển không quan tâm, phu quân cũng chỉ đường chết. Tô Chân muốn tới một nơi bèn kêu phu xe: “Đi Tô phủ.”
Ôn Uyển đứng trước cửa thư phòng, phân phó Hạ Ảnh: “Đi lấy nội dung sổ con của Ngự sử đến cho ta xem. Còn nữa, đem tất cả tội trạng Bình Thượng đường phạm phải nói rõ ra cho ta.” Nói xong lại vào thư phòng, tiếp tục công việc.
Hạ Ảnh có chút không tình nguyện, nhưng nếu Ôn Uyển đã phân phó, nàng không tình nguyện cũng phải làm cho thỏa đáng . Cả nhà này thật đúng là âm hồn bất tán.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển sắc mặt trầm tĩnh: “Quận chúa, ngươi tính toán nhúng tay chuyện này sao?” Nếu không tính nhúng tay thì tại sao muốn những tài liệu này? Nhưng nếu Ôn Uyển thật nhúng tay, nàng quyết định cùng Ôn Uyển nói chuyện một chút.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao: “Ta nhúng tay, dù không có việc gì cũng sẽ dính tiếng xấu. Mặc kệ nháo thế nào thì nháo đi, dù sao Bình Thượng Đường cũng không chết được. Nghiêm trọng nhất chính là bãi quan thôi. Đối với vụ án lần này còn cần ta quan tâm sao? Ai biết có thể dính líu đến trên đầu ta hay không? Những người này, rất muốn lôi ta xuống nước đấy.”
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói không nhúng tay vào, cũng yên tâm hơn. Lúc này rất nhạy cảm, Ôn Uyển không thích hợp để nhúng tay. Một khi nhúng tay còn không biết sẽ xảy ra vấn đề gì.
Hạ Ngữ đi tới: “Quận chúa, Bình Thất phu nhân đã tới. Nhìn bộ dáng kia, hẳn là có chuyện rồi.”
Ôn Uyển nghe được Chân Chân đã tới: “giờ đã cuối năm rồi, thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn, lúc này tới đây là có chuyện gì? Để cho nàng ở phòng khách chờ đi!” Hôm nay là ngày nghỉ phép mỗi tháng của Phúc Ca Nhi, hắn liền chạy đến phủ Quận chúa, vốn là Ôn Uyển muốn để cho Võ Tinh chỉ điểm. Nhưng Võ Tinh lấy cớ bận rộn, không muốn dạy, để cho Võ Chiêu bên cạnh đi chỉ điểm một hai.
Phúc Ca Nhi cũng không để ý. Mặc dù là Võ Chiêu, nhưng võ công so với sư phụ mẹ hắn mời tới cũng cao hơn n lần. Bởi vì thường xuyên tới đây, mặc dù còn chưa có hòa nhập thật sự với ba người, nhưng cũng coi như quen mặt. Cộng thêm hôn sự Mộng Tuyền, quan hệ hai nhà tựa hồ tốt đẹp hơn không ít. Đáng tiếc những thứ này cũng chỉ là mặt ngoài. Trừ lần đến phủ Quận chúa, còn có Ôn Uyển mời Thái Tử Phi gặp nhau, Tô Chân mặc dù gửi bái thiếp mấy lần Ôn Uyển cũng không nhận. Lần này không có thiệp liền trực tiếp đến, có thể thấy được đã xảy ra đại sự rồi.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Có phải là có chuyện gì không có nói cho ta biết hay không?” Đoạn thời gian gần đây Ôn Uyển bận rộn chuyện ngân hàng cùng thương hành. Chuyện bên ngoài nàng không quan tâm lắm.
Hạ Ảnh lạnh lùng nói: “Bình Thượng Đường đã xảy ra chuyện. Bị Ngự sử buộc tội rồi, hôm nay sổ con trình lên Ngự Án, người người trong kinh thành đều đã biết.” Việc như vậy, rơi xuống chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Ôn Uyển không thấy ngoài ý muốn, việc này Hạ Ảnh cũng để lộ ra một hai. Cậu hoàng đế nói gần nói xa đều có để lộ ra việc Bình Thượng Đường làm không thỏa đáng. Sáu năm, hắn làm tới quan nhị phẩm. Theo lẽ thường tất sẽ bị ngự sử buộc tội. Dù Ôn Uyển biết Bình Thượng Đường có chút không thỏa đáng. Nhưng người ta coi nàng như gánh nặng, hận không thể cách xa vạn dặm, nàng cũng không thần kinh thác loạn dính vào. Cho nên không rảnh mà chú ý Bình Thượng Đường. Còn nữa nàng cũng không mượn hơi quan viên triều đình, chỉ cần không liên quan đến chính vụ hoặc là triều đình phát sinh đại sự, đối với hướng đi trên triều đình cũng không chú ý.
Hạ Ảnh cũng có nguyên tắc, tin tức triều đình Ôn Uyển không hỏi nàng cũng sẽ nói. Ngày thường Hạ Ảnh đều nhất nhất hồi báo. Lần này cố ý giấu diếm không báo bởi không hi vọng nàng biết, sau đó lại nhúng tay vào.
Hạ Ảnh khinh thường: “Có người kiện khoa thi lần này bất công. Ngự sử buộc tội chính là chuyện này. Ha hả, khoa thi lộ đề, lần này thái tử chính là người sẽ không bỏ qua cho hắn . Còn muốn chơi sao?” với chỉ số thông minh này còn dám đứng trên cao. Nếu không có hai núi dựa tướng phủ cùng Quận chúa phủ này, hắn đã sớm về nhà ôm hài tử rồi. Lại dám ghét bỏ Quận chúa, đồ không biết sống chết.
Ôn Uyển chân mày run lên, lộ đề khoa thi. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng bất kể là ai dính vào đều không thể thoát. Phải biết rằng người thời đại này chấp hành hết sức cứng nhắc. Làm rối kỉ cương khoa cử sẽ không để tiếng xấu muôn đời, nhưng sinh thời sẽ bị người người chán ghét.
Hạ Ảnh thấy bộ dạng Ôn Uyển bèn nói: “Quận chúa. Chuyện này người ngàn vạn không nên nhúng tay. Việc Bình Thượng Đường tắc trách không chỉ có cái này. Một khi hoàng thượng muốn tra rõ, Bình Thượng Đường nhất định xong đời. Quận chúa, đây không phải thời điểm mềm lòng.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ cười nhạo. Ý của nàng là phải lăn lộn trong nha môn, mài mấy năm kinh nghiệm nữa rồi trở lại kinh thành. Nhưng Bình Thượng Đường không muốn, tự vận dụng quan hệ, cuối cùng đoạt được chức vị Giang Nam Bố Chính Sứ, ban đầu Ôn Uyển nghe được cũng bỏ không quan tâm. Chỉ với trình độ này cũng dám mơ tưởng đến chức vị ấy. Vốn là nhậm chức ba năm là có thể được triệu về kinh. Nhưng không biết tại sao , Bình Thượng Đường lại vẫn giữ chức vụ ấy. Lúc Ôn Uyển nhận được tin tức kia, một chữ cũng không nguyện ý nhiều lời. Nếu không có sự chấp thuận của hoàng đế, Bình Thượng Đường muốn mơ cũng không được. Về phần hoàng đế tính toán cái gì, cái này chỉ có hoàng đế biết rồi.
Ôn Uyển vừa đi tới phòng khách liền bắt gặp đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tô Chân. Chân Chân nhìn thấy Ôn Uyển, bổ nhào tới muốn cầm tay Ôn Uyển lại bị Hạ Ảnh ngăn trở: “Bình phu nhân, kính xin chú ý.”
Ôn Uyển cũng không quản Tô Chân khóc đến nỗi mắt to như quả đào, xoay người ngồi xuống thượng vị: “Ngươi tới là vì chuyện Bình Thượng Đường?”
Tô Chân khóc òa lên: “Ôn Uyển. Tướng công nhất định là bị hãm hại. Tướng công tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Ôn Uyển, ta van cầu muội hãy cứu tướng công!”
Ôn Uyển lạnh lùng quét khuôn mặt dàn dụa nước mắt của Tô Chân: “Theo ta được biết, Bình Thượng Đường không phải là oan uổng. Hắn đúng là tham dự trong đó, hơn nữa sáu năm này hắn cũng vơ vét không ít.”
Tô Chân tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không tin lắc lắc đầu: “Không thể nào, Ôn Uyển, cái này không thể nào, đây là vu hãm, Ôn Uyển, nhất định là tướng công bị vu hãm. Ôn Uyển, muội không nên tin những người này. Nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nhìn người đang quỳ trước mặt, lộ vẻ trào phúng: “Vu hãm?” Nếu là vu hãm, Ôn Uyển cũng có thể có hai phần đồng tình đối với hắn. Mặc dù năng lực chưa ra gì, lương tâm không biết, nhưng ít nhất làm người xử sự có nguyên tắc. Nhưng bộ dáng này, nửa điểm nguyên tắc cũng không có.
Nha hoàn bên cạnh Tô Chân nghe giọng Ôn Uyển trào phúng như vậy, trong lòng giật mình một cái. Không ngờ Quận chúa lại lấy giọng châm chọc như vậy mắng lão gia nhà mình, ý tứ rõ ràng là không muốn nhúng tay. Ôn Uyển hôm nay đã rời khỏi tộc, có thể nói trên mặt luật pháp không hề dính líu với Bình Thượng Đường. Cộng thêm vốn cũng không phải là anh em ruột. Nếu không nhúng tay, cũng không có ai dám nói cái gì.
Tô Chân gật đầu: “Ôn Uyển, đúng vậy, nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nghe được Tô Chân còn đang nói vu hãm, trong lời nói tràn đầy châm chọc: “Hắn ở quan trường mười năm, lại để cho người khác muốn hãm hại liền hãm hại. Nếu vô năng như vậy, ban đầu còn làm quan làm cái gì, sớm nên trở về nhà ôm hài tử đi.” Hãm hại, nơi nào hãm hại dễ dàng như vậy. Bình Thượng Đường là thân phận gì, cháu ngoại trai của hoàng đế, mặc dù chỉ là trên luật pháp, nhưng đúng là kế thừa nhất mạch hương khói của Phúc Huy công chúa. Chỉ cần không phải mắc tội mưu phản, Bình Thượng Đường sẽ không phải chết.
Tô Chân thấy Ôn Uyển không có ý tứ ra tay trợ giúp bèn cả kinh: “Không phải, lão gia nhà ta thật là oan uổng . Là bị người hãm hại. Ôn Uyển, van cầu muội giúp lão gia một chút!” Nàng cho là Ôn Uyển làm mai Mộng tuyền, chính là đã nguyện ý hòa hảo. Sau lại muốn mời nàng tới cửa, nên nghĩ quan hệ khôi phục. Nhưng bây giờ, tại sao lại như thế này?
Ôn Uyển nghe những lời này cảm thấy rất là buồn cười: “Tại sao ta phải giúp hắn? Bình Thượng Đường là cái gì của ta?” Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn cho rằng nàng đối xử tốt với bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Tô Chân bị giọng lạnh lùng của Ôn Uyển kích thích đến một câu cũng nói không ra được: “Ôn Uyển, tướng công là, là ca. . . . . .” Chữ cuối cùng kia bị ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển làm cho không thốt ra được.
Ôn Uyển mặt lạnh như sương: “Ca? Trước kia ta nghe người khác nói kẻ được nhận làm con thừa tự cho tới giờ luôn là bạch nhãn lang, ta còn không tin. Bây giờ ta tin rồi. Từ khi Bình Thượng Đường được nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa mẹ ta, là ta thỉnh danh sư cho hắn, đưa hắn đến phủ đệ tốt nhất đọc sách. Còn nhờ cậy Hải gia chiếu cố hắn. Chi phí ăn mặc luôn nhất đẳng. Trên con đường làm quan, ông ngoại hoàng đế cùng cậu hoàng đế luôn nhìn mặt mũi của ta mà đối với hắn phá lệ. Nếu không, lấy tư chất bình thường của hắn có thể chưa tới ba mươi tuổi an ổn ở cái ghế nhị phẩm sao? Thật là mộng tưởng. Ngươi xem một chút Thượng Phong thi đậu cùng năm với hắn, bây giờ là mấy phẩm? Đang lục phẩm, người ta là nhị giáp Tiến sĩ. Nhưng người ta không được như hắn một bước lên mây, lên đến nhị phẩm luôn.” Ôn Uyển nói tới chỗ này dừng một chút: “Không chỉ có như thế, ta còn tìm cho bào huynh hắn chức quan thất phẩm, tìm cho bào tỷ hắn một mối hôn sự tốt. Hơn mười năm qua, ta tự hỏi đối với Bình Thượng Đường đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Ta vẫn biết, không phải cùng cha cùng mẹ, rốt cuộc vẫn cách một tầng. Ta cũng không cầu hắn đối với ta tận tâm, không phải là thân huynh đệ của mình, ta không mong dựa vào. Hắn giúp chị ruột, giúp đỡ thân huynh đệ, ta cũng không có gì để nói. Chỉ cần Bình Thượng Đường đối với ta khách khí, duy trì phần tình cảm trên mặt cũng đủ rồi. Đáng tiếc, điểm nhỏ này hắn cũng không có. Ta nói không nên cuốn vào tranh giành Hoàng vị, hắn lại cứ đứng trong trận doanh của Tam hoàng tử. Ta cho ngươi biết, từ thời khắc hắn đứng về phía Tam hoàng tử, ta cùng với hắn ngay cả chút phân tình ngoài mặt kia cũng chặt đứt. Hắn chết hay sống, không có chút nào liên quan đến ta.”
Tô Chân nghe lời này, sắc mặt nhợt nhạt. Nàng há mồm muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói từ đâu. Những điều Ôn Uyển nói đều đúng. Những năm này, tướng công được nàng quan tâm rất nhiều. Nếu không có Ôn Uyển, cũng không có tướng công hôm nay.
Ôn Uyển thấy nói đã đủ nhiều rồi, cũng không nhiều lời nữa. Ôn Uyển đứng lên: “Ngươi trở về đi thôi. Chuyện của Bình Thượng Đường ta sẽ không nhúng tay. Đại Tề có luật pháp, hắn xúc phạm luật pháp thì nên bị trừng trị.”
Tô Chân thấy Ôn Uyển muốn đi, lúc này mới hồi hồn. Hướng về phía Ôn Uyển kêu to: “Ôn Uyển, tướng công thật sự có lỗi với muội. Nhưng cầu muội thương cho mấy hài tử, van cầu muội giúp tướng công một chút.”
Hạ Dao hộc máu, thương mấy hài tử sao? Đây cũng không phải là hài tử của Quận chúa, sao phải thương đây? Hạ Dao nhìn về Ôn Uyển, ý là đừng quản.
Ôn Uyển quay đầu lại nhìn Tô Chân, cười rất đỗi lạnh lùng: “Ngươi còn mặt mũi mà nhắc đến hài tử sao? Những năm này ta đối với ngươi như thế nào, mọi người nhìn ở trong mắt. Nếu không phải ta ép Bình Thượng Đường không cho hắn cưới vợ bé, ngươi cho rằng ngươi có hơn mười năm sống thích ý như vậy sao? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao? Sớm đã bị những thứ tiểu thiếp kia ăn đến xương cốt không còn. Nói hài tử, ngươi còn dám nhắc đến hài tử? Nếu không phải ta, ngươi đi đâu tìm được ma ma lão luyện như vậy để dạy dỗ ba cô nương từng bước trở thành đại gia khuê tú hả? Nếu không phải ta, hoàng thượng liệu có ban cho nhi tử ngươi chữ Phúc không? Nếu không phải ta, Mộng Tuyền có thể gả cho thế tử quốc công phủ? Nhưng còn ngươi? Ngươi đối xử với ta thế nào đây? Trượng phu ngươi cố ý gây bất hòa, ngươi cũng theo đuôi hắn gây bất hòa. Ngươi cho rằng ta nợ ngươi, nợ vợ chồng các ngươi sao? Muốn đem ngươi gả cho Bình Thượng Đường chính là Tô Tướng, không phải ta. Bình Thượng Đường không cưới ngươi cũng có thể cưới được đại gia khuê tú nhà khác. Nhưng ngươi nếu gả vào một nhà giàu khác thì sớm thành một nắm cát vàng, còn có thể đứng trước mặt ta kêu gào như bây giờ sao?”
Tô Chân sắc mặt trắng bệch: “Ôn Uyển, ta không. . . . . .”
Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Ngươi không cái gì? Ngươi không cố ý làm bất hòa? Ngươi không cho là ta giúp đỡ ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa? Tại sao ngươi phải cho là ta làm cho ngươi chính là chuyện đương nhiên? Bằng việc ngươi gả cho Bình Thượng Đường trong thời khắc hắn gian nan nhất, hay là bằng ngươi là biểu tỷ của ta, ta phải nên đối tốt với ngươi? Ngươi hãy tự vấn lương tâm đi, mười mấy năm qua ta đối với ngươi như thế nào? Hạ Dao tại sao phải nói ngươi như vậy, bởi vì ngươi không biết ân biết nghĩa. Ngươi cho là ta nên vì ngươi làm những thứ này. Ngươi cho là ta thiếu nợ vợ chồng các ngươi, thiếu cả nhà các ngươi.”
Tô Chân liều mạng lắc đầu: “Ôn Uyển, ta không có, ta chưa từng nghĩ như vậy. Tận đáy lòng ta luôn cảm kích ngươi. . . . . .” Tô Chân nói cũng không nói tiếp được nữa. Bởi vì giờ phút này sắc mặt Ôn Uyển âm trầm, kinh khủng vô cùng.
Ôn Uyển cười lạnh: “Ngươi quả thật là cảm kích ta. Nếu không phải ta, hơn mười năm này ngươi cũng không có cuộc sống thần tiên như vậy; nếu không phải ta, còn không biết ba nữ nhi ngươi bị ngươi dạy thành cái dạng gì? Nếu không phải ta, Phúc Ca Nhi sớm thành một đống xương trắng; nếu không phải ta, ngươi đã sớm trở thành một nắm cát vàng, còn muốn có cuộc sống thư thái tự tại như hiện tại sao?” Thấy Tô Chân toàn thân phát run, Ôn Uyển hừ lạnh trong lòng. Lần này không cho nàng đòn nghiêm trọng, khẳng định sẽ vẫn còn tới cửa: “Lúc thái bình chê ta đè ép, ngại ta quản chuyện của các ngươi, hận không thể cách xa ta vạn dặm. Hiện tại xảy ra chuyện lại tới tìm ta. Coi ta là cái gì vậy? Ta là cha mẹ các ngươi sao?”
Tô Chân lúc này chân tay lạnh buốt, trong đầu trống rỗng. Mười mấy năm này Ôn Uyển đối với nàng vẫn luôn ôn hòa vô cùng . Cho dù lần trước Hạ Dao mắng nàng, nàng còn cho là Ôn Uyển không nghĩ như vậy đâu. Nhưng Ôn Uyển bây giờ thật xa lạ quá. Đây là Ôn Uyển mà nàng biết sao?
Ôn Uyển cũng không muốn nói nhiều: “Người đâu, tiễn khách.” Nói xong bèn xoay người rời khỏi. Hạ Ngữ mời Tô Chân rời đi.
Tô Chân không biết mình đã rời khỏi Quận chúa phủ như thế nào. hiện tại Nàng chỉ biết đúng một chuyện, đó là Ôn Uyển sẽ không quản nữa. Nhưng chuyện này nếu Ôn Uyển không quan tâm, phu quân cũng chỉ đường chết. Tô Chân muốn tới một nơi bèn kêu phu xe: “Đi Tô phủ.”
Ôn Uyển đứng trước cửa thư phòng, phân phó Hạ Ảnh: “Đi lấy nội dung sổ con của Ngự sử đến cho ta xem. Còn nữa, đem tất cả tội trạng Bình Thượng đường phạm phải nói rõ ra cho ta.” Nói xong lại vào thư phòng, tiếp tục công việc.
Hạ Ảnh có chút không tình nguyện, nhưng nếu Ôn Uyển đã phân phó, nàng không tình nguyện cũng phải làm cho thỏa đáng . Cả nhà này thật đúng là âm hồn bất tán.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển sắc mặt trầm tĩnh: “Quận chúa, ngươi tính toán nhúng tay chuyện này sao?” Nếu không tính nhúng tay thì tại sao muốn những tài liệu này? Nhưng nếu Ôn Uyển thật nhúng tay, nàng quyết định cùng Ôn Uyển nói chuyện một chút.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao: “Ta nhúng tay, dù không có việc gì cũng sẽ dính tiếng xấu. Mặc kệ nháo thế nào thì nháo đi, dù sao Bình Thượng Đường cũng không chết được. Nghiêm trọng nhất chính là bãi quan thôi. Đối với vụ án lần này còn cần ta quan tâm sao? Ai biết có thể dính líu đến trên đầu ta hay không? Những người này, rất muốn lôi ta xuống nước đấy.”
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói không nhúng tay vào, cũng yên tâm hơn. Lúc này rất nhạy cảm, Ôn Uyển không thích hợp để nhúng tay. Một khi nhúng tay còn không biết sẽ xảy ra vấn đề gì.
/1357
|