Edit: Lợn Bay
Beta: Tiểu Tuyền
Phương tiên sinh biết Ôn Uyển coi trọng Kỳ Triết bèn thất kinh: “Quận chúa, đứa bé kia nhìn kiệt ngao bất tuần, khó dạy. Sao Quận chúa lại chọn hắn?” Phương tiên sinh thật không được hiểu suy nghĩ của Ôn Uyển. Hài tử tốt không chọn, hết lần này tới lần khác chọn đứa kém cỏi nhất . Vài vấn đề cơ bản cũng không trả lời được, sao Quận chúa lại chọn hắn chứ?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tiên sinh, ta tất nhiên là có đạo lý của ta. Sau này phải làm phiền tiên sinh.” Ôn Uyển đây là đang báo cho lão, chứ không phải là thỉnh cầu.
Mấy tháng này, Phương tiên sinh đối với Ôn Uyển càng bội phục. Chính là bởi vì bội phục, tin tưởng Ôn Uyển sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn Kỳ Triết: “Lão hủ hỏi nhiều thêm một câu, vì sao Quận chúa chọn đứa bé này?” Đến bây giờ Phương tiên sinh vẫn còn chưa ngẫm ra mấy vấn đề nhìn như đơn giản của Ôn Uyển. Thật ra thì khi trở về phòng, lại cảm thấy rất có thâm ý.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đứa bé kia tư chất không bình thường, ta tin tưởng tiên sinh cũng có thể có thể nhìn ra. Chẳng qua trên người đứa bé này có một luồng lệ khí. Điểm này quả thật không tốt. Sau này còn muốn nhờ tiên sinh chú ý nhiều hơn.”
Phương tiên sinh nhìn Ôn Uyển một cái: “Nếu Quận chúa đã quyết, lão hủ tất nhiên nghe theo.” Phương tiên sinh không biết tư chất Kỳ Triết có được hay không. Chẳng qua nếu Ôn Uyển đã nói như vậy, nhất định là có chủ ý của nàng. Nếu có thể đem một khối gỗ mục khắc thành mỹ ngọc, hẳn sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Ôn Uyển không giải thích với người khác nguyên nhân nàng chọn lựa Kỳ Triết. Thứ nhất là Kỳ Triết tư chất rất tốt, điểm này thông qua tài liệu phân tích cùng những gì bản thân quan sát được mà kết luận, hai là bởi vì hoàn cảnh sinh tồn của Kỳ Triết rất khó khăn. Tại một đại gia tộc như vậy, quan hệ bên ngoài lẫn lộn tạp nham, trên có mẹ kế ích kỷ hẹp hòi, chung quanh một đống đường huynh đệ thực xuất chúng (Hạo Thân Vương nói trong phủ đệ không có hài tử giỏi, chẳng qua là so với Minh Duệ trầm ổn cùng Minh Cẩn hoạt bát hiếu động mà thôi. Cũng không phải là trong phủ Hạo thân vương không có hài tử thông tuệ. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu cũng chỉ có lão biết), thân là con trai trưởng vợ cả song địa vị Kỳ Triết thật ra rất tế nhị. Mà Ôn Uyển cho là hoàn cảnh sinh tồn của Minh Duệ cùng Minh Cẩn quá đơn giản, cần một người lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp ở cạnh. Như vậy để cho bọn họ biết thế gian này thật ra thì rất u ám, cho dù là ở nhà cũng cực kì đen tối khó khăn (Linh Đông rất buồn bực, sao không nói Đông cung kìa, rất đen tối đó).
Phương tiên sinh sở dĩ không thích Kỳ Triết là vì cảm thấy trên người Kỳ Triết có lệ khí. Hơn nữa căn cứ tin đồn, những phê bình dành Kỳ Triết cũng rất nhiều. Hài tử chín tuổi chỉ biết ăn uống vui đùa, tính tình bạo ngược, văn dốt võ nát. Danh tiếng cực kỳ nát bét. Văn nhân đều có một thói quen không tốt, đó chính là nhìn không vừa mắt thì sẽ không đi chú ý.
Nếu không phải Ôn Uyển tự mình chú ý, còn sai người đi tra, khẳng định cũng sẽ cho là đứa bé này không thể dạy dỗ được. Nhưng Ôn Uyển thấy đứa bé này nhìn về mình, một đôi mắt để lộ ra vô hạn kiên nghị. Cũng chính ánh mắt này khiến cho Ôn Uyển nghiêng về phía hắn. Sau lại phân tích tin tức Hạ Dao cùng Hạ Ảnh thu thập, hỏi thăm ý kiến hai người (Ôn Uyển cũng sợ như Hạ Dao, vạn nhất mình nhìn nhầm, nuôi ra một con sói mắt trắng thì phiền toái lớn).
Hạ Dao và Hạ Ảnh trải qua thảo luận cẩn thận, nhất trí cho là đứa bé này không tệ. Ôn Uyển nhận được trả lời chắc chắn của hai người mới báo cho Hạo Thân Vương, Phương tiên sinh lựa chọn chính là Kỳ Triết.
Không thể không nói Hạo Thân Vương vô cùng ngạc nhiên. Vốn cho rằng Ôn Uyển chọn một trong hai đứa bé tam phòng cùng tứ phòng, thật không ngờ nàng lại chọn đứa nhỏ của chi thứ hai – Kỳ Triết. Kỳ Triết, ông đối với đứa bé này không có nhiều ấn tượng lắm. Hạo Thân Vương làm chủ nhân của một đại gia đình, phải xử lý rất nhiều chuyện, quản cũng là chuyện bên ngoài. Tử tôn phía dưới tối đa cũng chỉ chú tâm vào đích trưởng tôn. Dù sao đây mới là người tương lai thừa kế gia nghiệp. Về phần chuyện nội viện, Hạo Thân Vương không hề quản.
Hạo Thân Vương chỉ có bốn con trai trưởng, nhưng nhi tử lại có rất nhiều. Có mười một người còn sống, nhỏ nhất mới bảy tuổi. Nếu không phải Ôn Uyển chỉ rõ nhất định phải là con trai trưởng, Hạo Thân Vương rất hi vọng có thể đem đứa con nhỏ nhất qua. Nhưng là con trai trưởng nha, tứ trưởng tử đứa nhỏ nhất cũng đã thành hôn từ mười năm trước. Cho nên yêu cầu của Ôn Uyển, thật ra thì cũng là biến tướng tìm trong đám cháu trai của ông. Nhưng thật không nghĩ tới ánh mắt của Ôn Uyển cũng quá bất bình thường rồi.
Hạo Thân Vương sai người dẫn Kỳ Triết tới thư phòng, khi Hạo Thân Vương nhìn thấy hắn, thật là nửa điểm ấn tượng cũng không có. Lớn lên không giống mình, cũng không xuất chúng, ông không chú ý cũng rất bình thường. Hạo Thân Vương lập tức cảm thấy trên người đứa nhỏ này nhất định là có thứ gì đó mình chưa phát hiện ra.
Hạo Thân Vương cùng Kỳ Triết đàm luận hồi lâu, thấy khí chất thường thường, trả lời vấn đề cũng thường thường. Nhưng đáy mắt Hạo Thân Vương lại ánh lên vẻ thâm thúy. Lúc trước còn có nghi vấn, hiện tại trong lòng Hạo Thân Vương có đã tính toán rồi. Ông không biết Kỳ Triết có tài học hay không, nhưng lòng can đảm tuyệt đối không thấp. Hài tử trong Vương phủ liệu có mấy đứa nhìn thấy ông mà không nơm nớp lo sợ. Nhưng hài tử trước mặt này lại không hề như thế, sắc mặt rất bình tĩnh.
Không thể trách Kỳ Triết ở trước mặt Hạo Thân Vương ngụy trang. Thật sự là có nỗi khổ thấu xương. Ba năm trước đây, trước khi chết ca ca nói cho hắn biết, lúc trước khi không có năng lực bảo vệ mình, thì hắn phải học Ôn Uyển Quận chúa, giấu diếm khả năng của mình thật tốt, không để cho người khác biết nội tình của mình. Lúc cần thiết phản kháng người đàn bà kia thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể sống sót, không nên bận tâm cái gì mà hiếu thuận hay không hiếu thuận. Ca ca nói, danh tiếng mất rồi sau này có thể vãn hồi, nhưng mạng nhỏ không còn thì cái gì cũng mất. Nếu không, kết quả của ca ca cũng chính là kết quả của hắn (ca ca hắn là một hài tử tính cách ôn hòa). Cũng bởi vì như thế, biểu hiện của Kỳ Triết tất nhiên là bất hảo không chịu nổi, văn dốt võ nát, một hài tử không có tiền đồ. Cũng bởi vì như thế, ba năm này hắn mới có thể trải qua một cuộc sống bình bình an an.
Nhưng cơ hội lần này quá khó để có được, nếu không để lộ ra bản tính, cơ hội lần này sẽ vuột mất. Kỳ Triết quyết nhất định phải khiến cho biểu tỷ chọn mình. Cũng bởi vì như thế, hắn mới ở trước mặt Ôn Uyển lộ ra tiềm năng của mình.
Kỳ Triết cũng rất kích động, trên đường đi luôn nắm chặt quả đấm. Hắn đi theo Ôn Uyển biểu tỷ nhất định có thể học được bản lãnh thật sự, sau này, hắn có thể thay ca ca báo thù.
Kỳ Triết đi đến thư phòng Hạo Thân Vương, tin tức kia không tới một khắc đồng hồ tất cả mọi người trong Vương phủ đều biết rồi. Trong khoảng thời gian này bởi vì muốn đưa một hài tử đi phủ Quận chúa học tập, trừ đích tôn lão Tam, những người khác không khỏi nhiệt liệt chờ đợi. Không vì những thứ khác, chỉ cần có thể có quan hệ với Ôn Uyển Quận chúa, đi theo làm ăn, tiền kia không phải là ào ào lao vào túi của mình hay sao? Đáng tiếc, yêu cầu của Ôn Uyển nhìn như đơn giản nhưng lại loại được một nhóm lớn. Nơi này có đệ đệ cùng cha khác mẹ của Kỳ Triết, số tuổi thích hợp, cũng là con trai trưởng, nhưng sức khỏe lại không đạt yêu cầu.
Đông thế tử phi nghe được tin tức bèn ngẩn người: “Ánh mắt của Ôn Uyển thật khác người.” Thân là quản gia trong vương phủ, về Kỳ Triết nổi tiếng bất hảo Đông thế tử phi biết quá tường tận. Chọn ai cũng không thể nào chọn Kỳ Triết. Đáng tiếc, ý nghĩ của Ôn Uyển luôn không thể theo lẽ thường mà tính.
Thế tử gia cười nói: “Nàng nói có phải Ôn Uyển chính bởi vì Kỳ Triết có hoàn cảnh giống nàng cho nên mới chọn hay không?”
Đông thế tử phi lập tức lườm thế tử một cái: “Chuyện này sao có thể đánh đồng? Chàng cũng không nghĩ xem Ôn Uyển ban đầu như thế nào, hiện tại như thế nào? Để cho phụ vương nghe được lại trách mắng chàng.”
Thế tử thật ra cũng không còn thường xuyên bị Hạo Thân Vương mắng đến mức buồn bực không chịu nổi. Tính tình tuy có chút yếu mềm, nhưng không phải tai mềm giống như Bình Hướng Hi. Hắn cùng với thế tử phi ân ân ái ái. Làm một tấm gương tốt cho huynh đệ phía dưới. Bốn huynh đệ tình cảm rất tốt. Đối với bên ngoài phủ Hạo thân vương cực kì hoà thuận vui vẻ. Về phần hậu viện như thế nào, chỉ cần không có ảnh hưởng lớn cũng chẳng có ai đi quản. Giống như Kỳ Thịnh – ca ca của Kỳ Triết. Là bệnh chết , không phải là ngoài ý muốn cũng không phải là trúng độc. Trừ Kỳ Triết, ai cũng đều tin Kỳ Thịnh tự nhiên tử vong.
Tam phòng cùng tứ phòng nghe được tin tức kia bèn tức giận ba ngày liền. Nếu sớm biết kết quả này, ban đầu không nên để cho cái tiểu tử kia tham gia. Không nghĩ tới lại bị hắn chiếm mất. Nếu là người khác bọn họ còn có thể nói một hai câu có mắt không tròng. Nhưng đối với Ôn Uyển, bọn họ cũng chỉ có thể á khẩu không nói nên lời.
Dĩ nhiên, buồn bực nhất phải kể tới Nhị phu nhân. Nàng chính là nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại chọn Kỳ Triết? Một đứa bất hảo không chịu nổi, so với nhi tử nàng còn kém hơn nhiều lại có thể được chọn (đáng tiếc nhi tử nàng sức khỏe không đủ, số tuổi không tới nên cơ hội ra mắt Ôn Uyển cũng không có).
Ngày hôm đó Kỳ Triết cùng cha, mẹ kế và đệ đệ cùng nhau dùng bữa. Kỳ Triết nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, lông mày nhíu chặt, mà lão cha luôn luôn trừng mắt với hắn cũng đối với hắn thân thân ái ái. Đáng tiếc Kỳ Triết cũng không cảm kích. Vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ. Thấy vậy cha hắn bèn phát hỏa. Khó có được dịp mụ mẹ kế lại ngồi bên cạnh khuyên nhủ vài lời, lần này là lời khuyên thật lòng chứ không phải là thêm dầu vào lửa. Vẻ châm chọc trên mặt Kỳ Triết một chút cũng không hề che dấu.
Thời điểm Kỳ Triết dùng bữa, nhìn cha cùng đệ đệ gắp đồ ăn xong mới động đũa. Trước kia Kỳ Triết cũng làm như vậy. Nhưng lại làm tương đối ngấm ngầm. Tỷ như nhìn cha cùng đệ đệ gặp món nào, hắn cũng gắp một miếng như vậy.
Nhị phu nhân nhìn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, ngàn nghĩ vạn nghĩ không nghĩ tới kẻ trước mặt lại luôn luôn ngụy trang. Nếu không tại sao có thể có tâm cơ nay?
Kỳ Triết nhìn món ăn Nhị phu nhân gắp tới, dịch chén trong tay một chút, món ăn liền rơi trên bàn, nhận được một hồi quát tháo của Nhị lão gia.
Kỳ Triết đứng lên, không quản Nhị lão gia gầm thét. Nhị lão gia thấy động tác này của Kỳ Triết, giận càng thêm giận. Bát đũa trong tay ném mạnh về phía con trai. Toàn thân Kỳ Triết đều dính thức ăn.
Kỳ Triết không nói nhiều, dù sao từ trước đến nay hắn cũng không phải hiếu tử hiền tôn gì, chỉ quỳ trên mặt đất để cho cha hắn mặc sức mà mắng. Mắng chán chê, Nhị phu cũng khuyên nhủ mới để cho Kỳ Triết đi thay y phục.
Kỳ Triết ra khỏi phòng, cũng không quay về chính viện. Trực tiếp đi tới viện của Hạo Thân Vương. Nhân số vương phủ từ trên xuống dưới vô cùng đông đảo. Chỉ trên đoạn đường Kỳ Triết đi qua cũng có đến mười mấy người thấy vẻ chật vật không chịu nổi này của hắn.
Hạo Thân Vương đang ở nhà, cũng đúng lúc ở trong sân. Nghe thấy Kỳ Triết tới đây bèn cho hắn đi vào. Hạo Thân Vương thấy vẻ chật vật của Kỳ Triết bèn nhăn trán, sắc mặt trầm xuống: “Đây là tại sao? Hả?”
Kỳ Triết quỳ trên mặt đất: “Tổ phụ, con muốn ngày mai sẽ đến bái kiến biểu tỷ.” Hắn không muốn ngây người trong vương phủ này thêm một ngày nào nữa. Hơn nữa Kỳ Triết rất rõ ràng, hàng năm biểu tỷ đều đi thôn trang nghỉ dưỡng, vừa đi chính là hai ba tháng. Cho nên, hắn phải quen thuộc hoàn cảnh trước nhất.
Hạo Thân Vương hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Kỳ Triết tự nhận mình chọc giận phụ thân, trán sưng là do tự mình dập đầu, không liên quan tới những người khác.
Hạo Thân Vương nào tin chân tướng là như vậy, nhìn Kỳ Triết thật lâu không nói. Qua một lúc mới hỏi: “Kỳ Triết, cháu hãy nói cho tổ phụ biết rốt cuộc là bởi vì sao?”
Kỳ Triết nhìn thoáng qua Hạo Thân Vương, lại cúi đầu. Qua thật lâu mới lên tiếng: “Nữ nhân kia muốn hại con. Nàng vẫn luôn muốn hại con. Nàng còn hại chết ca ca.”
Hạo Thân Vương nắm chặt quả đấm: “Kẻ nào nói với cháu.”
Kỳ Triết không có ngẩng đầu lên: “Không có người nào, là tôn tử tự mình biết. Nữ nhân này hạ độc ca ca, độc chết ca ca, bây giờ lại muốn hại chết con.”
Hạo Thân Vương hỏi thăm vài người, lấy được câu trả lời chắc chắn là ca ca Kỳ Triết, Kì Thịnh là bệnh chết, không phải là độc chết . Hạo Thân Vương suy nghĩ một lúc lâu, viết cho Ôn Uyển một phong thư.
Nửa tháng nữa là hết năm, Ôn Uyển đã có ý định khi ấy sẽ để cho hài tử đến phủ Quận chúa, Hạo Thân Vương cũng không phản đối.
Ôn Uyển đối với việc Hạo Thân Vương vội vã như vậy cũng có chút kinh ngạc. Hạ Ảnh cười nói: “Sợ không phải Hạo Thân Vương vội vàng, mà là vị Kỳ Triết thiếu gia này vội vàng. Quận chúa, có thể người không biết, Kỳ Triết thiếu gia đối với vị Nhị phu nhân này phòng bị cực kì.”
Ôn Uyển lấy làm kinh ngạc: “Không phải là muốn gây án đi, muốn mạng nhỏ của Kỳ Triết?” Mụ ta lá gan quá lớn rồi. Cũng quá ngu xuẩn.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Còn không đến mức ngu xuẩn như vậy. Chẳng qua là nghe nói ca ca ruột thịt của Kỳ Triết, Kì Thịnh bị nữ nhân này hại chết. Hài tử này mặc dù không có chứng cứ, nhưng hắn đã tuyên bố nếu hắn cũng chết, nhất định chính là do nữ nhân này hại chết. Hơn nữa thường xuyên nói nữ nhân này hại hắn, có thể lấy ra rất nhiều ví dụ. Quả thật đứa nhỏ này cũng rất tinh tế, nếu không có lẽ không thể sống tới hiện tại. Chẳng qua vậy cũng khó cho hắn rồi. Có mẹ kế tâm tư sâu, cũng là hắn vận số không tốt. “Hài tử nhỏ như vậy có thể sống tới hôm nay đã không dễ dàng. Ban đầu ta còn buồn bực làm sao Quận chúa lại chọn hắn, bây giờ nhìn lại cũng là một kẻ tinh khôn.” An thị so với vị mẹ kế này, chỉ như đồ đệ so với sư phụ. Cũng may Quận chúa không đụng phải một nữ nhân như vậy, nếu không một chén thuốc độc gì gì đó thì Quận chúa cũng sớm chầu trời rồi.
Ôn Uyển lắc đầu, lầm bầm Hạo Thân Vương lợi hại như thế mà hậu viện cũng loạn một đoàn. Ôn Uyển cũng chỉ cảm khái một câu. Hạo Thân Vương thân là nhất gia chi chủ cũng không dễ dàng. Hơn nữa hậu viện nhân khẩu đông đảo, tâm tư đa dạng, xử lý cũng không dễ chứ đừng nói chi là đây là hậu viện của nhi tử.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã vậy, thu xếp Lạc Cúc Viên cẩn thận, đến lúc đó Kỳ Triết sẽ ngụ ở Lạc Cúc. À, Linh Đông cũng qua ở đó đi.” Hai đứa bé số tuổi đã lớn, tám tuổi chín tuổi rồi. Cũng nên có sân viện của riêng mình rồi. Lạc Cúc Viên rất lớn, hai người ở thừa đủ.
Hạ Dao đối với việc này tỏ vẻ không đồng ý: “Quận chúa, ta cho là nên để cho bọn họ mỗi người một cái sân. Về phần Minh Duệ và Minh Cẩn, hai đứa một cái sân.” Hạ Dao cũng có lo nghĩ của nàng. nếu là hai đứa bé ở cùng một chỗ, dần dần tình cảm so với những người khác sẽ tốt hơn.
Ôn Uyển không nghĩ nhiều, thấy Hạ Dao cự tuyệt, cho là hắn ở nhà một mình một sân, đến nơi này lại phải ở chung có thể sẽ không quen: “Được, cứ dựa theo lời ngươi nói. Chút nữa đem sân cách vách thu dọn. Để cho Minh Duệ cùng Minh Cẩn cũng vào ở đi.” Ôn Uyển tính sang năm để cho Minh Duệ và Minh Cẩn vào đó. Ôn Uyển vốn là muốn để sang năm cho hài tử chuyển đến sương phòng. Nhưng bây giờ có Linh Đông cùng Kỳ Triết, lại để hài tử ở lại trong viện thì không thỏa đáng.
Minh Cẩn nghe Ôn Uyển nói vậy rất cao hứng. Qua năm này hắn đã bảy tuổi rồi, hài tử bảy tuổi đã sớm không nên ngủ cùng mẹ.
Minh Duệ đã sớm dự liệu được, cũng không thắc mắc gì. Chẳng qua thấy vẻ mặt hoan hỉ của Minh Cẩn lại không nhịn được mà đả kích: “Ta nói cho đệ biết, người sắp tới là cậu họ của chúng ta. Đến lúc đó đệ không nên tiếp tục xếp hạng bét, mất thể diện trước một hài tử đã mất mẹ nha.” Ba hài tử, khảo hạch ngày thường Minh Cẩn luôn xếp hạng bét, nếu không phải Ôn Uyển vẫn trấn an, nói thắng không kiêu, bại không nản, Minh Cẩn nhất định đã mất hết lòng tin cùng thể diện.
Minh Cẩn nghe lời này thấy rất khó chịu: “Mẹ. Có thể không cho người vào nữa hay không? Hắn có bối phận giống mẹ, chúng con gặp hắn đều thấp hơn một cái đầu.” Cậu họ a, chính là trưởng bối của bọn hắn đó. Sau này không thể không nghe lời hắn. Minh Cẩn đối với việc này rất không vui.
Ôn Uyển cười giải thích nàng cũng không thể cự tuyệt, cố gắng trấn an Minh Cẩn. Nhưng đối với việc Kỳ Triết sống cùng ba người họ, Ôn Uyển cũng khá lo lắng. Đứa trẻ biết điều một chút nàng vẫn còn phải lo, huống chi Kỳ Triết danh tiếng bên ngoài xấu không chịu nổi, còn không có chút tài năng.
Đây là lần thứ hai Kỳ Triết thấy Ôn Uyển. Trong lòng Kỳ Triết, Ôn Uyển chính là thần tượng, cũng là mục tiêu của hắn, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng. Hiện tại rốt cục có thể vào phủ Quận chúa học tập, còn có thể rời khỏi cái hang sói kia, sao Kỳ Triết có thể không cao hứng cho được?
Ôn Uyển nhìn Kỳ Triết, một thân trường bào xanh biếc thêu lục văn cùng áo khoác màu tím. Vốn đang không có chú ý, nhưng là Ôn Uyển vừa rời mắt khỏi áo khoác, mày nhíu lại. Đứa nhỏ này quá gầy rồi. Không phải là loại khô vàng nhỏ gầy Ôn Uyển lúc đầu, mà là gầy gò: “Thân thể ngươi vẫn luôn như vậy sao?” Có một loại người bất kể ăn thế nào cũng sẽ không mập, chính là cơ địa như vậy, không có gì để nói. Nhưng nếu là bị bỏ đói, Ôn Uyển thầm nghĩ đến lúc đó vẻ mặt Hạo Thân Vương sẽ rất đặc sắc.
Kỳ Triết nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Ôn Uyển trước tiên để cho Diệp thái y chẩn đoán bệnh cho hắn một chút. Phòng trừ trường hợp thân thể có tàn độc, một hai tháng hay mấy năm sau mới phát tác.
Diệp thái y định bắt mạch như bình thường, nhưng bởi vì Ôn Uyển cố ý nhắc nhở, cho nên không chỉ có bắt mạch, còn lấy máu trở về. Có độc hay không, nghiệm máu là cách minh chứng tốt nhất.
Ôn Uyển nhìn Kỳ Triết phối hợp, gật đầu một cái. Đứa bé này không tệ, tâm tính ổn trọng: “Tình huống của đệ ta cũng biết rồi. Nếu thân thể có cái gì khác thường, cũng có thể dưỡng kịp thời. Vạn nhất không cẩn thận để lại di chứng, đến lúc đó muốn bổ lại cũng không thể.”
Tận đáy lòng Kỳ Triết vô cùng cảm động. Đãi ngộ trong Vương phủ không tồi, nhưng hắn lại phải phòng bị ác phụ kia. Ba năm này hắn hao hết tâm tư: “Biểu tỷ, tỷ yên tâm, ta không sao. Ta cùng Thất ca quan hệ tốt, thường xuyên đến chỗ hắn ăn cơm, rất ít khi ăn cơm trong sân. Dù là ăn, tất cả cũng đều là ăn bánh bao trắng, trứng gà luộc. Những những đồ này nếu là động tay chân, một chút sẽ nhìn ra được. Cho dù dùng cơm cùng bọn họ, món ăn bọn họ không đụng đũa ta cũng không dám đụng.”
Ôn Uyển trong lòng run lên, đứa nhỏ thế nhưng phải đề phòng đến nước này. Ôn Uyển không biết Kỳ Triết bởi vì có vết xe đổ là ca ca hắn. Mặc dù số tuổi xê xích rất lớn, nhưng bối phận của Ôn Uyển và Kỳ Triết đều giống nhau, Ôn Uyển cũng không còn làm động tác thân mật gì, chỉ hòa ái nói: “Sau này ở trong phủ đệ cứ coi như nhà mình. Có điều đệ đã đến rồi, sau này đệ là lớn nhất, phải chiếu cố ba người bọn hắn thật kỹ.” Bất kể là số tuổi hay bối phận, Kỳ Triết cũng là lớn nhất .
Thời điểm Diệp thái y quay lại, vẻ mặt thoải mái: “Quận chúa, Kỳ Triết thiếu gia thân thể không kém. Chỉ cần dụng tâm điều trị một chút là tốt.”
Ôn Uyển gật đầu, không có vấn đề là tốt nhất. Nếu là có vấn đề, Ôn Uyển sẽ phải nhức đầu rồi. chỉ là nghĩ tới thân thể đơn bạc kia của Kỳ Triết: “Hạ Nhàn, trừ ba bữa cơm, ngươi làm thêm một bữa phụ để Kỳ Triết bồi bổ thân thể. Hắn quá gầy yếu rồi.” Nhìn thân thể gầy gò như vậy, Ôn Uyển không lo lắng không được.
Kỳ Triết còn muốn nghe Ôn Uyển dạy bảo. Đáng tiếc trong suy nghĩ thì tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc . Ở trong phủ Quận chúa, trừ thời điểm ra mắt Ôn Uyển, những thời gian khác đều không thấy nàng. Cũng may Ôn Uyển không đến, nhưng có Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ cũng làm cho hắn rất hài lòng
Beta: Tiểu Tuyền
Phương tiên sinh biết Ôn Uyển coi trọng Kỳ Triết bèn thất kinh: “Quận chúa, đứa bé kia nhìn kiệt ngao bất tuần, khó dạy. Sao Quận chúa lại chọn hắn?” Phương tiên sinh thật không được hiểu suy nghĩ của Ôn Uyển. Hài tử tốt không chọn, hết lần này tới lần khác chọn đứa kém cỏi nhất . Vài vấn đề cơ bản cũng không trả lời được, sao Quận chúa lại chọn hắn chứ?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tiên sinh, ta tất nhiên là có đạo lý của ta. Sau này phải làm phiền tiên sinh.” Ôn Uyển đây là đang báo cho lão, chứ không phải là thỉnh cầu.
Mấy tháng này, Phương tiên sinh đối với Ôn Uyển càng bội phục. Chính là bởi vì bội phục, tin tưởng Ôn Uyển sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn Kỳ Triết: “Lão hủ hỏi nhiều thêm một câu, vì sao Quận chúa chọn đứa bé này?” Đến bây giờ Phương tiên sinh vẫn còn chưa ngẫm ra mấy vấn đề nhìn như đơn giản của Ôn Uyển. Thật ra thì khi trở về phòng, lại cảm thấy rất có thâm ý.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đứa bé kia tư chất không bình thường, ta tin tưởng tiên sinh cũng có thể có thể nhìn ra. Chẳng qua trên người đứa bé này có một luồng lệ khí. Điểm này quả thật không tốt. Sau này còn muốn nhờ tiên sinh chú ý nhiều hơn.”
Phương tiên sinh nhìn Ôn Uyển một cái: “Nếu Quận chúa đã quyết, lão hủ tất nhiên nghe theo.” Phương tiên sinh không biết tư chất Kỳ Triết có được hay không. Chẳng qua nếu Ôn Uyển đã nói như vậy, nhất định là có chủ ý của nàng. Nếu có thể đem một khối gỗ mục khắc thành mỹ ngọc, hẳn sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Ôn Uyển không giải thích với người khác nguyên nhân nàng chọn lựa Kỳ Triết. Thứ nhất là Kỳ Triết tư chất rất tốt, điểm này thông qua tài liệu phân tích cùng những gì bản thân quan sát được mà kết luận, hai là bởi vì hoàn cảnh sinh tồn của Kỳ Triết rất khó khăn. Tại một đại gia tộc như vậy, quan hệ bên ngoài lẫn lộn tạp nham, trên có mẹ kế ích kỷ hẹp hòi, chung quanh một đống đường huynh đệ thực xuất chúng (Hạo Thân Vương nói trong phủ đệ không có hài tử giỏi, chẳng qua là so với Minh Duệ trầm ổn cùng Minh Cẩn hoạt bát hiếu động mà thôi. Cũng không phải là trong phủ Hạo thân vương không có hài tử thông tuệ. Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu cũng chỉ có lão biết), thân là con trai trưởng vợ cả song địa vị Kỳ Triết thật ra rất tế nhị. Mà Ôn Uyển cho là hoàn cảnh sinh tồn của Minh Duệ cùng Minh Cẩn quá đơn giản, cần một người lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp ở cạnh. Như vậy để cho bọn họ biết thế gian này thật ra thì rất u ám, cho dù là ở nhà cũng cực kì đen tối khó khăn (Linh Đông rất buồn bực, sao không nói Đông cung kìa, rất đen tối đó).
Phương tiên sinh sở dĩ không thích Kỳ Triết là vì cảm thấy trên người Kỳ Triết có lệ khí. Hơn nữa căn cứ tin đồn, những phê bình dành Kỳ Triết cũng rất nhiều. Hài tử chín tuổi chỉ biết ăn uống vui đùa, tính tình bạo ngược, văn dốt võ nát. Danh tiếng cực kỳ nát bét. Văn nhân đều có một thói quen không tốt, đó chính là nhìn không vừa mắt thì sẽ không đi chú ý.
Nếu không phải Ôn Uyển tự mình chú ý, còn sai người đi tra, khẳng định cũng sẽ cho là đứa bé này không thể dạy dỗ được. Nhưng Ôn Uyển thấy đứa bé này nhìn về mình, một đôi mắt để lộ ra vô hạn kiên nghị. Cũng chính ánh mắt này khiến cho Ôn Uyển nghiêng về phía hắn. Sau lại phân tích tin tức Hạ Dao cùng Hạ Ảnh thu thập, hỏi thăm ý kiến hai người (Ôn Uyển cũng sợ như Hạ Dao, vạn nhất mình nhìn nhầm, nuôi ra một con sói mắt trắng thì phiền toái lớn).
Hạ Dao và Hạ Ảnh trải qua thảo luận cẩn thận, nhất trí cho là đứa bé này không tệ. Ôn Uyển nhận được trả lời chắc chắn của hai người mới báo cho Hạo Thân Vương, Phương tiên sinh lựa chọn chính là Kỳ Triết.
Không thể không nói Hạo Thân Vương vô cùng ngạc nhiên. Vốn cho rằng Ôn Uyển chọn một trong hai đứa bé tam phòng cùng tứ phòng, thật không ngờ nàng lại chọn đứa nhỏ của chi thứ hai – Kỳ Triết. Kỳ Triết, ông đối với đứa bé này không có nhiều ấn tượng lắm. Hạo Thân Vương làm chủ nhân của một đại gia đình, phải xử lý rất nhiều chuyện, quản cũng là chuyện bên ngoài. Tử tôn phía dưới tối đa cũng chỉ chú tâm vào đích trưởng tôn. Dù sao đây mới là người tương lai thừa kế gia nghiệp. Về phần chuyện nội viện, Hạo Thân Vương không hề quản.
Hạo Thân Vương chỉ có bốn con trai trưởng, nhưng nhi tử lại có rất nhiều. Có mười một người còn sống, nhỏ nhất mới bảy tuổi. Nếu không phải Ôn Uyển chỉ rõ nhất định phải là con trai trưởng, Hạo Thân Vương rất hi vọng có thể đem đứa con nhỏ nhất qua. Nhưng là con trai trưởng nha, tứ trưởng tử đứa nhỏ nhất cũng đã thành hôn từ mười năm trước. Cho nên yêu cầu của Ôn Uyển, thật ra thì cũng là biến tướng tìm trong đám cháu trai của ông. Nhưng thật không nghĩ tới ánh mắt của Ôn Uyển cũng quá bất bình thường rồi.
Hạo Thân Vương sai người dẫn Kỳ Triết tới thư phòng, khi Hạo Thân Vương nhìn thấy hắn, thật là nửa điểm ấn tượng cũng không có. Lớn lên không giống mình, cũng không xuất chúng, ông không chú ý cũng rất bình thường. Hạo Thân Vương lập tức cảm thấy trên người đứa nhỏ này nhất định là có thứ gì đó mình chưa phát hiện ra.
Hạo Thân Vương cùng Kỳ Triết đàm luận hồi lâu, thấy khí chất thường thường, trả lời vấn đề cũng thường thường. Nhưng đáy mắt Hạo Thân Vương lại ánh lên vẻ thâm thúy. Lúc trước còn có nghi vấn, hiện tại trong lòng Hạo Thân Vương có đã tính toán rồi. Ông không biết Kỳ Triết có tài học hay không, nhưng lòng can đảm tuyệt đối không thấp. Hài tử trong Vương phủ liệu có mấy đứa nhìn thấy ông mà không nơm nớp lo sợ. Nhưng hài tử trước mặt này lại không hề như thế, sắc mặt rất bình tĩnh.
Không thể trách Kỳ Triết ở trước mặt Hạo Thân Vương ngụy trang. Thật sự là có nỗi khổ thấu xương. Ba năm trước đây, trước khi chết ca ca nói cho hắn biết, lúc trước khi không có năng lực bảo vệ mình, thì hắn phải học Ôn Uyển Quận chúa, giấu diếm khả năng của mình thật tốt, không để cho người khác biết nội tình của mình. Lúc cần thiết phản kháng người đàn bà kia thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể sống sót, không nên bận tâm cái gì mà hiếu thuận hay không hiếu thuận. Ca ca nói, danh tiếng mất rồi sau này có thể vãn hồi, nhưng mạng nhỏ không còn thì cái gì cũng mất. Nếu không, kết quả của ca ca cũng chính là kết quả của hắn (ca ca hắn là một hài tử tính cách ôn hòa). Cũng bởi vì như thế, biểu hiện của Kỳ Triết tất nhiên là bất hảo không chịu nổi, văn dốt võ nát, một hài tử không có tiền đồ. Cũng bởi vì như thế, ba năm này hắn mới có thể trải qua một cuộc sống bình bình an an.
Nhưng cơ hội lần này quá khó để có được, nếu không để lộ ra bản tính, cơ hội lần này sẽ vuột mất. Kỳ Triết quyết nhất định phải khiến cho biểu tỷ chọn mình. Cũng bởi vì như thế, hắn mới ở trước mặt Ôn Uyển lộ ra tiềm năng của mình.
Kỳ Triết cũng rất kích động, trên đường đi luôn nắm chặt quả đấm. Hắn đi theo Ôn Uyển biểu tỷ nhất định có thể học được bản lãnh thật sự, sau này, hắn có thể thay ca ca báo thù.
Kỳ Triết đi đến thư phòng Hạo Thân Vương, tin tức kia không tới một khắc đồng hồ tất cả mọi người trong Vương phủ đều biết rồi. Trong khoảng thời gian này bởi vì muốn đưa một hài tử đi phủ Quận chúa học tập, trừ đích tôn lão Tam, những người khác không khỏi nhiệt liệt chờ đợi. Không vì những thứ khác, chỉ cần có thể có quan hệ với Ôn Uyển Quận chúa, đi theo làm ăn, tiền kia không phải là ào ào lao vào túi của mình hay sao? Đáng tiếc, yêu cầu của Ôn Uyển nhìn như đơn giản nhưng lại loại được một nhóm lớn. Nơi này có đệ đệ cùng cha khác mẹ của Kỳ Triết, số tuổi thích hợp, cũng là con trai trưởng, nhưng sức khỏe lại không đạt yêu cầu.
Đông thế tử phi nghe được tin tức bèn ngẩn người: “Ánh mắt của Ôn Uyển thật khác người.” Thân là quản gia trong vương phủ, về Kỳ Triết nổi tiếng bất hảo Đông thế tử phi biết quá tường tận. Chọn ai cũng không thể nào chọn Kỳ Triết. Đáng tiếc, ý nghĩ của Ôn Uyển luôn không thể theo lẽ thường mà tính.
Thế tử gia cười nói: “Nàng nói có phải Ôn Uyển chính bởi vì Kỳ Triết có hoàn cảnh giống nàng cho nên mới chọn hay không?”
Đông thế tử phi lập tức lườm thế tử một cái: “Chuyện này sao có thể đánh đồng? Chàng cũng không nghĩ xem Ôn Uyển ban đầu như thế nào, hiện tại như thế nào? Để cho phụ vương nghe được lại trách mắng chàng.”
Thế tử thật ra cũng không còn thường xuyên bị Hạo Thân Vương mắng đến mức buồn bực không chịu nổi. Tính tình tuy có chút yếu mềm, nhưng không phải tai mềm giống như Bình Hướng Hi. Hắn cùng với thế tử phi ân ân ái ái. Làm một tấm gương tốt cho huynh đệ phía dưới. Bốn huynh đệ tình cảm rất tốt. Đối với bên ngoài phủ Hạo thân vương cực kì hoà thuận vui vẻ. Về phần hậu viện như thế nào, chỉ cần không có ảnh hưởng lớn cũng chẳng có ai đi quản. Giống như Kỳ Thịnh – ca ca của Kỳ Triết. Là bệnh chết , không phải là ngoài ý muốn cũng không phải là trúng độc. Trừ Kỳ Triết, ai cũng đều tin Kỳ Thịnh tự nhiên tử vong.
Tam phòng cùng tứ phòng nghe được tin tức kia bèn tức giận ba ngày liền. Nếu sớm biết kết quả này, ban đầu không nên để cho cái tiểu tử kia tham gia. Không nghĩ tới lại bị hắn chiếm mất. Nếu là người khác bọn họ còn có thể nói một hai câu có mắt không tròng. Nhưng đối với Ôn Uyển, bọn họ cũng chỉ có thể á khẩu không nói nên lời.
Dĩ nhiên, buồn bực nhất phải kể tới Nhị phu nhân. Nàng chính là nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tại sao Ôn Uyển Quận chúa lại chọn Kỳ Triết? Một đứa bất hảo không chịu nổi, so với nhi tử nàng còn kém hơn nhiều lại có thể được chọn (đáng tiếc nhi tử nàng sức khỏe không đủ, số tuổi không tới nên cơ hội ra mắt Ôn Uyển cũng không có).
Ngày hôm đó Kỳ Triết cùng cha, mẹ kế và đệ đệ cùng nhau dùng bữa. Kỳ Triết nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, lông mày nhíu chặt, mà lão cha luôn luôn trừng mắt với hắn cũng đối với hắn thân thân ái ái. Đáng tiếc Kỳ Triết cũng không cảm kích. Vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ. Thấy vậy cha hắn bèn phát hỏa. Khó có được dịp mụ mẹ kế lại ngồi bên cạnh khuyên nhủ vài lời, lần này là lời khuyên thật lòng chứ không phải là thêm dầu vào lửa. Vẻ châm chọc trên mặt Kỳ Triết một chút cũng không hề che dấu.
Thời điểm Kỳ Triết dùng bữa, nhìn cha cùng đệ đệ gắp đồ ăn xong mới động đũa. Trước kia Kỳ Triết cũng làm như vậy. Nhưng lại làm tương đối ngấm ngầm. Tỷ như nhìn cha cùng đệ đệ gặp món nào, hắn cũng gắp một miếng như vậy.
Nhị phu nhân nhìn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, ngàn nghĩ vạn nghĩ không nghĩ tới kẻ trước mặt lại luôn luôn ngụy trang. Nếu không tại sao có thể có tâm cơ nay?
Kỳ Triết nhìn món ăn Nhị phu nhân gắp tới, dịch chén trong tay một chút, món ăn liền rơi trên bàn, nhận được một hồi quát tháo của Nhị lão gia.
Kỳ Triết đứng lên, không quản Nhị lão gia gầm thét. Nhị lão gia thấy động tác này của Kỳ Triết, giận càng thêm giận. Bát đũa trong tay ném mạnh về phía con trai. Toàn thân Kỳ Triết đều dính thức ăn.
Kỳ Triết không nói nhiều, dù sao từ trước đến nay hắn cũng không phải hiếu tử hiền tôn gì, chỉ quỳ trên mặt đất để cho cha hắn mặc sức mà mắng. Mắng chán chê, Nhị phu cũng khuyên nhủ mới để cho Kỳ Triết đi thay y phục.
Kỳ Triết ra khỏi phòng, cũng không quay về chính viện. Trực tiếp đi tới viện của Hạo Thân Vương. Nhân số vương phủ từ trên xuống dưới vô cùng đông đảo. Chỉ trên đoạn đường Kỳ Triết đi qua cũng có đến mười mấy người thấy vẻ chật vật không chịu nổi này của hắn.
Hạo Thân Vương đang ở nhà, cũng đúng lúc ở trong sân. Nghe thấy Kỳ Triết tới đây bèn cho hắn đi vào. Hạo Thân Vương thấy vẻ chật vật của Kỳ Triết bèn nhăn trán, sắc mặt trầm xuống: “Đây là tại sao? Hả?”
Kỳ Triết quỳ trên mặt đất: “Tổ phụ, con muốn ngày mai sẽ đến bái kiến biểu tỷ.” Hắn không muốn ngây người trong vương phủ này thêm một ngày nào nữa. Hơn nữa Kỳ Triết rất rõ ràng, hàng năm biểu tỷ đều đi thôn trang nghỉ dưỡng, vừa đi chính là hai ba tháng. Cho nên, hắn phải quen thuộc hoàn cảnh trước nhất.
Hạo Thân Vương hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Kỳ Triết tự nhận mình chọc giận phụ thân, trán sưng là do tự mình dập đầu, không liên quan tới những người khác.
Hạo Thân Vương nào tin chân tướng là như vậy, nhìn Kỳ Triết thật lâu không nói. Qua một lúc mới hỏi: “Kỳ Triết, cháu hãy nói cho tổ phụ biết rốt cuộc là bởi vì sao?”
Kỳ Triết nhìn thoáng qua Hạo Thân Vương, lại cúi đầu. Qua thật lâu mới lên tiếng: “Nữ nhân kia muốn hại con. Nàng vẫn luôn muốn hại con. Nàng còn hại chết ca ca.”
Hạo Thân Vương nắm chặt quả đấm: “Kẻ nào nói với cháu.”
Kỳ Triết không có ngẩng đầu lên: “Không có người nào, là tôn tử tự mình biết. Nữ nhân này hạ độc ca ca, độc chết ca ca, bây giờ lại muốn hại chết con.”
Hạo Thân Vương hỏi thăm vài người, lấy được câu trả lời chắc chắn là ca ca Kỳ Triết, Kì Thịnh là bệnh chết, không phải là độc chết . Hạo Thân Vương suy nghĩ một lúc lâu, viết cho Ôn Uyển một phong thư.
Nửa tháng nữa là hết năm, Ôn Uyển đã có ý định khi ấy sẽ để cho hài tử đến phủ Quận chúa, Hạo Thân Vương cũng không phản đối.
Ôn Uyển đối với việc Hạo Thân Vương vội vã như vậy cũng có chút kinh ngạc. Hạ Ảnh cười nói: “Sợ không phải Hạo Thân Vương vội vàng, mà là vị Kỳ Triết thiếu gia này vội vàng. Quận chúa, có thể người không biết, Kỳ Triết thiếu gia đối với vị Nhị phu nhân này phòng bị cực kì.”
Ôn Uyển lấy làm kinh ngạc: “Không phải là muốn gây án đi, muốn mạng nhỏ của Kỳ Triết?” Mụ ta lá gan quá lớn rồi. Cũng quá ngu xuẩn.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Còn không đến mức ngu xuẩn như vậy. Chẳng qua là nghe nói ca ca ruột thịt của Kỳ Triết, Kì Thịnh bị nữ nhân này hại chết. Hài tử này mặc dù không có chứng cứ, nhưng hắn đã tuyên bố nếu hắn cũng chết, nhất định chính là do nữ nhân này hại chết. Hơn nữa thường xuyên nói nữ nhân này hại hắn, có thể lấy ra rất nhiều ví dụ. Quả thật đứa nhỏ này cũng rất tinh tế, nếu không có lẽ không thể sống tới hiện tại. Chẳng qua vậy cũng khó cho hắn rồi. Có mẹ kế tâm tư sâu, cũng là hắn vận số không tốt. “Hài tử nhỏ như vậy có thể sống tới hôm nay đã không dễ dàng. Ban đầu ta còn buồn bực làm sao Quận chúa lại chọn hắn, bây giờ nhìn lại cũng là một kẻ tinh khôn.” An thị so với vị mẹ kế này, chỉ như đồ đệ so với sư phụ. Cũng may Quận chúa không đụng phải một nữ nhân như vậy, nếu không một chén thuốc độc gì gì đó thì Quận chúa cũng sớm chầu trời rồi.
Ôn Uyển lắc đầu, lầm bầm Hạo Thân Vương lợi hại như thế mà hậu viện cũng loạn một đoàn. Ôn Uyển cũng chỉ cảm khái một câu. Hạo Thân Vương thân là nhất gia chi chủ cũng không dễ dàng. Hơn nữa hậu viện nhân khẩu đông đảo, tâm tư đa dạng, xử lý cũng không dễ chứ đừng nói chi là đây là hậu viện của nhi tử.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã vậy, thu xếp Lạc Cúc Viên cẩn thận, đến lúc đó Kỳ Triết sẽ ngụ ở Lạc Cúc. À, Linh Đông cũng qua ở đó đi.” Hai đứa bé số tuổi đã lớn, tám tuổi chín tuổi rồi. Cũng nên có sân viện của riêng mình rồi. Lạc Cúc Viên rất lớn, hai người ở thừa đủ.
Hạ Dao đối với việc này tỏ vẻ không đồng ý: “Quận chúa, ta cho là nên để cho bọn họ mỗi người một cái sân. Về phần Minh Duệ và Minh Cẩn, hai đứa một cái sân.” Hạ Dao cũng có lo nghĩ của nàng. nếu là hai đứa bé ở cùng một chỗ, dần dần tình cảm so với những người khác sẽ tốt hơn.
Ôn Uyển không nghĩ nhiều, thấy Hạ Dao cự tuyệt, cho là hắn ở nhà một mình một sân, đến nơi này lại phải ở chung có thể sẽ không quen: “Được, cứ dựa theo lời ngươi nói. Chút nữa đem sân cách vách thu dọn. Để cho Minh Duệ cùng Minh Cẩn cũng vào ở đi.” Ôn Uyển tính sang năm để cho Minh Duệ và Minh Cẩn vào đó. Ôn Uyển vốn là muốn để sang năm cho hài tử chuyển đến sương phòng. Nhưng bây giờ có Linh Đông cùng Kỳ Triết, lại để hài tử ở lại trong viện thì không thỏa đáng.
Minh Cẩn nghe Ôn Uyển nói vậy rất cao hứng. Qua năm này hắn đã bảy tuổi rồi, hài tử bảy tuổi đã sớm không nên ngủ cùng mẹ.
Minh Duệ đã sớm dự liệu được, cũng không thắc mắc gì. Chẳng qua thấy vẻ mặt hoan hỉ của Minh Cẩn lại không nhịn được mà đả kích: “Ta nói cho đệ biết, người sắp tới là cậu họ của chúng ta. Đến lúc đó đệ không nên tiếp tục xếp hạng bét, mất thể diện trước một hài tử đã mất mẹ nha.” Ba hài tử, khảo hạch ngày thường Minh Cẩn luôn xếp hạng bét, nếu không phải Ôn Uyển vẫn trấn an, nói thắng không kiêu, bại không nản, Minh Cẩn nhất định đã mất hết lòng tin cùng thể diện.
Minh Cẩn nghe lời này thấy rất khó chịu: “Mẹ. Có thể không cho người vào nữa hay không? Hắn có bối phận giống mẹ, chúng con gặp hắn đều thấp hơn một cái đầu.” Cậu họ a, chính là trưởng bối của bọn hắn đó. Sau này không thể không nghe lời hắn. Minh Cẩn đối với việc này rất không vui.
Ôn Uyển cười giải thích nàng cũng không thể cự tuyệt, cố gắng trấn an Minh Cẩn. Nhưng đối với việc Kỳ Triết sống cùng ba người họ, Ôn Uyển cũng khá lo lắng. Đứa trẻ biết điều một chút nàng vẫn còn phải lo, huống chi Kỳ Triết danh tiếng bên ngoài xấu không chịu nổi, còn không có chút tài năng.
Đây là lần thứ hai Kỳ Triết thấy Ôn Uyển. Trong lòng Kỳ Triết, Ôn Uyển chính là thần tượng, cũng là mục tiêu của hắn, là mục tiêu phấn đấu cuối cùng. Hiện tại rốt cục có thể vào phủ Quận chúa học tập, còn có thể rời khỏi cái hang sói kia, sao Kỳ Triết có thể không cao hứng cho được?
Ôn Uyển nhìn Kỳ Triết, một thân trường bào xanh biếc thêu lục văn cùng áo khoác màu tím. Vốn đang không có chú ý, nhưng là Ôn Uyển vừa rời mắt khỏi áo khoác, mày nhíu lại. Đứa nhỏ này quá gầy rồi. Không phải là loại khô vàng nhỏ gầy Ôn Uyển lúc đầu, mà là gầy gò: “Thân thể ngươi vẫn luôn như vậy sao?” Có một loại người bất kể ăn thế nào cũng sẽ không mập, chính là cơ địa như vậy, không có gì để nói. Nhưng nếu là bị bỏ đói, Ôn Uyển thầm nghĩ đến lúc đó vẻ mặt Hạo Thân Vương sẽ rất đặc sắc.
Kỳ Triết nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Ôn Uyển trước tiên để cho Diệp thái y chẩn đoán bệnh cho hắn một chút. Phòng trừ trường hợp thân thể có tàn độc, một hai tháng hay mấy năm sau mới phát tác.
Diệp thái y định bắt mạch như bình thường, nhưng bởi vì Ôn Uyển cố ý nhắc nhở, cho nên không chỉ có bắt mạch, còn lấy máu trở về. Có độc hay không, nghiệm máu là cách minh chứng tốt nhất.
Ôn Uyển nhìn Kỳ Triết phối hợp, gật đầu một cái. Đứa bé này không tệ, tâm tính ổn trọng: “Tình huống của đệ ta cũng biết rồi. Nếu thân thể có cái gì khác thường, cũng có thể dưỡng kịp thời. Vạn nhất không cẩn thận để lại di chứng, đến lúc đó muốn bổ lại cũng không thể.”
Tận đáy lòng Kỳ Triết vô cùng cảm động. Đãi ngộ trong Vương phủ không tồi, nhưng hắn lại phải phòng bị ác phụ kia. Ba năm này hắn hao hết tâm tư: “Biểu tỷ, tỷ yên tâm, ta không sao. Ta cùng Thất ca quan hệ tốt, thường xuyên đến chỗ hắn ăn cơm, rất ít khi ăn cơm trong sân. Dù là ăn, tất cả cũng đều là ăn bánh bao trắng, trứng gà luộc. Những những đồ này nếu là động tay chân, một chút sẽ nhìn ra được. Cho dù dùng cơm cùng bọn họ, món ăn bọn họ không đụng đũa ta cũng không dám đụng.”
Ôn Uyển trong lòng run lên, đứa nhỏ thế nhưng phải đề phòng đến nước này. Ôn Uyển không biết Kỳ Triết bởi vì có vết xe đổ là ca ca hắn. Mặc dù số tuổi xê xích rất lớn, nhưng bối phận của Ôn Uyển và Kỳ Triết đều giống nhau, Ôn Uyển cũng không còn làm động tác thân mật gì, chỉ hòa ái nói: “Sau này ở trong phủ đệ cứ coi như nhà mình. Có điều đệ đã đến rồi, sau này đệ là lớn nhất, phải chiếu cố ba người bọn hắn thật kỹ.” Bất kể là số tuổi hay bối phận, Kỳ Triết cũng là lớn nhất .
Thời điểm Diệp thái y quay lại, vẻ mặt thoải mái: “Quận chúa, Kỳ Triết thiếu gia thân thể không kém. Chỉ cần dụng tâm điều trị một chút là tốt.”
Ôn Uyển gật đầu, không có vấn đề là tốt nhất. Nếu là có vấn đề, Ôn Uyển sẽ phải nhức đầu rồi. chỉ là nghĩ tới thân thể đơn bạc kia của Kỳ Triết: “Hạ Nhàn, trừ ba bữa cơm, ngươi làm thêm một bữa phụ để Kỳ Triết bồi bổ thân thể. Hắn quá gầy yếu rồi.” Nhìn thân thể gầy gò như vậy, Ôn Uyển không lo lắng không được.
Kỳ Triết còn muốn nghe Ôn Uyển dạy bảo. Đáng tiếc trong suy nghĩ thì tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc . Ở trong phủ Quận chúa, trừ thời điểm ra mắt Ôn Uyển, những thời gian khác đều không thấy nàng. Cũng may Ôn Uyển không đến, nhưng có Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ cũng làm cho hắn rất hài lòng
/1357
|