6 Replies91. Ngư ông đắc lợi
Hưng Võ đế lúc này đây không nổi giận, ngài rất tỉnh táo, nhưng so với khi ngài nổi giận càng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
Tất cả mọi người đều biết rõ nguyên do Liễu thị đi đến đường cùng.
Về phần Long Huyền, thư từ qua lại với Tư Mã Tru Tà đều là Liễu Song Sĩ tự viết, Liễu Song Sĩ cũng đặc biệt lưu ý, trong những thư này không ghi đích danh Long Huyền, cũng không có nội dung rõ ràng để người ta có cớ trị tội Long Huyền, cho nên Long Huyền xem như tránh được một kiếp.
La Duy về tới nhà, vừa mới đứng trước cửa phủ đã bị thư đồng hầu hạ La Tri Thu trực tiếp gọi vào thư phòng của ông.
“Tất cả chuyện này là ngươi làm?” La Tri Thu sau khi nhìn thấy La Duy thì hỏi.
La Duy nói: “Cũng không phải công lao của một mình con.”
La Tri Thu cùng Liễu Song Sĩ tranh đấu nửa đời, cuối cùng không ngờ Liễu Song Sĩ lại bại trong tay La Duy.
“Phụ thân.” La Duy hỏi La Tri Thu: “Lúc này bệ hạ còn có thể hạ thủ lưu tình với hữu tướng không ạ?”
La Tri Thu nói: “Thông đồng với địch bán nước, là Liễu Song Sĩ tự tìm đường chết.”
La Duy nói: “Trên cơ bản, quân đội Liễu thị nắm giữ đều ở Vân Quan, bị đại ca giám thị, còn lại chút ít văn thần, bệ hạ không cần lo lắng nhiều.”
La Tri Thu không tỏ ra vui mừng, chỉ ngoắc La Duy tới trước mặt, nói: “Để cho ta xem tay ngươi, vết thương trên người đã đỡ hơn chưa?”
La Duy vươn tay cho La Tri Thu xem, hỏi La Tri Thu: “Phụ thân không vui?”
La Tri Thu hệt như Hưng Võ đế lúc trước, nhìn kỹ ngón tay bị mất của La Duy, nói: “Ta có cái gì để vui mừng? Mất đi một Liễu Song Sĩ, thì vẫn có thể có Liễu Song Sĩ khác nữa, Duy nhi, ngươi cho rằng từ nay về sau chúng ta có thể an tâm sống qua ngày sao?”
La Duy nói: “Ai sẽ thay thế vị trí hữu tướng ạ?”
La Tri Thu nói: “Bệ hạ nửa tháng trước truyền chiếu Trữ Ngu hầu Khâu Triệt nhập kinh, Khâu Triệt từng là thư đồng của bệ hạ, vi phụ nghĩ người này sẽ là hữu tướng tương lai.”
Khâu Triệt? La Duy đối với cái tên này không hề có ấn tượng.
La Tri Thu thả tay La Duy: “Ngũ muội của Khâu hầu chính là Khâu Nghi phi trong nội cung, hắn là bác ruột của Cửu hoàng tử.”
Cửu hoàng tử? Cửu hoàng tử Long Nghị, đứa con nhỏ nhất của Hưng Võ đế, La Duy cố gắng nhớ lại, nhớ lại nửa ngày, thầm nghĩ hoàng tử này cả đời sẽ chỉ là một Vương gia nhàn tản.
La Tri Thu nói tiếp: “Trong nội cung Lý phi lại mang thai, cho dù nhị hoàng tử đã mất cơ hội, nhưng vị trí thái tử vẫn bị đe dọa.”
La Duy thất thần.
La Tri Thu nói: “Liễu thị cho dù diệt môn, thì môn sinh của Liễu Song Sĩ vẫn còn nhiều, nhị hoàng tử không cô đơn đâu.”
La Duy trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Ý phụ thân là lần này con làm việc nóng vội, ngọn lửa này lấy đi mạng sống hữu tướng nhưng cũng không thể đoạt được dã tâm giành ngôi vị của nhị hoàng tử?”
La Tri Thu kéo La Duy ngồi xuống cạnh mình: “Cơ hội lần này khó mà có được, nếu buông tha, chỉ sợ không còn cơ hội nào để diệt trừ Liễu thị. Liễu thị diệt vong, nhị hoàng tử nguyên khí đại thương, thế nhân cũng biết Liễu Song Sĩ là người thân của nhị hoàng tử, Liễu Song Sĩ vì ai mà phạm tội lỗi lớn như thế, người có đầu óc đều có thể đoán ra.”
La Duy nhìn lại: “Phụ thân muốn điều tra nhị hoàng tử?”
“Đương nhiên phải tra.” La Tri Thu nói: “Chỉ là không cần chúng ta tự tay làm, sẽ tự có người làm chuyện ấy.”
La Duy nói: “Môn sinh của hữu tướng sao không cố gắng cứu chủ tử ạ?”
La Tri Thu nói: “Hiện tại những kẻ hy vọng Liễu Song Sĩ chết nhất là những người này.” Ông thấy La Duy hơi khom người: “Liễu Song Sĩ thông đồng với địch bán nước, càng những người quan hệ mật thiết với lão càng sợ bị liên lụy.”
La Duy nói: “Cho nên người muốn hữu tướng chết nhất chính là nhị hoàng tử?”
La Tri Thu gật đầu.
La Duy đột nhiên cảm thấy nực cười, kể từ đó, Liễu thị diệt vong đến tột cùng là vì cái gì? “Hài nhi biết rồi.” La Duy nói với La Tri Thu: “Trước mặt bệ hạ, hài nhi sẽ không nói cái gì nữa.”
92. Vì sao hết lần này tới lần khác là y?
Hai phụ tử đang nói chuyện, bên ngoài báo lại, Trữ Ngu hầu Khâu Triệt tới thăm.
La Duy nói: “Hài nhi tránh mặt thì hơn.”
La Tri Thu gật đầu nói: “Ngươi đi gặp gặp mẫu thân ngươi đi.”
La Duy đứng trong cửa vách, nhìn La Tri Thu đón tiếp Trữ Ngu hầu vào phòng khách. Không ngờ y hạ gục Liễu Song Sĩ, Khâu Triệt này lại có cơ hội, hết lần này tới lần khác, y không hề có một chút ấn tượng với người này.
“Công tử.” La Duy còn đang suy nghĩ, sau lưng lại truyền đến tiếng nói.
“Làm sao vậy?” La Duy quay lại hỏi.
Người kia nói: “Ngũ điện hạ đến đây, nói là muốn gặp người ở cửa chính.”
Long Tường tìm đến, La Duy cũng không có vẻ đắc ý: “Ta sẽ ra đón hắn.” La Duy nói, rồi đi về phía cửa chính.
Hạ nhân nói: “Ngũ điện hạ nói hắn không vào phủ, chỉ muốn cùng công tử nói vài lời.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Long Tường một mình đứng trước đại môn La phủ, có vẻ như đã đợi La Duy thật lâu.
“Sao lại không vào?” La Duy đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Long Tường hỏi.
Long Tường nhìn La Duy như người xa lạ: “Ta đi thăm cữu cữu ta.”
La Duy thở dài: “Điện hạ, hữu tướng phạm tội lớn như vậy, người nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Long Tường nói: “Cữu cữu ta nói, chính là ngươi đã hại người.”
La Duy lẳng lặng nhìn Long Tường: “Cái gì? Điều này có thể sao?”
Long Tường nói: “Cữu cữu nói ngươi sẽ không thừa nhận.”
La Duy ngắt lời: “Sao nào, đến bây giờ hữu tướng vẫn nói mình oan uổng sao?”
Long Tường nói: “Người nói người bị trừng phạt đúng tội danh, để cho ta không đến thăm người nữa.”
La Duy nói: “Vậy không có người hại lão, là hữu tướng gieo gió gặt bão.”
Long Tường chỉ nhìn La Duy: “Ta chỉ muốn ngươi nói thật một câu, là ngươi hại người?”
La Duy không chút nghĩ ngợi: “Không phải.”
“Cữu cữu nói là ngươi, Ngộ Sinh biểu ca cũng nói là ngươi!” Long Tường lui một bước nữa rồi dừng lại: “Chẳng lẽ hai người sắp chết còn gạt ta?”
“Điện hạ đã tin hữu tướng và Liễu Tướng quân…” La Duy nói: “Cần gì phải tới hỏi ta nữa?”
Long Tường nói: “Bởi vì ta không muốn xem ngươi là kẻ địch!”
“Loại sự tình này không phải ngươi muốn hay không.” Long Huyền đi tới sau lưng Long Tường.
“Ca!” Long Tường không ngờ Long Huyền cũng tới, cả kinh.
Long Huyền đứng bên cạnh Long Tường: “Ta sẽ biết ngươi sẽ tới tìm y.” Hắn nhìn La Duy đối diện Long Tường.
La Duy hành lễ với Long Huyền.
Long Huyền lạnh lùng nhìn La Duy.
La Duy cũng nhìn Long Huyền, Long Huyền trông thật mỏi mệt, trong trí nhớ của La Duy, Long Huyền chưa bao giờ tiều tụy như lúc này. Nhìn người mình hận lâm vào khốn cảnh, sứt đầu mẻ trán, La Duy đã tưởng rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng y tuyệt không vui vẻ, tâm vẫn trống không, tại sao có thể như vậy chứ?
Long Huyền nắm tay siết chặt, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay. Mấy năm bày mưu tính kể nay chỉ là giấc mộng hoàng lương, Liễu thị trăm năm thế tộc cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, Long Huyền thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. La Duy đứng ở nơi đó, nhìn không ra chút bóng dáng trong quá khứ, thần sắc bình tĩnh, hai mắt lại lạnh như băng, Long Huyền cũng không biết bản thân bị làm sao rồi, rõ ràng hắn phải hận người này, thế nhưng lúc này chỉ cảm thấy bi thương. Tại sao lại là La Duy, vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là La Duy?
Long Tường nhìn Long Huyền, lại nhìn La Duy, trước khi đi Nam Chiếu rõ ràng mọi chuyện đều tốt đẹp, tại sao sau khi hắn trở về hết thảy đều thay đổi? Long Huyền cũng thế, La Duy cũng vậy, không ai nói cho hắn biết.
La Duy rốt cục mở miệng nói: “Hai vị điện hạ, đêm đã khuya, mời trở về đi.”
“Ngươi có thể cứu bọn họ chứ?” Long Tường lại đột nhiên hỏi.
La Duy bật cười, Long Tường vĩnh viễn không biết thế gian khó khăn nhường nào!
Long Huyền lại nói với Long Tường: “Ngươi còn định hồ đồ tới khi nào? Phụ tử Liễu Song Sĩ thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha thứ, ta nói mấy lần ngươi mới có thể thanh tỉnh?”
93. Là ai vô tình
Long Tường kêu to: “Huynh thật sự hy vọng bọn họ chết?”
Long Huyền nghiêm nghị nói: “Câm miệng! Cữu cữu cái gì? Chúng ta không có loại cữu cữu tội đáng chết vạn lần này! ”
“Ngài thật đúng là vô tình.” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài của La Duy.
Long Huyền mạnh mẽ xoay người, lại nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn bi thương của La Duy, Long Huyền sửng sốt, người này từ khi nào biết bi thương? Vô tình? Kẻ giết người không thấy máu có tâm sự gì cơ chứ?
La Duy khẽ khom người: “Thần không tiễn.”
Màn đêm dần dần dày đặc, từng mảng lớn mây đen che kín bầu trời.
La Duy xoay người, đã thấy Vệ Lam đứng trên bậc thang ngoài cửa lẳng lặng chờ y, khóe miệng có chút cong lên, lộ ra một nụ cười: “Khi dễ ta không có võ công? Ta không biết ngươi đứng ở nơi đó từ lúc nào đấy.”
Vệ Lam cũng lộ ra nụ cười: “Công tử muốn học?”
La Duy đi đến bậc thang, làm một cái mặt quỷ với Vệ Lam: “Có bản lĩnh thì đừng nhờ ta dạy ngươi viết chữ!”
Vệ Lam nghiêng đầu qua một bên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Đi thôi.” La Duy đến bên Vệ Lam: “Chờ ta tới gặp mẫu thân, nhị ca, nhị tẩu xong, ta sẽ dạy ngươi chút ít.”
Trong thư phòng đốt lửa than, ôn hòa như xuân.
La Duy dạy Vệ Lam viết chữ, thần sắc chăm chú, vừa viết vừa giải thích cho Vệ Lam hiểu.
“Công tử ca ca!” Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu của hai đứa trẻ.
“Vào đi.” La Duy nghe giọng liền biết là đệ muội Trữ Phi tìm tới, cười nói.
Đi theo Trữ Viễn cùng Trữ Linh vào nhà, còn có Vương thị phu nhân.
“Vương phu nhân cũng tới?” La Duy thấy Vương thị phu nhân đến, vội vàng đứng dậy bên cạnh Vệ Lam, xông về phía trước vài bước, cản không cho Vương thị phu nhân hành lễ.
“Công tử ca ca!” Trữ Viễn cùng Trữ Linh bám lấy La Duy: “Đại ca khi nào mới trở về?”
“Công tử trên người có thương tích, các ngươi đừng đụng đến vết thương của công tử!” Vương thị phu nhân thấy hai đứa con một trai một gái ôm cứng La Duy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Vệ Lam cũng sợ hai đứa bé này đụng phải vết thương của La Duy, đi tới ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“Lam ca ca cũng đi Vân Quan.” Hai tiểu oa nhi ôm cổ Vệ Lam hỏi: “Lam ca ca, đại ca của muội khi nào mới trở về?”
Vệ Lam nhìn La Duy, thấy La Duy chỉ đứng ở nơi đó cười, liền trấn an hai đứa trẻ: “Trữ Tướng quân và Đại công tử cùng nhau trở về, sẽ rất nhanh thôi.”
“Trữ Tướng quân?” Trữ Linh lớn hơn Trữ Viễn một tuổi nói: “Lam ca ca, đại ca muội là tướng quân?”
Vệ Lam còn chưa kịp nói chuyện, Trữ Linh lại hỏi: “Lam ca ca, tướng quân là làm gì?”
La Duy cũng không quản Vệ Lam có thể ứng phó được hai tiểu quỷ này không, y mời Vương thị phu nhân ngồi xuống, nói với Vương thị phu nhân: “Tử Chu lần này lập công lớn, cũng không bị thương, đại ca của ta sau khi trở về sẽ kể lại công lao của y cho thánh thượng để lĩnh công, Vương phu nhân đừng lo lắng.”
Vương thị phu nhân trong miệng niệm Phật, lúc này mới yên lòng, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, huống chi Trữ Phi phải tới chiến trường.
“Từ nay về sau Tử Chu sẽ thăng quan tiến chức.” La Duy nói: “Vương phu nhân có thể đi theo y hưởng phúc, Viễn nhi có thể có tiền đồ sáng lạn, Linh nhi sau khi lớn cũng có thể gả cho người tốt.”
Vương thị phu nhân mỉm cười gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới đại ân của La Duy, trong miệng nói lời cảm kích, muốn quỳ tạ ơn La Duy.
“Đây là bản lĩnh của Tử Chu.” La Duy dùng hết sức lực mới có thể ngăn cản Vương thị phu nhân: “Ta xem Tử Chu như huynh trưởng, ngàn vạn lần đừng nói với ta những lời khách khí nữa.”
“Nương!” Trữ Viễn kêu lên: “Từ nay về sau con muốn cùng Lam ca ca tập võ, để trở thành tướng quân giống đại ca.”
La Duy cười nói: “Lam ca ca của ngươi từ nay sẽ ở kinh đô, ngươi phải đi Vân Quan với đại ca ngươi, sao có thể cùng Lam ca ca tập võ?”
Trữ Viễn không nghĩ tới điểm này, gãi cái đầu nhỏ đến phát sầu .
“Ngươi thật khờ!” Trữ Linh ở một bên nói: “Để đại ca dạy ngươi không được sao?”
Trữ Viễn mặc dù là trẻ con, thế nhưng biết mình lúc này bị mất mặt, nhìn ba người lớn trong phòng đều bật cười, liền đánh Trữ Linh một cái.
Trong nhất thời, giữa thư phòng của La Duy rộ lên tiếng cười vui.
94. Say rượu bên đường
Đêm khuya đầu đường thượng đô, Long Huyền lảo đảo bước đi, mỗi khi Long Tường muốn đỡ, đều bị hắn kéo sang một bên.
Hai huynh đệ tùy ý tìm một quán rượu, gọi rượu ngon cùng vài món nhắm, ngươi một ngụm ta một ngụm đối ẩm. Tửu lượng Long Huyền từ trước đến nay luôn lớn hơn Long Tường, chỉ là không ngờ đêm nay nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, Long Huyền sau khi uống hết một bình rượu cũng đã say.
“Ca!” Mắt thấy Long Huyền sắp ngã nhào trên mặt đất, Long Tường vội tiến lên vài bước, rốt cục đỡ được cánh tay Long Huyền: “Huynh còn muốn đi đâu? Lúc này cửa cung đã khóa, chúng ta sao có thể trở về?”
Long Huyền nhìn bốn phía: “Chúng ta đương nhiên phải về nhà rồi.”
“Có về cung cũng không phải đi đường này!” Long Tường đáp.
“Về cung?” Long Huyền nói: “ Đó không phải nhà của chúng ta, trở về làm gì?”
“Ca, huynh say rồi, đi theo đệ đi, được không?” Long Tường lần đầu tiên nhìn thấy Long Huyền say rượu, không ngờ một người luôn nghiêm túc khi say rượu cũng trở nên không có đạo lý như thế này.
“Đây là đi… đi đến nơi nào?” Long Huyền chỉ phía trước mà hỏi.
Long Tường nhìn con đường phía trước, nói: “Đây là đường tới phủ tả tướng.”
“Phủ tả tướng?” Long Huyền cất bước định đi về phía trước.
“Đã trễ thế như vậy, huynh vẫn muốn đến phủ tả tướng?” Long Tường liều chết lôi kéo Long Huyền nói: “ Người trong phủ đều ngủ hết rồi!”
“Ta…” Long Huyền tựa hồ suy nghĩ một chút: “Ta muốn đi tìm La… đi tìm La Duy.”
“Không phải huynh vừa nói rằng La Duy là kẻ đối địch với chúng ta sao?!” Long Tường chết cũng không buông tay, muốn kéo Long Huyền trở về: “Huynh còn đi tìm y làm gì?”
“Ta muốn hỏi y…” Long Huyền không chịu đi, giằng co cùng Long Tường hồi lâu.
“Huynh hỏi y cái gì?”
“Ta muốn hỏi y, hỏi y… hỏi y tại sao phải đối xử với ta như vậy!”
“Ca!” Long Tường thực hận không thể đánh Long Huyền bất tỉnh ngay lập tức: “Huynh đối xử với y có chỗ nào tốt đẹp không!” Long Tường nói với Long Huyền: “La Duy nên đối xử với huynh như thế nào đây? Đệ đã nói với huynh rồi, đừng khinh rẻ y, đối với y tốt một chút, không nên hơi một tí thì thấy y khó coi, chính là vì huynh chưa từng nghe lời đệ!”
Long Huyền đột nhiên cất tiếng cười to, giữa con đường đêm khuya vắng lặng, tiếng cười kia khiến người ta mao cốt tủng nhiên. (lông tóc dựng đứng)
“Huynh đừng làm đệ sợ, ca!” Long Tường thực sợ Long Huyền lúc này, có thể khiến quan binh tuần đêm chạy đến, như vậy một đêm không ngủ này sẽ là một sai lầm.
“Là lỗi của ta.” Long Huyền hung hăng đẩy Long Tường, lảo đảo bước về phía phủ tả tướng: “Ta đi nhận lỗi với y, liệu y có thể tha… buông tha cho bọn họ?”
“Đệ cầu xin huynh được không?” Long Tường nào dám để Long Huyền cứ say khướt như vậy mà chạy tới phủ tả tướng? “Chúng ta về cung đi, huynh hãy ngủ một giấc, đến ngày mai lại vô sự!”
Cứ như vậy một người muốn đi lên phía trước, một người giữ hắn lại, cặp huynh đệ hoàng gia cùng phụ mẫu cơ hồ như sắp đánh nhau ở đầu đường.
“Thì ra là hai vị điện hạ.” Một giọng nói già nua bình thản đột nhiên vang lên sau lưng Long Tường.
“Hòa thượng.” Long Huyền đứng đối diện người vừa tới, chỉ vào sau lưng Long Tường cười nói.
Long Tường lại bị dọa sợ toát mồ hôi, hắn cũng là người tập võ tai thính mắt tinh, làm sao có thể có người đi tới phía sau mà hắn vẫn không hay biết? Đây là người hay là quỷ?
“Điện hạ say sao?” Người nọ cười khẽ hai tiếng.
Long Tường quay đầu lại, phía sau là quốc sư của Đại Chu, chủ trì chùa Hộ Quốc – Phất Y đại sư.
95. Lòng say hay là thân say?
Chùa Hộ Quốc là ngôi chùa dành cho hoàng gia Đại Chu, từ xưa đến nay chủ trì đều được Long thị hoàng tộc tôn là quốc sư. Chùa ở thành bắc thượng đô, mặt nam lưng bắc, bài trí y hệt hoàng cung, trong chùa thậm chí có khắc ngũ trảo kim long của hoàng tộc, chỉ là không điểm mắt mà thôi. Trong chùa có một tòa cửu trọng bảo tháp kỳ bí, ngoại trừ đế vương Long thị cùng quốc sư, không ai có thể bước vào. Tương truyền, dưới tòa tháp này chính là long mạch Đại Chu.
Ngoại trừ hoàng cung Long thị, chùa Hộ Quốc là nơi tôn quý nhất của Đại Chu.
Long Tường thân là hoàng tử, trừ đêm trăng rằm lúc ra đời, được cung nhân ôm đến trong này làm lễ Phật, sau rốt cuộc không có cơ hội bước vào ngôi chùa này nữa. Giờ phút này ngồi trong thiện phòng chùa Hộ Quốc, nhìn vách tường trắng nõn trống không, Long Tường suy nghĩ, có phải bởi mình cũng uống rượu nên đang chìm trong mộng?
“Ngũ điện hạ nên nghỉ ngơi đi.” Phất Y đại sư nói với Long Tường: “Sớm mai về cung cũng không sao.”
“Nhưng còn hoàng huynh ta?” Long Tường lo lắng nhìn Phất Y đại sư đưa Long Huyền vào một Phật đường nhỏ.
“Không sao đâu.” Phất Y đại sư nói: “Nhị hoàng tử tâm thần không yên, để điện hạ yên tĩnh một mình thì hơn.”
“Nhưng huynh ấy đang say.”
“Lòng say hay là thân say, cái này chỉ có nhị điện hạ tự mình biết.” Phất Y đại sư nói xong bước ra ngoài, có tiểu sa di tới, hầu hạ Long Tường nghỉ tạm.
Long Tường muốn đi xem Long Huyền thế nào. Nhưng nơi này là chùa Hộ Quốc, cấm địa so với hoàng cung còn nhiều hơn, cho dù Long Tường là hoàng tử, cũng không dám đi lung tung. Để tiểu sa di hầu hạ đi ngủ, từ từ nhắm hai mắt nghe tiểu sa di rời khỏi, mới mở mắt ra. Một đêm này, hắn không cách nào nhắm mắt ngủ yên. Liễu thị bị tịch biên tài sản, Long Huyền say mềm, La Duy trở thành kẻ địch, những chuyện này khiến Long Tường không cách nào ngủ được.
Trong Phật đường nhỏ, Long Huyền đã uống xong trà giải rượu, ngồi phát ngốc trước pho tượng Phật Di Lặc cười.
“Nhị điện hạ.” Phất Y đại sư đi vào phật đường, tự tay nhóm ngọn đèn trước tượng Phật, ánh sáng trên bàn thờ Phật thắp lên, trước chậm sau nhanh chiếu sáng cả phật đường nho nhỏ.
“Sao tượng Phật này phải cười vui vẻ đến thế?” Long Huyền đột nhiên mở miệng hỏi.
“Trong nội tâm không chấp niệm, tự nhiên có thể cười.” Phất Y đại sư nói: “Nhị điện hạ hôm nay cười không nổi?”
Long Huyền đứng dậy, lại đứng không nổi, ngửa đầu nhìn quốc sư trước mắt, người này chưa bao giờ nói chuyện nhiều với hắn, hôm nay vì sao phải đưa hắn tới chùa Hộ Quốc?
“Điện hạ nghỉ ngơi đi.” Phất Y đại sư đối mặt với ánh mắt đầy nghi vấn của Long Huyền, chỉ nở nụ cười.
“Ai cũng nói quốc sư có thiên nhãn…” Long Huyền lại nói: “Quốc sư hôm nay có chuyện muốn nói với Long Huyền?”
“Có chuyện cũng không cần nói.” Phất Y đại sư nói: “Đường đường dòng dõi đế vương, lại say rượu bên đường, đồn đại ra ngoài không phải chuyện tốt. Liễu Song Sĩ tính toán cả đời, lại không ngờ sẽ thất bại mạng vong, nhị điện hạ thấy Liễu Song Sĩ có đáng bị như thế?”
“Không đáng?” Long Huyền nói: “Thất bại tất nhiên là không đáng, nhưng lão thông đồng với địch bán nước, chết, chẳng phải đáng đời sao?”
“Điện hạ nghĩ vậy à…” Phất Y đại sư chỉ cười, không nói Long Huyền đúng hay sai, nhưng tựa hồ cũng không có hứng thú nói thêm gì với Long Huyền nữa: “Điện hạ nên về thiện phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ta ngồi trong này một đêm là được rồi.” Long Huyền nói: “Nhiên đăng cổ phật thật cũng không sai, hẳn là thanh tĩnh hơn cả hoàng lăng Hạ Xuyên nữa.” Long Huyền nói đến đây lại nản chí, Liễu thị diệt vong, hắn cùng với Long Tường, cả mẫu phi nữa, tương lai rồi sẽ như thế nào? Có lẽ hoàng lăng Hạ Xuyên trong núi sâu, chính là chốn về của ba người bọn họ.
Phất Y đại sư thở dài một tiếng: “Điện hạ, phật viết phá chấp (phá bỏ chấp niệm), ngài hãy tự lo cho mình.”
Phá chấp? Long Huyền ngồi trước một chiếc ngọn đèn trong Phật đường, hắn phải phá chấp thế nào đây? Phật Di Lặc cười mà không nói, tiếng chuông chùa sâu thẳm lặng yên, Long Huyền cứ như vậy ngồi suốt một đêm dài. Đăng bởi: admin
Hưng Võ đế lúc này đây không nổi giận, ngài rất tỉnh táo, nhưng so với khi ngài nổi giận càng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
Tất cả mọi người đều biết rõ nguyên do Liễu thị đi đến đường cùng.
Về phần Long Huyền, thư từ qua lại với Tư Mã Tru Tà đều là Liễu Song Sĩ tự viết, Liễu Song Sĩ cũng đặc biệt lưu ý, trong những thư này không ghi đích danh Long Huyền, cũng không có nội dung rõ ràng để người ta có cớ trị tội Long Huyền, cho nên Long Huyền xem như tránh được một kiếp.
La Duy về tới nhà, vừa mới đứng trước cửa phủ đã bị thư đồng hầu hạ La Tri Thu trực tiếp gọi vào thư phòng của ông.
“Tất cả chuyện này là ngươi làm?” La Tri Thu sau khi nhìn thấy La Duy thì hỏi.
La Duy nói: “Cũng không phải công lao của một mình con.”
La Tri Thu cùng Liễu Song Sĩ tranh đấu nửa đời, cuối cùng không ngờ Liễu Song Sĩ lại bại trong tay La Duy.
“Phụ thân.” La Duy hỏi La Tri Thu: “Lúc này bệ hạ còn có thể hạ thủ lưu tình với hữu tướng không ạ?”
La Tri Thu nói: “Thông đồng với địch bán nước, là Liễu Song Sĩ tự tìm đường chết.”
La Duy nói: “Trên cơ bản, quân đội Liễu thị nắm giữ đều ở Vân Quan, bị đại ca giám thị, còn lại chút ít văn thần, bệ hạ không cần lo lắng nhiều.”
La Tri Thu không tỏ ra vui mừng, chỉ ngoắc La Duy tới trước mặt, nói: “Để cho ta xem tay ngươi, vết thương trên người đã đỡ hơn chưa?”
La Duy vươn tay cho La Tri Thu xem, hỏi La Tri Thu: “Phụ thân không vui?”
La Tri Thu hệt như Hưng Võ đế lúc trước, nhìn kỹ ngón tay bị mất của La Duy, nói: “Ta có cái gì để vui mừng? Mất đi một Liễu Song Sĩ, thì vẫn có thể có Liễu Song Sĩ khác nữa, Duy nhi, ngươi cho rằng từ nay về sau chúng ta có thể an tâm sống qua ngày sao?”
La Duy nói: “Ai sẽ thay thế vị trí hữu tướng ạ?”
La Tri Thu nói: “Bệ hạ nửa tháng trước truyền chiếu Trữ Ngu hầu Khâu Triệt nhập kinh, Khâu Triệt từng là thư đồng của bệ hạ, vi phụ nghĩ người này sẽ là hữu tướng tương lai.”
Khâu Triệt? La Duy đối với cái tên này không hề có ấn tượng.
La Tri Thu thả tay La Duy: “Ngũ muội của Khâu hầu chính là Khâu Nghi phi trong nội cung, hắn là bác ruột của Cửu hoàng tử.”
Cửu hoàng tử? Cửu hoàng tử Long Nghị, đứa con nhỏ nhất của Hưng Võ đế, La Duy cố gắng nhớ lại, nhớ lại nửa ngày, thầm nghĩ hoàng tử này cả đời sẽ chỉ là một Vương gia nhàn tản.
La Tri Thu nói tiếp: “Trong nội cung Lý phi lại mang thai, cho dù nhị hoàng tử đã mất cơ hội, nhưng vị trí thái tử vẫn bị đe dọa.”
La Duy thất thần.
La Tri Thu nói: “Liễu thị cho dù diệt môn, thì môn sinh của Liễu Song Sĩ vẫn còn nhiều, nhị hoàng tử không cô đơn đâu.”
La Duy trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Ý phụ thân là lần này con làm việc nóng vội, ngọn lửa này lấy đi mạng sống hữu tướng nhưng cũng không thể đoạt được dã tâm giành ngôi vị của nhị hoàng tử?”
La Tri Thu kéo La Duy ngồi xuống cạnh mình: “Cơ hội lần này khó mà có được, nếu buông tha, chỉ sợ không còn cơ hội nào để diệt trừ Liễu thị. Liễu thị diệt vong, nhị hoàng tử nguyên khí đại thương, thế nhân cũng biết Liễu Song Sĩ là người thân của nhị hoàng tử, Liễu Song Sĩ vì ai mà phạm tội lỗi lớn như thế, người có đầu óc đều có thể đoán ra.”
La Duy nhìn lại: “Phụ thân muốn điều tra nhị hoàng tử?”
“Đương nhiên phải tra.” La Tri Thu nói: “Chỉ là không cần chúng ta tự tay làm, sẽ tự có người làm chuyện ấy.”
La Duy nói: “Môn sinh của hữu tướng sao không cố gắng cứu chủ tử ạ?”
La Tri Thu nói: “Hiện tại những kẻ hy vọng Liễu Song Sĩ chết nhất là những người này.” Ông thấy La Duy hơi khom người: “Liễu Song Sĩ thông đồng với địch bán nước, càng những người quan hệ mật thiết với lão càng sợ bị liên lụy.”
La Duy nói: “Cho nên người muốn hữu tướng chết nhất chính là nhị hoàng tử?”
La Tri Thu gật đầu.
La Duy đột nhiên cảm thấy nực cười, kể từ đó, Liễu thị diệt vong đến tột cùng là vì cái gì? “Hài nhi biết rồi.” La Duy nói với La Tri Thu: “Trước mặt bệ hạ, hài nhi sẽ không nói cái gì nữa.”
92. Vì sao hết lần này tới lần khác là y?
Hai phụ tử đang nói chuyện, bên ngoài báo lại, Trữ Ngu hầu Khâu Triệt tới thăm.
La Duy nói: “Hài nhi tránh mặt thì hơn.”
La Tri Thu gật đầu nói: “Ngươi đi gặp gặp mẫu thân ngươi đi.”
La Duy đứng trong cửa vách, nhìn La Tri Thu đón tiếp Trữ Ngu hầu vào phòng khách. Không ngờ y hạ gục Liễu Song Sĩ, Khâu Triệt này lại có cơ hội, hết lần này tới lần khác, y không hề có một chút ấn tượng với người này.
“Công tử.” La Duy còn đang suy nghĩ, sau lưng lại truyền đến tiếng nói.
“Làm sao vậy?” La Duy quay lại hỏi.
Người kia nói: “Ngũ điện hạ đến đây, nói là muốn gặp người ở cửa chính.”
Long Tường tìm đến, La Duy cũng không có vẻ đắc ý: “Ta sẽ ra đón hắn.” La Duy nói, rồi đi về phía cửa chính.
Hạ nhân nói: “Ngũ điện hạ nói hắn không vào phủ, chỉ muốn cùng công tử nói vài lời.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Long Tường một mình đứng trước đại môn La phủ, có vẻ như đã đợi La Duy thật lâu.
“Sao lại không vào?” La Duy đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Long Tường hỏi.
Long Tường nhìn La Duy như người xa lạ: “Ta đi thăm cữu cữu ta.”
La Duy thở dài: “Điện hạ, hữu tướng phạm tội lớn như vậy, người nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Long Tường nói: “Cữu cữu ta nói, chính là ngươi đã hại người.”
La Duy lẳng lặng nhìn Long Tường: “Cái gì? Điều này có thể sao?”
Long Tường nói: “Cữu cữu nói ngươi sẽ không thừa nhận.”
La Duy ngắt lời: “Sao nào, đến bây giờ hữu tướng vẫn nói mình oan uổng sao?”
Long Tường nói: “Người nói người bị trừng phạt đúng tội danh, để cho ta không đến thăm người nữa.”
La Duy nói: “Vậy không có người hại lão, là hữu tướng gieo gió gặt bão.”
Long Tường chỉ nhìn La Duy: “Ta chỉ muốn ngươi nói thật một câu, là ngươi hại người?”
La Duy không chút nghĩ ngợi: “Không phải.”
“Cữu cữu nói là ngươi, Ngộ Sinh biểu ca cũng nói là ngươi!” Long Tường lui một bước nữa rồi dừng lại: “Chẳng lẽ hai người sắp chết còn gạt ta?”
“Điện hạ đã tin hữu tướng và Liễu Tướng quân…” La Duy nói: “Cần gì phải tới hỏi ta nữa?”
Long Tường nói: “Bởi vì ta không muốn xem ngươi là kẻ địch!”
“Loại sự tình này không phải ngươi muốn hay không.” Long Huyền đi tới sau lưng Long Tường.
“Ca!” Long Tường không ngờ Long Huyền cũng tới, cả kinh.
Long Huyền đứng bên cạnh Long Tường: “Ta sẽ biết ngươi sẽ tới tìm y.” Hắn nhìn La Duy đối diện Long Tường.
La Duy hành lễ với Long Huyền.
Long Huyền lạnh lùng nhìn La Duy.
La Duy cũng nhìn Long Huyền, Long Huyền trông thật mỏi mệt, trong trí nhớ của La Duy, Long Huyền chưa bao giờ tiều tụy như lúc này. Nhìn người mình hận lâm vào khốn cảnh, sứt đầu mẻ trán, La Duy đã tưởng rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng y tuyệt không vui vẻ, tâm vẫn trống không, tại sao có thể như vậy chứ?
Long Huyền nắm tay siết chặt, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay. Mấy năm bày mưu tính kể nay chỉ là giấc mộng hoàng lương, Liễu thị trăm năm thế tộc cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, Long Huyền thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. La Duy đứng ở nơi đó, nhìn không ra chút bóng dáng trong quá khứ, thần sắc bình tĩnh, hai mắt lại lạnh như băng, Long Huyền cũng không biết bản thân bị làm sao rồi, rõ ràng hắn phải hận người này, thế nhưng lúc này chỉ cảm thấy bi thương. Tại sao lại là La Duy, vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là La Duy?
Long Tường nhìn Long Huyền, lại nhìn La Duy, trước khi đi Nam Chiếu rõ ràng mọi chuyện đều tốt đẹp, tại sao sau khi hắn trở về hết thảy đều thay đổi? Long Huyền cũng thế, La Duy cũng vậy, không ai nói cho hắn biết.
La Duy rốt cục mở miệng nói: “Hai vị điện hạ, đêm đã khuya, mời trở về đi.”
“Ngươi có thể cứu bọn họ chứ?” Long Tường lại đột nhiên hỏi.
La Duy bật cười, Long Tường vĩnh viễn không biết thế gian khó khăn nhường nào!
Long Huyền lại nói với Long Tường: “Ngươi còn định hồ đồ tới khi nào? Phụ tử Liễu Song Sĩ thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha thứ, ta nói mấy lần ngươi mới có thể thanh tỉnh?”
93. Là ai vô tình
Long Tường kêu to: “Huynh thật sự hy vọng bọn họ chết?”
Long Huyền nghiêm nghị nói: “Câm miệng! Cữu cữu cái gì? Chúng ta không có loại cữu cữu tội đáng chết vạn lần này! ”
“Ngài thật đúng là vô tình.” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài của La Duy.
Long Huyền mạnh mẽ xoay người, lại nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn bi thương của La Duy, Long Huyền sửng sốt, người này từ khi nào biết bi thương? Vô tình? Kẻ giết người không thấy máu có tâm sự gì cơ chứ?
La Duy khẽ khom người: “Thần không tiễn.”
Màn đêm dần dần dày đặc, từng mảng lớn mây đen che kín bầu trời.
La Duy xoay người, đã thấy Vệ Lam đứng trên bậc thang ngoài cửa lẳng lặng chờ y, khóe miệng có chút cong lên, lộ ra một nụ cười: “Khi dễ ta không có võ công? Ta không biết ngươi đứng ở nơi đó từ lúc nào đấy.”
Vệ Lam cũng lộ ra nụ cười: “Công tử muốn học?”
La Duy đi đến bậc thang, làm một cái mặt quỷ với Vệ Lam: “Có bản lĩnh thì đừng nhờ ta dạy ngươi viết chữ!”
Vệ Lam nghiêng đầu qua một bên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
“Đi thôi.” La Duy đến bên Vệ Lam: “Chờ ta tới gặp mẫu thân, nhị ca, nhị tẩu xong, ta sẽ dạy ngươi chút ít.”
Trong thư phòng đốt lửa than, ôn hòa như xuân.
La Duy dạy Vệ Lam viết chữ, thần sắc chăm chú, vừa viết vừa giải thích cho Vệ Lam hiểu.
“Công tử ca ca!” Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu của hai đứa trẻ.
“Vào đi.” La Duy nghe giọng liền biết là đệ muội Trữ Phi tìm tới, cười nói.
Đi theo Trữ Viễn cùng Trữ Linh vào nhà, còn có Vương thị phu nhân.
“Vương phu nhân cũng tới?” La Duy thấy Vương thị phu nhân đến, vội vàng đứng dậy bên cạnh Vệ Lam, xông về phía trước vài bước, cản không cho Vương thị phu nhân hành lễ.
“Công tử ca ca!” Trữ Viễn cùng Trữ Linh bám lấy La Duy: “Đại ca khi nào mới trở về?”
“Công tử trên người có thương tích, các ngươi đừng đụng đến vết thương của công tử!” Vương thị phu nhân thấy hai đứa con một trai một gái ôm cứng La Duy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Vệ Lam cũng sợ hai đứa bé này đụng phải vết thương của La Duy, đi tới ôm hai đứa nhỏ vào lòng.
“Lam ca ca cũng đi Vân Quan.” Hai tiểu oa nhi ôm cổ Vệ Lam hỏi: “Lam ca ca, đại ca của muội khi nào mới trở về?”
Vệ Lam nhìn La Duy, thấy La Duy chỉ đứng ở nơi đó cười, liền trấn an hai đứa trẻ: “Trữ Tướng quân và Đại công tử cùng nhau trở về, sẽ rất nhanh thôi.”
“Trữ Tướng quân?” Trữ Linh lớn hơn Trữ Viễn một tuổi nói: “Lam ca ca, đại ca muội là tướng quân?”
Vệ Lam còn chưa kịp nói chuyện, Trữ Linh lại hỏi: “Lam ca ca, tướng quân là làm gì?”
La Duy cũng không quản Vệ Lam có thể ứng phó được hai tiểu quỷ này không, y mời Vương thị phu nhân ngồi xuống, nói với Vương thị phu nhân: “Tử Chu lần này lập công lớn, cũng không bị thương, đại ca của ta sau khi trở về sẽ kể lại công lao của y cho thánh thượng để lĩnh công, Vương phu nhân đừng lo lắng.”
Vương thị phu nhân trong miệng niệm Phật, lúc này mới yên lòng, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, huống chi Trữ Phi phải tới chiến trường.
“Từ nay về sau Tử Chu sẽ thăng quan tiến chức.” La Duy nói: “Vương phu nhân có thể đi theo y hưởng phúc, Viễn nhi có thể có tiền đồ sáng lạn, Linh nhi sau khi lớn cũng có thể gả cho người tốt.”
Vương thị phu nhân mỉm cười gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới đại ân của La Duy, trong miệng nói lời cảm kích, muốn quỳ tạ ơn La Duy.
“Đây là bản lĩnh của Tử Chu.” La Duy dùng hết sức lực mới có thể ngăn cản Vương thị phu nhân: “Ta xem Tử Chu như huynh trưởng, ngàn vạn lần đừng nói với ta những lời khách khí nữa.”
“Nương!” Trữ Viễn kêu lên: “Từ nay về sau con muốn cùng Lam ca ca tập võ, để trở thành tướng quân giống đại ca.”
La Duy cười nói: “Lam ca ca của ngươi từ nay sẽ ở kinh đô, ngươi phải đi Vân Quan với đại ca ngươi, sao có thể cùng Lam ca ca tập võ?”
Trữ Viễn không nghĩ tới điểm này, gãi cái đầu nhỏ đến phát sầu .
“Ngươi thật khờ!” Trữ Linh ở một bên nói: “Để đại ca dạy ngươi không được sao?”
Trữ Viễn mặc dù là trẻ con, thế nhưng biết mình lúc này bị mất mặt, nhìn ba người lớn trong phòng đều bật cười, liền đánh Trữ Linh một cái.
Trong nhất thời, giữa thư phòng của La Duy rộ lên tiếng cười vui.
94. Say rượu bên đường
Đêm khuya đầu đường thượng đô, Long Huyền lảo đảo bước đi, mỗi khi Long Tường muốn đỡ, đều bị hắn kéo sang một bên.
Hai huynh đệ tùy ý tìm một quán rượu, gọi rượu ngon cùng vài món nhắm, ngươi một ngụm ta một ngụm đối ẩm. Tửu lượng Long Huyền từ trước đến nay luôn lớn hơn Long Tường, chỉ là không ngờ đêm nay nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, Long Huyền sau khi uống hết một bình rượu cũng đã say.
“Ca!” Mắt thấy Long Huyền sắp ngã nhào trên mặt đất, Long Tường vội tiến lên vài bước, rốt cục đỡ được cánh tay Long Huyền: “Huynh còn muốn đi đâu? Lúc này cửa cung đã khóa, chúng ta sao có thể trở về?”
Long Huyền nhìn bốn phía: “Chúng ta đương nhiên phải về nhà rồi.”
“Có về cung cũng không phải đi đường này!” Long Tường đáp.
“Về cung?” Long Huyền nói: “ Đó không phải nhà của chúng ta, trở về làm gì?”
“Ca, huynh say rồi, đi theo đệ đi, được không?” Long Tường lần đầu tiên nhìn thấy Long Huyền say rượu, không ngờ một người luôn nghiêm túc khi say rượu cũng trở nên không có đạo lý như thế này.
“Đây là đi… đi đến nơi nào?” Long Huyền chỉ phía trước mà hỏi.
Long Tường nhìn con đường phía trước, nói: “Đây là đường tới phủ tả tướng.”
“Phủ tả tướng?” Long Huyền cất bước định đi về phía trước.
“Đã trễ thế như vậy, huynh vẫn muốn đến phủ tả tướng?” Long Tường liều chết lôi kéo Long Huyền nói: “ Người trong phủ đều ngủ hết rồi!”
“Ta…” Long Huyền tựa hồ suy nghĩ một chút: “Ta muốn đi tìm La… đi tìm La Duy.”
“Không phải huynh vừa nói rằng La Duy là kẻ đối địch với chúng ta sao?!” Long Tường chết cũng không buông tay, muốn kéo Long Huyền trở về: “Huynh còn đi tìm y làm gì?”
“Ta muốn hỏi y…” Long Huyền không chịu đi, giằng co cùng Long Tường hồi lâu.
“Huynh hỏi y cái gì?”
“Ta muốn hỏi y, hỏi y… hỏi y tại sao phải đối xử với ta như vậy!”
“Ca!” Long Tường thực hận không thể đánh Long Huyền bất tỉnh ngay lập tức: “Huynh đối xử với y có chỗ nào tốt đẹp không!” Long Tường nói với Long Huyền: “La Duy nên đối xử với huynh như thế nào đây? Đệ đã nói với huynh rồi, đừng khinh rẻ y, đối với y tốt một chút, không nên hơi một tí thì thấy y khó coi, chính là vì huynh chưa từng nghe lời đệ!”
Long Huyền đột nhiên cất tiếng cười to, giữa con đường đêm khuya vắng lặng, tiếng cười kia khiến người ta mao cốt tủng nhiên. (lông tóc dựng đứng)
“Huynh đừng làm đệ sợ, ca!” Long Tường thực sợ Long Huyền lúc này, có thể khiến quan binh tuần đêm chạy đến, như vậy một đêm không ngủ này sẽ là một sai lầm.
“Là lỗi của ta.” Long Huyền hung hăng đẩy Long Tường, lảo đảo bước về phía phủ tả tướng: “Ta đi nhận lỗi với y, liệu y có thể tha… buông tha cho bọn họ?”
“Đệ cầu xin huynh được không?” Long Tường nào dám để Long Huyền cứ say khướt như vậy mà chạy tới phủ tả tướng? “Chúng ta về cung đi, huynh hãy ngủ một giấc, đến ngày mai lại vô sự!”
Cứ như vậy một người muốn đi lên phía trước, một người giữ hắn lại, cặp huynh đệ hoàng gia cùng phụ mẫu cơ hồ như sắp đánh nhau ở đầu đường.
“Thì ra là hai vị điện hạ.” Một giọng nói già nua bình thản đột nhiên vang lên sau lưng Long Tường.
“Hòa thượng.” Long Huyền đứng đối diện người vừa tới, chỉ vào sau lưng Long Tường cười nói.
Long Tường lại bị dọa sợ toát mồ hôi, hắn cũng là người tập võ tai thính mắt tinh, làm sao có thể có người đi tới phía sau mà hắn vẫn không hay biết? Đây là người hay là quỷ?
“Điện hạ say sao?” Người nọ cười khẽ hai tiếng.
Long Tường quay đầu lại, phía sau là quốc sư của Đại Chu, chủ trì chùa Hộ Quốc – Phất Y đại sư.
95. Lòng say hay là thân say?
Chùa Hộ Quốc là ngôi chùa dành cho hoàng gia Đại Chu, từ xưa đến nay chủ trì đều được Long thị hoàng tộc tôn là quốc sư. Chùa ở thành bắc thượng đô, mặt nam lưng bắc, bài trí y hệt hoàng cung, trong chùa thậm chí có khắc ngũ trảo kim long của hoàng tộc, chỉ là không điểm mắt mà thôi. Trong chùa có một tòa cửu trọng bảo tháp kỳ bí, ngoại trừ đế vương Long thị cùng quốc sư, không ai có thể bước vào. Tương truyền, dưới tòa tháp này chính là long mạch Đại Chu.
Ngoại trừ hoàng cung Long thị, chùa Hộ Quốc là nơi tôn quý nhất của Đại Chu.
Long Tường thân là hoàng tử, trừ đêm trăng rằm lúc ra đời, được cung nhân ôm đến trong này làm lễ Phật, sau rốt cuộc không có cơ hội bước vào ngôi chùa này nữa. Giờ phút này ngồi trong thiện phòng chùa Hộ Quốc, nhìn vách tường trắng nõn trống không, Long Tường suy nghĩ, có phải bởi mình cũng uống rượu nên đang chìm trong mộng?
“Ngũ điện hạ nên nghỉ ngơi đi.” Phất Y đại sư nói với Long Tường: “Sớm mai về cung cũng không sao.”
“Nhưng còn hoàng huynh ta?” Long Tường lo lắng nhìn Phất Y đại sư đưa Long Huyền vào một Phật đường nhỏ.
“Không sao đâu.” Phất Y đại sư nói: “Nhị hoàng tử tâm thần không yên, để điện hạ yên tĩnh một mình thì hơn.”
“Nhưng huynh ấy đang say.”
“Lòng say hay là thân say, cái này chỉ có nhị điện hạ tự mình biết.” Phất Y đại sư nói xong bước ra ngoài, có tiểu sa di tới, hầu hạ Long Tường nghỉ tạm.
Long Tường muốn đi xem Long Huyền thế nào. Nhưng nơi này là chùa Hộ Quốc, cấm địa so với hoàng cung còn nhiều hơn, cho dù Long Tường là hoàng tử, cũng không dám đi lung tung. Để tiểu sa di hầu hạ đi ngủ, từ từ nhắm hai mắt nghe tiểu sa di rời khỏi, mới mở mắt ra. Một đêm này, hắn không cách nào nhắm mắt ngủ yên. Liễu thị bị tịch biên tài sản, Long Huyền say mềm, La Duy trở thành kẻ địch, những chuyện này khiến Long Tường không cách nào ngủ được.
Trong Phật đường nhỏ, Long Huyền đã uống xong trà giải rượu, ngồi phát ngốc trước pho tượng Phật Di Lặc cười.
“Nhị điện hạ.” Phất Y đại sư đi vào phật đường, tự tay nhóm ngọn đèn trước tượng Phật, ánh sáng trên bàn thờ Phật thắp lên, trước chậm sau nhanh chiếu sáng cả phật đường nho nhỏ.
“Sao tượng Phật này phải cười vui vẻ đến thế?” Long Huyền đột nhiên mở miệng hỏi.
“Trong nội tâm không chấp niệm, tự nhiên có thể cười.” Phất Y đại sư nói: “Nhị điện hạ hôm nay cười không nổi?”
Long Huyền đứng dậy, lại đứng không nổi, ngửa đầu nhìn quốc sư trước mắt, người này chưa bao giờ nói chuyện nhiều với hắn, hôm nay vì sao phải đưa hắn tới chùa Hộ Quốc?
“Điện hạ nghỉ ngơi đi.” Phất Y đại sư đối mặt với ánh mắt đầy nghi vấn của Long Huyền, chỉ nở nụ cười.
“Ai cũng nói quốc sư có thiên nhãn…” Long Huyền lại nói: “Quốc sư hôm nay có chuyện muốn nói với Long Huyền?”
“Có chuyện cũng không cần nói.” Phất Y đại sư nói: “Đường đường dòng dõi đế vương, lại say rượu bên đường, đồn đại ra ngoài không phải chuyện tốt. Liễu Song Sĩ tính toán cả đời, lại không ngờ sẽ thất bại mạng vong, nhị điện hạ thấy Liễu Song Sĩ có đáng bị như thế?”
“Không đáng?” Long Huyền nói: “Thất bại tất nhiên là không đáng, nhưng lão thông đồng với địch bán nước, chết, chẳng phải đáng đời sao?”
“Điện hạ nghĩ vậy à…” Phất Y đại sư chỉ cười, không nói Long Huyền đúng hay sai, nhưng tựa hồ cũng không có hứng thú nói thêm gì với Long Huyền nữa: “Điện hạ nên về thiện phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ta ngồi trong này một đêm là được rồi.” Long Huyền nói: “Nhiên đăng cổ phật thật cũng không sai, hẳn là thanh tĩnh hơn cả hoàng lăng Hạ Xuyên nữa.” Long Huyền nói đến đây lại nản chí, Liễu thị diệt vong, hắn cùng với Long Tường, cả mẫu phi nữa, tương lai rồi sẽ như thế nào? Có lẽ hoàng lăng Hạ Xuyên trong núi sâu, chính là chốn về của ba người bọn họ.
Phất Y đại sư thở dài một tiếng: “Điện hạ, phật viết phá chấp (phá bỏ chấp niệm), ngài hãy tự lo cho mình.”
Phá chấp? Long Huyền ngồi trước một chiếc ngọn đèn trong Phật đường, hắn phải phá chấp thế nào đây? Phật Di Lặc cười mà không nói, tiếng chuông chùa sâu thẳm lặng yên, Long Huyền cứ như vậy ngồi suốt một đêm dài. Đăng bởi: admin
/100
|