4 Replies86. Ra ngoài doanh trại
La Duy nghỉ ngơi một lát mới đi gặp La Khải, chuyện trò vui vẻ, không ai phát hiện y mất một ngón tay.
Đến buổi tối, La Duy gọi Long Thập vào trướng ngủ, giao một phong thư cho Long Thập, Long Thập đi suốt đêm đưa tin về kinh cho Hưng Võ đế.
Long Thập cũng không yên tâm về La Duy, La Duy sau khi trở về, trên người có rất nhiều vết thương khiến Long Thập hoảng sợ, hắn thực sự sợ La Duy lại một lần nữa bị thương.
“Cuộc chiến này còn dài…” La Duy trấn an Long Thập: “Thập, ngươi yên tâm, ta sẽ không liều mạng nữa. Bức thư này rất quan trọng, ngươi nhất định phải giao tận tay bệ hạ.”
Long Thập lúc này mới lĩnh mệnh chạy về kinh suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tư Mã Tru Tà liền phái người đến, nói là đồng ý điều kiện mà Đại Chu đưa ra.
La Khải không ngờ Tư Mã Tru Tà lại thống khoái đồng ý tất cả các điều kiện, hắn nhìn về phía La Duy.
“Không thể tốt hơn nữa.” La Duy nhìn đối phương: “Sau khi giao công văn cho nhau, chúng ta sẽ rút lui.”
Kết quả, xế chiều hôm đó, quân Bắc Yến để lại tất cả quân giới vật tư, vội vàng bỏ chạy .
“Quân Bắc Yến sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.” La Khải tự nhủ.
La Duy ở bên cạnh nói: “Ai biết được.”
Liễu Ngộ Sinh vô cùng bất an, Tư Mã Tru Tà lúc này đây chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, không biết y muốn so đo với Long Huyền như thế nào đây! Liễu Ngộ Sinh mang binh đến Vân Quan, một việc nhỏ cũng không thể hoàn thành, khi trở về phải ăn nói thế nào với Long Huyền và phụ thân đây?
La Duy cười nói: “Đệ còn tưởng rằng cuộc chiến này sẽ kéo dài, không ngờ đại ca thật lợi hại, nhanh như vậy đã khiến quân Bắc Yến quăng mũ cởi giáp triệt binh.”
Liễu Ngộ Sinh cũng hùa theo khen La Khải mấy câu.
La Khải cũng đành phải bày ra một gương mặt tươi cười với Liễu Ngộ Sinh.
La Duy lại nói: “Đại ca, đệ ra khỏi doanh trại đi dạo một chút, có thể chứ?”
La Khải hỏi: “Ngươi lại muốn đi đâu?”
La Duy trả lời: “Đệ không có hứng thú với việc đoạt chiến lợi phẩm, chỉ muốn xem cảnh tuyết rơi ở Ô Sơn thôi mà.”
“Cảnh tuyết rơi?” Liễu Ngộ Sinh nói: “Tam công tử còn có tâm tình ngắm tuyết rơi?”
“Trận chiến này tuy hai bên hòa đàm.” La Duy nói: “Nhưng Đại Chu chiếm thế thượng phong, tiểu đệ cảm thấy rất cao hứng, muốn ngắm cảnh sắc bên ngoài doanh trại, cái này có tính là phạm luật trong quân không?”
“Ngươi muốn đi, tất nhiên là không có ai ngăn ngươi.” La Khải nói: “Chỉ là giờ phút này, quân Bắc Yến vừa mới bỏ chạy, ngươi lại ra khỏi doanh, đại ca rất lo lắng. Tiểu Duy, chờ thêm mấy ngày, đại ca cũng ngươi đi không được sao?”
Liễu Ngộ Sinh tựa tiếu phi tiếu: “La đại soái cùng Vân Khởi đệ đệ thật đúng là tình huynh đệ thâm sâu, nhưng La đại soái là tướng quân, sao có thể vì chuyện riêng mà ra ngoài doanh trại?”
Liễu Ngộ Sinh nói xong, bộ hạ của La Khải đều trừng mắt nhìn Liễu Ngộ Sinh, người này rõ ràng là đang nói đại soái của bọn họ vì tư quên công! Bộ hạ mà Liễu Ngộ Sinh mang theo tâm tình cũng không tốt, đi theo Liễu đại công tử đến nơi đây, sau một hồi đại chiến, bọn họ đại đa số chẳng được một tấc công lao, chẳng khác gì là đến dạo chơi một chuyến. Bọn họ đang lo phần buồn bực trong người này không có chỗ phát tiết, thì đúng lúc này người của La Khải dựng râu trừng mắt, bọn họ tự nhiên cũng trừng lại.
La Duy ha ha cười: “Liễu huynh trưởng, tiểu đệ là giám sát Ngự Sử, đi khắp nơi quan sát, âu cũng là chức trách. Liễu huynh trưởng nếu có hứng, cũng có thể cùng tiểu đệ ra ngoài doanh du ngoạn.”
Liễu Ngộ Sinh một lần nữa nghẹn họng, lúc này La Duy đem chức giám sát Ngự Sử ra, hắn còn lời nào để nói? Y chỉ cần nói ra ngoài xem tình hình công sự, ngươi sẽ chẳng có cách nào cãi lại.
“Đại ca.” La Duy đứng dậy: “Đệ chỉ ở bên ngoài doanh trại, không đi xa đâu, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về.”
La Khải phất tay cho đi, nếu bây giờ hắn không cho La Duy ra ngoài doanh trại, vậy sẽ là cùng phe với Liễu Ngộ Sinh rồi. “Không được đi quá xa.”
Ngẫm lại, La Khải lại lo lắng, tự mình đưa La Duy ra ngoài doanh, luôn miệng dặn dò La Duy phải cẩn thận một chút.
“Đại ca yên tâm, đệ sẽ sớm trở về thôi.” La Duy lên ngựa, chắp tay thi lễ với La Khải, rồi mang theo Vệ Lam cùng một đội kỵ vệ ra khỏi quân doanh.
87. Đại tẩu tương lai
La Duy ra khỏi doanh, đi thẳng hướng đông, tận khi đến một sơn động mới dừng lại.
Vệ Lam hỏi: “Công tử chờ người ở đây?”
La Duy nói: “Ừ, chúng ta ở chỗ này chờ một chút.”
Sau nửa canh giờ, một đoàn người ngựa chạy đến trước mặt La Duy.
La Duy hỏi nữ tử duy nhất trong đám người: “Cô nương là Diệp Tú?”
Nữ tử tên Diệp Tú nhìn La Duy, người này gọi tên nàng thuận miệng như thế, nhưng nàng lại không biết người này.
La Duy cười: “Tại hạ La Duy, La Khải là đại ca ta.”
Nghe nói là đệ đệ của La Khải, khuôn mặt Diệp Tú có chút đỏ lên, ngồi ở trên lưng ngựa nói: “Là La Khải bảo ngươi tới?”
La Duy chỉ vào một thạch đình bên cạnh sơn đạo đã lâu năm, rách nát không chịu nổi: “Chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói đi.”
Diệp Tú xuống ngựa, không nghi ngờ gì theo sát La Duy đi vào thạch đình, mặt đối mặt ngồi xuống.
La Duy lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tú, nhưng cái tên này y đã ghi nhớ suốt mười năm. Diệp Tú, con gái một nô lệ bỏ trốn, đại đương gia nơi Ô Sơn gió táp, lão đại của một đám mã phỉ, cũng là duyên cớ khiến đại ca La Khải mãi không chịu lập gia đình. La Duy nhìn Diệp Tú trước mặt, một thân áo đỏ không tính là xinh đẹp, làn da còn ngăm đen, nhưng lại có khí chất hiên ngang cùng sự giỏi giang mà nữ tử bình thường không có, dáng người cao gầy, một đôi mắt xếch thần thái phi dương. Kiếp trước La Khải đến chết cũng không cho người nhà biết đến sự tồn tại của Diệp Tú, đến khi sinh mệnh của hắn đi đến hồi kết, chúng bạn xa lánh, là nữ tử này một mình cưỡi ngựa xông vào ngàn quân vạn mã, cuối cùng hai người chết cùng một chỗ, máu thịt hòa vào nhau, thấm xuống cát vàng, không ai có thể chia lìa họ nữa.
Diệp Tú thầm đánh giá La Duy, nhìn tuổi, người này hẳn là tam đệ trong lời La Khải, đúng là xinh đẹp động lòng người.
“Đại ca của ta một mực không cho chúng ta biết về cô nương.” La Duy mở miệng nói. Kiếp trước đến tận khi Diệp Tú chết, y mới biết được sự tồn tại của người này, kiếp này, y sẽ không để chuyện tiếc nuối như thế xảy ra nữa.
Diệp Tú bất đắc dĩ cười: “Tam công tử sao lại biết ta?”
La Duy cười nói: “Nhị ca ta đã vợ con đề huề, thế nhưng đại ca vẫn không chịu thành gia lập thất, đệ đệ như ta đây đương nhiên phải để tâm. Đại ca của ta giấu kỹ, bất quá, biết được sự tồn tại của Diệp cô nương cũng không phải việc khó.”
Diệp Tú đáp lời: “Tam công tử biết những gì về ta?”
La Duy nói: “Thân phận của Diệp cô nương đích xác rất xấu hổ.”
Nụ cười của Diệp Tú lập tức biến mất, nàng là con gái nô lệ bỏ trốn, thân phận này, muốn ở bên La Khải chỉ là si tâm vọng tưởng, điểm này, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn cả.
La Duy lại nói: “Nếu ta muốn Diệp cô nương rời khỏi đại ca ta, cô nương có nguyện ý không?”
Diệp Tú lắc đầu: “Ta không cần danh phận.”
La Duy nói: “Trên đời này, nào có nữ tử không muốn một danh phận?”
Diệp Tú nghiêm mặt nói với La Duy: “Ta không cần, chỉ cần có thể ở bên chàng là được.”
“Liều mạng hy sinh một đời, chỉ để tận quân một đêm hoan?” La Duy nhìn qua Diệp Tú cười.
“Cái gì ?” Diệp Tú là nữ tử hoang dã, không hiểu lời của La Duy.
Nếu như không phải biết rõ kết cục cuối cùng, La Duy thực sự không thể ngờ La Khải sẽ yêu một nữ tử như vậy, cuộc sống của nàng và bọn họ không giống nhau, so với những nữ tử xung quanh họ không hề có một điểm tương đồng. Nhị tẩu Hứa Nguyệt Diệu tuy là con gái thợ săn, nhưng ai cũng phải công nhận nàng là một đại mỹ nhân, tính tình cũng nhu thuận, ủ được Nữ nhi hồng, lên được phòng khách, vào được phòng bếp, là hiền thê, cũng là lương mẫu. Diệp Tú này làm thế nào hấp dẫn được đại ca La Khải?
88. Khuyên bảo
“Tam công tử không cần lo lắng.” Diệp Tú thấy La Duy chậm chạp không nói lời nào, liền tiếp tục: “Ta sẽ không quấn lấy đại ca ngươi.”
La Duy vội vàng cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải muốn chia rẽ hai người.”
“Thật không?” Diệp Tú không tin, nói thật nàng cùng La Duy mặt đối mặt đã cảm thấy không được tự nhiên.
La Duy nói: “Đại ca của ta không phải là người tùy tiện, một khi huynh ấy yêu người nào thì sẽ là chuyện cả đời, ta đâu có năng lực chia rẽ uyên ương.”
La Duy vừa nói, ánh mắt Diệp Tú nhìn La Duy liền mang theo mừng rỡ, nhưng lập tức lại nói: “Ta sẽ không bám lấy La Khải, sau này nếu chàng tìm được một lão bà môn đăng hộ đối, ta cũng sẽ không trách chàng, ta chỉ muốn được ở bên chàng là tốt rồi.”
La Duy nói: “Ta có biện pháp cho hai người kết làm phu thê, chỉ là ta không biết Diệp cô nương có tin ta hay không.”
Diệp Tú nói: “Tam công tử có biện pháp nào?”
La Duy nói: “Cùng lắm chỉ có vấn đề về thân phận, chỉ cần có chút ít thủ đoạn, tuyệt đối không khó giải quyết.”
Diệp Tú vừa nghe La Duy nói muốn làm chút ít thủ đoạn, lập tức lắc đầu: “Không được, đại ca ngươi sẽ không đồng ý.”
La Duy cười lắc đầu, bởi La Khải quá mức ngay thẳng, nên kiếp trước mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này: “Diệp cô nương, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không làm chuyện gì phạm pháp.”
Diệp Tú nghi hoặc nhìn La Duy.
“Trận chiến đã chấm dứt.” La Duy nói: “Diệp cô nương có thể tới Vân Quan tìm ta, ta sẽ dẫn cô nương trở lại kinh. Đại ca của ta ít ngày nữa cũng đem quân về kinh diện thánh, nhân cơ hội này, ta sẽ để Diệp cô nương trở thành đại tẩu của ta.”
Một câu “đại tẩu” làm khuôn mặt Diệp Tú càng thêm ửng hồng, có nữ nhân nào lại không muốn một danh phận cơ chứ, biết rất rõ là không thể nào, hiện tại La Duy lại nói cho nàng biết, nàng có thể có danh phận này, nói Diệp Tú không động tâm, thì là giả.
“Lên kinh với ngươi?” Diệp Tú lại nhìn đám huynh đệ sau lưng, nàng đi, những nam tử lỗ mãng này nên làm sao bây giờ?
“Cô nương lo cho bọn họ?” La Duy hỏi.
“Không phải.” Diệp Tú lập tức nói.
“Vậy giao bọn họ cho ta đi.” La Duy không khách khí nói.
“Cái gì?” Diệp Tú một lần nữa ngây người, công tử Tướng phủ muốn một đám mã phỉ làm cái gì?
“Từ xưa binh lính không phân biệt xuất thân.” La Duy cười nói: “Hôm nay bọn họ không phải, nhưng ngày mai có thể là binh.”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Diệp Tú thành thật nói.
La Duy tiếp: “Nơi này là biên quan, cũng là nơi thông thương giữa Đại Chu và Bắc Yến, cho dù không chiến tranh, mỗi ngày thương nhân lui tới nơi này có hằng hà sa số, không phải cơ hội tốt của Diệp cô nương sao?”
“Cho nên?” Diệp Tú hỏi.
“Cho nên vì cái gì nhất định phải là thổ phỉ? Làm bảo tiêu không được sao?” La Duy nói.
Diệp Tú hai mắt sáng ngời: “Ý ngươi là chúng ta đổi nghề, mở một tiêu cục?”
“Ta có tiền, Diệp cô nương có người, có tiền có người, mở tiêu cục có gì khó?” La Duy cười.
“Nhưng ngươi ở kinh thành, sao có thể trông nom chuyện nơi đây?” Diệp Tú lại hỏi.
La Duy nói: “Ta sẽ cử người đến quản lý, như thế nào, đại tẩu tương lai, cuộc làm ăn này, đại tẩu có làm hay không?”
“Đại tẩu tương lai?” Diệp Tú mặt đỏ bừng.
La Duy thoải mái cười, nữ tử như Diệp Tú y chưa từng tiếp xúc qua, bất quá nếu là người đại ca y yêu mến, nhất định y sẽ tiếp nhận.
“Cô nương.” Một lão nhân áo xám đi tới trước thạch đình.
“Đây là Hồng thúc.” Diệp Tú giới thiệu lão nhân cho La Duy: “Chuyện trong bang chúng ta, đều do Hồng thúc trông coi.”
La Duy nhìn Hồng thúc, tướng mạo bình thường, nhưng một có một đôi mắt tinh quang, xem ra Hồng thúc chính là quân sư của Diệp Tú cùng đám người này. “Hồng thúc.” La Duy cười đứng dậy: “Mời ngồi.”
Hồng thúc cũng không khách khí, đi vào trong đình đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Tú.
89. Hồng thúc hiểu người
La Duy đem ý định của mình nói cho Hồng thúc nghe, Hồng thúc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Diệp Tú ở một bên quan sát thần sắc Hồng thúc, nàng là do Hồng thúc một tay nuôi lớn. Lần này La Duy viết thư hẹn nàng gặp mặt, Hồng thúc sợ nàng bị hại, mới cố ý theo tới. Hiện tại xem ra Hồng thúc theo tới là đúng rồi, nếu như Hồng thúc tán thành chủ ý của La Duy, như vậy nàng sẽ không chút do dự nghe theo. Diệp Tú cũng không ý thức được, nàng giờ phút này khát vọng Hồng thúc có thể tán thành chủ ý của La Duy đến cỡ nào.
“La nguyên soái nếu như cưới Tú nhi…” Hồng thúc chăm chú nghe La Duy nói xong, lại nói với La Duy: “Đối với La gia không hề có lợi, Tam công tử sao lại lo chuyện này?”
La Duy cười: “La gia ta phú quý đã cực, ta nghĩ hoàng đế bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta lại kết thân với nhà phú quý nào đó.”
Hồng thúc nhìn La Duy một hồi lâu, phú quý đã cực, nếu không ngừng lại, nhất định thịnh cực mà suy, không ngờ một thiếu niên nho nhỏ có thể hiểu được đạo lý này.
“Hồng thúc?” Diệp Tú giật nhẹ ống tay áo Hồng thúc.
Hồng thúc nói với La Duy: “Chúng ta vì sao phải tin Tam công tử?”
La Duy nói: “Đại ca của ta đời này không phụ người, nếu phẩm hạnh không tốt, đại ca của ta ắt sớm vong mạng, ta sao có thể đem tính mạng đại ca ra đùa giỡn?”
Hồng thúc hỏi: “ Tam công tử thì sao?”
“Ta?” La Duy cười: “Ta không phải quân tử, nhưng ta làm việc không phụ lương tâm.”
Hồng thúc cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt hằn rõ như đao khắc: “Được, ta tin công tử.”
Diệp Tú vui vẻ ra mặt.
La Duy cười với Diệp Tú: “Đại tẩu tương lai, ngươi không thể quá phụ thuộc vào tâm ý của đại ca ta.”
“A?” Diệp Tú không hiểu.
La Duy nói: “Chúng ta sẽ nói cho đại ca ta, Diệp cô nương đã đi theo một thương nhân Bắc Yến, không bao giờ trở lại nữa, để cho đại ca ta hối hận một thời gian, cũng để cho huynh ấy biết mình không có Diệp cô nương là không được.”
Hồng thúc nói: “Đúng vậy, luôn luôn là Tú nhi đuổi theo La nguyên soái, cũng nên để nguyên soái hối hận một hồi.”
La Duy ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, đứng lên nói: “Đại tẩu tương lai, tiểu đệ ở Vân Quan chờ đại tẩu, Hồng thúc, không còn sớm, ta phải trở về doanh trại.”
Nhìn xem La Duy cùng đoàn người ngựa đi xa, Hồng thúc nói với Diệp Tú: “La gia tam tử… xem ra đứa con thứ ba này lợi hại nhất.”
“Y lợi hại hơn đại ca y sao?” Diệp Tú hỏi, nàng tâm hướng về La Khải, đối với đánh giá của Hồng thúc không phục lắm.
Hồng thúc nói: “Y đang phát sốt.”
“Thật chứ?” Diệp Tú không hề thấy La Duy có điểm gì không khỏe.
Hồng thúc nói: “Nhìn y hành động hơi chậm chạp, chứng tỏ vết thương trên người y không nhẹ.”
Diệp Tú hỏi: “Sao một chút con cũng không nhìn ra?”
Hồng thúc nói: “Tiểu công tử này là người nhẫn tâm với cả chính mình, La nguyên soái giết địch vô số, nhưng nếu luận lòng dạ ác độc, sợ là còn thua xa đệ đệ này.”
“La Duy hung ác?” Diệp Tú nói: “Con thấy y rất tốt mà.”
Hồng thúc nhẹ giọng nói với Diệp Tú: “Tú nhi, ngươi nếu như được gả vào La phủ, ngàn vạn lần nhớ kỹ, không được đắc tội Tam công tử này. Một người hung ác với chính mình, sẽ không bao giờ nương tay với người khác, Hồng thúc của ngươi nhìn người chưa từng sai đâu.”
Diệp Tú gật đầu, nàng đối với lời của Hồng thúc luôn luôn tin tưởng không nghi ngờ, tuy rằng nàng không thấy La Duy lòng dạ ác độc ở chỗ nào. “Không biết thương thế của y có nặng lắm không.” Diệp Tú ngẫm lại lại lo lắng cho La Duy: “Trời lạnh như vậy, y lại ngồi trong này với chúng ta lâu đến thế.”
La Duy không thoải mái, thân thể lại nóng lên, ngón tay bị cắt dâng lên từng đợt đau đớn, bất quá còn trong phạm vi chịu đựng của y. Y còn có rất nhiều việc phải an bài, hiện tại không phải lúc để y nằm chết dí trên giường dưỡng thương.
90. Phong vân lại biến
Bắc Yến rút quân, Vân Quan đại thắng.
Tin chiến thắng truyền vào kinh thành, vua và dân đều mừng rỡ.
Hưng Võ đế trọng thưởng quần thần có công, trong đó Liễu Ngộ Sinh bị đẩy lên làm công thần hàng đầu.
Liễu Ngộ Sinh đối với chuyện này mờ mịt không hiểu tại sao, hắn sao lại trở thành người có công đầu? Mà Long Huyền và Liễu Song Sĩ lại càng bất an, thực sự đoán không ra Hưng Võ đế có dụng ý gì.
La Duy trở lại kinh, liền tới điện Trường Minh.
Hưng Võ đế nhìn La Duy mất đi một ngón tay, đau lòng không thôi: “Còn đau không?” Ngài hỏi La Duy.
“Miệng vết thương đều đã khép rồi ạ.” La Duy cười với Hưng Võ đế: “Tiểu thần không đau.”
Hưng Võ đế giận dữ: “Duy nhi, ngươi đang thầm trách trẫm phải không?”
La Duy nói: “Tiểu thần không dám, bệ hạ bất động với Liễu gia nhất định có lý do.”
Hưng Võ đế xoa đầu La Duy: “Sự nhẫn nại của trẫm cũng có giới hạn thôi.”
La Duy nhìn Hưng Võ đế: “Bệ hạ?”
Hưng Võ đế lại cúi đầu nhìn ngòn tay bị thiếu của La Duy, miệng vết thương đã đóng vảy, còn nhìn thấy chút thịt hồng hồng. “Duy nhi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Ngươi không yêu quý bản thân sao?”
La Duy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hưng Võ đế giờ đã có thật nhiều tóc trắng, chắc hẳn những ngày này hoàng đế cũng phải chịu dày vò. “Bệ hạ, tiểu thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.” La Duy nói : “Tính mạng của tiểu thần không là gì cả.”
Hưng Võ đế thở dài, ôm La Duy vào trong ngực. La Duy thân thể cứng đờ, y không thích cùng người thân cận, nhưng đây là hoàng đế, thoáng chần chừ, y tỏ vẻ nhu thuận mà tựa đầu vào ngực Hưng Võ đế.
“Trẫm không muốn giết người…” Hưng Võ đế ôm La Duy: “Thế nhưng có những người khiến trẫm không thể không động đao.”
La Duy nói: “Tiểu thần cũng đã giết người, thì ra một người lớn lên thật khó, nhưng chết lại dễ dàng đến vậy.”
Hưng Võ đế siết chặt La Duy: “Trẫm rất lo lắng cho ngươi.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.” La Duy nói khẽ.
Một tháng sau.
Sứ thần Bắc Yến tới Đại Chu, trước mặt văn võ bá quan Đại Chu dâng cho Hưng Võ đế một hộp gấm, nói là lễ vật hoàng đế Bắc Yến cố ý dâng lên Hưng Võ đế.
Hưng Võ đế sai người mở hộp, trong hộp là một chồng thư.
La Duy đứng bên cạnh Hưng Võ đế, khi y nhìn thấy thư trong hộp gấm, đã biết mạng Liễu thị khó lòng giữ được .
Hưng Vũ đế đơn giản đọc vài bức thư, liền ném toàn bộ xuống chân hữu tướng Liễu Song Sĩ.
Liễu Song Sĩ cúi đầu nhìn những phong thư, hai mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Trong một đêm, triều đình một lần nữa phong vân biến sắc.
La Duy hạ độc trong trà, Tư Mã Thanh Sa trực tiếp lấy trà trong khay Liễu Ngộ Sinh bưng tới, lấy đi chén trà không có độc mà La Duy trước đó đã ra hiệu. Tư Mã Tru Tà và Tư Mã Thanh Sa sau khi trở về doanh trại không lâu thì độc phát, quân Bắc Yến không thể không vội vàng rút đi. Tin tức Hưng Võ đế ban cho Liễu Ngộ Sinh công đầu rất nhanh rơi vào tay Bắc Yến, lúc này Tư Mã Tru Tà may mắn không chết, nhưng hai mắt đã mù, cũng được Tư Mã Thanh Sa bẩm báo lên phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên, ngôi vị thái tử mất đi, bị giam lỏng trong nội cung. Tư Mã Tru Tà không biết thực sự Tư Mã Thanh Sa không hề trúng độc, là vì trước đó Tư Mã Thanh Sa đã uống thuốc giải độc. Y nghĩ, lúc ấy La Duy tay đụng chén trà, nhưng chỉ chạm vào một chén, huynh đệ hắn hai người đều trúng độc, chứng tỏ La Duy không phải người hạ độc, như vậy người có cơ hội hạ độc chỉ có Liễu Ngộ Sinh, mà Liễu Ngộ Sinh giết y là có lý do. Trận chiến Vân Quan, y cùng với Long Huyền liên kết, chỉ cần y chết, chuyện Long Huyền cùng y cấu kết sẽ không ai biết được, bởi vậy Long Huyền mới có thể vô tư. Liễu Ngộ Sinh thành công thần, tin tức này đối với Tư Mã Tru Tà mà nói là đả kích cực lớn, rõ ràng hoàng đế Đại Chu đã khen ngợi công hạ độc của Liễu Ngộ Sinh!
Tư Mã Tru Tà mù hai mắt, mất ngôi thái tử, mất sự tín nhiệm của phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên, chẳng khác nào một người chết, y không có lý do gì cứ để mặc Long Huyền an tâm làm nhị hoàng tử Đại Chu, vì vậy Tư Mã Tru Tà giao ra những mật thư y cùng với Long Huyền cấu kết.
Đây là kế hoạch La Duy cùng Tư Mã Thanh Sa trao đổi suốt đêm tại thành Nghiệp Già, tương kế tựu kế. Đăng bởi: admin
La Duy nghỉ ngơi một lát mới đi gặp La Khải, chuyện trò vui vẻ, không ai phát hiện y mất một ngón tay.
Đến buổi tối, La Duy gọi Long Thập vào trướng ngủ, giao một phong thư cho Long Thập, Long Thập đi suốt đêm đưa tin về kinh cho Hưng Võ đế.
Long Thập cũng không yên tâm về La Duy, La Duy sau khi trở về, trên người có rất nhiều vết thương khiến Long Thập hoảng sợ, hắn thực sự sợ La Duy lại một lần nữa bị thương.
“Cuộc chiến này còn dài…” La Duy trấn an Long Thập: “Thập, ngươi yên tâm, ta sẽ không liều mạng nữa. Bức thư này rất quan trọng, ngươi nhất định phải giao tận tay bệ hạ.”
Long Thập lúc này mới lĩnh mệnh chạy về kinh suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tư Mã Tru Tà liền phái người đến, nói là đồng ý điều kiện mà Đại Chu đưa ra.
La Khải không ngờ Tư Mã Tru Tà lại thống khoái đồng ý tất cả các điều kiện, hắn nhìn về phía La Duy.
“Không thể tốt hơn nữa.” La Duy nhìn đối phương: “Sau khi giao công văn cho nhau, chúng ta sẽ rút lui.”
Kết quả, xế chiều hôm đó, quân Bắc Yến để lại tất cả quân giới vật tư, vội vàng bỏ chạy .
“Quân Bắc Yến sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.” La Khải tự nhủ.
La Duy ở bên cạnh nói: “Ai biết được.”
Liễu Ngộ Sinh vô cùng bất an, Tư Mã Tru Tà lúc này đây chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, không biết y muốn so đo với Long Huyền như thế nào đây! Liễu Ngộ Sinh mang binh đến Vân Quan, một việc nhỏ cũng không thể hoàn thành, khi trở về phải ăn nói thế nào với Long Huyền và phụ thân đây?
La Duy cười nói: “Đệ còn tưởng rằng cuộc chiến này sẽ kéo dài, không ngờ đại ca thật lợi hại, nhanh như vậy đã khiến quân Bắc Yến quăng mũ cởi giáp triệt binh.”
Liễu Ngộ Sinh cũng hùa theo khen La Khải mấy câu.
La Khải cũng đành phải bày ra một gương mặt tươi cười với Liễu Ngộ Sinh.
La Duy lại nói: “Đại ca, đệ ra khỏi doanh trại đi dạo một chút, có thể chứ?”
La Khải hỏi: “Ngươi lại muốn đi đâu?”
La Duy trả lời: “Đệ không có hứng thú với việc đoạt chiến lợi phẩm, chỉ muốn xem cảnh tuyết rơi ở Ô Sơn thôi mà.”
“Cảnh tuyết rơi?” Liễu Ngộ Sinh nói: “Tam công tử còn có tâm tình ngắm tuyết rơi?”
“Trận chiến này tuy hai bên hòa đàm.” La Duy nói: “Nhưng Đại Chu chiếm thế thượng phong, tiểu đệ cảm thấy rất cao hứng, muốn ngắm cảnh sắc bên ngoài doanh trại, cái này có tính là phạm luật trong quân không?”
“Ngươi muốn đi, tất nhiên là không có ai ngăn ngươi.” La Khải nói: “Chỉ là giờ phút này, quân Bắc Yến vừa mới bỏ chạy, ngươi lại ra khỏi doanh, đại ca rất lo lắng. Tiểu Duy, chờ thêm mấy ngày, đại ca cũng ngươi đi không được sao?”
Liễu Ngộ Sinh tựa tiếu phi tiếu: “La đại soái cùng Vân Khởi đệ đệ thật đúng là tình huynh đệ thâm sâu, nhưng La đại soái là tướng quân, sao có thể vì chuyện riêng mà ra ngoài doanh trại?”
Liễu Ngộ Sinh nói xong, bộ hạ của La Khải đều trừng mắt nhìn Liễu Ngộ Sinh, người này rõ ràng là đang nói đại soái của bọn họ vì tư quên công! Bộ hạ mà Liễu Ngộ Sinh mang theo tâm tình cũng không tốt, đi theo Liễu đại công tử đến nơi đây, sau một hồi đại chiến, bọn họ đại đa số chẳng được một tấc công lao, chẳng khác gì là đến dạo chơi một chuyến. Bọn họ đang lo phần buồn bực trong người này không có chỗ phát tiết, thì đúng lúc này người của La Khải dựng râu trừng mắt, bọn họ tự nhiên cũng trừng lại.
La Duy ha ha cười: “Liễu huynh trưởng, tiểu đệ là giám sát Ngự Sử, đi khắp nơi quan sát, âu cũng là chức trách. Liễu huynh trưởng nếu có hứng, cũng có thể cùng tiểu đệ ra ngoài doanh du ngoạn.”
Liễu Ngộ Sinh một lần nữa nghẹn họng, lúc này La Duy đem chức giám sát Ngự Sử ra, hắn còn lời nào để nói? Y chỉ cần nói ra ngoài xem tình hình công sự, ngươi sẽ chẳng có cách nào cãi lại.
“Đại ca.” La Duy đứng dậy: “Đệ chỉ ở bên ngoài doanh trại, không đi xa đâu, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về.”
La Khải phất tay cho đi, nếu bây giờ hắn không cho La Duy ra ngoài doanh trại, vậy sẽ là cùng phe với Liễu Ngộ Sinh rồi. “Không được đi quá xa.”
Ngẫm lại, La Khải lại lo lắng, tự mình đưa La Duy ra ngoài doanh, luôn miệng dặn dò La Duy phải cẩn thận một chút.
“Đại ca yên tâm, đệ sẽ sớm trở về thôi.” La Duy lên ngựa, chắp tay thi lễ với La Khải, rồi mang theo Vệ Lam cùng một đội kỵ vệ ra khỏi quân doanh.
87. Đại tẩu tương lai
La Duy ra khỏi doanh, đi thẳng hướng đông, tận khi đến một sơn động mới dừng lại.
Vệ Lam hỏi: “Công tử chờ người ở đây?”
La Duy nói: “Ừ, chúng ta ở chỗ này chờ một chút.”
Sau nửa canh giờ, một đoàn người ngựa chạy đến trước mặt La Duy.
La Duy hỏi nữ tử duy nhất trong đám người: “Cô nương là Diệp Tú?”
Nữ tử tên Diệp Tú nhìn La Duy, người này gọi tên nàng thuận miệng như thế, nhưng nàng lại không biết người này.
La Duy cười: “Tại hạ La Duy, La Khải là đại ca ta.”
Nghe nói là đệ đệ của La Khải, khuôn mặt Diệp Tú có chút đỏ lên, ngồi ở trên lưng ngựa nói: “Là La Khải bảo ngươi tới?”
La Duy chỉ vào một thạch đình bên cạnh sơn đạo đã lâu năm, rách nát không chịu nổi: “Chúng ta hãy ngồi xuống rồi nói đi.”
Diệp Tú xuống ngựa, không nghi ngờ gì theo sát La Duy đi vào thạch đình, mặt đối mặt ngồi xuống.
La Duy lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tú, nhưng cái tên này y đã ghi nhớ suốt mười năm. Diệp Tú, con gái một nô lệ bỏ trốn, đại đương gia nơi Ô Sơn gió táp, lão đại của một đám mã phỉ, cũng là duyên cớ khiến đại ca La Khải mãi không chịu lập gia đình. La Duy nhìn Diệp Tú trước mặt, một thân áo đỏ không tính là xinh đẹp, làn da còn ngăm đen, nhưng lại có khí chất hiên ngang cùng sự giỏi giang mà nữ tử bình thường không có, dáng người cao gầy, một đôi mắt xếch thần thái phi dương. Kiếp trước La Khải đến chết cũng không cho người nhà biết đến sự tồn tại của Diệp Tú, đến khi sinh mệnh của hắn đi đến hồi kết, chúng bạn xa lánh, là nữ tử này một mình cưỡi ngựa xông vào ngàn quân vạn mã, cuối cùng hai người chết cùng một chỗ, máu thịt hòa vào nhau, thấm xuống cát vàng, không ai có thể chia lìa họ nữa.
Diệp Tú thầm đánh giá La Duy, nhìn tuổi, người này hẳn là tam đệ trong lời La Khải, đúng là xinh đẹp động lòng người.
“Đại ca của ta một mực không cho chúng ta biết về cô nương.” La Duy mở miệng nói. Kiếp trước đến tận khi Diệp Tú chết, y mới biết được sự tồn tại của người này, kiếp này, y sẽ không để chuyện tiếc nuối như thế xảy ra nữa.
Diệp Tú bất đắc dĩ cười: “Tam công tử sao lại biết ta?”
La Duy cười nói: “Nhị ca ta đã vợ con đề huề, thế nhưng đại ca vẫn không chịu thành gia lập thất, đệ đệ như ta đây đương nhiên phải để tâm. Đại ca của ta giấu kỹ, bất quá, biết được sự tồn tại của Diệp cô nương cũng không phải việc khó.”
Diệp Tú đáp lời: “Tam công tử biết những gì về ta?”
La Duy nói: “Thân phận của Diệp cô nương đích xác rất xấu hổ.”
Nụ cười của Diệp Tú lập tức biến mất, nàng là con gái nô lệ bỏ trốn, thân phận này, muốn ở bên La Khải chỉ là si tâm vọng tưởng, điểm này, nàng so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn cả.
La Duy lại nói: “Nếu ta muốn Diệp cô nương rời khỏi đại ca ta, cô nương có nguyện ý không?”
Diệp Tú lắc đầu: “Ta không cần danh phận.”
La Duy nói: “Trên đời này, nào có nữ tử không muốn một danh phận?”
Diệp Tú nghiêm mặt nói với La Duy: “Ta không cần, chỉ cần có thể ở bên chàng là được.”
“Liều mạng hy sinh một đời, chỉ để tận quân một đêm hoan?” La Duy nhìn qua Diệp Tú cười.
“Cái gì ?” Diệp Tú là nữ tử hoang dã, không hiểu lời của La Duy.
Nếu như không phải biết rõ kết cục cuối cùng, La Duy thực sự không thể ngờ La Khải sẽ yêu một nữ tử như vậy, cuộc sống của nàng và bọn họ không giống nhau, so với những nữ tử xung quanh họ không hề có một điểm tương đồng. Nhị tẩu Hứa Nguyệt Diệu tuy là con gái thợ săn, nhưng ai cũng phải công nhận nàng là một đại mỹ nhân, tính tình cũng nhu thuận, ủ được Nữ nhi hồng, lên được phòng khách, vào được phòng bếp, là hiền thê, cũng là lương mẫu. Diệp Tú này làm thế nào hấp dẫn được đại ca La Khải?
88. Khuyên bảo
“Tam công tử không cần lo lắng.” Diệp Tú thấy La Duy chậm chạp không nói lời nào, liền tiếp tục: “Ta sẽ không quấn lấy đại ca ngươi.”
La Duy vội vàng cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta không phải muốn chia rẽ hai người.”
“Thật không?” Diệp Tú không tin, nói thật nàng cùng La Duy mặt đối mặt đã cảm thấy không được tự nhiên.
La Duy nói: “Đại ca của ta không phải là người tùy tiện, một khi huynh ấy yêu người nào thì sẽ là chuyện cả đời, ta đâu có năng lực chia rẽ uyên ương.”
La Duy vừa nói, ánh mắt Diệp Tú nhìn La Duy liền mang theo mừng rỡ, nhưng lập tức lại nói: “Ta sẽ không bám lấy La Khải, sau này nếu chàng tìm được một lão bà môn đăng hộ đối, ta cũng sẽ không trách chàng, ta chỉ muốn được ở bên chàng là tốt rồi.”
La Duy nói: “Ta có biện pháp cho hai người kết làm phu thê, chỉ là ta không biết Diệp cô nương có tin ta hay không.”
Diệp Tú nói: “Tam công tử có biện pháp nào?”
La Duy nói: “Cùng lắm chỉ có vấn đề về thân phận, chỉ cần có chút ít thủ đoạn, tuyệt đối không khó giải quyết.”
Diệp Tú vừa nghe La Duy nói muốn làm chút ít thủ đoạn, lập tức lắc đầu: “Không được, đại ca ngươi sẽ không đồng ý.”
La Duy cười lắc đầu, bởi La Khải quá mức ngay thẳng, nên kiếp trước mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này: “Diệp cô nương, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không làm chuyện gì phạm pháp.”
Diệp Tú nghi hoặc nhìn La Duy.
“Trận chiến đã chấm dứt.” La Duy nói: “Diệp cô nương có thể tới Vân Quan tìm ta, ta sẽ dẫn cô nương trở lại kinh. Đại ca của ta ít ngày nữa cũng đem quân về kinh diện thánh, nhân cơ hội này, ta sẽ để Diệp cô nương trở thành đại tẩu của ta.”
Một câu “đại tẩu” làm khuôn mặt Diệp Tú càng thêm ửng hồng, có nữ nhân nào lại không muốn một danh phận cơ chứ, biết rất rõ là không thể nào, hiện tại La Duy lại nói cho nàng biết, nàng có thể có danh phận này, nói Diệp Tú không động tâm, thì là giả.
“Lên kinh với ngươi?” Diệp Tú lại nhìn đám huynh đệ sau lưng, nàng đi, những nam tử lỗ mãng này nên làm sao bây giờ?
“Cô nương lo cho bọn họ?” La Duy hỏi.
“Không phải.” Diệp Tú lập tức nói.
“Vậy giao bọn họ cho ta đi.” La Duy không khách khí nói.
“Cái gì?” Diệp Tú một lần nữa ngây người, công tử Tướng phủ muốn một đám mã phỉ làm cái gì?
“Từ xưa binh lính không phân biệt xuất thân.” La Duy cười nói: “Hôm nay bọn họ không phải, nhưng ngày mai có thể là binh.”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Diệp Tú thành thật nói.
La Duy tiếp: “Nơi này là biên quan, cũng là nơi thông thương giữa Đại Chu và Bắc Yến, cho dù không chiến tranh, mỗi ngày thương nhân lui tới nơi này có hằng hà sa số, không phải cơ hội tốt của Diệp cô nương sao?”
“Cho nên?” Diệp Tú hỏi.
“Cho nên vì cái gì nhất định phải là thổ phỉ? Làm bảo tiêu không được sao?” La Duy nói.
Diệp Tú hai mắt sáng ngời: “Ý ngươi là chúng ta đổi nghề, mở một tiêu cục?”
“Ta có tiền, Diệp cô nương có người, có tiền có người, mở tiêu cục có gì khó?” La Duy cười.
“Nhưng ngươi ở kinh thành, sao có thể trông nom chuyện nơi đây?” Diệp Tú lại hỏi.
La Duy nói: “Ta sẽ cử người đến quản lý, như thế nào, đại tẩu tương lai, cuộc làm ăn này, đại tẩu có làm hay không?”
“Đại tẩu tương lai?” Diệp Tú mặt đỏ bừng.
La Duy thoải mái cười, nữ tử như Diệp Tú y chưa từng tiếp xúc qua, bất quá nếu là người đại ca y yêu mến, nhất định y sẽ tiếp nhận.
“Cô nương.” Một lão nhân áo xám đi tới trước thạch đình.
“Đây là Hồng thúc.” Diệp Tú giới thiệu lão nhân cho La Duy: “Chuyện trong bang chúng ta, đều do Hồng thúc trông coi.”
La Duy nhìn Hồng thúc, tướng mạo bình thường, nhưng một có một đôi mắt tinh quang, xem ra Hồng thúc chính là quân sư của Diệp Tú cùng đám người này. “Hồng thúc.” La Duy cười đứng dậy: “Mời ngồi.”
Hồng thúc cũng không khách khí, đi vào trong đình đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Tú.
89. Hồng thúc hiểu người
La Duy đem ý định của mình nói cho Hồng thúc nghe, Hồng thúc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Diệp Tú ở một bên quan sát thần sắc Hồng thúc, nàng là do Hồng thúc một tay nuôi lớn. Lần này La Duy viết thư hẹn nàng gặp mặt, Hồng thúc sợ nàng bị hại, mới cố ý theo tới. Hiện tại xem ra Hồng thúc theo tới là đúng rồi, nếu như Hồng thúc tán thành chủ ý của La Duy, như vậy nàng sẽ không chút do dự nghe theo. Diệp Tú cũng không ý thức được, nàng giờ phút này khát vọng Hồng thúc có thể tán thành chủ ý của La Duy đến cỡ nào.
“La nguyên soái nếu như cưới Tú nhi…” Hồng thúc chăm chú nghe La Duy nói xong, lại nói với La Duy: “Đối với La gia không hề có lợi, Tam công tử sao lại lo chuyện này?”
La Duy cười: “La gia ta phú quý đã cực, ta nghĩ hoàng đế bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta lại kết thân với nhà phú quý nào đó.”
Hồng thúc nhìn La Duy một hồi lâu, phú quý đã cực, nếu không ngừng lại, nhất định thịnh cực mà suy, không ngờ một thiếu niên nho nhỏ có thể hiểu được đạo lý này.
“Hồng thúc?” Diệp Tú giật nhẹ ống tay áo Hồng thúc.
Hồng thúc nói với La Duy: “Chúng ta vì sao phải tin Tam công tử?”
La Duy nói: “Đại ca của ta đời này không phụ người, nếu phẩm hạnh không tốt, đại ca của ta ắt sớm vong mạng, ta sao có thể đem tính mạng đại ca ra đùa giỡn?”
Hồng thúc hỏi: “ Tam công tử thì sao?”
“Ta?” La Duy cười: “Ta không phải quân tử, nhưng ta làm việc không phụ lương tâm.”
Hồng thúc cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt hằn rõ như đao khắc: “Được, ta tin công tử.”
Diệp Tú vui vẻ ra mặt.
La Duy cười với Diệp Tú: “Đại tẩu tương lai, ngươi không thể quá phụ thuộc vào tâm ý của đại ca ta.”
“A?” Diệp Tú không hiểu.
La Duy nói: “Chúng ta sẽ nói cho đại ca ta, Diệp cô nương đã đi theo một thương nhân Bắc Yến, không bao giờ trở lại nữa, để cho đại ca ta hối hận một thời gian, cũng để cho huynh ấy biết mình không có Diệp cô nương là không được.”
Hồng thúc nói: “Đúng vậy, luôn luôn là Tú nhi đuổi theo La nguyên soái, cũng nên để nguyên soái hối hận một hồi.”
La Duy ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, đứng lên nói: “Đại tẩu tương lai, tiểu đệ ở Vân Quan chờ đại tẩu, Hồng thúc, không còn sớm, ta phải trở về doanh trại.”
Nhìn xem La Duy cùng đoàn người ngựa đi xa, Hồng thúc nói với Diệp Tú: “La gia tam tử… xem ra đứa con thứ ba này lợi hại nhất.”
“Y lợi hại hơn đại ca y sao?” Diệp Tú hỏi, nàng tâm hướng về La Khải, đối với đánh giá của Hồng thúc không phục lắm.
Hồng thúc nói: “Y đang phát sốt.”
“Thật chứ?” Diệp Tú không hề thấy La Duy có điểm gì không khỏe.
Hồng thúc nói: “Nhìn y hành động hơi chậm chạp, chứng tỏ vết thương trên người y không nhẹ.”
Diệp Tú hỏi: “Sao một chút con cũng không nhìn ra?”
Hồng thúc nói: “Tiểu công tử này là người nhẫn tâm với cả chính mình, La nguyên soái giết địch vô số, nhưng nếu luận lòng dạ ác độc, sợ là còn thua xa đệ đệ này.”
“La Duy hung ác?” Diệp Tú nói: “Con thấy y rất tốt mà.”
Hồng thúc nhẹ giọng nói với Diệp Tú: “Tú nhi, ngươi nếu như được gả vào La phủ, ngàn vạn lần nhớ kỹ, không được đắc tội Tam công tử này. Một người hung ác với chính mình, sẽ không bao giờ nương tay với người khác, Hồng thúc của ngươi nhìn người chưa từng sai đâu.”
Diệp Tú gật đầu, nàng đối với lời của Hồng thúc luôn luôn tin tưởng không nghi ngờ, tuy rằng nàng không thấy La Duy lòng dạ ác độc ở chỗ nào. “Không biết thương thế của y có nặng lắm không.” Diệp Tú ngẫm lại lại lo lắng cho La Duy: “Trời lạnh như vậy, y lại ngồi trong này với chúng ta lâu đến thế.”
La Duy không thoải mái, thân thể lại nóng lên, ngón tay bị cắt dâng lên từng đợt đau đớn, bất quá còn trong phạm vi chịu đựng của y. Y còn có rất nhiều việc phải an bài, hiện tại không phải lúc để y nằm chết dí trên giường dưỡng thương.
90. Phong vân lại biến
Bắc Yến rút quân, Vân Quan đại thắng.
Tin chiến thắng truyền vào kinh thành, vua và dân đều mừng rỡ.
Hưng Võ đế trọng thưởng quần thần có công, trong đó Liễu Ngộ Sinh bị đẩy lên làm công thần hàng đầu.
Liễu Ngộ Sinh đối với chuyện này mờ mịt không hiểu tại sao, hắn sao lại trở thành người có công đầu? Mà Long Huyền và Liễu Song Sĩ lại càng bất an, thực sự đoán không ra Hưng Võ đế có dụng ý gì.
La Duy trở lại kinh, liền tới điện Trường Minh.
Hưng Võ đế nhìn La Duy mất đi một ngón tay, đau lòng không thôi: “Còn đau không?” Ngài hỏi La Duy.
“Miệng vết thương đều đã khép rồi ạ.” La Duy cười với Hưng Võ đế: “Tiểu thần không đau.”
Hưng Võ đế giận dữ: “Duy nhi, ngươi đang thầm trách trẫm phải không?”
La Duy nói: “Tiểu thần không dám, bệ hạ bất động với Liễu gia nhất định có lý do.”
Hưng Võ đế xoa đầu La Duy: “Sự nhẫn nại của trẫm cũng có giới hạn thôi.”
La Duy nhìn Hưng Võ đế: “Bệ hạ?”
Hưng Võ đế lại cúi đầu nhìn ngòn tay bị thiếu của La Duy, miệng vết thương đã đóng vảy, còn nhìn thấy chút thịt hồng hồng. “Duy nhi.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Ngươi không yêu quý bản thân sao?”
La Duy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hưng Võ đế giờ đã có thật nhiều tóc trắng, chắc hẳn những ngày này hoàng đế cũng phải chịu dày vò. “Bệ hạ, tiểu thần nguyện vì bệ hạ phân ưu.” La Duy nói : “Tính mạng của tiểu thần không là gì cả.”
Hưng Võ đế thở dài, ôm La Duy vào trong ngực. La Duy thân thể cứng đờ, y không thích cùng người thân cận, nhưng đây là hoàng đế, thoáng chần chừ, y tỏ vẻ nhu thuận mà tựa đầu vào ngực Hưng Võ đế.
“Trẫm không muốn giết người…” Hưng Võ đế ôm La Duy: “Thế nhưng có những người khiến trẫm không thể không động đao.”
La Duy nói: “Tiểu thần cũng đã giết người, thì ra một người lớn lên thật khó, nhưng chết lại dễ dàng đến vậy.”
Hưng Võ đế siết chặt La Duy: “Trẫm rất lo lắng cho ngươi.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.” La Duy nói khẽ.
Một tháng sau.
Sứ thần Bắc Yến tới Đại Chu, trước mặt văn võ bá quan Đại Chu dâng cho Hưng Võ đế một hộp gấm, nói là lễ vật hoàng đế Bắc Yến cố ý dâng lên Hưng Võ đế.
Hưng Võ đế sai người mở hộp, trong hộp là một chồng thư.
La Duy đứng bên cạnh Hưng Võ đế, khi y nhìn thấy thư trong hộp gấm, đã biết mạng Liễu thị khó lòng giữ được .
Hưng Vũ đế đơn giản đọc vài bức thư, liền ném toàn bộ xuống chân hữu tướng Liễu Song Sĩ.
Liễu Song Sĩ cúi đầu nhìn những phong thư, hai mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Trong một đêm, triều đình một lần nữa phong vân biến sắc.
La Duy hạ độc trong trà, Tư Mã Thanh Sa trực tiếp lấy trà trong khay Liễu Ngộ Sinh bưng tới, lấy đi chén trà không có độc mà La Duy trước đó đã ra hiệu. Tư Mã Tru Tà và Tư Mã Thanh Sa sau khi trở về doanh trại không lâu thì độc phát, quân Bắc Yến không thể không vội vàng rút đi. Tin tức Hưng Võ đế ban cho Liễu Ngộ Sinh công đầu rất nhanh rơi vào tay Bắc Yến, lúc này Tư Mã Tru Tà may mắn không chết, nhưng hai mắt đã mù, cũng được Tư Mã Thanh Sa bẩm báo lên phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên, ngôi vị thái tử mất đi, bị giam lỏng trong nội cung. Tư Mã Tru Tà không biết thực sự Tư Mã Thanh Sa không hề trúng độc, là vì trước đó Tư Mã Thanh Sa đã uống thuốc giải độc. Y nghĩ, lúc ấy La Duy tay đụng chén trà, nhưng chỉ chạm vào một chén, huynh đệ hắn hai người đều trúng độc, chứng tỏ La Duy không phải người hạ độc, như vậy người có cơ hội hạ độc chỉ có Liễu Ngộ Sinh, mà Liễu Ngộ Sinh giết y là có lý do. Trận chiến Vân Quan, y cùng với Long Huyền liên kết, chỉ cần y chết, chuyện Long Huyền cùng y cấu kết sẽ không ai biết được, bởi vậy Long Huyền mới có thể vô tư. Liễu Ngộ Sinh thành công thần, tin tức này đối với Tư Mã Tru Tà mà nói là đả kích cực lớn, rõ ràng hoàng đế Đại Chu đã khen ngợi công hạ độc của Liễu Ngộ Sinh!
Tư Mã Tru Tà mù hai mắt, mất ngôi thái tử, mất sự tín nhiệm của phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên, chẳng khác nào một người chết, y không có lý do gì cứ để mặc Long Huyền an tâm làm nhị hoàng tử Đại Chu, vì vậy Tư Mã Tru Tà giao ra những mật thư y cùng với Long Huyền cấu kết.
Đây là kế hoạch La Duy cùng Tư Mã Thanh Sa trao đổi suốt đêm tại thành Nghiệp Già, tương kế tựu kế. Đăng bởi: admin
/100
|